Phép thuật - Chương 7
Chương 7 – Hỗn loạn
Kan nhìn chăm chăm vào cái khay dưới đất, thở dài, hai tay đỡ lấy đầu. Từ khi giật mình thức dậy, cậu đã thấy cái khay chất đầy đồ ăn đó. Là đống thịt được nướng chín và để đầy khay thì đúng hơn. Con quái vật Jay đó không thấy quay lại từ hồi tối hôm qua. Bây giờ đã gần xế chiều rồi mà vẫn chưa thấy Jay đâu. Đống thịt đó không biết có thuốc gì lạ không. Nhưng nếu không ăn gì thì sẽ chẳng có sức để làm gì cả. Giờ chỉ có một mình, chỉ có thể trông cậy vào bản thân thôi.
Kan bò lại gần khay, ngồi phịch xuống.
Cốp!
Có cái gì đó trong túi quần Kan chạm vào đất. Cậu lôi thứ đó ra. Là một cái lọ thủy tinh nhỏ, trên đó có khắc chữ. Kan đưa lại gần xem dòng chữ. Cậu tròn mắt ngạc nhiên.
…
Jay ngồi đó một mình. Nó đã ngồi như thế từ tối hôm qua đến giờ. Nó đang nghĩ về cái gì đó mà xem chừng đau đớn lắm. Nó ngồi im. Thỉnh thoảng nó lại gừ gừ, cào lên người nó, lên thân cây, cành cây nó ngồi. Nó bất chợt ôm đầu bằng hai tay, lắc đầu quầy quậy. Cái gì xảy ra một lần cũng đều có thể xảy ra lần thứ hai, nhất là những thứ mà nó không thể điều khiển được, những thứ ở sâu trong người nó, thuộc về tiềm thức, về bản năng. Sau khi rời khỏi phòng, nó leo lên cây ngủ rồi mơ thấy ác mộng. Cơn ác mộng như lời cảnh cáo, làm nó chợt nhận ra mối nguy hiểm đó, khiến nó bị giày vò đến tận bây giờ.
Nó làm thế nào bây giờ? Tối hôm qua, nó mơ thấy một cảnh tượng đã xảy ra. Cái hồi Kan cùng Patrick thoát khỏi tay nó về thế giới kia, nó đi vào chốn người giết chóc lung tung và rồi ở đó đã xảy ra một chuyện mà xém chút nữa nó đã quên nếu hôm qua nó không mơ. Lúc đó nó không còn là nó. Nó đã nhào tới ôm chặt lấy một tên người có bề ngoài giống Kan đến lạ lùng, chạm khắp người, ngấu nghiến. Để khi bình tĩnh lại, nhận ra đó không phải là Kan, nó nổi nóng, tức giận tột độ, nó đã…ăn thịt tên người đó. Nó nôn ọe ngay sau đó nhưng vị máu người vẫn còn trong miệng. Thật kinh tởm. Cũng sau đó mà nó không ăn thịt người nữa. Nó tưởng như đã quên rồi nhưng hình ảnh đó tái hiện khiến nó chỉ muốn làm cho bản thân đau để bớt đi cái cảm giác dồn nén này nhưng không sao giải tỏa được.
Jay sợ lúc nào đó, vì chuyện gì đó mà lí trí mất đi, không kiềm chế được, nó sẽ làm điều mà nó phải hối hận, đến mức chịu không nổi.
Nó ngửa mặt lên trời. Tối quá. Chắc đã khuya rồi. Nó muốn gặp Kan quá nhưng nó chẳng biết phải phản ứng ra sao sau chuyện tối hôm qua. Chắc Kan ghét nó lắm. Chắc cậu ta muốn giết nó quách cho rồi. Người đâu mà ngoan cố thấy sợ. Nó cúi đầu, cười nhẹ. Ánh mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không phía dưới.
Chợt, nó bật người dậy khi nghe tiếng xào xạc của lá cây, tiếng la của bọn quái vật cấp thấp. Nó thấy rất nhiều luồng sáng và…có hai nguồn sáng lớn. Là cánh cửa không gian. Bọn người có que phép đổ bộ. Chúng tràn qua cánh cửa phép đó, tấn công bất cứ con quái vật nào chúng thấy. Lũ quái vật cấp thấp không phải là đối thủ của chúng.
