Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 25
Chap 6: Mission Complete
– Kế hoạch của tôi là như vậy. Nhưng vì những lí do đó đang phá vỡ kế hoạch của tôi. Mặc dù đã cho người điều tra nhưng mọi thông tin đều bị ém nhẹm. Chắc chắn là tập đoàn SP đã ra tay trước. Cô có thể cho tôi biết đâu mới là hướng đi đúng? – ông hỏi
– Theo suy luận của ông thì Trương Minh Quân hiện giờ chỉ là một con cờ?
– Đúng. Không còn lý do nào hợp lý hơn. – Hải Đăng gật đầu
– Nếu ông đã nghĩ vậy, sao còn phân vân? Tôi nghĩ ông không cần hỏi tôi đâu. – cười nhẹ
– Tôi cần cô giúp, nhưng là việc đứng về phía tôi trong cuộc họp Hội Đồng Quản Trị sắp tới. Cô đang nắm giữ 10% cổ phần tập đoàn, Thư.
– Tôi có thể giúp ông. Chỉ là có thể thôi, chuyện có giúp hay không còn tùy thuộc vào ông nữa. – Thư đáp lại, điềm tĩnh.
– Ý cô là sao? – ông nhíu mày
– Tôi nghĩ ông biết tôi nói đến điều gì mà. Một năm trước, tôi đã từng nói gì với ông, ông còn nhớ chứ?
Hải Đăng trầm ngâm. Không gian chìm trong sự im lặng đến vô tận.
– “Nếu sau này ông yêu cầu tôi giúp một lần nữa, hãy suy nghĩ thật kĩ nguyên nhân buộc ông phải nhờ đến tôi.” – ông lặp lại nguyên văn, có cái gì đó vừa lóe lên trong đầu.
– Và nguyên nhân đó là?
– Tập đoàn Super Power muốn thâu tóm Extreme – ông thở nhẹ
– Sai. – Thư cười – Thật tiếc, ông đang nói dối. Ông cũng đã nhắc thiếu vế sau:” “Đừng để sự mù quáng làm mờ mắt”. Tôi chỉ có thể nói với ông bấy nhiêu đó thôi. Hãy suy nghĩ cẩn trọng. Chào ông.
Thư chủ động gác máy, để lại những tiếng tút tút vô nghĩa lấp đầy tâm trí.
– Cô nghĩ cô là ai mà đi dạy đời tôi? – Hải Đăng gằn giọng, những lời nói của Thư cứ lởn vởn không dứt. “Đừng để sự mù quáng làm mờ mắt”. – không lẽ cô ta đoán được hiện giờ mình làm gì? Không thể nào!
Ông lắc đầu. “Chắc chắn không đâu. Nếu Thư không giúp mình, sự việc sẽ ngày càng khó khăn hơn… Mặt khác…”. Hải Đăng khẽ cau mày, trừng mắt nhìn những tấm ảnh chụp hai thằng con trai khoác tay nhau nói chuyện khá vui vẻ. “Bọn chúng định làm cái gì vậy?”
Ông bấm nút gọi Quản gia
– Gọi ngay Thiên Minh lên đây.
– Thưa ông chủ, cậu chủ đã đi từ sớm.
– Chết tiệt. – ông tức giận đập bàn – gọi nó về đây cho tôi. Ngay.lập.tức.
– Vâng.
Hải Đăng khoanh tay bước về phía cửa sổ lớn, mắt long lên, vằn những tia máu.
– Minh Quân, mày định làm gì con trai tao?
———————————————–
Thiên Minh ngồi thẫn thờ nhìn lơ đãng xung quanh. Tách cà phê đã nguội từ bao giờ, nó cũng chẳng buồn nhấp môi. Thở dài, mi mắt khép hờ, nó chẳng biết mình nghĩ gì nữa. Tự dưng cảm giác bất an mấy ngày nay cứ đeo đẳng theo nó, dường như sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra rất nghiêm trọng, làm nó cứ bồn chồn lo lắng. Mấy hôm nay Minh Quân tự dưng “bốc hơi” đâu mất, nó tìm, nó gọi điện cũng chẳng liên lạc được.
– Hình như anh Quân có điều gì đó giấu mình… – nó cau mày, hai tay xoắn vào nhau, mái tóc thường ngày mất trật tự lại còn bị nó làm cho rối tung cả lên. – nhưng mà chuyện gì mới được chứ? Không lẽ…
“Sau này, dù anh có làm chuyện gì không phải với em… Hãy cố gắng nghe anh giải thích, được không?”
– Chắc chắn anh đã làm điều gì đó khiến mình không thể nghe anh giải thích. Hay là anh ấy đã có người khác?
Nghĩ tới đây, nó lại càng lo sợ hơn, mồ hôi rịn ra ướt cả lòng bàn tay, “Có khi nào như vậy không nhỉ?”
– Ngốc à, Minh Quân nó chỉ yêu mình em thôi. – giọng nói nhẹ nhàng của ai đó phá tan suy nghĩ của nó hiện giờ
– Chị là ai? – nó ngước nhìn, mặt ngơ ngác, ngạc nhiên kèm theo một dấu chấm hỏi to tướng.
