Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 3

  1. Home
  2. Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo
  3. Chương 3
Prev
Next

Chap 3: Flashback 2 : Độc dược
Kể từ ngày cưới nhau, Hoàng Thiên đã bắt đầu thuê người làm và giao hẳn việc chăm sóc Kỳ Anh cho vú. Công việc của hắn quá bận rộn đến mức không có thời gian để về nhà. Bích Phượng luôn phải ở nhà chờ đợi cái bóng dáng quen thuộc uể oải trở về sau thời gian làm việc căng thẳng và cũng chờ đợi cái thời khắc thích hợp. Cô ngày càng tỏ ra yêu thương Kỳ Anh trước mặt của hắn. Mỗi khi bắt gặp cảnh đó, hắn chỉ nhếch mép cười rồi bỏ đi. Và ngay sau đó, gương mặt của cô trở lại với vẻ gian xảo, quỷ quyệt. Một kế hoạch chắc chắn phải có một điểm khởi đầu. Và ngày đó cũng đến…

Mấy ngày qua, Kỳ Anh bị nôn ọc sữa, dù đã được đưa đi khám nhưng chứng nôn vẫn không hết. Bích
Phượng lặng lẽ nhìn đứa bé có những dấu hiệu không khỏe, biết rằng mình phải làm gì. Cô khẽ mỉm cười với ý định của mình, đoạn quay sang người vú đang hết sức lo lắng, nói:

– Dì ra tiệm thuốc mua dùm con một viên Primperan hoặc nếu nhà thuốc không có thì mua 1 viên Delagrande nhanh lên.

Bà vú nhanh chóng làm theo lời của cô. ‘Làm sao có thể cãi lại lời của một bác sĩ nhi khoa?’. Cô bật cười.

Thuốc được mua về, cô nhanh chóng cho Kỳ Anh uống, đồng thời bảo vú đi mua giúp mình vài món đồ, cốt để không có ai ở nhà. Vú cũng không nghi ngờ gì, vì dù sao, để Kỳ Anh cho Bích Phượng chăm sóc là điều nên làm.

Khoảng 2 giờ sau, Kỳ Anh bỗng gồng ưỡn người, mắt trợn lên từng cơn. Cô mỉm cười nhìn đứa bé, ‘mày chuẩn bị chầu trời đi là vừa’. Đột nhiên vú từ đâu lại gần, chợi hỏi khiến cô giật mình

– Vú…vú làm gì ở đây?

– Thưa cô, lúc nãy tôi đi quên mang tiền theo. Kỳ Anh…Kỳ Anh làm sao thế nào?
Gương mặt cô trở nên lo lắng cực độ, đôi mắt ngấn nước:

– Nhanh đi vú, đứa bé bị sốc thuốc rồi.
Người vú hốt hoảng gọi điện thoại cho bệnh viện, rồi gọi cho Hoàng Thiên.
——————————————

Sau một hồi được điều trị, Kỳ Anh đã bình thường trở lại, hơi thở còn khá yếu ớt. Hoàng Thiên đã có mặt tại đó. Đôi mắt hắn vẫn vô hồn, khuôn mặt trơ ra, thi thoảng là thoáng qua một nụ cười nhẹ. Vị bác sĩ bước ra khỏi phòng, hỏi:

– Ai là thân nhân của Kỳ Anh?

Hắn chậm rãi bước lại gần, vẻ dửng dưng:

– Tôi là cha của nó – hắn bỗng cảm thấy ghê tởm những gì mình vừa thốt ra.

– Đứa bé bị ngộ độc thuốc chống nôn. Tại sao anh lại dám cho đứa bé uống loại thuốc đó?

– Tôi hoàn toàn không biết, lúc đó tôi đang ở công ty, chỉ có vợ tôi và vú ở nhà

Bà vú sợ sệt nhìn hắn, giọng run run:

– Ông chủ…là do…bà chủ kêu tôi làm vậy. Tôi nào dám…

– Thôi được rồi, tôi biết rồi… – đôi mắt hắn se lại, ánh lên sự tức giận, chợt hắn quay lại cúi chào bác sĩ –
vậy xin nhờ bác sĩ chăm sóc nó đến khi khỏe lại

Bác sĩ nhìn hắn, nhíu mày có vẻ khó hiểu rồi cũng gật đầu. Hắn quay mặt bỏ đi ngay.
——————————————-

Tiếng chuông cửa reo vang một cách hối hả. Bích Phượng hơi sợ nhìn xoáy vào cánh cửa, không dám mở. Cạch! Cửa tự động mở ra. Cô giật thót mình, nhìn người đàn ông trước mặt.

Hoàng Thiên sấn tới, nắm chặt cổ tay của cô, đôi mắt bừng lửa giận, đoạn tát cô một cái trời giáng:

– Nếu còn lần sau nữa thì không yên với tôi đâu! Đây là món đồ chơi của tôi, cô không được đụng vào nó.
Chỉ mình tôi mới được làm tổn thương nó, cô hiểu chưa? Cô đừng tưởng tôi không biết cô đang làm gì. Chỉ cần một hành động nào nữa thôi, cô lập tức dọn ra khỏi nhà ngay!

Hắn không chờ ai trả lời, xoay người lại bước ra ngoài, nhanh như một cơn gió. Bích Phượng bỗng dưng bật cười, nụ cười kéo dài đầy thỏa mãn

– Hoàng Thiên, anh đã thay đổi rồi…. Đáng sợ, đáng sợ thật… – giọng cô run run, sự việc vừa rồi đã dẫn cô đến gặp một con quỷ đang ẩn sau dáng vẻ của một con người.
——————————————-

Thời gian trôi qua, Kỳ Anh lớn lên trong những đòn roi tàn nhẫn của cha và sự quan tâm giả tạo của dì. Chỉ mới ba tuổi thôi, nó dường như đã nhận thức được những cái tát khi mình làm gì sai, những lời vỗ về trong đôi mắt thỏa mãn của người lớn, nó đã sợ, sợ lắm những thứ như thế, nó chỉ biết rúc vào người của vú, người yêu thương nó nhất, khóc nức nở. Vú nhìn nó, hiền từ:

– Con đừng buồn, vì cha bận quá nhiều việc nên đâm ra bực dọc, còn dì, dì quan tâm con thật lòng mà. Con đừng nghĩ vậy.

Nó đã nghe quen thuộc những lời của vú, tự nhủ mình sẽ cố gắng hết sức để được cha yêu thương, niềm tin duy nhất của nó hiện giờ, chính là những lời của vú. Nó tin và luôn tin vào những điều đó.

Nhưng dù năm tháng tiếp tục qua đi, những trận đòn lại ngày càng dày đặc thêm, không còn là những cái tát, nó còn là những cây chổi, những cây roi kim loại, sẵn sàng quất thẳng vào nó, dù nó học tốt thế nào, mang về nhà nhiều giải thưởng thế nào, chỉ cần nó phạm một lỗi nhỏ, nó sẽ lãnh mọi hậu quả. Dì nó, không còn giả tạo nữa, mà ngày càng trắng trợn hơn, cười cợt một cách thỏa mãn khi nó bị đòn roi. Nó không chấp, nó không màng tới bà ấy, vì nó biết, nó không phải là con của bà, làm sao có thể đòi hỏi tình thương từ bà được? Nó chỉ mong, một ngày nào đó, như lời của vú nói, cha nó sẽ mỉm cười tự hào vì những gì nó đạt được, chỉ cần vậy thôi. Có những đêm nó khóc rấm rứt trong hơi ấm của vú, khi nhớ lại những lời mà cho nó đã nói. “Mày chỉ là một thứ con hoang rác rưởi. Mẹ mày là con đĩ thối tha không hơn không kém. Sau này thì mày cũng vậy thôi… Một lũ chó như nhau cả.” Vú chỉ biết khóc theo, nhẹ nhàng khuyên bảo:

– Con đừng buồn, chẳng qua là cha giận quá nên nói vậy thôi, con đừng tin. Giận quá mất khôn…
Nó im lặng, nức nở khóc, khóc vì tủi thân, khóc vì giận mẹ, mẹ đã bỏ nó mà đi, mà theo như lời cha nó thì, “mẹ mày là đĩ theo trai”, tại sao, tại sao lại như vậy? Vú chỉ biết ôm nó vào lòng, những lời an ủi nhẹ nhàng, từng lời hát xoa dịu tâm hồn nó. Nó sẽ tin vú, vì vú là người thương nó nhất. Cha chỉ giận thôi, phải không? Mọi thứ chỉ là những lời giận quá mất khôn mà thôi, đúng vậy,…Nó tựa đầu vào hơi ấm của vú, cố tìm trong tiềm thức của mình hơi ấm của mẹ. Chỉ là một màu trắng xóa. Nó bỗng cảm thấy hụt hẫng. Nó lại khóc, thủ thỉ trong tiếng nấc nghẹn:

– Vú ơi, con nhớ mẹ quá…

– Đừng khóc nữa con à, mẹ rồi sẽ về với con. Mẹ giờ này phải đi đâu đó xa lắm, chưa thể về được…

– Thật không vú? – nó ngước đôi mắt ướt sũng nhìn người phụ nữ phúc hậu

– Thật, có bao giờ vú gạt con không? – bà hiền từ xoa đầu nó

Nó mỉm cười. Mẹ nó sẽ về thôi…

Mười tuổi, Kỳ Anh đã học giỏi vượt bậc. Mười tuổi, Kỳ Anh đã già dặn như một người trưởng thành. Mười tuổi, nó đã biết rằng, cha nó sẽ không thể dành cho nó tình thương, nhưng niềm tin của nó vẫn còn, sẽ có một ngày, cha nó sẽ ôm nó vào lòng. Mười tuổi, nó cũng biết rằng, chỗ dựa cuối cùng mà nó có được là vú… Nó cũng thầm cảm ơn trời, đã cho nó một niềm tin.

Nhưng mười tuổi, chỉ là một quãng ngắn trong cuộc đời của con người.

Ánh chớp chói lòa rạch ngang bầu trời, như muốn xé tan những mảng mây cao.

“Được. Cứ làm như vậy đi. OK. Tôi đã nói rồi, ngon mắt lắm, các anh muốn làm gì thì làm… Tôi cúp máy đây.” Bích Phượng kết thúc cuộc gọi, hướng mắt về bầu trời đêm xa xăm. Nụ cười hằn lên sự độc ác. ‘Hoàng Thiên, cho dù anh đã hành hạ nó, nhưng với tôi, sự tồn tại của nó cũng khiến tôi cảm thấy ngứa mắt. Tốt nhất là…’ Đôi mắt cô ta se lại đầy nguy hiểm.

—————————————

Tan trường. Kỳ Anh đảo mắt tìm kiếm hình dáng chiếc xe quen thuộc. Lòng vẫn thấp thỏm nỗi lo sợ, sợ rằng sẽ không ai đến đón nó, như khi nó chỉ mới 6 tuổi. Cái cảm giác cô đơn sợ hãi chợt ùa về, khiến nó phải rùng mình. Nó dáo dác nhìn quanh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm thấy dì nó đang vẫy tay gọi.

Bước vào trong xe, nó cảm thấy có điều kì lạ trong đôi mắt của dì ấy. Nó lắc đầu, xua đi ý nghĩ không mấy tốt đẹp. Chỉ là do nó lo lắng quá thôi.

