Gần nửa đêm, khi Lộc đã ngủ say ở phòng trong, Phúc còn ngồi lại ngoài bàn gỗ nhỏ quen thuộc, tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại. Tin nhắn mới hiện lên không báo âm, nhưng ánh sáng vẫn đủ để gợi nhắc đến một đêm khác thường:
“Đêm nay 0h. 2 anh em tao qua. Món ăn lần này, chỉ 1 mình mày nấu. Đừng để tao với em tao đói.”
– Long Rồng.
Phúc nhìn con số trên màn hình: 23:46. Tim đập lặng lẽ nhưng đều đặn, không gấp gáp cũng chẳng sợ sệt. Đã quen rồi. Với Phúc, mỗi “món ăn” là một trải nghiệm, mà đêm nay… là đơn hàng đặc biệt nhất từ trước đến nay: một công – hai thụ – chỉ mình anh phục vụ.
Anh đứng dậy, tắt đèn phòng khách, mở hé cửa chính. Gió đêm lùa vào mát lạnh.
0h00, tiếng xe máy tắt máy trước cửa.
Cạch.
Hai bóng đàn ông vạm vỡ bước vào, áo thun bó sát phô từng mảng cơ bắp đầy hình xăm. Dũng vẫn đội mũ lưỡi trai ngược, còn Long Rồng như thường lệ – cởi trần, chỉ quấn áo khoác mỏng vắt hờ vai.
– Mày sẵn sàng chưa? – Long nhếch mép, vứt đôi dép xẹp vào góc tường.
– Bọn tao đói lắm rồi đấy, Phúc ạ. – Dũng cười nham hiểm, khoá cửa lại từ bên trong.
Phòng ngủ – món ăn chỉ một mình Phúc chế biến
Phúc bước vào trước, quăng chiếc áo thun xuống ghế, để lộ lưng trần săn chắc đầy vết cào. Anh không nói lời nào, chỉ vẫy nhẹ ngón tay ra hiệu. Hai gã đại ca nhìn nhau, rồi ngoan ngoãn trèo lên giường như hai con thú đang chờ được huấn luyện.
– Nằm sấp. Cả hai. Sát nhau vào. – Phúc ra lệnh bằng giọng trầm đều.
Long liếc Dũng, nhún vai rồi làm theo. Gã nằm nghiêng, đưa lưng trần ra, cặp mông rắn chắc nhô lên mời gọi. Dũng cũng nằm cạnh, gần đến mức hai cặp mông khít lại thành một dãy gợi cảm chờ được khai thác.
Phúc đứng giữa giường, tay vuốt nhẹ hai mông tròn trịa, mỗi bên một đại ca, rồi cúi xuống liếm nhẹ dọc khe.
– Mày bắt đầu từ đứa nào? – Long cười, giọng khàn khàn.
– Cả hai. – Phúc trả lời, tay đã bắt đầu thoa dầu.
Anh đưa ngón vào khe Long trước, đẩy sâu, rồi xoay tròn, trong khi ngón tay bên kia cũng móc vào Dũng một cách điêu luyện. Cả hai gã đàn ông rên rỉ xen nhau, mồ hôi bắt đầu đọng lại trên gáy dù trời vẫn đêm lạnh.
– Mẹ… – Long nghiến răng. – Tay mày… mày có luyện phép à?
Phúc không đáp, chỉ cúi xuống, liếm dọc từng lỗ nhỏ một cách chậm rãi rồi dùng chính đầu khấc của mình ép vào khe của Long.
Phạch! Một cú đẩy thẳng vào bên trong khiến Long siết mạnh mép giường.
– A… mẹ nó! Mày chơi tao trước à? – Long rên lên, nhưng giọng lại đầy thỏa mãn.
Nhịp đưa bắt đầu đều đặn, rồi tăng dần lực, cho đến khi Long không còn gầm gừ nữa mà rên rỉ, nước miếng trào ra mép.
Khi Long vừa lên đỉnh, Phúc rút ra ngay, quay sang Dũng.
– Giờ tới lượt mày.
Dũng không nói gì, chỉ chống mông lên sẵn. Phúc không chần chừ, chọc thẳng vào, rồi bắt đầu màn cày xới không thương tiếc.
– Mẹ mày… – Dũng rít lên qua kẽ răng, nhưng mông vẫn dội lại theo từng cú nhấn sâu. Lưng gã cong lên, móng tay bấu rách cả ga giường.
Phúc luân phiên giữa hai đại ca, cắm vào người này, rồi rút ra sang người kia, như đầu bếp đang đổi tay giữa hai món thượng hạng.
Tiếng phạch phạch vang vọng trong đêm, tiếng rên “ưm… á… mẹ…” xen nhau từ hai gã đàn ông vạm vỡ.
Cuối cùng, Phúc dừng lại, ôm đầu cả hai ghé sát vào nhau, ép mặt Long và Dũng vào đùi anh, bắt họ cùng thưởng thức phần kết bằng miệng.
Chóp chép… ọc ọc… Hai đại ca ngậm cùng một lúc, mắt lim dim vì dư âm chưa nguôi.
Kết thúc đêm – một món, hai khách, một đầu bếp
Cả hai gã nằm lăn ra giường, thở không ra hơi. Mồ hôi ướt tóc, da thịt đỏ bừng. Phúc đứng dậy, rút tấm khăn lau tay, vẫn không nói gì.
Long nằm một bên, ngoái nhìn:
– Mẹ… mày đúng là… đầu bếp bậc thầy.
Dũng gật gù:
– Cái lưỡi với cây hàng của mày mà bán ở đâu, chắc đắt hơn vàng.