Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 26
Phần VI: Happy ending or Sad ending?
“Mọi thứ đều có thể xảy ra…”
Chap 1: Tai nạn
Kỳ Anh khẽ cựa mình, cảm nhận cơn đau sâu sắc ở phần thân dưới làm nó nhíu mày khó chịu. Nó mỉm cười nhớ lại đêm qua, bất giác gương mặt đỏ lên mất kiểm soát. Dấu hôn vẫn còn hiện rõ trên làn da trắng mịn, những vết hằn đỏ phía sau lưng hắn làm nó ngượng hơn. Nó nhớ lại lúc hắn ra vào bên trong nó, nó đã rên rỉ, thỏa mãn thế nào, lúc nó cảm giác từng đợt nóng ấm phóng thẳng vào trong, hắn và nó đã lịm đi vì sung sướng.
– Em dậy rồi à? – hắn choàng tay qua người nó, chân quấn lấy thân hình của nó, ôm chặt, đầu khẽ dụi dụi vào cổ nó – sao không ngủ thêm chút nữa?
– Em quen rồi. Nhưng mà… hiện giờ em không thể rời khỏi giường được – nó rúc vào trong khuôn ngực trần rắn chắc, ấm áp
– Sao vậy? – hắn ngóc đầu dậy, cười gian – em “muốn” hả?
– Muốn cái đầu anh! – lườm – anh biết hôm qua anh đã làm bao nhiêu lần không? 3 lần lận đó… Giờ làm sao em bước xuống giường được vì đau? – nó bắt đầu nhăn nhó.
– À… – hắn gật gù, mặt ửng lên – tại em quá hấp dẫn chứ bộ. Nếm một lần, hai lần…cứ muốn nếm mãi thôi.
– Anh cứ làm như em là đồ ăn ấy – nó phì cười
– Em còn ngon hơn cả đồ ăn đấy chứ – hắn chun mũi, giọng nũng nịu, nghe là biết nịnh rồi.
– Từ bao giờ mà anh dẻo miệng vậy hả? Từ khi cua gái chứ gì?
– Cua hồi nào? Anh chỉ nói sự thật thôi – hắn liếm nhẹ lên vàng tai nó – hay là mình…
– Không. – nó vùng vằng – cho em nghỉ. Đau muốn chết đây
– Gì vậy? Không ngờ em mới có một đêm mà bậy bạ trông thấy nhen – hắn cười cười – ý anh là xuống ăn sáng, anh đói rồi.
– Hứ. Ai biết anh được? – nó không quay mặt lại, phần vì xấu hổ
Nó lết lại chiếc bàn đặt cạnh giường, mở phong bì hồ sơ ra xem. Hôm qua nó đã định xem nhưng vì… nên giờ nó phải lôi đống đó ra, trước khi đến công ty giao lại cho dì Vân. Nó chép miệng, vẻ mặt thoáng chút khó hiểu, người này không gửi trực tiếp đến công ty mà lại gửi đến đây. Nhưng không sao, một số người muốn thông qua nó trước khi đến tay chủ tịch, thế cũng tốt. Dì dạo này bận lắm, nó giúp được bao nhiêu sẽ giúp. Vừa mở ra nó đã thấy xấp hình không hơn không kém, chẳng có tài liệu nào để giải quyết cả.
Kỳ Anh sững lại, nhíu mày nhìn chăm chăm vào những tấm hình, đôi mắt thoáng xao động. Tay nó khẽ miết vào tấm hình, nhếch môi cười khẩy. Quay sang Vũ, nó òa khóc nức nở rồi đánh thùm thụp vào ngực hắn, giọng run run:
– Tại sao? Tại sao anh lại lừa dối tôi?
Nói rồi nó ném xấp hình về phía hắn. Hắn ho sù sụ vì bị đánh bất ngờ rồi cầm những tấm hình lên. Và nó rơi xuống ngay sau đó. Hắn hốt hoảng, không phải vì sợ, mà vì quá ngạc nhiên, không thể tin được. “Làm gì có chuyện này chứ?”
– Anh nói đi, anh… anh – nó khóc rưng rức, thất thần, lửa giận bừng bừng trong ánh mắt
– Kỳ Anh, anh thực sự không có mà… Có kẻ đã hại anh – hắn khổ sở giải thích – những tấm hình này anh không biết ở đâu ra, nhưng anh không có… Anh thề
– Vậy làm sao có những tấm hình anh và cô ta nằm cạnh nhau mà không mặc đồ? – nó cười chua chát, gương mặt ướt nước – Làm gì có chuyện đó?
– Anh không biết… – hắn ngồi thẫn thờ – nhưng Kỳ Anh – hắn lay vai nó, ánh mắt van lơn – em phải tin anh, anh không hề làm chuyện gì có lỗi với em… Em có thể điều tra mà… Anh không có… Kỳ Anh, em có còn nhớ lần trước, cũng chính thủ đoạn này, anh bị Thùy Lâm hãm hại…
– Em biết – nó nhún vai cười toe toét, thầm khâm phục vai diễn của mình – mấy tấm hình này chỉ là hình ghép. Nhìn sơ qua là biết rồi. Cô ta không được tài giỏi như Thùy Lâm, nhưng cũng mưu mô lắm…
– Vậy? Sao lại? – hắn trơ mắt khó hiểu rồi xụ mặt giận dỗi – em biết rồi mà còn giận anh nữa…
– Thôi, cho em xin lỗi mà – nó nháy mắt, lau vội những giọt nước đọng lại trên khóe mi, chủ động ôm hắn – em biết anh yêu em mà…
– Lúc nãy anh đã rất hoang mang và sợ hãi… Không phải vì những thứ đó, anh sợ em sẽ không nghe anh giải thích – hắn nhẹ giọng, cảm giác tảng đá lúc nãy vừa mới đè nặng trên ngực giờ đã biến đi lúc nào không hay.
– Em biết rồi – nó mỉm cười – haizz, giờ em phải giải quyết đống này cũng cô ta. Xem ra cô ta bất chấp thủ đoạn nhỉ? Nhân viên tập đoàn SP quả thật rất thông minh.
– Em còn khen cô ta nữa? – hắn hậm hực – làm sao cô ta có hình anh khỏa thân?
– Trời ạ – nó nhéo mũi hắn – anh phải biết cái thói quen không-giống-ai là không mặc đồ khi ngủ của anh bị cô ta lợi dụng.
– Gì mà không giống ai? – hắn nhăn mặt – chỉ là ít người làm thôi mà. Nhưng ngủ như vậy mới thoải mái.
– Ờ, giờ thì thoải mái rồi, nằm phè phỡn bên cạnh cô ta – lườm
– Thôi mà… Ủa mà lạ nhe, đáng lẽ anh phải giận em mới đúng chứ nhỉ?
– Gì? Sao có vụ giận em nữa? – nó chớp chớp mắt, đánh hơi thấy mùi nguy hiểm.
– Biết là giả rồi mà còn hù anh. – hắn sán lại gần nó vẻ mặt hết sức gian tà – phải phạt
– Anh… ưm… ưm
Môi nó đã bị khóa chặt lại bởi cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy của hắn, chỉ còn tiếng mút mát đầy kích thích.
– Lúc em nhìn vào nó, em đã thực sự thất vọng. Em đã rất sợ hãi… Đây là lần thứ hai em phải đối mặt với chuyện này… – nó rời khỏi môi hắn, giọng buồn buồn – nhưng em vẫn tin anh, em đã cố gắng xem xét thật kĩ tấm ảnh để tìm ra sai sót, và… nó là ảnh ghép. Uy Vũ, anh biết là em vui mừng thế nào không?
Hắn nhìn nó không nói gì, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc, tụi nó tiếp tục việc làm còn dang dở (hôn í mà ^.^), nhưng Vũ không chịu dừng lại ở đó, tay hắn lần xuống vuốt ve khuôn ngực của Kỳ Anh, khiến nó không thể bật ra tiếng rên, những dòng cảm xúc cuộn trào cuốn lấy nó chìm vào cơn bão khoái cảm một lần nữa.
——————————————-
Mộc Miên lo lắng, cố gắng hối thúc tài xế lái thật nhanh đến nhà nó. Lòng nhỏ cứ bồn chồn không yên. Mặc dù chỉ một đêm từ khi chị Thư nói với nhỏ câu đó, nhưng nhỏ có cảm giác trống trải khó giải thích, cứ như vừa mất đi thứ gì đó quan trọng. Dường như, chị Thư đã biến mất, nhanh như khi chị ấy xuất hiện trong những dòng suy nghĩ của nhỏ. Nhỏ nhớ hình như chị đã từng nói với nhỏ: “Nếu chị không còn nữa…”. Chắc chắn chị đã có linh cảm sắp ra đi. Nhỏ đã không tin, không muốn tin, nhưng sự trống vắng lần này rất thật, nhỏ không thể phủ nhận được.
– Chị Thư, sao chị lại bỏ đi chứ? – nhỏ lắc đầu, thở dài.
Hắn bắt đầu di chuyển tới trước và sau mỗi lúc một nhanh và mạnh hơn, tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ, tiếng mút mát đầy kích thích. Hắn không dứt môi mình khỏi môi nó, tay chà xát liên tục “cậu nhỏ” của nó. Kỳ Anh nắm chặt vào tấm ra giường, mặt đỏ bừng bừng, hơi thở đứt quãng.
-Aaaa… – nó rên lớn, phóng từng đợt tinh dịch đầy ra tay hắn, tay nó bấu vào tấm lưng trần hằn lên những vết đỏ.
– ưm…aaaaaa…ư… – hắn thở dốc, những tiếng rên cứ đọng ở cổ. Nó cảm nhận được dòng dịch nóng rát tràn ngập bên trong nó, đê mê, thỏa mãn…
Hắn ngã gục lên người nó, không buồn rút “cậu nhỏ” ra khỏi cửa mình nó.
– Đã bảo là không làm mà anh cứ… – nó hổn hển, thốt lên từng lời đứt quãng
– Anh yêu em rất nhiều… – hắn hôn lên môi nó – anh muốn chúng ta thế này mãi với nhau…
Cạch.
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – tiếng hét thất thanh trong trẻo vang lên khiến hai đứa nó giật mình hoảng hốt, vội rời khỏi nhau trùm kín chăn lại. – tụi bây… tụi bây… – Mộc Miên đỏ bừng mặt, quay mặt đi chỗ khác. “Oái, sắp xịt máu mũi rồi…”
– Mộc Miên mày mới tới hả? – nó lắp bắp, hơi nóng bốc lên tới tận chân tóc.
Vũ giật mình một hồi rồi cũng trấn tĩnh lại, vòng tay qua ôm lấy eo nó, cười hì hì
– Tao thật sự không ngờ là tụi bây hành động nhanh gọn đến vậy – nhỏ bắt đầu trở lại bình thường, cười gian – làm mấy lần rồi?
– 4. – hắn trả lời tỉnh queo còn nó thì xấu hổ tới mức muốn độn thổ. Thừa cơ hội, hắn kéo nó ôm gọn vào lòng. Cái mặt, gian còn hơn cáo.
– Thôi thôi, tình tứ mãi, nhìn ngứa mắt quá – nhỏ nhướng mày – tao qua đây có chút việc. Có làm phiền tụi bây không?
– Không. Vừa xong – hắn khoe hàm răng trắng tinh.
– Thế thì được. – nhỏ gật gù – bây giờ tao đi ra ngoài. Tụi bây có 15 phút để tắm và mặc đồ vào. Nếu không thì đừng trách sao độc ác.
Nhỏ phóng thẳng ra ngoài, mặc cho nó không chịu, hắn vẫn bế thốc nó vào phòng tắm với lý do hết sức đơn giản cho việc tắm chung
– Em có ngồi được không mà cãi? Mình tắm chung đi mà… 15 phút mà từng đứa làm sao mà kịp
– Haizzz. Coi như em thua. Đúng là đau quá… – nó nhăn mặt. “Lúc làm thì không sao, xong rồi thì… đau thấu trời.” – anh phải đền cho em đó.
– Biết rồi. – hắn nhéo má nó – hôm nay em cũng biết làm nũng nữa hả?
– Xì, làm như em là cái gì vậy? – nó chu môi, giận dỗi. – anh phải thấy hạnh phúc vì điều đó chứ. Đâu phải người nào em cũng thế?
– Ừ, anh biết rồi. Chọc em tí thôi mà… – Vũ le lưỡi nhí nhảnh – thôi tắm lẹ, không thôi nhỏ Miên vào cào mặt chúng ta.
– Ừm. Suýt nữa thì quên. – nó sực tỉnh
[15 phút sau]
– Tốt. Đúng giờ đó – nhỏ gật gù hài lòng. – ủa Kỳ Anh, mày yêu thằng Vũ thì tao biết rồi, nhưng có cần phải chọc tức tao bằng cách ngồi trên đùi nó không? – nhỏ cười khùng khục, không có vẻ gì giận cả. Mục đích chỉ là chọc cho tụi nó đỏ mặt chơi. (Con này ác có bằng cấp)
Nó không đáp, đôi gò má ửng lên vì xấu hổ, nghiến qua kẽ răng, khẽ cựa mình trên đùi hắn, cảm giác đau khiến nó phát khóc.
– Anh có thấy hậu quả chưa hả?
Hắn cười hì hì, gãi gãi đầu.
– Tao biết rồi. – nhỏ nói vẻ thông cảm – làm kiểu đó thì ai mà không đau. Mày làm cũng vừa phải thôi, còn gì là bảo bối của tao nữa.
Mộc Miên che miệng, chớp chớp mắt cười hô hố.
– Mày gặp tao có chuyện gì? Hình như có việc quan trọng sao? – nó cười trừ, giả lảng sang vấn đề khác.
Nhỏ lập tức xụ mặt, thở dài, đáy mắt buồn vô hạn
– Haizz. Có lẽ chị Thư đã đi rồi…
– Mày nói sao? – nó sửng sốt – ý mày là gì?
– Thư là ai? – Vũ khó hiểu, hết nhìn nhỏ lại nhìn nó. – hình như anh nghe tên này ở đâu đó rồi thì phải…
– Thư là một nhân cách khác của Mộc Miên. Có thể anh không tin, nhưng đó là sự thật. Chị ấy là người đã giúp đỡ em và Mộc Miên rất nhiều, từ khi anh gặp em lúc nhỏ… Chính chị ấy là người thông qua Mộc Miên giúp đỡ anh và em đến với nhau. Chị cũng giúp đỡ em rất nhiều trong việc lần này. Anh có nhớ là cậu Thiên Minh đã nhìn Mộc Miên và hỏi “Thư?” không. Không có chị, có khi sự việc không suôn sẽ đến vậy đâu. – nó thở nhẹ rồi quay sang nhỏ – sao mày biết?
– Tao cảm thấy cả người trống rỗng, dường như mất đi điều gì đó quan trọng lắm… – nhỏ trầm ngâm – với lại, chị ấy có lần đã nói với tao “Nếu chị không còn nữa…” và tối hôm qua thì “Mộc Miên, nhiệm vụ của chị xem như đã hoàn thành rồi…”, giọng điệu nuối tiếc như thể sắp đi xa. Tao sợ lắm mày ơi… – nhỏ lo lắng, miệng méo xệch, đôi mày khẽ cau lại.
– Mộc Miên này… – nó mỉm cười, kéo sự chú ý của nhỏ về phía mình – tao nghĩ, đã đến lúc chị ấy phải đi thôi.
– Ý mày là sao? – nhỏ bực mình, gắt lên – chị đã giúp chúng ta bao nhiêu chuyện mà mày lại nói vậy à?
– Mày không thể sống suốt đời này với hai tính cách được, Miên à. – nó vẫn nhẹ nhàng – mày thử nghĩ xem, nếu một ngày kia, Thư yêu một ai khác, không phải Huy Vũ, mày sẽ tính thế nào? Mày có thể phân đôi làm hai để yêu cả hai người không? Tao xin lỗi, biết rằng khi tao nói như vậy là rất ích kỉ, nhưng mày hãy nghĩ xem, chị Thư là người sâu sắc, có thể nói là linh cảm trước mọi việc, mày có thể sống yên ổn khi biết trước những gì sắp xảy đến cho mình chưa? Tao nghĩ là không thể… Với lại, có khi chị ấy rời khỏi đây là để bắt đầu một cuộc sống của chính mình, không còn phải dựa vào thân xác của người khác nữa, thế chẳng phải là tốt hơn sao?
Nó đứng dậy, khó khăn đi về phía nhỏ, ôm lấy nhỏ.
– Tao biết mày buồn, và tao cũng buồn nhưng mày thử nghĩ tích cực hơn một chút, như thế sẽ tốt cho mày, cho chị Thư. – nó khẽ giọng, tay vỗ nhẹ vào lưng nhỏ. – mày phải tin tưởng, một ngày nào đó mày sẽ gặp được chị Thư bằng xương bằng thịt, chứ không phải là một nhân cách khác của mày.
Mộc Miên chỉ còn biết thở dài, gục đầu vào vai nó. Không một tiếng động. Nó mỉm cười, cảm thấy vai áo mình ươn ướt. “Ừ, mày khóc đi, khóc xong rồi thì trở về với bản chất của cô bé Mộc Miên tinh nghịch, nhí nhảnh quá thể…”. Im lặng, đôi khi là liều thuốc hữu hiệu.
– Kỳ Anh… Tao nghĩ là tao cần một chút thời gian để quên chuyện này… – nhỏ nói trong tiếng sụt sùi
– Sao lại phải quên? Mày phải nhớ, nhớ thật kỹ, bởi nó là một kỉ niệm đẹp, với tao và mày. Kỉ niệm đẹp thì không nên quên, phải không? – nó đặt tay lên vai nhỏ, nháy mắt.
Mộc Miên phì cười, gật đầu, lau hết nước mắt trên mặt, nhe răng cười đúng phong cách “made in Mộc Miên”
– Ừ, thế mới là con điên mà tao quen chứ
– Gì? Mày nói ai là con điên hả? – nhỏ gầm gừ, cốc đầu nó
– Chứ không phải hả? – nó nhăn nhó xoa xoa đầu – ai mới bước vô phòng tao mà cười như điên hử?
– Hì hì – nhỏ che miệng e lệ – tao cười vậy mà điên gì? Chỉ là thiếu duyên dáng tí thôi…
– Cái này tao đồng ý với Kỳ Anh – hắn ở đâu xen vào, choàng tay qua vai nó. Hai đứa nó cười với nhau làm nhỏ trợn mắt
– Mắc ói quá đi… – nhỏ làm điệu bộ buồn nôn – vừa phải thôi, giờ tụi bây có cặp rồi ăn hiếp tao hả?
– Xì, ai thèm, giờ tao kêu anh Phong, ông Huy Vũ tới đây hỏi thì mấy ổng cũng trả lời y như tao với anh Vũ thôi – nó nhún vai
– Mày…
Bốp! Bốp!
Nhỏ kiếm đâu ra cuốn số đập lên đầu hắn và nó.
– Này thì hùa nhau ăn hiếp tao – nhỏ nhếch môi rồi chạy biến ra ngoài – tụi bây ở lại vui vẻ. Tao đi tìm anh Vũ của tao đây.
– Mày còn biết khôn là đánh bài “chuồn” đó nha – nó bẻ tay răng rắc – nếu không là tao luộc mày rồi.
– Thôi, mình xuống ăn sáng đi em. Anh đói rồi.
– Hứ, còn anh nữa đó – liếc sắc lẻm – đã bảo là không làm nữa, anh đâu có nghe, giờ trễ hơn chữ trễ nữa.
– Anh biết lỗi rồi mà… – hắn phụng phịu – giờ chuộc lỗi nè. Xuống nhà dưới đi, anh nấu cho em ăn.
– Woa… Em chưa thử tài nghệ nấu bếp của anh đó nha? Ăn được không đó? – nó tròn mắt ngạc nhiên, không kém phần hào hứng
– Xời, khinh thường hoài, anh nấu ăn ngon không thua gì em đâu – hắn vênh mặt tự tin
– Rồi rồi… Em có nghe ba anh nói là anh nấu ăn ngon lắm, nên cũng muốn thử. Mà nè, không phải chỉ bữa nay đâu nhe, anh phải nấu ăn cho em thêm mai nữa mới chịu.
– Sao cũng được – hắn bế nó lên, nở nụ cười chói lóa, pha chút gian xảo – miễn là được như thế này mãi…
– Cái gì? – nó ngán ngẩm
– Em không chống cự được đâu – tiếp tục tự tin, nhưng lần này có vẻ đúng.
– Không nói nhiều – nó úp mặt vào ngực hắn, che giấu sự xấu hổ – đi nấu cho em ăn.
Hắn thì khỏi nói, sướng phải biết, tung tăn bế nó từ trên lầu rồi chạy xuống bếp mà không biết mệt, miệng thì không thể khép lại vì quá vui. (lạy trời có ruồi bay vào miệng nó).
– Rồi lát nữa sao mà ngồi ăn trời? – nó nhăn nhó, sực nhớ ra chuyện đau khổ hiện giờ
– Khỏi lo, có gì mình ngồi như lúc nãy – hắn nhướng nhướng mày – em ngồi lên đùi anh, vậy thôi.
Nó định cãi nữa, nhưng chuông điện thoại reo phá tan vẻ ngượng ngùng trên gượng mặt, nó điềm tĩnh trả lời
– Alo?
– Những người cậu yêu cầu đã được xử lí xong.
– Tốt. Cảm ơn – nó nhếch môi – thả mình thật thoải mái trên cánh tay hắn – anh Vũ, hai vợ chồng đó về quê trồng rau sống qua ngày rồi. Còn cô ta thì cũng chung số phận.
– Nhanh vậy? – hắn hơi ngạc nhiên rồi cười khẩy – sống yên ổn thì không chịu, chắc họ muốn thử công việc đồng áng xem nó như thế nào…
– Chừng nào Super Power còn có mặt ở quốc gia nào, bọn họ sẽ không có việc làm ở đó. – nó nghiêm mặt, ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm
– Thôi, đừng để chuyện đó làm mất vui – hắn cười rồi ngấu nghiến môi nó. (cái gì vậy? >”<) ------------------------------------------ Chấn Phong tí tởn sán lại gần Tuấn Kiệt mặc cho cậu la hét, nhảy dựng chống cự: - Đi ra! Đừng có lại gần em! Anh định làm gì? - Ôm em thôi mà… Làm gì mà em phản ứng dữ vậy? – anh nhăn nhó, mắt lại toát ra tia nhìn gian xảo hết mức. - Xí… Anh đang dụ con nít đấy à? – cậu hậm hực, mặt đỏ chín – em biết tỏng anh định… định làm gì - Thế anh định làm gì hả? – anh đứng thẳng dậy, mỉm cười “đàn áp” người đối diện - Thì… thì… - cậu lắp bắp – làm chuyện bậy bạ! Đi ra!!! Em nghe anh nói chuyện với Uy Vũ rồi. Hắn ta đã “làm thịt” Kỳ Anh. Em không muốn như Kỳ Anh!!! – cậu gào lên – trời ơi, cậu ta không-thể-đi-được đó, anh có biết không hả? – tim cậu đập thình thịch, người hơi run vì sợ - nè, nè… đừng có lại gần đây… ưm…ưm… Cậu không thốt ra thêm được lời nào nữa vì bị môi anh khóa chặt lại., vòng tay ôm sát cậu hơn - Em… đúng là dễ thương quá đi. – anh nũng nịu, dụi dụi vào cổ cậu, hơi thở của anh làm cậu dần mất kiểm soát – em đừng quá lo, sẽ không sao đâu mà… - Nhưng… ưm… ưm… - cậu không thể viện thêm lí do nào nữa, một phần do không thể… nói được, một phần là cậu đã đắm chìm vào những cảm xúc hiện giờ. Anh đẩy cậu xuống giường, tiếp tục hôn cậu, ngày càng mãnh liệt hơn. Cậu để mặc cho chiếc lưỡi tham lam của anh khám phá toàn bộ khoang miệng mình, quấn lấy đưa đẩy lưỡi cậu, ngọt ngào, đê mê. Những tiếng kích thích phát ra nho nhỏ trong cổ họng của cậu, nhưng cũng đủ để cho hai cơ thể nóng hơn bao giờ hết. Cậu vô thức kéo đầu anh xuống gần hơn để nụ hôn tiến vào sâu hơn nữa. Nụ hôn dường như đốt cháy hết toàn bộ không khí có trong buồng phổi hai người. Anh dứt ra khỏi môi cậu, lấy hơi, ngắm nhìn thật kĩ gương mặt xinh đẹp đang đỏ bừng đầy khêu gợi. Cái nóng làm cho cả hai cảm thấy khó chịu với những trang phục đang mặc trên người. Anh nhẹ nhàng cúi xuống mút lấy môi dưới của cậu, bắt đầu chu du nụ hôn của mình khắp khuôn mặt, tay anh lần tháo từng chiếc cúc áo trên người cậu, cởi phăng nó ra, ngắm nhìn làn da ngăm ngăm hấp dẫn. Phong nhanh chóng cởi áo mình ra, để lộ thân hình cực chuẩn. Tay cậu run run đặt trên ngực anh, không để cậu tốn chút thời gian, anh cầm lấy tay cậu, đưa nó vào trong, tiếp xúc với khuôn ngực rắn chắc. Hơi thở nóng ấm của cả hai hòa vào nhau, quyến rũ nhau. Anh mỉm cười, hôn lên chiếc cằm nhỏ nhắn rồi đi xuống cổ, mút lấy làn da nhạy cảm, để lại đó những dấu đỏ, “con dấu” chứng minh cậu là của anh, chỉ mình anh mà thôi. Chiếc lưỡi tham lam của anh dường như quét khắp cơ thể cậu, đánh vòng, xoáy sâu vào vùng rốn. Cậu rên rỉ trong cổ họng, tay trượt xuống vùng lưng anh, cố gắng tạm quên đi những cuộc tấn công dồn dập. Tay anh dừng lại ở phần ngực cậu và di chuyển, kích thích nó. Kiệt dường như nảy người lên vì khoái cảm. Phần ngực còn lại anh đang say đắm dùng chiếc lưỡi ranh mãnh của mình liếm nhẹ rồi nhanh chóng ngậm nó vào miệng, mút mát nhiều hơn. Cậu bật ra tiếng rên ngày càng lớn khi anh gia tăng tốc độ. Anh ngước lên nhìn cậu, hai đầu nhũ đã cương lên, sẫm màu. Miệng anh bắt đầu lần xuống phía dưới, tay gấp gáp lột phăng lớp quần che bên ngoài của cậu. Tuấn Kiệt dường như không thể kiềm chế tiếng rên đầy nhục dục của mình hơn nữa, khi “cậu nhỏ” của mình đang nằm gọn trong khuôn miệng ấm nóng, ướt át của anh. Anh mút thật nhẹ, đầu di chuyển lên xuống, lưỡi hoạt động hết công suất. - Ư….ư…ư… anh Phong… - cậu nói trong hơi thở gấp gáp, khoái cảm lấn át đi cảm giác ngượng ngùng nhen nhóm trong lòng. Anh mút mát mạnh hơn, di chuyển nhanh hơn, cắn nhẹ phần thân “cậu nhỏ” của cậu là cậu không ngừng rên lớn không thể kiểm soát. - Anh…Phong…em sắp…ra… rồi… dừng… dừng đi – cậu thở hồng hộc, phần dưới cương cứng hết cỡ, dường như muốn nổ tung. - Aaaaaaaaaaaaaaaaa… - Và cái gì đến cũng sẽ đến, những dòng dịch nóng hổi phóng thẳng vào miệng anh. Tanh… nhớp nháp… Anh khẽ nhăn nó nhưng cũng mỉm cười nuốt hết tất cả. - Sao anh làm vậy? – cậu nói trong tiếng đứt quãng vì quá sung sướng. - Vì nó là của em – anh mỉm cười, tìm đến môi cậu ngấu nghiến. Cậu cảm nhận vị tanh nồng còn sót lại nhưng… vị ngọt ở đầu lưỡi anh… đã cuốn trọn tất cả. Phong thấy mình sắp chịu không nổi. Anh giải phóng “cậu nhỏ” của mình thoát khỏi sự nóng nực, chật chội trong lớp quần, vương lên mạnh mẽ. Phần đầu có rỉ ra chút nước nhờn. Cậu ngượng ngùng nhìn cơ thể trần trụi của anh, lòng dâng lên nỗi lo lắng. - Em đừng lo… anh sẽ thật cẩn thận… Sẽ không đau lắm đâu – anh mỉm cười trấn an, tiếp tục hôn lên môi cậu, giúp cậu lấy lại tinh thần. Cậu cảm nhận phần dưới của mình rát buốt. Kiệt nhăn nhó khổ sở. Anh đang cố gắng, thật nhẹ nhàng, cho ngón tay của mình vào trong, từng chút, từng chút một. Nhờ anh đã thoa lên tay một chút gel bạc hà nên cậu cảm thấy đỡ hơn, mát lạnh, rát rát… cảm xúc khôn tả… Cậu rên nhẹ… - Kiệt à… Anh sắp chịu không nổi rồi… - gương mặt anh nóng bừng bừng, nhưng vẫn lo cho cảm xúc của cậu. Anh phải thật dịu dàng, không muốn cậu bị đau. – anh vào nhé… - Ưm… - cậu gật nhẹ Anh rút tay mình ra, thoa lớp gel đều khắp “cậu nhỏ”, cho nó dần dần tiến sát vào cửa mình của cậu. Mặc dù đã rất nhẹ nhàng, cậu vẫn cắn chặt răng vì đau, tay bấu chặt vào lưng anh. - Anh Phong…em đau… - Không sao đâu… từ từ sẽ quen thôi… - anh thở hổn hển, bắt đầu cho nó đâm vào sâu hơn nữa cho đến khi nó chạm vào giới hạn cuối cùng. Anh dừng lại một chút, quan sát vẻ mặt của cậu. - Vậy mà… anh nói… không đau…. – cậu nhăn nhó khổ sở, dần dần thích nghi với cảm giác được lấp đầy bởi cái của anh, xót xót, ngứa ngứa, thật kích thích. Cậu rên nhẹ khi anh di chuyển nhẹ nhàng bên trong cậu. Chỉ một lúc sau, cái đau rát biến mất, nhường chỗ cho sự khao khát ngày càng trào dâng mãnh liệt. - Anh Phong... anh Phong... – Kiệt rên rỉ lớn hơn, mong muốn cái của anh đâm vào sâu hơn, mạnh hơn. Chấn Phong cũng không thể kiểm soát được “cậu nhỏ” của mình, anh gia tăng tốc độ lên mức tối đa, mạnh mẽ, kich thích những điểm khoái cảm bên trong cậu. - ư…ư…ư…ư… - cậu rên mạnh. Tiếng da thịt va chạm vào nhau đầu nhục dục. “Cậu nhỏ” của cậu lại vươn lên lần nữa. Anh muốn cậu đạt đỉnh sung sướng cùng với anh. Tay anh liên tục chà xát cái của cậu thật mạnh, nhanh như chính nhịp đẩy của anh. - Ư… anh… anh… sắp ra rồi… - anh rên lớn - Em… em… sắp… ra rồi… - cậu cũng hổn hển từng tiếng đứt quãng. – Chấn Phong… em… muốn… nhiều hơn nữa… Phong không chịu đựng được nữa. - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – anh hét lên, từng dòng dịch lỏng trắng đục phóng thẳng vào bên trong cậu - Aaaaaaaaaaaaaa – cùng lúc đó, cậu cũng ra đầy tay anh, chảy xuống phần bụng của cậu. Anh đổ ập lên người cậu, để mặc cậu nhỏ vẫn nằm bên trong cậu, hôn lên đôi môi mà anh luôn khao khát chiếm hữu - Tuấn Kiệt… anh yêu em… - Chấn Phong, em cũng yêu anh… Hai người cứ giữ tư thế đó thật lâu, cảm nhận dư vị ngọt ngào còn sót lại. Cậu khẽ cựa mình làm anh bật ra tiếng rên. - Em quên là nó vẫn ở trong đó – cậu ngượng ngùng – aaaa…. Anh hư quá! – Kiệt cảm giác “cậu nhỏ” của anh lớn dần lên - Tại ai hả? – anh nhăn nhó Không biết hai người đó có làm tiếp tập 2 không nhỉ? (Tôi chuồn đây, máu mũi ra quá nhiều rồi…) Chẹp. Lại có một kẻ không-thể-đi-được nữa rồi. Không sao, dù thế nào thì cũng có người bế mà, lo gì. ------------------------------------------------- - Kỳ Anh! Em có thấy cái này thú vị không? – hắn chìa xấp hồ sơ về phía cậu, cười hớn hở Nó cầm mớ tài liệu, xem xét thật kĩ, làm một tràng những động tác cắn môi, gãi đầu, nhíu mày, chớp chớp mắt, đỏ mặt, tức giận, thở dài và cuối cùng cũng nói nên lời: - Em thấy cũng được. Một bước tiến mới – nó nhếch môi, nghiêm mặt – nhưng tại sao lại là??? - Anh đâu có biết, trò này chắc chắn là của con Mộc Miên rồi – hắn nhún vai – em không thấy ghi rõ hả? - Ừ… chỉ có nhỏ đó mới nghĩ ra thôi – nó bất chợt phì cười – anh thấy sao? - Dù sao thì ai cũng biết rồi, đâu có gì đáng ngại. Với lại, anh cũng mong chuyện này lắm. - hắn kéo nó dựa vào ngực mình. – âu thì đây cũng là một cách chứng minh… - ừm… - nó gật gù – nếu anh chịu thì em cũng chịu vậy. - Oa, yêu em quá đi hà… Kỳ Anh thật là dễ thương – hắn hôn đánh chụt lên má Kỳ Anh, đỡ nó đứng dậy rồi nhảy tưng tưng như đứa trẻ, cười khoái chí - Vũ, anh nhớ chúng ta đang ở đâu không? – nó không nhịn được cười – cũng may nhà em ít người làm. - Hì hì – hắn gãi đầu – để anh báo với anh Phong và Tuấn Kiệt. Nói rồi, hắn lon ton lên lầu, sau khi kê một chồng gối thật êm cho nó ngồi thoải mái. - Vũ này… - Sao hả em yêu? - hắn cười lém lỉnh - Nếu một ngày em gặp chuyện không hay thì sao? – nó hỏi, giọng tự dưng trầm xuống. - Đừng có nói gỡ - hắn dừng lại, tiến về phía nó – Kỳ Anh thật là hư khi nói vậy, hư lắm, có biết chưa? Em đừng có suy nghĩ nhiều quá – hắn xoa đầu nó, cười nhẹ - nếu thực sự như vậy, anh, em dù có chuyện gì cũng sẽ ở bên nhau mãi mãi. Sống hay chết, không quan trọng. Nó mỉm cười, vùi mặt vào cơ thể hắn, tìm đến mùi hương quen thuộc mà nó tưởng chừng như không thể dứt ra khỏi, đơn giản vì nó không muốn. - Thôi, em ngồi đây chút, anh lên báo với hai vị kia – hắn cười tít mắt – xong rồi xuống đây dẫn em đi chơi. - Ừ… Nhanh nha Hắn vừa định gõ cửa phòng thì nghe tiếng động lạ, nhưng với hắn thì rất quen thuộc, chỉ có điều giọng nói thì khác. Vũ cười gian, đoán được hai người trong kia đang làm gì, lẳng lặng đi xuống nhà dưới. “Xem ra, không chỉ mình Kỳ Anh là đi không được…” - Em yêu!!!! – hắn hí hửng tót vào trong – hay là mình… - Không. – nó cốc đầu hắn, sau đó nháy mắt cười gian – sao? Hai người đó đang… à? - Ừ… - hắn xoa xoa chỗ vừa bị cốc, cười ngờ nghệch – thôi, mình đi chơi vậy… - OK. – nó mỉm cười, để hắn bế mình ra xe. “Được thế này, cũng thoải mái…” Nó nhếch môi cười gian trong khoảng khắc rồi lấy lại vẻ bình thường. Nó đâu thể cho hắn biết được, nếu không… - Em sao vậy? Tự nhiên hơi run – hắn nhíu mày lo lắng - Không sao. Bỗng dưng thấy ớn lạnh – nó cười giả lả. “Phải giữ bình tĩnh hơn…” Tiếng cười hòa vào từng giọt nắng vàng óng dịu nhẹ. Gió quấn lấy hai người trong cảm giác bình yên, hạnh phúc tưởng chừng như vô tận. ------------------------------------------------------- - Sao tự nhiên hôm nay nổi hứng rủ tao với Chấn Phong đi chơi vậy, không sợ thằng Vũ nó ghen hả? – nhỏ cười phớ lớ, mặt phởn hết sức - Ghen gì mà ghen? – nó mỉm cười – chúng ta sẽ đến trước, anh Vũ với mọi người sẽ đến sau. Tao chỉ lo cho mày thôi. - nó móc ra cái quạt, làm điệu bộ phe phẩy y như nhỏ lúc trước – để coi ai ghen thì tao chưa biết à nhe… - Xời, đừng có lo bò trắng răng – nhỏ nhún vai – anh Vũ của tao đã nhận ra được vấn đề rồi… đó là mày chẳng có cửa với tao đâu – cười ha hả - Ồ - nó tròn mắt ngạc nhiên – Mày sinh kế bên kho thuốc nổ phải không Miên, hèn gì… - nó chép miệng ra điều tiếc rẻ lắm - Nín thinh – nhỏ chặn miệng nó, trợn mắt đe dọa – mày nói tao nổ hả? Tao chỉ nói sự thật thôi Nhỏ tiếp tục cười và… mơ màng - Aiza, nó mà mơ màng rồi là không biết chừng nào mới tỉnh… - nó quay sang anh, bụng cười thầm - Đỡ… em với nó mà ở cạnh nhau là cãi. Anh không hiểu tại sao mà hai đứa thân nhau được nhỉ? – anh thắc mắc - Không cãi không phải là em với nó – nó nhe răng, tự tin – nhờ nó mà em đã vượt qua được biết bao nhiêu chuyện – tự dưng nó thở dài – nếu không có nó… thì sao nhỉ? Cốp! - Này thì nghĩ tào lao. Mày đừng tưởng tao mơ màng thì mày có quyền lộng ngôn nha thằng kia – nhỏ nhăn mặt – khi không nhắc lại chuyện hồi xửa hồi xưa. Chừa tội khùng… - Đau… - nó càu nhàu – u đầu tao rồi! Mày có phải là con gái không vậy? - Tao là con gái 100%, nhưng tao không có hiền lành thục nữ được. Hay là mày muốn? ~ Kỳ Anh~ - nhỏ dài giọng - ~ Kỳ Anh đừng có buồn nữa ~ Nhéééééééééééé~ - Ọe…. – nó ra vẻ nôn mửa – thôi thôi, cho tao xin, mày đừng có làm tao chết vì không biết nguyên do. Anh bật cười khanh khách. Lâu lắm anh mới thấy vui và thoải mái thế này. Mong rằng nó sẽ tồn tại mãi… Nhưng vòng xoay định mệnh vẫn cứ tiếp tục quay đều, mọi thứ sẽ thay đổi, trong khoảnh khắc con người hạnh phúc nhất… Chiếc xe tải mất tay lái, trờ tới với tốc độ kinh hoàng, lấn sang phần đường bên kia. Người tài xế mặt đỏ dừ vì quá say, vẫn không hề hay biết, tiếp tục nhấn ga tăng tốc độ nhanh hơn nữa. Rầm! Tiếng va chạm mạnh xé rách không gian. Những người xung quanh hoảng hốt, lo sợ tột độ. Có lẽ, họ vẫn chưa hoàn hồn được. Tai nạn đến quá nhanh, quá đột ngột, không ai tránh được. Chiếc xe bảy chỗ bị biến dạng trầm trọng, đầu xe tải cũng bị tình trạng tương tự, nhưng nhẹ hơn. Tên tài xế đã lếch thếch bỏ chạy ngay sau đó. Người phụ nữ chứng kiến vụ tai nạn từ nãy đến giờ sực tỉnh, thoát khỏi sự bàng hoàng nhanh chóng la toáng gọi mọi người giúp đỡ kéo những người bị nạn trong xe ra. - Nhanh lên! Gọi xe cấp cứu đi! – bà hô to – mấy anh, giúp tôi đỡ họ! Nhanh lên! Lúc đó, con đường cũng không quá vắng vẻ, những người đi đường dừng lại giúp đỡ hô hấp nhân tạo khi phát hiện dấu hiệu ngừng thở. Tiếng còi xe cấp cứu hú lên inh ỏi, mang theo không khí ảm đạm đến ghê người bao trùm lên mọi vật. Sắc mặt nạn nhân trắng bệch, trán va đập mạnh, máu túa ra khá nhiều, chẩn đoán sơ bộ có dấu hiệu chấn thương não. - Dì Vân, sao chúng ta lại phải đi sau ạ? – Uy Vũ nhăn mặt, vẻ khó hiểu - Coi kìa, mới có xa Kỳ Anh có một chút đã nhảy dựng rồi – Thanh Vân phì cười, quay sang Thanh Yến – em coi, tụi nó dính với nhau như sam ấy Hắn gãi đầu cười trừ. “Nếu đi một mình hay đi với Mộc Miên thì con nói làm gì? Có ông kia đi theo nữa, mặc dù lão Phong đã quen Tuấn Kiệt rồi nhưng…”. - Ông làm gì mà lo vậy? – Tuấn Kiệt nhướng mày – tui không lo thì ông lo làm gì? - Hả? – Vũ trợn mắt – sao…sao… - “Cậu ta biết sao?” - Ông nghĩ quá nhiều rồi đó – cậu cười khúc khích, tiến lại phía hắn ấn Vũ xuống – giờ thì ngồi đi. Reng…reng…reng… - Alo, Thanh Vân nghe -…………………… - Phải. Có chuyện gì sao? – bà nhíu mày, đôi mắt ánh lên tia lo lắng -……………………………. - Hả? – bà đứng bật dậy, mắt mở to ngỡ ngàng – được. Chúng tôi sẽ đến. - Có chuyện gì vậy chị? – Thanh Yến đưa mắt hỏi, linh cảm có chuyện chẳng lành. - Tụi nó bị tai nạn. Đang ở trong bệnh viện. Nguy cấp lắm. – giọng bà nhỏ dần, sắc mặt tái đi. ------------------------------------------- Hắn đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, trán hằn lên những nếp nhăn, tay nắm chặt, lòng như lửa đốt. Nhưng vẻ mặt của hắn không có vẻ gì là lo lắng cả, bình tĩnh đến khác thường. Hắn thở mạnh. Không phải vì hắn không lo lắng, không sợ hãi, nhưng trước mắt hắn, là mẹ nó, dì nó và cả Tuấn Kiệt nữa, cả ba người họ đều đang suy sụp. Từng giọt nước mắt nóng hổi cứ thế rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt. - Con em có bề gì làm sao em sống nổi hả chị? – Thanh Yến ôm bà khóc nức nở - Không sao… Không sao đâu… tụi nó… tụi nó sẽ vượt qua mà… - đôi mắt bà đỏ hoe, gương mặt ướt đẫm, cả người run lên nhưng vẫn cố gắng an ủi cô. Tuấn Kiệt nãy giờ cũng không khá hơn, cậu gục đầu, mặt không còn chút sức sống, dòng nước trong suốt từ khóe mi tuôn ra không dứt. Không gian như đông đặc lại, căng thẳng, nghẹt thở… Tích tắc… tích tắc… tích tắc… Thời gian bước từng bước chậm chạp nhưng đầy sức mạnh, đong đầy nỗi sợ hãi trong lòng từng người, thách thức sự nóng lòng của người chờ đợi. Hắn thở dài nặng nề, tiến lại ngồi cạnh cậu. - Coi như tui là cái cây, muốn làm gì thì làm. Cậu ngước mặt lên rồi ôm chặt lấy hắn, tiếng nấc nghẹn càng làm hắn thêm rối rắm, nhưng hắn vẫn không làm được gì hơn. Ít ra là an ủi được cậu phần nào. Huy Vũ đang ở nước ngoài, chắc chắn sẽ về trong nay mai, nghe giọng tên đó sốt sắng, hắn cũng chỉ lắc đầu ngao ngán. Nếu có Huy Vũ ở đây, hắn sẽ nhẹ hơn phần nào, chí ít cũng tìm được người đủ bình tĩnh để động viên hắn. Hắn không biết mình có thể chịu đựng được trong bao lâu. Ánh đèn trên bảng cấp cứu vụt tắt. Hắn nhổm dậy nhanh hơn bất cứ ai, chạy đến lay mạnh vị bác sĩ vừa bước ra. - Những người trong đó sao rồi bác sĩ? - Cậu và người nhà hãy bình tĩnh – ông thở nhẹ - nạn nhân được cấp cứu kịp thời, ca phẫu thuật xem như thành công, nhưng… - Nhưng làm sao? – hắn kích động, tức giận hét lên – ông nói đi - Vũ… - cậu lay vai hắn - Nhưng… cả ba đều bị va đập mạnh, gây tổn thương não, hiện giờ ba người đều rơi vào trạng thái hôn mê sâu. - Thế là thế nào hả bác sĩ? – Thanh Vân lên tiếng, gương mặt vô cùng sửng sốt - Nghĩa là có thể bọn họ sẽ tỉnh lại trong 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, 1 tháng hay 1 năm nữa… hoặc sẽ không bao giờ tỉnh lại và sống đời sống thực vật. Điều đó tùy thuộc vào ý chí sinh tồn của mỗi người. Hắn ngồi sụp xuống, tai như ù đi. Thanh Yến vừa nghe tin đó đã nấc lên và ngất xỉu. Mọi người khẩn trương đưa cô vào phòng cấp cứu. Tuấn Kiệt thẫn thờ ngã bịch xuống sàn nhà. Hạnh phúc lại bị dập tắt lần nữa… Vũ muốn khóc, nhưng hắn làm không được. Đau, rất đau… cảm giác đau ấy cứ mãi dày vò hắn. Hắn phải làm sao? Tại sao hắn lại để nó đi chứ? “Nếu thực sự như vậy, anh, em dù có chuyện gì cũng sẽ ở bên nhau mãi mãi. Sống hay chết, không quan trọng.” Từng lời hắn nói cứ xéo thẳng vào từng tế bào cảm xúc của hắn. - Kỳ Anh… Anh xin lỗi… anh đã không thực hiện được lời nói của mình… - hắn gục đầu xuống, mắt đỏ lừ nhưng không có nước mắt. Tuấn Kiệt cấu chặt tay mình đến bật máu. “Anh Phong… nhất định anh phải tỉnh lại…”. Cậu nghiến răng ken két, cố gắng không để rơi một giọt lệ nào nữa. Cậu phải hi vọng, phải tin tưởng, một ngày nào đó, anh và cậu sẽ hạnh phúc bên nhau… - Vũ… Nhất định bọn họ sẽ tỉnh lại. - Ừ - hắn nhếch môi, khép hờ mắt lại, nụ cười méo xệch. – nhất định… Im lặng. Thời gian tiếp tục dòng chảy của mình. Dập tắt ngọn lửa hi vọng hay… thổi bùng nó mạnh mẽ hơn. ------------------------------------------------ - Kỳ Anh! Kỳ Anh! – Thanh Yến bật dậy, mồ hôi túa ra như tắm. - Thanh Yến, em gặp ác mộng sao? – Hoàng Thiên lo lắng hỏi - Nói cho em biết, con của chúng ta đang hôn mê phải không? – cô hỏi, ánh mắt chứa đầy sự van xin - Phải – ông gật nhẹ. - Ít ra… nó vẫn còn sống – cô thở mạnh, điều chỉnh nhịp tim trở lại bình thường. - Em đừng suy nghĩ nữa – ông đưa tay lại nhẹ nước mắt trên gương mặt cô. Lúc nãy, trong lúc hôn mê, cô đã khóc rất nhiều – Kỳ Anh sẽ ổn thôi… - Em sợ… - giọng cô run run - Đừng sợ… Có anh ở đây, tụi nó sẽ không rời bỏ gia đình này để đi xa đâu… - ông mỉm cười trấn an - Có chắc là nó sẽ không sao chứ? Em phải đi thăm nó - Chắc. Từ từ, đã có thằng Vũ nó lo rồi, em yên tâm. Em nghỉ ngơi đi để còn có sức mà lo cho con nữa… - ông đỡ cô nằm xuốn giường. Thanh Yến nhanh chóng thiếp đi vì mệt mỏi. ------------------------------------------------- - Vũ! Mộc Miên sao rồi? – Huy Vũ chạy xồng xộc vào trong, không kịp lấy hơi đã hỏi Uy Vũ tới tấp – cô ấy thế nào? Tại sao lại bị tai nạn? - Tui đã nói rồi. Đừng có hỏi nữa! – hắn ôm đầu, bịt tai lại - Xin lỗi – Huy Vũ xịu mặt xuống – à, giới thiệu với mọi người luôn. Đây là… - Vâng, con chào hai bác – Uy Vũ mỉm cười nhợt nhạt - Ừ. - người phụ nữ vội đến bên giường nhỏ, buồn bã ngắm nhìn đứa con gái của mình, nghẹn ngào không biết nói gì. Bà biết rằng, bà phải thật mạnh mẽ mới có thể ở động viên Mộc Miên sớm tỉnh lại. Các bác sĩ nó, mặc dù hôn mê nhưng bệnh nhân vẫn ý thức được lời nói của những người xung quanh, bà sẽ tìm mọi cách để nhỏ tỉnh lại. – Mộc Miên, mẹ đây… Có lẽ con qua mệt mỏi nên cần nghỉ ngơi phải không? Mẹ sẽ đợi cho đến khi con thức dậy, nhưng đừng lâu quá con nhé… Mẹ biết con là đứa trẻ năng động, nếu nằm lì ở đây thì làm sao đi chơi được, phải không? – bà mỉm cười, nằm lấy bàn tay lạnh ngắt. Uy Vũ nhìn nhỏ, mỉm cười nhớ lại những kỉ niệm giữa nhỏ, hắn và nó. Đó là hồi ức hắn không bao giờ quên được. “Nhỏ à… Mày tỉnh lại đi, mày lôi luôn Kỳ Anh về đây cho tao… Rồi tụi mình sẽ vui vẻ như trước… tao thực sự nhớ giọng cười của mày, nhớ cách mày ăn, nhớ cách mày hành xử như trẻ con… Tỉnh lại nào, con heo của tao…” Huy Vũ áp tay lên đôi gò má lạnh ngắt của Mộc Miên, khẽ thì thầm vào tai nhỏ, lời hứa mà chỉ hắn và nhỏ biết… - Em yêu của anh, mau mau thức dậy nào. Heo lười… Chúng ta không thể ở đây mãi được, tù túng và bức bối lắm phải không? Em nhớ chứ, chúng ta đã từng hứa với nhau, sau khi anh về nước, anh và em sẽ ngao du sơn thủy, đi chơi thỏa thích, ăn đặc sản, ngắm phong cảnh… Anh đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần em dậy, chúng ta sẽ đi ngay…Em vẫn chưa dẫn anh đến khu vườn hoa hồng của em… Anh muốn tận mắt thấy khu vườn do chính tay vợ yêu của anh thiết kết, nên em nhất định phải tỉnh, có biết không hả? Nhỏ vẫn nằm đó, không nói tiếng nào. Tiếng máy chạy đều đều vô cảm, càng khiến cho không khí nặng nề hơn. - Hai bác cứ về đi ạ, con sẽ ở lại đây chăm sóc cho em ấy – Huy Vũ mỉm cười - Vậy phiền cháu quá – Hoàng Ngọc, mẹ của nhỏ, lên tiếng - Không sao đâu ạ. - Ngọc, để cậu ta chăm sóc Mộc Miên đi – Tuấn Hùng lên tiếng - anh nghĩ em đã mệt sau chuyến bay dài vừa rồi. Đừng quá gắng gượng. Thực sự, bà cũng kiệt sức rồi, chỉ muốn gục ngã. Chuyện Mộc Miên gặp tai nạn và chuyến bay gấp gáp đã rút hết sinh lực trong cơ thể bà. - Thôi được rồi… - bà gật đầu – cháu đừng quá gắng sức. Cô sẽ trở lại sau. Cảm ơn cháu - Việc cháu nên làm thôi ạ - hắn cúi người – hai bác về. Khi hai người đi khỏi Uy Vũ thở dài, nắm lấy bàn tan nó đã gầy đi nhiều. Cậu vẫn vậy, vẫn cái vẻ lãnh đạm, điềm tĩnh, mặc dù làn môi nhợt nhạt thiếu sức sống. - Kỳ Anh, em vẫn còn có anh, có gia đình, đừng bao giờ có ý định rời bỏ cuộc sống này… Em phải tỉnh lại… Anh còn chưa cưới em nữa mà… Em đã từng nói với anh, em mong ước có một lễ cưới long trọng với người mà em yêu… Tâm nguyện của em, đừng bao giờ từ bỏ nó, em yêu… Sau khi cưới, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm trong tương lai, có nhớ rằng anh đã nói những kế hoạch sắp tới không? Mình còn phải xin con nuôi, chăm lo cho nó. Mỗi ngày hai đứa đi làm về sẽ nấu cho nhau bữa cơm, lâu lâu cả gia đình chúng ta sẽ đi đâu đó chơi… Những việc đó anh không thể làm, nếu thiếu em, Kỳ Anh. Em nhất định phải tỉnh lại…, bởi vì, chúng ta là một đôi mà… Hắn đặt lên môi nó nụ hôn thật nhẹ nhàng. “Chỉ cần anh sống… anh sẽ không để em rời bỏ anh đâu…” ----------------------------------------------- Hạnh phúc dường như đối với cậu, nó luôn là một sợi chỉ quá mong manh, sẽ đứt ra bất cứ lúc nào… Cậu mỉm cười yếu ớt, ngắm nhìn gương mặt anh đang say ngủ. Phải, anh chỉ ngủ thôi, vì anh mệt mỏi rồi… Anh phải nghỉ ngơi cho lại sức, để còn ở bên cạnh cậu chứ? - Anh Phong, có nhớ rằng anh đã từng nói sẽ bảo vệ cho em bằng tất cả sức mình không? Lúc đó em hạnh phúc lắm… cứ nghĩ rằng mình đã tìm được chỗ dựa cho chính mình rồi… Nhưng anh à, em đã sai rồi phải không? Em không nên dựa vào anh quá nhiều, làm anh phải mệt mỏi… - Ông không nên nói vậy, Tuấn Kiệt. Chấn Phong sẽ đau lòng lắm đó. – Uy Vũ trấn an cậu – anh ta xem cậu còn quan trọng hơn cả mình nữa… - Tui biết chứ… - cậu gượng cười, mắt lại đỏ hoe, nước mắt chực trào ra – phải chi… - Chúng ta nên suy nghĩ thoáng hơn… Cậu phải hi vọng là anh ấy sẽ tỉnh lại, đừng quá bi quan. Chính cậu đã nói với tui như vậy còn gì? – hắn đặt tay lên vai cậu, vẻ tin tưởng. Tuấn Kiệt gật đầu, nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh. - Hơn ai hết, em là người cần anh nhất… Đừng bỏ rơi em… Em yêu anh, Chấn Phong. – cậu thì thầm bên tai anh, một giọt nước mắt nóng ấm vô tình rơi trên gò mà lạnh ngắt của anh. Giọt nước mắt cuối cùng… Cậu sẽ không khóc nữa, cho đến khi anh tỉnh lại. Cậu phải mạnh mẽ hơn, chờ đợi anh quay trở về. - Uy Vũ, ông chợp mắt tí xíu đi – cậu quay sang hắn, vẻ lo lắng – đã sáu ngày rồi ông không ngủ đó. Hắn lắc nhẹ đầu. Mặc dù Thanh Yến đã bảo hắn về nhà nghỉ nhưng hắn không nghe. Hắn muốn ở lại đây với nó. Sức khỏe của cô đã ổn hơn, nhưng hắn vẫn nằng nặc bảo cô phải ở nhà, “Cô Yến cứ để con chăm sóc cho cậu ấy. Cô còn yếu lắm, với lại nếu ở trong bệnh viện quá lâu, cô sẽ bệnh mất. Nếu có tin gì con sẽ báo”, Thanh Yến chỉ biết lắc đầu. - Nó nói phải đó. Con chợp mắt tí đi – Thanh Yến xoa đầu hắn – lần này không cãi cô. Ăn xong rồi nghỉ một tí đi. Cô cũng muốn ở lại lâu hơn một chút. Hắn thở dài rồi ngã ra giường nằm. Chỉ ít phút sau, hắn đã chìm vào giấc ngủ. - Tội nghiệp… cứ cố gắng gượng… - cô thở dài – Kỳ Anh… con có thấy thằng Vũ nó yêu con thế nào không? Mau tỉnh lại đi… Mẹ rất nhớ nụ cười của con… Hi vọng, dù chỉ là một đốm lửa nhỏ chực tắt, nhưng vẫn khiến con người tin tưởng tuyệt đối.