Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 7
Chap 2: Mặt nạ thiên thần và người hồi sinh sau cái chết
Cánh cửa kính mở toang cùng với gương mặt quen thuộc bước vào phòng Tổng giám đốc. Thanh Vân biết rõ những người đó là ai. Đã đến lúc phải đối mặt. Bà xoay chiếc ghế ngồi lại, mỉm cười.
– Chào Vĩ. Cậu ngồi đi.
– Cháu đến đây chỉ để nói cho cô biết, tụi cháu quyết định sẽ không để Uy Vũ học ở đó nữa. Sự việc xảy ra quá nguy hiểm… – Khôi Vĩ lên tiếng, đôi mắt cực kì nghiêm túc, pha lẫn sự đe dọa.
– Anh cũng thấy, đó là do sơ xuất của bộ phận nước uống.
– Vậy tại sao chỉ có mình con chúng cháu bị? – Vĩ nhíu mày thắc mắc.
– Anh có thể yêu cầu nhà trường kiểm tra, chỉ có mình Uy Vũ dùng loại trà chanh bạc hà mới ra mắt vào ngày hôm đó thôi. Người phụ trách nước uống này cũng đã bị kỉ luật và đuổi rồi. Cũng nhờ hai anh không kiện, chứ nếu không… – bà thở mạnh, ngước nhìn anh vẻ cảm kích.
– Cháu không muốn dây dưa đến việc này nữa, dù gì thì cũng… – Khôi Vĩ im bặt, đôi mắt đen láy vỡ vụn cảm xúc – với lại người ta cũng không cố ý. Chuyện này cháu cũng vừa gọi điện đến nhà cô ta để làm rõ…. Cháu cũng muốn cảm ơn cô đã đưa nó tới bệnh viện kịp thời.
Có tiếng điện thoại reo. Là Phương. Tim anh đập mạnh trong lồng ngực.
– Thôi được rồi, cháu đi đây. Đáng lẽ cháu đến đây không chỉ muốn nói bao nhiêu đó. Nhưng… chào cô. – Khôi Vĩ ra khỏi đó, nhanh như lúc bước vào.
Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh như lúc đầu. Thanh Vân khép hờ đôi mi nặng trĩu, mệt mỏi…
– Hai con đi ra được rồi đó.
Kỳ Anh đặt tách trà xuống bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống. Mộc Miên thì đã chễm chệ trên ghế ngay khi nghe Thanh Vân gọi, tay vẫn không ngừng đan. Hình như là một cái khăn tay.
– Những gì con muốn nghe cũng nghe được rồi.
Nó mỉm cười.
– Cũng không hẳn, vẫn còn một chuyện con vẫn chưa được nghe…
-… là ta chính là người sắp đặt việc này, đúng không? – Thanh Vân nhướng mày
Sắc mặt của Kỳ Anh vẫn không hề thay đổi, vẫn là nụ cười thiên sứ ấy.
– Đến giờ này mà con vẫn còn cười được sao, Kỳ Anh? – bà không tránh khỏi bực tức. Thằng bé càng lúc càng lạnh lùng, tàn nhẫn hơn…
– Con còn có thể làm gì nữa? – nó vẫn bình thản, nhấp một ngụm trà
– Uy Vũ…
– Kết thúc rồi. – giọng nó đột nhiên lạnh tanh, màu đen trong mắt nó như màn đêm mông lung, vô định, tựa hồ làn nước tê buốt sâu thẳm không thể nhìn thấy đáy. Nó phóng tầm nhìn ra ngoài căn phòng bốn bề cửa kính. – và dì cũng đừng sắp xếp ai như thế nữa.
– Ta chỉ muốn…
– Nếu con không làm vậy thì chắc rằng dì cũng sẽ không nói cho con biết đâu. Sự thật thì trước sau gì cũng phải biết… Có lẽ việc đó là việc làm cháu hối hận nhất… – đôi mắt nó hơi se lại.
Kỳ Anh chợt đứng lên, bước thật chậm cho đến khi tay mình chạm vào thành kính. Nó quan sát từng dòng xe cộ qua lại như mắc cửi, bầu trời trong xanh được phản chiếu bởi tòa nhà đối diện và vài cánh chim bay không theo đàn. Đơn độc nhỉ?
