Mùi nước ấm lan nhẹ từ bếp, vương khắp căn quán nhỏ đã tắt đèn chính, chỉ còn ánh sáng vàng âm thầm hắt từ dãy đèn hắt trần phía cuối quầy. Gió đêm thổi nhẹ qua khung cửa, lay động tấm màn mỏng Lộc vừa khép lại.
Trên bàn số 3, ông Nguyễn vẫn ngồi yên. Ông đưa mắt nhìn quanh quán – không còn dấu vết của những thực khách náo nhiệt ban chiều. Chỉ còn lại tiếng thìa đũa va nhẹ, tiếng nước sôi rù rì, và hơi ấm tỏa ra từ căn bếp nơi hai đứa con trai đang chuẩn bị món đặc biệt.
Lộc bê ra khay gỗ nhỏ, đặt xuống bàn: một tách trà gừng nóng, vài lát bánh mỏng nướng thủ công – thứ hiếm hoi không có trong thực đơn. Cậu im lặng, không mỉm cười, không một lời chào, rồi lùi lại.
Phúc bước ra sau đó, tay cầm một khay khác – lớn hơn. Trên khay là một tô canh nóng nghi ngút khói, miếng sườn to ninh mềm, chan cùng nước dùng trong vắt và rau xanh tươi rói. Chẳng phải món gì cao sang, nhưng cách Phúc bưng ra – thẳng lưng, ánh mắt lạnh và dáng đi đầy lực – khiến tất cả như mang trọng lượng của năm tháng dồn nén.
Anh đặt tô canh xuống trước mặt người đàn ông từng gọi mình là “con trai”.
“Đây. Món đặc biệt.”
Ông Nguyễn ngước nhìn, ánh mắt dừng lại một giây trên đôi cánh tay rắn chắc, gân guốc của Phúc – thứ từng nhỏ bé ngày ông rời đi, giờ đã hóa thành hình dáng của một người đàn ông trưởng thành.
“Cảm ơn con, Phúc.”
“Không cần cảm ơn,” Phúc nói, giọng đều, hơi trầm xuống. “Chúng tôi phục vụ mọi khách. Đúng giờ thì có món. Muộn giờ, cũng vẫn có món – chỉ là… cách phục vụ khác thôi.”
Không khí như bị kéo căng thêm. Lộc lặng lẽ đứng ở góc quán, không chen vào. Cậu biết Phúc đang kiềm chế. Mười năm không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Những dịp tết lặng thinh, những lần mẹ bệnh nặng, rồi mất đi, cả hai anh em chỉ biết cắn răng sống tiếp.
Ông Nguyễn đưa muỗng múc thử một ngụm nước. Ông chậm rãi, từng cử động đầy kiềm chế, như muốn giữ lại từng chút cảm giác.
“Ngon lắm. Giống hệt món mẹ tụi con từng nấu.”
“Vì con là người học lại từ mẹ.” Phúc đáp, ánh mắt không hề rời khỏi ông. “Có những thứ… nếu không giữ thì mất. Như mẹ.”
Một thoáng yên lặng nữa. Rồi ông Nguyễn đặt muỗng xuống, đôi tay đan lại trước mặt.
“Ba… không đến đây để biện hộ. Chỉ là muốn nhìn hai đứa, sống ra sao. Có tốt không.”
Phúc nhếch nhẹ môi – chẳng rõ là cười khẩy hay cười buồn. Anh đứng thẳng người hơn, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn.
“Chúng tôi sống tốt. Quán chạy đều, cơm nấu ngon. Lộc vẫn ngoan, còn tôi thì… biết cách phục vụ khách.”
“Phục vụ… món đặc biệt à?” – Giọng ông Nguyễn trầm hơn, như thể đang dò thăm điều gì sau câu nói tưởng đùa.
Phúc không trả lời ngay. Anh nhìn ông một lúc, rồi cúi người sát xuống, đôi môi chạm gần tai người đàn ông ấy, âm điệu đanh nhưng không lớn:
“Ba muốn biết món đặc biệt là gì thật sao?”
Một thoáng im lặng.
Ông Nguyễn không tránh ánh mắt của con trai. Ánh nhìn ấy, trong giây phút này, không còn là của một người cha – mà là của một người đàn ông đang đối diện với hệ quả của sự bỏ rơi.
Phúc xoay bước, kéo ghế đối diện, nhưng không ngồi xuống. Anh đi thẳng ra phía sau quầy, vài phút sau quay lại – không khay, không món ăn – chỉ với chính cơ thể mình. Chiếc áo thun đã được cởi bỏ. Thân hình cường tráng phủ bóng dưới ánh đèn hắt, cơ bụng nổi rõ từng múi, xương quai xanh sắc nét, làn da rám mồ hôi nhẹ, từng giọt chảy xuống gò ngực nở nang.
Anh đến sát bàn, cúi xuống, ánh mắt khóa chặt vào mắt người kia.
“Món đặc biệt đêm nay…” – Phúc khàn giọng – “…là người đã gói trong căm hờn và im lặng suốt mười năm.”
Ông Nguyễn ngồi yên, bàn tay siết lại trên đùi. Gương mặt ông không còn bình thản như lúc bước vào. Trước mắt ông là người con trai mà ông từng ruồng bỏ, giờ đây như hóa thành một phiên bản khác – rắn rỏi, nam tính, đầy gai góc… và đang chủ động dâng món trả giá.
“Ba không cần ăn hết. Nhưng nếu đã gọi, thì đừng bỏ dở.”
