Phép thuật - Chương 2.4
Tất cả mọi người đều dán mắt vào tấm gương đó. Molizart chưa kịp thở phào vì thấy cậu vẫn còn sống thì đã nhíu mày, chợt nhói lên cảm giác khó chịu. Kan bây giờ đang đứng an toàn trong quả cầu phòng ngự và đũa phép thì chỉ thẳng vào con quái vật kia. Ánh mắt cậu có chút gì đó giận dữ, hoảng loạn với một bên tay áo bị xé rách và vết máu rỉ ra từ một vết thương trên phần da để lộ.
Kan đứng đó, mím chặt môi. Cậu không thể tha thứ cho con quỷ này được. Nhất định nó phải trả giá cho việc nó đã làm.
Thật sự thì chuyện gì đã xảy ra? Chúng ta hãy đi ngược dòng thời gian chút xíu và dừng lại ngay tại thời điểm gương truyền hình mất tín hiệu…
Con quái vật gầm lên một tiếng rõ to cho chiến thắng của mình. Nó đang đắc chí vì cuối cùng cũng hạ gục được tên người có phép này. Mặc dù nó mới ăn xong cách đây không lâu nhưng linh tính nó mách bảo nên ăn tên người này ngay nếu không muốn hối hận. Thế là nó dùng răng xé toạc một bên tay áo của Kan, rồi cắn thật mạnh vào phần da vừa lộ ra. Răng nó cắm vào da làm máu tứa ra. Nó liếm liếm lấy dòng máu ấy, cảm thấy thích thú kì lạ. Chắc là do con mồi này khó bắt hơn mấy con kia, nó nghĩ vậy.
Nard nhìn mà cảm thấy thế nào ấy. Tội lỗi. Cậu đã cứu Nard mà chính Nard lại khiến cậu ra nông nỗi này đây. Nếu không có sự xuất hiện của Nard thì có lẽ trận đấu sẽ còn tiếp tục, chưa biết được ai sẽ thắng. Vậy mà… Nard vò đầu. Sao cứ thấy tội lỗi thế nào ấy.
“Jay ah!”
“Gì?” nó ngước lên nhìn Nard khó chịu vì bị quấy rầy.
“Đừng ăn cậu ấy!”
“Cái gì?” nó hỏi lại như sợ mình nghe nhầm.
“Đừng ăn cậu ấy!” Nard khó khăn tiếp tục, “Như vậy là không công bằng cho lắm. Hai người ngang tài mà. Nếu Nard không xuất hiện thì cậu ta đâu có thua. Thắng như vậy, ngài cũng đâu có thích”
“Đó là tại tên này ngốc thôi. Vì ngốc mà thua cũng chẳng có gì không công bằng…”
Nó và Nard cứ nói cái gì đấy nhưng Kan chỉ có thể nghe được những tiếng gầm gừ. Cậu khẽ nhíu mày vì cái sức nặng đang đè nặng trên vai. Nhưng lông mày chợt giãn ra khi bàn tay đè trên vai cậu được nới lỏng. Có vẻ như con quỷ này đang mãi cãi nhau gì đấy với con yêu tinh kia. Cơ hội…
Cậu lách người qua một bên và xoay người, chạy thẳng về phía cây đũa phép. Nó giật mình khi cậu tuột khỏi người nó và ngay lập tức chỉ thẳng bàn tay về phía cậu, bắn ra một tia phép nhưng nó lại dội trở lại. Nó đã bắn vào quả cầu phòng ngự cậu vừa tạo ra.
Đó là tất cả những gì đã diễn ra khi tấm gương mất tín hiệu. Bây giờ ta hãy trở lại thế giới cuộc thi để chứng kiến những cảnh tượng sắp diễn ra nơi đây.
Kan bây giờ đã điều chỉnh hơi thở gấp gáp của mình trở về bình thường. Cậu phải làm gì đó để kết thúc chuyện này. Cậu không thể chạy trốn khỏi nơi này vì như vậy sẽ làm cho dân chúng ngoài kia chịu thay cơn thịnh nộ của nó. Cậu cũng không thể bỏ cuộc chơi này được. Nếu vậy thì phải năm sau mới có thể thi lại. Làm gì trong lúc ngồi đợi mấy đứa bạn thi? Đó là chưa kể mất cơ hội thi triển những phép thuật cấp cao vừa học và…Đúng rồi. Thần chú không tưởng!!! Nếu không thể đâm xuyên qua lớp bọc cứng cáp kia để giết nó thì cậu sẽ cho nó đóng băng và chết ngay lập tức. Mà đúng là buồn cười. Cái ông gì đó vừa gọi được linh thần đầu tiên ra, chưa làm được gì thì chết mất tiêu rồi mà sao ở đâu ra nhiều loại linh thần và tên ghê. Chắc là sản phẩm của giới báo chí đây mà.
