Phép thuật - Chương 5
Chương 5: Trở lại
“Một cúp vàng chói lọi, một học bổng toàn phần suốt mấy năm học ở một trường đại học nổi tiếng nhất vương quốc, một căn hộ cao cấp ở khu Joiti Hill, một cây chổi hiệu Kirselt XG đáng giá cả gia tài, một lời mời vào viện nghiên cứu pháp thuật và danh hiệu đại pháp sư sau tốt nghiệp đại học” Patrick chán nản kêu ca, “Đó là chưa tính đến chuyện cậu lại được tốt nghiệp Cansailk sớm hai năm nữa. Cậu còn thiếu thứ gì không Kan?”
“Này, thôi cái giọng đó đi. Cậu cũng được học bổng toàn phần cho mấy năm học ở đó thôi. Có gì mà kêu ca” Kan lờ Patrick, tiếp tục với mớ thuốc hỗn độn trên bàn. “Với lại, tớ sẽ chẳng thể tốt nghiệp sớm nếu không qua được bài kiểm tra bào chế thuốc”
Phải, đó là vấn đề duy nhất mà Kan bận tâm vào lúc này, và đó cũng là lí do vì sao cậu ta đang ở trong căn phòng này với Patrick. Hắn đang ôn thi cho Kan. Hắn hơn Kan bốn tuổi. Ừ, bởi vậy nên nếu Kan không tốt nghiệp sớm, hắn và cậu sẽ phải xa cách đến hai năm. Đâu phải dễ mà tìm được đứa bạn hợp rơ đến vậy. Nhưng quả thật bào chế thuốc giống như cơn ác mộng với Kan vậy, thật sự rất khó.
Cách đây mấy ngày, Kan bỏ nhầm Aneid Lafuos vào nồi có chứa Sendi Viue nên đã gây ra một trận nổ lớn, làm sập mất một phần tường và làm đổ khoảng mấy trăm lọ thuốc trên mấy cái kệ gần đó. Cũng thật may là cậu ta chưa bỏ thêm phụ gia Iye, nếu không chắc cả trường Cansailk này sập luôn rồi. Dĩ nhiên, trường này sẽ chẳng bỏ chất phụ gia nguy hiểm ấy vào đây cho học sinh rồi. Và hình như có chuyện gì đó không ổn lắm đã xảy ra từ ngày hôm đó. Rõ ràng với một trận nổ nhỏ như thế thì không thể cho ra một tiếng nổ vang trời đến hơn nửa số học sinh trong trường phải giật mình như thế. Rõ ràng có gì đó không ổn.
Và cái thứ không ổn đó đã được chứng minh vào ngày thứ hai vừa rồi, cách đây hai ngày.
Hôm đó, hắn đang hướng dẫn Kan làm bài thuốc trong xấp tài liệu Molizart gửi cho Kan thì chẳng biết may rủi thế nào, cậu ta phát hiện ra một lọ thuốc mà hắn đã phải bỏ ra rất nhiều công sức điều chế. Chẳng là, đứa bạn hắn nhờ điều chế giùm một loại thuốc nào đó mà có thể khiến tên đó có đủ dũng cảm tỏ tình với cô bạn tên đó. Làm gì có thứ gì mà giúp tăng sự dũng cảm hả trời? Thế là hắn chế thử một loại thuốc và đưa cho bạn hắn. Cuối cùng, tên bạn đó vỗ vai cảm ơn hắn quá trời vì thứ thuốc đó đã giúp đạt được thứ tên ấy muốn, tuy có tác dụng phụ chút chút.
Tác-dụng-phụ-chút-chút? Hắn còn chả biết cái thứ thuốc đó có tác dụng như thế nào. Chưa kịp thử đã bị tên đó giật mất rồi. Hôm đó, Kan lại cứ hỏi xem nó là gì và cứ bắt hắn uống thử. Lí do: vì hắn chưa bao giờ chế ra thứ gì nguy hiểm đến tính mạng con người, hoặc ít ra, hắn cũng không bỏ nó ở nơi Kan có thể đụng đến, và những thứ hắn chế ra thường rất thú-vị. Cả hai đều biết điều đó. Nếu không thử hắn sẽ làm mất uy tín của chính hắn. Thế là hắn nhắm mắt uống đại.
Người hắn tự nhiên nóng rực lên. Hắn có thể cảm thấy mặt hắn nóng như thế nào, rồi thì khi hắn nhìn Kan, người hắn như có gì đó dâng trào, cái cảm xúc vô cùng khó tả. Đây không phải thuốc tình dược hay cái gì giống vậy hết. Thế mà, cái cảm xúc đó… Hắn mất mấy giây nhìn Kan rồi trước những con mắt kinh ngạc của cả hai, hắn nói rõ từng tiếng một, cứ như thể đó không phải là miệng của hắn vậy, “Tớ thích cậu”. Còn cánh tay hắn nữa chứ, tự động đưa đến, kéo Kan vào lòng rồi giữ chặt. Rồi miệng hắn lại tự động mở một lần nữa, “Xin cậu…hãy cứ để như thế này đi…một chút thôi cũng được”. Cái quái gì đã diễn ra thế này? Nói ấp úng một cách vô cùng tự nhiên. Sến đến mức nếu là bình thường thì hắn đã gập người cười sặc sụa rồi. Đẩy hắn ra đi chứ Kan!! Nhưng cậu ta lại im lặng. Đừng nói cậu ấy tưởng thật nhé? Và rồi hắn cảm thấy thật mềm mại. Tóc Kan chạm vào má Patrick. Thật dễ chịu! Người cậu ta ôm cũng đã thật. Ôi trời, ý nghĩ gì thế này?
Hắn chợt giật mình khi nghe tiếng cười khúc khích của Kan. Hắn buông tay ra, tuy có chút tiếc nuối. Thuốc đã hết tác dụng. Nghe hắn giải thích về thứ thuốc đó xong, Kan cười đến gập người, còn Patrick thì ngượng chín cả mặt. Coi như cậu ta đã vô tình trả thù được chuyện biến cậu ta thành một cô gái hôm bữa đây mà.
