Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 8
Chap 3: Sương mù
Những ngày sau đó, Uy Vũ được chăm sóc trong bệnh viện cho đến khi khỏe hẳn. Qua lời kể của Phương, hình như hắn bị ngộ độc khi uống nước ở căn tin. Giờ nhớ lại, hắn không khỏi rùng mình sợ hãi. Nếu không được cô Thanh Vân ấy cứu kịp thời, chắc hắn đã không còn sống mà ngồi đây nữa.
– Ba ơi, chừng nào mình đi cảm ơn cô Thanh Vân? – hắn ngước mắt nhìn Phương, tươi cười hỏi
– À, cuối tuần này ba sẽ dẫn con đi thăm cô. Giờ thì về phòng nghỉ ngơi đi – cậu mỉm cười xoa đầu Vũ.
– Vâng.
Vũ thả mình xuống chiếc giường êm ái quen thuộc. Khẽ thờ phào nhẹ nhõm, hắn dường như được hồi sinh lại lần nữa. Hắn biết ơn những người đã từng cứu hắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần, ba hắn và cả cô Thanh Vân, hai người, hai thiên sứ đã bảo vệ hắn. Nhất định hắn phải đi gặp cô Thanh Vân một lần mới được. Mãi chìm trong suy nghĩ của mình, Vũ thiếp đi lúc nào không biết. Hắn thoáng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, chiếc chăn được kéo lên ngang ngực hắn. Ấm áp.
————————————————-
– Uy Vũ, mừng ông quay lại. Khỏe chưa mà vô trường vậy? – Thủy mỉm cười
Hắn gãi đầu cười hì hì trả lời
– Ừ, cũng khỏe rồi. Cảm ơn Thủy nha.
Mọi người ai cũng ân cần hỏi thăm hắn. Vũ thực sự cảm thấy rất vui. Nhưng… nãy giờ không thấy Mộc Miên đâu. Nhỏ bận gì mà vẫn chưa vô lớp nhỉ?
– A, Kỳ Anh, sao hơn tuần này không thấy ông đi học vậy? – Phương Anh mừng rỡ chạy đến cậu con trai mới bước vào.
Uy Vũ ngỡ ngàng. Đây là Kỳ Anh sao? Cậu ta… cậu ta… thực sự rất quen. Vũ mơ hồ nhận ra gương mặt thiên sứ này, hắn đã từng gặp ở đâu rồi. Nụ cười đó, hình như…
– Vũ! Uy Vũ! VƯƠNG UY VŨ! – tiếng hét của Mộc Miên đã lôi tuột hắn trở về thực tại
– Hả? Cái gì? – hắn hốt hoảng nhìn gương mặt như-ác-quỷ của nhỏ.
– Có cần thấy Kỳ Anh đẹp rồi nhìn chằm chằm vậy không? – nhỏ chống nạnh, tà khí bốc lên ngùn ngụt trong mắt nhỏ.
Hắn bất giác đỏ mặt vì hành động của mình
– Xin… xin lỗi. Tui… tui chỉ thấy cậu ấy quen quen
– Cái gì quen? – nhỏ cười gian, chỉ có hắn là cúi mặt xuống lúng túng
– Thôi Mộc Miên, bà đang làm cho Vũ sợ đó – nó lên tiếng, ngăn không cho nhỏ có cơ hội phun ra thêm lời nào – chào Vũ, tui là Kỳ Anh, bạn thân của nhỏ Miên.
– À, chào Kỳ Anh – hắn hơi bối rối trước chất giọng nhẹ nhàng của nó – Kỳ Anh bệnh hay sao mà nghỉ cả tuần vậy?
– Chưa gì hết trơn đã quan tâm chăm sóc nhau rồi – Mộc Miên cười hô hố khả ố, đắc thắng liếc xéo Kỳ Anh
– Tui… tui chăm sóc hồi nào? – mặt hắn tự dưng lại đỏ lên, chắc là vì ngại – chỉ là hỏi thôi… Nói tầm bậy tầm bạ
– Trúng… ưm… ưm – miệng nhỏ đã bị bịt lại bởi tay nó
Kỳ Anh nhướng mắt, cười đe dọa:
– Nói nữa là bà không toàn mạng đâu nha…
Nhỏ thô bạo gỡ tay nó ra, nguýt dài
– Xì, ai thèm. Mấy người cứ ở đây mà âu yếm nhau nhé!
