Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 6

  1. Home
  2. Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo
  3. Chương 6
Prev
Next

Phần II: Thiên duyên
Lời đầu: Khi sợi chỉ đỏ kết nối hai con người…từ rất lâu mà họ không biết

Chap 1: Tình cờ
– Vương-Khôi-Vĩ!!!!!!!! Anh rốt cục có chịu thức chưa? – tiếng hét cực kì chói tai vang vọng khắp căn nhà. Chim chóc hoảng loạn bay tứ tung. Mấy con chó ở nhà kế bên sủa vang trời. Cô Lan hàng xóm giật mình hất đổ cả tô cháo xuống sàn. Người và vật bên ngoài ngôi nhà đều bị ảnh hưởng một cách trầm trọng.

Nhưng… dường như nó chẳng có tác dụng gì đối với hai con gấu say ngủ trên phòng.

Người sở hữu tiếng hét lúc nãy không ai khác là người con trai 25 tuổi, nhưng ai từng tiếp xúc với chàng ta cũng lầm tưởng là một cậu nhóc lớp 10, gương mặt baby, nước da trắng… Oái! Biết rồi…hix… Tác giả vừa bị nhéo vì tội nói…sai sự thật, phải là “cậu học sinh trưởng thành lớp 11” mới đúng. Nhưng mà, đâu phải chỉ mình ta bị nhéo… *cười gian xảo*

– A..aaaa.aaaa.aaaaaa…đau…. – một con gấu vừa tỉnh giấc và đang nhăn nhó như ăn trúng phải ớt. – đau anh…

– Dậy chưa? – mỉm cười đe dọa.

– Dậy rồi…Phương…đau tai anh…Đừng nhéo nữa…

Phương bỏ tay ra khỏi cái tai yêu dấu của anh, đoạn tiến đến con gấu con.

– Thôi…con dậy rồi…Đừng nhéo… – hắn sợ sệt thấy rõ

Thanh Phương – ba hắn, chống nạnh đắc thắng nhìn hai bố con đang lồm cồm bò dậy, riêng Khôi Vĩ còn phải ôm cái tai đỏ chót vì bị nhéo. Đau chết!

– Hai người nhanh lên cho em nhờ! – cậu nói giọng như ra lệnh

– Rồi rồi, từ từ – cả hai đồng thanh quay sang Phương giọng vẫn còn ngáy ngủ.

Cuối cùng thì cả gia đình cũng ngồi được vào cái bàn ăn. Nhưng…đương nhiên, cái gì cũng phải có giá của nó…

– Anh Vĩ, em đã nói với anh biết bao nhiêu lần rồi, đừng chơi với con khuya quá… Anh đâu có nghe em…Hôm nay anh thấy chưa?…blah blah blah blah…

– Em yêu, anh biết rồi mà – Vĩ choàng tay qua người Phương, hôn đánh chụt một cái rõ kêu.

– Đừng có lừa em – Phương lườm anh cháy da, xem ra cậu vẫn còn tức lắm.

Hắn – Uy Vũ đang cố gắng ăn thật nhanh, chuồn gọn là thượng sách lúc này. Không biết bố hắn chống chọi lại được ba không nữa…

– Còn con… – thịch! Biết ngay mà… – ba đã dặn biết bao nhiêu lần rồi (bổn cũ soạn lại @.@)… blah blah blah

– Con biết rồi mà – hắn mừng húm nhìn chiếc đồng hồ – ba ơi, tới giờ rồi…

Thanh Phương hốt hoảng nhìn chiếc đồng hồ, tiếp tục chiến dịch hối thúc:

– Anh! Chở con đi học rồi còn đi làm nữa… Ngày đầu không được bê bối…

– Thế, ai là người mới vô làm mà bê bối thế nhỉ? – Khôi Vĩ nói, ngữ điệu có chút châm chọc

– Hừ, chuyện này em tính với anh sau – hình như ba nó hơi đỏ mặt – cũng tại… Thôi! Đi nhanh!

Ba nó như một cái máy thần tốc kéo hai bố con ra khỏi nhà, tống lên chiếc xe hơi rồi với tốc độ tương tự, phóng lên chỗ ngồi và cầm chắc tay lái.

– Thôi rồi bố ơi… – hắn bắt đầu run run.

– Không sao đâu con… – Vĩ nắm chặt tay nó, mồ hôi cũng túa ra

Chiếc xe lăn bánh và… chạy như bay.