“NARD!!!” nó gầm lên một tiếng rõ to.
“Dạ?” Nard lí nhí. Lần này chắc tiêu quá.
“Giờ ngươi hài lòng rồi chứ?” Jay nhìn nó hăm he, rõ ràng là đang rất tức giận. Jay nhìn nó không chớp mắt. Không biết tại bóng cây che hay sao mà Nard chợt thấy xung quanh Jay cứ tối tối thế nào ấy, cứ như tà khí ám đầy vậy. Ah, còn lẫn cả mùi sát khí nữa.
“NARD XiN LỖi!” Nard hét lên rồi biến mất sau một tiếng nổ nhỏ.
“Hừ, lại trốn mất!” Jay vẫn vẻ mặt ấy quay qua nhìn con mồi. Rồi như có một ý nghĩ thoáng qua nào đấy khiến vẻ mặt Jay chợt dịu đi một chút. Chỉ một chút thôi vì nó thoáng hiện lên một sự nguy hiểm.
Kan thoáng rùng mình khi thấy nét mặt đó của con quỷ. Đôi mắt đỏ nhìn Kan không chớp, hàm răng để lộ những chiếc răng nhọn hoắt và vẫn còn dính máu cậu. Phải làm gì đó thôi. Con quỷ này quá nguy hiểm. Sao lại có sinh vật nguy hiểm như vậy trong cuộc thi chứ? Kan bắt đầu cảm thấy sợ. Thần chú không tưởng… Muốn thực hiện một thần chú không phải chỉ cần đọc lên là có thể thi triển được. Nó đòi hỏi phải có năng lượng phép thuật, khả năng thực hiện và đối với thần chú cấp cao trở lên còn có một thứ nữa, đó là sự lựa chọn của thần chú. Không phải tự nhiên mà quả cầu phòng ngự của cậu là màu xanh ngọc, trong khi của thầy Spruzt là màu tím nhạt, Onnis màu xanh da trời…Bởi vậy, gọi thần chú không tưởng là một việc liều lĩnh, thật sự nguy hiểm. Năng lượng phép thuật của cậu không đủ để gọi một linh thần. Khả năng thực hiện? Làm sao cậu biết cậu có khả năng thực hiện hay không nếu không thử? Và còn sự lựa chọn của thần chú? Lạy Chúa, đã nói chưa thử thì sao biết được. Mà vậy chắc ông đại pháp sư hay gì gì đó không được linh thần chọn rồi nên mới như vậy. Chậc chậc.
Kan khẽ lắc nhẹ đầu rồi giơ đũa phép lên không trung, thì thầm gì đó. Không khí xung quanh cây đũa chợt chuyển động thành quỹ đạo tròn, cuộn lại ở tâm và bị hút thẳng vào đầu đũa. Kan đang hút năng lượng của thiên nhiên, nguồn năng lượng vô tận. Kan có thể cảm nhận một nguồn năng lượng dễ chịu đang tuôn trào vào cơ thể cậu. Cậu sinh ra là để cho những thử thách như thế này đây, nguy hiểm nhưng không kém phần thú vị. Cậu không dễ dàng chết như vậy được. Cậu còn phải lên đại học pháp thuật để học bay không cần chổi nữa. Còn nhiều thứ để học và nhiều thứ…để làm. Phải không nhỉ? Cậu sẽ thoát được mà. Sẽ ổn thôi, phải vậy không?
Nó nhìn cậu không chớp mắt. Thật sự thì Jay chẳng muốn ăn thức ăn chết chút nào nhưng vậy còn hơn là để sổng con mồi này. Mà cũng lạ. Gặp như hai đứa mà mình gặp cách đây mấy năm thì tụi nó đã bắn tia gì đó lên trời và biến mất rồi. Thế mà tên này vẫn còn can đảm ở đây. Nó khẽ cười. Cũng khá đó chứ! Mà khoan, nó cười? Từ hồi cha nó bắt nó ở đây canh giữ vương quốc này, nó hầu như rất ít khi cười, mà có lẽ là chẳng cười lấy một lần luôn. Vậy mà…nó cười sao? Mà đó là cười khẽ, chắc đâu có tính là cười đâu hen. Mà thôi, nó đang nghĩ cái quái gì vậy? Nó phải trừng phạt tên này đã. Phải giết tên này thôi. Nhưng nếu giết tên này thì còn ai đấy với nó nữa? Lâu lắm mới được đấu một trận đã như vậy. Trời ơi, mình đang nghĩ gì vậy trời???
