Phép thuật - Chương 1
Chương 1: Cúp Qruitz
Trường Cansailk, một ngôi trường phù thủy danh tiếng gồm 10 khối và hầu hết học sinh trường này đều tốt nghiệp loại ưu và được tuyển thẳng vào các trường đại học phép thuật lừng danh. Nhưng hiện tại trong ngôi trường này, điều khiến cho tất cả các giáo sư chú ý đó là một cậu học sinh tên là Kan. Một cơn sốt thật sự. Để hiểu rõ hơn, chúng ta hãy chú ý vào một lớp học nọ.
“Tiếp theo!”, vị giáo sư già quay sang Kan, nheo mày, “Kan và Dennis”
Hai cậu học sinh tiến về giữa phòng, giơ đũa phép thủ thế. Giáo sư Spruzt ra hiệu thì ngay lập tức Dennis hét toáng lên “Conteigo” (shield)
Căn phòng vẫn im lặng. Kan đã không tấn công. Bình thường chỉ cần ra hiệu thì các đối thủ của cậu đều bị hạ gục không quá 5 giây. Riêng Dennis là một ngoại lệ. Dennis có thể cầm cự với cậu được 30 giây nhờ mấy câu thần chú phòng vệ. Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về Kan và nhận ra cậu không tấn công vì bận thi triển câu thần chú mới. Xung quanh cậu bây giờ được bao bọc bởi một quả cầu phép màu xanh ngọc. Một loại phép thuật phòng ngự cao cấp. Và thầy Spruzt biết điều đó.
Khiên phòng ngự của Dennis biến mất sau khi được gọi ra 3 giây. Thần chú này chỉ phòng vệ tức thời được thôi. Dennis bắt đầu hét tất cả những câu thần chú mình biết.
“Infligos”
Tia phép bắn vào quả cầu và dội lại.
“Addo virga”
Vẫn không có tác dụng.
“Thôi đủ rồi. Dennis, em về chỗ đi. Còn Kan sau giờ học hãy lên phòng thầy”
Tiết học cứ thế trôi qua. Cuối tiết, Kan theo thầy Spruzt vào văn phòng thầy, để lại một đám học trò tụ lại kháo nhau.
“Lần này là quả cầu phép thuật”
“Tớ nghe nói đó là thần chú phòng ngự cao cấp. Phải mất khá nhiều thời gian luyện tập mới được đó.”
“Ừ, thế mà cậu ấy có thể duy trì được nó lâu thế”
“Chắc là mất năng lượng dữ lắm. Thế mà mặt vẫn không đổi sắc thái”
“Không chừng cậu ta học hết sách phép thuật trong thư viện trường mình lắm”
“Đừng có đùa! Nhiêu đó sách cả đời còn chưa biết đọc hết không nữa là!”
“Ai biết được. Chẳng phải cậu ta đã nhảy 2 lớp vào thẳng khối 8 của mình sao? Mới 16 tuổi đã vào khối 8. Ghê gớm thật!”
…
Ở trường Cansailk này, 11 tuổi sẽ được học Khối phép thuật 1 và cứ thế học hết 10 năm sẽ vào đại học phép thuật. Thế mà mới học được 5 năm, Kan đã thể hiện mình hơn người và thi triển tất cả các phép thuật ở khối 6,7 và cả 8 cho toàn bộ giáo sư trong trường xem, bao gồm cả thầy hiệu trưởng. Dĩ nhiên với tài đó thì được tuyển thẳng vào lớp 9 mới đúng. Tất cả chỉ vì khả năng Bào chế thuốc “tuyệt vời” của cậu mà mọi người đều cho rằng tốt hơn hết là cho cậu học Khối phép thuật 8 để có căn bản.
“Ngồi xuống nào Kan”, Spruzt ôn tồn nói.
Kan ngồi xuống đối diện thầy.
“Nói cho thầy nghe nào. Con đã học đến cuốn nào trong thư viện rồi?”
Kan có vẻ như đang nhẩm tính rồi nhanh nhẩu trả lời.
“Dạ chắc chỉ còn cuốn “Phép thuật tối cao”, “Những câu thần chú của mọi thời đại”, “Thần chú không tưởng” và khu sách tà ma là con chưa đọc thôi ạ”
Spruzt nhìn cậu học trò của mình mà không nói gì. Gần một triệu đầu sách vậy mà cậu nói đọc chỉ còn mấy cuốn đó thì sao một vị pháp sư như ngài lại có thể tin được cơ chứ. Nhưng đây lại là Kan thì có lẽ điều đó là có thể.
“Ta không chắc là ta có thể tin lắm vào điều con nói. Nhưng nếu con muốn thể hiện điều đó và được đánh giá đúng tài năng của mình, con nên tham gia kì thi “… điều ước”.
“Sao?” Kan ngạc nhiên.
“Đây là cuộc thi tổ chức hằng năm dành cho các học sinh năm thứ 8 trở đi. Các học sinh sẽ vào một thế giới khác do ban tổ chức chọn. Học sinh năm 8 được yêu cầu phải thực hiện được nguyện vọng của 100 người trong vòng 3 tháng. Năm 9 thì 200 và năm 10 thì 300. Đây không phải là một cuộc thi dễ. Học sinh thực hiện được yêu cầu sẽ được đánh dấu tốt vào hồ sơ của họ khi vào Đại học. Học sinh đứng đầu trong cuộc thi sẽ được cúp Qruitz”
“Qruitz!!! Thật sao thầy?”, Kan reo lên.
“Đúng vậy. Người thắng được cúp này sẽ được chọn bất kì trường đại học nào mình muốn và được miễn toàn bộ học phí trong suốt quá trình học”
Spruzt nhìn khuôn mặt phấn khích của cậu học trò mà cười.
“Đừng xem thường, Kan. Cuộc thi này từ trước đến giờ chỉ có chưa tới 5 người đạt được cúp. Số điểm đạt được phải hơn 300 điểm và phải cao nhất. Người đạt được cao nhất trong những người đạt cúp cũng chỉ thực hiện được 395 nguyện vọng thôi. Không đơn giản như con nghĩ đâu”
“Dạ. Con sẽ cố gắng”
Kan chào thầy rồi trở về phòng của mình, trong đầu đầy những suy nghĩ.
…
Còn ba tháng nữa là đến ngày bắt đầu cuộc thi. Kan bỏ ra hầu hết thời gian ở thư viện, nghiên cứu ba cuốn sách cuối cùng mà cậu chưa đọc. Cậu có thể dễ dàng thấy mọi người thi triển phép thuật ở khắp mọi nơi. Ba tháng ở một thế giới khác đâu phải đơn giản. Chẳng biết nó thế nào nên chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Nguyện vọng cần thực hiện lại tính theo đơn vị hàng trăm. Nhìn là thấy oải. Kan giải quyết hai cuốn “Phép thuật tối cao” và “Những câu thần chú của mọi thời đại” trong 1 tuần và bây giờ cậu chỉ còn mỗi cuốn “Thần chú không tưởng” mà cũng thấy ngán quá trời. Đọc thì cậu đã đọc hết từ lâu rồi mà thi triển thì không được. Thần chú không tưởng mà. Thần chú này đã được phát minh ra khá lâu rồi nhưng chỉ có đúng người phát minh ra nó thi triển được, mà cũng làm được đúng một lần vì sau đó ông ta chết do cạn kiệt năng lượng. Vì phép thuật này nguy hiểm như vậy nên đã được đặt ở khu đặc biệt, học sinh thường không thể lấy được. Mà cũng nghe rồi đó. “Học sinh thường”. Cậu có phải học sinh thường đâu. Để đọc được nó với pháp thuật của cậu thì chẳng có gì khó. Trình độ của cậu đủ đi làm thầy dạy trong Cansailk luôn ấy chứ. Nhiều người thắc mắc sao cậu có thể đọc được một lượng sách không thể tin nổi như thế. Hahah. Thật ra cũng có bí mật đó chứ. Cậu đọc rất nhiều sách và trong đó, cậu luyện được một câu thần chú giúp cậu đưa kiến thức trong 50 quyển vào đầu trong vòng nửa giờ. Vậy thì gần 6 năm ở đây cũng giải thích được rồi hen. Dĩ nhiên cho chúng vô đầu là một chuyện, thi triển được chúng lại là chuyện khác. Vì vậy mà mọi người, cả thầy cô trong Cansailk, đã không ngần ngại đặt cho cậu một biệt danh, “thiên tài Kan”.
Thôi, quay trở lại với cuốn “Thần chú không tưởng” nào. Những câu thần chú trong này nhằm tạo ra những linh thần có sức mạnh kì lạ. Thần băng Siva, thần lửa Heizta,…Những vị thần này được miêu tả theo trí nhớ của những người chứng kiến. Các vị thần được gọi ra bằng sức mạnh phép thuật và ý chí. Họ mạnh đến nỗi có thể rút hết sức mạnh và ý chí của một đại pháp sư huyền thoại ngay khi vừa được gọi ra. Vì vậy chưa một ai biết khả năng thật sự của họ. Khỉ thật. Chẳng lẽ đành bất lực sao?
…
Thời hạn chuẩn bị đã hết và cuộc thi “… điều ước” chính thức khai mạc.
Căn phòng dành cho cuộc thi này đặt biệt to hơn bất cứ phòng nào ở trong ngôi trường cổ kính này. Một vật gì đó trông như chiếc gương khổng lồ nhưng lại có bùa chú và phép thuật vây lấy, tạo ra một làn sương mỏng xung quanh nó. Cái gương đó được đặt ở cuối phòng và dọc hai bên tường là những chiếc gương giống như vậy nhưng nhỏ hơn rất nhiều cùng với những cái ghế dựa. Nghe đâu đó là nơi theo dõi cuộc thi của ban tổ chức. Phòng bây giờ nghẹt cứng với đông đảo các thí sinh, các vị pháp sư có tiếng và các nhà thông tin báo chí. Ừ thì Qruitz là một giải lớn nhưng cũng rất nguy hiểm. Nó là một giải mà phạm vi trên toàn vương quốc phép thuật này và gồm nhiều trường tham dự chứ không phải chỉ riêng Cansailk.
Thầy hiệu trưởng bước vào và nói thể lệ thi cho mọi người. Mọi thứ đều như giáo sư Spruzt nói với Kan. Chỉ có thêm một thứ đó là nếu học sinh gặp nguy hiểm, chỉ cần phát tín hiệu cầu cứu thì sẽ được trở về Cansailk nhưng cũng đồng nghĩa với bỏ cuộc. Và còn một điều nữa là nếu không phát tín hiệu cầu cứu thì sẽ không thể trở lại với thế giới này cho đến khi sau 3 tháng, tức là thời gian thi hết hạn. Khi đến lúc thì cánh cổng sẽ tự mở. Mỗi học sinh được mang theo đồ dùng trong Túi không đáy, một cây chổi bay và một cây đũa phép (tốt nhất là thêm mấy cây dự phòng).
“Tất cả mọi người chuẩn bị!” thầy hệu trưởng ra lệnh.
Tất cả học sinh leo lên chổi, một tay cầm đũa phép. Kan cũng leo lên chổi. Tất cả mọi người đều hướng mắt vào tấm gương khổng lồ. Thầy Molizart, hiệu trưởng trường Cansailk, và Cahrodli, đại pháp sư miền Tây vương quốc phép thuật, giơ cao đũa phép về phía tấm gương, cùng đọc to câu thần chú.
“Potestas des levis etto dunkelheit ons helpenius o patefacios espakio”
Kan thì thầm “Phép thuật tối cao đây mà. Đúng là loại thần chú hỗn tạp. Xem nào…đây là phép thuật mở ra không gian mới. Chậc, mình làm cũng được vậy. Sao lại phải cần đến hai người nhỉ?”.
Một không gian mới được mở ra từ tấm gương. Bây giờ, sau lớp thần chú khi nãy là hình ảnh của một bầu trời trong xanh và những đám mây trắng khá to. Thầy Molizart nói lớn.
“Các trò hãy bay vào khoảng không này và bắt đầu cuộc thi của mình ngay khi nghe ta đếm đến ba. Và nhớ, cổng sẽ không mở ra cho đến khi thời hạn kết thúc. Rõ chưa ?”
“Rõ” , tất cả thí sinh hô to, trừ một người. Kan cuối xuống thì thầm, “Làm người ta cứ như con nít ấy. Chậc chậc”.
“1!”
“2!”
“3!”
Từ đũa phép ông bắn lên những tia pháo bông và gần như ngay lập tức, hàng loạt cây chổi bay vào không gian mới với một tốc độ kinh người.
Cuộc thi bắt đầu.
Hết chương 1.