Phép thuật - Chương 6
Chương 6 – Chạy trốn
Sau khi qua lỗ không gian, nó bay thẳng về phòng mình. Nằm trên tấm nệm ôm chặt Kan vào lòng, nó úp nhẹ đầu vào vai cậu. Nard ở lại đó rồi. Nó thật vô dụng. Chỉ vì không thể vùng ra khỏi chùm tia sáng đó nên mới phải khiến Nard đổi chỗ với nó. Không thể thoát khỏi phép thuật của tên người, lại không thể dùng phép thuật giúp nó thoát ra, hoán chỗ là cách tốt nhất. Với tên “hiệu trưởng” đó thì chắc đã bắt được Nard cho dù có tàng hình. Nhất định, khi có được Kan rồi, nó sẽ quay trở lại thôn tính thế giới đó, trả thù cho Nard.
Nó lại ép chặt Kan vào nó hơn nữa. Nó đã mất Nard rồi, nó không muốn mất Kan, không muốn mất lần nữa. Nó nhắm mắt lại, ngủ mất. Đến khi nó nhận ra có gì đó cục cựa trong tay, nó mới hay trời đã sáng. Có vẻ Kan vẫn chưa nhận ra nó đã thức nên vẫn đang cố gắng mở tay nó ra nhè nhẹ, trông buồn cười thật. Vậy mà nó vốn cứ tưởng Kan sẽ la hét rồi sợ hãi giống lần trước chứ, không chừng còn khóc nữa kìa. Xem ra cậu ta cũng không hoàn toàn sợ nó, cho dù cây đũa phép của Kan vẫn còn trong cái phòng dưỡng bệnh gì đấy.
Kan cố mở tay nó ra một lúc nữa mà vẫn không được. Nó thấy Kan nằm im. Rồi bất chợt cậu quay lại nhìn nó khiến nó giật mình nhắm mắt lại. Kan lấy tay đập nhẹ vào cánh tay đang vòng ngang người cậu.
“Ê! Dậy đi!”
Gan thật! Lẽ ra phải tìm cách bỏ chạy chứ. Đằng này còn cả gan kêu nó dậy. Nó gừ gừ mấy tiếng, giả bộ như còn ngủ.
“Ta biết ngươi không định ăn thịt ta. Ta còn biết tại sao ngươi bắt ta về đây nữa”
Kan biết sao? Cả nó còn không rõ tại sao nữa mà.
“Thế thì tại sao?” nó lúc này mở mắt ra, hỏi Kan.
Kan giật mình lùi ra một chút. Người ta thường dùng từ quái vật để chỉ những sinh vật xấu xí. Không phải nói quá chứ cậu thấy con quái vật này kinh thật lắm luôn ấy chứ. Đầu thì như mấy con khủng long bay, tuy nửa trước có hơi giống người. Từ cổ trở xuống thì dáng cũng giống người, chỉ có da là nâu đất và cứng khủng khiếp. Phía dưới người có một cái đuôi to và dài, đang quấn lấy chân Kan. Kan ghét nó lắm cơ. Kan ghét nó từ hôm nó bắt cậu từ hoàng cung về và cái đêm kinh hoàng đó. Lần đầu tiên của cậu lại là bị cưỡng bức bởi một…CON QUÁI VẬT. Sao chịu nổi? Lúc đó Kan tưởng nó sắp ăn thịt cậu tới nơi rồi đó chứ. Nhưng sau khi về trường, mấy lần nghĩ lại xong, tự nhiên tức lên, đập đầu lia lịa vào…gối mà vẫn không trấn tĩnh được. Lúc kể cho Patrick nghe chuyện nó đã làm gì trong mấy ngày bắt giữ Kan, cậu kể là cậu bị sốt và nó…vì mục đích đánh thắng thằng anh, đã chữa bệnh cho cậu. Patrick đã nói một câu mà khiến cậu suy nghĩ khá nhiều. “Nếu nó giết cậu ngay từ đầu thì đâu phải đem hàm cấp của nó ra đánh đổi như thế”. Sao nó không giết cậu liền? Nó không giết cậu mà lại… Chẳng lẽ nó… Mà nhớ lại cũng ngộ. Lúc Kan bị bệnh, nó và con yêu tinh tên Nard chăm sóc cậu hơi bị kĩ. Nó có vẻ hối lỗi đến độ tự hứa với Kan sẽ không làm gì Kan cả, không đụng luôn cho tới cuộc đấu. Sau ba ngày đó, thật ra Kan cũng đã không còn cảm thấy sợ khi phải nhìn hay tiếp xúc với nó nữa. Chắc là do quen mặt rồi. Nhưng lúc gọi linh thần, nói cho rõ, chịu tiếp xúc vì quen mặt khác với chuyện bỏ qua mối thù nha. Dù sao lần đó cũng không tỉnh táo để tự hỏi tại sao nó làm vậy.