Phúc không chờ thêm lời nào. Anh đưa tay, gạt nhẹ chén bát sang một bên, đặt gối lên bàn, rồi leo lên, quỳ thẳng đầu gối trước mặt ông – khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn là hơi thở.
Ở góc quán, Lộc vẫn đứng yên. Đôi mắt cậu mở to, nhưng không hẳn là kinh ngạc. Cậu biết – món đặc biệt chưa từng giống nhau mỗi đêm. Và hôm nay, người được phục vụ… chính là nỗi đau của một thời tuổi thơ bỏ ngỏ.
Phúc quỳ trên bàn, dáng người cao lớn phủ bóng xuống toàn bộ tầm nhìn của ông Nguyễn. Từng bắp thịt căng rõ dưới làn da rám nắng, nóng hầm hập như lò nung vừa mở nắp. Không khí trong quán nặng nề, lặng đến mức chỉ còn nghe rõ tiếng thở nặng nhọc của hai người đàn ông – một người đang gồng mình nén giận, một người thì rối loạn giữa bản năng và hổ thẹn.
Ông Nguyễn ngước lên, ánh mắt thoáng run. “Con… định làm gì?”
Phúc không đáp. Anh nghiêng người, bàn tay to rắn chạm lên vai ông, ấn nhẹ xuống. Tư thế ấy khiến người cha ngồi thụp hẳn vào ghế, ngửa cổ lên, đúng vị trí để nhìn trọn vẹn cơ thể từng đường từng nét của con trai mình – một hình thể mà ông chưa từng chứng kiến trưởng thành.
“Ba gọi món lúc 11 giờ đêm,” Phúc trầm giọng, khàn khàn như tan trong cổ họng. “Muộn rồi. Món không còn nóng, nhưng vẫn đủ lực để ba phải nhớ đời.”
Anh chống hai tay xuống bàn, vòng qua sau gáy người đàn ông kia, kéo sát lại. Mùi da thịt trộn với mồ hôi, lẫn trong hương trà gừng nhàn nhạt và mùi gỗ cũ của quán. Phúc nhích người, ép phần hông thấp cong lên kề sát đùi ông Nguyễn. “Cây hàng” cứng rắn, nóng hổi, khẽ hằn rõ dưới lớp vải mỏng.
Ông Nguyễn lùi đầu lại, ánh mắt hoảng lẫn cuốn. “Phúc… Con không cần phải…”
“Con không làm vì cần,” Phúc cắt lời, mắt rực lên như ngọn lửa. “Con làm vì ba từng biến mất. Vì mẹ từng khóc. Vì tụi con từng đói. Giờ ba ăn đi – món đặc biệt, hương vị của giận dữ và trưởng thành.”
Rồi anh thọc tay xuống cạp quần, kéo tụt một lượt, để lộ “cây hàng” to lớn, vồng lên mạnh mẽ với độ cong dữ dội – một biểu tượng của sức lực tuổi trẻ, trơ trọi giữa ánh sáng vàng vặn vẹo của quán khuya.
Ông Nguyễn thoáng rùng mình. Ánh mắt ông không dám giữ lâu, nhưng vẫn không rời được. Vẻ gằn gừ trong giọng Phúc, cái cách anh kề sát, điều khiển, áp lực đầy nam tính, tất cả dồn ông vào thế không thể phản kháng – không thể làm gì khác ngoài nuốt trọn tình cảnh trớ trêu này.
Phúc chống một tay lên bàn, tay kia giữ lấy “cây hàng” của chính mình, chĩa thẳng về phía khuôn miệng người đàn ông.
“Há miệng.”
“Phúc…”
“Há ra.”
Giọng nói cứng như dao bổ. Và ông Nguyễn – người từng rời khỏi hai đứa trẻ, từng đứng ngoài cuộc đời chúng hơn mười năm – đã hé miệng, chậm rãi, ngập ngừng nhưng không còn lối lui.
Phúc dí phần đầu dương vật nóng rực vào mép môi ông, chạm nhẹ, rồi trượt dần vào – từ từ nhưng đầy ép buộc. Một tiếng “ưm…” nghẹn trong cổ họng ông Nguyễn vang lên, cùng lúc thân thể ông hơi ngửa ra sau, tay siết thành nắm.
Chóp chép… chóp chép…
Tiếng môi lưỡi chạm vào phần thân, âm thanh lẫn trong tiếng thở gấp, nóng bỏng, quái đản mà không ai nghĩ có thể xảy ra ở nơi từng là quán ăn bình dân.
Phúc nhấn từng nhịp chậm – rồi nhanh dần. Mỗi lần thúc vào là một lần ánh mắt anh sáng lên như ánh thép, như muốn trút hết tủi hờn. Ọc… ọc… ọc… Âm thanh vọng lên từ cổ họng người đàn ông, không còn là cha con – mà là một cuộc nếm trải giữa kẻ rời bỏ và người bị bỏ rơi.
“Nuốt hết đi. Từng chút một.” Phúc rít khẽ, giọng khô khốc.
Bên góc quán, Lộc vẫn đứng yên, tay siết chặt vào nhau, hai má nóng bừng nhưng không nhắm mắt. Cậu không biết nên quay đi hay nên bước tới. Nhưng cậu hiểu – đây là lần đầu tiên và có thể là lần cuối cùng Phúc cho ông Nguyễn nếm món đặc biệt nhất của quán. Một món ăn trả giá bằng tuổi trẻ lặng thinh, bằng thân thể tôi luyện trong giận dữ, và bằng linh hồn chưa từng được xoa dịu.