Nó ngay lập tức trở về phòng rồi cơn tức giận tràn qua người nó. Trống rỗng. Đúng là lo chuyện không đâu. Nó tức nó lắm. Giữ Kan bên mình còn không xong mà đã nghĩ đến chuyện sợ làm hại Kan. Bây giờ thì không có gì trong tay để mà lo luôn.
Jay biến mất và xuất hiện trong chỗ giam Patrick. Trống trơn. Bọn nó đi đâu? Jay không thể đánh hơi được mùi Kan. Vô lí. Chẳng lẽ Kan đã trở về thế giới kia? Hay bọn người có phép đã giải cứu Kan? Điều này còn vô lí hơn. Tiếng ồn mới đây chứng tỏ chúng mới đến, không thể khám phá ra căn phòng này nhanh vậy.
Có tiếng người la hét. Vậy là quái vật hạng trung ra áng giữ rồi. Jay bước ra ngoài thì thấy những tia phép bay loạn xạ và dày đặc trong không trung. Thậm chí còn có những khoảnh đất trông yên lặng và an toàn bỗng nhiên nổ mà không có bất kì một tia phép nào ở gần đó.
“Phép ẩn”, Jay lầm bầm. Cũng có kẻ mạnh đến vậy sao?
Bọn quái vật cấp thấp đang đấu một đối một với từng người. Jay tức khắc làm phép. Một làn khí đỏ mỏng tỏa ra, lan khắp vùng đất. Nó mỏng đến độ rất khó nhận ra trong đêm tối. Xong, mắt nó như căng ra, người nó bất động mấy giây. Nó đang truyền mệnh lệnh đến lũ quái vật cấp thấp. Chúng bỗng nhiên ngừng chiến đấu, di chuyển nhanh như gió, có những con mới cũng từ đâu đó nhảy ra, tụ lại thành một đàn đông không thể tưởng, kéo dài ra tới tận phía xa xa. Jay ra lệnh, chúng ngay lập tức đổ ra, chạy như bay về phía đám người đang liên tục tung ra những luồng phép để giết những cụm quái vật nhưng không ăn thua. Luồng phép to đến đâu cũng chỉ giết được một số quái vật, còn ở đây có đến hàng trăm con. Mọi người bắt đầu hoang mang. Họ tạo những bong bóng quanh người rồi bay lên không trung nhưng lại bị những quái vật hạng trung bao vây, bắn bể bong bóng. Đám quái vật cấp thấp bay tứ tung trên không, cào, cắn đám người.
Những người khác bao quanh bởi bong bóng phép lại bay lên, làm phép giết chết mấy con quái vật hạng trung. Những quả cầu phép rực lửa xanh bắn tới tấp vào lũ quái vật đang làm phép. Bọn người tự nhiên lấy lại bình tĩnh, giăng những sợi dây phép màu đỏ khắp vùng đất. Bọn quái vật cấp thấp bay nhảy lung tung, mỗi lần chạm vào đều bật nổ tan xác. Bọn người này cũng không vừa đâu. Quái vật cấp cao đã bắt đầu xuất hiện, vây quanh. Jay cũng không thể bỏ mặc tình huống này mà bỏ đi, cho dù làn khí đỏ Jay tung ra lúc nãy đã có chuyển sang màu vàng, chứng tỏ Kan không có ở đây.
Jay tập trung tư tưởng. Từ lòng bàn tay nó tỏa ra hai tia sáng trắng linh hoạt bay tứ tung, cắt đứt đống dây đỏ đang giăng. Cứ bên người mà tung ra cái gì, bên quái vật lại tìm cách gỡ. Quái vật kéo đến ngày một đông. Hình như quân số của bọn người không đông như bên Jay. Bọn chúng dựa vào gì mà đòi thắng? Phép thuật của những tên kia chắc? Tuy chúng có những tên giỏi thật nhưng quái vật cấp cao của bọn nó cũng ngang ngửa. Có tên cao cao kia và mấy tên người da nhăn nheo kia là khá. Tên cao cao đó là đứa khởi đầu cho vụ giăng dây phép đỏ lúc nãy. Giờ từ đũa phép tên đó phóng ra hàng loạt các mảnh băng bay tới nhưng đều bị các tấm khiên phép thuật chặn lại. Tên đó hình như là “hiệu trưởng” thì phải.