“Ngươi yêu ta hả?”
“Cái gì?” nó trợn mắt nhìn Kan. Cậu ta vừa nói đến từ “yêu”? Hình như từ này Nard đã định nghĩa cho nó một lần. Nard cũng nói hình như nó yêu Kan mất rồi. Bởi vậy nên, suy nghĩ một hồi, nó ừ đại. “Ừ, thì sao?”
Kan bất động luôn. Trời ơi, QUÁI VẬT biết YÊU và còn là yêu một CON NGƯỜI nữa chứ. Dù sao đây cũng là một dấu hiệu tốt. Điều đó có nghĩa nó sẽ không làm hại đến cậu. Phải nhân lúc đó tìm cách trốn khỏi đây. Cuộc thi “…điều ước” đó đâu phải là không giúp ích được gì cho Kan. Ít ra cậu cũng rút cho bản thân được khối bài học.
“Đũa phép của ta đâu?”
“Liên quan gì ở đây? Mà nó cũng ở thế giới của ngươi rồi”
“Cái gì?” tim Kan hẫng một nhịp nhưng kịp trấn tĩnh ngay lập tức. “Nếu ta không có đũa phép, anh ngươi sẽ nghĩ ta vô dụng giống lần trước rồi ngươi bị hạ bậc sao? Ngươi không lo à?”
“Cái đó ngươi không phải lo. Sau khi buổi tụ họp diễn ra xong, bọn ta sẽ giao cho ngươi một cây đũa phép”
“Buổi tụ họp?”
“Ừ” nó thấy hơi vui vui vì Kan chịu nói chuyện với nó bình thường. Cái này làm nó nhớ lại hồi trước lúc biến thành hình người, nó và Kan đã nói chuyện khá vui vẻ. “Là buổi tụ họp kết nạp ngươi vào tộc quái vật”
“CÁI GÌ? Ta là người mà?” Không biết “cái gì?” được lặp lại mấy lần rồi nữa.
“Nhưng nếu ta và ngươi thành một cặp thì mọi quái vật trong tộc cũng không có ý kiến. Tụi nó còn đang sợ ngươi vì trận đấu lần trước lắm”
“Một cặp? Ý ngươi là sao?” Kan lấy tay đẩy đẩy cái mặt Jay đang cố đưa lại gần Kan.
“Là…Nard nói là…giống như…ờ…” nó cố nhớ xem đó là từ gì. Cuối cùng, không nhớ nổi, nó nói đại, “thì giống cha mẹ ta đó”
“ĐIÊN RỒ!” Kan hét lên rồi lợi dụng lúc nó lỏng tay, Kan ngồi bật dậy. “Ta không phải là QUÁI VẬT. Ta là con người và là giống ĐỰC, cũng như ngươi thôi. Đi mà kiếm mấy con quái vật giống cái ấy. Ta không giúp ngươi sản sinh ra quái vật con được đâu”
Vốn tính chơi chiến thuật xoa dịu nó, để nó tin Kan sẽ không bỏ trốn, rồi nhân lúc nó mất cảnh giác, Kan trốn đi. Nhưng đến mức này Kan không chịu nổi, lỡ một phút bốc đồng.
Kan vừa nói xong thì nó cũng ngay lập tức ngồi bật dậy, tát cho Kan một cú đau điếng khiến một bên má cậu đỏ lên và máu chảy ra từ khóe miệng. Nó tát Kan xong mà nó cũng bất động đến mấy giây nhưng cơn tức trong người nó vẫn đang bốc cao. Nó gầm lên. Đôi mắt đỏ tức giận nhìn Kan khiến cậu không thể nói thêm tiếng nào nữa. Nó khiến cậu nhớ lại đêm đó. Nó khiến cậu sợ.
“Đừng tưởng ta yê…” sao bất chợt nó thấy từ này khó nói ghê, “…không làm gì cậu là muốn nói gì thì nói. Ta cấm cậu gọi bọn ta là CON quái vật. Bọn ta không phải là loài sinh vật hạ đẳng. Bọn ta phép thuật cao cường, hơn hẳn bọn người thường không biết lấy một mống phép thuật ngoài kia. Ta không cho phép cậu hạ nhục tộc ta. Không muốn cũng phải chịu. Cậu hiện không có tư cách gì để từ chối. Hai tuần nữa, khi quái vật tụ họp đầy đủ về khu rừng này, cậu sẽ là của ta, dù cậu muốn hay không”
Nói rồi nó biến mất. Cánh cửa phòng lại khóa.
Điên rồ! Đúng là điên rồ. Phải tìm cách thoát khỏi đây trước khi bọn quái vật điên đó bắt cậu tham gia buổi tụ họp gì gì đó. Mặc kệ một bên má đang sưng lên, Kan loay hoay tìm cách thoát ra. Chợt, một cục đá bay từ ngoài vào cửa sổ kèm theo một tiếng kêu khẽ.
