Phép thuật - Chương 3
Chương 3: Bình yên
“Cậu ấy thế nào rồi?”
“Vẫn còn sốt rất cao và thở rất khó khăn. Người cậu ta gần như cạn kiệt, không còn sức lực và bây giờ vẫn đang hôn mê, thưa bệ hạ”
“Hay thật! Các ngươi vây quanh cậu ta mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn báo với ta một kết quả y chang như lúc đầu là sao? HẢ? Hay các ngươi chán cuộc sống này rồi và muốn lên thiên đàng sớm? HẢ?” vị vua trẻ đập bàn một cái “RẦM” tức giận rồi nhìn bọn ngự y một cách đầy đe dọa.
“Chúng thần đang cố gắng hết sức, thưa bệ hạ! Cố…gắng…hết sức” một ông lão trông hình như là trưởng y viện trong cung sợ hãi.
“Các ngươi có biết cậu ta là ai không?” vị vua trẻ xuống giọng.
“Là người đã cứu đất nước ta khỏi con quỷ mất nhân tính, độc ác và lợi hại ạ” lão trả lời dè dặt.
“Vậy ngươi có nghĩ bọn quỷ đồng bọn của nó có để yên cho chúng ta không khi chúng ta vừa giết hại con quỷ đó?” anh chiếu vào ông một tia nhìn im lặng.
“Hoàn toàn không, thưa bệ hạ”
RẦM!
Anh đập mạnh bàn một lần nữa.
“VẬY THÌ HÃY LÀM MỌI THỨ ĐỂ CỨU SỐNG CẬU TA! CẬU TA LÀ NIỀM HI VỌNG CUỐI CÙNG ĐỂ TIÊU DIỆT TOÀN BỘ BỌN QUỶ KIA! CÁC NGƯỜI CÓ HIỂU KHÔNG?” anh hét lớn rồi tức giận đi ra khỏi phòng, không quên để lại một câu, “Và đừng cố chứng tỏ cho ta thấy các người vô dụng như thế nào!”
RẦM!
Cánh cửa đóng sập lại, để lại sau lưng mấy vị ngự y lo sợ chạy tới chạy lui quanh giường bệnh và bọn nô tì chạy ra chạy vào, bưng bê thau nước và thuốc thang.
Và tất cả bọn họ đều có chung một nguyện vọng, “Xin cậu hãy khỏe lại, chàng trai trẻ!”
…
Ở một khu rừng lớn khá xa vương quốc cũng có một… “người” đang tức giận.
RẦM!!!
“VÔ LÍ!!! BUỒN CƯỜI! LÀM SAO CÓ THỂ NHƯ VẬY ĐƯỢC!”
“Nhưng sự thật là vậy, thưa Đại vương”, Nard đáp.
“Tên người đó là ai mà mạnh đến như vậy chứ? Còn lấy gần hết năng lượng của con trai ta! Nếu được thì ta muốn chiêu dụ nó về dưới trướng ta, nhưng cái kiểu này thì chắc chắn nó không chịu rồi. Cách tốt nhất là nên giết nó đi trước khi nó trở thành mối đe dọa lớn”, Đại quái vật nhìn sang hàng thuộc hạ của mình rồi lớn giọng,“Menace! Hãy tìm tên người tóc nâu đó và giết chết nó cho ta. Số người tóc nâu ở vương quốc này không nhiều đâu. Giết hết chúng đi”
“KHOAN!” Jay đột ngột hét lên.
“Có chuyện gì?”
“Nó có thể giết được con thì cũng có thể giết chết Menace. Nếu không nhờ chút sinh khí và pháp thuật của nó thì con đã không còn đứng ở đây. Hãy để tên đó cho con, thưa cha. Chỉ sau 3 tháng luyện phép thuật, năng lượng của con sẽ trở lại như cũ. Đến lúc đó con sẽ đem thịt nó nướng lên mở tiệc”
“Ngài có thể yên tâm luyện phép thuật. Thuộc hạ sẽ chăm sóc nó cho”, Menace chợt lên tiếng.
