Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 9
Chap 4: Light
Những tia nắng đầu tiên cố gắng xuyên qua lớp sương trắng xóa, đánh thức các sinh vật vẫn còn chìm trong giấc ngủ say. Uy Vũ rúc sâu vào trong chăn ấm, cố gắng không để hơi lạnh thấm vào da thịt, với tình hình này thì chắc chắn hắn sẽ trễ học.
– Vũ! Thức dậy!
– Ưm… ưm… – hắn nhăn nhó, lăn qua lăn lại một hồi rồi tiếp tục… ngáy o o.
– UY VŨ!!!!! THỨC DẬY – tiếng hét ở sát bên tai khiến hắn không thể nán lại trên giường thêm một phút nào nữa, nếu không muốn bị nhéo
– Vâng… con thức rồi – Vũ ngồi dậy, giọng khàn khàn uể oải
– Nhanh lên con, trễ bây giờ! – Phương hối thúc – hai bố con mấy người ai cũng ngủ say như chết ấy!
– Ai nói xấu anh đó – Vĩ ở đâu ló mặt ra khiến Phương giật mình
Cậu nở một nụ cười đe dọa:
– Em nói anh đó! Ngủ rồi là không biết đường dậy.
Anh cười hì hì rồi quay sang hắn
– 6 giờ 15 rồi. Con nói hôm nay 6 giờ 30 phải có mặt sao?
– Hả? – hắn nhảy nhỏm ra khỏi giường – thôi chết!
Nói rồi, với tốc độ nhanh chẳng thua gì Mộc Miên, hắn chạy vào nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, thay đồ trong nháy mắt. Lúc đó, Phương ở ngoài trố mắt ra nhìn rồi mỉm cười
– Nó với anh giống nhau quá… Cái tật… lúc nào cũng hớt hơ hớt hải. Nước tới chân mới nhảy
Chợt một vòng tay vòng qua eo cậu, hơi thở của anh phả vào tai cậu, ấm áp
– Nếu không vội vội vàng vàng thì đâu có gặp được em…
Phương nhớ lại những chuyện đã qua rồi cười thật tươi. Hai người đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió mới có được hạnh phúc mỹ mãn hôm nay…
– Xin lỗi vì cắt ngang giây phút lãng mạn của cả hai. Nhưng mà… con sắp trễ rồi – hắn khổ sở nhìn ba và bố.
– Ừ… ừ – Phương đỏ mặt vội đẩy anh ra. Thằng nhóc này, lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc hết.
Ba người nhanh chóng yên vị trên chiếc xe hơi quen thuộc.
– Vũ, hôm nay con vô trường sớm vậy? – Phương hỏi, khởi động máy.
– Dạ, sắp thi rồi nên trường sắp xếp học thêm giờ
Chiếc xe lăn bánh, trong chớp mắt đã đến nơi. Hắn nhìn lên đồng hồ, còn 5 phút nữa. Chạy thì may ra là kịp.
———————————————–
Hắn thở hồng hộc, đặt cái cặp lên bàn, cùng lúc đó thì cô Nhiên bước vào. Hên quá. Nhưng mà chạy kiểu này hoài chắc hắn đứng tim mất. Có lẽ là nên vặn đồng hồ báo thức đi là vừa. Mà cái đồng hồ nào có khả năng đánh thức được hắn chứ? Thật là khó trả lời. Hắn vò đầu, đôi mày hơi chau lại. Dẹp chuyện đó qua một bên, giờ hắn phải tập trung cho môn Sinh mới được.
– Nè, sao vô trễ quá vậy? – Mộc Miên thúc vào hông hắn
– Tại… – hắn hơi đỏ mặt
– Ngủ quên chứ gì? – nhỏ che mặt cười gian – ông ngủ gì mà như heo vậy?
– Heo gì mà heo – hắn khẽ gắt lên. – tại hôm qua…
– Vũ, có cái này – nhỏ nhún vai, móc trong túi ra một cây viết – tặng ông nè
Hắn nhận lấy, mỉm cười săm soi món quà vừa được tặng. Cây viết màu xanh nhạt, trên thân có hình chuột Mickey rất dễ thương.
