Phép thuật - Chương 8
Chương 8 – Đâu là hồi kết
Sao bao giờ cũng vậy? Nó lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc để ngăn Kan. Nó khiến Kan thấy ngột ngạt đến khó chịu, thấy gò bó. Tay nó đã giật cây đũa phép ra khỏi tay Kan tự lúc nào. Nó như dùng hết sức ôm chặt lấy Kan, mặt nó kề sát cổ Kan. Cái giọng khàn khàn của nó nhỏ dần thành tiếng thì thầm.
“Ta không để ngươi đi đâu”
“Ngươi muốn trả thù sao? Giết ta cũng chẳng thể hồi sinh lại bọn quái vật kia đâu. Chúng đã hòa vào đất luôn rồi” Kan nói cứng, người vẫn cứng đơ theo từng hơi thở nóng hổi của nó phà vào cổ.
Nó siết tay lại. “Đau” Kan chợt la. Nó vẫn không thả tay ra. Nó gầm gừ.
“Ta nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu đây? Ta không muốn giết ngươi”
“Chúng là bộ tộc ngươi. Ngươi không lo?”
“Dễ chết thế thì sống cũng chẳng giúp ích gì” nó nói lạnh nhạt. Kan im lặng. Jay giữ Kan lại không phải vì nó cần tài năng của Kan, nó cần một thứ khác mà Kan không thể cho được.
“Quái vật ăn thịt người như ngươi…ai biết được khi nào ngươi sẽ ăn thịt ta”
Câu nói của Kan như đâm trúng nỗi lo lúc nãy của nó. Nó trước sau gì cũng là quái vật. Nó đã từng ăn thịt người, biết đâu nó sẽ làm lại điều đó.
“Ta sẽ làm phép để ta không thể ăn ngươi được. Ta sẽ bị làm cho đau đớn đến tột cùng nếu chạm vào ngươi với ý định ăn thịt”
“Ngươi điên rồi”
“Ta không muốn ngươi cứ mỗi lần ở gần ta là tính đến chuyện bỏ trốn. Ngươi biết ta nghĩ gì mỗi khi thấy căn phòng trống không? Ngươi biết ta thấy khó chịu thế nào không?”
Nó tuôn ra một tràng, như thể nó để dồn nén từ lâu lắm rồi. Kan chỉ còn biết im lặng, nghiến răng chịu đau. Có thật nó là quái vật không? Sao nó lại có thể nói như người như thế? Nó thật sự suy nghĩ như vậy thật sao? Hàng loạt câu hỏi cứ quay mòng mòng trong đầu Kan.
“Đừng đi”
“Người và quái vật không thể như ngươi muốn được. Ta không thể giúp ngươi sinh quái vật con được đâu. Ngươi đi kiếm con quái vật nào khác đi…” Kan nói nhỏ “…nếu còn con nào sống sót”.
Cũng may Jay không để ý đến phần cuối cùng trong câu nói của Kan, chứ nếu không chắc nó mà đột ngột nổi khùng chắc chết quá.
“Ta chỉ muốn ngươi”
Nếu câu này mà do Jaen, em đại nhân Kiowen nói chắc Kan cảm động phải biết. Chỉ đáng tiếc câu nói ấy xuất phát từ mồm của một con quái vật ăn thịt người to khỏe, phép thuật đầy mình. Kan hít một hơi thật sâu lấy can đảm.
“Ta là người, ta chỉ có thể yêu con người được thôi. Dù ngươi có bắt ép ta thế nào cũng vậy, chẳng thay đổi được gì đâu. Nếu ngươi là con người, ta còn có thể hiểu nhưng ngươi là quái vật. Ta với ngươi ở hai thế giới khác nhau. Ngươi không thể từ bỏ thế giới mình, sao có thể bắt ta bỏ thế giới của ta ở đây được. Ngươi không thuộc về thế giới của ta thì ta cũng vậy”
“Sao ngươi lại cứng đầu quá vậy hả? Được. Nếu ngươi đã nói thế…” giọng nó nhỏ dần. Kan thoáng thấy nó nghiến răng lại rồi nhếch mép cười. Kan dám chắc rằng cái đó chẳng giống cười tí nào và nó có gì đó hết sức là…man rợ. Nó đột ngột buông tay ra. Kan vừa tính chạy nhanh về phía cửa thì đã bị nó xốc người lên để trên vai.
