Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next
  1. Home
  2. QUÁN CƠM SINH ĐÔI
  3. Chương 38 - Món Ăn Sáng Đặc Biệt
Prev
Next

Sáng hôm sau, ánh nắng không chói chang. Căn phòng sau quán cơm vẫn đóng kín cửa, rèm kéo hờ để lọt vài vệt sáng vàng nhạt lướt trên nền gạch lạnh.

Ông Nguyễn tỉnh giấc trước tiên.

Thân thể ông mỏi rã rời, nơi lưng dưới vẫn âm ấm, tê rần – một cảm giác lạ lẫm mà sâu sắc, vừa nhục cảm, vừa day dứt. Nhớ lại đêm qua, ông khẽ khàng xoay người. Bên trái là Phúc – ngực trần, tay còn vắt ngang hông ông, cơ bắp nổi rõ từng đường gân. Bên phải là Lộc – cậu nằm quay mặt vào ông, môi hé nhẹ, thở đều, một chân vắt hờ lên đùi ông, mông tròn căng như muốn nói điều gì chưa nói hết.

Ông Nguyễn thở chậm. Trong lòng không biết là tội hay ân.
Mười năm ông đi biền biệt, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Vậy mà giờ đây, cả hai đứa con trai lại dâng trọn thân thể mình cho ông, không oán, không than – chỉ lặng lẽ… như một cách vừa để hiến dâng, vừa để hỏi: “Ba có còn nhớ tụi con không?”

Tiếng nước chảy trong bếp làm ông khẽ giật mình. Ông bước ra khỏi giường, mặc vội áo sơmi treo trên vách, rồi rón rén đi về phía gian bếp phía sau.

Cảnh tượng khiến ông đứng sững.

Phúc, trần trụi, chỉ quấn tạp dề mỏng ngang hông. Anh đang đứng cạnh bếp, cơ bắp lưng nổi rõ dưới ánh nắng hắt từ ô cửa nhỏ. Anh bắc nồi cháo trắng, tay khuấy đều, vai chuyển động theo từng nhịp.

Lộc thì ngồi trên bàn, cũng không mặc gì ngoài cái áo thun mỏng cũ kỹ, cặp mông trắng mịn lộ ra phía sau, khẽ đong đưa theo mỗi cái đung đưa chân. Cậu đang cắt hành, miệng ngân nga khe khẽ một giai điệu quen.

“Ba dậy rồi à?” – Lộc ngẩng lên, ánh mắt như mỉm cười bằng cả khuôn mặt.
“Ba ngồi đi. Bữa sáng nay… đặc biệt lắm đó.”

Ông Nguyễn ngồi xuống bàn, vẫn chưa quen với sự tự nhiên đến lạ lùng này. Hai đứa con trai của ông – không giận, không khó chịu – mà cứ như thể mười năm xa cách chưa từng tồn tại.

Phúc mang tới tô cháo nóng hổi, đặt trước mặt ông. Rồi anh lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh, tay kéo nhẹ vạt áo ông lên, hôn một cái thật chậm lên bụng dưới của ông.

“Ăn đi ba, rồi chút nữa… con nấu món chính.” – anh khẽ nói, mắt không nhìn cháo mà dán chặt vào cúc quần ông.

Lộc cũng mang một khay nhỏ lại, trên có ly nước ấm, vài miếng chả chiên giòn, và một ống nhỏ đựng dầu bôi. Cậu đặt khay lên bàn, rồi ngồi lên đùi ông, tay vòng qua cổ.

“Ba ăn xong cháo rồi, để con ăn ba nhé.” – Lộc nói như đùa, mà hơi thở nóng ran bên tai ông khiến cả người run lên.

Ông Nguyễn không nói được gì. Cây hàng trong quần đã bắt đầu thức dậy, như có linh cảm về một “món ăn” còn nóng hơn cả cháo trên bàn.

Phúc đã đứng sau lưng ông, kéo ghế ông ngả nhẹ ra sau.

Rồi “phạch” – chiếc quần ông tụt xuống dưới đầu gối, cây hàng bật lên, đỏ au, căng trướng.

Lộc ngồi hẳn lên ghế, quay lưng lại phía ông. Cậu nhấc mông, tay kéo vạt áo lên, lỗ nhỏ lấp ló ướt bóng, đã được chuẩn bị sẵn.

“Ba ăn con đi…” – Lộc rên nhẹ, rồi ạ… phạch – tự mình hạ xuống.
Cây hàng to của ông Nguyễn lút vào trong, khiến cả người ông rướn lên theo bản năng. Miệng ông há khẽ, mà không kịp nói tiếng nào.
“Ưm… á… sâu quá… ba…”

Cậu rên, nhưng cặp mông vẫn nhấp nhô đều đặn, như đang trộn cháo bằng thân thể mình.

Phía sau, Phúc luồn tay vào nách cha, giữ ông ngả ra sau, để xem trọn cảnh cậu em mình bị cha đâm vào từ dưới. Mặt Phúc ghé sát tai ông, thì thầm:

“Thấy ngon không, ba? Đây là món ăn sáng… chỉ tụi con mới nấu cho ba được.”

Bạch… bạch… bạch…
Tiếng mông Lộc chạm vào đùi ông đều đặn, nhịp nhàng.
Cậu ngồi trên, lưng cong, tay chống bàn, mắt lờ đờ vì cơn no căng từ bên trong.

“Con… no rồi, ba…” – Lộc rên, lỗ nhỏ co bóp mạnh, khiến cây hàng ông Nguyễn giật lên từng nhịp, nóng rực, căng tức, rồi phóng thẳng.