Bích Phượng cầm điện thoại, khẽ mỉm cười gửi tin nhắn. “Hành động đi.”

Sắp về đến nhà rồi, nó chợt cười, vẫn an toàn, sự bất an của nó chỉ là thừa thải. Nhưng kéttttttt. Chiếc xe dừng lại đột ngột, hình như có ai đang chắn đường. Dì nó vội vã bước ra, giọng bực tức:

– Các anh có nhìn đường không vậy?

Bụp. Dì nó ngã xuống. Cảm giác lo sợ chực chờ. Nó chuẩn bị la lên, đã bị bịt miệng lại. Nó giẫy giụa quyết liệt. Buồn ngủ quá…Không, không được ngủ… Tay chân nó buông thõng xuống, đôi mắt nặng trĩu nhắm tịt lại.

————————————-

Nó tỉnh đậy, mơ hồ nhìn khung cảnh xung quanh. Đầu nó vẫn còn hơi đau nhức. Bóng tối dường như ngự trị trong không gian trước mặt.

– Đại ca, chừng nào mình vô xử nó?

– Từ từ đã… Chắc giờ này thuốc mê đã hết rồi.

Cánh cửa bật mở, nó giả vờ nhắm mắt lại. Ánh sáng rọi thẳng vào mắt khiến nó hơi khó chịu. Hình như nó được cởi dây trói. Những ngón tay thô bạo đang sờ soạng trên cơ thể nó. Nó hoảng sợ thật sự. Bọn người này muốn làm gì nó? Nó vội vùng dậy nhưng đã bị giữ lại, nó bắt gặp những ánh mắt thèm thuồng, nhìn chòng chọc vào nó. Mùi mồ hôi khiến nó cảm thấy khó chịu, dơ bẩn. Nó vẫn ra sức vùng vẫy nhưng đã bị khóa chặt lại. Nó hốt hoảng nhìn những người đang cười, một nụ cười đầy thỏa mãn. Bỗng quần áo của nó bị xé toạc ra, để lộ cả thân hình trắng ngần. Mọi cặp mắt nhìn chòng chọc vào cơ thể nó. Bọn chúng nhanh chóng cởi hết quần áo, thèm khát lao vào nó.

Một tên có vẻ như là đầu sỏ liền đâm thẳng cái thứ đang căng cứng vào hậu môn của nó không thương tiếc. Cơn đau bỗng chiếm lấy cơ thể, nó thét lên, nước mắt giàn giụa. Hắn nhịp từng cơn mạnh mẽ, như muốn xé rách từng mảnh cơ thể thể của nó. Mặc cho nó gào lên trong đau đớn, hắn vẫn giữ nhịp ra vào nhanh và mạnh. Nó cảm giác mọi thứ đang trôi tuột ra khỏi cơ thể. Một tên khác dường như chịu không nổi, hắn vội cho “cái ấy” của mình vào miệng của nó, khiến nó buồn nôn. Nó không muốn, nó đã phản kháng, nó đã cắn mạnh vào khúc thịt hôi hám. Hắn gào lên, chửi thề và tát vào mặt của nó:

– Dm…! Khôn hồn thì mày ngoan ngoãn làm theo, nếu không thì đừng trách sao tao độc ác!

Hắn điên cuồng nhét thứ gân guốc đó trở lại vào miệng nó, chạm vào đến cuống họng. Nó tưởng chừng như thức ăn trong bụng sắp trào ra, bụng thắt lại. Mùi nước tiểu và mùi tinh dịch rỉ ra khiến nó cảm thấy ghê tởm. Những tiếng rên rỉ đầy dâm dục. Tiếng gào của nó chỉ còn tồn tại trong cổ họng không thể thốt ra được. Cả hai tên đều thở hổn hển, mồm không ngừng văng tục, cuối cùng cũng phóng từng đợt nóng ấm vào người nó. Nó cảm thấy tởm lợm muốn nhổ ra, nhưng nếu nó nhổ ra, nó sẽ bị đánh đập. Nó đành phải nuốt lấy, cảm thấy nhớp nháp, dơ bẩn. Từng người từng người một đè nó ra thỏa mãn, bọn chúng thay phiên nhau làm tình với nó. Đã hơn nhiều giờ trôi qua, hết người này đến người khác. Từng dấu đỏ hiện lên khắp người nó, ở vài chỗ còn hằn lên những vết bấu chặt đến bật máu. Đầu óc nó trống rỗng, nỗi sợ hãi chiếm lấy mọi cảm xúc. Vú ơi, vú đang ở đâu? Cha ơi, cha ở đâu? Cứu con… Nó gào thét trong tâm khảm, uất ức không thể thốt ra một lời nào. Nó sợ hãi, chờ đợi được cứu thoát khỏi cái địa ngục này. Cái cảm giác đau rát đã không thể làm cho nó đau thêm được nữa, mặc dù máu đã hòa lẫn với tinh dịch chảy ra khỏi hậu môn của nó.

—————————————

– Cô mang nó về đây cho tôi! – Hoàng Thiên trừng mắt nhìn Bích Phượng.

Cô khổ sở nhìn hắn, giọng van xin:

– Em…em không có làm gì nó, em bị đánh ngất mà…

Cô ta bắt đầu khóc nức nở. Hắn cười khẩy, móc điện thoại ra, bấm nút. “Được. Cứ làm như vậy đi. OK. Tôi
đã nói rồi, ngon mắt lắm, các anh muốn làm gì thì làm… Tôi cúp máy đây.”

Cô ngỡ ngàng nhìn hắn:

– Anh…anh cài máy nghe lén à?

– Không phải là nghe lén, đây là nhà của tôi – hắn gằng giọng – giờ thì cô phải đưa nó về đây ngay lập tức!