Quái vật lại cứ túa ra. Zenash cũng xuất hiện, liên tục phóng ra mấy chất nhầy nhầy màu lục vào tay cầm que phép của bọn người. Ai bị trúng lớp nhầy đó, tay đều bị bẻ qua một bên, que văng đi, tay chúng dần trở thành xương khô. Chúng la thét lên, trở nên điên loạn. Một số thì cố nhảy lại chụp đũa phép nhưng ngay sau đó bị một luồng sáng xuyên qua người. Chết sạch. Tên Zenash đó mà ra phép thuật thì chẳng nhường ai bao giờ. Phép thuật của hắn rất dã man.
Tên “hiệu trưởng” đó cả người đầy máu. Cũng phải thôi, quái vật đông thế này, phép thuật mạnh thế này, với bọn người quân số ít như thế, thật sự quá chênh lệch. Khoan đã, có gì đó không ổn ở đây. Nó nhíu mày. Trong đám người có khá nhiều tên có sợi dây phép thuật vô hình sau lưng. Khỉ thật, chúng tạo ra một bản thể giống hệt chiến đấu thay. Những bản thể đó có cảm xúc nên trông chúng như người thật, nãy giờ không ai phát hiện. Jay quay quanh và bắt gặp một đám người đang đứng từ xa. Máu từ miệng chúng chảy ra. Tuy hình nhân đó thế mạng nhưng chúng bị thương thì bọn người thật cũng có chút ảnh hưởng. Chúng đứng thành từng cụm. Hai cụm hai bên trái phải đứng làm lưới phép bảo vệ dày khủng khiếp. Một nhóm người đứng giữa điều khiển những bản thể. Rất nhiều người khác bay lơ lửng trong những quả cầu phép thuật ở phía trên, hỗ trợ. Còn có một nhóm người đứng dưới phóng ra những tia phép cứu một số người bị thương nặng từ vùng đất đang xảy ra cuộc chiến dữ dội vào bên trong lưới phép bảo vệ, rồi đưa qua cánh cửa không gian.
Sau khi Jay ra lệnh, tất cả cùng hướng về phía đám người thật sự. Quái vật cấp thấp đã chết gần nửa số quân. Hạng trung thì cũng chết khá nhiều. Vậy mà giờ nói với nó rằng nãy giờ chưa phải đánh bọn người thật. Xem ra bọn này cũng không phải hạng thường đâu.
Máu nóng trong người nó nổi lên. Nó đưa hai tay gồng mình. Không khí xung quanh bị xáo trộn, gió thổi mạnh lên. Trong khi đó, từ bên trong lưới phép, một thỏi bằng vật liệu gì đó trông khá cứng bay thẳng ra rồi từ đó tung ra một cái lưới phép khổng lồ, bao trùm lấy bọn quái vật cấp thấp đang vẫn tiếp tục túa ra. Chúng vùng vẫy nhưng không thoát ra được. Họ lại tiếp tục phóng ra những thỏi khác, ngày một lớn hơn. Zenash và những quái vật cấp cao khác liên tục tấn công, tìm cách đâm thủng lưới phép. Menace nhận nhiệm vụ giết chết hình nhân, làm trọng thương bọn người đang điều khiển. Bên trong đã có người ọc máu và được đưa qua cánh cửa không gian.
Hai bàn tay Jay từ từ tạo ra mấy làn khí tím đen bao quanh. Jay nâng hai bàn tay lên, hướng về phía bọn người. Làn khí nhanh chóng bay về phía đám người. Là khí độc. Molizart ngay lập tức rút hình nhân về, trán nhăn lại, xoay nhẹ đũa phép. Một làn khói đỏ bay ra, dần thành hình một con chim khổng lồ bay thẳng về đám khí. Một ngọn lửa bùng lên khi con chim chạm vào đám khí và rồi cả hai cùng biến mất. Molizart và Jay trừng mắt nhìn nhau. Jay thoắt đưa tay lên chưa kịp đỡ đã bị nguyên một luồng khí hình con gì đó đâm thẳng vào người. Có một lão già đã thừa lúc nó không để ý chơi nó nguyên một vố. Làn khí đó thắt chặt cổ nó, khí lọt vào mồm, vào mũi nó. Nó gồng mình, một tiếng nổ bùm ngay chỗ nó, làn khí biến mất. Máu từ mũi và miệng nó chảy ra. Người nó đầy vết trầy xước và bụi đen. Nó đưa tay quẹt đi, chiếu tia nhìn giận dữ về phía lão già và Molizart.
Một đám người khác từ trong cánh cửa không gian chạy ra. Quân chi viện? Hay lắm, để xem bọn bay có bao nhiêu người và chịu được bao lâu.
Giữa đám người đang chiến đấu trên vùng đất lộ mà Menace đang tiêu diệt, đột nhiên nổ tung, tiếng nổ lớn nhất suốt cả trận đấu, khói bay thật cao đến nhìn từ phía xa bên ngoài khu rừng còn thấy nó rất rõ ở trên trời. Bên trong lưới phép có nhiều người ọc máu và được đưa vào cánh cửa không gian. Giữa khoảnh đất trống mới có vụ nổ, khói bay mù mịt, một con quái vật to khủng khiếp đang đứng, nó nhe hàm răng sắc nhọn, tiếng gầm của nó vang khắp cả khu rừng, cả thung lũng, đến cả chốn kinh thành đang tĩnh lặng về đêm, đánh thức tất cả mọi người. Đó là cha của Jay, con quái vật có sức mạnh vượt ra ngoài sức tưởng tượng thông thường. Không ai biết nó mạnh tới đâu vì chẳng còn ai còn sống sót sau khi đương đầu với nó để mà kể lại.
Nó đứng đó, mắt trừng lên. Mắt nó đỏ như máu, như đang tóe lửa. Nó gầm gừ, tiếng nó lại vang khắp nơi.
“Có một bọn người tép riêu mà cũng giải quyết không xong” nó liếc nhìn đám quái vật đang bao vây im thin thít rồi gầm một tiếng lớn hơn nữa khiến tất cả đều giật mình, “CÁC NGƯƠI MUỐN GIÁNG CẤP HẢ? CẢ NGỦ CŨNG KHÔNG ĐƯỢC YÊN”
Cha Jay tiến lại gần đám người, lúc này lại tiếp tục tuôn người ra từ những cánh cửa không gian. Những chùm phép thuật bay đến cha Jay đều bị bọn quái vật cấp cao, Zenash và Menace cản trở hoặc làm cho dội ngược lại.
Jay biết trận chiến này sẽ mau kết thúc một khi cha nó đích thân ra tay.
Cha Jay đưa bàn tay về phía trước, từ từ nắm lại. Những quả cầu bay lơ lửng thi nhau rơi xuống đất, bể ra. Bọn người bắt đầu cảm thấy khó thở, không thể điều khiển được đũa phép. Cứ như bàn tay ấy đang bóp hẹp dần lượng không khí trong lưới phép. Hai nhóm người bảo vệ lưới phép cũng bắt đầu khó thở. Nhiều người ngất xỉu vì thiếu khí. Nhiều người khác cố bay lên cao để thở thì đều bị cản trở không bay lên được, dùng phép mở lối để thở cũng không xong. Họ như bị dồn vào một cái hộp nhỏ, không khí bị rút dần.
Vừa lúc không khí bị rút cạn, bọn người nằm xuống đất, bất lực, nguyên một khoảng đất trong lưới phép thuật nổ bùm. Yên lặng.
Cha Jay quay lưng lại, bước đi, hướng về phía hang động chính.
“Bọn yếu như sên đó không ngờ chết dễ thế, làm mất cả hứng”
Ai nói là họ đã chết?
Tiếng của ai thế?
Cha Jay quay phắt lại, một làn khí trắng bao bọc lấy đám người. Họ đang thở, đang trở lại bình thường và không bị một chút ảnh hưởng gì từ vụ nổ.
Làn không khí mát lạnh đã giúp họ hồi phục rồi.
Là Kan và linh thần băng.
Đám người ngay sau khi lấy lại sức đã nhanh chóng tạo lập hàng phòng thủ.
“Bọn quái vật cấp cao các ngươi lo giải quyết đám người đó đi! Để tên này cho ta!” lão quái vật ra lệnh, miệng lão bạnh ra một nụ cười…ghê rợn. “Jay, ta tính thu nạp nó nhưng xem ra nếu không tiêu diệt nó thì nó sẽ gây họa lớn đó”
Jay chau mày lại. Nó phải làm sao đây? Nó biết thế nào cũng có ngày này. Nó đã cố bắt Kan gia nhập để tộc nó và Kan không phải đối đầu, thế mà…
“Kan! Ngươi thua đi! Tảng băng kia không thể làm gì bọn ta được đâu. Sau mấy lần đấu bọn ta đã tìm được cách hóa giải phép thuật của hắn rồi” Jay nói lớn. Nó muốn Kan đầu hàng trước khi cha nó ra tay.
Kan hơi giật mình. Lần đầu tiên nó nghe con quái vật gọi tên mình.
Bọn quái vật cấp cao và đám người vẫn đang đấu. Kan gọi linh thần.
Ngài có thể giúp ta liên kết tư tưởng với bọn họ không? Kan nói thầm trong đầu, hướng ánh nhìn về phía đám người.
Mọi người, tôi sắp thiêu chết bọn quái vật này nên khi tôi ra hiệu, tất cả hãy qua cánh cửa không gian ngay lập tức và hãy đóng nó lại. Khi tiêu diệt bọn chúng xong, tôi sẽ mở cửa và về sau. Xin mọi người hãy tin và làm theo lời tôi.
Molizart , Kan nhìn về phía lão quái vật đang làm phép, thầy có thể giữ lão ấy lại trong lúc em làm phép không?
Sau đợt này chắc tôi cũng phải tập gọi linh thần quá.
Haha, thầy biết tẩy em rồi.
Nếu không được thì đừng cố. Chúng tôi không muốn mất một nhân tài như em đâu.
Nhân tài để làm gì trong thế giới do bọn chúng thống trị?
Thôi được, tùy em vậy, nhưng phải cẩn thận đó.
Molizart không nói thêm gì nữa, làm phép. Cahrodli cũng giúp sức. Hai người tạo ra hai con dơi khổng lồ bằng khí phép bay thẳng đến cha Jay, đè lão xuống. Là khí độc. Molizart và Cahrodli liên tục tung hàng chục con dơi phép đến cha Jay. Một hai con thì chẳng nhằm nhò gì với lão nhưng cả chục con thì phải vất vả hơn một chút. Zenash muốn giúp cũng không được vì bọn người kia tự nhiên hăng đột xuất, tung phép ra gần như gấp đôi lúc nãy. Chẳng biết điều gì khiến bọn chúng lên tinh thần như thế. Chẳng lẽ lại là sự xuất hiện của tên người tóc nâu đỏ kia?
Không khí xung quanh Kan dịch chuyển. Những làn khí cực mỏng cứ như bị hút vào người Kan. Linh thần một tay cầm lấy tay Kan, khắp người y rực sáng, ánh sáng ấy như lan tỏa vào Kan. Lại có những làn khí khác mạnh mẽ hơn bị hút vào Kan. Cũng ngay lúc đó, Jay nhận ra Kan sắp làm gì.
Linh thần biến ra những tường thành bằng băng khổng lồ bao lấy xung quanh phần rừng mà bọn quái vật đang tụ tập. Chúng tỏ ra hoang mang, nhìn về phía cấp trên đợi lệnh nhưng cha Jay vẫn tiếp tục tấn công cho đến khi hơi nóng từ đâu lan tỏa khắp khu vực được bao bọc bởi băng. Mọi người bay nhanh về phía cánh cổng không gian, nhảy qua đó và đóng hết lại chỉ chừa một cánh cửa gần Kan. Bây giờ chỉ có Kan và linh thần đối đầu với mấy trăm con quái vật phép thuật đầy mình.
“Bringen Sie zum Leben, spirit di Dio”
Là câu phép thuật quen thuộc. Một ngọn lửa khổng lồ xuất hiện giữa Kan và bầy quái vật. Hơi nóng từ nó tỏa ra khiến bọn chúng phải lùi lại. Đại quái vật cũng nhíu mày.
Này, hình như lớp khí lạnh bảo vệ tôi khỏi hơi nóng yếu đi thì phải. Tôi cảm thấy hơi nóng…Ngài..không sao chứ?
Kan hơi khựng lại thấy có lửa xung quanh chân của linh thần băng và dưới đất có một vũng nước nhỏ. Khỉ thật, ai có thể làm phép với linh thần chứ? Ngọn lửa càng lúc càng cao. Nó dâng dần lên đầu gối y. Kan có thể nghe tiếng rên khẽ của linh thần. Lửa ma thuật. Làm tan chảy cả linh thần không phải đùa đâu. Sức mạnh y giảm xuống đồng nghĩa với việc khả năng tự bảo vệ và gọi linh thần kia ra gặp rắc rối. Đũa phép Kan lúc này đang gọi linh thần nữa chừng, không thể làm phép khác được. Tệ thật.
Thấy Kan đứng im hơi lâu, bọn quái vật thấy không có gì nguy hiểm, liền liên tục tung những luồng sáng phép thuật về phía Kan nhưng đều bị dội lại, ít ra màn chắn của Kan không yếu đến thế. Chưa kịp nghĩ ra cách gì, mắt Kan mở to, tim đập nhanh hơn bình thường một chút khi thấy Jay chậm rãi tiến lại gần. Nó biết cách khống chế linh thần băng. Nó đã từng nói như vậy, hay ít ra là nghĩa tương tự vậy. Lúc này, cha Jay im lặng theo dõi Jay được một lúc thì từ tay một luồng khí bay vòng vòng bao lấy khối lửa khổng lồ. Là khí gì lại đến được gần ngọn lửa ấy? Lớp khí ấy khi đã bao quanh xong, từ từ dần biến thành một lớp băng bao kín. Lúc băng gần bao hết, lúc Kan tưởng chừng như mình chẳng còn hi vọng gì, thì lưng Kan cảm thấy lạnh buốt và cơ thể như có một luồng sinh khí lớn vừa mới tràn vào, nhiều đến nỗi người Kan như muốn nổ tung trước sức mạnh mình đang có. Ngọn lửa chợt bùng lên mạnh mẽ, phá vỡ lớp băng bọc quanh mình. Ngọn lửa dần thành hình người với mái tóc dựng đứng. Cả người y là một ngọn lửa khổng lồ. Đó là linh thần lửa.
Y im lặng không nói gì. Mà thật ra cũng chẳng có ai nói gì bởi tất cả đều nhìn y với đôi mắt mở to. Bọn quái vật cấp thấp thì gừ gừ, nhe hàm răng sắc nhọn và để cho nước dãi chảy cả xuống đất. Chúng hăm he y. Đại quái vật cau mày lại, hẳn tên quái vật này nhận thấy điều gì sẽ xảy ra. Tất cả trong một thoáng bắt liên tục những luồng sáng về phía y nhưng đều tan biến cách người y một sải chân. Đại quái vật cũng tung phép băng giống lúc nãy nhưng vô hiệu, cần phải có phép thuật mạnh hơn. Linh thần lửa quay người lại chỗ Kan và linh thần băng, lúc này đang bị ngọn lửa cao tới ngang hông làm cho khổ sở.
Linh thần lửa đưa một tay về phía vị linh thần kia. Ngọn lửa ma thuật bị hút về phía y, rồi nhập vô người y, vốn đang là một khối lửa khổng lồ.
Trông cậu thật tội nghiệp, Icy à.
Gì chứ? Linh thần băng, Icy, trông đã đỡ hơn, lập tức thẳng người ngay lại khi nghe câu nói của linh thần lửa.
Hãy trông thằng bé.
Linh thần lửa cắt ngang rồi y quay đi. Y đột nhiên trở nên nghiêm túc lạ. Tay y chợt nổ bùng lên một tiếng khi y nhìn về phía Jay. Kan không thấy được mặt y lúc này có biểu hiện gì vì y đã xoay đi nhưng chắc chắn đó chẳng phải là điều gì tốt đẹp. Y giang hai tay ra, những tiếng nổ lại tiếp tục vang lên, nhưng lần này kèm theo đó là những ngọn lửa lan dần ra. Ngọn lửa lan khắp vùng đất và bị chặn lại bởi hàng rào băng. Lửa nóng dần lên. Kan không thể thấy được gì đang xảy ra, trước mặt Kan bây giờ là lớp băng do Icy tạo ra. Lớp khí lúc nãy sẽ không chịu nổi ngọn lửa này, lửa địa ngục. Thật ra thì xem chừng linh thần lửa đã cho đốt cháy hết khoảng đất có bọn quái vật nhưng lại chừa ra phần đằng sau lưng y, tức là chỗ Kan, Icy và cánh cửa không gian.
Lửa vẫn tiếp tục thiêu cháy bọn quái vật. Lửa kiểu này thì chắc làm cho bọn chúng nóng chảy ra luôn chứ thiêu vẫn còn nhẹ. Kan ngồi phịch xuống đất, im lặng.
