Phúc lau tay bằng chiếc khăn trắng, nhưng những vệt dịch nóng còn vương trên da chẳng dễ gì xóa sạch. Anh dựa lưng vào tường, mắt nhìn xuống thân thể người đàn ông đang nằm rũ rượi trên bàn gỗ – Ba, kẻ đã biến mất khỏi cuộc đời hai anh em suốt hơn mười năm trời.
Trong lòng anh là một cơn xoáy. Không hẳn giận, không hẳn thỏa mãn. Chỉ là trống rỗng.
“Ba từng hứa sẽ đưa tụi con đi sở thú. Cuối cùng là một tờ vé số rách và căn nhà lạnh tanh mỗi tối. Vậy mà giờ lại quay về, gõ cửa đúng lúc quán sắp đóng, gọi món đặc biệt… Ba nghĩ tụi con là ai?”
Phúc không nói ra. Bởi lời nói giờ yếu hơn mọi cú thúc mà anh vừa trút vào ông.
Sâu bên trong, một đứa trẻ năm mười lăm tuổi trong anh vẫn còn đứng đó, chờ một lời xin lỗi, một cánh tay đặt lên vai, một câu “Ba về rồi, con trai”. Nhưng người đàn ông nằm kia, miệng còn vương tinh dịch của Lộc, lỗ nhỏ còn đỏ ửng vì Phúc… liệu còn là hình ảnh của “Ba” nữa không?
Lộc ngồi bên tủ lạnh, quần áo đã chỉnh tề nhưng trong lòng vẫn nóng hừng hực.
Cậu rút điếu thuốc ra, châm lửa, dù không hút bao giờ. Chỉ đơn giản là cần một thứ gì đó nóng hơn chính mình, để làm nguôi đi tiếng rên nãy giờ vẫn vang trong đầu.
Lộc đã không khóc, nhưng trái tim cậu có gì đó rạn.
“Mình đã cho Ba tất cả, bằng cách mà người cha nào cũng sẽ ghê tởm. Nhưng ông ấy không từ chối. Thậm chí còn rên lên như bao khách quen khác.”
Cậu nhắm mắt, nhớ lại ánh mắt ông Nguyễn lúc “nuốt trọn” món của mình – vừa xấu hổ, vừa thèm khát, vừa cam chịu.
Lộc không ghét Ba. Không thật sự ghét. Cậu chỉ… muốn Ba phải nếm trải cái giá của việc bỏ đi, để lại hai đứa con nheo nhóc giữa đời. Nếu hôm nay Ba quay về với một giọng điệu ân hận chân thành, có thể Lộc sẽ tha thứ. Nhưng Ba lại đến lúc 23h – khi “món đặc biệt” đã là luật ngầm.
“Vậy thì Ba phải ăn. Như bao gã đàn ông từng đến đây.”
Ông Nguyễn nằm bất động.
Cơ thể ông mỏi nhừ, nhơm nhớp, từng thớ thịt co giật vì cả hai đầu đều đã bị chiếm hữu. Nhưng chính trái tim mới là nơi ông cảm thấy đau nhất. Không phải vì bị hành hạ – mà vì bị nhìn thấy.
Bị hai đứa con nhìn thấy mặt thật – một người đàn ông yếu đuối, từng bỏ nhà theo một người đàn bà bên Úc, mang theo giấc mơ đổi đời, để lại hai đứa nhỏ cho bà ngoại nuôi.
Ông từng viết thư về. Nhưng rồi địa chỉ bị sai. Ông từng gọi lại, nhưng người bắt máy chỉ khóc và cúp máy. Rồi ông buông. Chạy theo cuộc sống xa hoa nơi đất khách, nghĩ rằng có tiền sẽ chuộc lại tất cả. Nhưng khi về, thứ đón ông là…
“Hai đứa con trai… cho mình ăn món đặc biệt bằng chính thân thể tụi nó.”
Ông không ghê tởm tụi nó.
Ông ghê tởm chính mình.
Vì đến phút cuối, ông vẫn muốn nuốt trọn. Vẫn để bản năng chiến thắng lý trí. Vẫn không xứng đáng làm một người cha.
Ánh đèn quán cơm lúc này nhạt dần, gió khuya lùa qua khe cửa sổ. Mùi nước rửa chén từ bồn vọng lại, lẫn với hương mồ hôi và tinh dịch chưa tan.
Không ai nói gì.
Chỉ có lặng im – như một món ăn nguội, không còn cay đắng, không còn ngọt ngào, nhưng vẫn khiến cả ba người nghẹn lại.