Quái Vật Trường Học - Phần 1
(Phần 1)
Chiều mùa thu ở trường trung học Thành Đạt, ánh nắng đổ xuống sân bóng rổ, làm nổi bật từng vệt mồ hôi lấp lánh trên cơ thể những chàng trai đang vận động. Không khí nóng hừng hực, mùi nhựa bóng và nhựa người trộn vào nhau, khiến nơi này không chỉ là chiến trường của thể thao mà còn là đấu trường ngầm về quyền lực, cơ bắp, và ham muốn chưa từng gọi tên.
Ở một góc sân, Nam – người mà cả trường đặt cho biệt danh “quái vật cơ bắp” – đang đứng xếp gọn tạ vai, từng múi cơ phồng lên như vách núi dưới lớp áo ba lỗ. Có người nói Nam từng nâng tạ đứt dây, có người lại đồn rằng Nam từng dùng tay không kéo cả xe bus khi đang cá cược với hội quân đội. Nhưng thực hư thế nào thì không ai rõ, chỉ biết rằng mỗi lần Nam xuất hiện, cả sân im phăng phắc.
Nam không chỉ mạnh, mà còn “ngầu” đến mức chẳng ai dám lại gần. Đám học sinh nam thường chỉ dám lén liếc cơ bắp của Nam, còn bọn con gái thì vừa tò mò vừa sợ hãi, ai cũng thầm hỏi: ai mới dám là người yêu của một “quái vật” như thế?
Giữa không khí căng như dây đàn, Hùng – đội trưởng đội bóng rổ, nổi tiếng lạnh lùng và nghiêm khắc – tiến lại gần Nam. Đội của Hùng vừa mới bị chấn thương, thiếu người nghiêm trọng, cả đội đang thấp thỏm nhìn về phía hai người.
Hùng dừng lại trước mặt Nam, đôi mắt sắc lạnh như mặt hồ không gợn sóng.
— Vào đội của tao.
Cả sân lặng đi. Lời đề nghị thẳng thừng, không mời mọc, không năn nỉ, không chút sợ sệt. Nam chỉ nhướn mày, nửa như thích thú, nửa như muốn trêu tức:
— Có gì đáng để tao tham gia?
Hùng nhìn thẳng vào mắt Nam, không chớp.
— Nếu mày thắng tao, đội trưởng là mày. Nếu thua, ba buổi tập liên tiếp mày phải tập theo giáo án của thầy Trung.
Hùng vừa dứt lời, đám đông ồ lên, bởi ai cũng biết giáo án của thầy Trung – cựu vận động viên thể hình, thầy thể dục “sát thủ” nhất trường – có thể biến bất kỳ “quái vật” nào thành con mèo chỉ sau một buổi tập.
Nam nheo mắt, cười nửa miệng:
— Tao thích mấy kiểu chơi căng thế này.
Đúng lúc ấy, Tùng – huy chương vàng karate, nổi tiếng với các pha ra đòn nhanh như cắt – chạy ngang qua, vô tình va mạnh vào vai Nam. Cú va tưởng như ngẫu nhiên, nhưng lực từ cánh tay của Nam làm Tùng choáng váng. Tùng bật lại, tay vẫn ôm vai, ánh mắt không giấu nổi sự… phấn khích kỳ lạ.
— Xin lỗi, tại mình chạy nhanh quá…
Nam chỉ nhìn Tùng bằng ánh mắt lạnh như thép, rồi cười khẩy, bước qua. Nhưng ánh mắt Tùng lại lén liếc bắp tay Nam, dừng lại lâu hơn ở những múi cơ đang động đậy dưới da.
Ở khán đài, thầy Trung – thầy thể dục, cựu vận động viên thể hình – vừa mới xuất hiện. Thầy mặc áo polo bó sát, nước da sạm nắng, thân hình vẫn lực lưỡng dù tuổi đã qua bốn mươi. Không như những thầy giáo khác chỉ giảng lý thuyết, Trung nổi tiếng là “con sói già”, từng thi đấu quốc gia, từng huấn luyện những vận động viên giành giải. Đôi mắt của Trung sáng quắc, sắc như nhìn xuyên thấu mọi “trò mèo” trên sân trường.