Nhưng thật kì lạ. Ngay sau khi Kan rời khỏi căn phòng đó, một sức mạnh vô hình hất hắn bay ra khỏi cửa sổ, rơi xuống bãi cỏ bên duới, cách căn phòng đó 30m là ít. Cũng may một lọ thuốc của hắn rơi ra đã làm cho đám cỏ bên dưới mềm ra như nệm nên hắn mới sống sót. Kan tỏ ra lo lắng và nghi ngờ. Và cứ thế, Patrick để ý mỗi lần hắn đụng chạm gì với Kan là y như rằng hắn gặp tai nạn sau đó. Mọi chuyện thật kì quái.
Patrick dứt mình ra khỏi hồi tưởng rồi nhìn chăm chăm vào Kan. Đây không phải lần đầu nhìn Kan như thế nhưng sao hắn cứ thấy lạ. Định đưa tay tính vuốt tóc Kan thì hắn đã thất bại vì phải kêu lên oai oái với cái cánh tay đang băng bó do tại nạn gần nhất gây ra. Hắn phải tìm ra đứa nào đứng sau vụ này, nếu không xem ra hắn sẽ không sống thọ được rồi.
“Cậu có rủ được ai chưa, Patrick?” Kan đột ngột nói.
“Hả?”
“Bữa tiệc cuối tuần này đó! Bữa tiệc lớn nhất trong năm học này” Kan quay sang nhìn hắn như thể hắn từ trên trời rơi xuống.
“À…cái đó…” Patrick dùng tay còn lại chưa bị thương gãi đầu, “Chưa. Chắc lẻ loi rồi. Đành đi với bạn Kanithe vậy”
“Tớ có hẹn với Passie hôm đó rồi. Chính xác là hứa. Tại lần trước cô ấy giúp tớ rồi”
“Ờ, vậy thì tớ đành đi một mình vậy. Có cô gái dễ thương như vậy đi cùng thì bạn thân cũng bỏ qua một bên ha” hắn giả bộ làm vẻ giận dỗi.
“Đâu có” Kan bối rối, “Sao tớ có thể…”
Hắn không đợi Kan nói hết câu, vòng cánh tay không thương tích qua vai cậu, áp đầu hắn vào đầu cậu.
“Tớ đùa thôi. Haha”
Và…vì cái “Tớ đùa thôi” và cái áp đầu ấy mà không hiểu sao, ngay ngày hôm sau, Patrick bị gãy chân, phải nằm liệt trên giường ở phòng nghỉ của trường, với hai cái chân được chữa trị dần bằng những vòng tròn mà thuật đang xoay quanh chân hắn. Cả cổ cũng không thể cử động thoải mái. Trước chuyện đó, Molizart không thể làm ngơ và tiến hành nhiều cuộc điều tra nội bộ trường. Mặc dù biết là không đúng nhưng Molizart lại cảm thấy hơi nhẹ nhõm vì ít ra không cần phải nhìn chăm chăm hai người họ đi với nhau một cách bất lực nữa. Với cương vị hiệu trưởng trường Cansailk, anh biết anh không thể nào thu ngắn được khoảng cách giữa anh và cậu. Molizart thở dài, xoay nhẹ đũa phép, mở ra một màn hình phép thuật lớn trước mặt. Nơi đó, hiện hình của phòng thi trường Cansailk.
…
“Jay! Sao lại làm vậy?” Nard bay là là cạnh Jay. Nard đang tàng hình, chỉ hiện ra trước Jay.
“Gì?”Jay vẫn tiếp tục đi dọc hành lang.
Thấy Jay hình như không muốn trả lời, Nard thôi không hỏi nữa. Cũng đã gần một tuần từ khi Jay và Nard đến thế giới này rồi. Sau khi Kan biến mất cùng với tên người kia, lỗ không gian đó cũng biến mất. Jay không còn là chính mình, cứ bay quanh chỗ Kan đã biến mất, ngày nào cũng vậy, như đang tìm gì đó.
“Con người thôi mà. Vào chốn người kia thì thiếu gì cho mày chơi?”
Jay im lặng khi nghe Zenash nói thế. Rồi như cũng muốn tự thuyết phục mình, Jay vào chốn người, cứ gặp mấy người có thân hình hơi giống Kan là bắt lấy chơi nhưng sau đó thể nào cũng tức giận rồi giết chết, vì không có cảm giác gì. Qua mấy ngày như thế, Jay càng bực bội hơn, nó giết người lung tung, thậm chí còn có ý định trở lại con đường trước đây, ăn thịt người. Nhưng mỗi lần nó há mồm ra tính ăn thì nó lại chợt nhớ đến Kan là nó không nuốt nổi. Từ hồi nhận ra Kan thú vị như thế nào, nó đã không còn muốn ăn thịt người nữa. Nó không nuốt nổi thịt người. Nard đã nhiều lần muốn dừng Jay lại nhưng đều bất lực.
Đại quái vật đã triệu tập quái vật lại bàn bạc. Jay, vì bị bắt ép dữ lắm nên cũng phải có mặt. Nó không để ý, hoàn toàn không để ý bọn quái vật đang nói về cái gì cho đến khi Đại quái vật nói một câu.
“Chúng ta phải có tên người đó”
“Để làm gì chứ?” Zenash lớn tiếng hỏi.
“Có nó ta sẽ thống trị toàn bộ thế giới này…và cả thế giới của nó nữa”
“Vậy sao không để đội quân quái vật cấp cao của ta đến thế giới của nó rồi chiếm toàn bộ thế giới đó đi?”
“Thật ngu xuẩn!!! Chỉ một tên người biết làm phép mà đã đánh bại cả một bọn quái vật các ngươi mà ngươi tin là có thể đi đánh chiếm cả một THẾ GIỚI như thế sao?”
Jay nhìn Đại quái vật bằng ánh mắt khó hiểu. Rõ ràng cha nó đang mưu tính cái gì đó.
“Nó là CON NGƯỜI! Là con người thì sẽ chẳng bao giờ chịu về phe ta đâu cha à” Zenash cãi.
“Im đi Zenash! Nó là CON NGƯỜI nhưng nó GIỎI hơn một con QUÁI VẬT ĐẲNG CẤP CAO như con đó! Đừng quên nếu không nhờ Jayse thì con vẫn còn trong tảng băng đó, đồ ngạo mạn!”Đại quái vật nói gằn từng tiếng một.
