Cánh cửa quán vừa đóng lại, không gian lập tức chìm vào một thứ tĩnh lặng ẩm thấp, như thể thời gian đứng yên trong căn bếp còn thơm mùi cơm canh vừa cạn. Nhưng sâu phía sau quầy, nơi căn phòng nhỏ lót nệm và ánh đèn mờ dịu hơn, nhịp thở bắt đầu thay thế tiếng muỗng đũa.
Phúc đứng sừng sững trước mặt người đàn ông từng giữ chức Trưởng Công an Quận – giờ đang ngồi trên nệm như một kẻ đến xin lửa. Mái tóc muối tiêu bóng mồ hôi, ve áo cảnh phục bung ra từ lâu, lồng ngực rám nắng của Đình vẫn căng ra đầy nam tính, nhưng ánh mắt đã thôi ra lệnh.
“Cởi ra đi.” – Phúc nói, giọng thấp và trầm như tiếng gầm dưới ngực.
Ông Đình nhìn Phúc một nhịp, rồi bắt đầu tháo thắt lưng, từng động tác chậm rãi. Quần được đẩy xuống, lưng ông ngả ra nệm, đôi chân rắn chắc tì vào mép sàn. Dưới ánh đèn vàng mờ, thân thể đàn ông ngoài bốn mươi vẫn còn phong độ, nhưng cũng đầy dấu ấn thời gian.
Phúc quỳ xuống giữa hai chân ông, hai bàn tay thô ráp đặt lên đầu gối đối phương rồi miết dần vào đùi trong.
“Đây là lần đầu chú… nằm dưới?” – Anh hỏi, tay đã áp sát phần nhạy cảm đang nóng bừng của người đàn ông từng chỉ huy hàng chục người.
Ông Đình gật nhẹ, hơi thở dồn dập. “Chưa từng… nhưng Trực nói… đáng để thử.”
“Vậy để tôi cho chú biết,” – Phúc trầm giọng, ngón tay miết lên đầu khấc của ông, khiến cơ thể từng trải đó khẽ giật – “cay nóng là như thế nào.”
Anh cúi đầu xuống.
Chóp chép.
Đầu lưỡi Phúc liếm nhẹ lên phần đỉnh đã bắt đầu ươn ướt, rồi ngậm trọn xuống, sâu hơn một cách bất ngờ khiến ông Đình phải ngửa đầu, miệng bật ra tiếng rên nghèn nghẹn:
“Ư… Phúc…”
Anh hút mạnh, từng nhịp dồn ép, miệng kín khít, lưỡi lượn vòng bên trong khiến toàn bộ thân dưới ông Đình co giật theo từng đợt.
Ọc ọc… chóp… chép…
Âm thanh ướt át vang trong căn phòng chật, vang vọng như dội vào tai người đàn ông đang mất kiểm soát từng lớp kiềm chế đã xây dựng suốt đời.
Phúc không dừng lại. Anh đẩy sâu hơn nữa, mũi gần chạm bụng dưới đối phương, đầu lưỡi ngoáy cuồng nhiệt khiến ông Đình phải chống tay vào tường, gân cổ nổi lên, mắt nhắm nghiền.
Rồi bất ngờ… anh rút ra, nắm chặt lấy phần đang giật khẽ kia, nhổ vào đó một nhát dài, rồi đứng dậy.
“Tới giờ rồi,” – anh thì thầm. – “Giờ chú nếm món chính.”
Ông Đình nằm ngửa, hai chân bị nâng lên gác lên vai Phúc. Tư thế hoàn toàn trần trụi. Ông đỏ mặt, nhưng không hề chống cự. Có thứ gì đó trong mắt ông – sự khao khát, lần đầu tiên được kéo khỏi khuôn mặt nghiêm nghị của người từng quen đứng trên tất cả.
Phúc không chần chừ. Anh liếm sâu vào giữa hai bờ mông rắn chắc của người đàn ông lớn tuổi hơn, đầu lưỡi miết dài, mạnh, rồi đột ngột chọc sâu khiến ông giật nảy người.
“Á… ưm… trời…”
Chóp chép… liếm… mút…
Lưỡi Phúc điêu luyện như thể đang mời gọi, vừa tra tấn vừa dụ dỗ lỗ nhỏ đang dần hé mở. Ông Đình thở hổn hển, toàn thân đầm đìa mồ hôi.
Rồi, khi lỗ nhỏ đã đủ trơn ướt, khi toàn thân đã căng cứng đến cực điểm – Phúc đặt đầu khấc của cây hàng mình vào, dí nhẹ.
Một giây.
Hai giây.
Phạch.
