Gần tám giờ tối, quán vẫn đông khách. Phúc đứng bếp, tay đảo chảo, mồ hôi lấm tấm trên trán. Lộc thì thoăn thoắt lau bàn, dọn dẹp đĩa bẩn, tay áo sơ mi xắn lên quá khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc và làn da trắng nổi bật dưới ánh đèn vàng ấm.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Không cần quay lại, Lộc cũng biết ai vừa đến. Mùi nước hoa quen thuộc, bước chân dứt khoát và ánh mắt chọc thẳng vào lưng cậu. Trực đã quay lại.
– Hôm nay… quán có còn món đặc biệt?
Giọng anh vang sau lưng, trầm và đầy ẩn ý. Phúc vừa ngẩng đầu thì đã thấy Trực không nhìn mình, mà nhìn chằm chằm vào Lộc. Cái nhìn khác hoàn toàn hôm qua – như dứt khoát đã chọn món khác.
Phúc nhướn mày, không nói gì, chỉ gật nhẹ.
Lộc thoáng khựng lại.
– Em… có cần hỏi lại?
– Hỏi làm gì. Hôm nay tôi muốn đổi khẩu vị. – Trực tiến lại gần, ghé sát tai Lộc, thì thầm – Anh cậu giỏi… nhưng em cậu ngọt.
Lộc đỏ mặt, nhưng không rút lui. Cậu chỉ liếc về phía bếp, nơi Phúc đang đứng tựa lưng vào kệ, im lặng nhìn cả hai người.
– Phòng kho vẫn trống. – Phúc nói khẽ. – Khóa cửa đi.
Lộc dắt Trực vào. Cửa đóng lại.
…
Không khí trong phòng mát lạnh nhưng lại nhanh chóng trở nên ngột ngạt bởi nhiệt cơ thể. Lộc quay lưng lại, toan cởi áo thì Trực đã áp sát từ phía sau, hai bàn tay to lớn đặt lên eo cậu, rồi lần xuống mông – cặp mông tròn, căng, mịn và trắng nổi bật giữa ánh sáng mờ nhạt.
– Đúng là món đặc biệt. – Trực thì thầm, bóp nhẹ từng bên. – Em đã sẵn sàng để anh ăn chưa?
Lộc quay lại, mắt dán vào ngực người đàn ông lớn tuổi. Cậu khẽ gật, không nói gì.
Trực đẩy nhẹ cậu xuống nệm, chính mình cởi áo, để lộ thân hình dày cơ, xương ngực nổi bật, bụng rắn và gân tay dày như thép. Anh kéo khóa quần, cây hàng to dài lộ ra, chưa hẳn cương mà đã rõ sự dày dạn kinh nghiệm.
– Cởi ra cho anh. Dùng miệng trước.
Lộc quỳ xuống, tay run nhẹ, kéo quần Trực xuống hẳn, rồi ngậm lấy phần đầu cây hàng đã bắt đầu phồng lên. Cậu dùng môi mút lấy, đầu lưỡi ve quanh rãnh khấc, chóp chép, tay xoa nhẹ phần gốc.
– Ưm… chẹp… ực… anh… bự quá…
– Đủ bự để “ăn” em.
Trực siết tóc Lộc, ấn nhẹ khiến cậu ngậm sâu thêm, ọc ọc… chẹp…. Cây hàng bắt đầu cứng như thép, gân guốc nổi rõ, Trực rên khẽ, rồi kéo cậu dậy, đè xuống nệm.
Lộc bị lật úp, mông đưa cao. Trực quỳ phía sau, tách hai bên mông ra, nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ hồng hào, ướt nước như đang tự mời gọi.
Anh cúi đầu, liếm một đường từ dưới lên.
– A…! Ư… trời…!
– Em sạch sẽ và thơm hơn anh tưởng.
Lưỡi Trực liếm sâu, thọc vào trong, khuấy đảo từng vòng. Tay bóp mông, rồi thè lưỡi mút mạnh, khiến Lộc run lên từng đợt, rên rỉ, cào tấm nệm dưới thân.
– A… a… ơ ơ… aa…!
– Giờ anh vào được chưa?
– Dạ… vào đi anh… vào sâu… mạnh…
Trực chống gối, đặt đầu khấc ngay cửa lỗ nhỏ, rồi ấn sâu một nhịp – phạch!
– Á á…!
Lộc ngửa đầu, mồ hôi tuôn như tắm. Cây hàng dài và to quá sức chịu đựng, đâm sâu một lần đã gần sát tận trong.
Trực cúi xuống, ghì vai Lộc, thúc từng cú mạnh bạo, nhịp sau mạnh hơn nhịp trước. Cặp mông trắng bị phạch phạch phạch đâm liên tục, in cả dấu tay đỏ ửng.
– Bạch… bạch… bạch…!
– Em khít thật… chặt quá, trời ơi…
– A… a… ưm… đừng dừng… vào nữa đi anh…!
Trực thúc tới tấp, tiếng rên và tiếng da thịt vang vọng cả căn phòng. Lộc thì quằn quại, hai tay bấu chặt vào thành nệm, cặp mông đỏ ửng vì bị “ăn” quá nhiều, nhưng vẫn rung lên mỗi lần Trực thúc mạnh.
– Sâu hơn… mạnh hơn… đừng ngưng… aa…!
Trực cúi sát, vừa thúc vừa thì thầm vào tai:
– Em ngon hơn anh em em tưởng. Lần sau… chắc anh nghiện luôn.