Zenash mím môi im lặng. Cứ nhìn thấy cơ mặt Zenash giật giật, răng cạ cạ vào nhau là biết nó đang tức đến độ nào. Nếu là bình thường chắc Jay đã hả dạ lắm.
“Vậy cha có cách gì sao?” đến nước này thì cả Jay cũng không thể giấu nổi sự tò mò của mình.
Đại quái vật chợt phá ra cười. Và giọng cười đó chẳng báo hiệu điều gì tốt đẹp cả nhưng cái cách mà cha Jay đưa ra đã làm cho Jay đồng ý tham gia, trở lại chính nó trước đây với một cảm giác sôi sục trong người, một cảm giác nôn nao.
Mấy ngày sau đó, Đại quái vật cùng Jay và các vị quái vật tối cao khác cùng nhau tạo ra một lỗ không gian khác giống như cái mà bọn người dùng để đến thế giới này. Jay và Nard được cử đến thế giới của Kan để tìm hiểu và cũng tìm cách bắt cậu ta về. Nhưng nơi đây toàn là bọn người biết phép thuật. Cả ngôi nhà mà bọn chúng gọi là trường học này cũng được bao bọc bởi phép thuật khá mạnh mà Jay không thể phá bỏ. Jay và Nard tìm khắp nơi và ngay lúc thấy Kan, Jay định chạy vội vào thì thấy…một cảnh tượng không được như ý lắm. Tên người đã bắt Kan đi đang ÔM cậu ta và hắn nói gì ấy nhỉ?
“Tớ thích cậu”
Nó đã mong cậu sẽ đẩy hắn ra, đánh hắn giống như cậu đã làm với nó, nhưng Kan chỉ cười. Vui lắm sao? Hắn nói thế cậu vui lắm sao? Jay nắm chặt nắm tay và gần như sẵn sàng chạy thẳng vào nơi đó nếu Nard không kịp thời ngăn lại. Đợi Kan đi khỏi, Jay đã cho hắn một bài học nhưng ai ngờ hắn không chết. Từ hôm đó trở đi, Jay luôn canh chừng, hễ hắn có động tĩnh gì thì ngay lập tức giải quyết nhưng cứ hết đợt này đến đợt khác, hắn luôn may mắn sống sót. Jay lại chẳng biết làm cách nào để bắt Kan về. Đã mấy tháng trôi qua kể từ lần gặp cuối và Jay thật sự không biết phép thuật của Kan đã tiến bộ đến mức nào. Bây giờ chắc chẳng còn đơn thuần một linh thần nữa rồi. Mấy lần tính đợi Kan đi ngủ rồi bắt cóc cậu đi giống như lúc trước nhưng không được. Kan trước khi đi ngủ đều tạo vòng phép bảo vệ quanh căn phòng. Vòng phép ấy mạnh mẽ đến độ Jay chỉ cần đụng nhẹ là văng ra xa rồi. Điều đó cũng chứng tỏ Jay không phải là đối thủ của cậu lúc này. Có lẽ Kan đã trở nên khá cẩn thẩn từ hồi trở về nơi này.
“Jay, sao lại làm vậy?”
Hỏi nó câu đó có thừa quá không? Jay vẫn tiếp tục đi. Nó hiện đang trong lốt một học sinh với bộ đồng phục ngứa ngáy thật khó chịu. Hình như gã “hiệu trưởng” đã đánh hơi được gì đó rồi. Nếu không nhanh lên, tìm cách bắt Kan đi thì thật nguy hiểm. Tất cả nó cần bây giờ là một cơ hội.
…
Buổi tối sao mà yên bình thế? Kan đứng ở lan can phòng mình, tận hưởng không khí trong lành, mát mẻ này. Chợt, một bàn tay lạnh đến thấu xương vòng qua người cậu. Kan giật mình thụt người xuống rồi nhảy sang một bên, tay đã nhanh chóng rút đũa phép ra từ lúc nào.
“Là ngài à?” Kan khẽ thở phào, tay hạ đũa phép xuống.
Cậu cũng còn nhớ ta sao?
Linh thần hơi phật ý.
Tôi…sao quên được. Chỉ là dạo này bận lo ôn thi bào chế thuốc. Ngài biết rồi đấy, tôi đâu có hợp với môn này nhưng nó lại quyết định tương lại tôi.
Kan đã bắt đầu trao đổi với linh thần bằng ý nghĩ từ khi trở về trường. Có vẻ như thế này sẽ tiện hơn, phòng trường hợp có ai vô tình đứng gần đó nghe lỏm.
Vậy chừng nào cậu thi xong?
Y bay lại gần, quan tâm khiến Kan khẽ giật lùi. Cậu nói một cách khó khăn.
À…khoảng…mấy ngày nữa. Sáng cuối tuần này sẽ thi.
Không phải tối hôm đó là tiệc gì ở trường cậu sao?
Thì bởi vậy…nên tôi mới không muốn…
…thực hiện cho xong thỏa thuận của chúng ta?
Khoan đã!!! Lẽ ra tôi là người gọi ngài ra thì tôi có quyền yêu cầu ngài thi hành không công cho tôi chứ. Sao lại có thỏa thuận?
Vì đảm bảo cho cậu ra khỏi thế giới đó an toàn là một yêu cầu dài hạn nên phải có cái gì đó đổi lại. Đó là nguyên tắc, Kanithe à.
…
Vậy thì hôm đó, thi xong ta sẽ gặp cậu để kết thúc thỏa thuận đó.
Rồi! Gặp ngài sau!
Linh thần biến mất, trả lại không gian yên tĩnh cho căn phòng. Kan nằm đó nghĩ ngợi rồi để đôi mắt cậu mệt mỏi khép dần lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Kanithe Rosteirn đâu ngờ rằng một ngày định mệnh khác cũng đang chờ đợi cậu ở phía trước.
…
Kan lấy mấy lọ thuốc trên kệ đặt xuống bàn. Cái tên Patrick đó làm gì đến nỗi bị gãy chân, gãy tay phải vô phòng bệnh của trường thế không biết. Hắn như thế thì lấy ai đâu mà ôn cho cậu. Còn có hai ngày nữa chứ nhiều nhặn gì. Kan lắc đầu chán nản, tay vẫn không ngừng lật lật những trang giấy, đâu để ý có người đang đứng bên ngoài nhìn cậu.