– Mọi việc đã diễn biến theo những gì bà nói, Mộc Miên…
– Đương nhiên tui biết – nhỏ mỉm cười, nụ cười nhòa nhạt với ánh mắt xao động tựa mặt hồ thu. – này Kỳ Anh, hình như hôm đó tui bỏ hơi nhiều đường vào trà nhỉ?
Flashback Khi cơn ác mộng đó ập đến…
– Vũ, dậy đi con. Sáng rồi – Phương lay lay người hắn. Người gì đâu mà ngủ rồi là không bao giờ có thể kêu dậy được.
Nhưng hôm nay có vẻ khác hơn, hắn vừa nghe thấy tiếng của ba thì bật dậy như lò xo. Vũ nhìn ba rồi cười thật tươi, rồi tót vào trong nhà vệ sinh. Phương chỉ biết nhìn hắn mà không khỏi phì cười, lắc đầu. Nhìn lên tờ lịch, Phương chau mày suy nghĩ rồi chợt vẽ nên một nụ cười trên môi. Chà, hôm nay sẽ nhiều việc đây…
– Con chào ba đi học – hắn vẫy tay, đoạn chạy nhanh vào lớp.
Phương quay ra phía sau, nháy mắt với Khôi Vĩ
– Anh biết hôm nay là ngày gì không?
– Ủa hôm nay có gì đặc biệt sao? – Vĩ giả vờ hỏi, cố tạo ra gương mặt hết-sức-ngây-thơ
Phương lập tức nhăn trán, luồng nộ khí bao lấy không gian bên trong chiếc xe chật hẹp.
– Thôi… thôi… anh biết rồi… Chỉ đùa chút thôi mà, làm gì mà giận ghê thế – Vĩ hôn đánh chụt lên má Phương một cái, nhe răng cầu hòa.
Phương nhanh chóng trở về vẻ điềm tĩnh vốn có, trầm ngâm
– Cũng đã một năm rồi, anh nhỉ?
– Ừ…
– Hôm nay anh vể sớm nhé, em sẽ tranh thủ tan sở sớm hơn chuẩn bị tiệc cho con mình.
– Đương nhiên rồi, em khỏi nhắc. Chúng ta sẽ tạo bất ngờ cho nó – anh ngồi chồm tới, ôm lấy cổ Phương.
– Anh à, người ta thấy thì sao – đỏ mặt. Nhưng cậu vẫn để cho Khôi Vĩ ôm đấy chứ?
– Kệ người ta, anh ôm vợ anh có gì sai – cười gian manh, đầu anh hình như mọc thêm hai cái sừng rồi.
– Còn nói nữa hả – cả người Phương hơi nóng lên. Quyến rũ quá, lúc nào Phương cũng thế làm sao mà anh không yêu được hả?
Vèèoo….
– Aaaaa, em muốn anh bật ngửa ra sau à?
– Cho đáng đời – Phương bật cười – giờ thì ngồi đàng hoàng cho em lái xe.
Vĩ giãy nãy, phụng phịu một hồi như đứa con nít rồi cũng ngồi xuống.
– Anh lúc nào cũng như trẻ con được hết.
Chiếc xe lao đi nhanh chóng ngay sau đó, kèm theo tiếng hét khiến cho nhiều học sinh cảm thấy hoang mang. “Có chuyện gì vừa xảy ra sao?”
——————————————————
Tiết học diễn ra khá suôn sẻ, và việc khiến cả lớp 6A1 mừng rơn là… tiết của cô Nguyên chủ nhiệm được nghỉ.
Cả bọn căng mắt ra nhìn chăm chăm vào cái đồng hồ. 3s, 2s, 1s… Reng! Reng! Reng! Chuông vừa báo, cả lớp náo loạn cả lên, chẳng màn đến thầy Sơn dạy Sử đang chưng hửng trên bục giảng. Nhưng không sao, dù gì tiết Sử cũng không làm gì nhiều, thầy lặng lẽ rời khỏi đám nhốn nháo trước khi quá muộn.
Mấy nhỏ con gái bàn trên bắt đầu kế hoạch đi chơi của mình, còn đám con trai rủ nhau đi đá bóng. Có vẻ như ai cũng có việc nhỉ?
– Này Mộc Miên – hắn níu áo nhỏ lại
– Có chuyện gì? – nhỏ chớp chớp mắt ngây thơ (?!)
– Tui có thể hẹn bà đi uống nước không? – hắn hơi ngập ngừng
– Ý ông là… – nhỏ chau mày xem ra suy nghĩ lắm rồi quay sang hỏi hắn, giọng ngọt ngào khó tả – ông thích tui đến mức như vậy sao?
– Hả? – hắn trợn mắt, vội xua tay – trời, làm gì có chuyện đó, chỉ có chuyện muốn hỏi thôi…
Miên đánh bốp lên vai hắn, đau thấu trời. Con nhỏ này mà con gái gì? Nhỏ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
– Vậy sao tự dưng mời tui đi uống nước?
– Thì…thì mới quen. Tui…tui cũng muốn làm quen với bà chứ bộ – Vũ chống chế, vẻ lúng túng thấy rõ khiến nhỏ phì cười, dễ thương thật – với lại tui chưa quen nhiều với các bạn trong lớp
– À…- nhỏ nheo mắt nhìn hắn khiến hắn chột dạ – chưa gì đã muốn cua ai đó rồi à? Ông chịu ai vậy?
Vũ bắt đầu thấy chết giấc với con nhỏ này
– Không…không phải… Chỉ…chỉ là…
– Chỉ là sao? – Mộc Miên nhướng mày rồi bất chợt cười xòa – thôi, tui chọc ông thế thôi. Đi!
Nói rồi nhỏ lôi hắn ra khỏi lớp nhanh như tên bắn.
———————————————-
Chuông điện thoại reo. Người giúp việc nhanh chóng đưa máy cho Kỳ Anh.
– Alo?
-……………
– Vậy à? – nó mỉm cười – được rồi. Cứ để vậy đi.
Kết thúc cuộc nói chuyện. Nó tự vẽ lên môi mình một cái nhếch khẽ rồi chăm chú vào cuốn sách đang đọc dang dở.
– Chị Liên
– Vâng cậu gọi tôi.
– Chị đã chuẩn bị xong những gì tôi dặn chưa?
– Mọi thứ đã sẵn sàng, thưa cậu chủ
– Cảm ơn chị – nó cười nhẹ, đoạn đưa tách trà còn nghi ngút khói lên miệng, cảm nhận hương thơm lan tỏa, xâm chiếm lấy khướu giác và vị giác.
Nắng ấm, vàng óng chảy tràn khắp khu vườn hoa rực rỡ.
—————————————–
– Sao, gọi tui ra đây có gì không? – nhỏ chớp chớp mắt, múc muỗng kem đưa lên miệng. Kem ngon quá.
Vũ vẫn còn ngồi đứng hình không thể động đậy. Hắn ngó sinh vật đối diện với cặp mắt mở lớn. Ly này là ly thứ tư rồi và xem ra vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
– Này, này – nhỏ quơ tay qua lại trước mặt hắn – UY VŨ!
– Hả? – hắn giật mình. – chuyện gì?
– Tui mới là người hỏi ông có chuyện gì ấy? Tự dưng ngồi thần người ra. Bộ ông…ông… – nhỏ trưng ra cặp mắt ngây-thơ-vô-số-tội – ông thích tui? Tui đã nói không được rồi mà…
Phụt! Hắn phun ra ngụm nước vừa uống. Cũng may là không trúng ai hết. Nhỏ nhìn hắn lo lắng:
– Sao vậy? Xúc động quá hả?
– Trời ơi, cho tui xin… Bà ấy, ăn như hạm. – hắn cảm nhận sát khí đột ngột xuất hiện bủa vây lấy mình sau khi vừa thốt ra vài lời “vàng ngọc” – nhưng…nhưng mà ăn từ tốn, nhìn như thục nữ ấy (ặc ặc).
Nhỏ cười rất chi là thục-nữ, e lệ nhìn hắn
– Hì hì, tại kem là món tủ mà…
Tự dưng nhỏ ngưng cười, nghiêm túc nhìn Vũ cũng đủ làm hắn thấy bồn chồn, e ngại.
– Ờ, kêu tui đây có chuyện gì? Ngắm tui nãy giờ rồi. Nói đi
– À… ờ… ừ… thì…
– Nói! – nhỏ nghiêm giọng
– Tui muốn biết tại sao hôm đó bà nói vậy – hắn tuôn một lèo lúc nào không biết – Bà đưa tui ra đó rồi tỏ vẻ nghiêm trọng hỏi tui, vậy rốt cuộc là sao?
– À… Có vậy không mà cũng ấp úng – nhỏ mỉm cười – có gì đâu, tui chỉ muốn biết ai chuyển ông đến trường này thôi
– Thì ba tui chứ ai – hắn nhíu mày khó hiểu – sao lại là “sắp xếp”?
Nhỏ vẫn toe toét, nhéo má hắn khiến hắn oai oái.
– Dễ thương quá hà – Mộc Miên chu môi, trông xinh cực.
– Cái gì vậy? Sao không trả lời câu hỏi của tui? Không biết đau à? – Hắn nhăn nhó ôm mặt
Nhỏ lại khoe hàm răng trắng bóng, đoạn đứng lên
– Tui nghĩ ông nên hỏi ba ông ấy. À, hôm nay là đúng 1 năm rồi phải không? Chúc ông hạnh phúc nhé
– Sao bà biết? – hắn trợn mắt ngạc nhiên – Mộc Miên, rốt cuộc bà có ý gì vậy?
Nhỏ không quay mặt lại, giọng nói của nhỏ nhẹ như một cơn gió
– Sau này ông cũng biết. À, Vũ này, ông có nghĩ là nên chuyển trường khác không?
– Vì sao?
– Bởi vì – nhỏ xoay mặt qua, cười hô hố – nếu không thì ông sẽ được tui trưng dụng dài dài
Nói xong nhỏ bỏ đi một nước. Hắn đánh hơi được mùi không mấy tốt đẹp trong tương lai của hắn. Vũ nhìn đồng hồ, vội đứng dậy như thể dưới ghế ngồi có đốt lửa. Sắp đến giờ về. Với tốc độ không thua một cái máy, hắn tính tiến và phóng như bay ra khỏi đó.
Nhỏ nép mình khuất sau bóng cây, trông theo người vừa chạy ra khỏi quán, mỉm cười.
————————————————
Vũ trở về nhà, lấy làm lạ vì căn nhà hôm nay tối om. Hắn quay lại hỏi Phương:
– Ba ơi, sao trong nhà tối vậy? Bố chưa về ạ?
– Ừ, chắc bố chưa về đâu con… – Phương buồn buồn trả lời, môi khẽ mím lại
Vũ tiu nghỉu bước vào trong, lòng không khỏi buồn bã. Hắn bật đèn lên. Bụp! Tiếng bắn pháo giấy làm hắn giật mình.
– Tén ten!!! Ngạc nhiên chưa?
Vũ ngỡ ngàng nhìn vẻ mặt không-thể-vui-hơn của bố. Hắn quay lại cũng thấy ba mỉm cười.
– Ba… Bố… – hắn ngập ngừng, miệng lắp bắp không nói thành lời.
– Làm sao chúng ta có thể quên ngày hôm nay – Vĩ xoa đầu hắn – mừng 1 năm con đến với gia đình mình.
Hắn lặng người, đôi mắt ươn ướt chực khóc. Cả ba ôm chặt lấy nhau.
– Con… con cảm ơn hai người – hắn nói thật nhẹ, cảm giác ấm áp len lỏi trong tim, tỏa ra khắp cơ thể.
– Thôi… được rồi, đừng có mít ướt thế – Vĩ gạt nhẹ nước mắt trên má hắn – chúng ta ăn mừng ngày hôm nay mà.
– Vâng – hắn cười rạng rỡ.
Bữa cơm ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Những tiếng cười giòn tan pha lẫn vào ánh đèn dịu nhẹ.
– Hôm nay con vui lắm. – Vũ toe toét đến tít mắt.
– Ừ – Phương mỉm cười xoa đầu hắn – thôi, đến giờ ngủ rồi. Chúc con ngủ ngon
– Vâng, chúc ba ngủ ngon.
Phương tắt đèn, nhẹ đóng cửa phòng hắn lại.
Hôm nay Vũ thực sự rất vui. Hắn trằn trọc nằm lăn lộn nãy giờ vẫn không thể ngủ được. Nụ cười cứ thường trực trên môi. Nhiều người nhìn hắn tỏ ý không hài lòng khi thấy ba và bố hắn sống chung một nhà. Nhưng đã sao? Gia đình của hắn vẫn hạnh phúc mà. Nếu không nhờ có ba thì không biết hắn còn sống nữa hay không. Đám cháy đó… Hắn rùng mình nhớ lại, từng giọt mồ hôi nóng hổi tự dưng lăn dài trên má.
Và…cả cái bóng tối trước mặt hắn nữa. Bất giác hắn cảm thấy sợ hãi. Nỗi sợ này… dường như đã lâu lắm rồi mới quay lại. Đau quá… Vũ ôm ngực thở hổn hển.
Tốt nhất hắn phải đi ngủ thôi. Không được nghĩ linh tinh nữa. Giờ hắn đã thoát ra được đó rồi. Phải, đã thoát rồi…
Ám ảnh
—————————————————
– Mày tưởng mày là ai lại lên mặt với bọn tao? – một tên có lẽ đứng đầu băng nhóm đang trừng mắt đe dọa kẻ đối diện. Vết sẹo trên gương mặt giần giật trông rất đáng sợ, hòa vào ánh đèn leo lét khiến cho nó càng trở nên ghê rợn hơn.
Hình như có người vừa nhếch môi. Tiếng cười nhẹ nhàng hòa vào đợt gió khô khốc.
– Là ai thì anh không cần biết. Tôi đang tạo cho anh cơ hội. Nhưng có lẽ, anh không cần nữa thì phải.
– Vậy mày muốn làm gì? – tên kia nhíu mày, cười khẩy. – đây là địa bàn của bọn tao, thằng nhãi! Đã vào đây mà còn lớn lối!
Đám đàn em tiến đến một bước. Những con dao dài, ánh lên tia sáng lạnh lẽo, đầy chết chóc.
– Đây là cách anh giải quyết vấn đề?
– Phải. – hắn khẳng định, ngữ điệu kiên quyết, sắc nhọn.
Dường như trong bóng tối, các giác quan của con người trở nên nhạy bén hơn. Hắn cảm nhận được sự thay đổi dù nhỏ nhất của kẻ đối diện, mặc dù cho đến giờ, hắn vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng.
– Vậy thì… cứ tự nhiên. – người đó nhún vai, cơ mặt khẽ cử động.
– Tụi bây! Lên!
Không gian im ắng khác thường. Keng! Tiếng vũ khí đồng loạt rơi xuống. Hắn quay mặt lại. Tất cả đều nằm bất động.
– Canh đúng giờ thật… Thuốc mê phát huy tác dụng rồi
– Mày…sao lại? – hắn bắt đầu cảm thấy chóng mặt, chợt ngã xuống.
– Chỉ trách là đám người đó đã vào quán ăn chiều thôi… Tôi đã nói rồi, giờ thì anh đã lựa chọn. – lời nói đó thật nhẹ nhàng, điềm tĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ. – dọn dẹp đi. Tôi muốn có một bản tin thật nóng vào ngày mai.
– Vâng.
Tiếng bước chân xa dần. Mọi thứ lại chìm dần vào màn đêm.
—————————————————-
“Tối qua, người dân địa phương đã phát hiện ra xác của 8 thanh niên lạ mặt. Theo kết quả khám nghiệm ban đầu, nguyên nhân dẫn đến án mạng là do sử dụng ma túy quá nhiều gây sốc thuốc. Điều đó đã đánh lên một hồi chuông báo động đến thanh niên hiện nay. Ma túy…”
– Uy Vũ à…Vũ! – Phương gắt nhẹ.
Hắn giật mình, mắt vẫn chăm chăm vào màn hình ti vi. Hình ảnh đó… Chẳng phải là…
– Vũ, sắp trễ rồi đó con.
– Vâng…vâng… – hắn lúng túng – con ra ngay.
– Con sao vậy? – Vĩ nhìn Vũ, lo lắng
– À, con không sao – hắn gượng cười – con chỉ hơi mệt thôi…
– Vậy đi học được không? – Vĩ lo lắng nhìn hắn
– Dạ, được mà, con đỡ nhiều rồi – hắn nói xong, vội vàng chạy ra ngoài. – con đi học đây. Tạm biệt bố.
Khôi Vĩ nhíu mày nhìn đứa bé phóng ra ngoài. “Không biết nó có bị làm sao không nữa…”.
————————————————-
– Kỳ Anh! Sao hơn một tuần nay ông không đến lớp? – Mộc Miên chau mày, giật lấy cuốn sách từ tay nó
– Bà không thấy tui đang đọc sách sao? – Kỳ Anh mỉm cười, không lấy làm khó chịu
– Đọc sách cái gì? Nghe tui hỏi nè. Chuyện đó…
– Xong rồi – nó nhướng mày nhìn nhỏ, môi khẽ cong lên
Nhỏ thở phào. Thế là xong một chuyện.
– Vậy còn chuyện kia thì sao?
– Mộc Miên, bà có nghĩ là chúng ta nên dùng một loại đường nào khác thay cho đường kính không?
– Hả? Ông không nghe tui hỏi gì sao? – nhỏ nhíu mày
Nó giả bộ ngó lơ, xem như chưa từng nghe thấy điều gì. Nhỏ biết ý nên nhún vai cho qua. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn.
– Đến giờ dùng trà rồi. Đi với tui không?
– Đương nhiên – nhỏ quay lại vẻ mặt hí hửng, ôm chặt cánh tay nó rồi bắt đầu lôi nó ra ngoài vườn. – tui nhớ mấy cái bánh ông làm lắm đó nha.
Tiếng cười giòn tan của nhỏ, phá vỡ không khí im lặng thường ngày tại căn biệt thự.
————————————————-
– Làm cách nào có thể ngăn chặn nó lại?
– Đừng quá lo lắng…
– Sao không lo lắng cho được?
– Bình tĩnh đi. Tôi biết nó sẽ không làm gì tổn hại người đó đâu
– Đứa bé đó… – giọng nói trở nên vụn vỡ, tựa như vang lên từ đâu đó trong bóng tối sâu hoắm.
Có lẽ lại là một đêm khó ngủ nữa…
————————————————–
Tiếng chuông reo báo hiệu đã đến giờ ra chơi. Uy Vũ thẫn thờ trông ra cửa sổ. Những chú chim không ngừng chuyền cành, như thể chúng đang đuổi bắt nhau, qua những kẽ nắng ấm áp. Từng lời trên ti vi lúc nãy cứ vang vọng trong tai hắn. Tại sao hắn cảm thấy lo lắng đến vậy? Hắn phải vui mừng chứ?
Vũ chợt thở dài. Hắn có linh cảm không tốt. Quái thật, sao hắn nghĩ chuyện không đâu vậy? Lắc mạnh đầu cho mớ suy nghĩ văng ra khỏi tâm trí hắn. Khát nước quá. Hắn phải đi xuống căn tin mua nước thôi.
Ngước lên nhìn tấm bảng để xem nên chọn loại nước uống nào, hắn dừng lại trước cái tên với hắn cảm thấy rất quen thuộc, trà chanh bạc hà. Chà, chắc là căn tin mới đưa loại mới vào menu thức uống nhỉ? Thật là hợp khẩu vị của hắn.
– Chị ơi, cho em ly trà chanh bạc hà.
– À, có liền. Nãy giờ chưa ai dám thử món mới của căn tin hết – chị tươi cười – em là người đầu tiên đó.
Chị bán hàng sau khi đi vào trong một lúc đã bước ra ngoài
– Nước của em đây. Món này là món mới nên chị chỉ làm thử thôi. Em uống xong thì cho chị biết ý kiến nhen.
– Vâng – hắn cười thật tươi rồi quay ra.
Chà, ngon quá. Hắn thưởng tức từng ngụm trà một cách thoải mái. Ủa nhưng sao có mùi vị hơi lạ nhỉ? Thôi kệ, chắc là vì chị ấy thêm hương liệu nào đó vào chứ gì? Thôi, trở về lớp. Hôm nay nhỏ Miên không đi học. Không biết nhỏ có bị bệnh gì không ta?
—————————————————-
Như thường lệ, với tư cách là nhà tài trợ chính cho trường, Thanh Vân sẽ đến động viên các học sinh vượt qua kì thi học kì sắp tới. Cho nên, cả hai tiết cuối cùng, toàn trường được nghỉ và tập trung vào hội trường để nghe bà phát biểu.
Hội trường là một nơi cực kì rộng lớn, có khả năng chứa gần gấp đôi số học sinh trong trường, được chia làm 8 khối bàn, mỗi khối lớp được sắp xếp ứng với hai khối bàn. Các lớp được phân ngồi theo số thứ tự, A1 được xếp đầu tiên, sau đó đến A2, A3…
Nghiễm nhiên, lớp hắn ngồi dãy thứ nhất, đối diện với bục phát biểu. Tư dưng hắn cảm thấy khó thở, tim đập nhanh không kiểm soát, nỗi lo lắng vô hình xâm chiếm lấy cơ thể. Mắt hắn mờ dần, mọi thứ như chìm vào một lớp màn sương dày đặc. Hắn thấy mệt mỏi quá. Hình như nhà tài trợ đã đến, mọi người xung quanh hắn đừng dậy. Vũ bắt đầu co giật. Hắn dường như không thể thở được.
Mọi thứ diễn ra ngay trước mắt Thanh Vân. Nhanh như cắt, bà bế hắn trên tay, sau khi gọi ngay cho tài xế của mình. Những ai trong hội trường đều ngỡ ngàng và không khỏi lo sợ. Chuyện gì vừa xảy ra?
– Nhanh lên chú, chở tôi đến ngay bệnh viện – bà ra lệnh, trong mắt loáng nỗi lo lắng
Mùi hạnh nhân…Chẳng lẽ….
—————————————————-
Uy Vũ nằm trong phòng cấp cứu. Thanh Vân lặng lẽ đóng viện phí và rời khỏi bệnh viện trước khi Phương và Vĩ đến đây. Ba phải chuẩn bị mọi việc trước khi quá muộn.
Thoáng thấy bóng dáng của hai người chạy vụt qua.
————————————————-
– Anh Vĩ… Con mình có sao không anh? – Phương lo lắng, mắt rơm rớm nước.
Anh vội ôm Phương vào lòng, vỗ về an ủi, dù cho trong lòng cũng rối bời:
– Không sao… không sao… Em đừng lo quá…
– Tại sao có chuyện như vậy chứ? Nó đang học ở trường cơ mà – Phương không màng đến những gì Vĩ nói.
– Anh phải đi đây một chút – Khôi Vĩ nghiêm mặt, mắt long lên đầy những tia máu – em cứ ở lại đây
– Anh đi đâu?
– Tìm cô Thanh Vân. Nhất định anh phải điều tra tại sao con chúng ta lại như vậy. Đây rõ ràng là vụ mưu sát có chủ ý. Em bình tĩnh đi… Theo anh biết thì chủ tịch đã cho sử dụng đường glucose khi chế biến được khoảng 2 tuần rồi…
Nói rồi Vĩ chạy vụt đi. Phương cũng không còn sức để níu giữ lại nữa. Dựa đầu vào tường, Phương thầm cầu mong cho mọi chuyện sẽ qua đi…
————————————————
– Phải, cháu đây, chuyện-gì-đã-xảy-ra-cho-Uy-Vũ? – Vĩ gằn mạnh từng tiếng – tại sao lại là con cháu?
-…………………………..
– Tại sao cô ta có thể hồ đồ đến mức lấy nhầm ống đựng cyanua? – Khôi Vĩ quát lên giận dữ
-……………………………
– Thôi được rồi! Cháu sẽ đến chỗ cô!
End Flashback
– Nếu Uy Vũ chết, con sẽ phải hối hận suốt đời đấy, Kỳ Anh – Thanh Vân cực kì nghiêm túc.
– Con biết – Kỳ Anh thở dài – nhưng con tin, cậu ấy sẽ khỏe lại – mong rằng lượng đường đó đủ để kéo dài thời gian cứu được Uy Vũ…
– Ta vẫn không hiểu vì sao con lại làm như vậy… – Thanh Vân chau mày. – đừng viện lí do vô lý như thế, con đang đùa với mạng người đó.
– Con nghĩ dì phải là người hiểu nhất chứ – giọng nó bỗng dưng trầm lạnh
Thanh Vân quay mặt đi. “Thật sai lầm…”
———————————————-
Đèn cấp cứu vụt tắt, cánh cửa bật mở ngay sau đó. Phương vội vã chạy đến, lay mạnh bác sĩ
– Con tôi có sao không ạ?
Vị bác sĩ gỡ khẩu trang ra, mỉm cười trấn an
– Con của anh đã qua cơn nguy kịch. Đây là ca ngộ độc cyanua. Cũng may là trong thành phần nước uống có hàm lượng cao glucose nên triệu chứng tiến triển chậm.
Khôi Vĩ hớt hải chạy vào, sốt sắng hỏi Phương.
– Con mình sao rồi?
Phương òa khóc nức nở, ôm chầm lấy Vĩ, khiến anh lo lắng cực độ
– Con mình… con mình… đã được cứu rồi
Khôi Vĩ thở phào, mọi sức nặng trong lòng dường như tan biết mất. Anh khẽ cười vì sự mít ướt của cậu.
– Thôi… mọi chuyện đã qua rồi… Em đừng khóc nữa… Em khóc trông xấu lắm – Anh vỗ nhẹ vào lưng cậu.
Hắn được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt. Phương bước vào, nắm chặt lấy tay hắn, lạnh ngắt. Nước mắt cậu cứ tuôn ra không dứt. Vĩ khẽ xoa đầu hắn, nhẹ nhàng nói:
– Con phải khỏe lại nhé
Có người lặng lẽ quan sát căn phòng nhỏ đó. Thở phào nhẹ nhõm. Một nỗi đau vô hình bóp nghẹt trái tim.
———————————————–
– Alo?
-……………..
– Sao vượt qua được rồi à? – Thanh Vân giãn ra một nụ cười thanh thản.
Gác máy. Bà dựa người thoải mái vào thành ghế. Mọi việc ít nhất cũng đã không đến nỗi quá tệ. Giờ chỉ có một chuyện bà không lí giải được. Tại sao Kỳ Anh lại làm thế? Chẳng lẽ…
Không. Không thể nào đâu.
———————————————
– Kỳ Anh! Kỳ Anh – nhỏ réo tên nó với tần số cao nhất.
Nó xếp cuốn sách lại, bình thản nhìn Mộc Miên vui mừng chạy vào.
– Ông biết chuyện gì chưa?
Mỉm cười.
Nhỏ thở phào nhẹ nhõm, chống nạnh nhe hàm răng trắng bóng, nét mặt gian thấy rõ:
– Sao ông lúc nào cũng ra vẻ bình-thường-thôi vậy? Rõ ràng là ông có lo cho Uy Vũ mà?
– Làm gì có? – nó thờ ơ chối. Nhỏ cong môi nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền vô định như thấu suốt nó.
– Ừ, thì không vậy… Dù gì thì chúng ta cũng biết trước chuyện này. Thôi, đi ăn mừng nào
Nhỏ lôi nó ra khỏi nhà. Gió dịu dàng vuốt ve hai đứa nhóc, mang theo hương hoa quấn lấy chúng cho đến khi hai đứa đi khuất.
Dường như bánh xe định mệnh đang xoay chuyển…