Xem ra ngài linh thần lửa này hay thật, biết tôi tính làm gì luôn. Kan nói thầm trong đầu.
Cậu nói Fier à? Thật ra linh thần nào cũng vậy thôi. Chúng tôi có khả năng liên kết chặt chẽ với người mà chúng tôi chọn.
Liên kết chặt chẽ? Kan ngước nhìn Icy.
Sau khi được gọi ra lần thứ nhất, chúng tôi có thể xuất hiện trước mặt người đó bất kì lúc nào người đó cần mà không cần phải hút sinh khí bên ngoài, nhưng lần đầu thì phải có nguồn sinh khí dồi dào mới có thể gọi chúng tôi ra.Chúng tôi có thể biết ý muốn của người gọi và biết khi nào thì xong việc và biến mất.
Cậu khẽ gật đầu rồi lại tiếp, Fier thân với ngài lắm à?
Thân gì? Lần nào gặp ta, hắn cũng kiếm chuyện. Linh thần quay nhìn Fier, lớn giọng.
Tôi thấy không hẳn vậy đâu.
Hả?
Icy nhìn Kan thắc mắc nhưng cậu không nói gì. Hồi nãy thấy đầu y hướng về phía Jay rồi tay nổ lớn kiểu đó…Chắc y…Kan không nghĩ nữa, đứng dậy với Icy.
Những tảng băng bao quanh và bảo vệ Kan đều biến mất. Trước mặt Kan không còn là những ngọn lửa địa ngục cháy thành những bức tường lửa khổng lồ nữa, mà chỉ có Fier đang đứng đó, trước mặt là…khoảng đất bị cháy đen, chính xác là nó chẳng còn giống đất nữa.
Chúng chết cả rồi à? Kan hỏi.
Chắc bị nóng chảy ra hết rồi. Fier đáp.
Y quay lại nhìn Kan rồi Icy. Fier tính bước lại gần Icy thì Icy đã cản lại, Ngươi đừng lại gần ta.
Tại sao?
Mỗi lần ta ở gần ngươi là ta lại bị…mất sức.
Fier dừng lại, mắt mở to nhìn Icy.
Nóng quá! Người ngươi làm gì tự nhiên tăng nhiệt độ lên thế, Fier?
Icy lớn tiếng. Mỗi lần lại gần tên này là y phải dùng phép để ngăn mình tan chảy. Lửa địa ngục mà Icy còn giữ cho mình không bị chảy được thì thật ra lửa ma thuật hồi nãy cũng không nhằm nhò gì với y, nhưng lúc đó y đang phải giúp Kan hút sinh khí và bảo vệ cậu nên không thể tự bảo vệ mình. Giờ người vẫn còn hơi mệt mà gặp thêm tên này tăng nhiệt độ đột xuất chắc giảm thọ quá. Icy chắt lưỡi, lùi lại.
Hả? Ta…ta đâu có nghĩ gì đâu… Fier mặt vẫn cứ đơ ra, ấp úng, mắt vẫn không rời Icy.
Ngươi nói cái gì vậy hả? Icy hơi bực vì câu trả lời chẳng đâu vô đâu của Fier.
A! Không! Ý ta là ta xin lỗi, người tự nhiên nóng lên vậy.
Fier giật mình, hạ nhiệt độ xuống.
“Tôi muốn hồi sinh khoảng rừng này!” Kan cắt ngang.
Revi là linh thần hồi sinh. Nhưng vì là phép thuật hồi sinh nên muốn gọi Revi thì ngoài sinh khí bọn tôi giúp, cậu sẽ bị hút bớt năng lượng trong người đó, là năng lượng của chính cậu chứ không phải hút từ đâu đâu. Tuy không nhiều lắm nhưng vẫn đủ làm cậu kiệt sức đó. Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Icy hỏi lại.
Sao không để vầy luôn đi? Dù sao trước giờ cũng có ai tới đây đâu, toàn lũ quái vật. Ta không thích nhỏ Revi đó. Fier hừ giọng.
Tại sao? Cô ta làm sao à? Kan thoáng ngạc nhiên.
Revi không sao cả. Revi rất dễ thương. Icy trả lời thay Fier.
Đó là một trong những lí do ta không thích gọi cô ta ra.
Sao?