Cây hàng to lớn, cong mạnh mẽ ấy lấn vào, xé toang cảm giác an toàn trong ông Đình, khiến ông rướn người lên khỏi nệm.
“Á… Phúc… chậm… chậm chút…”
Phúc cắm sâu từng phân, gồng bụng, tay giữ chặt chân đối phương, bắt đầu nhấp. Ban đầu là nhịp chậm rãi, rồi tăng dần, mạnh mẽ, có lực.
Bạch… bạch… bạch bạch…
Âm thanh thịt chạm thịt vang dội trong căn phòng nhỏ. Ông Đình không còn giữ nổi dáng vẻ cứng cỏi, tay túm ga nệm, miệng hé rên rỉ.
“Ư… á… sâu quá… Phúc… dừng một chút… ơ… không…”
Phúc nghiến răng, đẩy sâu thêm một cú khiến đối phương cong người, mông bập mạnh vào đùi anh. Anh cúi người, ngậm lấy ngực ông, mút mạnh rồi cắn nhẹ.
“Chú không phải ra lệnh ở đây,” – anh gằn từng tiếng. – “Ở đây, tôi là người quyết định tốc độ.”
Bạch bạch bạch!
Từng cú thúc dập dồn, không ngơi nghỉ. Lỗ nhỏ của ông Đình co bóp theo từng nhịp ra vào, phát ra những âm thanh nhầy nhụa, ướt át.
Bạch… ọc… bạch… chóp… bạch bạch…
Toàn thân ông run bần bật. Cây hàng của ông đã rỉ dịch ra đầu, chưa chạm tay đã chuẩn bị vỡ tung.
Phúc nhìn xuống, rồi bất ngờ rút ra một chút, chỉ để đầu khấc chạm lỗ nhỏ rồi nện lại cực mạnh.
Phạch!
“Á… á á á a!”
Ông Đình cong người, phóng ra trắng xóa lên bụng mình trong khi Phúc vẫn chưa ngừng lại. Anh tiếp tục thúc sâu, mạnh hơn, hông vặn mạnh tạo từng cú xoáy.
Bạch bạch bạch bạch!!
“Phúc… dừng… không chịu nổi nữa…” – ông Đình thở gấp, nước mắt gần như rịn ra ở khóe mắt.
Phúc cắm thật sâu, giữ nguyên tư thế rồi gồng bụng. Một dòng nóng hổi phóng sâu vào trong ông, lan thẳng đến tận ruột, khiến ông rùng mình, chân co giật.
Cả căn phòng tràn ngập mùi mồ hôi, mùi nhục dục, và âm thanh thở dốc nặng nề của hai cơ thể đã hòa trộn vào nhau.
15 phút sau.
Ông Đình nằm nghiêng, lưng thấm ướt mồ hôi, toàn thân rã rời, miệng vẫn còn hé hở vì chưa thể thở đều lại.
Phúc ngồi kế bên, rút khăn ấm lau nhẹ vùng đùi và bụng đối phương, không nói một lời.
Ông quay sang, nhìn anh. Đôi mắt từng khắt khe giờ chỉ còn lại một thứ: tâm phục – khẩu phục.
“Trực… không nói sai,” – ông thì thầm – “Món đặc biệt ở đây… đúng là khiến người ta không muốn ăn ở đâu khác nữa.”
Phúc chỉ cười nhẹ.
….
Phòng bên cạnh không rộng hơn là bao, nhưng ánh đèn được thay bằng sắc vàng ấm và dịu hơn. Mùi tinh dầu thoang thoảng hương cam và gừng, gợi nhớ đến một chén chè nóng sau bữa cơm đậm đà.
Lộc ngồi sẵn bên mép giường, trên người chỉ còn chiếc áo thun trắng mỏng bó sát và một chiếc quần short ngắn chưa quá đùi. Cặp mông tròn đầy, trắng mịn ấy hằn rõ lên lớp vải mỏng như thách thức.
Cửa vừa mở ra, Lộc ngước lên, ánh mắt không hề bất ngờ.
“Chắc chú còn bụng cho món tráng miệng?” – Cậu mỉm cười nhẹ, rướn người đứng dậy, bước về phía ông Đình đang cởi trần, lưng vẫn còn dấu móng tay của Phúc.
Người đàn ông phong độ ấy không trả lời, chỉ bước thẳng tới, kéo Lộc sát vào lòng. Đôi tay to lớn ôm trọn eo cậu, vùi mặt vào hõm cổ trắng thơm.
“Ngọt thật… mùi này…” – Ông thì thầm, môi bắt đầu lướt lên cổ, ngực, rồi dừng lại ở vành tai, nơi Lộc rùng mình nhè nhẹ.