“KHÔNG!” Jay đột nhiên nổi giận, “Chính TA sẽ giết NÓ. Nó đã giết ta một lần và điều này không gì hơn ngoài một sự sỉ nhục nặng nề đối với ta. CHA! Hãy để con giết nó bằng đôi bàn tay này. Con phải gỡ lại mối nhục này. Vả lại, con đã biết điểm yếu của nó rồi, cha ạ”
“Điểm yếu của nó là gì?”
“Con muốn tự tay mình làm việc này nên con sẽ không thể nói với ai được, thưa cha”
“Thuộc hạ…”, Menace cố nói.
“ĐƯỢC RỒI MENACE! Jay nói đúng. Đây là việc của nó. Nếu nó để yên cho ngươi giải quyết việc này thì hẳn nó đã không phải là con ta rồi”, Đại quái vật chợt nở một nụ cười hài lòng mà tất cả bọn quái vật thuộc hạ đều đã từng khen là rất kinh tởm, “Vậy tên người đó sẽ do con lo liệu. Bây giờ hãy vào trong nghỉ ngơi. Ngày mai con sẽ luyện phép thuật lại”
“Vâng thưa cha!”
Jay và Nard đi vào bên trong hang động lớn khổng lồ. Jay bước dọc theo hành lang, đi ra sau động, rồi quẹo vào ngõ rẻ cuối cùng, khuất đằng sau đám lá cây to tướng. Ở đây dẫn ra một góc của khu rừng mà ở cách đó một khoảng có một căn phòng lớn được xây bằng đá. Bên trong nó có một tấm nệm lớn và êm. Từ hồi con quái vật Kayrac phát hiện ra nằm lên trên thứ đó rất thoải mái thì hầu như tất cả các loại đá dùng để nằm đã được thay bằng loại nệm này, một thứ mà bọn người nơi Kayrac thống trị đã cống nạp cho y. Và dĩ nhiên, thứ cống nạp đó làm sao mà không đến tay Đại quái vật được. Jay đặt mình xuống nệm.
“Tại sao Jay không nói cho Đại quái vật biết sự thật?” Nard hỏi nhỏ.
“Sự thật?” Jay ngồi dậy.
“Rằng tên người đó đang bị thương rất nặng và chỉ cần một tên quái vật hạ cấp cũng có thể tiêu diệt y dễ dàng, huống hồ gì là Menace. Cái gì mà “có thể giết chết Menace” chứ?”
“Ngươi nói đủ chưa?” Jay đột nhiên nóng nảy, “Ta đã nói rồi. Ta muốn tự tay giết nó. Hiểu không?”
“Vậy thì sau khi Menace tìm được tên đó, ngài cầm con dao của bọn người ấy đâm chết cậu ta là được chứ gì? Cần gì phải đợi đến 2 tháng!” Nard vẫn không buông tha cho Jay.
“Ngươi làm sao vậy? Tại sao cứ hỏi ta những câu hỏi ngốc nghếch như thế?” Jay có vẻ như muốn kết thúc đề tài.
“Nard chỉ muốn biết Jay đang nghĩ gì thôi. Chẳng lẽ Nard không đáng tin tưởng sao?” Nard nhíu mày.
“Thôi được rồi. Ta sợ ngươi luôn đó. Nó đã cứu ta nên mới trở nên bị thương trầm trọng như vậy. Nếu bây giờ ta giết nó trong lúc này thì thật là mất mặt” , Jay kết thúc và lăn vào bên trong.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Ừ. Chỉ có vậy”
“Vậy sao Jay lại hôn cậu ta lần hai? Lần đó là tự Jay hôn”
“Cái gì? Ngươi vừa nói ta làm gì cậu ta?” Jay ngay lập tức quay phắt lại.
“Hôn. Ngài đã HÔN cậu ta!”
“Hôn là sao?”
“Trời!” Nard đập nhẹ tay lên đầu, “tức là…cái lúc mà…Jay ép môi mình vào môi cậu ấy đó”
“Là vậy sao?” Jay bất giác nhớ lại. Thì ra cái đó gọi là hôn. Bình thường Jay toàn cắn rồi ăn thịt luôn chứ đâu có cái hôn đó đâu. Chắc vì vậy mà bây giờ mới biết tới khái niệm đó lần đầu. Mà kể ra thì hôn cũng…
“Jay!”
“Gì?” Jay giật mình.
“Jay chưa trả lời câu hỏi của Nard”
“Ta đâu biết đó là hôn đâu. Ta cũng không biết nữa. Ngươi đừng hỏi nhảm nữa được không? Ta mệt rồi”, nói rồi Jay quay người vào bức tường đá, im lặng.
Nard thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu chịu thua. Xong cậu từ từ đáp nhẹ xuống nệm rồi cũng nằm xuống bên cạnh Jay. Chợt, trong bóng đêm yên tĩnh, Jay cất tiếng khe khẽ.
“Ngày mai…”
“???”
“Tối mai, sau khi luyện xong, ngươi hãy đi cùng ta đến vương quốc đó. Ta muốn tìm hiểu loài người và điều tra xem tên đó hiện đang ở đâu”
“Nard sẽ đi với Jay”
Và màn đêm kéo xuống. Tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, trừ một số người vẫn đang cặm cụi với công việc dang dở và đặc biệt trong số họ có những người làm việc trong lo sợ.
…
…
Ánh sáng ban mai lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn và sang trọng. Nơi ấy có những con người mệt mỏi nằm đổ gục xung quanh một chiếc giường lớn. Nhưng sự mệt mỏi đó chẳng hề gì bởi họ biết rằng mình đã thoát khỏi cái chết. Cậu trai trẻ mà họ đã cố gắng hết sức chăm lo suốt buổi tối bây giờ tuy vẫn hôn mê nhưng đã hạ sốt được phần nào. Hơi thở của cậu ta đã trở nên bình thường hơn. Người cậu ướt đẫm mồ hôi nhưng tất cả những biểu hiện trên đều cho thấy rằng cậu đang dần hồi phục.
Tin tốt lành ấy đến tai nhà vua ngay lập tức và ngài đã ghé thăm Kan. Theo dự đoán của thái y thì có lẽ khoảng 2 hay 3 ngày nữa Kan sẽ tỉnh lại và hơn 1 tuần thì sẽ khỏe mạnh hoàn toàn. Theo đó, một kế hoạch diễu hành khắp kinh thành đã được vạch ra nhằm để cho tất cả mọi người nơi đây thấy được vị cứu tinh của họ và một bữa tiệc lớn chưa từng có sẽ được tổ chức mừng chiến thắng này của Kan và toàn thể vương quốc. Vị vua trẻ bận rộn với kế hoạch, còn các vị ngự y thì bận rộn chăm sóc Kan.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn.
…
Phòng thi trường Cansailk…
“Này Keyil, hình như số điểm của Kan tận cùng là số 0 phải không?”
“Số điểm của cậu ta vừa tăng thêm 8. Hiện giờ là 3,574,898”
“Nhưng cậu ta đâu có làm phép thuật đâu. Mà Kan còn đang bị thương nặng mà”, Molizart thắc mắc.
“Đúng là lạ thật. Xem ra cậu ta có khả năng thực hiện điều ước không cần phép thuật rồi. Ha-ha. Khá thật”, Cahrodli xen vào.
…
Thế giới cuộc thi…
Tại một khu rừng khá xa vương quốc…
“Nard! Đi thôi!”, Jay gọi giật Nard.
“Ah, khoan đã Jay!”
“Sao cơ?”
“Jay không thể đi như thế này được. Phép thuật của Jay hiện không đủ mạnh để chống chọi nếu bọn người ấy phát hiện ra ngài. Hãy biến thành hình người đi!”
“CÁI GÌ? NGƯƠI KÊU TA BIẾN THÀNH NGƯỜI?” Jay hét lớn rồi chợt nhận ra mình có thể gây chú ý, nó nhỏ tiếng lại, “Ngươi kêu ta biến thành cái thứ mà ta ăn trong mấy chục năm hả? Thật kinh tởm”
“Vậy ngài đừng tới nơi mà toàn thứ kinh tởm đó”
“…”
“…”
“Thôi được rồi”
Jay kết thúc cuộc đối thoại rồi sau một chút phép thuật cùng với sự hỗ trợ của Nard, Jay từ một con quái vật đã từ từ biến dần thành hình một chàng trai cao, lực lưỡng, khuôn mặt vô cùng đẹp trai và mái tóc bạch kim xõa ngang lưng.
