Đêm đó, quán cơm im lặng từ rất sớm. Đã gần 23h, Phúc đang dọn lại bếp, Lộc thì kiểm kê vài thứ cuối ngày.
Đèn ngoài đã tắt một nửa. Gió thổi lùa qua khe cửa, mang theo mùi ẩm lạnh của đất. Không ai ngờ lúc này lại có khách.
Tiếng gõ cửa vang lên, ba nhịp nhẹ.
Lộc ra mở. Ánh đèn vàng bên ngoài hắt lên gương mặt của người đàn ông đang đứng lặng trước cửa – cao lớn, vạm vỡ, mái tóc hoa râm được cắt gọn, ánh mắt sâu và điềm tĩnh.
Là Bác Hai.
Lộc khựng lại một giây, nhưng rồi nép sang bên:
“Bác vào đi…”
Bác Hai bước vào. Ông mặc áo sơ mi kẻ, quần tây sẫm, thắt lưng da bản lớn. Dáng đi chậm rãi, vai nặng, cổ tay vẫn còn mang dấu của người lao động tay chân.
Phúc ngẩng lên, nhìn thoáng. Không nói gì.
Bác Hai không hỏi han gì, chỉ im lặng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ quen thuộc, bàn mà chỉ khách đặc biệt mới dùng. Ông rút một bao thuốc từ túi áo, đặt lên mặt bàn gỗ, nhưng không hút.
Ánh đèn trong phòng hắt xuống mặt ông, hằn rõ từng nếp nhăn ở khóe mắt – không chỉ là dấu tuổi tác, mà còn là thứ gì đó âm ỉ, nén lại suốt nhiều năm.
“Lâu rồi bác không ghé.” – Lộc nói nhỏ.
Bác Hai gật khẽ. Ông đưa mắt nhìn cả hai người:
“Giờ này… còn món đặc biệt không?”
Cả căn phòng như lặng đi một nhịp. Phúc nhìn thẳng vào bác, ánh mắt bình tĩnh, không né tránh.
“Còn.” – Anh đáp.
Căn phòng phía sau bếp được mở lại. Mùi tinh dầu thoảng nhẹ. Đèn mờ. Cửa đóng lại, tách biệt khỏi tiếng gió ngoài kia.
Phúc đứng thẳng người, cơ bắp dưới làn áo đen bó sát nổi lên rõ từng đường. Anh không cởi vội, chỉ nhìn bác:
“Bác muốn món nào?”
Bác Hai chống tay lên thành ghế, nhìn Phúc từ đầu đến chân như đang đánh giá lại một tác phẩm cũ từng chạm tay qua.
“Bác nhớ mùi vị lần trước.” – Ông nói. – “Món nóng, ăn trực tiếp, và phải… chắc.”
Phúc gật đầu, tháo nút áo từng cái. Ngực anh lộ ra, dày và nặng. Quần được kéo xuống, để lộ thân hình căng tràn sức sống của một người đàn ông đang tuổi sung mãn.
Ông ngồi xuống, chống khuỷu tay lên bàn, ngửa mặt lên nhìn thân thể đứng trước mặt mình.
“Cởi hết.” – Bác Hai ra lệnh.
Phúc làm theo, không biểu cảm. Khi anh đứng trần trụi trước ông, dáng người to khỏe với “cây hàng” đã nửa cứng, ông mỉm cười nhếch môi:
“Giống hệt cha mày hồi trẻ…”
Không có màn dạo đầu dài dòng.
Bác Hai chống ghế, ngửa lưng, ngồi yên như một thực khách chờ món bưng đến tận miệng. Phúc bước tới, đặt một chân lên ghế, giữ lấy bờ vai bác, rồi ấn nhẹ đầu khấc chạm vào môi ông.
“Chóp…”
Bác mở môi, lưỡi đón lấy đầu khấc như một phản xạ đã quen. Hơi nóng tỏa ra, môi lưỡi ông già nhưng thành thạo, mút mạnh – rồi lại nuốt sâu thêm từng phân.
“Chóp chép… ực… ọc…”
Phúc khẽ nhíu mày, thở ra một tiếng. Anh giữ tay sau gáy bác, đẩy thêm chút nữa.
“Phạch…”
Cả thân “cây hàng” được nhét sâu vào cổ họng ông. Bác Hai ho nhẹ, nhưng vẫn giữ đầu, không rút ra.
Lưỡi ông xoay nhẹ, vòm miệng bóp chặt lấy thân thịt – từng động tác gợi cảm không ngờ với một người đàn ông đã quá nửa đời.
“Ưm… chóp… chép…”
Tay bác đặt lên đùi Phúc, xoa chậm như người nếm vị. Phúc nhắm mắt lại. Cảm giác ấy – một người lớn từng quen thuộc cơ thể anh, đang “ăn” lại món cũ, trong yên lặng – khiến bụng dưới anh co thắt từng cơn.
Bác nhả ra, ngước mắt lên:
“Lên giường. Giờ bác ăn món chính.”
Trên giường, Phúc là người nằm trên, hai tay anh chống vào đệm, nâng cả thân hình cơ bắp. Bác Hai nằm dưới, đùi mở ra, “lỗ nhỏ” hé nhẹ như chờ đón.
Phúc đẩy hông, ấn mạnh.
“Phạch!”
“Ư… a…”
Cả thân dài cứng đâm vào bên trong ông. Cơ thể bác giật nhẹ. Nhưng rồi quen dần, đón lấy từng cú nhấp nặng nề.
“Phạch… bạch… bạch…”
Phúc không nói gì. Chỉ cúi xuống, hai tay chống giường, cơ bụng siết lại, từng cú đẩy vào sâu đến tận gốc.
Bác Hai thở mạnh, tay bấu ga giường. Mồ hôi đầm đìa. “Lỗ nhỏ” của ông giật từng cơn, hút chặt lấy “cây hàng” to lớn như muốn giữ nó lại mãi bên trong.
“Ư… hừ… nhanh hơn đi… Phúc…”
Anh làm theo. Nhịp dập tăng, gân tay nổi rõ, mồ hôi rơi từng giọt.
“Phạch… phạch… bạch bạch bạch…!”
Cao trào ập đến. Bác rên khàn:
“Phúc… bác ra… rồi…”
Phúc cũng siết mạnh hông, đâm một cú sâu nhất, rồi tuôn ra nóng rẫy trong bụng ông, khiến bác cong người lên thở dốc.
Bóng đèn vàng trong phòng vẫn còn sáng. Lộc đã đi lên phòng trên. Không ai nhắc nhở gì, như thể trong ngôi nhà này, chuyện đêm muộn ấy vốn chẳng lạ lẫm.
Bác Hai rửa mặt bằng khăn ấm, để lộ gò má rám nắng và đôi mắt đỏ hoe một chút vì mệt. Nhưng sau khi ngồi nghỉ chưa đầy mười phút, ông đứng dậy, nhìn Phúc – lúc này đã mặc lại chiếc quần lửng, áo vẫn chưa cài hết cúc – rồi trầm giọng ra lệnh:
“Ra ngồi ghế. Không được nói gì. Tối nay, bác muốn tự tay ăn hết món.”
Phúc không hỏi lại. Anh bước tới, kéo ghế bành gỗ từ góc phòng ra giữa. Rồi anh ngồi xuống, thả lưng tựa vào, chân mở rộng, “cây hàng” bên trong quần đã bắt đầu nhúc nhích sống dậy, như hiểu rõ bản năng quen thuộc sắp được dùng đến.
Bác Hai cởi thắt lưng, tháo nút áo, rồi từ từ tụt chiếc quần vải xuống. Ông không mặc đồ lót. “Lỗ nhỏ” phía sau lộ ra, đỏ hồng và đã được làm ướt từ lượt trước.
Ông quay lưng lại với Phúc, đặt một chân lên nệm ghế, rồi chân còn lại. Ông hơi khom người, tay bấu hai tay ghế, rồi từ từ hạ mông xuống, nhắm chuẩn ngay đầu khấc đã dựng cứng bên dưới.
“Phạch…”
Chỉ vừa chạm đầu, “lỗ nhỏ” của bác đã tự mở ra nuốt lấy. Cảm giác ấy khiến cả hai cùng hít vào một hơi.
Phúc ngửa đầu ra sau, cắn chặt răng. Ông già này – dù thân quen đến mức thuộc lòng – vẫn khiến cơ thể anh phản ứng đầy bản năng.
“Ưm… a…”
Bác Hai tiếp tục hạ mông. Từng phân “cây hàng” của Phúc chìm vào trong bụng ông, kéo theo tiếng chép nhè nhẹ, ướt át giữa đêm khuya yên lặng.
“Ọc… phạch… ọc…”
Khi đã nuốt trọn, ông dừng lại vài giây, run nhè nhẹ, rồi bắt đầu di chuyển. Ông chống hai tay vào đùi Phúc, mông bắt đầu nhấp lên xuống – chậm, chắc, và nặng nề.
“Phạch… bạch… bạch…”
Phúc ngồi im theo đúng yêu cầu. Tay đặt hai bên ghế, gồng bụng giữ lực. Cơ bắp anh nổi gân, cơ thể bị bọc chặt bởi thân thể nặng nề của người đàn ông đang cưỡi trên mình.
“Ư… hừm… chặt… như lần đầu…”
Giọng bác Hai khàn đi. Ông bắt đầu tăng nhịp, mông nhấc lên rồi dập xuống mạnh hơn, tiếng da thịt va nhau vang rền:
“Bạch! Bạch! Phạch! Phạch!”
Cơ thể ông đổ mồ hôi, ướt lưng, nhỏ giọt xuống ngực Phúc. Mỗi cú nhún khiến “cây hàng” trong ông chạm sâu hơn, làm “lỗ nhỏ” co giật liên hồi.
Phúc nhắm mắt lại. Nhưng thân thể thì không thể dửng dưng – “cây hàng” ngày càng căng phồng, mạch máu giật mạnh trong làn da nóng rực.
Bác Hai rên:
“Ư… ưh… bác sắp… nữa rồi…”
Phúc gầm khẽ trong cổ họng. Hai tay anh cuối cùng cũng nhấc lên, giữ chặt lấy eo bác, rồi đẩy hông mạnh lên, giúp cho từng cú giáng càng sâu hơn, mạnh hơn.
“Phạch! Phạch! Bạch bạch bạch!!”
Cả ghế lắc nhẹ. Cơ thể ông run lên, “lỗ nhỏ” siết chặt lấy thân thịt Phúc, rồi rụng xuống cao trào trong tiếng rên đầy mãn nguyện.
Phúc cũng không kìm được. Anh đẩy thêm hai cú, rồi bắn thẳng vào trong, nóng rực, kéo dài, làm bác khựng người trong vài giây, đầu cúi xuống, mồ hôi nhỏ giọt từng nhịp theo hơi thở gấp.
Một lúc lâu sau, bác mới từ từ đứng dậy khỏi người Phúc. Dịch thể trào ra từ giữa hai đùi ông, ấm nóng và đặc sệt. Ông khẽ rùng mình, lấy khăn lau sơ qua.
Phúc vẫn ngồi im trên ghế, mồ hôi lấp lánh trên ngực, hơi thở còn nặng.
Bác Hai mặc lại quần áo, rồi quay lại, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Phúc.
“Bác no rồi.”
Ông rút thêm một phong bì khác, đặt xuống bàn:
“Cho bữa thứ hai.”
Quán cơm chìm trong im lặng. Tiếng cửa khép lại vào lúc gần 2h sáng.
Phúc ngồi một lúc rồi mới đứng dậy, vào nhà tắm. Trên cơ thể vẫn còn hằn lại hơi ấm, dịch dính và sự nhức mỏi của một đêm bị “thưởng thức” đúng nghĩa.
Anh không nói gì. Chỉ mở vòi nước, để mặc cho hơi nóng rửa trôi tất cả, chuẩn bị cho ngày mai — lại một ngày mới, lại những người đàn ông khác — lại một món ăn cần được dâng lên.