Sáng sớm, nắng vừa hửng nhẹ trên dãy mái tôn của khu chợ đầu mối, Phúc đã choàng vai Lộc đi giữa dòng người tất bật. Mùi rau củ tươi, tiếng rao hàng, tiếng dao chặt thịt hòa vào nhau như khúc dạo đầu quen thuộc của mỗi ngày.
– Lộc, hôm nay mình lấy thêm gà đi. Hôm qua có khách hỏi món gà chiên sả hoài. – Phúc vừa nói vừa xách bao thịt heo tươi nặng trịch trên vai.
– Ừm. Em cũng định nấu món đó. Với thêm canh chua cá bông lau nữa, khách ăn mấy món đó là sạch veo nồi liền.
Lộc mặc áo thun trắng bó sát, tay xách rổ rau mà mông cử động theo từng bước. Người đi chợ ngang qua cứ liếc trộm, có bà còn huých chồng cười khúc khích: “Hai cậu chủ quán cơm đó, trời ơi… nhìn một cái là muốn ăn cơm liền.”
Trưa nắng đổ xuống, bếp núc bắt đầu đỏ lửa. Quán cơm của hai anh em chỉ nhỏ xíu nhưng luôn ấm cúng, thơm lừng mùi tiêu tỏi phi vàng. Lộc đứng đảo chảo gà, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương, trượt xuống cổ, chạm đến hõm xương đòn. Phúc đứng sau chẻ củi, cánh tay nổi rõ đường gân, lưng ướt đẫm, vạt áo dính sát vào thân hình như bó chặt từng múi cơ ngực.
Đến chiều, khách bắt đầu tấp nập. Mọi người ngồi chen cả bàn ghế, chờ món ăn vừa nóng vừa ngon – vừa được dọn ra từ tay hai cậu chủ vừa khéo tay vừa hút mắt.
Bỗng…
Tiếng giày da đạp xuống nền xi măng vang lên rõ ràng giữa âm thanh lộn xộn.
Một người đàn ông mặc sắc phục công an, cao lớn, vai ngang rộng, gương mặt sạm nắng nhưng sắc lạnh, bước vào quán. Anh ta tầm 34 tuổi, dáng đi vững chãi như người đã quen với quyền lực.
Khách trong quán im bặt vài giây. Một cô gái thì thầm:
– Ủa, quán có chuyện gì hả? Sao công an ghé?
Người đàn ông không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn chậm rãi khắp không gian… rồi dừng lại thật lâu ở Phúc.
Ánh mắt đó không giống của người thi hành công vụ, mà là ánh nhìn âm thầm chiếm hữu, như thể đã định sẵn con mồi. Rồi, anh ta quay sang Lộc, đôi mắt chậm rãi quét qua từng đường cong mềm mại sau lớp áo vải mỏng.
Lộc hơi khựng lại khi bắt gặp ánh nhìn đó. Nhưng thay vì lảng tránh, cậu mỉm cười nhẹ, giọng lễ phép:
– Anh dùng cơm chiều à? Quán em vẫn còn đủ món.
Người công an gật đầu. Giọng trầm, hơi khàn:
– Lấy cho anh phần gà chiên sả, thêm canh chua… Và cho anh ngồi ở bàn góc kia, anh muốn ngồi gần bếp.
Phúc cau mày thoáng chốc nhưng không nói gì. Ánh mắt người kia vừa chạm vào cậu là tim cậu nóng lên một nhịp. Có gì đó không rõ ràng, nhưng nặng trĩu như điện chạy qua da.
Gần 19h, quán vẫn đông khách. Nhưng người đàn ông mặc sắc phục vẫn chưa đứng lên, cứ thong thả gắp từng miếng gà, mắt vẫn liếc đều hai anh em mỗi khi họ bước qua. Nhất là Phúc – ánh mắt ấy như đang bóc từng lớp vải trên người cậu ra trong tưởng tượng.
20h sắp tới, khách bắt đầu lục tục rời đi, chỉ còn vài người nán lại. Trên tấm bảng gỗ, dòng chữ quen thuộc “Món đặc biệt chỉ bán vào 20h” khiến không ít ánh mắt trông mong – cả tò mò lẫn thèm khát.
Người công an lúc này mới nhếch mép cười, lặng lẽ rút ví, để lại tiền thừa rồi đứng dậy. Anh ta không về ngay, mà tiến đến quầy, nơi Lộc đang lau mặt bàn.
– Món đặc biệt… tối nay còn không? – Anh ta hỏi, giọng vừa đủ nghe.
Phúc từ trong bước ra, đứng chắn giữa anh ta và em trai mình, ánh mắt cương trực nhưng không né tránh.
– Tối nay… chỉ bán cho ai biết cách gọi món.
Người công an không đáp. Anh ta chỉ rút từ trong túi một tấm danh thiếp, kẹp giữa hai ngón tay, rồi đặt nhẹ lên mặt quầy gỗ:
– Tên anh là Hoàng Trực. Anh muốn đặt trước… cho tối mai.
Rồi anh ta quay bước rời đi. Chiếc lưng rộng, sắc phục màu xanh cứng cáp giữa ánh đèn vàng, để lại một dư vị là lạ trong lòng cả hai anh em.
Lộc cầm tấm danh thiếp, mắt hơi mở to:
– Công an mà đặt “món đặc biệt” luôn hả anh?
Phúc không đáp, chỉ nhìn ra con hẻm trước quán, nơi bóng người kia vừa khuất. Tay siết nhẹ thành nắm đấm, rồi lại thả ra. Trong mắt, ánh lửa gì đó đang từ từ bén lên…