Chiều đó, quán cơm vẫn đông đúc như mọi ngày. Tiếng cười, tiếng gọi món rộn ràng, mùi thịt nướng, rau xào, cơm dẻo nóng hòa vào không khí oi nhẹ đầu hạ, khiến ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn.
Phúc đang lúi húi chia phần cho mấy khách bàn cuối thì ngoài ngõ vang lên tiếng xe máy quen thuộc. Tiếng pô gằn vang, dứt khoát. Cả Lộc và Phúc cùng liếc ra một cái, như thể đã biết trước người đến là ai.
Gã bước vào. Vẫn áo thun đen bó sát người, hình xăm rồng uốn lượn rõ mồn một trên hai cánh tay rắn chắc. Mặt gã hôm nay cạo sạch râu, nhưng vẫn giữ nguyên nét ngang tàng, ánh mắt cười mà như không.
– Quán vẫn đông khách ghê ha, mày làm ăn được lắm, Phúc.
Phúc chỉ nhếch môi cười nhẹ:
– Anh tới ăn hay kiểm tra sổ sách?
– Tao tới ăn. Nhưng cũng ghé xem mày có nhớ tao không.
– Tưởng lần trước anh no rồi mà? – Phúc hỏi, vẫn nhẹ nhàng như mọi lần, nhưng mắt thì sắc hơn.
Gã cười lớn, tiếng cười đầy ẩn ý:
– No chứ. Nhưng lâu lâu nhớ lại cái cách mày cưỡi lên tao, tao thấy đói tiếp.
Lộc đứng trong bếp, ho khẽ một tiếng rồi giả vờ quay đi. Quán lúc này đã thưa khách, chỉ còn vài người đang tính tiền. Phúc lau tay bằng khăn, nhìn ra phía cửa.
– Anh tới giờ ăn muộn dữ.
– Tao thích ăn lúc vắng người. Món tao đặt cũng vậy, phải riêng tao, riêng phòng, và riêng mày.
Phúc không nói gì, chỉ gật đầu. Không khí không ngột ngạt, cũng chẳng xấu hổ. Có điều gì đó quen thuộc như một cuộc gặp mặt thân tình giữa hai kẻ từng trải qua chuyện mà người ngoài không thể ngờ.
Gã tiến gần, khẽ nghiêng người sát tai Phúc:
– Tối nay, đúng 22h. Mày làm món gì cũng được, miễn là đậm vị như bữa trước.
– Tôi hiểu rồi.
– Tốt. À, tao nghe thằng Dũng em tao cũng tới đây rồi hả?
– …Ừ. Nó chọn Lộc.
Gã gật gù, liếc vào trong bếp:
– Nhìn cũng ngon đó. Nhưng tao vẫn khoái mày hơn, Phúc à.
Dứt lời, gã nhấc gói thuốc, rút ra một điếu, ngậm vào môi mà không đốt. Mắt vẫn dính chặt vào Phúc khi bước ra khỏi quán, như để lại một lời nhắc ngầm về đêm sắp tới.
Gió đầu chiều khẽ thổi, mang theo mùi khói xe và dư vị lần gặp trước. Phúc đứng thẳng lưng, tay vẫn cầm khăn lau bàn, lòng khẽ động. Có lẽ tối nay, món ăn sẽ cay hơn một chút.