Bỗng nhiên, Minh – học sinh lớp 12, đi ngang sân bóng. Minh nổi bật với khuôn mặt sáng, đôi mắt hơi dài, môi đỏ và thân hình cân đối. Minh không phải dạng cơ bắp “trâu bò” như Nam, cũng không lạnh lùng như Hùng, mà là kiểu đẹp trai cuốn hút, mỗi lần xuất hiện đều kéo theo cả hội nữ sinh lẫn một nửa đám nam lén nhìn trộm. Đặc biệt, Minh có dáng đi “ngông”, nhưng ẩn chứa điều gì đó nghịch ngầm, khó lường.
Hôm nay, Minh mặc quần thể thao mỏng, áo tank-top bó sát, bước đi chậm rãi, ánh mắt như chẳng quan tâm tới thế giới. Mỗi lần Minh bước ngang, đám học sinh dường như nín thở. Có người thì thầm, “Đẹp trai kiểu gì mà nhìn muốn cắn một phát!”.
Có người lại nói, “Coi chừng cậu ta nguy hiểm đấy. Đừng tưởng dễ xơi.”
Nhưng không ai biết Minh thực sự nghĩ gì. Minh luôn giữ một nụ cười mơ hồ, đôi khi nheo mắt như muốn trêu người. Dù Minh chưa từng cởi đồ trước đám đông, nhưng truyền thuyết về “kích thước bí ẩn” của cậu luôn là chủ đề nóng bỏng trên các group kín của trường.
Lúc này, bầu không khí trên sân đang nóng dần lên bởi màn đối đầu giữa Nam và Hùng. Hai “đỉnh cao quyền lực” sắp chạm trán. Cả trường như nín thở.
Thầy Trung mỉm cười, thầm nghĩ: “Để xem bọn trẻ các anh có gì hay.”
Ngay lúc ấy, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng:
— Các em tụ tập đông thế này, có ai giải thích cho thầy nghe không?
Hoàng – giáo viên tiếng Anh – xuất hiện. Anh có ngoại hình thư sinh, cao vừa phải, da trắng, tóc cắt ngắn gọn gàng, ánh mắt sắc sảo ẩn dưới vẻ hiền lành. Hoàng vốn nổi tiếng là thầy giáo “làm màu”, luôn mặc sơ mi là phẳng, thích đọc sách hơn chơi thể thao. Nhưng không ai hiểu vì sao, chỉ cần Hoàng xuất hiện và nói một câu, tất cả đều im lặng như có phép. Đến Nam và Hùng cũng đứng thẳng người như phản xạ tự nhiên.
— Thầy hỏi thật, ở đây ai là người mạnh nhất?
Hoàng nhoẻn miệng cười, mắt liếc qua Nam và Hùng.
Nam hơi nhíu mày, Hùng lặng lẽ lùi lại nửa bước.
Đám đông càng thêm rối loạn, vì không ai ngờ một thầy giáo tiếng Anh lại “có uy” đến vậy.
Ngay lúc mọi ánh nhìn còn đang ngỡ ngàng, từ phía dưới phòng gym vọng lên tiếng cười hô hố. Khang và Long – hai “máy dập chạy bằng cơm” – vừa tập tạ vừa thi nhau khoe chiến tích. Khang là dạng “nồi đồng cối đá”, chơi trai là chính, còn Long thì “bao quát” cả nam lẫn nữ, ai đẹp là chơi, chẳng kiêng dè gì. Tiếng cười và tiếng khoe thành tích vang vọng lên tận khán đài, khiến mấy cô cậu học sinh tò mò chạy xuống xem tận mắt.
Trường học Thành Đạt hôm nay như biến thành một đấu trường ngầm – nơi quyền lực không chỉ được quyết định bằng bảng điểm hay chức danh, mà bằng cơ bắp, sức mạnh, và những điều không ai dám nói ra bằng lời.