Vụ Patrick, còn ai ngoài nó gây ra nữa chứ. Jay cảm thấy hơi tức vì hắn chỉ bị gãy xương nhưng thôi kệ, điều đó cũng khiến cho hắn nằm bất động một chỗ rồi. Nó đứng ngay cửa, nhìn Kan. Cậu đang xoay lưng lại nên không thấy nó. Vì khi chế thuốc, Kan để đũa phép trong người nên đây có thể coi là một cơ hội để bắt Kan. Nhưng nó lại sợ. Nó sợ phải nhìn Kan khóc rồi gào thét giống như đêm đó thì nó sẽ không thể chịu nổi. Đêm đó đã làm nó hối hận ghê gớm.
Nghe động, Kan giật mình quay lại.
“Bạn cần gì sao?”
Jay tránh nhìn thẳng vào mắt Kan. Điều đó sẽ tránh Kan nhận ra nó.
“Không. Vì ta…tôi thấy phòng này có mình ng…bạn nên tò mò vào thôi” nó hơi ngạc nhiên trước khả năng đối đáp này.
“À, vì tớ sắp phải thi bào chế thuốc chương trình của 10 năm nên họ đặc cách cho tớ khỏi phải học các lớp phép nữa mà tập trung ôn thi. Phòng này dành riêng cho tớ trong mấy ngày này” Kan nói, vẫn tiếp tục loay hoay với đống chai lọ.
Nó đã từng thấy mấy lão quái vật già chế nước hay thuốc gì đó trong cái động khổng lồ của cha nó. Thường thì sẽ có cái gì đó rất thú vị xuất hiện.
“Bạn giỏi thật đấy” nó gật gù khen, lén nhìn Kan một cái trước khi ngó chỗ khác.
Kan chợt cười, “Giỏi gì đâu. Đang khổ sở vì mấy món này đây”
Kan cười. Nó làm Kan cười. Tuy không phải cười sảng khoái như lúc ở với tên Patrick kia nhưng nó đã làm Kan cười. Một dấu hiệu tốt đó chứ. Nó ngắm Kan không chớp mắt cho đến khi thấy Kan quay qua nhìn, nó chuyển hướng sang đống chai lọ Kan cầm và cái nồi thuốc. Kan thấy vậy, tưởng nó đang thắc mắc về thứ thuốc Kan nấu, nên nói.
“Cái này là thuốc tăng lực. Nó khiến cho sức mạnh bạn tăng lên gấp đôi hay hơn nữa tùy liều lượng và cách pha chế”
“Ừ. A! Cái này tôi có thấy…à…pha chế một lần” Jay sực nhớ đã thấy mấy lão quái vật già làm một lần. Mấy tên đó bỏ thứ này vào… “tôi nhớ là bỏ chai này…xem nào…đúng rồi…là chai này”. Nó lấy một chai giống thứ bọn họ bỏ vào rồi nhanh nhảu đổ vào nồi. Nó nhớ mà, họ cũng pha chế thứ này và sau khi bỏ thứ này vào…
BÙM!!!
…nồi thuốc nổ nhẹ.
Sao nó lại quên phần sau nhỉ? Nó vò đầu rồi quay sang Kan. Mặt mày hai đứa bây giờ dính nhọ đầy, tóc thì khô và xù lên, trông mắc cười không thể tả. Cả hai nhìn nhau trong giây lát rồi tiếng cười vang vọng khắp phòng.
“Tớ không ngờ bạn cũng… “giỏi” bào chế thuốc cỡ tớ” Kan cười.
“Này, nói gì đó!” nó bây giờ đã ngưng cười. Cảm thấy hơi quê quê trước câu nói của Kan và hành động của mình. Tính biểu diễn cho Kan coi mà….ai dè…Khoan! Nó ngưng cười? Tức là nó đã cười? Bao lâu rồi nó mới cười nhỉ? Nó đã sống cả mấy trăm năm, nó cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Thấy Jay im lặng, Kan khều khều.
“Này, xin lỗi nếu làm bạn giận. Tớ không có ý gì đâu” Kan khẽ nói.
Nghe giọng đó của Kan là Jay chỉ muốn nhảy vào ôm cậu thôi nhưng phải kiềm chế. Jay không muốn phá vỡ cái không khí này. Thế là nó quay qua cười, lại cười nữa rồi, “Không sao đâu”. Sau đó cả hai nói chuyện khá vui vẻ cho đến khi một tiếng nói cắt ngang mà Jay thề rằng nếu không có Kan ở đó thì nó đã giết chết cái tên đó ngay lập tức rồi. Con người đần độn tên Patrick ạ.
“Hai người vui vẻ quá ha”
Patrick bước vào phòng từng bước một rồi mất thăng băng nghiêng người xuống. Kan chạy lại đỡ rồi dìu hắn tới cửa phòng.
“Xin lỗi nha, tớ phải đưa Patrick đi nghỉ. Lần sau chúng ta nói tiếp ha”
“Ừ” Jay ừ mà mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cánh tay Patrick đang vòng quanh cổ Kan. Và ánh nhìn đó không qua khỏi mắt Patrick.
“À, tớ là Kanithe Rosteirn. Còn cậu?”
“Jayse Mons…à Jayse Monste”
“Ừ. Jayse, gặp cậu sau”
Kan quay đi, dìu hắn bước ra cửa, càm ràm hắn cái gì đó.
“Tớ tưởng lẽ ra cậu phải lo ôn thi chứ? Làm người ta sợ không ai hướng dẫn nên phải thân chinh đến đây. Thế mà…”
“Tớ tự lo được rồi. Đã què còn cố đi”
“Gì chứ?” hắn lấy tay béo má Kan. “Xin lỗi đi! Xin lỗi đi!”
“Ouch!!! Xin lỗi! Xin lỗi! Buông ra coi!”
“Ngoan ghê, để tớ thưởng cậu một cái hôn nhé?” hắn nói ngọt như đường rồi cúi cúi đầu xuống, giả bộ chuẩn bị hôn má Kan.