– Aaaaaaaaaaaaa…từ từ thôi….

Tiếng hét của hai người đầy kinh hãi. Có ai nói chết vì sợ là cái chết lãng nhất chưa?

———————————————-

Xe dừng lại trước Trường Dân lập Thiên Ân. Hắn phi ra khỏi xe bằng hết tốc lực của mình, sau khi nghe lời đe dọa vô cùng “dịu dàng” của ba. “Con mà đến trễ ngày hôm nay thì đừng hòng mà có tiền tiêu vặt tháng này nhé…”. Không có tiền tiêu vặt thì kể như hắn tiêu luôn ấy chứ…

Cốp! Bịch! Ui da… Hắn lồm cồm bò dậy. Đầu của ai mà cứng vậy trời?

– Này, đi đứng mắt để sau lưng à? – giọng nói trong trẻo cất lên

– Xin lỗi… – Vũ cúi đầu – xin lỗi bạn…

– Bạn đi nhìn đường một tí nha, cắm đầu chạy như vậy… – sao cái tật nói nhiều này hắn thấy quen quen ta? – ĐỤNG VÀO NGƯỜI TUI THẾ NÀY NÀY! – cả tiếng hét cũng giống nữa.

Hắn ngước mặt lên. Chà, thì ra là con gái. Xinh quá nhỉ, nhưng mà…. hắn hơi run:

– Tui xin lỗi rồi mà…

– Ngước mặt lên nhìn ông đã làm gì nè… – nhỏ con gái bực mình

Trời. Nhỏ vẫn đứng đó, có bị gì đâu? Ặc. Sách vở tứ tung.

Vũ lúng túng, gãi gãi đầu, nhặt lại từng quyển tập, sách cho vào cặp.

– Nè, bạn…

Nhỏ cầm lấy, cười với hắn một cái đầy nguy hiểm. Chậc, sao giống thế nhỉ?

– Cảm ơn…Còn lần sau nữa….

– Không có lần sau – hắn cười hề hề, chạy thật nhanh vào lớp. “Quái, sao mình sợ nhỏ này thế nhỉ?” Hắn thở mạnh lấy lại bình tĩnh. “Chắc tại mình đang gấp”

– Đi đâu đó? – giọng nhỏ kéo hắn lại

– Đi lên lớp – hắn chớp chớp mắt. Hỏi lạ, không lẽ hắn vô đây chơi?

– Biết lớp mình ở đâu không mà đi? Tui thấy ông là người vừa mới vào trường, đúng không?

Gật gật.

– Rồi. Đi theo tui. – nói rồi nhỏ kéo tay Vũ phóng ngang vận tốc tên lửa lên dãy lầu màu xanh.

– Từ từ…tui đi theo muốn hụt hơi rồi – hắn thở hồng hộc

Nhỏ bĩu môi.

– Con trai gì nhiu đó cũng không chịu được. Giống y chang…

– Y cái gì? – hắn chau mày

– Không gì… Ông học cùng lớp với tui đó, he he. – nhỏ người gian xảo

Chậc. Hắn có cảm giác cuộc đời mình sẽ không còn êm đềm nữa… Không sao, vấn đề trước mắt là phải có tiền tiêu vặt.

Nhờ sự thần tốc của nhỏ mà giờ hai đứa đã yên vị vào chỗ ngồi.

Reng! Reng! Hắn thở phào. Vừa kịp lúc nhỉ?

Cả lớp đứng lên chào cô chủ nhiệm. Cô có vẻ trẻ và năng động quá. Nhỏ lúc nãy thì thầm vào tai hắn:

– Đại ca của lớp đó. Hì hì.

– Mời em Vương Uy Vũ đứng lên. – cô mỉm cười

– Em chào cô – hắn gật đầu một cách lễ phép

– Ừ, em giới thiệu mình cho các bạn biết đi…

– Chào các bạn mình là…

– …Vương Uy Vũ, vừa mới chuyển từ trường THCS Hồng Hà sang trường Dân lập Thiên Ân. Học lực thuộc loại giỏi, hạng nhất 5 năm liền, sở trường là môn Toán, từng đạt giải Nhất Toán cấp khu vực dành cho học sinh tiểu học… – nhỏ lúc nãy bình thản lên tiếng, cắt ngang lời hắn bằng giọng điệu “êm dịu như dòng suối mát lành”.