“Ngươi điên à? Hết chuyện biến ta thành cái thằng gì thế này?” Jay khó chịu.
“Nard thấy được lắm mà”
“Nếu ngươi muốn gây sự chú ý hơn thì tự đi mà biến mình ấy. Đối với ta như vầy mới là ổn”, Jay lẩm nhẩm và người nó từ một thanh niên đẹp trai thế, biến thành một tên hơi ốm, cao và mái tóc đen cắt ngắn ôm sát đầu, có mấy cọng tóc lất phất trước mặt và mặt hắn thì…đầy mụn.
“Kinh khủng!” Nard ôm đầu.
“Đừng nhiều lời nữa. Đi thôi”, Jay cười khoái chí khi thấy Nard tỏ vẻ thất vọng.
Và khi vừa xong câu nói ấy, cả Jay và Nard cùng biến mất vào không khí.
…
Trời đã bắt đầu tối khi một chàng thanh niên từ không trung rơi xuống một đống túi rác trong một ngõ hẻm. Theo anh ta là một yêu tinh nhỏ tàng hình.
Có tiếng động ở sâu trong hẻm.
Jay bước gần lại và sau khi thấy cái cảnh trước mặt, nó hỏi mà mắt không rời đi.
“Mấy tên người đó đang làm gì vậy Nard?”
“À…” Nard chợt quay đi chỗ khác, “Hình như khi con người yêu nhau, họ thường làm thế”
“Bằng cách ăn thịt nhau ah?” Jay vẫn tiếp tục nhìn.
Nard quay phắt lại để rồi lại quay đi chỗ khác.
“Họ đâu có ăn thịt đâu”
“Vậy sao lại cắn rồi còn liếm nữa kìa?”
“…”
“???”
“Tức là vầy…”
Và kể từ ngày hôm đó, sáng Nard và Jay luyện phép thuật, đến đêm lại mò vào trong vương quốc để tìm hiểu…à tung tích của Kan và… một số chuyện khác, với sự trợ giúp và giảng giải “nhiệt tình” của Nard.
Và ngày cứ thế trôi qua…
… cho đến cuối tuần thứ 2 của tháng thứ 1 trong cuộc thi.
“Jay à, sao cậu lại đến đây vào ban ngày? Không phải cậu nói là buổi tối…”
“Thôi đi! Đi ban ngày sẽ kiếm được nhiều thông tin hơn!” Jay bước nhanh hơn.
“Chứ không phải sau khi biết mấy-cái-thứ-ấy, Jay muốn tìm cậu ta sớm hơn à?” Nard chọc.
“Gì chứ? Sao hôm nay ngươi nói nhiều vậy h…”
BỐP!
Jay khựng người lại vì va phải một ai đó.
“MẮT MŨI NGƯƠI ĐỂ ĐÂU RỒI HẢ???” người đó hét lên. Tên người này mặt đỏ như gấc, giọng nói thì lè nhè, chắc hẳn là một tên say rượu.
Jay tức giận, giơ tay lên, chuẩn bị tiễn tên người hỗn láo này xuống địa ngục thì một tên khác bất ngờ xuất hiện đằng sau tên đó và nói lớn.
“Kệ thằng điên đó đi. Pháp sư sắp đi qua khu vực này rồi. Nếu không lẹ thì không thể thấy mặt y được đâu”
“Ờ ha”, nói rồi tên đó quay lại, chỉ thẳng vào mặt Jay hét lớn, “Hên cho nhà ngươi đó!”
Cả hai tên đó kéo nhau đi mất.
“Đi thôi!”
“Hả?”
“Ngươi không nghe thấy sao? Bọn chúng nói từ “pháp sư”. Có lẽ đó là tên người đó”
“Uhm”
Thế là Nard bay theo Jay đi đến chỗ dân chúng đang tụ tập dọc theo hai bên đường chính. Chắc hẳn sẽ có diễu hành ở đây. “Diễu hành”. Buồn cười thật. Gần hai tuần lang thang trong vương quốc của con người, Jay đã được Nard chỉ khá nhiều thứ nên bây giờ đến cả một cái khái niệm khó như thế, Jay cũng biết. Jay khẽ mỉm cười nhưng chợt im lặng khi nghe tiếng hò reo lớn chưa từng thấy. Vị “pháp sư” ấy đang đến.
Thật là may mắn khi hôm nay Jay đột ngột muốn đến vương quốc này vào ban ngày và còn là kinh thành chứ không chỉ mấy vùng ngoại thành kia. Có lẽ linh hồn mấy quái vật xưa đã phù hộ cho Jay đây mà.
“Pháp sư Rosteirn đến rồi kìa!!!” mấy tiếng reo hò vang lên.
“R…Rosteirn?” Jay chậm chạp phát âm.
“Eh? Đừng nói cậu không biết Ngài Kanithe Rosteirn nha!” một phụ nữ trung niên chợt hỏi khi nghe Jay thắc mắc, “Ngài Rosteirn đã giết chết con quỷ trong khu rừng đó! Nghe nói ngài ấy còn trẻ nhưng tài năng xuất chúng, phép thuật cao cường. Con quỷ gì đó chẳng phải là đối thủ của ngài đâu. Mà nghe đồn ngài Rosteirn khá đẹp trai. Chậc, phải chi ngài ấy là con rể của tôi thì tốt quá. Tài giỏi thế mà”
“Ờ…ờ…”
“Mà ngài ấy… Này!!! Không nghe thì cũng đừng bất lịch sự bỏ đi như vậy chứ!” người phụ nữ tỏ vẻ bực bội khi Jay đột ngột quay đi chỗ khác khi mình đang có ý tốt kể cho cậu ta nghe nhưng sau đó lại hòa mình vào đám đông đang la hò phấn khởi.
Khi Jay đã đứng yên vị ở một góc đường, nó hỏi nhỏ.
“Bà hồi nãy nói gì vậy Nard? Nói nhanh mà nhiều quá ta nghe không được!”
“Có nói chậm cũng chưa chắc ngài nghe ra nữa”, Nard thở hắt một cái rồi nói, “Bà ta nói người đã giết con quỷ trong khu rừng tên là Kanithe Rosteirn”
“…”
Cả hai cùng im lặng khi chiếc xe ngựa chở vị “pháp sư” nổi tiếng đi ngang qua họ. Không ai khác chính là tên người với làn da trắng và mái tóc nâu đỏ ấy. Cậu đang mỉm cười với bá tánh xung quanh. Xem ra cậu đã khỏe nhiều rồi nhưng mặt vẫn còn hơi xanh xao. Đôi mắt nâu trông khá mệt mỏi.
“Ngươi đây rồi. Kanithe Rosteirn? Tên nghe cũng được đấy”
Jay lại gần một người nọ và hỏi.
“Rosteirn…đâu?”
Người kia tỏ vẻ hơi khó chịu khi Jay gọi thẳng tên vị pháp sư đáng kính nhưng ông ta vẫn chỉ tay về phía Kan, “Kìa!”
“Không…Rosteirn…” Jay nói một cách khó khăn.
“A”, ngừơi kia nhìn Jay tội nghiệp, “Ra cổ họng cậu bị đau. Vậy thì đừng cố nói làm gì. Kia là Ngài Kanithe Rosteirn đó”
“Ờ…ờ…”
Jay cũng như lần trước, lại lẫn vào đám đông rồi hỏi nhỏ.
“Nard! Tên hồi nãy nói gì vậy?”
“Jay không biết hắn nói gì mà cũng ờ sao?”
“Chứ ta có biết hắn nói gì đâu mà nói!”
“Hắn nói người ngồi trên xe là Kanithe Rosteirn”
“Sao ta thấy hắn nói nhiều lắm mà? Hắn không biết Rosteirn ở đâu sao?”
Thế là Nard phải nói lại nguyên văn những gì mà tên người kia đã nói cho Jay. Nghe xong, Jay không nói gì mà bỏ đi. Sau đó cả hai biến mất ngay khi rẽ vào một ngõ hẻm khuất, sau khi Nard nói một cách chán nản: “Lần sao Jay muốn hỏi ở đâu thì phải nói là “ở đâu” mới đúng”
…
Kan cố mỉm cười với mọi người trên đường. Cách đây hơn một tuần, cậu đã lấy lại được ý thức và nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng khá rộng và sang trọng. Hơn thế nữa, xung quanh cậu có khá đông người chạy tới chạy lui bưng bê đồ. Và mấy ngày sau đó, khi người đã cảm thấy khá hơn, cậu đã được nghe kể lại đầy đủ. Rắn độc biến mất, người ta tìm thấy cậu nằm ở một khoảng đất trống giữa rừng, bị thương khá nặng và không hề thấy con quỷ đâu cả. Cái họ thấy là một đường cỏ bị đóng băng dẫn thẳng đến một vũng nước khá lớn. Thôi thì kệ vậy, lúc đó người Kan cũng đã quá mệt để có thể suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra cho mình. Nhưng giờ, khi cơ thể đã khá hơn, Kan bắt đầu thắc mắc. Thật sự thì lúc mà linh thần xuất hiện, Kan cảm thấy đau đớn vô cùng và đột nhiên, cậu đã không thể cảm giác được bất kì thứ gì rồi…cậu không biết nữa. Có vẻ như cậu đã chết và rồi sống lại. Thật kì lạ. Nếu vậy thì ai đã cứu cậu sống dậy?
Những câu hỏi cứ liên tiếp đặt ra và không một câu hỏi nào được giải đáp. Nhưng dù thế nào thì Kan cũng chắc một điều rằng mình sẽ không thể dùng câu thần chú không tưởng được nữa bởi nó quá nguy hiểm. Và một khi chưa biết được lí do mình sống lại thì Kan không muốn mạo hiểm. À, mà kể ra thì cái mạo hiểm đó cũng đâu có uổng phí lắm đâu. Lúc nhìn vào cái vòng đeo tay của mình, cậu đã ngạc nhiên biết chừng nào khi nhìn thấy con số không thể tin nổi ấy. Vậy thì khoảng thời gian còn lại, Kan khỏi làm gì thì cũng được giải nhất là cái chắc rồi. Đó là chưa kể với vụ cậu cứu cả vương quốc khỏi sự đe dọa của quỷ dữ, Kan chắc chắn sẽ được chăm sóc một cách vô cùng chu đáo cho đến khi ba tháng kết thúc, trở về trường trong vinh quang. Cứ mãi nghĩ những chuyện như thế, Kan chẳng để ý mình đã về đến cung điện của nhà vua.
Và cứ thế, thời gian lại một lần nữa trôi qua cho đến khi chỉ còn một tuần cuối cùng trước khi kì thi kết thúc…
“Jay! Jay! Jay không thể làm thế được! Còn một tuần nữa ngài mới hồi phục năng lượng phép thuật hoàn toàn. Nếu tên người đó dùng câu thần chú đó, ngài sẽ…”
“A! Vậy ra ngươi muốn ta sẽ bị gì hả?” Jay cười tức tối rồi quay đi, “Cậu ta đã suýt chết vì câu thần chú đó, ta không nghĩ cậu ấy sẽ sử dụng nó đâu. Với lại, ngươi không nghe mấy tên người kia nói gì về Ros à? Ros chỉ ở đây ba tháng thôi, tức là chỉ còn một tuần nữa là cậu ta sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa. Cho dù ta có hồi phục thì cũng vô dụng thôi!”
“Ros?”
“Là Kanithe Rosteirn đó. Tên gì dài quá đi. Khó đọc nữa”
“Rosteirn là họ. Sao Jay không gọi là Kan?”
“Họ? Sao con người bày ra lắm trò thế không biết! Kan hay Ros gì mặc kệ! Nói chung tối nay ta sẽ mang cậu ta về đây!”
Thấy Jay chuẩn bị biến mất, Nard bước theo nhưng nó đã ngăn lại.
“Ta đi một mình”
Rồi nó biến mất. Nard lặng lẽ đáp xuống tấm nệm. Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm dài đây.