– Ưm… aa… anh… ra đi… em không chịu nổi nữa…
Trực siết chặt eo, thúc sâu đến tận gốc, gầm nhẹ và xuất thẳng bên trong, nóng rực tràn ra, khiến Lộc rung lên lần cuối, cả người run rẩy rồi đổ vật xuống nệm.
…
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, ánh sáng vàng mờ từ ngoài chiếu vào thân thể cao lớn của Trực. Anh bước ra, cổ áo sơ mi còn hơi xộc xệch, vài cúc chưa cài, mùi da thịt đàn ông sau cuộc giao hoan vẫn còn vương theo từng bước chân.
Phúc đứng dựa vào bàn bếp, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn Trực không biểu cảm. Nhưng Trực thì khác – ánh nhìn ấy giờ không còn dừng ở Lộc nữa, mà dán chặt lên người Phúc, như thể đói thêm lần nữa, nhưng lần này là một cơn đói khác hẳn.
– Cậu em em… ngon. – Trực nói, giọng trầm, hơi khàn. – Nhưng vị anh… vẫn nhớ.
Phúc nhếch môi, không đáp.
Trực bước gần lại, chỉ còn cách nửa bước. Anh ngẩng lên nhìn gương mặt góc cạnh, làn da ngăm rám nắng và ánh mắt lạnh như đá của Phúc.
– Lúc trong phòng… em cậu khít, ấm, mềm… nhưng lại khiến anh nhớ cảm giác bị đâm tới tận cùng hơn.
Một khoảng lặng mơ hồ trôi qua giữa hai người.
Trực đưa tay lên, chạm nhẹ vào thắt lưng Phúc, giọng khẽ khàng nhưng rõ ràng:
– Anh đi rồi… mà dưới này vẫn thèm bị em “ăn” một bữa nữa. Làm nhanh… cho anh mang vị em về đêm nay.
Phúc nhìn thẳng vào mắt Trực, rồi cởi tạp dề, giọng trầm:
– Theo tôi. Chỗ rửa tay phía sau.
Không chờ thêm lời, Phúc quay người, bước thẳng ra phía sau quầy, nơi có một gian nhỏ hẹp lót gạch lạnh, thường dùng để rửa rau và để vật dụng. Nhưng giờ đã khuya, mọi thứ đã sạch sẽ, chỉ còn lại mặt bàn đá lạnh và mùi xà phòng thoang thoảng.
Trực đi theo, tựa như một con thú đang dâng mình cho thợ săn.
Phúc đẩy anh tựa vào bồn đá, quay người anh lại, hai tay siết lấy hông Trực. Không nói nhiều, Phúc cúi xuống, kéo quần anh xuống hông, rồi áp sát.
– Đã muốn bị “ăn”, thì ngậm miệng.
“Phạch” – đầu khấc nóng hổi của Phúc ấn mạnh vào khe mông to, rắn chắc của Trực.
– Ư… ưm… mẹ kiếp… vào luôn à…
– Món “đặc biệt”… không cần khai vị.
Phúc đẩy một nhịp mạnh, cây hàng cong lên như gân thép chọc thẳng vào lỗ nhỏ đã khẽ co bóp đón sẵn, khiến Trực không kịp rên thành tiếng, chỉ siết chặt hai tay vào mép bồn rửa, cả người khựng lại.
Bạch… bạch… bạch…!
Tiếng da thịt va chạm vang dội trong không gian hẹp. Phúc thúc từng cú thô bạo, dứt khoát, không cần dịu dàng, không vờn vã – như một kẻ đang chiếm hữu đúng con mồi quen thuộc.
– A… á…! Chậm… chút… aa…!
– Không có chậm. Lúc nãy chơi em tôi rồi. Giờ đừng có than.
Phạch… bạch bạch bạch!
Phúc siết lấy hông Trực, ghì mạnh, thọc vào từng đợt sâu đến tận gốc, cây hàng cong khiến lỗ nhỏ bên trong bị móc lên đầy đê mê.
Trực gào thầm, mặt úp vào mặt đá lạnh, mồ hôi đổ ra như tắm, mắt mở trừng trừng.
– Ưm… aa… a…! Phúc… trời ơi… em móc ruột anh thật rồi…!
– Món tối nay phải đậm… nhớ chưa?
Phúc tăng tốc, thân hình cao lớn cử động dứt khoát, lực đạo không ngơi nghỉ, khiến cặp mông săn chắc của Trực rung lên từng hồi, bị đập cho đỏ ửng, bắp đùi co giật vì kích thích quá mức.
Bạch… bạch… bạch bạch…!
– Anh sắp… a… sắp… aa!
– Ra đi. Cứ ra.
Phúc thúc thêm vài nhịp rồi gầm khẽ, đè chặt Trực xuống mặt bàn, xả trọn bên trong, dòng nóng tràn ra trong tiếng rên khản đặc của người đàn ông 34 tuổi.
…
Một lúc sau, Trực đứng thở dốc, quay lại nhìn Phúc – kẻ vẫn không nói một lời dư, chỉ chỉnh lại thắt lưng, rồi ném cho anh một cái khăn.
Trực cười, dù gương mặt còn đỏ bừng.
– Em cậu ngon… nhưng cậu thì khiến người ta nhớ.
Anh rút thêm một phong bì khác từ ví, đặt xuống mặt bàn, rồi ghé sát tai Phúc:
– Hẹn tối khác… món ba vị nhé.
Rồi anh quay đi, bước ra khỏi gian bếp sau, bỏ lại mùi da thịt và sự tàn nhẫn chưa dứt trong mắt Phúc.