Bàn tay ông luồn vào trong lớp áo, vuốt dọc lưng cậu, rồi tụ lại nơi hai mảnh mông căng mịn. Ông bóp lấy một bên – mịn, mềm, như vừa chín tới.
“Trái đào này… mọng quá…”
Lộc không đáp, chỉ nghiêng đầu, chủ động áp môi mình lên ông. Nụ hôn ban đầu nhẹ, nhưng nhanh chóng chuyển thành thứ gì đó cháy bỏng.
Chóp… mút… liếm…
Ông Đình bế cậu lên giường, ép Lộc nằm ngửa, hai tay chống hai bên người. Chiếc áo bị kéo lên tận cổ, lộ ra làn da trắng như sữa, đầu ngực hồng hào đã cứng lại dưới ánh mắt đầy khao khát.
Miệng ông ngậm lấy một bên, tay xoa nhẹ bên kia. Lộc bật ra tiếng rên khe khẽ, hai chân co lại, phần hông cử động theo bản năng.
Ưm… a… chỗ đó…
Ông Đình hôn dần xuống bụng, rồi bất ngờ kéo phăng chiếc quần mỏng xuống, để lộ cặp mông căng tròn lấp lánh ánh đèn.
Ông xoay người Lộc lại, để cậu nằm sấp, rồi vén hai mông ra, đưa mặt xuống liếm dọc khe mềm.
Chóp chép… liếm… chóp…
Lưỡi ông già nhưng không chậm. Nó liếm thành hình vòng tròn quanh lỗ nhỏ, rồi bất ngờ ấn sâu vào, làm Lộc rướn hông lên, tay bấu vào nệm.
“Chú… a… sâu…”
“Yên nào,” – ông trầm giọng – “tráng miệng thì phải chậm rãi.”
Lưỡi tiếp tục xoáy sâu, khiến nước nhờn trong lỗ nhỏ bắt đầu ứa ra. Khi Lộc bắt đầu run nhẹ vì không chịu nổi, ông mới dừng lại.
Ông Đình đứng dậy, cây hàng đã dựng thẳng, vẫn rịn dịch đầu khấc sau lần trước. Không cần dạo nhiều nữa – ông chống tay lên giường, kéo mông Lộc lên cao, rồi đặt khấc vào lỗ đã trơn ướt.
Một thoáng do dự. Rồi…
Phạch.
Đẩy một nhát sâu. Lộc cắn răng, hai tay ôm gối, mắt nhắm nghiền.
“Ngọt… thật ngọt… mềm như kẹo tan.” – Ông Đình gằn từng tiếng, bắt đầu nhấp nhẹ, rồi tăng lực từng chút.
Bạch… bạch… bạch bạch…
Tiếng mông va vào nhau vang lên đều đặn, lúc nhanh lúc chậm, như nhịp nhai một món tráng miệng vừa dẻo vừa mềm.
“Ưm… ưm… á… chỗ đó… aa… sâu…” – Lộc rên rỉ, giọng run run vì khoái cảm trào lên từng cơn.
Ông Đình giữ chặt hông cậu, đẩy mạnh vào những điểm sâu nhất, khiến từng cú thúc như chạm tận ruột. Mỗi lần rút ra, ông đều liếm nhẹ vào lưng Lộc, khiến toàn thân cậu run bắn.
Bạch bạch… chóp… phạch… bạch!
“Lộc… lỗ nhỏ của em… hút chặt quá… dính lấy chú rồi…” – Ông rên khẽ, thúc mạnh, khiến Lộc cong người, mông dội ngược lên như mời gọi.
“Chú… aa… cứ làm đi… em… muốn chú ăn hết luôn…”
Phạch! Phạch! Phạch!
Lúc này, cây hàng dập mạnh không ngừng, thân thể ông phủ hoàn toàn lên người Lộc, mồ hôi nhỏ giọt lên lưng cậu, lẫn vào những tiếng thở gấp.
Rồi, chỉ vài cú cuối cùng thật mạnh…
Bạch! Bạch! Bạch! Phạch!
Ông cắm thật sâu, giữ chặt, rồi gầm lên. Một dòng nóng hổi bắn sâu vào trong, khiến Lộc rên vỡ tiếng, toàn thân co giật.
Họ nằm đè lên nhau, dính chặt bằng mồ hôi, tinh dịch và thứ gì đó còn dư lại trong nhịp tim.
5 phút sau.
Lộc gối đầu lên tay ông Đình, miệng vẫn còn hé. Ông hôn nhẹ lên trán cậu, thì thầm:
“Cay – rồi ngọt… trọn vẹn thật đấy.”
///…