Trưa hôm đó, nắng đổ nghiêng qua hiên. Lộc đội nón ra chợ mua thịt cá, chuẩn bị mở quán lại sau vài ngày nghỉ. Cậu đi trong nắng, không biết rằng sau cánh cửa gỗ cũ, bên trong quán, Phúc đang dọn “bữa trưa” riêng cho Ba.
Ông Nguyễn vừa tắm xong, khăn vắt ngang hông, thân thể rắn rỏi dù đã ngoài năm mươi, những vết rám nắng vẫn hiện rõ trên bả vai, ngực và tay. Ông ngồi trên mép giường trong phòng nhỏ sau bếp, tóc còn ướt, ánh mắt hơi mỏi sau những trận “tiếp đãi” từ đêm qua đến sáng.
Phúc bước vào – chỉ mặc mỗi chiếc quần thể thao mỏng, thân hình fitness toả mùi xà phòng và mồ hôi đàn ông hòa lẫn, đôi mắt ánh lên điều gì đó rất đàn ông, rất chủ động.
“Ba… để con lo bữa trưa cho,” – anh nói, khóa cửa lại từ bên trong.
Không đợi ông phản ứng, Phúc đã đến gần, kéo nhẹ chiếc khăn trên hông ông Nguyễn xuống, để lộ cây hàng vẫn còn đỏ ửng dù đã nguội lại. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên thân thể ấy – không vội, không vồ vập – chỉ là từng cú chạm môi, từng hơi thở nồng nóng, như đang nhấm nháp một món ăn lâu năm anh từng bị tước mất.
Sau vài phút hôn liếm, Phúc đứng dậy, kéo quần mình xuống. Cây hàng của anh dài, to, cong lên thành một đường gắt gỏng đầy uy lực. Anh chống tay vào thành giường, ép người Ba nằm ngửa ra, hai chân ông Nguyễn bị Phúc nhẹ nhàng gác lên vai anh.
“Bữa trưa hơi đậm vị… Ba chịu được không?”
Ông Nguyễn cười khẽ, chưa kịp đáp, đã nghe tiếng “phạch…” vang lên khẽ nhưng nặng nề.
Phúc ấn mạnh vào, một lần sâu đến tận gốc.
“Ưm…” – ông rên khẽ, tay bấu vào ga giường. Lỗ nhỏ dù đã quen với hai người con trai, nhưng vẫn siết chặt, nóng rát như lần đầu.
Phúc cúi xuống, chống hai tay sát hông Ba rồi bắt đầu nhấp.
Bạch… bạch… bạch…
Âm thanh nhịp nhàng vang lên dưới ánh nắng trưa chiếu xuyên khe cửa gỗ.
Cơ thể Phúc hừng hực, từng cú thúc đều mang lực, chính xác và dứt khoát – như một lời khẳng định rằng anh là người nắm quyền, là người đang “dạy dỗ” lại người đàn ông từng bỏ rơi anh.
“Ư… sâu quá… Phúc…” – ông Nguyễn rên khẽ.
“Ba thích thì con còn sâu hơn được nữa,” – Phúc gằn giọng, cúi xuống liếm một đường dài từ cổ tới ngực ông, rồi lại thúc mạnh vào.
“Bạch! Bạch! Bạch!”
Giường kẽo kẹt. Mỗi lần Phúc rút ra, lỗ nhỏ co siết như không muốn rời, nhưng khi anh đẩy vào, nó lại háo hức mở ra, đón nhận cả chiều dài uốn cong đang gõ vào tận cùng.
Mồ hôi bắt đầu chảy trên ngực Phúc. Tay anh nắm lấy đùi Ba, nâng cao lên, thay đổi góc độ.
“Phập!” – cú tiếp theo khiến ông Nguyễn cong lưng, miệng há ra không thành tiếng.
“Chỗ đó đúng không? Ba nhạy ở đây chứ gì?” – Phúc nhếch môi, rồi liên tục dập đúng điểm đó, không buông tha.
“Ư… a… Phúc… sắp… không chịu nổi…”
Phúc không đáp. Anh chỉ tăng tốc.
Bạch bạch bạch… – tiếng da thịt va vào nhau vang dội trong căn phòng kín.
Chưa đầy một phút sau, ông Nguyễn rướn người lên, toàn thân co giật. Từ lỗ nhỏ bị Phúc dày vò, dòng nóng phụt ra – không cần chạm tay.
Phúc vẫn không dừng. Anh nhấn thêm vài cú, gồng cứng người, rồi cũng bắn sâu vào bên trong, từng đợt, từng đợt cuộn lên, khiến cơ bụng anh thắt lại.
Cả căn phòng chỉ còn tiếng thở dốc.
Phúc rút ra từ từ, dòng trắng đục trào ngược ra khỏi lỗ nhỏ, chảy dọc theo khe mông Ba anh, thấm vào ga giường trắng.
Anh cúi xuống, đặt lên trán người đàn ông kia một nụ hôn nhẹ.
“Bữa trưa của con… hy vọng vừa miệng Ba.”
Ngoài sân, tiếng Lộc trở về, gọi vọng từ cổng:
“Phúc ơi, anh coi mở bếp lên sớm nha, hôm nay khách đặt đông lắm!”
Phúc chỉnh quần lại, quay ra cửa. Trước khi rời đi, anh quay lại nhìn ông Nguyễn một lần nữa.
“Chiều có thể không kịp món đặc biệt. Nhưng tối… con sẽ dọn thêm phần tráng miệng.”