– Cha, đẹp quá… – hắn xoay xoay qua lại, chợt phát hiện điều thú vị, reo lên – có cả đèn nữa này. – hắn chỉ chiếc đèn ở đỉnh viết rồi toét miệng vui vẻ – cảm ơn bà nha.
– Hi, có gì đâu, ông thích là được rồi.
– À này – nhỏ nhìn hắn, đôi mắt ánh lên tia nhìn khó hiểu – mà thôi…
Nhỏ quay lên bảng, nhí nhảnh cười như không có gì.
Vũ chau mày tự hỏi. “Nhỏ định nói gì nhỉ? Không lẽ có liên quan đến Kỳ Anh?”
Nói đến Kỳ Anh, hắn nhớ đến mảnh giấy tối qua. Câu cuối cùng mà nó nói…
“Nguyễn Minh Anh là một người kiên cường, phải không?”
Vũ cúi xuống, lôi ra cuốn sổ bìa đen. Cuốn sổ bị xé gần hết , chỉ còn lại vài tờ giấy mỏng đã ngả màu. Hắn dừng lại ở trang cuối cùng. Hình ảnh người phụ nữ với vẻ rạng ngời tràn đầy sức sống, trên tay bế đứa bé đang nhoẻn miệng cười hồn nhiên ngày một đi sâu vào trong tiềm thức của hắn. Khẽ miết tay lên nét mặt phúc hậu quen thuộc, hắn thốt ra một tiếng mà từ lâu đã được chôn sâu vào tâm hồn mình, nhẹ nhàng nhưng da diết, đau đớn…
– Mẹ…
“Minh Anh của mẹ là một đứa trẻ rất kiên cường, phải không?”
“Dạ”
“Thế là mẹ yên tâm rồi…”
Hắn thở dài. Một người nữa, đã nói với hắn câu đó. Những nghi vấn và nỗi lo sợ vô hình đang đè nặng lên tâm hồn hắn. Chợt Vũ quay xuống, đôi mắt nâu tối nhìn nó trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nãy giờ lo nghĩ không nên chẳng có chữ Sinh nào trong đầu hết. Không được, hắn phải tập trung thôi, còn mấy ngày nữa là thi rồi…
Uy Vũ chăm chú chép lại hệ thống kiến thức cô ghi trên bảng. Mộc Miên quan sát hắn trong chốc lát. Nét lo lắng lóe lên như một tia chớp rồi vụt tắt. Nhỏ chuyển tầm quan sát của mình ra ngoài cửa sổ.
Dạo này bầu trời khá âm u. Chắc là sắp mưa. Chậc, kiểu này thì tuần thi của nhỏ sẽ chìm trong mưa mất. À, mà sắp hè rồi nhỉ? Nhanh thật…
——————————————————
Tuần tiếp theo, kì thi học kì II diễn ra khá căng thẳng. Mặc dù chỉ mới lớp 6 nhưng với tiêu chuẩn của trường Thiên Ân, đào tạo các học sinh giỏi toàn diện, mỗi môn thi đều phải đạt từ 9.0 trở lên, trừ môn Văn đạt từ 8.0 trở lên. Đó là lí do vì sao những học sinh được đào tạo trong trường đều trúng tuyển vào các trường trung học có tiểng trong nước.
Uy Vũ gần như chìm ngập trong núi bài Sinh và Sử. Chỉ cần nhìn đến cuốn tập là hắn đã hoa mắt, tai ù, mất ngủ kinh niên rồi. Hai môn này lại thi chung một ngày nữa chứ. Thật là ác mộng. Vậy mà có những đứa trong thời khắc sinh tử của hắn lại có thể nhởn nhơ, tí tởn với nhau mỗi ngày. Nói đâu xa, Kỳ Anh với Mộc Miên chứ ai. Nó thì không nói gì, học giỏi đều các môn. Còn nhỏ, hắn không biết trong đầu nhỏ có cái gì mà nó “siêu việt” đến mức nhỏ và cô Nhiên, thầy Sơn trong lớp cứ trao đổi, tranh luận với nhau mà hắn chẳng hiểu gì sất.