Nó bất giác lấy tay ôm đầu, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nó nhìn cậu. Cậu đang hút lấy năng lượng từ thiên nhiên. Chắc chắn tên người này đang âm mưu gì đó, nó nghĩ. Vậy thì phải kết thúc thôi. Nó phóng về phía cậu một tia gì đó đỏ đỏ. Tia phép ấy lan tỏa, bao bọc lấy quả cầu phòng ngự và tạo thành một quả cầu khác màu đỏ như máu. Nó cảm thấy khoái khoái khi thấy đôi mắt cậu chợt mở to ngạc nhiên. Tên người kia, ngươi không biết quả cầu ấy là gì phải không? Hahaha, sớm biết thôi.
Khó thở. Đó là điều đầu tiên Kan cảm nhận được từ khi có sự xuất hiện của quả cầu đỏ. Rõ rồi. Quả cầu đỏ không ngăn phép thuật và luồng năng lượng đi vào nhưng lại ngăn một thứ rất quan trọng. Không khí. Đồ cáo già! Con quỷ đó nó muốn cho cậu chết ngạt đây mà. Vậy mà cứ tưởng mấy con quỷ chỉ biết nhảy vào xé xác và ăn thịt người thôi chứ. Ra cũng biết suy nghĩ đấy. Sau màn sỉ nhục con quái vật âm thầm để củng cố tinh thần, mặc dù không muốn nhưng Kan cũng nhận ra khả năng thắng được con quỷ này là rất khó. Nếu không bắn tia bỏ cuộc, cậu có thể bỏ mạng như chơi.
…
…
…
Tại trường Cansailk…
“Bắn tia bỏ cuộc đi! Tại sao Rosteirn lại cố chấp quá vậy?” Bà đại pháp sư nắm chặt chiếc khăn tay, lo lắng.
“Thật là một đứa học trò ương bướng! Bất chấp tính mạng mình sao?” Giáo sư Spruzt cũng bắt đầu sốt ruột.
“Này!” Cahrodli chợt lên tiếng, “Chắc Rosteirn đâu định gọi thần chú ấy đâu nhỉ?”
“Có thể Kanithe định thế đấy!” Molizart đáp. Rõ ràng là anh đang rất lo nhưng quả cầu báo nguy lại chẳng chuyển màu. Thật kì lạ. Có thể mọi chuyện không quá nguy hiểm nhưng sao cứ cảm thấy không yên.
…
…
…
Kan cảm thấy vô cùng khó thở. Có lẽ đến giới hạn rồi. Mặc kệ, ra sao thì ra. Cậu xoay đũa phép về phía nó, hét lớn.
“Bringen Sie zum Leben, spirit di Dio”
Đồ ngốc, cậu sẽ chết đấy!
Không có gì xảy ra. Không phải chứ? Chẳng còn tí oxygen nào trong này. Lần đầu tiên cậu cảm thấy khó chịu đến vậy. Lồng ngực như muốn nổ tung. Không giết con quỷ kia thì mình cũng chết thôi.
“Bringen Sie zum Leben, spirit di Dio”
Nếu cậu đã nói vậy…
Một luồng không khí lạnh tuôn ra từ đầu đũa, phá tan cả hai quả cầu ma thuật, cuộn tròn lại như một vòi rồng nhỏ rồi tan biến, để lại nơi đó là một…ah`…linh thần, chắc vậy. Y trông như con người nhưng toàn thân lại làm bằng băng, toát ra khí lạnh. Kan và nó nhìn trân trân vào cái…ah`…linh thần vừa xuất hiện. Nhưng chợt người Kan như bị rút hết năng lượng, đổ gục xuống đất.
“Hãy giết chết con quỷ kia…AAAA!”
Kan chưa kịp kết thúc câu nói thì đột ngột thét lên. Trên cánh tay đang cầm cây đũa phép, những vết nứt sâu chợt xuất hiện, bắn ra những tia máu. Cậu dùng tay kia nắm chặt lấy bả vai phải.
“AAAAAAAAA!!!!”
Cậu thét lên một lần nữa, to hơn, hoảng loạn và đau đớn. Khỉ thật, ông đại pháp sư gì đó vừa gọi ra là chết liền chứ đâu có bị hành hạ như cậu đâu ta? Cánh tay cậu bây giờ đầy những vết cắt sâu đang tứa máu.
Có kẻ khẽ nhíu mày.
Linh thần hướng ánh mắt nhìn Jay. Y giơ một cánh tay ra phía trước. Những luồng khí xanh dương nhạt rút ra từ không trung cứ tụ về, tụ về thành một khối cầu nhỏ trên lòng bàn tay. Y nắm tay lại, khối cầu ấy chợt biến thành hình một cây cung băng.
Kan thở gấp. Ngay khi y vừa làm phép thuật, tim và phổi cậu như có ai bóp chặt. Cậu cảm thấy khó thở vô cùng, hệt như khi còn trong quả cầu đỏ ấy vậy. Rồi như có ai nắm chặt chúng một cái, Kan thét lên rồi người cậu bất động. Kan đã ngừng thở.