– Chị là Thư. Chắc em cũng nghe ba em nhắc tới chị mà, đúng không? – Thư nháy mắt
– À… Hân hạnh được biết chị. Hôm nay chị hẹn em ra đây có việc gì ạ? – nó mỉm cười
– Đơn giản là chị muốn gặp em thôi – Thư nhún vai – với lại, kịp thời cảnh tỉnh ý nghĩ ngốc nghếch lúc nãy của em nữa.
– Ơ, chị biết?
– Ừ, chị biết một vài chuyện liên quan đến em và Minh Quân. Nghe chị nói này, có thể em tin, có thể em không tin nhưng Minh Quân nó chỉ yêu mình em thôi. Đừng để tác động xung quanh làm ảnh hưởng đến em. Em hiểu chứ?
– Vâng, em hiểu – nó gật đầu, thở mạnh – chỉ là dạo này em không gặp được anh ấy thôi.
– Có lẽ Minh Quân bận việc gì đó thì sao? – chị mỉm cười, vỗ vai trấn an nó – em đừng quá lo lắng. Một lát nữa sẽ có người đến tìm em, chị phải đi rồi. À, đừng nói cho ba em biết hai chúng ta gặp nhau nhé.
Nó gật đầu trong vô thức. Hình như những gì nó nói với chị, cứ như hai người đã quen biết nhau từ lâu. “Quái lạ, sao mình có thể dễ dàng tin tưởng người mới gặp được?”. Nó không biết, nhưng có điều nó biết rất rõ, đôi mắt của Thư có sức hút rất kì lạ, khiến ai cũng không thể cưỡng lại, và giọng nói, cũng mang ma lực quyến rũ đối phương.
Thư đứng dậy, dịu dàng xoa đầu nó.
– Đôi khi những gì mình thấy trước mắt, nó không phải là sự thật…
– Hả? Chị nói gì? – nó nhíu mày, giọng chị nhẹ tựa gió, cứ thế lướt qua tai nó.
Chị chỉ cười rồi cất bước rời khỏi quán cà phê, để lại nó nghiền ngẫm một mình. “Chị ấy vừa nói gì nhỉ?”. Thời gian cứ thế trôi qua hết sức chậm chạp, như muốn níu lại những giây phút yên bình cuối cùng.
“Đôi khi những gì mình thấy trước mắt, nó không phải là sự thật…”
Nó thầm reo lên khi chính mình nhớ lại được câu nói của Thư lúc này, rồi đôi mày chợt nhíu lại. “Khoan đã, điều đó có nghĩa là gì? Rồi ai đến tìm mình bây giờ nữa chứ? Thật là rối rắm”. Nó vò đầu, cảm thấy cả người chìm ngập trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.
– Thưa cậu chủ – tiếng của ông Quản gia làm nó giật mình
– Có chuyện gì vậy?
– Ông chủ bảo cậu về nhà gấp.
Nó hơi sững lại một chút rồi lẳng lặng lên xe. “Thì ra là ba muốn gặp mình…”
———————————————–
– Ba gọi con về có việc gì ạ? – nó im lặng, không khí căng thẳng đang bóp nghẹt buồng phổi. Khó thở quá
– Con xem đi. – ông ném xấp hình về phía nó
Thiên Minh mở trừng trừng mắt, gương mặt không thể tin được. Hình ảnh hai đứa con trai quấn quýt với nhau khiến nó không thể nói được thêm điều gì.
– Con có điều gì để giải thích với ta không? – ông không nhìn nó, giọng đều đều.
– Không. Con yêu anh Quân. – nó ngước mặt lên nhìn ông, khẳng định rõ từng chữ, mặc dù trong lòng khẽ run sợ.
Chát! Thiên Minh ngã ra sàn. Máu rỉ ra ở khóe môi.
Ông quắc mắt nhìn nó, những tia lửa như muốn thiêu đốt người trước mặt.
– Mày…. Tao nuôi mày khôn lớn để mày ăn nói như vậy với tao đó hả?
Nó khẽ quệt máu, lồm cồm đứng dậy, mặt cắt không còn một giọt máu, giọng nó run run
– Con… con thực sự yêu anh Quân.
Chát! – nó lại ngã vật ra đất.
– Không ai được đỡ nó! Xéo ra ngoài hết! – ông hét lớn.
Đám gia nhân khúm núm sợ sệt bước ra khỏi phòng, ái ngại nhìn về phía nó. Ông Quản gia chỉ có thể lắc đầu thở dài. “Tôi xin lỗi, không thể làm gì cho cậu chủ được rồi…” Ông biết mọi chuyện, nhưng không ngờ nó lại xảy ra quá nhanh. Nhanh đến mức ông trở tay không kịp…
– Mày có biết thằng nhãi đó cấu kết với bọn người Super Power sắp lật đổ ba mày không? Mày có biết nó tiếp cận với mày là để lợi dụng mày không? – ông gằn từng tiếng, ném tất cả những ý nghĩ cay độc nhất về phía nó – thật không ngờ, mày lại đi mê mẩn 1 thằng con trai. Mày bôi tro trát trấu lên mặt tao đúng không! Tại sao tao lại có một đứa con như vậy chứ?
Hải Đăng thở hổn hển, ném tất cả những tức giật về phía nó.
Thiên Minh sững sốt không nói nên lời.