“Làm gì thế? Thả ta ra”
“Làm gì à? Bắt ngươi lên chỗ hẻo lánh nào đó, cho ngươi uống bùa mê. Ngươi sẽ chẳng còn nhớ gì về thế giới của ngươi. Lúc đó, thứ duy nhất ngươi nhớ chính là TA”
Giọng nó nói càng lúc càng lớn. Nó dùng phép, làm cho Kan tắt tiếng rồi Jay dùng phép dịch chuyển không gian, đưa Kan đến một căn phòng lạ. Nó có thể làm phép ấy sao? Kan bàng hoàng ra mặt.
“Ta quên nói ngươi, vùng đất ấy chỉ có quái vật cấp cao trở lên mới có thể làm phép dịch chuyển không gian”
Nó quăng Kan xuống đất. Va chạm mạnh với sàn nhà khiến Kan nhăn nhó. Một bà lão, áo choàng che kín người, xuất hiện. Trông bà ta vừa lạ vừa quen. Trong phút chốc, ngay khi nghe giọng nói của bà, cậu nhận ra ngay đó chính là người đã kể cho cậu nghe chuyện con quái vật trong khu rừng nhỏ, và còn phán rằng mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp. Đúng là thầy bói…dỏm. Kan trợn mắt nhìn Jay và bà lão sửng sốt. Bà ta không những không sợ Jay, mà còn đang nói với nó bằng một thứ tiếng gì đó Kan không thể hiểu được, tay đưa cho Jay một lọ chất lỏng màu tím bốc mùi kinh khủng. Jay bất thình lình đưa tay bóp cổ bà ta, gầm gừ cái gì đó như đe dọa rồi buông tay, cầm lọ thuốc tiến về phía Kan. Cậu thụt lùi lại nhưng nó đã nhanh tay đè chặt cậu xuống sàn rồi dùng một tay bịt mũi cậu lại. Nó ép cậu uống thuốc. Thứ thuốc không vị chảy vào miệng Kan, xuống cổ họng Kan. Người Kan chợt nóng lên, ruột gan quặn thắt. Cậu ôm chặt lấy bụng, nằm lăn lộn, mồ hôi túa ra. Kan thấy trong người có cảm giác hụt hẫng, khó chịu không tả. Cơn đau lan dần đến đầu cậu, như len lỏi từng ngóc ngách. Cảm giác trống rỗng bao trùm, Kan thấy ngột ngạt, như muốn thoát khỏi nó. Kan bấu chặt vào người mình.
Nó kéo tay Kan ra, tránh để cậu làm bản thân bị thương. Nó nghe tiếng Kan kêu ư ử. Kan muốn la thét nhưng không phát ra tiếng. Hồi nãy nó đã dùng phép khiến Kan như vậy. Nó không ngờ tác dụng thuốc mạnh đến như vậy. Trước đó nó đã có lần thấy tác dụng của thuốc rồi nên nó quyết định thử. Nó đâu ngờ Kan sẽ đau đớn đến vậy. Nó ôm chặt Kan vào lòng, xoa xoa đầu Kan. Kan đau đến bật khóc không ra tiếng.
“Bà già! Làm gì đi chứ?”
“Chờ thêm chút xíu nữa”
Nó lại tiếp tục giữ chặt Kan.
“Được rồi. Thả cậu ta ra”
Bà lão bước lại gần, ngón tay đặt nhẹ lên môi mình. Bà ta đang tập trung làm gì đó rồi cúi xuống thì thầm gì vào tai Kan nghe như câu bùa chú. Kan đã thôi không cựa quậy nữa. Cậu nằm im bất động, hơi thở đã đều và nhẹ nhàng hơn. Xem ra cậu ta đang ngủ.
Jay bế xốc Kan lên, tính biến đi thì một đám khói trắng hình người bất ngờ xuất hiện. Tất cả xúm lại đánh Jay. Trong phút lỏng tay, Jay để tuột Kan. Một trong số chúng đỡ lấy Kan rồi tất cả cùng biến mất.
Không biết Kan đã bị đưa đi đâu, Jay không thể đuổi theo. Nó quay sang nắm lấy áo bà lão, bắt tìm xem chúng đã đưa Kan đi đâu, nhưng nó chỉ nhận được cái hừ mũi.
“Muộn rồi. Kan được đưa về thế giới của cậu ta rồi. Cánh cửa không gian đã được đóng lại và dời vị trí rồi. Ngươi sẽ không thể tìm ra cậu ta được đâu Jay. Sẽ mất hàng ngàn năm. Tuổi thọ của bọn người phép thuật kia chỉ kéo dài chừng vài trăm năm là cùng”
Jay thả tay ra, dộng tay mạnh vào tường. Nó nghiến răng lại.
Bà lão quay vào trong, chạm nhẹ vào một chai thuốc khác màu tím. Coi như ta đã giúp cậu lần này, Kanithe, bà lão nghĩ thầm.
…
Mấy ngày sau…
Tại vương quốc phép thuật…
“Thầy Spruzt, ai vậy?” Kan hỏi, tay chỉ về phía Patrick khiến hắn chưng hửng.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, để Kan trên giường, mắt hướng ra phía cửa sổ. Có tiếng người nói gì đó phía ngoài. Là tiếng gã hồi nãy và thầy Spruzt. Họ nói gì thế? Kan bước lại gần cánh cửa.
“Tại sao cậu ta nhớ tất cả mọi người nhưng không nhớ con?” Patrick bức xúc.
“Không phải chỉ mình con. Khi vừa mới thức dậy, Kan cho rằng vì mình bị thương khi giết quái vật trong khu rừng nhỏ mà bị bắt đem về đây và hủy bỏ kết quả thi của mình. Điều đó đối với con có nghĩa gì không?” Spruzt nói, cố nén một tiếng thở dài.
“Ý thầy là, cậu ta chẳng nhớ gì từ hồi kêu được linh thần lần đầu tiên và bất tỉnh trong khu rừng đó?” Patrick nói gần như thét. “Quên tất cả? Bao gồm cả thằng bạn thân này và lời hứa vào trường đại học chung sao?”
“Bình tĩnh nào! Nói nhỏ thôi kẻo nó nghe được lại suy nghĩ lung tung. Nó vừa hồi phục thôi”
“Con xin lỗi” hắn hít một hơi dài, cố giữ bình tĩnh. “Không có cách nào để làm cậu ta nhớ lại sao?”
“Ta cũng định làm cho nó nhớ lại nhưng đó là một loại thuốc mà ta chưa bao giờ gặp. Ta đã tìm trong hầu hết các sách cũng không thấy nói đến. Nếu là loại thuốc mất trí nhớ thông thường thì đã được gỡ bỏ lâu rồi. Nhưng thật kì lạ. Nó còn nói với ta, mỗi lần nó cố nhớ lại thì có một giọng nói trong đầu nó, bảo rằng đó là phần kí ức nó không muốn nhớ, rằng nó đừng cố nhớ vì người đó sẽ không thể giúp nó lần hai”
“Chắc là liên quan đến con quái vật đáng chết ấy rồi. Nhưng sao cả những kí ức đẹp với Patrick này cũng lấy mất?”
Cậu nghe tiếng Patrick khổ sở. Kan đã từng thân với Patrick thế sao? Cậu lấy một tay bóp trán. Sao không thể nhớ tí gì.
“Con có thể làm bạn thân lại mà. Tuy nó không nhớ lúc trước thế nào nhưng tính nó thì vẫn không đổi. Nó sẽ lại thích con thôi. Ta nghĩ, để nó quên chuyện ở đó cũng không phải là xấu. Từ hồi cuộc thi đó về, ta thấy nó hơi trầm hơn lúc trước, ta đôi lúc cũng hơi lo nó bị tổn thương gì đó về mặt tinh thần. Bây giờ thì mọi chuyện lại có thể như cũ được rồi” ông vỗ vai Patrick. “Đừng lo! Ta không nghĩ nó sẽ thay đổi thái độ với con đâu”
Patrick cười gượng, “Cũng mong như thế” hắn chợt nhớ đến nét mặt Kan khi thấy con quái vật đó lúc cậu và hắn đang chạy trốn. Hắn lắc đầu, “Đành chịu để cậu ta quên cháu vậy, còn hơn phải thấy cậu ta như thế”
“Con nói gì?”
“Không, không có gì”
Cả hai bỏ đi. Kan dựa vào tường, thả người rơi xuống. Cậu đã quên điều gì? Ai đã hại cậu mất trí nhớ? Kan đã thử dùng mọi phép thuật mà cậu biết nhưng lại không thể nhớ được gì.
Đừng cố nhớ lại. Cậu sẽ không muốn nhớ lại đâu. Ta không thể giúp cậu lần hai. Mỗi lần cố làm thế, cậu sẽ cảm thấy như có kim châm vào đầu đấy. Đừng cố tìm ta là ai. Đây chỉ là lời nhắn mỗi lần cậu cố nhớ. Ta không ở gần cậu. Đừng lo lắng.
Thấy trước sau gì cũng chẳng ảnh hưởng đến mình nên Kan cũng chẳng còn cố nhớ. Cậu có nghe kể chuyện con quái vật sau đó còn sống và đã bắt cậu đi nhưng sau đó làm thế nào đó, có vẻ như lọ thuốc biến hình của Patrick trong túi Kan đã giúp cậu trốn thoát. Hắn nói thuốc đó không chỉ biến hình thôi mà còn về thể chất và năng lực phép thuật luôn, nên có lẽ nhờ đó Kan đã mở được cánh cửa phòng bị nhốt và trốn ra. Mọi người còn kể Kan đã gọi linh thần tiêu diệt bọn quái vật. Gọi linh thần à? Chỉ nhớ gọi có một lần mà đau đớn suýt chết là Kan chừa luôn tới già. Còn lâu cậu mới gọi ra nữa. Nhất là ở nơi yên bình như thế này. Chỉ nghe kể thế thôi, Kan cũng chẳng có ấn tượng gì nhiều. Quái vật gì thù dai khiếp, lên tận thế giới này chỉ để trả thù.
Sau đợt đó cũng chẳng ai nói gì. Chỉ có những người trong cuộc mới biết vì nó không được thu lại bởi những chiếc gương theo dõi. Dần rồi chuyện đó cũng được quên đi.
…
Mấy tháng sau, Kan và Patrick lại thân nhau như trước. Cả hai lại cùng nhau vào ngôi trường danh tiếng nhất vương quốc, Vontiels. Tại nơi đó, Kan đã được học những phép thuật mà cậu chưa từng biết đến và biết bao nhiêu bài tập khó khăn chất chồng. Patrick thì lại được thí nghiệm đủ thứ loại thuốc. Xem ra hắn trở thành học sinh sáng giá của ban bào chế thuốc và mấy ông thầy, bà cô bên đó xem chừng khoái hắn ra trò. Hắn được nhận nguyên một phòng thí nghiệm riêng và một nhiệm vụ, mà đối với Kan chẳng thú vị gì. Đó là kèm Kan môn bào chế thuốc.
Patrick bây giờ đã dọn vào ở chung nhà với Kan cho tiện đi lại trong những năm học đại học. Cuộc sống Kan bây giờ đầy ắp những bất ngờ và niềm vui thú vị. Molizart thì vẫn tiếp tục điều hành trường. Lâu lâu Kan vẫn gặp anh. Anh đã từng cười đau khổ khi biết Kan đã quên mất lời hứa của mình với anh, nhưng đành chịu vậy. Xem chừng Kan chỉ quên đi phần kí ức chứ cũng chẳng hại gì khác nên anh cũng thôi.
Mọi thứ lại trở lại như bình thường hay ít ra là mọi người đều cho là như vậy. Hình như mọi người đã vô tình không để ý rằng, tuy đã đẩy cánh cổng không gian đến một vị trí không xác định, nhưng thứ liên kết hai thế giới vẫn còn ở đây, trong vương quốc phép thuật này.