Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên cao, tiếng giày chạy bộ đã nhịp đều trên con đường nhỏ ven chợ.
Phúc, như thường lệ, mặc mỗi chiếc quần thể thao bó sát, phô bày cơ bụng săn chắc và làn da ngăm rám nắng dưới ánh sáng mờ nhạt. Mồ hôi lấm tấm trên ngực, bắp tay gồng nhẹ mỗi lần sải chân, tạo nên một bức tượng sống động giữa phố phường tĩnh lặng.
Từng nhịp chạy đều đặn, từng bước chân mạnh mẽ dứt khoát. Bóng dáng 1m85 cường tráng lướt qua đâu, ánh mắt đàn ông quanh đó đều bị hút chặt vào, vài người lén ngó từ trong cửa sổ, vài người giả vờ tưới cây, dắt chó, nhưng thực chất là dõi theo từng giọt mồ hôi lăn dài từ cổ xuống ngực Phúc.
Một người đàn ông trẻ đứng ở trạm xe buýt gần đó, tay cầm ly cà phê nhưng ánh mắt chưa rời khỏi Phúc nửa giây, vô thức nuốt nước bọt khi thấy phần hông của cậu vặn mình trong từng bước chuyển, khiến mảnh vải mỏng ôm sát cong lên rõ rệt.
– Mỗi sáng nhìn thấy cậu ấy là tỉnh hơn uống cả 3 ly espresso… – người đó thì thầm.
Ở phía trong nhà, Lộc cũng vừa dậy, tóc còn hơi rối, mặc áo thun trắng ôm sát và quần short ngắn ngang đùi. Cậu nhanh tay dọn dẹp nhà cửa, soạn lại tủ nguyên liệu rồi xách giỏ đi chợ sớm, như một thói quen.
Vừa bước ra cửa, cặp mông tròn trịa lắc nhẹ theo từng bước đi của cậu, khiến bác chủ nhà bên cạnh vừa mở cửa đã đứng khựng, ngó theo không chớp mắt.
– Thằng nhỏ này… càng lớn càng… – ông lẩm bẩm rồi vội quay mặt đi, tay che miệng để khỏi thở gấp.
Lộc ngoái đầu lại, mỉm cười chào.
– Con chào bác. Hôm nay trời đẹp nhỉ?
Nụ cười ấy, cặp mông ấy, làn da trắng mịn và vẻ lanh lợi sáng sớm như nắng ban mai khiến cả khu phố nhỏ như sống dậy, dù chỉ mới hơn sáu giờ sáng.
Khi Lộc khuất bóng, Phúc cũng vừa kết thúc vòng chạy, đứng lại phía trước nhà, chống tay vào gối, mồ hôi rịn ra khắp người. Anh ngẩng đầu lên, hơi thở phập phồng, vô tình bắt gặp ánh mắt một người đàn ông xa lạ đang nhìn mình từ phía quán cà phê đối diện.
Người đàn ông ấy gật nhẹ, cười – ánh nhìn không giấu nổi vẻ quan tâm. Phúc cũng chỉ gật đầu nhè nhẹ rồi bước vào nhà, không biết rằng có thể một món “đặc biệt” mới lại sắp được gọi tên vào 20h tối nay…
Sau khi tắm rửa, Phúc thay chiếc áo ba lỗ trắng và quần jean rách gối, vác túi vải to bản rồi gọi lớn:
– Lộc, đi thôi, ra chợ sớm kẻo hết thịt ba chỉ ngon.
Lộc từ trong phòng bước ra, tóc đã chải gọn, áo sơ mi ngắn tay sơ vin một nửa, chiếc quần vải ôm sát hông và mông khiến người ta khó rời mắt.
– Em biết rồi, em mang theo danh sách rồi nè.
Cả hai đạp xe song song ra chợ. Trên đường đi, nhiều ánh mắt dõi theo. Hai chàng trai với vóc dáng nổi bật, người thì đen bóng rắn rỏi, người thì trắng trẻo lả lướt, mà ai nhìn cũng khó phân định rõ ai hấp dẫn hơn ai.
Tới chợ, họ chia nhau ra: Phúc lo phần thịt cá, Lộc chọn rau củ, gia vị và mấy món tráng miệng. Người bán hàng đã quen mặt, mỗi lần thấy hai anh em là cười toe toét.
– Hôm nay lại bán món đặc biệt hả Lộc?
Lộc cười nhẹ, ánh mắt láu lỉnh:
– Dạ… nếu có người gọi món thôi bác.
Trên đường về, Phúc đạp xe thong thả, ánh nắng sáng chiếu xuống làm nổi rõ đường cong cơ bắp sau lớp áo mỏng dính. Lộc chạy bên cạnh, tay bám nhẹ vào yên sau xe Phúc, miệng cười cợt:
– Hôm qua anh Trực… chơi dữ quá ha?
Phúc bật cười khẽ:
– Ờ, hôm qua “món” hơi nóng. Nhưng nhìn mặt ảnh lúc xong xuôi thì chắc ghiền thật rồi.
Lộc nhướn mày, môi cong cong:
– Ghiền món nào? Món em hay món anh?
Phúc quay sang nhìn em mình một cái, rồi nheo mắt:
– Cả combo. Nhưng hình như ảnh vẫn mê làm… nằm dưới với anh hơn.
Lộc tặc lưỡi, ngồi thẳng dậy:
– Ủa chứ bộ em không đủ làm ảnh thở không ra hơi hả?
Phúc cười lớn:
– Có, có chứ. Mà ảnh tham, ăn cả hai món cùng lúc mà.
Cả hai phá lên cười. Một cơn gió nhẹ thổi ngang qua, mang theo mùi chợ sáng – mùi hành, mùi thịt, mùi rau… và cả mùi kỳ vọng khó nói cho buổi tối sắp đến.
Về tới nhà, họ bắt đầu sơ chế nguyên liệu, tay làm miệng vẫn nói không ngừng, chủ đề vẫn xoay quanh Trực – người khách đặc biệt gần đây, và cả ánh mắt lạ lẫm sáng nay nhìn Phúc từ quán cà phê bên kia đường.
– Em nghĩ tối nay sẽ có khách mới đấy. Cái chú cà phê đó nhìn anh… như muốn ăn thịt sống.
– Ăn được không là chuyện khác. Nhưng nếu gọi món đặc biệt thì… cũng nên chuẩn bị sẵn nước sốt mới đi ha?
Lộc gật gù:
– Em chọn sốt cay gừng sả, thơm, nóng, mạnh. Anh thì sao?
Phúc liếc cậu, ánh mắt sâu hoắm:
– Sốt mật ong… đặc sánh, thấm đậm từ từ. Ngọt trước cay sau.
Hai anh em nhìn nhau, cùng cười.
20 giờ hôm nay… lại có món mới chăng?