Hai giờ sáng, hắn nằm gục trên bàn, thở phào. Cuối cùng thì đống đó cũng đã được hắn giải quyết xong. Vũ mệt mỏi tắt đèn, nằm vật ra giường, ngủ ngay, chẳng màn đến việc giăng mùng chi cho mất thời gian. Chắc mấy con muỗi thương tình mà không cắn hắn một ngày nhỉ?
————————————————-
Chỉ còn 3 chữ… 2 chữ… 1 chữ… Xong! Phù… Hắn đóng nắp bút lại, cười hài lòng. Thế là xong tuần thi rồi. Hè đến, để xem năm nay hắn có kế hoạch gì nhỉ? Việc đầu tiên hắn làm chắc chắn là ngủ. Hắn sẽ dành ra một tuần ngủ cho đã, không sợ ba nhắc nhở nữa. Đúng rồi, nghe ba nói thì gia đình sắp có một chuyến đi chơi xa.
– Đã hết thời gian làm bài! Cô sẽ đọc số báo danh và các em đem bài thi lên đây. 60025,…
Vừa ra khỏi phòng thì, hắn đã bắt gặp gương mặt cực kì khả-ái của nhỏ
– Thi được không?
– Được. Bà thì chắc là ổn hết chứ gì?
– Cũng cố gắng lắm chứ bộ – nhỏ cười hì hì – hè rồi có đi đâu chơi không?
– Nghe ba nói là sẽ được đi chơi xa một chuyến – hắn khoe, đôi mắt không giấu được sự vui sướng
– Sướng nha… – nhỏ chớp chớp mắt – nhưng đó là sắp tới, còn giờ thì… qua nhà tui chơi đi
– Bây giờ á? – hắn hỏi, trong lòng cũng dấy lên một thắc mắc, nhà nhỏ ra sao nhỉ? – lỡ ba la rồi sao?
– Yên tâm, tui đã xin cho ông rồi. Đi! – nhỏ hất mặt tỏ vẻ đắc thắng rồi kéo hắn đi.
Con nhỏ này, lúc nào cũng làm rồi mới thông báo. Hắn lắc đầu, phì cười.
———————————————-
– Uy Vũ, ông có nghe thấy gì không? – nhỏ hỏi, tay vẫn bịt mắt hắn
– Mùi hoa hồng thơm lắm. Sao giống phòng của Kỳ Anh vậy? Nhưng mà không phải. Gió nhìu quá. – Hắn nói luôn một tràng, không hay biết nhỏ đang cười trước thái độ này của hắn
– Rồi, giờ mở mắt ra đi…
– Woa… Đẹp quá vậy? – hắm trầm trố, choáng ngợp trước cánh đồng tràn ngập hoa hồng. – đủ loại luôn, hoa hồng trắng này, hoa hồng phấn, hồng tỉ muội, hồng vàng và… hồng nhung…
Mồ hôi trên người hắn rịn ra ngay khi thấy nguyên một khu vực đỏ rực dưới nắng.
– Ai mượn ông nhìn qua đó – nhỏ nhăn trán, thô bạo xoay (xách) đầu hắn về phía khu trồng hoa hồng bạch.
Hắn cười cười khổ sở, cảm giác sợ hãi vẫn còn vương lại, nhưng rồi cũng bị mùi hương quyến rũ của hoa hồng làm cho tan biến.
– Vậy ra bà ở trong rừng hoa này à? – hắn hỏi, nháy mắt lém lỉnh – y như công chúa ngủ trong rừng ấy…
Nhỏ vờ e lẹ, khiến hắn nổi gai ốc
-…có điều chắc chỗ nào bà ở thì chỗ đó bị san bằng hết nhỉ – hắn mím môi, cố không để lộ ra nụ cười
Nhỏ đánh bốp vào vai hắn, mỉm cười đe dọa:
– Hình như ông không muốn sống nữa hả?
– Đâu… đâu có, tui còn yêu đời lắm. – hắn hơi lùi lại
Nhỏ xoay người, đi một nước.
– Ê… giận hả gì vậy? – hắn nhăn nhó níu tay nhỏ
Mộc Miên quay mặt lại, phì cười, véo má hắn:
– Ông tướng, tui làm rớt cái này nên đi nhặt lại
Nói rồi nhỏ xòe tay ra, đưa cho hắn xem. Một chiếc nhẫn.
– Chà, đẹp quá nhỉ? Nhẫn hoa hồng. Cái này được làm bằng gì?
– Nguyên cả nhẫn được làm bằng vàng trắng, ở giữa có đính pha lê.
– Ai tặng cho bà vậy? – hắn cầm nó lên, giơ về phía mặt trời. Chiếc nhẫn như tỏa sáng lóng lánh dưới nắng.
– Là… ba của tui – nhỏ hơi ngập ngừng
– À, xin lỗi – hắn cảm thấy lúng túng trước thái độ của nhỏ. Hình như hắn đã hỏi không đúng rồi. – bà dẫn tui về nhà bà đi.
Không đợi Mộc Miên trả lời, hắn nắm tay nhỏ kéo đi. Nhỏ mỉm cười.
– Này, biết nhà tui ở đâu mà lôi đi xềnh xệch thế?
– À, à, xém quên – hắn cười hì hì – bà dẫn đường đi.
——————————————————–
Căn nhà của nhỏ khá rộng lớn, phải nói là một biệt thự, được sơn màu vàng cam nổi bật và làm cho hắn có cảm giác tươi mới đến lạ.
– Vào đi, đứng đó nhìn gì nữa? – nhỏ cười – chào mừng ông đến với nhà tui.
Cả hai bước vào phòng khách. Căn phòng được trang trí thanh nhã với tông màu vàng kem, nhờ hệ thống đèn pha lê thắp sáng gần như cả ngày, mang lại cho không gian sự ấm cúng nhưng vẫn thoáng và tràn đầy năng lượng.
– Ủa, sao tui không thấy ai ngoài bà hết vậy? – hắn nhìn quanh quất cố gắng tìm thêm một người nữa trong căn phòng rộng lớn.
– Có chứ – nhỏ mỉm cười
– Mẹ bà hả? – hắn hỏi
– Không, đây là “giang sơn” của tui. Lúc trước, thường vào những ngày nghỉ hay cuối tuần tui đến đây. – nhỏ nói đầy tự hào – còn giờ thì tui gần như ở đây luôn.
– À… – hắn định hỏi nữa nhưng bị chặn lại bởi giọng nói của ai đó.
– Uy Vũ tới rồi à?
Hắn quay người lại, ngỡ ngàng:
– Kỳ Anh?
– Ngạc nhiên quá hả? Hai người vô đi. Tui chuẩn bị một vài món ăn mừng ba chúng ta vượt qua được kì thi – nó mỉm cười, nháy mắt với nhỏ
Mộc Miên reo lên đầy kích động, khuyến mãi thêm đôi mắt long lanh cảm kích:
– Có món ngon để ăn rồi. hí hí
Hắn im lặng nhìn nó. Hỏi, hay không hỏi?
Như đoán trước hắn đang nghĩ gì, nó véo má hắn, cười thật tươi, khiến ai đó dù trong lòng đầy nghi vấn cũng bị hồn lìa khỏi xác.
– Lát nữa, có muốn hỏi gì thì tui trả lời cho. Giờ vô ăn đi.
– Ừ ừ – hắn lúng túng thấy rõ. Bộ những gì hắn nghĩ hiện rõ trên mặt hết hay sao?
Mộc Miên thì nhìn hai người đó, nở nụ cười tà. Hình như có đôi cánh đen đang vỗ nhẹ phía sau lưng nhỏ thì phải. Tụi này, đôi khi lãng mạn thái quá. Haha, thế cũng hay… Kệ lát nữa có ra sao thì tới đó tính.
– Woa, toàn là món làm từ gà… Cà ri gà, gà nướng, gà nấu nấm kiểu Pháp, gà xào gừng. Thơm quá… – nhỏ trầm trồ
– Thích là được rồi. – nó hài lòng nhìn vẻ hào hứng của nhỏ – ngồi xuống ăn đi.
Cả ba ăn cơm rất vui vẻ. Giờ hắn mới biết là nó giống ba hắn lắm, cái gì cũng giỏi, và cả nụ cười mỉm dịu dàng nữa. Có điều… nó hiền hơn ba nói nhiều. Chết, hắn mà nói điều này ra chắc bị ba xé như chà bông quá. Nghĩ vậy thôi cũng khiến Vũ cảm thấy vui vui.
– Vũ uống nước dâu ép đi – nó đặt ly nước màu hồng nhạt lên bàn, sau khi tụi nó đã giải quyết xong đống đồ ăn, mà người tiêu thụ nhiều nhất không ai khác ngoài nhỏ Miên. Vậy mà chỉ vừa-đủ-no thôi đấy?!
Hắn gật đầu cảm ơn rồi nhìn nó. Bốn mắt chạm nhau trong khoảng khắc. Nó vội lảng tránh ánh nhìn của hắn.
– Chắc Vũ có nhiều nghi vấn muốn hỏi tôi phải không? – nó hơi nhếch mép lên. Đôi mắt Kỳ Anh giờ chỉ còn màu đen băng lạnh.
-…………. – hắn im lặng, chờ đợi câu trả lời cho một câu hỏi. Cảm giác bất an bỗng dưng dâng đầy trong tim hắn.
– …Tại sao tôi lại biết Vũ tên Nguyễn Minh Anh, đúng không? – nó dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói bằng giọng đều đều vô cảm – bởi vì tôi đã điều tra về lai lịch của Vũ.
Đây không phải là câu hắn muốn hỏi.
– …mọi việc diễn ra với Vũ, tôi và Mộc Miên đều đã biết trước…
Sắp đến rồi…
– … Có lẽ câu hỏi lớn nhất của Vũ hiện giờ là tại sao tôi và nhỏ lại diễn kịch trước mặt Vũ, phải không? – nó khẽ cử động cơ mặt, nhưng nó chẳng khác gì một sự cố gắng yếu ớt của đôi môi nó – chỉ để thử lòng Vũ mà thôi, không ngờ, người trải qua nhiều chuyện đau buồn lại ngây thơ đến vậy… – nó bật cười khinh miệt.
Vẫn không phải…
– …và còn một sự thật nữa… tôi chính là người đã đốt căn nhà đó… – Kỳ Anh tiếp tục, giọng đều đều nhẹ bẫng. – cũng là người đã đầu độc ông.
Đến rồi…
– Tại sao? – Vũ hỏi, phát hiện ra sự trống rỗng đến vô cùng trong tâm hồn. Hắn không ngờ mình có thể bình tĩnh đến vậy, khi đối mặt với chuyện này.
– Tui đốt căn nhà đó, bởi vì, tui không cao thượng như ông – nó cười chua chát – tui sẽ giết sạch tất-cả những ai làm tổn hại đến mình – độc ác quá đúng không?
Kỳ Anh nhận thấy hắn đang lùi lại. Nó cười khẩy. Đắng. “Phải… đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa…”
Cảm giác này… quen quá…
– Và chuyện tui đầu độc ông nữa, xin lỗi, vì tui muốn người đưa ông vào đây phải lộ diện. Nhưng có lẽ là không cần thiết nữa. – nó thản nhiên như chuyện này chẳng liên quan đến mình. – mọi chuyện chỉ có thế.
Uy Vũ im lặng nhìn nó. Đôi mắt nâu tối tĩnh lặng, tuyệt nhiên không một cảm xúc nào đọng lại.
– Tôi là người như thế đấy, tốt nhất là Vũ nên tránh xa tôi ra một chút – nó nhếch môi – và tôi cũng chẳng có lý do gì để gặp Vũ cả.
Nói rồi, nó chẳng đợi hắn phản ứng, lướt nhanh qua mặt hắn, bóng dáng Kỳ Anh trong khoảng khắc đã không còn, như thể chưa từng xuất hiện.
Hắn ngồi phịch xuống đất, toàn thân chẳng còn chút sức lực. Mớ cảm xúc hỗn độn khiến hắn cảm thấy khó thở.
– Không, không thể nào…
Hắn không tin, không muốn tin. Đây không phải là lần đầu hắn phủ nhận điều đó.
Flashback
– Chủ nhân của ngôi nhà ấy là bạn của ba à? – hắn hỏi
– Ừ. Chú Thiên là đồng nghiệp của ba và bố. Hôm đó, ba định đến rủ gia đình Hoàng Thiên đi ăn cơm vì nhờ anh ta giúp đỡ, ba kí được hợp đồng lớn – ba mỉm cười, xoa đầu hắn.
– Ủa, sao hôm đó con chỉ mới thấy hai vợ chồng của chú Thiên thôi, còn con của chú đâu nhỉ?
– Kỳ Anh hôm đó không có nhà sao? – ba hơi nhíu mày tự hỏi – ba nhớ lúc đó có gọi điện hỏi anh ta, anh ta nói là mọi người đều có ở nhà đông đủ mà. Thiên còn bảo ba chờ anh ta một chút nữa…
– Kỳ Anh? – hắn buột miệng hỏi
– Con không biết sao? Kỳ Anh là bạn học của con mà. Nó không nói cho con biết à? – ba nó hỏi
– Dạ. Con cũng mới biết thôi – hắn gượng cười
– Chắc nó không muốn nhắc lại quá khứ đó – ba nó thở dài. – nên không cho con biết
———————————————–
Vũ không biết bao nhiêu lần xem đi xem lại mảnh giấy đó. Từ lúc hắn biết chuyện đó, Vũ càng ngày càng không hiểu được Kỳ Anh. Tại sao Kỳ Anh không nói cho hắn biết chuyện của nó? Tại sao nó lại điều tra hắn?
Ánh đèn phụt tắt. Trời, không phải xui vậy chứ? Cúp điện rồi. Vũ thở dài ngao ngán, cảm giác hơi sợ khi một mình trong bóng tối.
– Ba ơi, nhà mình còn nến không ba? – nó hỏi to
– Hết rồi con. Chịu khó chút đi – ba hắn sang phòng hắn từ lúc nào, làm hắn giật mình – làm gì sợ dữ vậy? Một lát là có điện ngay ấy mà.
Phương mỉm cười xoa đầu hắn trấn an. Hắn cũng thở nhẹ, cố gắng bình tĩnh trở lại
– Vâng. – hắn cười – ba còn việc mà, đừng bận tâm con
– Ừ, thôi ba làm tiếp đây
Phương rời khỏi phòng hắn ngay sau đó. Sực nhớ ra cây viết nhỏ tặng, hắn vội lấy nó ra từ trong cặp, bấm nút cho đèn sáng. Phù, cũng may là có cây viết này. Ít ra là vẫn còn một chút ánh sáng.
Chợt hắn khựng lại.
“Xin lỗi ông vì tất cả…”
Dòng chữ hiện rõ trên ánh đèn của cây viết. Mực vô hình sao? Mà khoan, hắn có nhìn nhầm không?
“Xin lỗi ông vì tất cả…”
Không. Hắn không nhìn nhầm. Cho dù có dụi mắt đến mấy chục lần đi nữa thì dòng chữ đó vẫn hiện lên rất rõ ràng.
Tại sao nó lại xin lỗi hắn?
Ánh sáng lại tràn ngập căn phòng. Có điện lại rồi.
“Kỳ Anh hôm đó không có nhà sao? Ba nhớ lúc đó có gọi điện hỏi anh ta, anh ta nói là mọi người đều có ở nhà đông đủ mà. Thiên còn bảo ba chờ anh ta một chút nữa…”
Chẳng lẽ…
Không! Không thể nào đâu! Uy Vũ lắc mạnh đầu, cố tống cái suy nghĩ vừa mới xuất hiện ra ngoài.
Đêm tĩnh lặng đến đáng sợ.
End Flashback
Uy Vũ đột nhiên quay sang Mộc Miên, gượng cười
– Không phải như vậy đâu, đúng không? Bà nói cho tui biết đi…
– Vũ à…
– Kỳ Anh chỉ đang đùa thôi, phải không?
– Mọi chuyện đó là sự thật. – nhỏ khẽ nói
Vũ cảm thấy mọi thứ trong hắn sụp đổ lần nữa. Lần trước là mẹ hắn, lần này là nhỏ và nó. Ai cũng cướp đi niềm tin của hắn rồi rời bỏ hắn đi.
– Mấy người…mấy người…– giọng hắn run run, mắt đỏ hoe nhưng không khóc
Tốt nhất là hắn không nên ở đây thêm một giây phút nào nữa. Uy Vũ gượng dậy, lảo đảo bước ra khỏi đây, dù biết rằng mình chẳng còn tí sức lực nào hết. Đau quá rồi. Chợt một bàn tay nắm lấy hắn.
– Vũ… Ông có thể nghe tui nói được không? Tui biết là ông sẽ rất khó chấp nhận. Nhưng ông hãy nghe tui một lần này thôi.
– Tiếp tục đóng kịch với tui nữa à? – hắn cười khẩy – tui có gì để mấy người đóng kịch nữa?
– Ông nói sao cũng được, miễn là chịu nghe tui nói – nhỏ xuống nước.
Mộc Miên đã có quyết định của mình rồi.
Hắn không nói gì, đứng yên một lúc lâu. Nhỏ biết đây là cơ hội của mình. Kéo chiếc ghế cạnh hắn rồi đẩy hắn ngồi xuống, nhỏ đặt tay mình lên vai Vũ, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu tối đang vỡ ra thành trăm mảnh, thở dài.
– Chắc ông chưa biết về quá khứ của Kỳ Anh, đúng không? Tui sẽ kể cho ông nghe.
—————————————————-
Chiếc xe lăn bánh, đưa Kỳ Anh dạo khắp nơi trong thành phố. Từng cơn gió nhẹ thổi vào mặt khiến nó cảm thấy khoan khoái lạ thường. Ít ra, trong lúc này, những cơn gió ấy sẽ làm nó cảm thấy khá hơn.
Kỳ Anh cầm nhánh hồng đỏ trên tay, cố gắng dùng hương thơm của nó để xua tan cái gì đó đang đè nặng trong tâm. Nó nhớ lại cảm giác lúc nãy. Làm sao nó có thể quên được cảm giác đó, cái cảm giác quen thuộc mà nó đã từng đối mặt lúc xưa, cũng bằng chính nụ cười đó, cặp mắt đó… nó điềm nhiên nhìn ông ta và Bích Phượng chết. Sung sướng… nhưng đau đớn. Tại sao nó lại đau chứ? Bọn họ đã tàn nhẫn với nó thế kia mà? Không, nó không đau đớn. Nó chỉ có cảm giác thỏa mãn mà thôi… Phải, thỏa mãn…
Tay nó nắm chặt lại, lạnh run lên. Nó cười, cười thật to, chưa từng thấy thoải mái đến thế. Bàn tay nó nhuốm đầy máu. Một vài giọt máu đỏ thẫm, rỉ ra trên tay và dính lại trên những chiếc gai nhọn.
– Cậu chủ, cậu có sao không? – người tài xế hơi lo sợ trước thái độ của nó
– Không sao… – nó mỉm cười, nhìn vào tay mình. Sao nó không cảm thấy đau?
Bởi vì nó quá vô cảm, đúng không?
Chỉ có lí do như thế thôi…
– Chú Tâm, thiên sứ thì phải ở trên thiên đường phải không?
Mặc dù vẫn không hiểu cậu chủ có ý gì, nhưng bác tài xế vẫn trả lời thành thật:
– Vâng.
Phải, thiên sứ không nên ở cảnh ác quỷ được. Nếu không, thiên sứ sẽ bị vấy bẩn. Cuối cùng thì nó cũng mang lại được cho một người, ngoài mẹ nó ra, cái mà nó cho là hạnh phúc. Nghĩ vậy, nó cười nhẹ.
Lần đầu tiên, nó cảm thấy mệt mỏi khi phải cười như vậy. Nhưng biết làm sao bây giờ?
————————————————–
Gương mặt hắn không thay đổi trong suốt câu chuyện mà nhỏ kể. Vô cảm. Hai chữ vỏn vẹn thôi nhưng cũng làm cho nhỏ hoang mang. Rốt cuộc Uy Vũ đang nghĩ gì?
– Xong rồi phải không? – hắn hỏi, đôi mắt dửng dưng nhìn bâng quơ đâu đó
– Ừ – Mộc Miên cảm thấy hụt hẫng
– Tui về đây.
Hắn đứng dậy, đặt lên bàn mảnh giấy và cây viết nhỏ tặng, lặng lẽ rời khỏi nhà nhỏ. Im lặng, điềm tĩnh.
Chỉ còn thiếu nụ cười nữa thôi, hắn và nó trở thành cặp đôi hoàn hảo. Hờ, hoàn hảo cơ đấy.
Mộc Miên thở dài ngồi bó gối nhìn ra cánh đồng hoa tuyệt đẹp. Mùi hương của nó luôn quyến rũ tất cả những ai đến đây thưởng thức. Nhưng với nhỏ bây giờ, điều đó càng làm cho tâm hồn nhỏ trở nên rối rắm hơn.
Khẽ lắc đầu, nhỏ nắm chắc gần như 90% là mọi chuyện đã kết thúc tại đây. Không lẽ tình bạn giữa nó, nhỏ và hắn kết thúc đơn giản vậy sao?
Kể cũng lạ, hắn cũng đâu có thân thiết gì với nhỏ và Kỳ Anh, tại sao lại không kết thúc như vậy được?
Mộc Miên cười chua chát. Kết thúc rồi.
————————————————–
Vũ nằm phịch trên giường từ lúc về đến giờ. Hơn 12 giờ khuya, hắn vẫn không thể chợp mắt được. Ba và bố hắn đi công tác hết rồi, 2 ngày nữa mới về. Thế cũng hay, hắn chẳng muốn đến trường chút nào. Qua thi rồi nên hắn cũng thoải mái.
Lăn qua, lăn lại, hắn ngồi bật dậy vò cái đầu vốn đã không gọn gàng, nhăn nhó. Chắc phải tự pha cho mình một ly sữa nóng uống cho dễ ngủ mới được.
Giờ thì trên tay hắn cầm một ly sữa nghi ngút khói. Hắn áp tay mình vào ly, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Hắn ngắm nhìn khung cảnh ngoài phố chìm ngập trong ánh đèn. Tĩnh lặng.
Hắn thực sự nghĩ gì, hắn cũng không biết. Hắn không ngờ mình có thể bình tĩnh đến vậy. Bình tĩnh đến đáng sợ. Nhưng ngoài bình tĩnh ra, hắn không biết phải đối mặt với chuyện đó thế nào. Sợ hãi ư? Thương hại ư? Đồng cảm ư? Hắn biết rõ, Kỳ Anh chẳng cần những thứ đó. Nó đã lựa chọn khép chặt mình lại, đối mặt với tất cả bằng nụ cười nở trên môi, một lớp mặt nạ hoàn hảo…
Hắn tự hỏi, không biết có lúc nào nó cảm thấy mệt mỏi không nhỉ?
Tựa lưng mình vào bức tường lạnh, hắn thở dài. Mọi thứ đến với nó, hắn, nhỏ dường như đã vượt qua giới hạn của một đứa bé lớp 6, buộc ba đứa phải lớn lên, trưởng thành hơn so với số tuổi chỉ mới vỏn vẹn có 11. Sự hồn nhiên của các bạn đồng trang lứa khiến hắn cảm thấy ganh tị và ngưỡng mộ. Từ bao giờ, hắn cảm thấy, thế giới đó không thuộc về hắn…
Thể giới của hắn, đã không còn đơn thuần là màu trắng thuần khiết nữa…
“Nó làm thế vì nó không muốn ông bị vấy bẩn như nó…”
Tại sao nó không hiểu hắn nhỉ?
Mộc Miên có phát hiện được dòng chữ hắn viết không? Thôi kệ…
———————————————
– Chị nói sao? Vẫn chưa kết thúc à? Vô lý!
-……………………………..
– Hả? – nhỏ ngỡ ngàng, không-thể-tin-được – chị có lừa tui không đó?
Mộc Miên phóng thẳng về nhà ngang với tốc độ ánh sáng. Nhỏ chụp thẳng lấy tờ giấy và cây viết. Ánh sáng phát ra từ cây viết soi rõ từng dòng chữ bí ẩn.
“Xin lỗi ông vì tất cả”
“Ông chắc hẳn nghĩ rằng tui đã đặt niềm tin không đúng chỗ, phải không?”
Nhỏ mỉm cười. Ít ra, ba đứa vẫn có hi vọng…