– Ba nói sao? Minh Quân lợi dụng con? – nó lắp bắp
– Chứ mày nghĩ ai cũng biến thái như mày sao? – ông cười khẩy – mày chỉ là con cờ trong tay nó thôi… Xài xong sẽ vứt mày đi còn thua giẻ lau rách! Giờ thì nó đã giúp Super Power chiếm được 41% cổ phần tập đoàn Extreme thông qua các cổ đông, mày đã hết giá trị lợi dụng rồi, thằng ngu!
Mặc cho Hải Đăng hết lời miệt thị, nó không quan tâm. Không phải nó không đau lòng khi nghe chính miệng người cha có công sinh thành dưỡng dục bao nhiêu năm buông lời tàn độc, việc nó quan tâm nhất hiện giờ là hắn. Hắn đã lợi dụng nó ư? Nó không biết, nó hoang mang… Mọi việc đều chứng minh lời ba nó nói là đúng.
– Không! Con không tin! – nó ôm đầu chạy ra ngoài, bên tai còn văng vẳng từng lời của ông, bỏ lại tràng cười điên dại ở phía sau.
Nó ngồi sụp xuống, mọi thứ nhòe đi trong nước mắt. Nó khóc trong im lặng đến cùng cực, bờ vai run run. Nó cảm thấy khó thở, hụt hẫng, đau đớn… Mọi cảm xúc cứ thế mà dồn dập đánh ập vào lồng ngực, vào tâm trí nó. Lời nói của ông như những con dao sắc bén đâm thẳng vào tim. “Mày chỉ là con cờ trong tay nó thôi….”
– Minh Quân à, không phải như vậy, anh yêu em, đúng không? – nó thều thào trong cổ họng nghẹn đắng.
“Sau này, dù anh có làm chuyện gì không phải với em… Hãy cố gắng nghe anh giải thích, được không?”
Nó không thể ngồi đây khóc lóc được. Nó phải đi tìm hắn. Nó cần lời giải thích từ hắn. Lau vội những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, nó hít thở thật sâu, từ từ đứng dậy, chỉnh trang lại y phục và bước ra ngoài.
———————————————
Hải Đăng như chết lặng giữa không gian ngột ngạt nơi phòng làm việc. Ông không thể ngờ mình lại đi nói những lời đó với Thiên Minh. Khi thấy nó chạy vụt ra khỏi phòng, ông đã muốn níu nó lại, nhưng vì lòng tự trọng của mình, ông đã không làm. Ông chỉ biết cười, cười vì kế hoạch của ông đang trên bờ vực thất bại, chỉ còn hi vọng duy nhất là Tuấn Kiệt, cười để nhạo báng bản thân đã quá tự tin, cười vì không ngờ Super Power dùng đến cả chiêu lợi dụng con trai ông mà đến giờ ông mới hay biết. Mãi lo đối phó những việc ông cho là quan trọng, ông đã bỏ lơi con trai mình tự lúc nào.
– Thật là vô dụng! – ông cắn chặt môi, cố gắng ngăn những giọt nước mắt sắp chảy ra.
Không phải ông không biết con trai ông là gay. Ông đã từng bắt gặp nó đi chung với bạn trai cũ, bí mật theo dõi nhất cử nhất động của nó, điều này ông sớm biết. Nhưng ông không tin, ông nghĩ đó chỉ là trò chơi thoáng qua của con trai mình, mối quan hệ đó chỉ là qua đường mà thôi. Nhưng…lại nhưng… ông tình cờ đọc được những cuốn nhật kí của nó, được viết từ năm lớp 6, ghi lại mọi cảm xúc của nó. Ông biết rằng…đó chẳng phải trò đùa…
Hải Đang đã toan lôi nó đến, đánh nó một trận hay bằng mọi cách phải tách nó ra khỏi cái thế giới mà ông cho là bẩn thỉu. Người đời sẽ nhìn nó ra sao? Đối tác sẽ cười vào mũi ông, đường đường là chủ tịch tập đoàn danh tiếng lại có đứa con trai bất bình thường. Ông không thể chấp nhận chuyện đó! Hải Yến – người mẹ của nó lúc đó đã ngăn cản ông, mặc dù khi nghe tin này, bà đã khóc hết nước mắt. Nhưng bà khác ông, bà tìm hiểu và bà chấp nhận. Biết mình mắc bệnh tim không thể sống lâu hơn được nữa, bà đã gọi ông đến và nói một câu trước khi nhắm mắt: “ Anh hứa với em, đừng bao giờ ghét bỏ, đừng bao giờ kì thị con của chúng ta. Đồng tính không phải là bệnh hoạn, anh Đăng… Hứa với em đi…” Ông đã hứa.
– Xin lỗi Hải Yến… Anh đã không thể thực hiện được lời hứa này với em… Anh xin lỗi… – ông thở dài đầy mệt mỏi. Mặc dù ông chưa bao giờ yêu Hải Yến, nhưng ông luôn coi bà là người bạn tri kỉ hiếm có, luôn chia sẻ với ông mọi khó khăn, hoạn nạn. Bà chấp nhận kết hôn với ông, chấp nhận việc ông không hề yêu bà, nhưng bà vẫn đồng ý. Có lẽ, điều làm ông hối hận nhất chính là không gặp được bà sớm hơn… Nếu thế đã không có kết cục ngày hôm nay…
Bà nói đúng. Ông không nên nói những điều như thế với nó. Thiên Minh sẽ bị tổn thương biết nhường nào? Đầu ông đau nhức kinh khủng, không thể suy nghĩ sáng suốt được điều gì nữa. Quản gia vừa báo nó đã rời khỏi nhà, điều đó khiến ông thấy bất an, sợ rằng nó nghĩ không thông sẽ làm tổn thương chính mình. Vội cho người đi theo bảo vệ an toàn cho nó, ông trở về phòng nghỉ ngơi một lát. Dạo này ông đã quá căng thẳng…
——————————————–
Thiên Minh không thể tin vào mắt mình nữa, nước mắt cứ thể tuôn dài. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá dồn dập. Và giờ… nó bắt gặp hắn cười nói vui vẻ với cô gái xa lạ, hắn đỡ lấy người đó, mặt chạm mặt, chuẩn bị trao nhau nụ hôn nồng nàn. Nó không muốn nhìn nữa. Lừa dối! Toàn là lừa dối!
Thiên Minh chạy vụt đi. Hắn đã lợi dụng nó thực sự… Không còn gì để nói…
Vừa vào xe, nó chỉ cộc lốc “về nhà thôi” và không mở miệng nói thêm bất cứ từ gì nữa. Nó ngồi thẫn thờ, xung quanh nó dường như chỉ còn một màu đen u tối, đôi mắt đỏ hoe, từng giọt nước trong suốt lăn dài trên đôi gò má, nó khóc trong im lặng. Bàn tay run run nắm chặt lại, lạnh ngắt.
Trông theo chiếc xe đen bóng dần hòa vào dòng người, Thư khẽ lắc đầu. “Có lẽ, em đã quên những điều chị vừa nói…”
——————————————-
Hải Đăng tính chợp mắt đôi chút thì nghe ông Quản gia thông báo Thiên Minh vừa về tới. Lòng ông dấy lên chút hoang mang, khó chịu. Gặp hay không gặp? Gặp nó rồi, nó sẽ không giận ông không, hay sẽ nhìn ông bằng đôi mắt khác? Ông sợ… Lần thứ ba ông cảm thấy sợ, sợ người mình yêu thương sẽ rời xa mình. Lần đầu là Thanh Yến rồi đến Hải Yến và giờ là nó. Có khi nào nó sẽ không nhìn mặt ông nữa không? Rất có thể… Ông hối hận thật nhiều, tự trách bản thân đã nói những lời như vậy. Có lẽ nó sốc, sốc vì lời của ông, sốc vì cái sự thật phũ phàng về Minh Quân. Hải Đăng hiểu rất rõ, cảm giác bị phản bội là như thế nào…
Không được. Ông không thể để nó chịu đựng cảm xúc này một mình. Ông không muốn nó lại mang thù hận giống như ông, để rồi cho đến giờ vẫn không thể thoát ra được. Nó phải sống hạnh phúc. Những người làm nó tổn thương, ông sẽ không tha!
Ông nhẹ nhàng mở cửa phòng, bắt gặp ánh mắt nó đang nhìn trân trân, đẫm nước. Ông tiếng lại gần nó, ôm nó vào lòng
– Thiên Minh, cho ba xin lỗi…
Nó òa khóc nức nở
– Ba, con xin lỗi… Con sai rồi…
– Ba mới là người sai… Lẽ ra ba không nên nói với con như vậy… – ông xoa đầu nó – ba xin lỗi…
– Con không trách ba đâu – nó lắc đầu, gượng cười, mặc dù trong lòng vô cùng đau đớn – con sai rồi… Tất cả toàn là lừa dối…
Nó muốn khóc, nhưng đã không thể rơi thêm nước mắt nữa. Đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều.
– Con đừng quá đau buồn vì hạng người đó – ông nắm chặt tay nó – nhất định ba sẽ cho bọn nó trả giá!
– Ba… Con nghĩ là hãy thôi đi… – nó lắc đầu. Nó không muốn dính dáng gì đến hắn nữa – ba đã hận thù nhiều năm nay rồi, lẽ nào người phụ nữ ấy khiến ba phải đau khổ suốt thời gian qua sao? Thế có đáng không ba? Ba à… giết người là phạm pháp đó… Con không muốn ba vì chuyện này mà bất chấp thủ đoạn…
Hải Đăng chợt khựng lại, bàng hoàng nhìn Thiên Minh
– Con biết tất cả sao?
Nó gật đầu
– Con biết… con biết ba uy hiếp Tuấn Kiệt hòng muốn đầu độc cả gia đình bà Trương. Hai vợ chồng ông Trung đã nói cho con nghe hết rồi. Nhưng ba à, điều đó quá tàn nhẫn… Liệu khi Thanh Vân nhắm mắt, ba sẽ được an lòng? – nó hỏi, giọng khẩn khoản, van lơn. Nó đã mất nhiều thứ lắm rồi, nó không muốn đánh mất luôn người thân duy nhất của nó. Sự việc kia vỡ lỡ, bọn người Super Power sẽ không để yên. Nhất là Kỳ Anh. Nó biết rất rõ Kỳ Anh là người thế nào, dù chỉ mới tiếp xúc vài lần. Dường như chưa có gì qua mắt con người trẻ tuổi đó. Thực sự quá nguy hiểm. Nó không muốn Hải Đăng mạo hiểm. – với lại, Kỳ Anh nó sẽ không mắc bẫy của ba đâu.
– Không lẽ con nghi ngờ sức mạnh của ta? – ông nhíu mày, vẻ không vui
– Không. – nó lắc đầu – bởi vì Kỳ Anh là một người không đơn giản. Ba cũng biết rằng, không phải khi không mà cậu ta có khả năng thao túng Minh Quân – nó vô thức bật cười chua chát – lừa gạt chúng ta, đồng thời thâu tóm cổ phần tập đoàn. Con người này thực sự không nên đụng đến.
Hải Đăng trầm ngâm không nói gì. Không phải ông không nghĩ đến Kỳ Anh, nhưng vì lửa hận thù trong ông quá lớn, khiến mọi thứ bị lu mờ, gạt bỏ. Có khi đoạn ghi âm ở nhà Kỳ Anh cũng là do một tay cậu ta sắp đặt. Ông hơi giật mình. Nếu đúng thế thật, ông sẽ gặp nguy hiểm.
– Con nói đúng. Ta sẽ nghe lời con lần này. Tuy nhiên, tập đoàn Extreme của gia đình ta, ba quyết sẽ không để nó lọt vào tay của Super Power! – ông nghiêm mặt.
– Con tin ba sẽ làm được mà. – nó mỉm cười. Ít ra, với nó bây giờ, Hải Đăng không ghét bỏ nó, đó đúng là niềm an ủi lớn nhất mà nó có.
Ông mỉm cười, ôm nó lần nữa. Chưa bao giờ nó cảm thấy ấm áp như lúc này. Hạnh phúc đôi khi cũng chỉ đơn giản thế thôi.
– Thôi, chúng ta xuống ăn trưa đi. Ba đói rồi
– Vâng. Con cũng vậy
———————————————
– Mộc Miên – Kỳ Anh gắt nhẹ, môi vẫn nở nụ cười hài lòng. – thôi cái trò nhảy rầm rầm trên giường của tao đi, nghe tao nói
– Chuyện gì mà mày cười tươi như hội vậy? – nhỏ cũng hào hứng không kém, tiếp tục nhảy tưng tưng trên chiếc giường của nó – chừng nào sập giường mày đi hả tính. Tao đang thích nhảy. Nói đi mày.
– Mày bá đạo vừa thôi – nó nhăn mặt – còn nhảy nữa tao không báo tin này cho mày biết.
– Rồi rồi, chịu thua mày luôn – nhỏ xụ mặt dừng lại, nhảy phóc xuống, chống nạnh – nói đi.
– Hải Đăng đã dừng kế hoạch đầu độc lại rồi – nó mỉm cười
– Hả? – mắt nhỏ trợn ngược, phóng ra cửa sổ, nhíu mày săm soi bầu trời – trời trong xanh, không mây mưa… Ê mày, đài truyền hình có dự báo bão không?
– Đừng có làm quá coi – nó phì cười – làm gì mà tới mức bão dự vậy?
– Chứ sao nữa? Mày coi, tới cô Thanh Yến đi nói lão ta còn ương bướng như con nít – nhỏ chu môi – ngoài các hiện tượng thiên nhiên kì dị vừa xảy ra thì tao không tìm ra được đáp án nào hợp lý cả.
– Tao nghĩ là tao phải cảm ơn Thiên Minh – nó vuốt vuốt cằm – nhờ cậu ta bêu xấu tao trước mặt Hải Đăng cộng thêm việc chứng kiến những cảnh không-nên-thấy nên cậu ta mới ngăn cản…
– Mày? Bêu xấu? – nhỏ nhướng mày rồi cười ha hả – Mày ăn ở có đức quá nên bị người ta bêu rếu khắp nơi
– Cậu ấy nói tao y như con người thâm độc lắm – nó chép miệng – “Kỳ Anh là một người nguy hiểm. Ba cũng biết rằng, không phải khi không mà cậu ta có khả năng thao túng Minh Quân lừa gạt chúng ta, đồng thời thâu tóm cổ phần tập đoàn. Con người này thực sự không nên đụng đến.” – nó nhại lại những gì Thiên Minh vừa nói
Nhỏ ôm bụng cười sằng sặc còn nó thì cắn môi bực tức.
– Cứ như tao đóng vai ác vậy… – miệng nó lại giãn ra thành nụ cười – thế cũng tốt. Chỉ tội cho Minh Quân là phải đi giải thích cho cậu ta hiểu thôi.
– Ừ… – nhỏ gật gù – tao quên là hai người này còn vài lấn cấn. – vậy chúng ta triển khai phương án 2, mày nhỉ?
– Đương nhiên – nó nhún vai – đã từ rất lâu, Extreme và Super Power là đấu thủ cạnh tranh của nhau…
– Tôi không hiểu tập đoàn Super Power có ý gì khi lại để cho chúng tôi món hời lớn như vậy – vị khách lắc đầu, nhíu mày, vẻ cười cười
– Ông không cần quan tâm quá nhiều làm gì – Uy Vũ mỉm cười – chỉ cần xem xét thật kĩ và ký hợp đồng với chúng tôi.
– Ừm… Tôi biết rồi – người kia nhún vai, cầm viết kí
– Cho đến hết ngày mai, ông sẽ có quyền sử đụng số tiền đó – hắn mỉm cười – còn nếu mọi việc thuận lợi hơn, ông cũng đã biết…
– Tôi biết. Đằng nào thì tôi cũng có lợi…
– Chào ông, cảm ơn đã hợp tác.
– Tôi mới là người phải cảm ơn chứ nhỉ?
Hắn bắt tay với ông ta rồi bỏ đi. “Thế là xong. Giờ thì về thôi. Nhớ Kỳ Anh quá…” Hắn cảm thấy bồn chồn, chân muốn bước nhanh hơn, hắn nhớ nó nhiều lắm. Cả tháng chứ ít gì, không gặp mặt, ôm nó mỗi ngày, hắn cảm thấy khó chịu lắm. Hắn nhớ mùi hương của nó, nhớ nụ cười của nó, nhớ cách nó dựa vào hắn… Thôi, hắn phải về ngay, chứ nghĩ hoài thế này chắc hắn sẽ chịu không nổi. Vừa đi, Vũ vừa huýt sáo, tung tăn nhảy vào trong xe, trông có vẻ yêu đời lắm làm những nhân viên khác trợn mắt ngạc nhiên. “Quái thật, tự nhiên cả tháng mặt mày như tảng băng, tới lúc về thì tươi roi rói. Chắc chắn là gặp bạn gái…”. Họ gật gù, chỉ có vậy mới có khả năng thay đổi tâm tính con người thôi.
———————————————
– Kỳ Anh, mẹ vào được chứ? – Thanh Yến hỏi
– Vâng, mẹ vào đi ạ – nó mỉm cười
– Con đang đọc sách hả? Cha, siêng quá, hèn gì con mẹ lại giỏi đến vậy… – cô mỉm cười, không giấu nổi vẻ tự hào.
– Mẹ lại khen con quá rồi. Con không giỏi lắm đâu. Mẹ sang đây có chuyện gì ạ?
– À, mẹ có chuyện muốn nhờ con. – Thanh Yến nhẹ giọng – nghe Mộc Miên nói đã không còn hiểu lầm gì nữa rồi. Con có thể…
– Vâng, con biết mà… – nó đứng dậy, ôm lấy cô – mẹ muốn cho ông ta cơ hội phải không?
– Con nói vậy là không đúng rồi. Dù sao, Extreme cũng là của gia đình họ, mình không nên tước bỏ cái quyền đó được… – cô lắc đầu – ông ấy quả thật rất đáng thương… Vì mẹ mà Hải Đăng đã hận thù suốt mấy chục năm trời… Nếu ông ấy biết sai, cũng không nên ép người ta con à…
– Con xin lỗi, con biết rồi – nó hôn lên má cô một cái – mẹ lúc nào cũng nghĩ cho người khác, hèn gì ông ấy yêu mẹ đến vậy.
– Cái thằng – cô cốc nhẹ vào đầu nó – chuyện xưa rồi, giờ mẹ chỉ muốn sống với các con thôi.
– Bởi… mẹ tui là số một đó mà… Đâu có ai sánh bằng – nó giở giọng nịnh nọt rồi dụi đầu vào cổ cô.
– Cũng biết nịnh mẹ quá ha – cô cười xòa rồi xoa đầu nó.
– Con chỉ nói sự thật thôi mà…
Hình như đã lâu lắm rồi nó mới cảm thấy bình yên thế này…
————————————————-
Ông chăm chú quan sát vẻ mặt Kỳ Anh – người đại diện Super Power lúc này, không phát hiện nét biểu cảm nào khác ngoài nụ cười mỉm luôn thường trực. Thiên Minh đứng phía sau, lặng lẽ quan sát những người đứng sau Kỳ Anh, một người là Uy Vũ, một người là Minh Quân. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảng khắc, nó lạnh lùng quay đi khiến ai đó hụt hẫng, đau lòng.
– Hiện giờ chỉ có hai chúng ta và 1 người nữa là cổ đông của tập đoàn Extreme – nó mở lời – theo những gì tôi biết thì ông nắm giữ 49% cổ phần và tôi là 41%. Như vậy vẫn còn 10%.
– 10% đó đang nằm ở đây. – Mộc Miên bước vào, mỉm cười
– Thư? – Thiên Minh nhíu mày ngạc nhiên
– Thiên Minh, con nói người đó là Thư? – ông cũng hơi bất ngờ, bởi vì ông biết rõ người đó là ai.
– Chào ông Hải Đăng, hẳn là ông nhớ tôi chứ? – Mộc Miên cười khẩy, yên vị tại chỗ ngồi.
– Mày…mày lừa gạt tao! – ông trừng mắt, nói không nên lời – tao không ngờ tao lại bị con ranh như mày qua mặt!
– Khoan đã, cô không phải là Thư, đúng không? – Minh hỏi, vẻ nghi ngờ
– Chính xác, chị Thư đã ủy quyền lại cho tôi – nhỏ nhún vai, đoạn quay sang Hải Đăng – ông có muốn Thư giúp ông không?
– Ý cô là sao? – ông khẽ cau mày – cô muốn gì? Thư và cô có quan hệ gì với nhau?
– Tôi là Thư, Thư là tôi – nhỏ nhếch môi – nếu nói ra ông cũng không tin đâu. Thiên Minh, cậu cũng không tin, phải không?
– Đúng vậy – Minh gật đầu – cô quá khác so với Thư, nhất là…
– Đôi mắt và giọng nói – nhỏ cướp lời – đúng. Tôi là người đa nhân cách
– Cô đang lừa tôi à? – Hải Đăng cười khẩy
– Không đâu ba. Thực sự là có hiện tượng đa nhân cách – nó ngắt lời ông rồi quay sang nhỏ – con tin là vậy. Cô muốn gì?
– Tôi đang hỏi xem ngài chủ tịch đây muốn Thư giúp hay không? – nhỏ trả lời lơ đãng
– Muốn thì sao? Các người là cùng một giuộc với nhau, tôi đâu thể làm gì được? Giờ thì cậu nên ngồi vào đây luôn đi Kỳ Anh. Nhưng nên nhớ, có ngày tôi sẽ đòi lại! – ông đứng lên, trừng mắt nhìn Kỳ Anh.
– Khoan đã. – Kỳ Anh mỉm cười – nói tiếp đi Mộc Miên.
– Được rồi, tôi sẽ hỏi ông một câu, động cơ hôm nay của ông là gì? – nhỏ nhìn thẳng vào ông
Hải Đăng hơi khựng lại. “Đây rõ ràng là câu hỏi của Thư…”
– Tôi muốn giữ lại Extreme. – ông đáp không chút do dự
– Vậy được, tôi ủng hộ Hải Đăng – nhỏ mỉm cười.
– Sao? – ông không tin vào tai mình – cô vừa nói gì?
– Tôi.ủng.hộ.ông – nhỏ nhấn mạnh từng chữ – không muốn hả?
– Đương nhiên là muốn. Nhưng tại sao?
– Bởi vì, Thư nói rằng, chừng nào ông không còn mù quáng nữa, chị sẽ giúp ông. – nhỏ cười nhẹ.
– Cảm ơn.Và… xin lỗi – ông cúi người
– Không sao đâu – nhỏ nhún vai – dù sao thì ba tôi và tôi cũng đã làm lành với nhau.
– Ông Đăng.
Ông quay mặt lại, bắt gặp gương mặt hài lòng của Kỳ Anh
– Coi như tôi đã xong. Giờ đã đến lúc thực hiện lời hứa với mẹ tôi. Tôi sẽ trao trả toàn bộ số cổ phần cho các cổ đông tập đoàn Extreme.
– Thanh Yến đã nói gì? – ông hỏi, giọng pha lẫn sự ngạc nhiên
– Mẹ tôi bảo nếu ông thức tỉnh, tôi sẽ không làm khó ông nữa. – nó nhún vai – giờ tôi trao trả cổ phần cho bọn họ. Và còn một chuyện nữa… – nó liếc sang Thiên Minh – hai người hiểu lầm Minh Quân rồi.
– Hiểu lầm?
– Đúng. Ông điều tra thì phải biết hai người họ quen nhau 2 năm rồi chứ? Làm sao tôi có thể tính toán được chuyện này sẽ xảy ra lúc 2 năm trước? Ngoài ra còn chuyện hôn hít hay cười đùa giữa anh Quân và người con gái kia… – nó nhướng mày nhìn Minh đang mở to mắt hồi hộp chờ đợi. “Dễ thương thế này hèn gì anh ta yêu…” – là một tai nạn. Cô ta bị ngã và anh ta đỡ, thế thôi. Còn nữa… – nó quay sang Hải Đăng – coi như tôi bỏ qua luôn chuyện ông bắt cóc Minh Quân. Tìm được cậu ấy rồi và mẹ tôi không cho tôi làm-gì ông nên tôi sẽ không ý kiến nữa. Tuy nhiên… hai vợ chồng đó, tôi sẽ thẳng tay xử lí.
– Tùy cậu – ông khẽ cười. “Cô ấy vẫn hiền dịu như ngày nào…” – vì mù quáng nên tôi đã bỏ qua sự ngược đãi của vợ chồng họ với Tuấn Kiệt. Khoan đã, Tuấn Kiệt là Minh Quân, vậy còn?
– Ông cũng đã đoán được rồi mà
– À… một vở kịch nhỏ… – ông cười nhẹ – nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây. Cảm ơn mọi người rất nhiều, và một lần nữa, xin lỗi. Cậu Minh Quân – ông quay sang hắn – tôi giao con trai tôi cho cậu. Nếu nó còn khóc vì cậu lần nào nữa, tôi sẽ không để yên đâu.
Hắn vâng dạ rồi nhìn Thiên Minh. Giờ nó bối rối đến mức không thể nói được gì, vội vã đi theo ông nhưng bị hắn níu lại. Uy Vũ thì lôi tuột Kỳ Anh ra khỏi văn phòng. Mộc Miên vừa nhận tin nhắn của Huy Vũ nên cũng đã “bốc hơi”.
– Định trốn hả? – Quân cười cười
– Không có gì để nói hết. – nó vùng vằng, đỏ mặt vì xấu hổ.
– Không nói thì anh nói. – hắn xoay mặt nó lại – sao em lại không để anh có cơ hội giải thích?
– Còn giải thích gì nữa? Thấy anh đi chung với cô ta là em hiểu rồi – nó gục đầu vào vai hắn, nói trong tiếng nấc nghẹn. Nó lại khóc nữa rồi…
– Thôi, không có khóc nữa – hắn xoa đầu nó – sau này không được như vậy nữa, nghe chưa?
– Sao anh không nói cho em biết?
– Em phải biết ba em thế nào… Nếu ông ấy không nghe lời em… thì mọi chuyện đâu có tốt đẹp như vậy? – hắn nhìn nó, đáy mắt tràn ngập yêu thương rồi đẩy nó ra cười gian – em không nghe lời anh, phải phạt.
– Ơ… phạt gì? – nó sợ sệt lùi lại đụng phải bàn – anh định làm gì?
– Phải phạt thôi – hắn cúi sát mặt nó, hơi thở nóng ấm phả vào mặt khiến nó đỏ bừng mặt.
Không để nó chống cự, hắn hôn nó cuồng nhiệt, cho thỏa những ngày hắn không gặp nó.
– Anh yêu em, Thiên Minh.
Hắn thì thào bên tai nó, tiếp tục nụ hôn dang dở (chẹp, tụi này hành xử ngay phòng này luôn).
—————————————-
– Mẹ… – Tuấn Kiệt ôm siết lấy đôi vai run run của bà
– Mẹ đã tìm con… cứ tưởng… – Thanh Vân khóc nức nở – Minh Quân của mẹ… Con trai của ta… con đã về rồi…
– Con không ngờ có ngày hôm nay… – nước mắt cậu lăn dài – con… con hạnh phúc quá…
– Mẹ cũng vậy… Mẹ đã mơ… mẹ thấy mẹ tìm được con. Giấc mơ đó bây giờ đã thành hiện thực rồi…
Hai người nhìn nhau, không ai nói thêm điều gì nữa. Qua ánh mắt, nụ cười rạnh rỡ trên môi mỗi người, bấy nhiêu đó cũng khiến con người ta thấu hiểu tất cả. Sung sướng. Hạnh phúc không tả.
——————————————-
– Anh nhớ em lắm… – Vũ vùi mặt vào cổ Kỳ Anh, nũng nịu – tới 1 tháng không gặp lận… Anh không thể chịu được…
– Anh này, nhột… – nó khẽ cựa mình – đi làm mà lúc nào cũng nhớ tới em, hay nhớ con bé nào? Hay là nhớ… – nó im lặng, vì ngón tay hắn đã đặt nhẹ lên môi nó.
– Không có nói linh tinh, làm gì có ai? Kỳ Anh, em định ghen như cậu kia hả? – Vũ nhăn mặt rồi cười hì hì – anh chỉ có mình em thôi. Trước giờ vẫn vậy, không thay đổi – hắn khẳng định một câu chắc nịch. – Ở nhà em có nhớ anh không?
– Không nhớ… – nó giả lơ
Hắn chợt buông tay ra, không ôm nó nữa, mặt xụ ra.
-…bởi vì em nhớ rất nhiều… – nó dựa vào ngực hắn, còn Vũ thì cười tít cả mắt, ôm chặt nó hơn nữa.
– Kỳ Anh, anh yêu em… – hắn hôn nó, nụ hôn đầy khát khao, nóng bỏng, nụ hôn mà nó và hắn đã phải nhung nhớ rất nhiều suốt một tháng nay. Hắn khẽ liếm môi dưới của nó, mút nhẹ, sau đó trượt lưỡi vào chiếm lĩnh cả vòm miệng nó. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không rời.
– Em có thể tin tưởng anh không? – hắn thì thào, nó mê người cảm nhận hơi thở hắn phả vào vành tai.
Nó biết, nó không thể trốn tránh chuyện này mãi. Khẽ gật đầu ngượng ngùng, nó bắt gặp ánh mắt vô cùng sung sướng của hắn khiến nó hạnh phúc, yên tâm phần nào. Hắn mút lấy chiếc cổ trơn mềm làm nó bật ra tiếng rên đầy kích thích. Hắn cắn nhẹ vành tai nó, bắt đầu hôn lên trán, lên mũi rồi chiếm trọn lấy đôi môi nó. Bàn tay hắn run run nhẹ nhàng gỡ cúc áo, lần vào trong làn da mát lạnh.
Cả trọng lượng của cơ thể hắn dần dần thuộc về nó. Kỳ Anh cảm nhận được cái nóng rần rật khi cả hai thân thể cọ xát vào nhau, làm nó khẽ rên. Hai người quấn lấy nhau không rời, những tiếng kích thích, tiếng yêu, tiếng thõa mãn cứ thế được bật ra không hề kiềm nén.
Có lẽ, đây là đêm hắn và nó không thể nào quên…
——————————————-
“Mộc Miên, nhiệm vụ của chị xem như đã hoàn thành rồi…”
Thoáng nỗi buồn xa xăm trong đáy mắt đen tuyền tuyệt đẹp, ai đó khẽ mỉm cười hài lòng.