Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next
  1. Home
  2. QUÁN CƠM SINH ĐÔI
  3. Chương 37 - Quán Tạm Nghỉ – Bếp Vẫn Đỏ Lửa
Prev
Next

Tấm biển gỗ treo trước quán viết bằng nét chữ nắn nót của Lộc:
“Tạm nghỉ vài ngày. Hẹn gặp lại quý khách.”

Từ hôm ông Nguyễn xuất hiện, nỗi giằng xé trong lòng hai anh em cứ âm ỉ như than lửa dưới tro. Phúc ít nói hẳn, ánh mắt trầm mặc chất đầy sự đề phòng, trong khi Lộc lại cứ ngơ ngác như đứa trẻ lâu ngày không biết gọi “ba” bằng giọng nào cho vừa.

Thế nhưng tối đó, sau khi quán khép cửa, ông Nguyễn vẫn ở lại. Không ai rời đi. Không ai nói lời tiễn khách. Bên trong, bữa cơm lặng lẽ bắt đầu, không rau không thịt, chỉ có ba người đàn ông ngồi quanh một mâm gỗ nhỏ, giữa căn bếp còn âm ấm mùi cháy cạnh.

Phúc không ăn. Lộc gắp vài miếng cho có lệ. Còn ông Nguyễn thì chỉ nhìn, bằng ánh mắt đau đáu của người từng bỏ đi quá lâu để bây giờ chẳng biết bắt đầu lại từ đâu.

“Các con vẫn giữ thói quen ăn muộn,” ông nói, giọng trầm như khói.

Phúc nhếch mép. “Quen phục vụ người khác rồi.”

Ông Nguyễn cứng người. Ánh mắt ấy, giọng điệu ấy… chẳng khác gì hình bóng người vợ cũ ngày xưa – dứt áo mà mang cả hai con đi, để lại ông với căn nhà trống trơn và nỗi cắn rứt ngập đầy.

Lộc khẽ đụng tay anh trai. “Đủ rồi anh…”

Phúc đứng dậy. Nhưng không bỏ đi. Anh lặng lẽ bước về phía cánh cửa nhỏ dẫn vào căn phòng phụ phía sau – nơi từ lâu vốn được gọi là “bếp thứ hai”. Không nấu ăn ở đó, nhưng mỗi khi có “khách quen đặc biệt” sau 20h, căn phòng này vẫn sáng đèn, âm ấm mùi da thịt và hơi thở.

Tối nay, người “khách” ấy… là Ba.

Phúc không nói gì, chỉ đứng chờ sau cánh cửa. Một lúc sau, ông Nguyễn bước vào, khép cửa lại. Căn phòng nhỏ chìm trong yên lặng, chỉ còn ánh đèn vàng hắt nhẹ lên bờ vai rắn chắc và đôi mắt đang ươn ướt của người đàn ông trung niên ấy.

“Con ghét ba đến vậy sao?” ông hỏi, nhưng câu trả lời đến từ hành động.

Phúc đặt tay lên vai ông. Mạnh mẽ. Nặng nề. Như đè cả tuổi thơ lạc lõng vào lòng bàn tay.
Một lát sau, cửa phòng lại mở ra, lần này là Lộc. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới đứng cạnh anh trai. Ông Nguyễn nhìn hai đứa con trai của mình – một đen sạm, một trắng trẻo, một rắn rỏi như đá, một mềm mại như dòng sông.

“Con không biết mình có còn quyền gọi ông là ba không…” – Lộc thì thầm, đôi mắt cậu rũ xuống, giọng nói đầy nghẹn ngào – “Nhưng nếu ba đã từng nghĩ tới tụi con… thì tối nay, ba có thể… nhận lại hết tất cả…”

Ông Nguyễn không ngăn được hơi thở gấp gáp. Phúc cúi đầu, áp trán vào vai ông. Mùi mồ hôi, mùi khói bếp, và mùi đàn ông hòa quyện – mùi của những năm tháng trôi qua không thể lấy lại, chỉ có thể lấp bằng da thịt và sự chịu đựng.

Họ không còn nói nữa. Từ cái siết tay, cái ôm siết, dần trượt thành sự thấu hiểu sâu sắc hơn cả lời xin lỗi. Ba người đàn ông quấn lấy nhau trong không gian kín đáo, không phải bằng ngôn ngữ mà bằng từng hơi thở, từng vuốt ve nghẹn ngào, từng cú thúc trả lại nỗi đau năm xưa bằng cách riêng biệt nhất – bản năng, mãnh liệt, trần trụi và không thể giấu giếm.

Đêm ấy, “quán cơm” không đón khách.
Nhưng “món đặc biệt” vẫn được dọn ra, chỉ dành riêng cho người đàn ông từng là tất cả, từng biến mất không một lý do… và giờ đang ở đây, nuốt từng giọt đắng ngọt do chính hai đứa con mình nấu bằng trái tim đầy thù hận lẫn yêu thương.

Phúc đứng sát lưng ông Nguyễn, hai tay anh vòng qua bụng ông, kéo mạnh ông dựa về phía mình. Thân hình cơ bắp của anh áp chặt vào lưng người cha – rắn chắc, nóng ấm, như muốn dồn cả tuổi thơ vào một cú ôm duy nhất.

“Con lớn rồi,” Phúc thì thầm bên tai ông, giọng khàn khàn đầy nén nhịn, “và vẫn đợi ba… suốt ngần ấy năm.”

Ông Nguyễn run nhẹ khi cảm nhận cây hàng to lớn và đầy sức sống của Phúc đang ép sát lưng mình. Đôi tay ông theo bản năng định gạt đi, nhưng rồi lại dừng lại… trong một khoảnh khắc không còn ranh giới rõ ràng giữa tội lỗi và khao khát.

Phía trước, Lộc đã cởi áo. Da trắng, lưng thon, mông cậu tròn đầy như trái đào căng mọng. Cậu quỳ gối trên đệm, mặt ngẩng lên nhìn ông – ánh mắt không trách móc mà chất chứa thứ cảm xúc phức tạp, giữa mong được yêu và mong được nhận lỗi.

“Ba còn ăn được không?” – giọng Lộc nhẹ, êm như mật – “Món đặc biệt đêm nay, chỉ dành riêng cho ba.”

Ông Nguyễn không còn lời nào để nói. Hai tay ông vuốt lấy má Lộc, rồi trượt dần xuống cổ, ngực… đến khi chạm vào thắt lưng cậu con trai út, ông như trượt vào cơn mê không lối thoát.

Phúc quỳ sau lưng ông, đẩy nhẹ phần hông khiến ông hơi ngả người về phía trước, chính diện với Lộc. Anh hạ quần ông xuống – không nhanh không chậm – để cái cơ thể từng là trụ cột gia đình giờ trần trụi trước hai người con trai.

Lộc khẽ mỉm cười, rồi cúi đầu xuống, đôi môi mở ra chậm rãi.
Chóp chép… chóp chép…
Lưỡi cậu lướt nhẹ quanh phần đầu nóng hổi, ươn ướt của ông Nguyễn, khiến hơi thở ông rít lên, nghẹn giữa ngực. Mùi da thịt, mùi đêm, mùi của sự nhục cảm xen lẫn chuộc tội, cuốn ông trôi đi như cơn lũ lặng lẽ.

Phía sau, Phúc đã áp sát. Một tay anh giữ eo cha, tay kia nhẹ nhàng tách hai mông ông ra, hé lộ lỗ nhỏ khẽ co giật, đỏ hồng, đã được bôi trơn bằng thứ dầu thơm Lộc thường dùng cho khách đặc biệt.

“Lâu rồi, ba không được ai chạm vào… đúng không?” – Phúc hỏi, khẽ khàng nhưng nặng như đá.
Không chờ câu trả lời, anh đưa đầu cây hàng cong lên, nóng bỏng, tì nhẹ vào khe lưng rồi phạch – đẩy vào, từng chút một.

“Á… Ư… Ưm…”
Ông Nguyễn khẽ rên, tay vẫn ghì lấy đầu Lộc như tìm chỗ dựa. Miệng ông hơi há ra, nhưng không phát ra được lời nào rõ ràng. Cảm giác bị ép giữa hai người con trai – một đẩy sâu từ sau, một ngậm chặt phía trước – khiến toàn thân ông run rẩy, mềm rũ, đê mê mà bẽ bàng.

Bạch… bạch… bạch…
Nhịp thúc của Phúc đều, chậm lúc đầu rồi nhanh dần, mạnh mẽ, dồn dập, như trút hết mọi ấm ức suốt hai mươi mấy năm bị bỏ rơi.

Lộc không ngừng mút lấy cây hàng của ông, miệng phát ra tiếng ọc ọc, chóp chép ướt át. Cậu mút đến đỏ môi, hai mắt long lanh, đôi tay còn mân mê hông ông như đang an ủi chính mình qua thân thể người cha.

“Ba…” – Lộc rên nhẹ, “có nhớ tụi con không…?”

Ông Nguyễn không đáp. Cơ thể ông co giật từng đợt, như thể bao nhiêu năm nhịn nhục, cô đơn, hối hận… giờ tan chảy thành từng nhịp thúc sâu hun hút của Phúc và từng cú mút ấm nóng của Lộc.

“Ư… Ưm… Phúc… Lộc… Ba… xin lỗi…”

Đêm đó, “món đặc biệt” không cần ghi thực đơn.
Chỉ có một người cha cũ, và hai đứa con trai từng khao khát một vòng tay.
Họ dâng hiến tất cả – thân thể, cảm xúc, và những tiếng rên nghẹn ngào như một nghi thức lặng lẽ:
thay lời trừng phạt, thay cả lời tha thứ.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 50 15 Tháng 10, 2025
Chương 49 17 Tháng 9, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Vụng Trộm Với Ba Vợ_truyengay.net
Vụng Trộm Với Ba Vợ
CHƯƠNG 17 16 Tháng mười một, 2025
CHƯƠNG 16 15 Tháng 10, 2025
Những Câu Chuyện Kích Dục
Chương 14 2 Tháng 12, 2025
Chương 13 2 Tháng 12, 2025
Dương và những thú vui tuổi 15_truyengay.net
Dương và những thú vui tuổi 15
Chương 18 14 Tháng mười một, 2025
Chương 17 14 Tháng mười một, 2025
con re cua ba
Con Rể Của Ba
Chương 34 15 Tháng 12, 2025
Chương 33 15 Tháng 12, 2025
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự_truyencogiaothao
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự
Chương 23 8 Tháng 12, 2025
Chương 22 8 Tháng 12, 2025
Anh Hàng Xóm Vô Tình Nhặt Được Sextoy Của Tôi
Chương 19+20 29 Tháng mười một, 2025
Chương 17+18 29 Tháng mười một, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 20 3 Tháng 10, 2025
Chương 19 28 Tháng 10, 2024

Comments for chapter "Chương 37"

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
guest
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

wpDiscuz