“Kan?”
“Patrick!”
“Suỵt! Im lặng coi”
“Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tớ lại ở đây?”
“Sao hồi nãy không hỏi con quái vật đó đi?”
“Hỏi nó mắc công làm nó nhớ chuyện tớ bỏ đi, rồi không biết chuyện gì sẽ xảy ra”
Patrick móc trong túi ra một cái lọ dung dịch đen thui. Hắn bóp mũi rồi uống hết nửa lọ. Đợi vài giây, hắn chạm tay vào tường và cánh tay đó xuyên qua luôn. Hắn gật đầu vừa ý rồi bước vào phòng qua bức tường.
“Thuốc xuyên tường à?”
“Ừ! Đặc chế. Tính đem khoe cậu thì…”
Hắn bắt đầu kể lại cho Kan nghe. Khi hắn vừa kết thúc, Kan nói. “Có lẽ Molizart sẽ tìm cách giết hết bọn quái vật trừ hậu họa”
“Ừ! Bọn chúng quá nguy hiểm”
“Đũa phép cậu đâu?”
“Lúc bám theo con quái vật đó, Molizart cho nổ cửa không gian, tuy được con yêu tinh bảo vệ nhưng chấn động đó làm rơi mất rồi”
“Dài dòng quá! Nói chung là không có đây”
“Vậy tớ với cậu phải trốn ra khỏi nơi này và đợi mọi người đến thôi”
“Không thể đợi được. Nhớ lần bọn người kia đuổi bắt tớ vì tưởng lầm là cậu không? Lần đó họ đã lấy mất cây đũa phép của tớ. Nếu chúng ta lấy lại được nó, ta sẽ có thể tiêu diệt bọn quái vật và trở về nhà sớm hơn”
“Bằng cách nào chứ? Tiêu diệt bọn chúng không phải dễ, đã vậy muốn về còn phải mở cánh cổng không gian nữa. Là cánh cổng không gian đó!!! Không phải đùa đâu”
Kan chỉ nhìn hắn cười cười. Hắn biết đứa bạn này của hắn luôn nghĩ rằng không có phép thuật nào mà cậu không thể thi triển với cây đũa phép của mình. Nhiều lúc hắn chỉ còn biết lắc đầu trước sự tự mãn của Kan. Nhưng hắn cũng không phủ nhận tài năng của cậu. Để xem cậu có làm được điều cậu nói không.
Một lọ xuyên tường có tác dụng một giờ đồng hồ và hắn tính đưa nửa lọ còn lại cho Kan rồi cả hai cùng trốn đi nhưng Kan vừa uống lọ thuốc đó và hắn mới uống xong lọ tàng hình thì cánh cửa bật mở.
Một ngày trôi qua…
Không biết Patrick làm gì mà lâu quá. Tìm có một cây đũa phép thôi mà một ngày rồi vẫn chưa thấy tâm hơi đâu. Nếu là lệnh triều đình, lại thêm đó là cây đũa phép, hầu như người dân nào cũng đề biết đến thì chừng một ngày là xong. Huống gì đây chỉ là tìm ở khu vực nhỏ xíu như vậy. Nửa ngày là cùng. Kan cảm thấy ruột gan nó cứ sôi sôi thế nào ấy. Phải rồi, phải cảm thấy bất an thôi. Con quái vật kia tự nhiên tuyên bố mấy câu điên khùng gì đó rồi giận dữ biến mất từ hồi cãi nhau đến giờ. Nó quay lại một lần để niệm thêm bùa chú cho căn phòng rồi đi mất. Không có cây đũa phép, Kan không an tâm chút nào. Điều duy nhất giúp cậu yên lòng phần nào là con quái vật đó sẽ không để cậu bị mấy con quái vật khác ăn thịt. Xem ra nó là chỗ dựa duy nhất cho cậu hiện nay. Nghĩ đến đó là Kan đá mạnh vào vách phòng.
Bực thật.
Cậu là Kanithe Rosteirn mà lại để một con quái vật bảo vệ, chưa kể lại phải nghe lời nó. Tuy nó nói không ăn thịt cậu, cũng không giết cậu nhưng nó là QUÁI VẬT mà!!! Làm nó tức lên nó vô ý ăn thịt luôn thì khốn. Phải tìm cách thoát khỏi nơi này thôi.
Vò vò mái tóc của mình, Kan chợt dừng lại khi nghe tiếng xôn xao bên ngoài, tiếp theo đó là tiếng động lớn như tiếng chân di chuyển. Là bọn quái vật. Bọn chúng nhao nhao chuyện gì đó. Tiếng ồn nhỏ dần, nhỏ dần. Có vẻ như chúng đi xa rồi. Chuyện gì vậy nhỉ?
“Kan!” Có tiếng gọi khẽ.
“Patrick?” Kan đứng bật dậy, nhìn quanh.
“Ờ. Ở quanh căn phòng này có một lớp khí lạ. Lần trước vào đây tớ đâu thấy nó đâu. Tớ chưa thấy loại thần chú này bao giờ. Không biết đụng vào có chuyện gì nguy hiểm không”
“Đừng đụng vào. Của con quái vật đó đó. Nói cho tớ biết lớp khí đó như thế nào?” Kan tiến lại gần vách phòng.
“Nó….là một làn khí”
“Không đùa nha Patrick” Kan bực bội.
“Từ từ, tớ đâu giỏi miêu tả. Khí màu…đỏ tím…à không…màu xanh…cha, nó đổi màu liên tục, bây giờ thì lại trong suốt”
“Có đũa phép đó không?” Kan nghe tim mình đập mạnh. Giờ khắc tự do sắp đến.
“Có”
“Bây giờ hãy đọc câu thần chú này: Quasio petetrelth colustios”
Patrick tập trung tư tưởng, xoay nhẹ đũa phép rồi đọc thần chú nhưng không có gì xảy ra.
“Không có gì xảy ra cả. Cậu đọc đúng thần chú không đó?”
“Đúng mà. Loại thần chú nó làm phép chắc chắn là loại thần chú dùng để báo khi có kẻ nào chạm vào, thường thì nó gần như trong suốt và ít khi bị phát hiện nhưng không hiểu sao cậu lại thấy được màu của nó rõ đến thế”
“Tớ mới uống thuốc Nhìn thấu. Cậu biết đấy, để chắc chắn con quái vật đó không có trong phòng cậu”
“Được rồi. Thử lại đi, lần này hãy nghĩ đến việc cứu tớ ra. Lẹ lên, tớ không biết khi nào con quái vật sẽ quay lại. Nếu cậu thành tâm một chút thì thần chú sẽ giúp cậu”
Có chuyện đó nữa sao? Patrick nhắm mắt lại, cố để mình tự cảm nhận sự nguy hiểm đang dâng lên. Xem nào, nếu hắn không thực hiện được thần chú này thì hắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng trên hết vẫn là Kan. Nếu Kan có chuyện gì thì không biết hắn có chịu nổi cú sốc đó không nữa. Người bạn duy nhất hiểu nó. Chỉ cần nghĩ đến con quái vật đã làm gì Kan cũng khiến hắn thấy ngột ngạt đến khó thở. Bởi vậy nên thần chú ơi, hắn biết hắn chẳng có chút năng khiếu gì với đống bùa chú, điểm cũng chỉ hơn điểm đậu chút xíu nhưng lần này hắn thật sự mong được sự giúp đỡ của thần chú. Hắn không muốn mất Kan đâu.
“Quasio petetrelth colustios”
“A! Nó biến mất rồi Kan!” Hắn mừng húm. Hắn đã thành công một câu thần chú khá khó, ít ra là hắn nghĩ vậy vì nếu không hắn đã được biết đến câu thần chú này trong chương trình học rồi. Có lẽ môn thần chú cũng không đến nỗi nào nhỉ?
Patrick uống lọ thuốc xuyên tường rồi vào trong phòng lôi Kan ra bằng nửa lọ thuốc còn lại. Kan nắm chặt lấy cây đũa phép trong tay, tâm trạng lúc này không tài nào diễn tả nổi. Cậu mỉm cười thoải mái. Áp lực mấy ngày nay được giải tỏa. Kan làm phép lên người cậu và Patrick để tránh bị bất kì thần chú nào bám vào theo dõi. Xong, Kan đọc câu thần chú quen thuộc.
“Custodio bal”
Một làn khí màu xanh ngọc nhanh chóng vây lấy Kan và Patrick. Kan lại tiếp tục ếm một lớp khí trong suốt quanh quả cầu bảo vệ. Phép thuật này đã được Kan cải tiến nên bây giờ đã có thể làm tàng hình luôn cả quả cầu phòng ngự.
“Lớp khí này không thua gì thuốc tàng hình của cậu đâu” Kan cười khúc khích trước vẻ ngơ ngác của hắn. Cậu thấy mắt hắn nhìn chằm chằm vào cậu mất mấy giây nhưng lúc đó cậu chẳng nghĩ ngợi gì. Hắn lấy tay vò đầu cậu, “Cậu giỏi lắm, dám coi thường thuốc của Patrick này sao?”
Rồi cả hai nhanh chóng chạy nhanh về phía bìa rừng.
Đi được một quãng, khá xa căn phòng của con quái vật, Kan thắc mắc, “Có chuyện gì mà bọn quái vật nhao nhao lúc nãy vậy? Có khi nào cậu để lộ rồi không?”
“Không sao đâu. Tớ đã dùng thuốc và một chút phép thuật ếm vào mấy cái hình nộm khiến chúng giống như một đội quân người đang tiến đến. Hình như tớ làm nhiều hiệu ứng lắm, đến cả tớ nếu không quan sát khĩ còn không biết là giả. Đội quân hình nộm đó có lẽ đã dụ chúng đến bên kia khu rừng rồi. Chắc đến khi chúng ta ra khỏi rừng chúng mới về lại chỗ trú của mình được. Cậu biết đấy, đống hình nộm ấy cũng hiếu chiến lắm”
Kan bật cười. Tên Patrick này thật nghĩ ra lắm trò. Ở bên hắn chẳng bao giờ biết chán, không hiểu sao hắn lại không có một người bạn thân nào nhỉ? Một đứa bạn như hắn không biết kiếm đâu mới ra nữa.
Cả hai cười rồi cố chạy thật nhanh ra bìa rừng. Chặng đường còn xa và khu rừng này thì đầy quái vật nhưng chắc chắn một điều, Kan cảm thấy an toàn hơn khi ở trong ngôi nhà kiên cố với đống bùa chú kia nhiều, và một điều nữa, ít ra bây giờ, Kan không đơn độc.
“Patrick, đây là kế hoạch,” Kan vừa chạy vừa nói, “ta phải chạy ra khỏi khu vực này, lúc đó tớ sẽ thực hiện phép dịch chuyển không gian tới nơi nào đó an toàn rồi sẽ mở cổng không gian cho cậu về, hiểu chứ?”
“Ra cậu thực hiện được phép đó sao? Sao không làm nó ngay tại đây? Mà…KHOAN” Patrick dừng lại, nắm chặt vai Kan. “Cho tớ về là sao? Tại sao cậu không về chung với tớ?”
“Khu vực này bọn quái vật đã ếm bùa chú hay sao đó tớ không rõ và cũng chẳng có thời gian để tìm hiểu kĩ nhưng hồi nãy tớ đã làm thử lúc cậu đưa đũa phép cho tớ mà không được. Còn cái kia để đến nơi an toàn tớ sẽ giải thích” Kan gạt tay Patrick ra rồi nắm lấy tay hắn kéo đi.
Hắn muốn dừng lại để hỏi cho ra lẽ nhưng Kan nói đúng, hắn và cậu phải đến nơi an toàn trước đã. Thế là hắn hít một hơi dài rồi chạy nhanh về phía trước.
“Đợi tớ với, Patrick!”
…
Ba tiếng trôi qua…
Kan dừng lại. Cả hai dựa vào cây thở dốc. Mệt quá. Hai đứa chạy từ hồi nãy đến giờ mà vẫn chưa ra khỏi khu vực đó. Thật kì lạ. Mệt đứt cả hơi. Rõ ràng nãy giờ chạy đường thẳng nhưng sao vẫn chưa tới đâu.
“Patrick, lúc cậu vào đây mất bao lâu?”
“Hai tiếng”
“Hai tiếng từ bìa rừng vào căn phòng đó, vậy tại sao chỉ ra khỏi khu vực gần căn phòng đó thôi mà ba tiếng rồi vẫn chưa ra khỏi?”
“Tớ không muốn làm cậu thất vọng nhưng chúng ta đã đi qua chỗ này ba lần rồi”
“Vậy là…” Kan chẳng muốn nói hết câu.
“…chúng ta lạc rồi”
Kan im lặng. Lông mày chau lại, hình như đang nghĩ ngợi gì ghê lắm. Có điều gì đó bất thường, rất bất thường. Chợt tim Kan thót lại.
“Không xong rồi!” Tay Kan nắm chặt đũa phép. Kan ngó quanh.
“Sao thế?” Vẻ mặt của Kan làm Patrick cũng tự nhiên căng thẳng.
“Có ai đó đã dùng phép thuật khiến chúng ta không ra khỏi khu vực này. Ai đó với pháp lực mạnh mẽ đến tớ cũng không thể nhận ra cho đến tận lúc này. Xem ra chúng ta nguy rồi”
“Vô lí! Chúng ta không có bùa ếm vào người và chúng ta đang tàng hình. Ai có thể biết mà giỡn với chúng ta như vậy chứ?” Patrick căng thẳng. Hắn không có đũa phép. Hắn sẽ không giúp được Kan.
“Kẻ đó không giỡn. Kẻ đó làm có mục đích. Và mục đích của hắn là làm tiêu hao sức lực của chúng ta, khiến tớ không thể thực hiện câu thần chú không tưởng, câu thần chú mà kẻ đó biết chắc sẽ gây phiền toái cho hắn”
“Hắn là ai?”
Một làn khí đỏ chợt xuất hiện, bao quanh lấy quả cầu bảo vệ của Kan. Lớp khí đó hút lớp khi tàng hình đi, khiến cậu và Patrick hiện ra. Một bóng đen từ trên không đáp xuống khoảnh đất trước mặt Kan và Patrick.
“Là một con quái vật tên Jay” Kan siết chặt đũa phép. Đũa phép rơi ra cũng có nghĩa là Kan và Patrick sẽ mất mạng.
Nó nhìn chằm chằm vào Kan, đôi mắt phản chiếu sự giận dữ. Nó đưa mắt nhìn Patrick, tay nó nắm chặt lại. Nó tiến lại gần hai người.
“Chắc ngươi biết làn khí đỏ này là gì nhỉ? Đứng lâu như vậy, ta không chắc đủ khí cho hai người đâu”
“Sao ngươi biết bọn ta di chuyển về hướng nào? Ta chắc chắn ngươi không dùng phép theo dõi”
“À,” nó tiếp tục tiến tới Kan. “ta không cần dùng phép để biết ngươi đi đâu. Ta chỉ cần theo mùi cơ thể của ngươi thôi”
Nghe đến đó mặt Kan chợt đanh lại. Câu nói của nó khiến Kan nhớ lại chuyện không muốn nhớ. Kan im lặng suy nghĩ xem cậu nên làm gì. Thần chú không tưởng bây giờ đúng là không tưởng thật rồi. Không thể thực hiện. Không dịch chuyển tức thời được. Không làm cách nào khiến nó bị thương với lớp da cứng đó. Phải làm sao đây?
“Ngươi biết không, pháp lực của ta đã mạnh lên nhiều rồi. Như bây giờ chẳng hạn, ta có thể bóp méo quả cầu phòng ngự của ngươi” nó dang hai tay ra, hai dòng khí đỏ từ tay nó nối với quả cầu của Kan. Nó đẩy hai tay lại gần nhau khiến quả cầu bị thu hẹp lại. Làn khí đỏ ngăn không cho không khí lọt vào quả cầu, bây giờ lại thêm thể tích bị thu hẹp, Kan cảm thấy ngột ngạt khó thở. Patrick cũng lâm vào tình trạng tương tự.
Kan không còn sự lựa chọn nào khác đành phải xoay đũa phép, bắn một luồng sáng ra ngoài, phá thủng quả cầu phòng ngự và quả cầu đỏ bao bọc bên ngoài. Giờ không còn gì bảo vệ hai người nữa. Hai người mà chỉ có một cây đũa phép. Đống lọ thuốc của Patrick lại chẳng có cái nào đối phó được với con quái vật cấp cao này.
Giá như bây giờ thời gian dừng lại, nhất định Kan và Patrick sẽ chạy thật nhanh ra khỏi vùng này, sau đó là dịch chuyển không gian, rồi mở cổng không gian. Giá…Khoan! Điều khiển thời gian là một thứ không thể thực hiện bằng phép thuật nhưng cậu có thể khiến hắn đứng yên trong vài phút. Nghĩ là làm, Kan xoay đũa phép lẩm bẩm đọc thần chú. Một mảnh băng từ trong đũa vụt ra nhanh như chớp bay xuyên qua ngực Jay khiến hắn bất động. Loại phép thuật này là một trong những loại thần chú có thể bay xuyên qua vật thể và gây ảnh hưởng lên vật thể đó.
Chớp lấy thời cơ, Kan hét lớn, “Chạy, Patrick!”
Cả hai cùng chạy thục mạng về phía trước. Sự mệt mỏi khiến Kan gần như chẳng thấy gì trước mắt nhưng vẫn cứ chạy, cho đến khi nghe tiếng Patrick la, “Dừng lại Kan…ư…!”
Nó, không biết bằng cách nào, đã đứng trước hai người và đang bóp lấy cổ của Patrick, nhấc bổng hắn lên.
“Buông…ta….ra…” Patrick cố gỡ tay nó ra, miệng không ngừng hớp lấy không khí.
“Buông Patrick ra!” Kan bắn liên tục nhưng tia phép về phía Jay nhưng tất cả đều bị dội ra. Tuy biết thế Kan vẫn tiếp tục bắn phép bởi vì, Kan thật sự không biết phải làm gì. Nó thật sự đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trong phút đầu óc rối bời, Kan không thể lục ra trong đống phép mình học câu thần chú nào hữu dụng. “Ta nói ngươi thả cậu ta ra!”
“Ngươi là ai mà ra lệnh cho ta? Ngươi không phải là người trong dòng tộc ta, ta không cần phải nghe lời ngươi”
“Ngươi…”
“Nhưng nếu ngươi muốn, ta sẽ thả hắn ra” nó quăng hắn xuống đất, nhưng ngay khi Patrick mới ho vài tiếng, chưa kịp ngồi dậy, nó đã đưa nguyên bàn tay phóng một chùm tia sáng đến người Patrick khiến hắn lăn lộn, gào thét. Kan chưa bao giờ chứng kiến Patrick bị như thế. Một cảnh tra tấn dã man. Patrick cào liên tục xuống đất rồi ôm ngực rồi đập tay xuống đất rồi lại tiếp tục cào, miệng không ngừng thét lên.
“DỪNG LẠI NGAY!” Kan chịu hết nổi, “NGƯƠI MUỐN GÌ? NGƯƠI MUỐN GÌ HẢ? MUỐN GIẾT TA SAO KHÔNG LÀM VỚI TA? SAO LẠI HÀNH HẠ BẠN TA?”
Máu nóng trong người nổi lên, Kan giơ đũa phép lên trong vô thức, vạch ra một đường tròn, bên trong là một chữ X bằng một làn khí đỏ, rồi đẩy mạnh dấu đó về phía Jay. Bất ngờ trước hành động của Kan, nó bị đẩy văng đi một khoảng, những chỗ khí đỏ đó chạm vào mình nó đều bị tứa máu.
Kan đã thực hiện phép gì? Chính cậu cũng cảm thấy hơi bất ngờ. Kan nhanh chóng lại chỗ Patrick nhưng người chợt mất đi một lượng lớn năng lượng. Kan khuỵu xuống bên cạnh Patrick. Ra thế. Ra trong vô thức, cậu đã sử dụng một câu thần chú mà cậu đọc được ở đâu đó và chính nó đã hút năng lượng của cậu. Thần chú không tưởng hút thì còn chấp nhận được, thần chú này là quái gì mà rút năng lượng của cậu ghê thế. Mà hình như cậu chưa thi triển nó lần nào. Giờ thì tiêu thật rồi.
Tay không thể giữ được, đũa phép rơi ra bên cạnh.
“Xin lỗi nha Patrick, không thể bảo vệ được cậu” giọng Kan lạc đi.
Jay gượng đứng dậy, tiến lại gần, xốc người Kan lên.
“Vẫn còn có thể bảo vệ được mạng sống quèn của tên này đó”
Kan đưa mắt nhìn nó. Đôi mắt đỏ nhìn xoáy vào mắt cậu khiến cậu khó chịu.
“Ta phải làm gì?”
“Gia nhập tộc của ta”
“Ta là người”
“Vậy ngươi cứ tiếp tục làm người đi, còn tên này sẽ làm ma”
“NGƯƠI…”
“Sao?” nó nhìn Kan chờ đợi.
Kiệt sức rồi, Kan không thể chống lại nó, càng không thể bảo vệ Patrick. Hắn cũng kiệt sức rồi. Trở thành người trong tộc nó biết đâu mình có quyền gì đấy, sẽ dễ trốn hơn. Thế là Kan gật đầu đồng ý. Nó chợt nở một nụ cười mà theo Kan là vô cùng man rợ.
“Cậu biết gia nhập tộc của ta là gì không?”
“?”
“Là trở thành người của ta đó, hahaha” Nó xốc người cậu lên vai rồi bay thẳng về phía căn phòng của nó. Kan giật mình la lên nhưng cũng không đủ sức la. Tiếng cậu nhỏ dần cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại. Patrick nhăn mày, đập mạnh tay xuống đất. Người hắn tự nhiên được nhấc bổng lên bằng một lực vô hình, bay thẳng về một cái phòng nhỏ xíu đằng sau phòng Jay. Hắn bị quăng vào đấy rồi cánh cửa tự động đóng và khóa lại. Con quái vật này xem ra không tầm thường, điều khiển không cần nhìn luôn.
Một cơn giận chợt tràn vào người Patrick. Hắn tức giận nhưng cơ thể lại quá mệt mỏi. Mắt hắn díu lại. Màn đêm buông xuống, bao trùm cả khu rừng.
“Nằm yên!” nó rống lên, đè chặt tay Kan xuống giường. Mắt nó xoáy thẳng vào mắt Kan, như muốn cho Kan thấy nó đang nghiêm túc như thế nào.
Đôi mắt đó khiến Kan cảm thấy hơi sợ. Gì chứ nếu đấu phép tay đôi thì chưa chắc Kan đã sợ như thế này. Dù sao cậu cũng đâu phải lớn gì cho cam, còn chưa được 18 tuổi. Suốt ngày chỉ biết luyện phép, đọc sách và chơi mấy trò nghịch ngợm với Patrick. Một lần với con quái vật này là đủ để nhớ cả đời rồi. Kan lắc đầu mạnh. Không, phải quên chứ sao lại nhớ. Mà hôm nay Kan sao thế này? Hành động như một kẻ yếu đuối, rõ ràng đợi biết bao lâu mới có thể cầm lại được đũa phép, cơ hội trong tay như thế mà lại để con quái vật này lấn át, còn làm Patrick bị thương nữa. Hình như lúc đó Kan chẳng còn là Kanithe Rosteirn đầy kiêu ngạo nữa, mà là một tên kém cỏi. Cậu mím môi cố ngăn mình nhớ lại. Phải tìm cách cứu Patrick và cùng thoát khỏi con quái vật này càng sớm càng tốt. Nhưng trước hết phải nghĩ xem làm sao giết được nó đã.
“Khó đấy. Vì ta có một lớp da cứng cáp, phản hồi hầu hết các tia phép thuật và pháp thuật của ta cũng đã được nâng cấp lên rất nhiều rồi. Đánh bại ta là một điều không dễ đâu. Còn tên kia hả?” nó bất ngờ tuôn một tràng rồi nhếch mép khi nhắc đến Patrick.
Kan mở to mắt ngạc nhiên. Làm sao nó biết cậu đang nghĩ gì? Từ khi nào nó đã trở nên nguy hiểm đến vậy? Chưa hết ngỡ ngàng thì đột nhiên Kan nghe tiếng Patrick thét lên một tiếng. Cậu ngay lập tức quay lại nhìn Jay và rùng mình vì cậu đã thấy thứ không nên thấy. Jay đang cười. À không, trông có vẻ đang cười. Nó nhìn chăm chăm về phía vách phòng, thích thú. Đôi mắt nó đỏ ngầu, Kan không biết diễn tả như thế nào nhưng cái nhìn của nó như thể nó sắp giết một ai đó, nhai xương kẻ đó. Trong ánh mắt đó có sự tức giận và cả một ánh nhìn kì lạ. Nói chung, trong đôi mắt đó là một sự pha trộn nhiều cảm xúc, và cậu cũng chẳng dư hơi để phân tích đó là gì vì ngay sau đó nó quay sang nhìn cậu. Cái nhìn thách thức kiểu “giờ đó, ngươi làm gì được hả?”. Không biết từ khi nào, chắc là mới lúc nãy thôi, Kan đã mất khả năng đàm phán với nó, bởi cậu nhận ra giờ đây nó đã mạnh như thế nào. Trước khi tìm ra cách hạ nó, cậu không thể manh động, nhất là khi cậu đang nằm trên tấm nệm với hai tay bị đè chặt và nó thì đang chồm trên người cậu. Kan im lặng nhìn nó, hồi hộp.
Nó nhìn Kan một lúc không nói gì rồi chợt cúi xuống, thì thầm bên tai Kan cái giọng khàn đục.
“Sẽ khó thoát với một tên què như thế nhỉ? Nhất là khi không có đũa phép”
Nó thả tay Kan tự do. Cây đũa phép của Kan bị hút nhanh vào tay nó. Nó nhìn vật trên tay nó một lúc rồi đưa mắt nhìn Kan. Nó không nói gì rồi biến mất, đâu đó trong phòng còn vang vọng tiếng nó, “Ngủ đi. Tối nay ta không làm gì ngươi đâu”
Chắc Jay tính bẻ đũa phép của Kan ra thành từng mảnh nhưng không được, Kan nghĩ. Chắc nó cũng đã nhận ra Kan đã ếm bùa vào đũa phép. Không ngờ nó để yên cho cậu tối nay. Kan tiến lại gần vách phòng, nơi cậu biết bên kia vách, Patrick đang rên rỉ đau đớn.
“Cậu không sao chứ, Patrick?” Kan nói nhỏ.
“Ưm..không sao…ư…” Patrick cố nén tiếng rên.
“Đừng lo, tớ sẽ tìm cách! Có lẽ con quái vật này đã vượt xa mức tớ nghĩ nhưng tớ nhất định sẽ tìm ra cách. Đợi tớ nhé Patrick!”
Kan gục người xuống, dựa lưng vào vách, chân co lại. Kan thu mình, úp mặt xuống. Cậu phải làm gì đây? Hình như nó có thể đọc được suy nghĩ của Kan. Nếu vậy thì sẽ chẳng thể nào thoát khỏi nó được mất. Không đũa phép thì Kan thấy mình còn vô tích sự hơn khi cầm đũa phép lúc nãy. Kan bàng hoàng nhận ra rằng, từ trước đến giờ, hình như câu chưa lần nào nghĩ đến việc sẽ làm gì đó mà không cần dùng đến đũa phép. Từ lúc nào đó, cậu đã quá phụ thuộc vào đũa phép đến mức giờ đây cậu cảm thấy bất lực khi không có đũa phép bên cạnh. Đêm đó, Kan tự trách mình không biết bao nhiêu lần cho đến khi cả người mệt mỏi và ngủ quên mất.