“Á… ba ơi… nóng… trong con…”

Ông Nguyễn gầm khẽ, tay ôm chặt eo con. Trong khoảnh khắc đó, ông thấy mình vừa được tha thứ, vừa bị trừng phạt.
Cảm giác của người cha lạc lối, được chính hai đứa con nâng dậy bằng thứ tình cảm vượt qua cả huyết thống.

Lộc run rẩy rời khỏi lòng ông Nguyễn, cây hàng to lớn vừa mới phóng nhiệt vẫn còn giật giật bên dưới, ướt bóng, đỏ au. Cậu vịn vào mép bàn, bước đi chậm rãi như người vừa trải qua một cơn sốt mê man. Mông cậu run nhẹ, giữa khe vẫn còn dòng trắng sánh rịn ra, chảy dọc xuống bắp đùi trắng nõn.

Phúc không nói gì.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng lau sạch cho ông bằng chiếc khăn ấm đã chuẩn bị sẵn, rồi kéo ông đứng dậy khỏi ghế. Anh xoay người ông, để Ba ngồi ngược vào ghế, ngực tựa ra sau, hai tay tì vào thành tựa, bụng dưới nhô ra lộ rõ cây hàng vẫn còn cứng lên từng nhịp.

Phúc quỳ xuống, hai tay đặt lên đùi ông – siết nhẹ.
Ánh mắt anh không còn là của đứa con trai giận cha.
Mà là của người đàn ông muốn dâng hết bản thân, để bù đắp, để chứng minh, để sở hữu.

“Giờ tới món đặc biệt của con,” – Phúc nói nhỏ, giọng trầm khàn, ánh mắt dán chặt vào người Ba như thèm khát đã lâu.

Anh đứng dậy, bước một bước giữa hai chân ông Nguyễn, rồi chống tay lên thành ghế. Bờ mông rắn chắc, săn mạnh như tạc, từ từ hạ thấp.

“Ba để con ngồi lên… được không?”
Không chờ ông gật, Phúc đã nhẹ nhàng ấn lỗ nhỏ xuống.

“Phạch…”
Đầu cây hàng to nóng trượt vào khe mông cứng cáp. Lỗ nhỏ của Phúc bóp chặt lấy phần đầu như một cái khoá trời sinh, khiến ông Nguyễn phải nghiến răng thở hắt.

“Ư…” – Phúc gầm khẽ, nhưng ánh mắt vẫn dán vào mắt ông, không trốn tránh.

“Ba ở trong con rồi… sâu lắm rồi.”

Anh hạ xuống từ tốn, từng chút một, bụng dưới ông dính sát vào mông anh, không còn kẽ hở. Rồi anh bắt đầu nhấc lên – chậm, mạnh, đều.

Bạch… bạch… bạch…

Cặp mông nảy lên đều đặn, da ngăm bóng mồ hôi, gân cơ co rút từng nhịp. Mỗi lần nhấc lên rồi hạ xuống, lỗ nhỏ như muốn nuốt trọn lấy phần đàn ông từng bỏ rơi hai anh em suốt mười năm.

“Ư… ba… có thấy con chặt hơn Lộc không?” – Phúc khàn giọng, mồ hôi nhỏ giọt trên ngực trần.
Ông Nguyễn không đáp, chỉ gầm lên, tay nắm chặt eo anh, giúp nhấn mạnh từng cú hạ xuống.

“A… sâu nữa… ba… đừng rút ra… cứ để trong con như vậy…”

Lưng Phúc cong lại, cơ bụng siết rõ từng múi, cặp mông săn chắc giờ đỏ ửng lên vì va đập quá mạnh.
Ông Nguyễn không chịu nổi nữa – cây hàng bắt đầu co giật liên hồi.
Phúc hạ sâu lần cuối, ngồi sụp hẳn xuống cho ngập tới tận gốc, rồi siết cơ hậu môn thật chặt…

“Ư… ưm… nóng… ba đang chảy trong con rồi…”

Từng nhịp bắn được anh cảm nhận rõ ràng, như suối nóng dội vào bên trong.

Phúc không nhúc nhích ngay. Anh ngồi yên như thế, thở hắt, hai tay đặt lên đùi ông, ánh mắt dần mềm lại.

“Ba… tha cho tụi con đi.”
Một câu khẽ như gió lướt qua. Không ai rõ là xin lỗi hay là lời nguyện cầu.
Chỉ biết, người cha đã được đón bằng thân thể của hai đứa con trai, thứ ngôn ngữ không lời nhưng sâu sắc hơn cả những cuộc trò chuyện mười năm qua.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 50 15 Tháng 10, 2025
Chương 49 17 Tháng 9, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Vụng Trộm Với Ba Vợ_truyengay.net
Vụng Trộm Với Ba Vợ
CHƯƠNG 17 16 Tháng mười một, 2025
CHƯƠNG 16 15 Tháng 10, 2025
Những Câu Chuyện Kích Dục
Chương 14 2 Tháng 12, 2025
Chương 13 2 Tháng 12, 2025
Dương và những thú vui tuổi 15_truyengay.net
Dương và những thú vui tuổi 15
Chương 18 14 Tháng mười một, 2025
Chương 17 14 Tháng mười một, 2025
con re cua ba
Con Rể Của Ba
Chương 34 15 Tháng 12, 2025
Chương 33 15 Tháng 12, 2025
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự_truyencogiaothao
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự
Chương 23 8 Tháng 12, 2025
Chương 22 8 Tháng 12, 2025
Anh Hàng Xóm Vô Tình Nhặt Được Sextoy Của Tôi
Chương 19+20 29 Tháng mười một, 2025
Chương 17+18 29 Tháng mười một, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 20 3 Tháng 10, 2025
Chương 19 28 Tháng 10, 2024

Comments for chapter "Chương 38"

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
guest
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

wpDiscuz