Nói xong nhỏ bỏ chạy té khói, để lại tràng cười rùng rợn làm hắn sởn gai óc, trước khi bị nó gô cổ lại
– Vũ đừng nghe Miên nói. Nhỏ hay phát ngôn những câu tào lao lắm
– Ừ. Tui cũng biết nữa. Mới gặp cho ngày đầu tiên là tui cũng đủ biết rồi – hắn toát mồ hôi khi nhớ lại ngày đó.
Và hai đứa bắt đầu huyên thuyên kể tội nhỏ, không hay rằng núi lửa đã phun trào đến chân
– Này, hai người , hùa nhau nói xấu tui hả? – nhỏ cười mỉm chi rất ư là nghệ thuật, sát khí tỏa ra khắp người
– Đâu…đâu có. Tụi tui chỉ nói sự thật thôi – hắn lắp bắp.
– Nè, bà đừng làm bậy nha – nó hơi lùi lại, mím môi, vẻ sợ sệt.
– Ông – nhỏ chỉ tay về hắn – tui sẽ xử sau – còn ông – nhỏ nhìn qua nó – đi chết đi!!!!!
Thế là một màn đuổi bắt ngoạn mục bắt đầu. Uy Vũ thấy lạnh cả người với tốc độ chạy của nhỏ. Chỉ có nước thua tên lửa thôi. Mọi việc nhanh chóng kết thúc khi thầy Hòa dạy Sinh vào lớp.
Vũ nghe thấy nhỏ nghiến răng ken két liếc qua hắn. Thôi rồi, đời hắn sắp tàn rồi. Nhưng không ngờ, nhỏ nhanh chóng thay đổi 180o, trưng ra nụ cười xinh cực.
– Vũ à… nếu còn muốn sống thì ông phải mời tui đi uống nước lần nữa đó nha…
– Ừ ừ, tui…biết rồi, hì hì – hắn cười trừ, hình như có giọt mồ hôi lăn vội trên má. Hắn cảm tưởng mọi thứ đã bắt đầu chấm hết đối với hắn, kể từ bây giờ.
– Biết vậy là tốt – nhỏ khoe hàm răng trắng bóng của mình ra rồi véo má hắn – ôi dễ thương quá hà…
Hắn nhăn nhó. Hình như ai cũng thích véo má hắn?
——————————————
Giờ ra chơi, cả ba rủ nhau xuống căn tin uống nước. Nhìn thấy vẻ e dè sợ sệt của hắn, Kỳ Anh mỉm cười trấn an
– Ông đừng lo, lần này chẳng có sơ xuất nào nữa đâu.
– Ừ, đúng rồi, cứ yên tâm mà uống đi – nhỏ cười híp cả mắt
Mộc Miên không đợi hắn trả lời, gọi to (chỉ “to” thôi à?) đến mức cả căn tin ngoáy lại nhìn ba đứa như sinh vật lạ:
– Cho chúng em 5 phần trà chanh bạc hà nha chị!!!!!
– Cái gì? – nó và hắn không hẹn cũng cùng cất tiếng
– Này nhé, hai ly cho hai ông, tui ba ly – nhỏ chống nạnh, thản nhiên giải thích, đôi mắt chớp chớp tỏ vẻ ngây thơ tệ.
Nhờ gương mặt “khả ái” của nhỏ mà cả bọn chiếm được nguyên một bàn trống. Lúc đầu hắn còn hơi ngập ngừng, nhưng vì một lí do khách-quan nào đó, trên cổ hắn hằn lên dấu tay và Vũ đang ngoan ngoãn uống trà.
– Thấy chưa, tui đã nói là không có chuyện gì mà. Đừng có lo. Có tụi tui ở đây… có gì… – nhỏ áp sát mặt mình vào mặt hắn, khiến Vũ toát mồ hôi lạnh -… thì chết chung.
Nói xong nhỏ lăn ra cười không màng đến những ai xung quanh đang ngó nhỏ trân trân với ánh mắt k-i-n-h-d-ị. Hắn khổ sở nhìn nhỏ cười mà không biết nói gì. Thôi kệ, trà hôm nay ngon quá, cũng chẳng có mùi lạ.
