Quán cơm nằm nép mình nơi đầu xóm nhỏ, chỉ vỏn vẹn vài bộ bàn ghế gỗ đơn sơ, một tấm bạt che nắng bạc màu căng tạm trên đầu. Ấy vậy mà mỗi chiều từ 16h trở đi, nơi này lại tấp nập người ra vào, toàn đàn ông – từ công nhân, lái xe, đến dân văn phòng ghé ăn, ngồi kín cả dãy bàn như có ma lực dẫn dụ.
Người ta bảo, cơm ở đây ngon – đúng. Giá rẻ – đúng. Nhưng thứ giữ chân khách hằng ngày lại không chỉ nằm trong dĩa thịt kho hay tô canh cải.
Phúc – người anh sinh đôi, là người đầu tiên ai cũng nhìn thấy khi bước vào quán. Cao to vượt trội, thân hình cơ bắp cuồn cuộn như tạc từ đá, làn da ngăm bóng mồ hôi dưới ánh chiều. Áo thun ôm sát ngực, chiếc tạp dề buộc ngang bụng, để lộ cánh tay rắn rỏi và bắp đùi săn chắc khi cúi người dọn bàn. Phúc ít nói, ánh mắt sắc, giọng trầm khàn – vừa đanh vừa ấm – khiến không ít người chỉ nhìn thôi đã lúng túng.
Lộc – người em, nhỏ hơn Phúc một cái đầu, nước da trắng hồng, gương mặt thanh tú, dáng người gọn gàng và săn chắc đúng kiểu vận động viên. Điểm hút chết người nhất chính là cặp mông đầy đặn, nhô lên sau lớp quần vải mỏng mỗi khi cúi xuống múc cơm hay quay lưng thu dọn chén bát. Lộc lại hay cười, hay nói, giọng nhẹ như mây khiến ai ăn cơm cũng muốn gọi thêm… vài câu chuyện.
Quán cơm mở cửa từ 16h đến 20h mỗi ngày. Nhưng đặc biệt nhất, là tấm biển treo lơ lửng phía trong quầy:
“Món đặc biệt – chỉ bán sau 20h”
Dòng chữ viết tay, nét mực đỏ thẫm, chẳng ai biết rõ đó là món gì. Hỏi thì Lộc chỉ mỉm cười lấp lửng, còn Phúc liếc ngang không đáp.
Thế là cứ mỗi tối, khi khách đã ăn xong, có vài người vẫn cố ngồi lại, tì cằm lên bàn nhìn đồng hồ, chờ kim chỉ đúng 20h.
Chờ… món đặc biệt.
Hay là chờ hai cậu chủ? Không ai nói rõ. Nhưng ánh mắt thì không biết giấu.
Chiều nay trời hửng nắng, mùi cơm sườn nướng lan ra tận đầu hẻm khiến khách quen kéo đến sớm hơn thường lệ. Những bộ bàn ghế gỗ nhanh chóng kín chỗ, tiếng chén muỗng va nhau lách cách, tiếng gọi món rôm rả, nhưng ánh mắt ai cũng không giấu được vẻ chăm chú dõi theo hai anh em đang tất bật phục vụ.
Một bác tài xế bụi bặm, tay cầm tô canh còn bốc khói, vừa ăn vừa huých cánh tay vào người ngồi cạnh:
– Ê, mày thấy chưa, hôm nay thằng em nó mặc quần trắng kìa…
– Nhìn phát muốn ăn cơm thêm chén nữa, chứ đừng nói gì khác. – Người kia cười khì, liếm môi.
Lộc đang đứng xới cơm, nghe được nhưng chỉ cười nhẹ, không tỏ ra khó chịu. Mấy câu bông đùa thế này đã quen tai từ những ngày đầu mở quán.
Một chú công nhân trạc bốn mươi ngồi góc ngoài, nhấp ly trà đá, chợt cất giọng trêu:
– Nè Lộc, cái biển “món đặc biệt” treo đó là sao đấy? Tò mò ba tháng nay rồi, hỏi hoài mà cứ đánh trống lảng.
Lộc múc thêm miếng cá kho vào dĩa khách, quay lại, cong môi cười:
– Món đó không có trong thực đơn đâu chú ơi. Phải đúng sau 20h mới “làm” được.
– Món gì mà bí mật dữ vậy? Đặc biệt lắm hả?
– Ừm… – Lộc liếc sang Phúc đang lau bàn, giọng nhỏ lại, nửa như đùa nửa như bật mí – Là món… theo yêu cầu riêng của khách. Tùy khẩu vị từng người mà tụi con sẽ “chế biến”.
Cả bàn tròn bật cười ồ lên, nhưng nụ cười tắt dần khi Lộc nhìn thẳng, giọng nghiêm túc hơn, dù vẫn giữ vẻ cợt nhẹ:
– Khách có thể chọn Lộc… hoặc anh Phúc làm. Nhưng nhớ là, món đó không bình dân đâu nha. Chi phí… hơi cao đấy.
Mấy người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt đổi sắc. Lộc đứng đó, thong thả gạt tóc qua tai, đôi mắt hớp hồn liếc một vòng như đang chọn lựa ngược lại những kẻ đang nuốt nước miếng phía dưới.
Phúc nãy giờ không lên tiếng, nhưng ánh mắt sắc lặng lẽ quét qua đám đông. Vài người giật mình vội cúi xuống ăn tiếp, vài kẻ đỏ mặt, vài kẻ ngậm ngùi… móc ví kiểm tra tiền mặt.
Chẳng ai dám chắc “món đặc biệt” đó là gì. Nhưng kể từ tối đó, số người cố tình ngồi nán lại đến sau 20h… bắt đầu tăng lên rõ rệt.