“Coi chừng tớ thả cậu xuống giữa đường bây giờ!”
Kan hăm dọa. Rồi cả hai vui vẻ, vừa đi vừa giỡn cho tới khi khuất bóng.
“Trông cứ như cặp vợ chồng trẻ Jay nhỉ?”
“Ngươi nói cái gì?” Jay ném cho Nard một cái nhìn đe dọa.
“Thì Nard nói vậy thôi. Trông chứ có phải thật đâu”
Jay quay đi, hướng mắt đến chỗ Kan vừa mới đi cùng Patrick, buồn buồn. Không ngờ tình trạng của hắn không đến nỗi nằm liệt giường.
“Sớm hay muộn gì Kan cũng thuộc về ta thôi”
Nói rồi nó biến mất vào không trung.
“Nếu như ngài không biến mình thành gã người tóc tai đen như than, chỉa chỉa, dựng đứng thế kia, và nếu mặt không đầy mụn với thân hình ốm nhom, cao nhồng đó thì chắc ngài đã đẹp hơn rồi”
Nard lắc đầu rồi cũng biến mất theo.
…
Ngày kiểm tra cũng đến. Kan đã phải ở trong phòng thi với năm vị giám khảo trong vòng năm tiếng đồng hồ. Họ hỏi lí thuyết, hỏi cách bào chế rồi bắt Kan chế thuốc này thuốc nọ. Họ khá hài lòng trước sự đối đáp của Kan. Có những lúc họ ngạc nhiên trước câu trả lời vô cùng đầy đủ và không vấp một tí gì của cậu về một khái niệm dài cả trang trong sách. Đến phần chế thuốc, tuy đã lấy đúng nguyên liệu và làm đúng thứ tự nhưng có vẻ Kan đã không bỏ kịp Laensi vào ngay lúc nồi vừa sôi nên màu thuốc hơi tối lại và có một vài rắc rối nhỏ. Nhưng nói chung, Kan đã hoàn thành bài kiểm tra một cách hết sức ngoạn mục.
Khi Kan vừa ra khỏi phòng thi, tính chạy đi kiếm Patrick thì…một bàn tay kéo cậu lại. Là Molizart. Anh khẽ thì thầm vào vai cậu.
“Dùng thần chú để nhớ công thức và đống kiến thức đó hình như trái luật thì phải, Kan nhỉ?” anh cười mưu mô.
“Thầy…nói gì chứ?” Kan cố giữ bình tĩnh hỏi.
“Nhồi nhét cả đống thứ trong khoảng thời gian ngắn như thế, xem ra cậu đã dùng thêm câu thần chú nào nữa rồi nhỉ? Khá thật. Người thường chắc đầu đã nổ tung rồi. Thần chú nhớ đó chỉ cho phép học sinh năm 2 đại học trở lên sử dụng thôi. Không ngờ thần chú đó lại cho cậu sử dụng sớm thế”
“Em không hiểu thầy nói gì ạ” Kan ngó lơ.
“Cậu đã dùng thần chú che giấu nên hai giáo sư kia khi kiểm tra người cậu không thể phát hiện ra. Qua mắt được hai pháp sư cao cấp ở Cansailk, xem ra họ phải phong cho cậu làm Đại pháp sư luôn rồi. Sao lại phải đợi đến khi tốt nghiệp đại học nhỉ?” Molizart giả bộ xoa cằm suy nghĩ.
“Thôi được” Kan thở dài. “Lẽ ra em phải làm ba tầng phép thuật để qua mắt thầy luôn mới phải. Thầy muốn em phải làm gì đây? Nếu thầy cho em thêm thời gian, cỡ ba tháng thì chắc em sẽ cố được điểm đậu”
Molizart chợt cười rồi xoa đầu Kan. Anh cúi xuống thì thầm vào tai cậu.
“Một cái hẹn sau lễ tốt nghiệp nhé. Ta không nên để thiên tài lỡ mất cơ hội vì sự tài giỏi của mình nhỉ?”
“Hả?”
Sự tài giỏi? Đừng nói là cái vụ sử dụng phép qua mắt giáo sư nha. Chưa để Kan kịp định thần lại, Molizart sải bước đi thẳng, không quên quay lại nhắc.
“Còn nữa. Sau khi tốt nghiệp thì hãy gọi ta là anh. Dù sao cũng chỉ hơn cậu có…10 tuổi nhỉ?”
Kan im lặng vài giây rồi nhếch miệng, nói với theo. “THẦY à, không có câu thần chú nào từ chối Kanithe Rosteirn này đâu!”
Coi như xong. Vậy là còn vài tháng nữa Kan sẽ vào đại học. Phải về thay đồ rồi đi kiếm Patrick thôi. Có lẽ hắn đang đợi cậu ở phòng bào chế. Kan chạy vào phòng ngủ của mình thì nhận ra linh thần đang đứng đợi cậu, mỉm cười hết sức nguy hiểm.
Thực hiện thỏa thuận nào, Kanithe Rosteirn!
Kan nuốt nước bọt rồi nhìn trừng trừng vào linh thần, cười khổ sở.
Việc này khá kì cục đó. Rất kì cục!
Y chỉ mỉm cười rồi bước lại gần Kan.
Ráng chịu đựng đi, Kan à!
Cậu nhắm mắt lại, để mặc cho linh thần kéo cậu vào lòng. Cái lạnh áp vào da cậu như thể nguyên một tảng nước đá đang đứng sát cậu vậy. Lạnh không thể tả. Y biết Kan không thể chịu được nhiệt độ của mình nên đã tăng thân nhiệt y lên đôi chút đến khi Kan chịu được, tuy vẫn còn khá lạnh. Y áp mặt Kan vào sát mặt mình rồi hôn Kan. Y luồn sâu lưỡi vào miệng Kan, lạnh buốt. Kan khẽ nhăn mặt. Kan muốn dừng lại nhưng gã băng này cứ ôm chặt lấy cậu. Ghét nhất là việc này. Chẳng lẽ cậu phải hét lên với cả thế giới là cậu KHÔNG “hứng thú” với người cùng giới và rằng họ cũng ĐỪNG làm những chuyện…như thế này với cậu sao? Cũng may cái cậu hứa với linh thần chỉ là một nụ hôn. Y biết nếu làm hơn nữa, Kan sẽ chết vì lạnh trước khi làm y thỏa mãn. Nhắc đến hai chữ “thỏa mãn”, bất chợt Kan rùng mình. Cổ họng cậu bắt đầu cảm thấy đau. Kan đẩy y ra, cố lắc đầu sang hướng khác. Thấy Kan vùng vẫy dữ quá, linh thần cuối cùng cũng buông cậu ra, tuy rõ ràng là y đang tiếc nuối ra mặt.
