Cuối tuần, Sài Gòn dịu lại sau cơn mưa đêm. Trên con hẻm nhỏ nằm khuất sau dãy chung cư cũ, quán cơm của hai anh em Phúc và Lộc vừa dọn dẹp xong. Chiếc biển “Hết món” đã treo lên từ 20h30, đúng lệ thường.
Lộc buộc lại túm tóc, kéo chiếc áo thun trắng dính vài vệt nước rửa chén cho gọn hơn. Cậu liếc sang Phúc – anh trai mình – đang trần trụi nửa thân trên, lau những chiếc bàn cuối cùng bằng khăn ẩm. Dáng đứng cường tráng, vai lưng rộng và làn da rám nắng dưới ánh đèn vàng tạo nên khung cảnh đầy gợi cảm, dù là trong một quán cơm nhỏ giữa phố xá tĩnh mịch.
“Xong chưa?” – Lộc hỏi khẽ.
Phúc ừ một tiếng. “Về tắm đi. Muộn rồi.”
Đúng lúc đó, cạch – tiếng cánh cửa lưới bật mở.
Cả hai quay lại gần như cùng lúc. Giờ này ai còn vào?
Người đàn ông bước vào trông cao lớn, khoác áo sơ mi đen, mái tóc hoa râm được vuốt gọn, ánh mắt sâu và sống mũi cao. Cánh cửa khép lại sau lưng ông, để lại một làn hơi mát từ đêm mưa lùa vào.
“Xin lỗi,” ông lên tiếng, giọng trầm và có chút lạ lẫm. “Tôi đến muộn. Nhưng… tôi muốn gọi món đặc biệt.”
Phúc và Lộc lặng đi một nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai như bị kéo ngược về những ngày tuổi thơ.
“Ba…?” – Lộc lắp bắp, bước tới một bước, hai mắt cậu mở to, lòng ngực như bị đè nặng.
Người đàn ông gật đầu. “Ba đây, con trai.”
Ông Nguyễn – người ba đã rời khỏi Việt Nam hơn mười năm trước, sau cuộc ly hôn lạnh lùng với mẹ hai đứa. Không một lời hứa hẹn, không một tin nhắn nhắn gửi. Cái bóng ông để lại chỉ còn là một tấm ảnh cũ, vài ký ức nhạt nhòa, và một nỗi giận ngấm ngầm chôn chặt trong cả hai anh em.
“Ba… về từ bao giờ?” – Phúc siết nhẹ chiếc khăn đang cầm, chất giọng khàn khàn.
“Vừa hôm qua. Nhưng hôm nay, ba mới dám tới. Lúc 23h. Vì ba biết, món đặc biệt này… không phải ai cũng được phục vụ.”
Lộc ngơ ngác. Cậu không biết vì sao ông lại nói như vậy, bằng một giọng bình thản mà lại chứa đầy ẩn ý. Còn Phúc, mắt anh nheo lại. Anh đang quan sát, nhưng không hề né tránh.
“Ba biết gì về món đặc biệt?” – Phúc hỏi chậm rãi.
Ông Nguyễn cười nhẹ. “Chẳng phải nó chỉ dành cho người kiên nhẫn, người dám chờ tới giờ cuối cùng… và đặc biệt là người đủ thân quen hay sao?”
Không gian im lặng kéo dài. Gió lùa qua kẽ cửa làm tấm biển trước quán lật nhẹ, phát ra tiếng lạch cạch. Phúc nhìn Lộc, như một sự đồng thuận ngầm, rồi quay lại phía ông.
“Món đặc biệt… không nằm trong thực đơn,” anh nói, giọng đều. “Và không phải khách nào cũng có thể gọi.”
Người đàn ông gật nhẹ. “Ba không phải khách. Ba chỉ là một người cha… muốn biết hai đứa con của mình giờ đã lớn đến mức nào. Và… muốn biết, liệu ba có còn được bước vào thế giới của tụi con nữa không.”
Lộc mím môi. Trong lòng cậu là một dòng cảm xúc hỗn độn: ngỡ ngàng, giận dỗi, khao khát được hỏi hàng trăm điều, và một điều gì đó không tên – như thể có một cánh cửa quá khứ vừa hé mở.
“Ba chờ ở bàn số 3,” ông nói, ánh mắt nhìn cả hai đầy ý nhị. “Nếu hai đứa đồng ý… ba sẽ gọi món.”
Không đợi trả lời, ông bước tới chỗ bàn nhỏ nằm sát cửa sổ, nơi đêm mưa ngoài kia vẫn đang đọng lại từng giọt trên song kính. Ông ngồi xuống, khoan thai tháo đồng hồ ra, đặt nhẹ trên bàn.
Phúc siết chặt khăn thêm một chút rồi ném nó lên kệ bếp, ngoái đầu nhìn Lộc.
“Đi nấu nước trước đi. Có thể… món đặc biệt tối nay sẽ có một vị mới.”