Icy không chắc mình nghe đúng những gì Fier lầm bầm. Kan ngay sau đó đã dừng cuộc nói chuyện có thể dẫn đến cuộc cãi nhau của hai vị linh thần. Cậu quyết định sẽ gọi Revi. Mặc dù Fier có vẻ hơi chống đối nhưng y cũng chẳng thể làm gì được khi Icy và người gọi linh thần nhất quyết gọi Revi.
Khí lại bắt đầu hội tụ lại chỗ ba người đang đứng. Kan bắt đầu mất sức, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, nhưng cũng may có hai vị linh thần giúp sức nên Kan không bị thương nghiêm trọng như hồi lần đầu gọi Icy.
Chẳng bao lâu sau, Revi xuất hiện. Revi là khí hình người. Cả cơ thể là khí trắng, cô mặc một chiếc váy kiểu cách sặc sỡ cũng bằng khí màu. Revi vừa có mặt, Kan đã nhận ra ngay một sự khác biệt. Cậu thấy không khí trong lành hơn hẳn và một làn hơi mát dịu lan tỏa.
Revi bay lại ôm chầm lấy Icy rồi hôn nhẹ vào má y, không quên liếc nhìn Fier một cái, cười ma mãnh. Fier nhảy tới kéo Revi ra thì bị Icy và Revi đẩy ra, mặt nhăn nhó vì hơi nóng. Thế là cuộc gặp gỡ giữa ba vị thần trở nên lộn xộn. Revi bám lấy Icy không buông, Fier thì cố tách hai người ra, trong khi Icy lại cố đẩy Fier ra để bớt nóng. Kan chỉ còn biết lắc đầu. Cậu hắng giọng một cái gây sự chú ý nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Tức khí, cậu chỉ đũa phép, bắn ra một chùm phép rồi nổ một cái đùng thật to, làm ba vị giật mình nhìn Kan.
Như sực nhớ ra điều cần phải làm. Fier thôi không lôi kéo, còn Revi thì cũng buông Icy ra. Cô mỉm cười thật nhẹ với Kan rồi bay ngang qua vùng đất bị tàn phá, cả người cô nằm xấp xuống, bay là là trên mặt đất. Những làn khí lạnh nhiều màu từ người cô tỏa ra khắp phía. Chúng đi tới đâu là nơi đó đất trở lại màu ban đầu, cây cỏ bắt đầu mọc lên trở lại, xanh mơn mởn, tràn đầy nhựa sống. Sau khi đã hồi sinh phần rừng xong, cả ba vị linh thần đều đột nhiên biến mất.
Vậy ra khi thực hiện xong yêu cầu của người gọi linh thần, họ sẽ biến mất như thế. Vậy ra, Fier và Icy biết rằng cậu còn muốn hồi sinh phần rừng này nên chưa biến mất. Linh thần thật sự biết được ý muốn của cậu à? Kan tự hỏi. Bây giờ mọi thứ đã xong, Kan đã quá mệt. Cậu tiến lại cánh cổng thời gian. Kan muốn về thế giới của mình, nằm trên giường trong căn phòng yên tĩnh của mình và đánh một giấc thật ngon. Kan muốn về càng sớm càng tốt, sau đó Molizart và các vị phù thủy sẽ đẩy cánh cửa không gian dẫn đến thế giới của cậu ra một tọa độ không gian khác trong khoảng tối- nơi có vô số những cánh cửa không gian dẫn đến vô số thế giới khác lơ lửng, nơi mà ngoài những cánh cửa ấy, tất cả đều tối đen. Đó cũng là câu thần chú mà Kan không thể thực hiện được, hay chính xác là không được thực hiện. Chỉ những pháp sư tối cao của thế giới cậu, khi thấy cấp bách mới có thể dời vị trí của cánh cửa. Một khi đã dời rồi, sẽ vô cùng khó khăn nếu muốn kết nối thế giới này với thế giới cậu, tìm lại cánh cửa đó trong hàng tỉ cánh cửa sẽ không dễ chút nào.
Kan bước nhanh hơn về phía cửa. Ngay lúc còn cách có một sải chân, Kan bị giữ chặt lại. Là cánh tay của một con quái vật. Cánh tay đó bị đốt cháy đen một phần, máu dính đầy trên bàn tay. Con quái vật đó cất giọng khàn khàn, làm tim Kan chợt hẫng đi một nhịp, người tự nhiên cứng đơ ra và hơi thở trở nên nặng nhọc.
“Đừng đi”