– Đúng, em đã làm chuyện này – cô ta bắt đầu thú nhận, ánh mắt rực lửa – nhưng anh cũng căm ghét nó, tại sao lại không giết quách nó luôn?

Chát! Đôi mắt hắn đỏ ngầu trông đáng sợ. Hắn im lặng, khẽ rít lên từng tiếng một:

– Nếu như cô còn muốn sống nữa thì mang nói trở về, nếu không… – hắn rút ra một con dao sắc lẻm – tôi sẽ cho cô chết trước.

Bích Phượng trợn mắt nhìn hắn. Mặc dù cô biết hắn đã thay đổi, nhưng đến mức này thì cô không dám tin nữa. Cô giữ bình tĩnh, khẽ nhếch mép cười:

– Nếu tôi chết thì anh cũng không tìm được nó đâu…

– Cô tưởng là tôi không làm gì được à? – hắn bắt đầu cười ngạo nghễ – tôi biết cô nhờ bọn thằng Khánh chứ gì?

Cô im lặng. Chẳng lẽ hắn điều tra cô hay sao?

– Không nói vòng vo! Tôi đếm từ một đếm ba, cô gọi điện cho bọn chúng trao trả nó về đây!

Cô cắn môi bấm số điện thoại. Lòng tràn ngập tức giận. “Phải. Thả nó ra đi. Ngay bây giờ. OK. Xong việc rồi, tôi sẽ chuyển tiền cho các anh”. Cô cúp máy, khó hiểu nhìn Hoàng Thiên. Hắn vẫn trừng mắt, lăm lăm cây dao trên tay:

– Tốt! Tôi nhắc lại cho cô nhớ, nó là món đồ chơi của tôi, chỉ có tôi mới được giẫm bẹp nó!

Hắn quay mặt bỏ đi. Cô cười khẩy. “Đồ chơi à? Chẳng qua là anh vẫn còn tình cảm với nó thôi.”

—————————————-

Nó mở mắt ra, thấy khung cảnh xung quanh quen thuộc hẳn. Đây là phòng của nó. Nó nhận thấy vẻ mặt xanh nhợt của vú, nó bỗng mỉm cười, những việc vừa qua chắc chỉ là giấc mơ thôi. Nó toan ngồi dậy nhưng hoàn toàn không có khả năng. Cả người đau nhức, ê ẩm, đặc biệt là phần dưới. Những vết thương còn hằn sâu trên da thịt nó, càng chứng minh cơn ác mộng đó là sự thật. Nó chợt bần thần nhớ lại. Đó là sự thật. Vú ôm nó vào lòng, vỗ về:

– Mọi chuyện đã qua rồi con…

Nó bật khóc, không thể kìm nén được nữa, mặc cho thân xác đau nhức, nó ôm chặt lấy vú, khóc nức nở. Vú xoa đầu nó, hiền hậu:

– Chính cha cháu đã cứu cháu đấy….

Nó bỗng cảm thấy hạnh phúc. Hơi ấm từ đâu lan tỏa khắp con tim, nó dường như không còn cảm giác đau nữa. Thì ra, cha vẫn còn quan tâm, lo cho nó.

– Cha con đâu?

– Đang ở trên phòng với dì thì phải…

Nó cười rạng rỡ, khao khát được gặp cha ngay lúc này.

– Con muốn gặp cha.

Nó gượng dậy, lê từng bước đến phòng của cha. Vú có ý đỡ, những nó xua tay, mỉm cười. “Để con tự đến nói lời cảm ơn”. Vú chỉ nhìn nó, không kìm được nước mắt.

Nó gõ cửa, không thấy ai trả lời. Hình như cha và dì đã đi ra ngoài rồi thì phải. Nó chợt bạo gan mở cửa phòng. Căn phòng trống trơn. Nó chợt nhớ lại ngày trước, khi nó bước đến căn phòng này, nó đã bị cha xô thẳng ra ngoài, tiện tay lấy cây roi quất thẳng vào người nó. Nó còn nhớ như in những lời cha nói. “Cả đời này, mày cũng không có quyền bước vào đây! Tao cấm! Mày còn đi vào đây lần nữa thì đừng trách tao!”. Nó e sợ nhìn quanh. Căn phòng tràn ngập mùi hương của cha nó. Nó đã khao khát biết bao được ôm cái hương vị đó vào lòng. Nó muốn bước ra khỏi đây, nó không muốn cha nó phải giận. Nó thấy một quyển sổ được đặt trên bàn. Nếu như đó là một quyển sổ bình thường, nó đã không quan tâm, nhưng trên quyển sổ đề một từ được gạch chéo đỏ chói : Thanh Yến. Đó là mẹ nó. Chẳng lẽ mẹ nó lại đáng hận đến vậy sao, khiến cha nó phải căm thù đến tận xương tủy? Có lẽ đây là lí do mà nó không được vào đây. Sự tò mò lấn át mọi thứ. Nó giở ra xem.

“Hận thù. Giờ chỉ còn lại sự hận thù mà thôi. Mỗi lần nhìn thấy nó lớn lên, tao chỉ có một ý định duy nhất là bóp chết nó mà thôi, tao thực sự rất muốn bóp chết đứa con của mày với một thằng điếm nào đó. 6 tháng để biết một sự thật, cũng đâu có quá muộn phải không? Thanh Yến, tao trút mối hận này vào thằng tạp chủng đó.

Ngày 2x/5/20xx, Bích Phượng cho nó uống thuốc quá liều. Tao hả hê nhìn thấy vẻ mặt xanh xao của nó. Nhưng dùng thuốc quá liều thì đứa nhỏ sẽ chết dễ dàng phải không? Tao sẽ không buông tha dễ dàng vậy đâu, nó phải sống, phải sống chứ

Ngày nào nó cũng vui vẻ với tao thật nực cười, tao rất muốn tát nó mỗi ngày, muốn xé tan nó thành trăm mảnh, nhưng tao vẫn muốn hành hạ nó nhiều hơn. Tao muốn giày vò nó, như giày vò chính mày, Thanh Yến.

