Phép thuật - Chương 2.3
Chợt một người phát biểu một câu khiến cho tất cả mọi người đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt sững sờ.
“Kanithe Rosteirn à? Cách đây nửa giờ cậu ta đã hồi sinh một mảnh đất chết đấy”
“Jok, có phải…anh vừa nói đến từ…“hồi sinh” ?” bà Chillas, một trong những đại pháp sư của Vương quốc phép thuật, lắp bắp.
Cahrodli nhìn Jok vẻ mặt nghiêm trọng, “Jok, cậu nghiêm túc chứ? Làm sao một cậu học sinh 16 tuổi lại có thể thi triển được thần chú hồi sinh, câu thần chú của mọi thời đại?”
“Đúng đấy!” bà Chillas đồng tình, “Điều đó là không thể nào! Chỉ có những đại pháp sư như chúng tôi đây mới có thể luyện được câu thần chú như thế! Nó không phải là một câu thần chú thông thường. Nó được tạo ra bởi sức mạnh ý chí và năng lượng phép thuật trong người sử dụng. Nếu không cẩn thận có thể sẽ mất mạng như chơi. Một đứa trẻ 16 tuổi thì sao làm điều đó được? KHÔNG THỂ NÀO! KHÔNG THỂ NÀO!” Chillas hét lớn mấy từ cuối như muốn nhấn mạnh, phản bác cái ý nghĩ điên rồ rằng một cậu học sinh 16 tuổi làm được điều mà bà đã mất hơn một năm trời mới làm được.
Jok tỏ vẻ bực bội khi bị cho rằng mình nói dối. Cậu vung đũa phép vào gương và đọc thần chú tua lại cảnh Kan hồi sinh mảnh đất chết. Mọi người nhìn mà không giấu được vẻ sửng sốt pha lẫn thán phục. Bà Chillas như không tin vào những gì mình thấy, cứ mở to mắt và miệng thì mở rộng ra. Kan đã làm điều đó quá sức đơn giản, quá sức dễ dàng.
“Với ai thì tôi không biết, chứ Kanithe Rosteirn thì điều đó là có thể”, Molizart cười nhẹ. Anh trước giờ đã biết đến khả năng của Kan nhưng không ngờ cậu còn có thể làm được đến thế này. Ngay cả anh, một đại pháp sư trẻ nhất từ trước tới giờ được công nhận ở tuổi 24, cũng đã phải mất nửa năm mới luyện được thần chú hồi sinh. Thế mà, không biết từ lúc nào cậu đã luyện được nó. Đúng là không nên đánh giá thấp cậu, Kanithe Rosteirn ah.
“Vậy tại sao đến giờ cậu mới nói với chúng tôi hả Jok? Lẽ ra cậu phải thông báo với chúng tôi ngay khi cậu ta làm thần chú chứ?” Cahrodli không giấu vẻ nghi ngờ.
“Bởi vì cậu ta vẫn chưa ghi được điểm nào và…tôi đang mãi xem cậu ta thi triển phép thuật. Sau khi vừa hồi sinh xong thì con quái vật xuất hiện liền, tôi ngay lập tức đã gọi mọi người rồi đó”, Jok phân bua.
“Thôi được rồi. Vậy mọi chuyện diễn ra thế nào rồi?” Molizart hỏi.
“Cậu ta và con quái vật đang đấu rất hấp dẫn nhưng họ không thể làm được gì nhau cả”
Mọi người lại hướng về tấm gương. Quả thật hai bên ra rất nhiều phép thuật khiến một số cây xung quanh họ và ngôi nhà đã bị tàn phá khá nhiều, trông rất thê thảm. Vẻ mặt cả hai bây giờ hết sức căng thẳng.
“Này, Moli…”, Cahrodli chợt lên tiếng.
“Sao ạ?”
“Molizart, sau khi kì thi này kết thúc, cậu có thể cho Kan tốt nghiệp sớm 2 năm và vào học viện của tôi không? Trường đại học của tôi sẽ giành một suất học bổng toàn phần suốt toàn bộ mấy năm học đại học cho Kan. Tôi tin Kan sẽ có điều kiện tốt nhất học tập tốt nhất ở trường tôi”, Cahrodli nói mà mắt không rời gương. Hầu hết mọi người đều vậy.
“KHÔNG!”, Chillas la lớn, “Molizart, hãy cho cậy ấy vào trường tôi. Tôi sẽ giành học bổng toàn phần, chi phí ăn ở, phương tiện đi lại trong suốt quá trình học và một sự đảm bảo việc làm tại trường tôi sau khi tốt nghiệp”
“Ha-ha, Chillas, cô định thui chột tài năng bằng cách cho cậu ta chôn chân tại một trường đại học danh tiếng bậc 3 như của cô sao?” Cahrodli nói giọng mỉm mai rồi quay sang Molizart, “Tôi sẽ cấp thêm cho cậu ta một căn nhà tại Joiti Hill và một chiếc chổi bay Kirselt XG. Ý cậu thế nào?”
“Ngài xộp thật đấy Cahrodli”, Molizart đáp. Joiti Hill là nơi đắt đỏ nhất Vương quốc và cũng là nơi tập trung những món hàng xịn và độc nhất vô nhị mà chỉ có dân giàu mới mua nổi, Kirselt XG là một trong số đó. Cahrodli là một đại pháp sư giàu có bậc nhất nơi đây và Kanithe là một cơ hội lớn để làm rạng danh trường đại học vốn đã được xếp hạng nhất toàn quốc của ông. Molizart biết điều đó. “Tôi rất tiếc thưa ngài Cahrodli và bà Chillas nhưng quyền quyết định sẽ là do Kan. Còn sau cuộc thi này, nếu cậu ta có thể qua được kì thi sát hạch về Bào chế thuốc thì tôi sẽ cho cậu ta tốt nghiệp sớm 2 năm, không cần quý bà Chillas và ngài Cahrodli đây nhắc nhở”.
Thấy Molizart nói cũng đúng, Chillas và Cahrodli nhìn nhau bằng một ánh mắt ta-sẽ-không-thua-đâu rồi lại hướng ánh mắt lên màn gương. Một số giáo sư buộc phải trở lại gương của mình để theo dõi những người khác, mặc cho khuôn mặt họ lộ nguyên chữ tiếc rõ to.
…
Trở lại thế giới mà cuộc thi đang diễn ra…
Sau hơn nửa giờ đồng hồ đấu phép mà vẫn không làm đối phương bị một vết xước nào, cả hai đứng yên lập mưu.
Nó thì có lớp da bảo vệ nhưng cậu phải dùng đến quả cầu phép. Vậy tức là chỉ cần phá quả cầu đó là được. Nãy giờ nó đã thử mọi cách nhưng vẫn không sao làm quả cầu đó biến mất. Có lẽ không tấn công được từ bên ngoài thì nó phải phá từ bên trong thôi. Nghĩ ngợi một lúc, nó hét lên.
“NARD!!!”
Dĩ nhiên làm sao Kan có thể hiểu được tiếng của…quái vật. Trước mắt cậu chỉ là một con quái vật gầm lên một tiếng dữ dội. Có lẽ nó không làm được gì cậu nên bực bội đây mà, tội nghiệp, Kan nghĩ. Nếu không phép thuật nào xuyên qua người nó được thì chỉ có cách làm cho nó chết mà không xuyên qua người, như lửa thiêu hoặc đóng băng chẳng hạn. Nhưng lửa thường và băng thường không đủ giết chết nó, chỉ còn cách dùng…thần chú không tưởng thôi.
Đang suy nghĩ chợt Kan thấy bên cạnh con quái vật bây giờ đã có một sinh vật nhỏ bằng bàn tay, có một đôi cánh mỏng, trong suốt, mái tóc bạch kim hơi xoăn dài đến vai và ăn mặc như những vị thần trong thần thoại ở một đất nước nào đó mà người ta gọi là Hy Lạp trong một thế giới khác mà cậu từng nghe trong giờ giảng của thầy Spruzt. Nhưng nhìn kĩ thì sinh vật đó không giống như thần cho lắm vì có đôi mắt màu xanh lá cây kì lạ và đôi tai dài như yêu tinh. Vị…yêu thần kia rên lên những tiếng mà theo Kan là tiếng kêu hoảng sợ.
“Chủ nhân cho gọi Nard?”
Rồi chợt Kan thấy con quái vật gầm lên.
“Ngươi giỏi lắm! Nãy giờ thấy ta với tên đó đấu với nhau mà trốn ở xó xỉnh nào là sao?”
Tiếp theo đó là yêu thần, mà theo Kan, rên lên ư ử.
“Dạ đâu có đâu ạ. Tại hai người đấu hăng say quá nên thần đâu thể chen ngang được ạ”.
“Vậy thì bây giờ ta cần ngươi làm gì đó, Nard ạ!”
Kan nghĩ không thể kéo dài hơn được nữa. Có vẻ như nó đang đe dọa yêu thần. Cậu phải làm gì đấy để cứu yêu thần bé nhỏ kia. Hiện tại cậu không thể hạ gục được con quái vật kia nên chỉ có thể làm cho yêu thần một quả cầu phòng ngự. Nhưng như thế thì không được. Kan không thể cùng lúc duy trì hai quả cầu phép và đánh quái vật được. Vậy chỉ còn cách cho yêu thần vào chung quả cầu phép thôi.
“Addo Sprite”
Yêu thần chợt bị hút về phía Kan. Cậu gõ nhẹ đũa phép lên thành quả cầu và yêu thần bay xuyên qua lớp vỏ bảo vệ, vào bên trong với Kan.
“Sao ngươi lại cho ta vào đây?” vị yêu thần ngạc nhiên nhìn Kan.
“A! Ngươi biết nói tiếng người à?” bây giờ lại đến phiên Kan ngạc nhiên. Xem ra thế giới này cũng khá thú vị.
“Dĩ nhiên. Nard ta tiếng nào chẳng biết nói”, Nard tự hào, rồi như sực nhớ ra nhiệm vụ của mình, Nard hỏi, “Vậy trả lời câu hỏi của ta đi!”
“Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi khỏi con quỷ, à quái vật kia”, Kan đáp.
“Vậy sao? Con quái vật à?” Nard hỏi và nở một nụ cười đầy nguy hiểm.
Gần như ngay lập tức, Nard ngoắc tay một cái và cây đũa phép vụt khỏi tay Kan, bay thẳng vào tay tên quái vật và quả cầu phòng ngự lập tức biến mất.
“NGƯƠI…”, Kan hét lên.
“Xin lỗi. Có lẽ hơi muộn khi cho ngươi biết điều này nhưng ta cũng phải nói. “Con quái vật” mà ngươi đang đánh nãy giờ là chủ nhân của ta đó”
Con yêu tinh, Kan không còn thấy nó có vẻ gì là thần nữa, bay về với con quái vật. Ngay khi cậu chưa kịp nghĩ ra phải làm gì thì con quái vật nhảy vào người cậu, đè cậu nằm xuống. Sức mạnh của con quái vật thật khủng khiếp. Hai tay nó đè chặt tay cậu và người nó thì đè lên chân cậu. Kan không thể cựa quậy được. Tim cậu chợt đập nhanh và hơi thở trở nên gấp gáp. Xâm chiếm lấy người cậu bây giờ không còn là một Kanithe Rosteirn đầy tự tin nữa mà là một cảm giác sợ hãi vô hình bởi cậu chợt nhận ra đôi mắt con quái vật ấy đã chuyển sang màu đỏ như máu và nó đang gầm lên dữ dội, để lộ hàm răng sắc nhọn vẫn còn đọng máu của những kẻ xấu số.
Kan chợt nhận ra mình đã quá sai lầm khi tin vào con yêu tinh kia. Cậu đã không thận trọng hơn và giờ đây cậu phải gánh chịu cái hậu quả khủng khiếp này đây.
…
Tại phòng thi trường Cansailk…
Hình ảnh cậu bị con quái vật đè xuống đất không thể nhúc nhích và cây đũa phép đã bị nó quăng đi một khoảng khá xa bị tắt một cách đột ngột.
“Cậu ta không thi triển phép thuật nên ta không thể thu hình của cậu ta được”, Jok giải thích cho sự mất tín hiệu đột ngột này.
“Kan sẽ bị ăn thịt mất”, bà Chillas la lên, lấy tay che đôi mắt mình.
Molizart không nói gì mà xoay mình tiến về phía chiếc gương khổng lồ.
“Cậu tính làm gì thế, Molizart?” Keyil hấp tấp đi cản.
“Cậu biết tôi đang làm gì mà. Đi cứu Kan chứ sao. Chỉ cần qua lớp không gian này, sau đó dùng thuật dịch chuyển không gian là có thể cứu được cậu ta”
“Cậu điên à, Molizart?” giáo sư Spruzt và một vị giám khảo nữa cản đường Molizart, “Thí sinh có bị gì thì cũng không phải chuyện chúng ta. Ngay từ đầu tham gia, họ phải biết điều đó. Chấp nhận tham gia thì phải trả giá. Nếu không dùng đũa phép bắn tín hiệu bỏ cuộc thì không thể thoátl. Đó là luật”
“Vậy ngài muốn cậu học trò cưng của mình bị con quái vật đó nuốt và uống máu sao? Ngài nhẫn tâm thế sao, Spruzt?”
“Tôi rất tiếc nhưng đó là luật, cậu Molizart à”, Cahrodli can thiệp khi thấy Spruzt chợt im lặng, “Đó sẽ là bài học cho Kanithe. Vả lại, tham gia cuộc thi này cũng đã từng có mấy người trả giá bằng cuộc sống của họ. Không phải là lần đầu. Sao cậu lại mất bình tĩnh như thế chứ?”
Molizart không để ý những gì Cahrodli nói cho lắm bởi bản thân anh cũng chẳng thể đưa ra được câu trả lời hợp lí. Anh rút đũa phép ra, chỉ thẳng về phía hai người đang cản đường anh.
“Tránh đường!”
“Molizart! Anh làm hơi quá rồi đó!” Cahrodli bực bội, “Chúng ta là giám khảo, không thể vì một ai mà phá luật”
“NGÀI THÔI ĐI!” Molizart hét lên khiến không gian phòng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng của quả cầu báo nguy đang chuyển sang màu đỏ và reo lên từng hồi, trong quả cầu hiện một cái tên đang bay lơ lửng, “Kanithe Rosteirn”. Molizart cảm thấy như có gì thiêu đốt trong người khiến anh không thể giữ nổi bình tĩnh, “Bài học à? Chắc cậu ta sẽ chết trước khi có thể dùng bài học đó mà sửa chữa lỗi sai đó. Một thiên tài như Kan không thể chết như thế được. Còn bây giờ…TRÁNH RA!!!”
Kết thúc câu nói của Molizart, từ đũa phép anh bay vụt ra hai tia phép xanh, đẩy hai kẻ chắn đường văng ra xa cái gương. Anh tự tạo cho mình một quả cầu phòng ngự để tránh bất cứ sự giữ chân nào và tiến về phía chiếc gương khổng lồ.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn dõi theo cậu, từ cái hồi mà anh đảm nhận chức hiệu trưởng trường Cansailk này. Anh luôn thích thú trước những trò phép thuật và cả vẻ mặt cậu nhăn nhó trước những món thuốc quái đản của chính mình. Nhiều lúc anh muốn nói chuyện với cậu như bình thường chứ không phải một thầy hiệu trưởng nói với một học sinh nổi tiếng khắp trường như thế nhưng sao mà khó quá. Nhiều lúc anh thấy mình thật kì lạ. Và giờ đây khi cậu đang gặp nguy hiểm, có một cái gì đó nó dâng trào trong người, thật khó mà kềm lại được. Đó là gì?
Anh rảo bước nhanh hơn về phía chiếc gương khổng lồ. Có lẽ câu trả lời nằm sau cánh cửa không gian này. Nhưng ngay khi anh chỉ còn cách tấm gương khổng lồ vài bước chân, Cahdroli nói bằng caí giọng khàn khàn của mình.
“Cậu không cần phải đi nữa, Molizart. Rosteirn xong rồi”
“Ngài có ý gì khi nói…”
Molizart nhìn về phía quả cầu báo nguy và nhận ra làn khói đỏ đã biến mất và giờ đây đã được thay thế bằng làn khói trắng đục thường lệ. Và trước khi anh có thể tự tìm ra câu trả lời thì tấm gương theo dõi Kan chơt hiển thị lại hình ảnh của cậu.