…
Kan nằm xuống giường. Giường của Kan nhìn thẳng ra là một ban công lớn. Cậu để cửa mở cho mát, và ít ra cũng có chút ánh sáng bên ngoài hắt vào, giảm bớt sự tối tăm của căn phòng. Vậy là chỉ còn một tuần nữa là về rồi. Kan đã mong đợi ngày này từ đầu nhưng sao bây giờ lại lưỡng lự thế? Ắt là vì Jaen đây mà. Jaen là em gái của Kiowen. Jaen có mái tóc đen, ngắn xõa ngang vai. Jaen khá vui tính và ngộ nghĩnh. Hành động và phản ứng của cô đều khiến người khác cảm thấy khá vui và thoải mái. Rồi thì, vì thế mà Kan rất thích chọc Jaen, nhưng dần dần, Kan nhận ra là mình đã thích Jaen mất rồi. Biết là không nên thích ai ở nơi này, nhưng tình cảm thì sao ngăn cản được? Jaen không thể cùng Kan đến thế giới phép thuật được. Kan biết điều đó chứ. Một chứ “thích” sẽ không đủ mạnh để khiến Jaen từ bỏ mọi thứ mà theo Kan, và chắc rằng Kiowen sẽ không đời nào cho em gái và cũng là người thân duy nhất còn lại của mình đến một thế giới khác như thế. Mà thôi, Jaen cũng nói rồi. Jaen thích Kan, nhưng là theo kiểu một người bạn thân. Cảm thấy có gì đó thật khó chịu khi nghe từ “bạn” ấy nhưng biết làm sao được. Thôi thì về đến thế giới của mình rồi, khi nào rảnh sẽ mở không gian ra, đến thăm Jaen. Ấy, mà khoan đã, ban tổ chức bao giờ cũng giữ bí mật nơi thi, mỗi lần đọc thần chú, họ toàn nghĩ nơi ấy trong đầu thôi. Kan không biết tên gọi của nơi này làm sao mà đến được? Kan chợt thở ra. Thôi, ngủ vậy. Mai tính.
Kan trở mình, chạm nhẹ vào cây đũa phép đặt trên bàn cạnh giường, suy nghĩ gì đấy rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Sao hôm nay trời lạnh thế?
Kan kéo mền tới tận cổ, đắp kín hết mà sao vẫn thấy lạnh. Gió cứ thổi mạnh vào phòng. Đến lúc không chịu nổi nữa, Kan mở mắt ra, ngồi bật dậy, định ra đóng cửa lại nhưng có thứ gì đó ở cửa. Một cái gì đó giống như bàn tay nhưng trông khá lạ đặt lên lan can, rồi thì ngay sau đó là một cái đầu xuất hiện. Trong đêm tối, những cơn gió mạnh cứ thổi thốc vào phòng làm rèm cửa cứ bay phất phất, và cũng trong đêm tối ấy, tim Kan chợt hẫng đi một nhịp khi nhận ra cái đầu ấy là gì. Nỗi kinh hoàng thoáng hiện lại. Là con quỷ ấy!!!
Kan gần như nín thở, với lấy cây đũa phép nhưng đã muộn, cả người cậu chợt cứng đơ, không cử động được. Chắc hẳn nó đã dùng phép thuật.
Con quỷ bám lấy lan can rồi nhảy vào trong phòng, tiến lại gần giường. Đôi mắt nhuộm màu máu của nó nhìn Kan đầy tức giận. Đôi mắt đáng sợ ấy nhìn cậu không chớp. Kan chẳng thể làm gì ngoài ngồi nhìn con quỷ ấy tiến lại giường. Kan cố mở miệng, kêu ai đó nhưng chẳng thể phát ra nổi một âm. Kan gần như nín thở và tim đập nhanh hơn bao giờ hết khi con quỷ đó leo lên giường.
Rồi bất thình lình, đuôi nó quấn quanh người cậu rồi kéo về phía nó. Nó dùng cánh tay cứng cáp của mình ép chặt cậu vào người, tay còn lại làm phép hút cây đũa phép về phía nó rồi sau một đợt gió mạnh, cả hai cùng biến mất.