Kỳ Anh im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, mục đích duy nhất là ngăn tràng cười của nhỏ
– Mộc Miên, bình tĩnh đi bà… Nếu muốn phát bệnh thì lát về nhà tui thì muốn làm gì làm…
– Hai người ở chung nhà à? Anh em? – hắn thắc mắc
– Cũng gần như vậy – nhỏ nhanh chóng ngưng cười, lấy lại vẻ nghiêm túc
– Thật hả? – hắn ngớ ra, sao hai người không giống nhau gì hết vậy?
Gương mặt Mộc Miên đỏ lên, môi mím lại một cách khó khăn khi nhận thấy cái vẻ mặt ngây ngô của hắn, chỉ có Kỳ Anh điềm tĩnh giải thích (nãy giờ có mình thằng này bình thường)
– Không phải. Vì tụi tui thân quá nên nhỏ hay đến nhà tui, có khi ở lại đó luôn.
– Hahahahahahahahahaha – Mộc Miên ôm bụng cười sằng sặc. Nhỏ véo vào má Vũ trước sự ngạc nhiên của toàn thể những người “tò mò” dán mắt vào cái bàn tụi nó đang ngồi, có kẻ “hóa đá”, người thì ngất xỉu tại chỗ. Tội nghiệp.
– Này… khục… có ai nói… khục… cho ông biết… khục… là ông… nhăn mặt… cực kì dễ thương không? Ha ha ha ha ha ha…
Hắn đau khổ nhìn nhỏ giãy đành đạch khoái trá mà không biết làm sao.
– Ông thông cảm đi, nó mà cười rồi là vậy đó – Kỳ Anh nhẹ giọng, ra chiều thông cảm lắm.
– Ờ… ờ – nụ cười của hắn méo xệch
Cuối cùng thì nhỏ cũng dứt cơn, một phần cũng là vì nhỏ bị Kỳ Anh nhéo vào đùi mấy cái cho tỉnh, gương mặt nhỏ cũng không khác hắn lúc nãy
– Đau… Tui làm gì mà nhéo đau vậy?
– Ai biểu, tui đã nói bà giữ bình tĩnh đi mà. Làm gì lần nào gặp Uy Vũ cũng xúc động hết vậy? – Kỳ Anh nhếch môi, đắc ý. – hay là…
– Không nói với ông nữa – Mộc Miên chu mỏ rồi tập trung vào công việc…uống của mình.
Nó quá quen với thái độ của nhỏ nên cũng không nói gì, quay sang Uy Vũ cũng đang cắm cúi vào ly nước
– À, Vũ này, cuối tuần này ông đến nhà tui dùng cơm không?
– Hả? – Vũ hơi bất ngờ
– Bởi vậy, hai người lo cho nhau, bỏ tui lại – nhỏ giãy nãy
– Cả tuần này chị ở nhà em, thưa chị – Kỳ Anh lườm nhỏ đang cười hì hì – ngồi yên cho tui nói chuyện
– Xí, ai thèm – nhỏ tiếp tục xử lí ly nước thứ ba (@.@)
Mặc kệ nhỏ, nó quay sang hắn:
– Có gì đâu, tui mời ông thì ông mời tui lại nhà ăn. Chỉ là vui thôi mà…
– À… – hắn định gật đầu nhưng sực nhớ lại – tui quên mất, cuối tuần này tui phải đến thăm cô Thanh Vân. Chắc ông biết cô ? Cô ấy cứu tui đó.
Nói rồi, hắn cười thật tươi, không để ý có ai đó đang nhìn mình.
– Vậy à? Tiếc nhỉ? – nó gật gù, ánh mắt lấp lánh những tia vui vẻ làm hắn hơi khó hiểu. Còn nhỏ Miên thì mím môi lại như sắp phun ra thêm một tràng man rợ nữa. Hai người luôn có hành động đáng ngờ, như thể hắn vừa phát ngôn điều gì đó không đúng.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu tiết học thứ tư đã đến. Tạm dẹp những thắc mắc qua một bên, hắn trở về lớp, tập trung vào hai tiết toán mà hắn rất yêu thích.
Uy Vũ không biết rằng, suốt hai tiết học đó, có đứa phải nhịn cười đến đau bụng.
—————————————————
– Vũ! Nhanh lên con, chuẩn bị xong chưa? – Vĩ nói vọng lên lầu.
– Dạ! Con xuống liền
Phương sau khi chuẩn bị xong, quay sang Vĩ, thấy nút áo cài không đúng vị trí, cậu nhíu mày, cằn nhằn nho nhỏ, tay thì cài lại cẩn thận.
– Anh lúc nào cũng vậy hết.
Anh gãi đầu, nháy mắt lém lĩnh
– Nếu anh không như vậy thì đâu có lấy em.
Cậu hơi đỏ mặt, đánh vào vai anh
– Nói chuyện gì kì vậy!
– Gì mà kì? – anh nhìn cậu cười hì hì, ôm chặt Phương vào lòng
– E hèm… Xin cắt ngang giây phút lãng… mạn của ba và bố… – hắn cố gắng nén cười – nhưng… chúng ta đã trễ rồi đó.
Hai người rời nhau ra, mặt ai cũng như trái cà chua, cậu nhanh chóng cắt ngay mọi cảm xúc ngượng ngùng nãy giờ. (Hai đứa này như vợ chồng son ấy).
– Thôi, hai bố con lên xe đi.
Chiếc xe phóng đi với tốc độ không-hề-chậm. Và một chuỗi hành động mà ai-cũng-biết lại được lặp lại.
– Con chào cô – hắn cúi đầu chào người phụ nữ đứng tuổi
Thanh Vân mỉm cười xoa đầu hắn:
– Ngoan lắm. Ba đứa vào nhà đi. Sao hôm nay cả gia đình đến đây vậy?
– Vũ nó muốn cảm ơn cô đã cứu nó ấy mà – Phương trả lời – có phiền cô quá không?
– Không, hôm nay ta rãnh rỗi, cứ tự nhiên. Chị Năm, chuẩn bị trà đãi khách.
Sau khi yên vị, Uy Vũ cảm ơn Thanh Vân, đôi môi lấp lánh nụ cười tỏa sáng ấm áp.
– Con cảm ơn cô nhiều. Nếu không có cô…
-… được rồi. Đó là việc cô phải làm thôi. Dù gì thì đó cũng là lỗi của căn tin trường. Cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm. À đúng rồi, cháu của cô cũng học lớp của con đó
– Vậy hả cô? Sao con không biết? – hắn nhíu mày ngạc nhiên. Sao chẳng ai nói cho hắn nghe vậy? – vậy bạn ấy có ở nhà không cô?
– Nó đang ở trên phòng ấy. Lát nữa tụi con ở lại ăn cơm với cô nhé.
– Không phiền chứ ạ? – Vĩ e dè.
– Có gì đâu, ta đã nói cứ tự nhiên, đừng quá câu nệ phép lịch sự – bà cười xòa – dù gì thì tụi nhỏ cũng học chung lớp với nhau. Trang, con dẫn cậu Vũ lên lầu gặp cậu chủ đi
– Dạ, thưa bà chủ.
Hắn theo chân Trang lên lầu. Màu sắc chủ đạo của ngôi nhà là màu kem sáng, hơi ngả sang vàng, tạo cảm giác không gian bên trong trở nên sáng hẳn lên, nhưng không qua chói mắt. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy lạ nhất trong căn nhà chính là màu cửa. Mỗi phòng, dường như theo sở thích riêng của từng người, được sơn một màu khác nhau. Điển hình như căn phòng trước mặt hắn, cánh cửa được sơn màu trắng, nổi bật trên đó là dòng chữ Rose lấp lánh sắc nắng.
Trang gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào. Hắn cảm thấy hơi ngán ngẩm. Đúng là con nhà giàu, đặt ra nhiều tục lệ làm hắn thấy mệt.
– Cậu chủ mời cậu vào trong – Trang cúi đầu – tôi xin phép.
Thái độ của chị Trang khiến hắn không quen. Ai da, có cần phải trịnh trọng vậy không?
Hắn nhẹ nhàng đi từng bước, đóng cánh cửa lại. Uy Vũ choáng ngợp trước một không gian trắng toát, rộng lớn đến khó tin. Có khi căn phòng này gấp đôi phòng hắn đấy chứ. Hương hoa hồng dịu nhẹ bao phủ lấy hắn. Thơm thật. Người này chắc thích hoa hồng lắm.
– Hù!
Hắn giật mình, ngã uỵch xuống đất. Vũ nhăn mặt, bực tức. Cái gì vậy? Trò chào đón mới của bọn nhà giàu à?
– Đứng lên đi, định ăn vạ ở đó hay sao vậy? – giọng chanh chua này hắn nghe quen quen.
Vội bật ngồi dậy, hắn trố mắt ra nhìn con nhỏ mới dọa hắn.
Ngạc nhiên. Không thể tin được.
– Mộc Miên? Vậy bà là “cậu chủ” đó hả? – hắn hỏi, cảm thấy không đúng lắm
– Hahahahaha – nhỏ bắt đầu ôm bụng cười, chim chóc bay tứ tán vì quá khiếp sợ. – đúng là đồ đầu đất mà…
– Ủa, vậy không lẽ…
– Chào Vũ. – Kỳ Anh nghiêng đầu – xin lỗi nha, tui bận chuẩn bị một vài thứ nên để Mộc Miên đón ông trước.
Hắn quay mặt lại, suýt té lần nữa, nếu không nhờ nhỏ đỡ hắn.
– Nè nè, nặng, biết không, đứng cho đàng hoàng. Há há há há há
Những tiếng man rợ cuối cùng càng làm cho hắn thêm rởn gai ốc. Sau một hồi ngờ nghệch thì hắn cũng bình tĩnh lại.
– Ủa, vậy ra ông là cháu của cô Thanh Vân à?
– Ừ, gọi là dì – nó cười. Sắc nắng rực rỡ nhuộm lên nụ cười của nó. Ấm áp, đầy mị lực.
– Sao không nói tui biết trước? – hắn thoáng đờ người ra, sau đó nhăn mặt
– Ông không hỏi tui nói làm gì? – Kỳ Anh trả lời – nói ra chẳng lẽ tui khoe khoang sao?
Vũ cũng thôi không nói nữa. Hắn quan sát khắp phòng rồi bật ra lời khen
– Phòng ông đẹp quá
– Cảm ơn.
– Ông có vẻ thích hoa hồng hả? – hắn quay qua hỏi
– Ừ – nó gật nhẹ
– Tui cũng thích hoa hồng nữa. Nhưng tui sợ hoa hồng đỏ lắm – bất giác, hắn rùng mình, chân mày nhíu lại.
Nó mỉm cười.
– Tui cũng vậy thôi. Đừng lo là có hoa hồng đỏ ở đây.
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Nếu có hoa hồng đỏ ở đây, chắc hắn sẽ lăn ra đất mà xỉu mất.
Nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ, bằng cách ôm chặt lấy tay hắn.
– Hả? – hắn bất ngờ trước hành động vô cùng “tự nhiên”.
– Không sao đâu – nhỏ cười tà – chúng ta đi thôi Kỳ Anh.
– Bà đừng có hù dọa người ta sợ đến chết luôn nha – Kỳ Anh phì cười.
– Chúng ta đi đâu vậy? – hắn hỏi
– Thưởng thức tiệc trà. – nhỏ tỉnh bơ buông gọn câu nói
– Tiệc trà? – mắt hắn mở to
– Lát đi rồi biết – nhỏ vẽ ra nụ cười đầy bí hiểm – sẵn tiện ông sẽ được nếm thử tài nghệ của Kỳ Anh luôn.
Hắn được dẫn đến khu vườn sau nhà. Những tia nắng ấm áp rót đầy thảm cỏ, trải dài một màu vàng dịu ngọt lên tất cả mọi thứ. Khu vườn rực rỡ lạ thường. Nhưng nổi bật hơn cả, vẫn là Kỳ Anh. Nước da trắng nhưng không nhợt nhạt khiến cho nó tỏa sáng hơn bao giờ hết. Từng đường nét tuyệt mĩ trên gương mặt nó càng được tô điểm sắc sảo hơn, hoàn hảo hơn. Vũ lại một phen ngẩn mặt ra nhìn. Còn Mộc Miên, cái mặt, gian phải biết.
– Hai người ngồi đi – nó mỉm cười – chị Liên, mang lên giùm tôi
– Vâng.
Hắn nhìn tách trà nghi ngút khói, cảm nhận mùi hương của trà lan tỏa trong cánh mũi.
– Vũ uống đi, xem tôi pha trà được không
– Ừ ừ
Hắn chầm chậm nhấp một ngụm nhỏ. Ôi, thơm quá nhỉ.
– Ngon quá. – hắn cười
– Ăn thử cái này đi – Mộc Miên đưa cho hắn miếng bánh.
Vừa cắn vào, hắn cảm giác miếng bánh tan ra trong miệng, vị ngọt lan ra đầu lưỡi cùng với vị béo, bùi và hương thơm của bơ hòa quyện một cách hoàn hảo.
– Um… ngon quá… um – Vũ nhắm mắt lại tận hưởng.
– Hí hí, thấy chưa, phê luôn rồi – nhỏ không ngừng ăn bánh, uống trà, tí tởn nhìn qua Uy Vũ
Kỳ Anh cười nhẹ, khẽ nhắc Mộc Miên, mặc dù biết rằng nó chẳng có tác dụng gì:
– Giữ ý một chút đi bà.
– Mắc gì giữ ý chứ – nhỏ cong môi cãi lại – ngon thì người ta ăn nhiều
– Thôi, tui không cãi với bà nữa – nó giơ tay như đầu hàng.
Nước mắt của Uy Vũ rơi ra, tự nhiên như thể giọt sương đọng lại trên phiến lá mỏng manh.
– Này, ông sao vậy? – Mộc Miên lo lắng, lau nhẹ nước mắt trên gương mặt hắn – có chuyện gì à?
– Không…không sao. Tự nhiên nhớ lại lúc 6 tuổi, mẹ tui cũng hay làm bánh cho tui ăn.
– Mẹ ông không làm bánh cho ông ăn nữa à? – Kỳ Anh hỏi, đôi mắt thoáng chút xao động.
– À…ukm…mẹ tui…mất lúc tui 6 tuổi…
– Tui xin lỗi – nó lúng túng hẳn – thôi, đừng kể nữa. Xin lỗi nha…
– Không có gì đâu. – hắn hơi cười, nụ cười xấu tệ. Tự dưng hắn muốn tâm sự hết mọi chuyện trong lòng cho nó và nhỏ nghe. Có nên nói hay không?
– Bánh ngon quá, có còn không vậy? – nhỏ nhanh chóng phá tan bầu không khí ngột ngạt bằng câu hỏi vô cùng lãng xẹt, nhưng ít nhất cũng phát huy được tác dụng. Cả hai đều nhìn Mộc Miên với ánh mắt khó-giải-thích.
– Sao vậy? Ngon mà đúng không? – nhỏ cười hì hì
– Bà… – Kỳ Anh định nói điều gì đó nhưng Uy Vũ đã lên tiếng cắt ngang
– Cảm ơn đã đánh trống lảng giúp tui. – hắn cười nhẹ, phóng tầm mắt về phía cuối khu vườn xanh ươm – … gia đình tui lúc trước rất hạnh phúc. Ba rất thương mẹ. Nhưng cho đến năm 6 tuổi thì… tui gặp tai nạn. Mẹ tui đã chạy ra xô tui vào lề. Và…bà mất. – vai hắn run run, giọng nói như vỡ ra, nhưng đôi mắt ấy lại ráo hoảnh, chỉ đỏ lên đôi chút – ba tui lúc đó vì chịu không nổi, nghĩ rằng tui là người hại mẹ chết nên từ đó, ba thường đánh tui. Được một năm, ba thua bạc rồi bán tui cho bọn giang hồ. Chúng bắt tui phải làm đủ thứ, khiêng vác đồ, ăn trộm, ăn mày, làm thế nào cũng được, phải đưa cho chúng đủ số tiền. Nếu không chúng sẽ đánh đập tàn nhẫn, bỏ đói tụi tui.
– Vậy làm sao ông ở cùng với hai chú Phương, Vĩ? – nhỏ hỏi, cảm thấy tim đang bị bóp nghẹt lại
– Một ngày, có người đàn ông thấy tui đói quá nên dẫn tui vào nhà, kêu tui vào bếp lấy cơm nguội ăn. Tui mừng quá trời, nhưng cũng lo lo. Lúc đó, tui có thấy ai đó đi lên lầu, tui định gọi nhưng lại sợ. Rồi tới bếp, tui mở nồi ra, cũng may là còn được một ít cơm. Đói quá nên không để ý chuyện gì, chỉ lo cắm cúi ăn. Tự dưng tui nghe tiếng vỡ li. Tui sợ quá, tìm chỗ trốn, thì thấy có một hộc tủ còn trống nên chui vào. Tui nghe tiếng bước chân, xa dần, xa dần. Một khoảng thời gian dài sau đó, tui không dám ra, sợ có ai đến bắt mình. Nhưng vì nóng quá, tui đành phải đi ra, phát hiện căn nhà bị cháy. Cả người tui run lên, chạy nhanh ra phía cửa, nhưng bị khóa lại. – gương mặt hắn trắng bệch không còn một chút máu. Đôi tay xoắn lại với nhau, lạnh ngắt
– Vũ…
– Không sao – hắn thở mạnh – may mắn thay, tui thấy chú Phương đang định bước ra vì nghĩ chẳng có ai ở nhà, tui chạy nhanh lại đập cửa rầm rầm khiến chú giật mình. Chú Phương mới đánh bạo leo rào vào, tìm cửa kính rồi đập vỡ nó, kéo tui ra ngoài…trước khi…một tiếng nổ lớn phát ra…căn nhà chìm trong biển lửa… Từ đó về sau thì tui ở với hai chú Phương, Vĩ.
Ký ức như một cuốn phim kinh dị tua đi tua lại trong đầu hắn. Vũ im lặng, cố gắng giữ cho cơ thể mình đừng run lên. Hắn thấy lạnh quá.
Nhỏ ôm chầm lấy hắn. Nhưng dường như hắn không thể nhận thức được.
– Uy Vũ… mọi chuyện đã qua rồi – nhỏ an ủi – giờ ông đã hạnh phúc rồi, đúng không?
– Ừ… ừ… – hai tay hắn buông thõng xuống. Nhỏ ấm quá. Hắn muốn giữ hơi ấm này mãi. Hắn cũng vòng tay qua người nhỏ, nhịp thở dần trở lại bình thường.
Cả ba chìm trong im lặng. Kỳ Anh mỉm cười nhìn hai đứa, nhưng đôi mắt lại không thể hiện điều đó, chỉ toàn là những mảnh vỡ của bóng tối.
– Thôi được rồi. Cảm ơn bà nhiều – Vũ và Miên rời nhau ra. Nhỏ nhìn hắn vẻ cảm thông – tui cũng thấy nhẹ nhõm hơn rồi.
– Ừ. À, tui tự hỏi nha, sao ông có thể vào được lớp 6 khi ông nghỉ học giữa chừng vậy? – nhỏ thắc mắc.
– Tui nghĩ là Kỳ Anh biết rõ đấy – hắn cười thật tươi, gạt hết nước mắt trên má
– Chắc bà cũng biết học nhảy lớp là thế nào đúng không? Chú Vĩ là nhân viên của tập đoàn Super Power. Cho nên… – nó giải thích
– Cho nên Vũ được học lớp đào tạo cấp tốc chứ gì? – nhỏ cười gian, rồi quay qua hắn – kể ra ông cũng giỏi khi học được lớp đó.
– Chứ sao? Tui mà… – hắn vỗ ngực tự hào
Cả ba phá ra cười . Không khí ngột ngạt biến mất không một tì vết.
Trưa, gia đình hắn ở lại ăn cơm với nó và nhỏ. Thanh Vân vừa có việc bận nên đã cáo lỗi đi trước. Bữa cơm diễn ra rất ấm cúng và tràn ngập tiếng cười. Hắn xem ra là người vui nhất, lòng cứ lâng lâng vui vẻ. Ngoài ba và bố, Kỳ Anh, Mộc Miên là những người đầu tiên biết chuyện này. Chẳng những tụi nó không xem thường hắn, lại càng đối xử tốt với hắn hơn. Vũ cũng không biết vì sao, chỉ mới gặp đôi lần nhưng hắn cảm thấy tin tưởng nó và nhỏ rất nhiều. Và niềm tin đó đã được đáp lại xứng đáng. Hạnh phúc quá.
– Hôm nay xem ra con vui quá nhỉ? – Phương xoa đầu hắn, mỉm cười.
– Vâng. Con nói chuyện với hai bạn rất vui, còn được uống trà với ăn bánh nữa. Kỳ Anh làm bánh ngon lắm ba – hắn tíu tít kể lại chuyện với đôi mắt sáng lên.
– Ừ. Mình về thôi con.
Cậu bế hắn trên tay, khiến hắn thích thú cười giòn tan, rồi ôm cậu bằng vòng tay nhỏ bé của mình
– Con cảm ơn bá nhiều lắm
– Nhóc này, ơn nghĩa gì. – ba véo và má hắn, phì cười – con cứ làm như ba với con là người dưng ấy.
– Uy Vũ!
Phương xoay người lại.
– Có gì không Kỳ Anh?
– Dạ, con muốn gửi cho bạn Vũ mảnh giấy này. – Kỳ Anh mỉm cười – tạm biệt nhé
Nó vẫy tay chào tạm biệt. Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi căn biệt thự màu kem sáng.
– Chậc chậc, vẫy chào người ‘iu’ kìa… – nhỏ dài giọng châm chọc
Kỳ Anh mỉm cười không đáp.
– Uy Vũ quả là một người thật thà. – Mộc Miên cười thật tươi – tui tin cậu ấy là người mà ông tìm đó. Hì hì.
– Lúc nãy bà… – Kỳ Anh im lặng, đôi mày cau lại
– Mọi thứ đều là thật – nhỏ vẫn giữ thái độ vui vẻ, ánh mắt mang nét cảm xúc không rõ – ông có thấy chúng ta quá vô lý khi kéo cậu ấy theo chúng ta không?
-………………………
Mộc Miên thở dài.
– Sự thông cảm không phải là giả tạo, đúng không? Tui cũng…. – nó im lặng bỏ lửng câu nói.
– Cũng làm sao? – nhỏ nhướng mày
Đáp lại chỉ là nụ cười nhẹ như gió. Nó rời khỏi chiếc ghế bỏ đi.
– Cũng muốn ôm người ta an ủi lắm mà không được chứ gì? – môi nhỏ thoáng cử động, tựa như một nụ cười, nhưng cũng không rõ ràng, mơ hồ tựa lớp màn sương mỏng tang che khuất tầm nhìn. Cái thằng, riết rồi đến thông cảm mà cũng không biểu lộ được cho ra hồn.
Ở một góc vườn…
Kỳ Anh miết nhẹ lên cánh hoa hồng trắng muốt, mịn màng. Nó tự vẽ lên môi nét cười u buồn, ảm đạm.
– Sắp rồi… Quyết định lần này sẽ mang thiên sứ của tôi đi… nhưng chỉ có cách đó thôi…
Tại phòng khách…
– Lúc nãy Kỳ Anh có đưa cho Uy Vũ một mảnh giấy… Chẳng lẽ…
– Sao? Không lẽ nó lại làm như vậy?
Có tiếng thở dài. Không khí nặng nề đến khó chịu
—————————————————
– Vũ! Tắt đèn đi ngủ đi con! – Tiếng của Vĩ vọng qua từ phòng đối diện
– Dạ! – hắn sắp xếp lại sách vở cho vào cặp, chuẩn bị cho ngày hôm sau.
Bất chợt hắn dừng lại trước mảnh giấy lúc chiều. Về nhà mãi lo làm bài tập với học bài khiến hắn quên béng đi tờ giấy đó. Cầm mảnh giấy lên, hắn ngập ngừng đọc.
“Cố gắng lên Uy Vũ. Tui biết sau này ông sẽ hạnh phúc.”
Niềm vui nho nhỏ thắp lên trong lòng hắn. Kỳ Anh hay im lặng, có lẽ cảm xúc duy nhất được thể hiện rõ nhất trên gương mặt nó chỉ có nụ cười. Bao nhiêu đây thôi cũng khiến hắn thấy sự quan tâm của nó. Dễ thương thật.
À, hình như ở cuối mảnh giấy Kỳ Anh có viết một điều gì đó.
Uy Vũ sững người ngay sau đó.
– Vũ! Sao con chưa tắt đèn nữa? – Phương hỏi, giọng khó chịu
– Dạ! Con tắt liền! Chúc ba và bố ngủ ngon – hắn giật mình, cố nói vọng qua.
– Chúc con ngủ ngon.
Vũ bấm công tắc. Bóng tối phủ đầy căn phòng. Hắn vặn nhỏ đèn ngủ ở mức vừa phải, thả lưng xuống giường. ‘Tại sao Kỳ Anh lại hỏi mình câu đó nhỉ?’ Hắn thiếp đi, mang theo cái nghi vấn của mình vào giấc mơ…
Đêm lạnh dần. Sương bắt đầu dày đặc, khi thời gian càng gần về sáng.