Tao cũng nói luôn, tao sẽ nghĩ ra nhiều cách hành hạ nó hơn…

Ngày 1x/8/20xx,tao biết rõ Bích Phượng sẽ để cho tụi thằng Khánh làm nhục nó. Những chuyện con đĩ Bích Phượng làm thì tao đều nắm rõ cả. Tao còn biết thằng bé đang gào thét trong sự khoái lạc nữa kia. Đúng là mẹ nào con nấy. Thói đĩ điếm như nhau, gặp trai là sà vào làm tình. Chắc giờ nó vui lắm. Nhưng, tao đã nói rồi… tao không để con của mày sống ngày nào yên ổn đâu, tao sẽ cứu nó về, tao sẽ là vị cứu tinh, nó sẽ phục tùng theo ý tao.

À, tao cũng sắp bán nó đi rồi. Mày yên tâm, nó sẽ không phải làm điếm như mày đâu. Tao bán cho bà Tổng giám đốc. Bà ấy có vẻ thích nó, nên tao sẽ bán cho bà ấy luôn. Vừa có cơ hội thăng tiến trong công việc, vừa có thể lợi dụng con mày dài dài.”

Bộp! Nó làm rơi quyển sổ xuống sàn. Nó ngã quỵ xuống.

– HAHAHAHA! – nó cười vang. Vú hoảng hốt chạy lên đây

– Con sao vậy? Kỳ Anh, Kỳ Anh – vú lay lay vai nó.

Nó cười rũ ra, nước mắt rơi xuống ướt cả sàn.

– Con đi ra đi, kẻo khi ông chủ về thì nguy – vú nhìn nó lo lắng

Nó vẫn cười. Nước mắt vẫn rơi. Nó cảm giác được vị đắng lan ra từ cuống họng. Cổ họng nghẹn cứ đau đớn. Nó nhẹ nhàng đặt quyển sổ trở về vị trí cũ, bước ra khỏi phòng. Nó càng cười lớn hơn nữa, từng giọt nước tiếp tục rơi xuống.

Vú nhìn nó khó hiểu. Nhưng linh cảm cho bà biết, nó đang thực sự rất rối loạn, và cái nguyên nhân chính là quyển sổ đó. Bạo gan, bà đánh liều xem thử.

Bộp! Quyển sổ lại rơi lần thứ hai. Nước mắt bà đã rơi từ lúc nào. Bà vội đặt quyển sổ lên bàn, chạy ngay đến phòng nó. Bà biết rằng, nếu như lúc này đây nó vẫn còn cô độc, nó sẽ không thể tồn tại được thêm một phút nào nữa.

Bà vừa bước vào phòng, đã bắt gặp nó đang nằm đau đớn trên giường khiến bà cảm thấy sợ hãi.

– Kỳ Anh, Kỳ Anh, sao vậy con? Kỳ Anh…

– Lồng ngực con…đau quá… – nó thở hổn hển.

Bà nhanh chóng gọi điện thoại cho bệnh viện. Các bác sĩ nhanh chóng đưa nó vào cấp cứu.

Hoàng Thiên nhanh chóng hay tin. Hắn bình thản bước đến bên cạnh vú. Chợt bà giật mình khi thấy hắn. Cảm giác sợ hải và ghê tởm bao trùm lấy bà, nhưng bà vẫn giữ bình tĩnh, nếu không, mọi chuyện sẽ bị lộ.

– Có chuyện gì vậy vú?

– Tôi…tôi không biết, vừa vào đến phòng là thấy cậu ấy bị vậy rồi.

Hắn nhìn bà, nhíu mày nghi ngờ. Cánh cửa cấp cứu bật mở, bà vú đã chạy ngay đến, sốt sắng hỏi:

– Cháu nó bị sao vậy ạ?

– Đứa bé có triệu chứng của sốc tâm lý. Cũng may là bà đã đưa nó vào đây kịp thời, nếu không thì tôi e là đứa trẻ sẽ không qua khỏi. Hắn trầm ngâm suy nghĩ, buông một câu rồi bỏ đi:

– Chắc là nó vẫn còn sốc chuyện vừa rồi. Bà ở đây chăm sóc nó. Tôi đi đây.

Suốt một tuần sau đó, nó chỉ im lặng, đờ đẫn nhìn mọi vật bằng cặp mắt vô hồn. Bà vú nhìn nó, thở dài,
xoa đầu nó:

– Con nói gì đi Anh, đừng im lặng nữa, con đừng làm vú sợ.

Bà khóc. Nó, với gương mặt không một xúc cảm, đưa tay lau từng giọt nước mắt, nhìn bà, cất giọng nói như thể từ cõi âm vọng về:

– Vú…đừng khóc nữa…

Nó xoay mặt đi. Bà lại ôm nó vào lòng

– Con có muốn khóc thì khóc đi, đừng gắng gượng làm gì…

Nó quay sang, mỉm cười yếu ớt:

– Con đã khóc hết nước mắt rồi… Đó là lần cuối cùng… Từ nay, con sẽ không bao giờ khóc nữa.

Nó lại trở về với vẻ mặt bình lặng đến đáng sợ. Bầu không khí ngày càng trầm xuống. Hắn không một lần vào thăm. Tốt thôi. Như thế sẽ hay hơn. Nó không muốn gặp hắn lúc này. Chợt nỗi uất hận lại đè nén, chực chờ vỡ tung trong cơ thể nó. Đau đầu quá! Cơ thể nó lạnh run lên, tim đập loạn xạ.

– Kỳ Anh, Kỳ Anh! Phải gọi bác sĩ thôi

Bà vội chạy đi, trong đầu vọng lại những lời bác sĩ đã nói “đứa bé đã bị suy nhược thần kinh”. Nước mắt bà tiếp tục rơi. “Nó có tội tình gì đâu chứ? Sao lại đối xử tàn ác với nó như vậy?”

Vị bác sĩ nhìn nó thiếp đi, lắc đầu. “Chỉ mới 10 tuổi mà nó đã phải chịu cứ sốc tâm lý nặng đến vậy.” Ông nhớ lại lúc cấp cứu, ông cho kiểm tra toàn bộ, đã phát hiện ra dấu vết lạ, theo phán đoán của ông là bị cưỡng dâm. Hậu môn có vài vết rách. Ông cũng đang triển khai vừa điều trị tâm lý, vừa chữa lành cách vết rách, nếu không sẽ gây khó khăn cho đứa bé trong lúc đi đại tiện.

——————————————–

Nhìn đứa trẻ ngủ trong phòng, gương mặt xanh xao hốc hác khiến vị bác sĩ không khỏi đau lòng. Đã ba tháng trôi qua, tình trạng tâm lý cũng không khá hơn, các vết thương bên ngoài đã lành hẳn. Cũng may, với kết quả xét nghiệm máu mới nhất, cháu bé không bị HIV. Đây có lẽ là điều tốt lành nhất kể từ khi nó nhập viện.

————————————————

– Anh Thiên, chừng nào tôi có thể đón cháu về? – người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt đầy quyền lực nhìn hắn, mỉm cười

– Lúc nào cũng sẵn sàng. Tuy nhiên, trong thời gian này, nó đang điều trị ở bệnh viện.

Vị phu nhân bỗng chau mày, tia nhìn giận dữ thoáng qua đáy mắt rồi trở về vẻ bình thản

– Được rồi, tôi sẽ đón nó về, tiện việc điều trị. Chúng ta đi ngay nhé

Cả hai rời khỏi nơi làm việc, nhanh chóng đến phòng bệnh của Kỳ Anh. Nó bắt gặp hắn. Nó ngạc nhiên khi thấy mình có thể bình tĩnh đến như vậy. Nó cười khẩy đầy khinh miệt rồi nhìn sang người phụ nữ bênh cạnh. Ở người này, nó thấy toát lên sự quyền lực và nét cao sang quý phái.

– Chào cháu, ta là Thanh Vân, Tổng giám đốc chi nhánh Super Power tại Việt Nam.

Nó thoáng ngạc nhiên, rồi trở lại vẻ mặt không cảm xúc, không hề mở miệng nói một lời.

– Anh Thiên có thể đi ra ngoài một chút để tôi nói chuyện riêng với cháu.

Hắn cúi đầu, mỉm cười bước ra. Người phụ nữ tiến đến cạnh giường, khẽ nói vào tai nó:

– Ta là dì của con đây.

Nó đưa mắt nhìn Thanh Vân rồi cười khẩy:

– Bà lại lừa tôi? Tôi đã bị lừa đủ rồi.

– Ta không lừa cháu. – nói rồi bà đưa ra một xấp giấy để nó kiểm tra.

Nó đẩy đống tài liệu đó qua một bên:

– Tôi không tin. Bà có thể làm giả.

– Dì làm giả để có lợi ích gì?

– Để lừa tôi! – đôi mắt nó se lại, ánh lên tia nhìn căm phẫn chết chóc

– Ta lừa cháu ta có lợi gì? – bà vẫn lặp lại câu hỏi đó, một lần nữa.

Nó im lặng.

– Thôi được, tôi tạm tin bà. Bà đến đây có việc gì?

– Để đưa cháu đến gặp mẹ.

– Tôi không muốn gặp bà ấy! – nó rít lên

– Ta biết vì sao con lại như vậy, ta đưa cho con những thứ này cốt để con tìm ra sự thật. Xem xong thì gọi
điện thoại cho ta.

Thanh Vân mỉm cười bỏ đi. Quả nhiên, nó đã kéo xấp giấy đó lại, xem tỉ mỉ cả đêm. Mặc dù vú đã bảo nó phải đi ngủ, nhưng nó vẫn muốn tìm ra sự thật. Nhưng chắc gì đó chính là sự thật? Bản xét nghiệm DNA, hàng loạt đoạn video, ghi âm. Nó xem xét từ thứ một, nó sẽ không bỏ qua dù chỉ một sợi tóc.

————————————

Một bình minh nữa lại đến. Nó trầm ngâm nhìn ra từ cửa sổ những hạt nắng đầu tiên. Thanh Vân xuất hiện ngay phía sau nó.

– Ta chắc là con đã xem xong.

– Dì… – nó ngập ngừng – ông nội đã cùng với bà Bích Phượng đã làm ra những việc này?

Thanh Vân im lặng không đáp. Nó đã biết câu trả lời là gì rồi.

– Hai người đó phải chết! – nó trừng mắt, từng lời nói lạnh tựa băng tuyết.
Bà thoáng ngạc nhiên, không phải vì câu nói này, mà chính là nét tương đồng giữa Hoàng Thiên và nó.

– Ông nội đã qua đời cách đâu vài tuần.

– Ông ta đáng lẽ là phải chết từ rất lâu rồi – nó buông một câu buốt giá, nhẹ nhàng nhưng sắc bén đến rợn người.

Bà không thể trách nó. Đó là những câu nói bình thường nhất khi nói về kẻ thù của mình, dù cho đó là ai đi chăng nữa.

– Mẹ cháu đâu? – giọng nó tưởng chừng như tan chảy, giọng run run.

– Thanh Yến…nó… – giọng bà lạt hẳn đi – từ khi mẹ con biết chuyện mà không làm gì được…nó rơi vào tình trạng trầm cảm nặng – Thanh Vân nói như vọng lại từ cõi bên kia thế giới, rõ ràng nhưng uất nghẹn. – nó đang được điều trị và nó rất cần con…

Nó trầm ngâm phóng tầm mắt nhìn ra bầu trời xa. Những đám mây như xoáy vào nhau thành một vòng vô định. Từng tia nắng yếu ớt cố gắng xuyên qua cụm mây to lớn, nhưng có lẽ là bất lực.

Thanh Vân nhíu mày nhìn đứa bé trước mặt. Nó quá bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Bà cảm nhận được sự nguy hiểm đang bao trùm nơi này, điều đó khiến bà cảm thấy khó thở. Mặc dù, Thanh Vân đã từng tự mình điều hành cả tập đoàn, đối mặt với biết bao nhiêu khó khăn khiến bà phải lung lay, nhưng bà luôn đứng vững bằng tài năng và trí tuệ của chính mình. Nhưng, với đứa bé trước mặt, bà vẫn chưa hiểu rõ được nó đang nghĩ gì. Bà ngờ ngợ đoán ra, nhưng…với đứa bé 10 tuổi thì liệu suy nghĩ đó quá thâm độc không?

Kỳ Anh mỉm cười, quay mặt đối diện với dì của mình. Phải, dì-của-mình. Tự dưng nó muốn cười vì cái suy nghĩ ấy. Thanh Vân cũng cười, một nụ cười quen thuộc trên thương trường. Ánh mắt hai người chạm vào nhau như muốn thấu suốt tất cả. Bà dường như nhận ra được điều gì đó toát lên trong đôi mắt của Kỳ Anh, mơ hồ nhưng đôi lúc lại mạnh mẽ. Nó bắt đầu cất tiếng:

– Tôi có phải là cháu của cô không?

– Chắn chắn.

– Vậy là được rồi. – nó mỉm cười – con muốn xuất viện.

– Nhưng sức khỏe của con…

– Con đã khỏe – nó điềm nhiên nói, mặc dù đầu vẫn còn đau nhức vì cảm xúc.

Thanh Vân lo lắng nhìn Kỳ Anh. Bà đột nhiên quay mặt đi, trước khi bước ra khỏi phòng, bà để lại cho nó một lời nói:

– Ta biết con muốn làm gì. Nhưng, phải thật bình tĩnh mà giải quyết vấn đề.

Nó im lặng, mỉm cười, nhìn ra khoảng không gian trắng toát.

Thanh Vân trầm ngâm nhìn đứa bé đang cười mà không thể nén một tiếng thở dài. “Nó đang có dự tính gì? Chẳng lẽ…”

——————————————-

Hoàng Thiên đang chăm chú vào màn hình. Những hình ảnh được hắn tua đi tua lại để xem cho kĩ. Từ dòng suy nghĩ đang tuôn chảy ào ạt khiến hắn không thể nắm bắt kịp. Hắn tắt máy, đột ngột đứng dậy, khẽ cười thích thú. “Cũng may là tao đặt cái camera ở đây… Mày không thể thoát dễ dàng vậy đâu”

———————————————–

Tại hành lang bệnh viện…

Hắn kiên quyết với ý định của mình.

– Phải, tôi sẽ không đưa con tôi cho ai cả. Đó là con của tôi.

Thanh Vân mỉm cười nhìn hắn. Hoàng Thiên hơi bất ngờ, dường như hắn nhận ra nụ cười này là của một ai đó mà hắn quen. Thanh Vân lập tức kéo hắn trở lại thực tại:

– Nó vẫn là con của anh. Tôi chỉ muốn đưa nó về nhà mình chăm sóc thôi. Anh cũng biết là tôi hiếm muộn con cái, thấy con của anh vừa ngoan lại giỏi nên tôi có ý định nhận nó làm con nuôi. Có điều gì khiến anh không bằng lòng?

– Tôi suy nghĩ lại rồi. Dù sao thì tôi cũng đã chăm sóc nó suốt 10 năm, tôi không nỡ xa nó.

– Cha con nói đúng đấy. Con cũng không muốn rời xa người đã có công sinh thành, dưỡng dục.

Cả hai quay lại mặt lại, hắn cảm thấy ngạc nhiên tột độ. Thanh Vân nhìn nó đầy lo lắng, nhưng rồi trở lại vẻ bình thản ban đầu. Kỳ Anh bước từng bước chậm chạp, mỉm cười nhìn hai người, cúi đầu:

– Con xin lỗi vì đã vô phép.

Hắn cố nặn ra một nụ cười, lòng không khỏi hoang mang trước thái độ của nó. ‘Chẳng phải nó đã biết hết sự thật rồi sao?’. Nhưng chỉ một lúc sau, hắn cũng cười, nhìn sang Thanh Vân nói tiếp:

– Con nó không chịu, tôi cũng không ép. Mong chị thông cảm

Bà thở dài, nhìn nó:

– Vậy là ta không có phúc được chăm sóc con rồi…

– Dạ, nếu được thì con nhờ cha con đưa qua chỗ cô chơi – nó niềm nở, miệng cười tươi rói – chỉ sợ cô phiền thôi hà

– Sao lại phiền được? Anh Hoàng Thiên thấy thế nào?

– Tất nhiên là được. – Hoàng Thiên quay sang nhìn Kỳ Anh, nhẹ nhàng xoa đầu, nói tiếp – ta về thôi con

Hắn đỡ nó đi ra đến xe. Hắn cười khẩy, đẩy mạnh nó vào bên trong:

– Đóng kịch tuyệt lắm…Đúng là mẹ nào con nấy.

Nó không nói gì, buồn bã nhìn qua cửa kính, nước mắt khẽ rơi. Những tia nắng lấp lánh dường như đang tổ điểm cho từng đường nét trên gương mặt của nó, khiến nó tỏa sáng như một thiên sứ. Nhưng với hắn, điều đó chẳng thể nào lay chuyển được tâm hồn vốn đã đông cứng lại như băng đá. Hắn lại cười không rõ lí do. Đã 10 năm, 10 năm cho nụ cười của hắn. Một nụ cười quá dài, đúng không? Kỳ Anh nói trong tiếng nấc:

– Con xin lỗi,… Con không ngờ mẹ lại làm như vậy…

Hắn im lặng. Cả hai cùng trở về nhà. Trước khi nó bước vào trong, hắn nói vọng lại :

– Dù mày có xin lỗi thì cũng đã quá muộn rồi – giọng hắn lạnh tanh. Hắn ngay lập tức phóng xe đi ngay.

Kỳ Anh mở cửa, tiến vào phòng mình, đóng chặt cửa lại, mở toang chiếc rèm cho ánh sáng chiếu thẳng vào phòng. Nó mỉm cười tận hưởng cái nắng êm dịu, nhẹ nhàng đặt lưng xuống giường. Nó mặc cho những cơn đau đầu vẫn đang hành hạ, nhưng sắp rồi, nó sẽ khỏe mạnh như bình thường. Một cơn gió thoảng qua vuốt ve gương mặt thiên thần. Hình như nó nghe thấy gió đang thì thầm những lời nó đã từng nói. Nó chìm vào giấc ngủ. Bình yên. Nó nghĩ vậy.

—————————————–

Thanh Vân đặt tách trà nghi ngút khói trên bàn, yên lặng tận hưởng cái hương vị trà đang lan tỏa trong miệng. Một buổi sáng đẹp trời, ánh sáng dịu nhẹ không quá chói chang khiến cho tâm hồn con người trở nên tĩnh lặng đến lạ. Sắc trắng trong căn phòng đang ngày càng trở nên lóa mắt khiến nó lãnh đạm, trống rỗng đến mức đáng sợ. Bà chợt nhận ra một điểm đen lưu lại trên bức tường, vì một lý do nào đó. Thanh Vân khẽ mỉm cười, nhưng đột nhiên cảm xúc dần thay đổi trên gương mặt. Những hình ảnh như một cuộn phim quay chậm đang bật lại những gì đã xảy ra…

“Dì Vân, dì có thấy con sâu đó không? Dường như nó đang rất đau đớn…”

“À, chắc là vừa có người trong bệnh viện xịt thuốc sâu ấy mà…”

“Thuốc sâu là một loại thuốc độc phải không dì?”

“Ừ, nếu không cẩn thận thì cũng bị trúng độc đấy. Thôi, con đi ra xa đi, chắc vẫn còn thuốc trên là đó…”

Thấp thoáng một nụ cười tuyệt đẹp…

“Dì à, cái chết nào cũng khiến con người ta giẫy giụa trong cơn đau thế kia sao?”

“Không đâu, trừ khi họ bị bệnh, hoặc do bị trúng độc thôi…”

“Thì ra là vậy…”

Không gian im lặng dễ sợ. Thanh vân không nói thêm lời nào.

“Thôi, bỏ qua đi. À, dì này, con có nghe người ta nói, có những cái chết đem người ta đi rất nhanh, nhưng cũng có những cái chết lại khiến cho người khác chết từ từ…”

“Kỳ Anh…”

“…không phải vì độc tính của thuốc không đủ, mà là vì nó quá mạnh, khiến cho người khác muốn chết
cũng không được, muốn sống cũng không xong…”

“Kỳ Anh…. Con đang nói gì vậy?”

“…có loại thuốc độc đó không dì?”

Vẫn là nụ cười ấy, vẫn là ánh mắt ấy. Nhưng sao bà cảm thấy trống rỗng lạ thường.

“Kỳ Anh, con đừng quá suy nghĩ nữa. Phải dưỡng bệnh đi…”

Dường như những hình ảnh, lời nói như khắc sâu vào trí óc của Thanh Vân khiến bà cảm thấy rất khó chịu. Bà biết nó câu trả lời của nó là gì…Chỉ có thứ đó mới là liều độc dược mạnh nhất.

Lòng người thâm sâu khó lường…

Hai ánh mắt chạm vào nhau lúc đó. Có tiếng thở dài rất nhẹ…

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Những Câu Chuyện Sex gay Kích Thích_truyengay.net
Những Câu Chuyện Sex gay Kích Thích
Chương 20 27 Tháng 9, 2025
Chương 19 27 Tháng 9, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 49 17 Tháng 9, 2025
Chương 48.5 17 Tháng 9, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 20 3 Tháng 10, 2025
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Tình Cha Con Sâu Đậm_truyengay.net
Tình Cha Con Sâu Đậm
Chương 18 28 Tháng 8, 2025
Chương 17 28 Tháng 8, 2025
Bẻ Cong Bạn Trai Của Con Gái
Bẻ Cong Bạn Trai Của Con Gái
Chương 7 2 Tháng 10, 2025
Chương 6 17 Tháng mười một, 2024
Về Miền Tây Gặp Các Chú Nông Dân_truyengay.net
Về Miền Tây Gặp Các Chú Nông Dân
CHƯƠNG 17 24 Tháng 8, 2025
CHƯƠNG 16 24 Tháng 8, 2025
Dương và những thú vui tuổi 15
Chương 8 3 Tháng 10, 2025
Chương 7 3 Tháng 10, 2025
Chú Long
Chương 14 3 ngày ago
Chương 13 3 ngày ago

Comments for chapter "Chương 3"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved