Quán cơm hôm đó đón một vị khách lạ. Người đàn ông cao lớn, khoảng ngoài ba mươi, vai rộng, cơ ngực nổi bật dưới lớp áo sơ mi ôm sát màu navy. Lưng quần âu đắt tiền ôm trọn vòng eo chắc nịch, cặp mông to căng như thể lúc nào cũng sẵn sàng bật tung ra khỏi lớp vải. Làn da ngăm rám nắng, ánh mắt sắc sảo – anh ta toát ra vẻ đàn ông từng trải, thành đạt và cực kỳ… biết mình muốn gì.
Phúc vừa bưng mâm cơm ra bàn thì người đàn ông ấy ngẩng lên. Ánh nhìn hai người chạm nhau. Một tia hiểu ngầm vụt qua, nhanh đến mức khiến Lộc, đang xới cơm phía sau, cũng cảm nhận được chút gì đó… chộn rộn.
“Nghe đồn quán có món đặc biệt sau tám giờ?” – Giọng người đàn ông khàn khàn, trầm và cuốn hút như rượu vang ủ lâu năm.
Phúc khẽ nhếch môi. “Đúng giờ, đúng người, mới có cơ hội.”
Người đàn ông rút ví, đặt một tờ tiền lớn xuống bàn. “Tôi thích ăn kẹp. Phúc dưới, Lộc trên. Như một chiếc bánh sandwich vị cơ bắp.”
Đúng tám giờ, khi quán đã đóng cửa và đèn lồng giấy đỏ ngoài hiên lặng lẽ tắt, căn phòng nhỏ sau bếp được thắp lên bằng ánh đèn vàng dịu. Mùi gừng sả còn phảng phất trong không khí, hoà quyện với thứ mùi nam tính đặc quánh toả ra từ ba thân thể vừa cởi bỏ lớp áo ngoài.
Người đàn ông – tên là Hạo – đang ngồi trên đệm, hai tay chống ra sau, thân hình đồ sộ nửa nằm nửa ngả. Lộc quỳ sau lưng, từng ngón tay miết nhẹ lên vai anh, trong khi Phúc nằm giữa hai chân anh, đôi tay to lớn bắt đầu lướt từ bắp đùi đến đũng quần, nơi cây hàng của Hạo đang cương lên, rắn và dài như một thanh củi vừa đặt vào lò lửa.
“Được kẹp giữa hai anh em sinh đôi như thế này… tôi thật may mắn.” – Hạo khàn giọng, ngón tay luồn ra sau vỗ nhẹ vào mông Lộc. “Cặp mông này… đúng như lời đồn.”
Lộc cười khúc khích, hôn nhẹ lên gáy Hạo rồi trườn người xuống. Từ sau lưng, cậu để cơ thể mình ép sát vào tấm lưng vạm vỡ kia, cặp mông tròn vểnh lên, lắc nhè nhẹ như mời gọi. Phúc lúc này đã cởi bỏ quần dài, để lộ cây hàng cong lên đầy uy lực, ve vẩy nhẹ trước đùi Hạo như muốn khiêu khích.
“Anh muốn bắt đầu từ đâu?” – Phúc hỏi, giọng trầm và ngắn gọn, hai tay đã vén đùi Hạo cao hơn, sẵn sàng tiến công từ phía dưới.
“Cậu ở dưới, cứ đẩy mạnh mẽ vào. Còn Lộc, cậu ngồi lên tôi. Chúng ta cùng nhau… thưởng thức.”
Món ăn đặc biệt bắt đầu.
Phúc chồm lên, cây hàng chạm vào khe lỗ nhỏ của Hạo – một nơi bất ngờ săn chắc, nóng ran và ẩm mịn. Anh không ngờ người đàn ông này lại giữ thân dưới kỹ đến vậy. Với một cú đẩy chậm rãi nhưng có lực, anh đưa đầu cây hàng vào. “Phạch.”
“A…” – Hạo rên khẽ, gồng cơ hông lại theo phản xạ, nhưng khi cảm nhận chiều dài dần trượt sâu vào trong, anh lại thả lỏng, để Phúc lấp đầy mình từ bên dưới.
“Bạch… bạch… bạch…”
Phúc bắt đầu chuyển động, nhịp nhịp đẩy vào từng lần, mỗi cú đều chắc nịch, sâu hoắm. Cơ bụng anh siết chặt, tay ghì lấy eo Hạo như muốn đóng hẳn vào người. Cảm giác chật khít, nóng rực trong lỗ nhỏ của người đàn ông trưởng thành khiến Phúc như say. Anh không nói gì, chỉ rên nhẹ, rồi siết mạnh thêm.
Ở phía trên, Lộc đã cởi sạch, cặp mông trắng nổi bật hẳn lên giữa ánh đèn vàng. Cậu quỳ gối trên ngực Hạo, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa cây hàng vừa cương lên cọ vào môi Hạo.
Hạo liếm môi. “Cho tôi ăn đi.”
“Chóp chép…” – Âm thanh phát ra khi miệng người đàn ông mạnh mẽ ấy ngậm lấy toàn bộ chiều dài của Lộc. Lưỡi anh đảo khéo léo, môi mút chặt, tạo thành những đợt sóng khoái cảm dồn lên não cậu. Lộc phải chống tay lên vai Hạo để giữ thăng bằng, cặp đùi run lên, mồ hôi túa nhẹ bên thái dương.
“Ưm… ưm… a… a…” – Lộc rên, mông khẽ giật từng nhịp khi Hạo nút mạnh hơn, sâu hơn, lưỡi xoáy sâu vào đầu khấc khiến cậu không thể chịu nổi.
Phía dưới, Phúc vẫn không ngừng dập. Những cú thúc càng lúc càng mạnh. “Bạch bạch bạch…” – tiếng da thịt va chạm, tiếng cây hàng trượt ra vào trong lớp thịt ẩm. Hạo rên rỉ, cả thân người căng ra vì được kích thích cả hai đầu.
“Chặt thế này… lỗ nhỏ của anh… như đang hút tôi vào vậy…” – Phúc gầm lên, mồ hôi rịn đầy trán. Anh đổi tư thế, kéo đùi Hạo lên cao hơn, rồi thúc thẳng theo góc cong tự nhiên của cây hàng, khiến Hạo không kiềm nổi mà bật ra một tiếng rên khàn:
“Á… trúng rồi… cứ thế… cứ thế…!”
Lộc lúc này đã đổi vị trí, không còn để Hạo mút nữa. Cậu ngồi hẳn lên bụng người đàn ông ấy, hai chân kẹp chặt lấy eo, rồi cúi xuống, hôn lên cổ, lên môi, lên ngực. Miệng cậu hôn, tay cậu vuốt ve bắp tay to, rồi luồn xuống mơn trớn ngực Hạo, đầu vú thô ráp dựng đứng vì kích thích.
“Cho em vào nữa…” – Lộc thì thầm.
Phúc hiểu ngay. Anh rút nhẹ cây hàng ra, để Hạo nằm nghiêng, rồi đỡ Lộc ngồi lên người anh trai mình. Cậu cúi xuống, tự đưa lỗ nhỏ ướt át của mình chạm vào đầu cây hàng của Hạo – cũng đang cương cứng không kém.
“Phạch…” – Một cú hạ nhẹ, và Lộc đã để cơ thể mình đón nhận toàn bộ cây hàng của Hạo.
“Ư… hơ… dày quá… đầy thật…” – Lộc rên rỉ, tay bấu chặt vào ngực Phúc đang ở dưới. Lúc này cả ba người như một khối. Phúc nằm dưới, cây hàng vẫn trong cơ thể Hạo. Hạo kẹp giữa hai người, một lỗ nhỏ được dập đều, cây hàng được lấp đầy. Lộc ngồi trên, mông nhịp đều như cưỡi ngựa, cơ thể run rẩy mỗi lần hạ xuống hết chiều sâu.
“Bạch bạch bạch…”
“Ọc ọc… chóp chép…” – Hạo lại ngậm lấy đầu ngực Lộc, mút như trẻ con bú sữa. Cậu lắc nhẹ mông, khiến cây hàng trong người mình xoáy tròn từng đợt. Phúc cũng đẩy ngược lên, tạo thành nhịp điệu sandwich hoàn hảo.
Tiếng rên, tiếng da thịt, tiếng thở gấp… trộn lại thành một bản hoà âm xác thịt cuồng nhiệt.
Cuối cùng, cao trào vỡ oà. Hạo rên dài, rồi ghì lấy eo Lộc, đâm sâu một cú cuối cùng và bắn trào nóng rực vào trong.
“Á… hơ…!” – Lộc giật nhẹ, dòng tinh tràn ra, lấp đầy lỗ nhỏ, tràn xuống tận gốc. Cùng lúc đó, Phúc gầm lên, dồn toàn lực thúc mạnh vào cơ thể Hạo một lần cuối. Dòng tinh trắng đặc cũng bắn sâu vào bên trong, khiến Hạo gần như run lên vì cảm giác no đầy cả hai phía.
Ba người nằm bên nhau, mồ hôi đẫm, da thịt dính chặt. Lộc tựa đầu lên ngực Phúc, còn Hạo thì nhắm mắt, mỉm cười hài lòng.
“Quả thật là… món sandwich đắt giá nhất đời tôi.”
Phúc liếc sang, vuốt nhẹ lưng người đàn ông đang nằm giữa. “Chúng tôi vẫn còn món tráng miệng, nếu anh chưa no.”
Sau khi tan hết những cơn giật bắn cuối cùng, cả ba nằm lặng trong bóng đêm thở dốc. Cơ thể mỏi rã rời, mà cảm giác trong da thịt vẫn còn dâng lên âm ỉ. Mùi mồ hôi, tinh dịch và dục vọng quện đặc trong không gian nhỏ. Một hồi lâu, tiếng ve đêm lại vang trở lại ngoài song cửa.
Hạo là người đầu tiên đứng dậy. Cơ thể anh cao lớn, vạm vỡ, từng bắp thịt lấp lánh mồ hôi trong ánh đèn yếu. Phúc ngước nhìn người đàn ông đó đứng trần truồng giữa phòng, cây hàng dài to sau một lúc nghỉ đã lại dần ngóc lên, bóng loáng đầu khấc như đang gọi mời.
“Tôi chưa no,” Hạo nói, giọng trầm khàn. “Muốn ăn tiếp. Nhưng lần này, không nằm nữa. Đứng đi.”
Lộc chống tay ngồi dậy, cặp đùi vẫn còn run nhẹ. “Đứng… rồi anh muốn ai ở đâu?”
Hạo tiến đến gần, hai tay nâng cằm cậu lên, đặt một nụ hôn sâu, dày như rượu nặng. “Cậu đứng trước mặt tôi. Tựa lưng vào ngực tôi. Còn Phúc… vào từ sau.”
Tiếng chân trần chạm nền nhà. Tấm đệm lụa lộn xộn bị bỏ lại phía sau. Ba thân thể trần trụi đứng giữa gian phòng nhỏ, hơi thở phả vào gáy nhau.
Lộc đứng trước, lưng áp sát vào ngực Hạo. Cặp mông tròn của cậu tựa lên phần hạ thân nóng hổi đang trồi lên của người đàn ông phía sau. Tay Hạo ôm trọn eo cậu, môi kề sát tai thì thầm: “Sẵn sàng cho món đứng chưa?”
“Ưm… a…” – Lộc rên nhẹ khi Hạo đẩy hông lên, cọ cây hàng đang nóng rẫy dọc theo khe mông. Cậu cảm thấy rõ đầu khấc trơn mượt đã tìm được vị trí, chỉ đợi một cú hạ là lấp đầy mình.
Phúc bước tới từ phía sau, gập gối nhẹ, bàn tay to mân mê đùi Lộc rồi vuốt xuống dưới. Anh hôn lên gáy cậu một cái, sau đó nhích nhẹ cây hàng đang căng lên chạm vào lỗ nhỏ phía sau Hạo – nơi vừa được mình “khuấy tung” một tiếng trước.
“Phạch.”
“Ư… ưm hơ…!” – Hạo rên khẽ, hai tay bóp mạnh eo Lộc khi cảm giác quen thuộc lại dội vào: cây hàng của Phúc đang đâm sâu vào trong, từng chút một, bằng một lực dày, chắc nịch và nóng hổi.
“Bạch… bạch… bạch…”
Tư thế đứng khiến tất cả khác hẳn. Phúc phải siết eo Hạo mạnh hơn để giữ nhịp. Mỗi cú dập vào từ sau khiến toàn thân ba người rung lên như chuỗi domino. Cây hàng của Phúc va sâu vào lỗ nhỏ Hạo, còn Hạo thì không ngừng ấn người về trước, đẩy cây hàng của mình vào trong cơ thể Lộc, đang run lên từng đợt.
“Phập… phập…!”
Lộc thở dốc, cổ ngửa ra sau tựa lên vai Hạo, tay cậu níu lấy cổ tay anh. Cây hàng to của Hạo đang trượt sâu trong cậu, từng đợt sóng khoái cảm dội ngược lên đầu. Tư thế đứng khiến cơ bụng co lại, thắt chặt từng đợt. Đầu cậu váng vất.
“Ưm… sâu quá… vừa cứng vừa dài…” – Lộc thở hắt.
Hạo cắn nhẹ lên cổ cậu. “Còn muốn nữa không?”
“Muốn…” – Cậu rên, rồi lắc nhẹ mông, như thể mời gọi cả hai người cùng dập mạnh hơn.
Phúc tăng tốc.
Tay anh bám chắc vào hông Hạo, từng cú đẩy từ sau có lực rõ rệt, khiến cây hàng cắm ngập sâu hơn vào trong. Mỗi lần anh thúc vào, lưng Hạo lại cong lên, bụng siết chặt, và cây hàng của Hạo vì thế cũng cắm sâu thêm vào trong Lộc.
“Bạch bạch… phạch phạch…”
Âm thanh da thịt vang vọng giữa đêm. Mồ hôi rịn ướt lưng cả ba. Lộc run rẩy, hai chân không còn trụ vững, phải được Hạo vòng tay siết chặt để không đổ gục. Trong khi đó, Phúc dồn lực toàn thân để thúc thẳng từ sau. Cơ thể anh lấp lánh mồ hôi, từng thớ cơ lưng gồng siết rõ rệt theo từng nhịp dập.
“Chặt thế này… nóng quá… hút sát luôn rồi…” – Phúc rít qua kẽ răng, mắt nheo lại vì lỗ nhỏ Hạo siết quá sát.
“Lộc của tôi cũng siết chẳng kém…” – Hạo cười khẽ, rồi lại ấn mạnh hông lên.
“Á… á a… a a a…!” – Lộc kêu bật, cặp đùi co giật khi đầu khấc của Hạo xoáy đúng điểm sâu bên trong.
“Ọc ọc… chóp chép…” – Lộc đưa tay tự mân mê cây hàng của mình, miệng rên rỉ giữa làn sóng khoái cảm dồn dập.
Hạo đột ngột đổi tư thế. Anh xoay người, để Lộc quay lưng lại với Phúc, còn mình quay mặt về phía cậu. Một tay anh bế Lộc lên, cặp mông trắng mịn của cậu lọt vào khe tay chắc khỏe.
“Đỡ giùm tôi,” – Hạo nói với Phúc. Anh giữ Lộc bằng một tay, còn Phúc bước lại gần, vòng tay giữ lấy eo cậu.
“Giờ cùng nhau nhé.”
Cùng một lúc, Hạo đẩy từ trước, Phúc đâm vào từ sau. Hai cây hàng cùng lúc xuyên sâu vào hai đầu của Lộc, khiến toàn thân cậu gần như hóa lỏng trong cơn cực khoái.
“Á… a a a… em không chịu nổi…!” – Cậu hét lên, lưng cong giật dữ dội.
“Bạch… bạch… bạch…”
Đỉnh điểm đến nhanh và dữ dội. Lộc là người đầu tiên vỡ oà. Tinh dịch bắn trắng cả bụng Hạo. Ngay sau đó, Hạo siết mạnh eo cậu, gầm khẽ và đẩy một cú sâu hết cỡ. Dòng nóng hổi bắn tràn trong cơ thể Lộc, khiến cậu run bắn.
Phúc ở sau cũng không nhịn được nữa. Một tiếng rên trầm bật ra, cây hàng cắm sâu vào lỗ nhỏ Hạo và phun trào một dòng tinh đặc. Anh ghì mạnh hông, ép sát vào lưng người đàn ông đang thở hổn hển.
Cả ba đứng tựa vào nhau như một khối nóng bỏng. Lộc thở dốc, má áp vào ngực Hạo, còn Phúc ôm chặt sau lưng hai người, môi khẽ chạm gáy bạn tình.
“Vẫn còn đêm dài…” – Hạo cười khẽ, ngón tay vuốt dọc lưng Lộc. “Và tôi chưa ăn tráng miệng đâu.”