Coi như thỏa thuận xong vậy.
Rồi y nhào tới ôm Kan một cái trước khi biến mất.
Nhớ làm phép bảo vệ trước khi đi ngủ nhé, Kan.
Giăng lưới phép bảo vệ? Ngày nào cậu chả làm mà phải nhắc. Cổ họng Kan đau khủng khiếp. Chắc viêm họng rồi đây. Mà thôi, Kan phải đi kiếm Patrick trước đã. Nghĩ rồi cậu phóng ra khỏi phòng, chạy đến phòng bào chế.
Kan khẽ cười khi thấy hắn đang khoanh tay, đi tới đi lui ngang phòng.
“Xin lỗi đã bắt cậu đợi”
Hắn vừa thấy cậu là ngay lập tức chạy lại, vòng tay siết cổ cậu.
“Ặc! Làm gì thế, bỏ tay ra!!!”
Hắn nới lỏng tay ra nhưng không quên cốc cho cậu một cú nhẹ vào đầu.
“Giỏi lắm! Tớ tưởng cậu quên đứa bạn này rồi đó chứ!” hắn bước thẳng tới cái bàn trống, nhảy lên đó ngồi, khoanh tay lại như một ông chủ thực sự. “Thi thế nào? Kể nghe coi”
Kan cũng nhảy lên cái bàn gần đó rồi kể cho hắn nghe khá sôi nổi, cảm nhận hơi thở của chính cậu đang nóng dần lên.
“Tên Molizart đó rõ ràng là lợi dụng sơ hở của cậu để tấn công mà” hắn nhảy phóc xuống đất.
“Tấn công? Tấn công ai?” Kan hỏi hắn theo phản xạ, người cậu đang nóng rực lên. Kan thấy đầu hơi choáng.
“Cậu chứ ai. Xem ra cậu là thiên tài pháp thuật nhưng ba mấy chuyện này thì cứ như tên ngốc vậy”
“Tớ đâu có làm gì đâu mà tấn công?” Kan bóp bóp trán khi cảm thấy đầu nhức nhức.
“Jeez!!! Rõ ràng là tên Molizart đó có ý với cậu”
“Tớ…”
Không thể kết thúc câu nói của mình, Kan ngất đi, ngả người xuống. Patrick chạy lại đỡ và giật mình khi nhận ra cậu bạn mình đang sốt. Trước khi thi cậu ta còn khỏe lắm mà? Hắn xốc cậu lên rồi cõng đến phòng bệnh của trường.
…
“Làm gì mà đến nỗi sốt thế hả?” hắn đưa cho Kan li nước, lo lắng. “Cậu ngất đi từ nãy đến giờ”
“À…cổ họng đau nên dẫn đến sốt. Không sao đâu!”
“Ngốc quá! Cả sức khỏe của mình mà còn lo không xong. Tối nay khỏi dự tiệc luôn rồi” hắn thở dài.
“Ờ…chắc cậu phải gặp Passie xin lỗi cô ấy giùm tớ quá”
“Được rồi. Đừng lo. Giờ ngủ đi” hắn vỗ nhẹ lên đầu Kan. “Tớ sẽ đợi đến khi cậu ngủ rồi đi”
Kan mỉm cười mệt mỏi rồi khép mắt lại, thì thầm. “Cậu đúng là người bạn tốt, Patrick ạ”
Hắn nắm lấy tay Kan rồi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cậu. Hắn chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với ai như Kan. Hai người, hai sở thích khác nhau nhưng lại hợp nhau đến kì lạ. Hồi trước, hắn vẫn quen điều chế, thí nghiệm rồi tận hưởng không gian một mình. Nhưng từ khi có Kan, hắn cảm thấy công việc của hắn vui hơn bao giờ hết. Hắn khoái những lúc Kan tròn mắt ngạc nhiên trước tác dụng thuốc của hắn rồi năn nỉ hắn chỉ bào chế, để rồi thỉnh thoảng trầm trồ đi kiếm hắn khoe thành tích của cậu. Ờ, đó là những lúc cậu chế tương đối thành công loại thuốc của hắn. Ay, nhưng những lọ hắn tự phát minh thì cậu không thể làm rồi. Mỗi người một lĩnh vực mà.
Lúc trước khi Kan thi, hắn lo quá trời. Hắn lo còn hơn cả Kan. Nếu Kan không đạt điểm thì vẫn có thể học thêm hai năm nữa, cũng chẳng có gì, nhưng nếu vậy thì hắn không thể cùng Kan chia sẻ khoảng thời gian học đại học. Hắn ghét cái ý nghĩ không có Kan bên cạnh. Sẽ chẳng ai có thể hiểu hắn hơn Kan. Và rồi, khi chỉ còn một ngày, hắn thật cảm thấy hơi bất an khi Kan vẫn còn cả đống phải học nhưng một người đã đưa ra một ý kiến vô cùng…hay. Là cái tên Jayse gì gì đó. Tên đó lại nhân lúc hắn bận đi băng bó, mò đến nói chuyện riêng với Kan. Rồi thấy Kan khổ sở với đống thuốc, tên đó ngạc nhiên hỏi tại sao không dùng phép thuật để nhớ mấy công thức đó. Ấy chà, dĩ nhiên chuyện này hắn cũng chỉ nghe Kan kể lại thôi. Kan đã định bỏ qua đề nghị đó vì làm phép như thế là không công bằng nhưng hắn lại nghĩ đó là ý kiến hay. Hắn cố thuyết phục Kan rằng cậu rất giỏi phép thuật và nếu sau này dùng phép để nâng cao khả năng học các môn khác thì cũng là điều tốt thôi. Sau này ra cuộc sống thực, ai để ý làm cách nào đâu. Hắn nói rằng phép thuật của Kan hơn hẳn mấy ông giáo sư trong trường, có khi còn hơn cả Đại pháp sư ngoài xã hội kia nữa đó chứ, và rằng bỏ phí hai năm chỉ vì một môn có thể dùng phép thuật bổ trợ thì thật là…ngu ngốc. Và, khi thấy Kan hơi xiêu xiêu, hắn làm luôn câu cuối, cũng là câu có hiệu quả nhất, “Tớ ghét khi phải không có cậu bên cạnh”.
Kan đã nghe lời hắn và làm hai tầng phép thuật đề phòng mấy giáo sư phát hiện. Cậu nghĩ như thế là quá chắc chắn vì Kan không lường trước rằng Molizart cũng tham gia kì thi. Nhưng không sao, phần lớn giáo sư trong trường, những Đại pháp sư đều dễ dàng thông cảm cho Kan và cho qua. Kan đâu biết hắn đã thở phào nhẹ nhõm khi tin báo cậu đã qua kì thi lúc Kan đang bất tỉnh.
Khi Patrick tin chắc Kan đã ngủ, hắn chồm tới, hôn nhẹ vào trán Kan rồi đứng dậy đi tìm Passie, thầm nhủ sẽ phải bỏ buổi tiệc lớn nhất trong năm để ở cạnh cậu. Nếu Kan còn thức, hắn nhất định sẽ đang ca tụng sự hi sinh cao cả của mình như thế nào. Kan nhất định cũng sẽ cười và đồng ý rằng hắn là người bạn tốt nhất trần đời của cậu. Tưởng tượng tới đó, hắn lại vui vẻ chạy đi.
…
Hai giờ sau, buổi tiệc bắt đầu. Tất cả học sinh tụ tập trong đại sảnh lớn, ăn uống, khiêu vũ và vui chơi. Có những học sinh năm cuối, những người đã thi “… điều ước” đến hai lần, kể về lần tham gia năm ngoái của họ. Họ kể có mấy thứ trò chơi khá ngồ ngộ nhưng rất hấp dẫn. Được sự đồng ý của Molizart, họ dùng phép tạo ra một thứ khổng lồ ngoài sân trường, gọi là…tàu siêu tốc. Thứ tàu đó bắn thẳng lên không trung, lượn vòng với tốc độ chóng mặt, sau đó bắn thẳng ra vũ trụ rồi bất ngờ giật ngược lại, rơi trở lại xuống sân trường. Những học sinh thích cảm giác mạnh bắt đầu tràn ra sân chơi thử. Phần lớn học sinh tụ tập trong đại sảnh và sân trường nên không một ai để ý đến Kan đang nằm một mình trong phòng bệnh.
Nó bước từ từ vào phòng bệnh, nơi chỉ có một mình Kan nằm trên giường. Không có một ai khác. Phải, đây là cơ hội của nó. Một cơ hội hiếm có. Nó biến trở lại hình dáng của nó, một con quái vật thực thụ. Nó không thích biến thành hình người cho dù điều đó đã khiến Kan và nó có những cuộc nói chuyện rất vui vẻ nếu không có sự chen ngang của tên đáng chết Patrick kia. Jay nhìn thẳng vào Kan. Một cách chậm chạp, người Kan từ từ bị nhấc bổng lên và bay về phía nó. Jay ôm chặt Kan rồi cùng với Nard, hướng về phía phòng thi trường Cansailk.
Patrick đang đi về phòng bệnh, vừa đi vừa nhớ về vẻ mặt thất vọng tràn trề của Passie. Dĩ nhiên rồi, đâu dễ gì được cùng đi dự tiệc với thiên tài Kanithe Rosteirn. Cậu ta quá nổi tiếng. Tương lai sau này vô cùng hứa hẹn một Kanithe Rosteirn với danh hiệu Pháp sư huyền thoại. Những người dính đến cậu ta hẳn sẽ được phỏng vấn rồi này nọ. Nghĩ đến đó, chưa kịp bật cười thì người Patrick như đông cứng lại khi hắn thấy con quái vật, phải, một CON QUÁI VẬT, đang ôm Kan và bay về hướng nào đó. Ngay lập tức hắn rút đũa phép ra và chạy như bay theo nó, không quên xoay nhẹ đũa phát ra một tín hiệu gì đấy. Thứ khí sáng biến mất ngay sau đó. Thứ phép thuật này hắn học từ năm ngoái. Tia sáng đó sẽ biến mất rồi xuất hiện ở nơi người phát tín hiệu muốn báo, kèm với thông tin trong đầu họ.
Trán hắn nhăn lại. Làm sao con quái vật đó lọt vào trường này mà không một ai biết như thế? Tại sao nó tới đây chỉ để bắt Kan? Chúng muốn dùng cậu ta vào việc gì sao? Chắc là vậy, nếu không đã giết Kan ngay rồi, đâu đợi đến…phòng thi Cansailk?
Đừng nói nó bắt cậu ta về thế giới đó nha!
Jay bay vào phòng, hướng về phía tấm gương khổng lồ, bây giờ đã được phủ lại cẩn thận. Nó cứ bay thẳng lại, tấm khăn được một lực vô hình kéo văng ra xa và tấm gương tức thì biến thành cánh cổng không gian. Mấy tuần trước, tộc quái vật nó đã tạo ra cánh cổng không gian nối trực tiếp với cánh cổng không gian mà bọn người đã tới. Vì vậy có thể đến đích xác chỗ Kan đã ra. Jay không thể tự tạo cánh cổng một mình nhưng để khởi động thứ có sẵn thì dư sức. Nó khẽ nhếch môi rồi lao về phía thứ khí bao bọc tấm gương, nơi một bầu trời xanh vừa xuất hiện.
Chỉ còn cách một khoảng ngắn thì cánh cổng đóng lại, có mấy tia sáng đỏ phóng tới nó rồi nhanh chóng thành hình dây xích trói chặt chân nó lại. Một toán người đang đứng bao vây nó. Mấy tia sáng cứ lần lượt phóng tới, hết đâm vào người nó rồi đến vòng quanh thân thể nó trói lại. Người Kan đột nhiên vụt lên khiến nó giật mình kéo lại, giữ chặt. Nó tức giận. Jay nói gì đó với Nard vẫn đang tàng hình. Nard gật đầu rồi búng tay một cái, ngay lập tức hiện nguyên hình. Cả người Nard chói sáng, bao bọc lấy Jay. Người Jay cũng phát ra thứ ánh sáng chói lòa, làm bọn người phải che mắt lùi lại. Duy chỉ có hai bóng người vẫn tiếp tục lao vào.
Nó nhân cơ hội này lại phóng về phía tấm gương. Một tiếng nổ vang lên chỗ gương nhưng Nard đã kịp phát luồng sáng bảo vệ. Lại một chùm sáng khác bay đến, bám quanh người Jay, kéo mạnh nó ngược lại. Nó cứ nhìn thẳng gương, lúc này đang dần biến trở lại cánh cổng. Nó bực bội cho nổ hết xung quanh. Nard bay lại sát cánh cổng không gian rồi nhìn bầu trời trong gương tiếc nuối. Nard búng tay một cái, làm phép hoán đổi vị trí với Jay vừa đúng lúc chùm sáng kéo Nard một cái thật mạnh về bọn người, cũng là lúc cánh cổng không gian đóng lại sau khi Jay ôm Kan biến mất cùng với một bóng người khác.
Không gian im lặng. Hơn nửa số người ở đây bị nổ đột ngột nên bị thương khá nghiêm trọng. Molizart dộng mạnh tay vào tường, bất lực.
Anh đã để Kan lọt vào tay một CON QUÁI VẬT. Anh đã thua MỘT CON QUÁI VẬT. Mấy vị giáo sư khác chỉ im lặng nhìn Molizart đang xoáy mạnh nắm tay rỉ máu của anh vào tường. Lại thêm một lần nữa anh chẳng thể làm gì được để cứu Kan ra khỏi tay nó. Thật vô dụng!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên từ quả cầu trong túi anh. Một học sinh biến mất.
“Patrick Aines? Không ngờ cậu ta lại hơn tôi một bậc rồi”
“Anh nói gì thế, Molizart?”
Anh đứng thẳng dậy, khẽ lắc đầu. Anh hướng thẳng đến mọi người, nói to. “Kanithe Rosteirn đã bị bọn quái vật bắt cóc. Có lẽ chúng cũng nhận ra khả năng của cậu ta nên muốn sử dụng vào một mục đích gì đó. Việc bọn quái vật có thể tự tạo lối vào thế giới của chúng ta là hết sức nguy hiểm. Đây là một vấn đề lớn. Ngày mai, các Đại pháp sư sẽ đến đây. Chúng ta phải tìm cách tiêu diệt toàn bộ chúng rồi đem Kan trở lại đây”
“Bọn quái vật đó biết phép thuật. Nếu chúng đông và mạnh như thế thì thật rất nguy hiểm. Có thể chúng ta sẽ hi sinh nhiều người hơn. Vậy tại sao không khóa vĩnh viễn cái cổng không gian đó?”
“Vậy theo anh là chúng ta nên để mặc cho thiên tài Kanithe Rosteirn chết một cách lãng xẹt vì không có cây đũa phép trong tay sao? Nếu những người ta cử xuống đó dễ chết như thế thì một mình Kan cũng đủ thay cho họ rồi” Molizart cay nghiệt nói, anh không thể chịu được những con người có ý nghĩ như thế, sau này phải đuổi việc lão ta thôi. Anh tiếp tục mà không nhìn lão lấy một cái, “Nếu chúng ta bỏ mặc một học sinh ưu tú như thế, cha mẹ của những học sinh khác sẽ nghi ngờ liệu họ có nên tin vào ngôi trường Cansailk này nữa hay không. Vì vậy, đây cũng là danh dự trường. Việc không khóa cửa vĩnh viễn mà cũng nhắc đến ở đây sao? Bọn quái vật mở được cửa này thì chắc chắn mở được cửa khác. Có vô số cánh cửa nối giữa hai thế giới. Điều này một giáo sư như anh mà không biết sao?”
Lão giáo sư im bặt. Molizart nói thêm gì đó rồi mọi người đi ra khỏi phòng, trừ anh. Molizart xoay đũa phép, biến ra một thứ bột phép vung vãi khắp phòng. Từ từ, ở giữa phòng hiện lên một con yêu tinh nhỏ đang lấy tay phủi phủi bột ra khỏi mặt. Anh xoay đũa thêm một cái, Nard bị giật mạnh về phía anh. Molizart nắm chặt quanh người Nard. Hai tay Nard kẹp sát người không làm phép được.
“Hai lần người làm phép đều búng tay. Xem ra lần này không làm được rồi ha”
“Ba lần lận, đồ ngốc”
“À, biết nói tiếng người cơ đấy” Molizart hừ một tiếng. Vẻ mặt anh bây giờ vô cùng đáng sợ, như một con thú hoang đang nhìn con mồi. Hay nói một cách khác, như một kẻ cuồng sát. Mắt anh đanh lại, tay anh bóp chặt hơn khiến Nard la lên, anh nói, gằn từng tiếng một, đe dọa, “Ta không quan tâm ngươi làm bao nhiêu lần! Đồ yêu quái! Bọn ngươi đã đem Kan đi đâu? Nói!”
“Không…hự”
Anh lại bóp mạnh hơn nữa. Nard gần như không thở được rồi ngất luôn. Khỉ thật, anh lại không kiềm chế được mình rồi. Molizart ngồi bệt xuống, lưng dựa vào tường. Anh nhìn Nard đang nằm trên tay mình bất tỉnh mà muốn xé nó ra thành trăm mảnh. Đồ quái vật! Chúng nó lẽ ra không nên có trên đời mới phải. Chỉ toàn hại người! Anh đem Nard về phòng, nhốt vào trong một cái lồng, làm ba tầng phép thuật để cậu không thể làm phép được. Xong, anh ngồi dựa vào cái ghế bành, cố nhắm mắt lại ngủ. Bữa tiệc anh đã giao lại cho Spruzt. Anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngày mai mau tới.
…
Đêm đó, ngôi trường Cansailk yên lạnh một cách kì lạ.