Vũ mở to mắt nhìn nhỏ. Còn cô Hạnh Nguyên thì cười thành tiếng, mặc dù đã cố nhịn nhưng không được. Con bé đó lúc nào cũng thế. Hắn tự hỏi, sao nhỏ không đứng lên nói luôn cho tiện nhỉ?

– Mộc Miên! – hình như là giọng của một thằng con trai. Nhẹ nhàng mà ấm quá. Hình như hắn đã nghe thấy nó ở đâu rồi, nhưng tạm thời thì vẫn chưa nhớ ra. Hay là hắn hoang tưởng nhỉ?

– Mình chỉ muốn giới thiệu cho các bạn biết trước thôi mà – nhỏ bĩu môi, nhìn xuống bàn của ai đó. – đó cũng là trách nhiệm của một lớp trưởng chứ bộ.

Hắn thì vẫn còn gãi đầu, gượng cười, ngồi xuống, không quên liếc nhỏ một cái.

– Làm gì mà liếc tui ghê vậy?

– Sao bà biết tui liếc? – hắn chộp lại nhỏ

– Sao không? Tui biết tui đẹp rồi, nhìn hoài, mòn vẻ đẹp của tui… – nhỏ phe phẩy cái quạt vừa rút ra từ trong cặp.

Hắn trố mắt lần nữa. “Y chang tú bà luôn.”. Thôi, cãi với nhỏ này có mà thua. Không nói nữa, hắn nhìn lên bảng, nghe cô giảng bài sướng hơn.

Mộc Miên quay xuống, mỉm cười, chớp chớp mắt, hình như là với người lúc nãy. Chẹp, nhỏ làm kiểu này càng khiến hắn sợ hơn. Mà sao tự nhiên hắn tò mò vậy? Vũ lúng túng thấy rõ. Cũng có sao đâu, dù gì thì cũng sắp là bạn, tò mò một chút cũng đâu có hại gì? Hắn lại hí hửng với ý nghĩ của mình.

Trong lớp 6A1, hình như có hai đứa khùng thì phải…

Đâu đó có người đang quan sát hắn, mỉm cười.

———————————————

Ra chơi, Vũ dường như chìm nghỉm trong đám người đang vây quanh hắn. Hắn cười, hắn nói, hắn giới thiệu đến mệt xỉu. Có lẽ lúc đầu giờ, vì-một-lí-do-nào-đó mà dường như không ai nghe phần “độc tấu” của Mộc Miên thì phải… Ai có thể giải thoát hắn không bị chết ngạt đây?

– Bây giờ các người có đi ra cho tôi ngồi hay không? – A… Sao hắn mong nghe thấy được cái giọng này thế nhỉ? Trong veo, dễ thương quá, hí hí hí. Vũ tí tởn thở phào nhẹ nhõm. Phù… Thở được rồi…

Cả đám tản ra, với tốc độ nhanh như lúc nó nhóm lại. Mộc Miên chống nạnh, trông nhỏ có vẻ tức tối lắm. Nhỏ kéo hắn đi, không màng đến những cặp mắt trong lớp trợn tròn nhìn nhỏ, không phải vì lấy đi cái người nổi tiếng mà tụi nó vừa trầm trồ thán phục, mà là cách nhỏ lôi Vũ đi, như thể hắn chẳng nặng một gam nào.

– Này, từ từ… – hắn chạy muốn tắt thở, nếu không muốn như một bao cát bị “xách” đi xềnh xệch.

Cả hai đang đứng ở một khoảng sân rộng khá vắng vẻ. Mới nhìn sơ qua cũng đã thấy đây có lẽ là một nơi đã lâu không ai đến. Những chiếc lá khô rơi rụng tự bao giờ, phủ đầy mặt đất. Mộc Miên quay sang hắn, với vẻ mặt nghiêm túc khác thường khiến Vũ cảm thấy có chút lo lắng

– Uy Vũ, sao ông lại chuyển đến đây? Có phải đã có ai-đó làm chuyện này không?

Hắn nheo mắt nhìn nhỏ vẻ khó hiểu

– Sao bà lại hỏi vậy?

– Mặc dù là tui biết ông sẽ được-sắp-xếp đến đây rồi…Nhưng mà…như vậy thì…

– Này, này… – hắn giơ giơ tay trước mặt nhỏ – có bị bệnh gì không thế?

– Không… – nhỏ nhăn mặt, nghĩ sao nói nhỏ bị bệnh vậy? – ông mới là người bị bệnh ấy

Mộc Miên cong môi rồi bỏ đi. Vũ nhăn trán trông theo bóng dáng nhỏ nhắn đang bước đi rất nhanh.

– Quái lạ…Mộc Miên hỏi vậy có ý gì? Haizz… Thôi chết! Mộc Miên! Chờ tui với!

Hắn sực nhớ ra nơi này lạ hoắc. Lúc nãy mãi chạy theo nhỏ hụt hơi, hắn không chú ý quan sát xung quanh. Uy Vũ lập tức chạy theo Mộc Miên kẻo không kịp. Hắn đảo mắt, ngán ngẩm, “nhìn Mộc Miên vậy, sao đi nhanh thế không biết?” Kiểu này hắn phải tập chạy hằng ngày mới mong theo kịp được nhỏ.

———————————————

– Kỳ Anh, ông có nghĩ là….

– Suỵt… – nó mỉm cười

– À… – nhỏ ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện. Khu vườn xanh non nhuộm đầy màu nắng. Hương hoa hồng dường như không bao giờ biến mất trong không gian chìm ngập sắc màu.

-…nghĩa là… ông đã biết?

– Không hẳn… – nó nâng tách trà nóng hổi lên môi, phóng tầm mắt ra những cánh hồng mịn màng lấp lánh sương mai.

– Ông nghĩ là người đó sắp xếp?

– Cứ để thời gian trả lời – Kỳ Anh khẽ nhếch môi, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy đối diện – tui nghĩ bà là người biết trước tui chứ?

– Đâu có… – nhỏ chớp chớp mắt – dạo này hình như bà cô già đó có chuyện gì mà ít nói chuyện với tui lắm… Với lại chị ta cứ lành lạnh, im im, tui cũng hơi ngại…

– Thôi đi chị ơi, tui biết rõ chị quá mà… – nó bật cười – vậy tối hôm qua…

– Im coi – nhỏ bịt miệng nó lại – để người ta ngây thơ, ngượng ngùng một chút ông chết à?

Ánh mắt Mộc Miên lại trở về vẻ mơ màng như thể nhỏ đang lơ lửng trên thiên đàng.

– Những điều bà nói… – Kỳ Anh bỗng nhiên im bặt

Mộc Miên trầm giọng, gương mặt quay về vẻ nghiêm túc đáng ngạc nhiên

– Không xa nữa đâu…

————————————————–

– Mọi việc không đơn giản như bà nghĩ đâu

– Thực chất nó chẳng bao giờ đơn giản cả. Chỉ là do chúng ta sơ xuất, không lường trước việc này xảy ra…

Tiếng thở vang lên đều đặn trong màn đêm ảm đạm, nặng nề.

Tối tăm.

—————————————————-

Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt Vũ. Hắn nhíu mày, nhăn trán, mắt nhắm nghiền, tay vô thức nắm chặt tấm nệm. Hắn lẩm bẩm cái gì đó không rõ trong miệng.

– Không, không…cháy…cháy rồi…

Hắn ngồi bật dậy. Cả người ướt sũng như vừa mới đi mưa về. Hắn sờ lên mặt mình. Ngọn lửa như vẫn còn ẩn hiện trong đối mắt hắn và nuốt chửng mọi thứ. Cảm giác bỏng rát ấy, sao rõ ràng đến thế… Hắn tưởng như mọi chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.

– Vũ…có sao không con?

Ba hắn từ đâu mở cửa ra, mỉm cười nhẹ nhàng, đến bên cạnh hắn ôm hắn vào lòng. Hắn áp má vào ngực Phương, cảm nhận hơi ấm và mùi hương quen thuộc xộc vào mũi. Hình như đã được gần 1 năm…Bình yên quá… Hắn đã bao lần ước ao được như thế… Chỉ cần như vậy là đủ rồi…

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Chương 10.5 12 Tháng 5, 2025
Chương 10 13 Tháng 3, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+_truyengay.net
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự_truyencogiaothao
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự
Chương 20 5 Tháng 5, 2025
Chương 19 5 Tháng 5, 2025
Trai Thẳng Dâm Tặc
Chương 10.5 3 Tháng 6, 2025
Chương 10 3 Tháng 6, 2025
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ_truyengay.net
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025

Comments for chapter "Chương 6"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved