Trời vẫn còn nắng nhẹ khi quán cơm mở bán buổi chiều. Mùi cơm chiên bơ, cá kho tiêu, canh chua bốc lên nghi ngút. Hôm nay, không chỉ người trong xóm mà cả nhóm đàn em của Long Rồng cũng kéo đến ngồi đầy một dãy bàn.
Nhóm đó lúc nào cũng rôm rả, cười nói ồn ào. Thấy Phúc từ trong bếp bước ra bưng khay canh, tụi nó huýt sáo:
– Đại ca tụi tui ăn món đó hôm qua về còn khen tới sáng luôn đó anh Phúc ơi!
– Quán này giờ nổi cả xóm trên xóm dưới rồi nha! Mấy anh đẹp trai bán cơm mà làm bao người thèm!
Phúc cười nhạt, không đáp, chỉ lướt ngang, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo mỏng. Còn Lộc – người em, hôm nay mặc áo ba lỗ trắng ôm người, đôi vai rộng và bắp tay nổi gân gợi cảm, tay nhanh thoăn thoắt chiên trứng, nêm nếm cá kho.
Tiếng chảo kêu lách tách hòa cùng tiếng cười khách khứa khiến không khí trong quán vừa xôm tụ, vừa ấm áp lạ thường.
Đến khoảng hơn 9 giờ tối, khách cũng vơi dần. Lộc đang lau bàn thì một người đàn ông lạ mặt bước vào. Tầm tuổi 40, dáng người cao, hơi gầy nhưng chỉnh tề. Gã mặc sơ mi xám tro, tóc chải gọn, mắt nhìn thẳng về phía Lộc.
– Xin lỗi, quán còn mở không?
Lộc ngẩng lên, lịch sự đáp:
– Dạ, anh muốn ăn gì? Quán sắp dọn, nhưng nếu cần thì tụi em vẫn có thể phục vụ.
Người đàn ông gật đầu, cười nhẹ:
– Tôi nghe nói, ở đây có món… đặc biệt. Muốn đặt phần đó. Người thực hiện… là cậu.
Câu cuối, gã nói nhỏ, nhưng rõ ràng là không nhầm. Mắt hắn dừng lại nơi bờ vai trần của Lộc, lướt xuống phần hông ướt mồ hôi dưới tạp dề.
Phúc trong bếp dừng tay, lặng lẽ nhìn ra. Còn Lộc, tay vẫn lau chiếc khăn nhưng môi đã mím lại thành nét cười quen thuộc:
– Món đó không có trong menu. Anh có biết là… giá không rẻ?
Người đàn ông cười, rút ví, rút ra một tấm thẻ:
– Tôi là Dũng. Anh em cứ gọi tôi là anh Dũng. Giá không quan trọng. Quan trọng là đúng người làm… và đúng giờ. Tôi muốn 22h, đêm nay.
Lộc gật nhẹ, đặt chiếc khăn xuống bàn:
– Vậy thì anh cứ đến. Phòng riêng phía sau quán, tôi sẽ chuẩn bị món đó.
– Tôi mong đợi.
Dũng nói, rồi xoay người rời đi. Không khí trở nên yên ắng trong chốc lát. Phúc bước ra, nhìn em trai:
– Gặp gu em chưa?
Lộc liếc mắt, nhếch môi:
– Để coi… tối nay có hợp vị không.