Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 22
Chap 3: Quyết định
Tập đoàn Extreme được xem là đối thủ cạnh tranh đáng gờm từ nhiều năm qua của Super Power trên mọi lĩnh vực. Cả hai tập đoàn có sức mạnh kinh tế ngang ngửa nhau, luôn tranh đấu quyết liệt nhằm giành được lợi thế tốt nhất ở các mặt mà hai tập đoàn này tham gia, được ví như “long tranh hổ đấu”. Có thể khẳng định, “trở ngại duy nhất của Super Power là Extreme và ngược lại”. Tuy nhiên không phải vì vậy mà hai bên thực hiện những thủ đoạn cạnh tranh không lành mạnh để đoạt được quyền lợi về mình. Nhưng đó là chuyện của quá khứ…
Gia tộc họ Trương nắm giữ tập đoàn Super Power, và gia tộc họ Trần nắm giữ tập đoàn Extreme trải qua biết bao nhiêu thế hệ vẫn không hề thay đổi. Điều đó cho thấy các quy tắc giáo dục của hai gia đình dành cho con cái được đặt lên hàng đầu, với hi vọng tạo ra nhân tài kế tục sự nghiệp của dòng họ. Trương Thanh Vân hiện nay nắm giữ chức vụ cao nhất trong tập đoàn Super Power, còn người đứng đầu tập đoàn Extreme là Trần Hải Đăng.
———————————————-
Ông ta rời khỏi nhà Tuấn Kiệt, chầm chậm thả bộ trên con đường vắng, cố gắng nén lại tiếng cười thỏa mãn bật ra khỏi miệng. Ánh đèn điện sáng choang không thể ngăn được gương mặt của người từng trải hòa lẫn vào bóng tối, càng làm cho nụ cười đó trở nên đáng sợ hơn.
– Thanh Vân, cuối cùng tôi cũng bắt gia đình bà phải trả giá! Còn em, Thanh Yến…
Tay ông siết chặt lại khi nghĩ đến người con gái đó. Hình ảnh của cô nữ sinh trong trắng với nụ cười đẹp như thiên thần ngày nào hiện rõ ràng trên tâm trí ông.
Chiếc điện thoại rung lên.
– Alo? Tôi nghe.
– Thưa ông chủ, mọi việc đều đã được sắp xếp như ý muốn của ông chủ. Xem như chúng em đã hoàn thành nhiệm vụ… – giọng của một người đàn ông khác cười đắc chí – tiếp theo phải làm gì tiếp theo ạ?
– Chuyện của hai người đã xong rồi. Cảm ơn đã giúp tôi – Hải Đăng khẽ cười nham hiểm
– Dạ không có gì đâu ạ. Xem như thù của em cũng đã có thể trả. Đáng lẽ thằng ranh đó phải chết từ lâu lắm rồi! Chỉ tội cho thằng Tuấn… – người đó không thể kiềm chế tức giận
– Cứ bình tĩnh. Trước sau gì nó cũng phải chết. Dù sao hai người cũng đã được tôi thu xếp ổn thỏa rồi – ông cười nhẹ
– Vâng. Em cảm ơn chủ tịch rất nhiều. Em sẽ đợi chỉ thị từ ông. Chào ông.
Hải Đăng bỏ điện thoại vào túi, bước từng bước chậm rãi, tận hưởng làn gió mát lạnh thổi qua.
¬———————————————
– Anh Trung, sao rồi? – người vợ mỉm cười vẻ hài lòng hỏi chồng mình.
– Tất cả diễn ra đúng kế hoạch. Thằng ranh đó đã sập bẫy – ông cười khẩy – cuối cùng thì thù của con mình cũng đã trả. Bảo Trân, chúng ta cũng nên mở tiệc ăn mừng đi.
– Vậy là công sức của hai vợ chồng mình đã không bõ chút nào. – bà nhếch mép – nó là một thằng ngu dễ gạt. Nhưng nhờ vậy hai chúng ta mới có được Anh Minh.
Hai người không hẹn, đưa mắt nhìn về khung ảnh chụp cách đây không lâu. Đứa bé kháu khỉnh đang cười toe toét trong vòng tay của mẹ.
– Xem như ông trời đã không phụ lòng người, bà nhỉ? – ông cười, đôi mắt ánh lên tia nhìn độc ác
– Ừ. Nó là con quái vật biến thái, tốt nhất nên chết đi cho rảnh nợ! – Trân nghiến răng ken két – nếu không vì nó… – giọng bà tự dưng nghẹn lại, nước mắt rơi xuống như chực chờ đâu đó trong khóe mi
– Thôi, chuyện cũ không nên nhắc lại. – ông ôm bà vào lòng – nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Giờ chỉ còn đợi kết quả… Lúc đó, gia đình chúng ta sẽ thực sự hạnh phúc.
Phải, hạnh phúc trên nỗi đau khổ của người khác…
————————————–
Những tia nắng đầu tiên rọi vào căn phòng, xua đi cái u tối ảm đạm của đêm qua. Cậu ngồi dựa vào tường, nhìn trân trân vào khoảng không vô định, đôi mắt đỏ hoe sưng húp, thâm quầng vì cả đêm khóc không ngừng, gương mặt tái xanh không còn chút sức sống.
Cậu phải làm sao đây? Câu hỏi mà từ đêm qua đến giờ vẫn không thể trả lời được. Cậu quyết định chọn bên nào cũng làm cho bên kia nguy hiểm…Chết tiệt thật! Tại sao lại bắt cậu phải lựa chọn chứ? Gia đình và tình yêu… Cha mẹ cậu dù đối xử với cậu không tốt, nhưng họ là người đã sinh ra cậu, cậu không thể nhìn thấy họ chết mà không làm gì được. Còn Phong… Cậu không muốn bất cứ thứ gì làm hại đến anh và gia đình anh.
– Tại sao lại bức tôi vào đường cùng? Tại sao? – Kiệt nắm chặt tay, bờ vai run run.
Hay là cậu chết? Phải rồi… Chỉ có cách đó, cậu thoát khỏi tình trạng này, không cần phải chọn lựa nữa. Cậu thực sự đã mệt mỏi lắm rồi… Nếu anh hai có ở đây, anh ấy nhất định sẽ cho cậu lời khuyên. Nhưng đó chỉ là nếu mà thôi… Tuấn Kiệt cười cay đắng, cố gắng lê thân mình vào bếp.
Cầm con dao sáng loáng trên tay, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên, chỉ còn vài phút nữa, cậu sẽ không phải đau khổ thế này. Đau một chút thôi, rồi sẽ không còn cảm giác đau nữa…
“Cậu đừng bao giờ nghĩ rằng chết là hết chuyện. Một khi cậu chết, tôi sẽ bắt cha mẹ cậu chết chung. Và kế hoạch kia nữa, chúng tôi vẫn tiếp tục thực hiện, đương nhiên là không-có-cậu. Có thể xem đó là món quà mà tôi dành cho cậu khi cậu qua thế giới bên kia” – giọng nói phát ra từ chiếc loa gắn đâu đó trong phòng, trầm và lạnh. Cậu đang bị theo dõi.
Ánh mắt cậu hằn lên sự tức giận tột độ, cả người run lên.
– Các người… Các người thật là tàn ác – cậu thều thào, con dao rơi xuống đất.
—————————————
Kỳ Anh ngồi trầm ngâm một lúc lâu, chăm chú vào những gì mình đang nghe.
– Mày thấy thế nào? – Mộc Miên quay sang nó, hỏi, mặt mày tươi rói – tao thấy chuyện này có vẻ đơn giản hơn mình nghĩ.
– Ứ – nó cười nhẹ – nếu nghi ngờ của chúng ta đúng thì…
– Phải – nhỏ phấn khích ôm lấy nó – mọi chuyện sẽ ổn. He he. Nhưng làm sao để gặp được Tuấn Kiệt trong lúc này?
– Chúng ta thì không thể, nhưng một người thì có thể – nó mỉm cười
– À… – nhỏ gật gù, vỗ mạnh lên vai nó – tao quên. Để tao gọi người đó tới ngay.
– Mà nè, đừng nói gì cho anh ấy biết hết. Mày hiểu chứ?
– Ừ. Tao đi đây. Mày giải quyết nốt đống còn lại há.
– OK. – nó nháy mắt – giờ tao cũng phải sang chỗ dì Vân có chút chuyện.
————————————-
Tuấn Kiệt nằm co ro trên sàn, hơi thở có phần yếu ớt vì mệt mỏi.
Chuông cửa reo liên tục nhưng cậu chẳng buồn mở.
– Tuấn Kiệt! Tuấn Kiệt! – giọng Chấn Phong vang vào trong nhà làm cậu sực tỉnh.
Lau vội những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi, cậu chạy vội vào nhà tắm, rửa mặt thật sạch, đứng trước gương chỉnh sửa áo quần cho thật ngay ngắn, cố gắng nặn ra nụ cười đẹp nhất để gặp anh.
– Anh Phong, không ở nhà nghỉ sao mà đến đây? – giọng cậu có chút vui mừng
– Tại…nhớ em nên đến đây rủ em đi chơi – anh cười hì hì, bất chợt khựng lại, nhăn mặt – sao mặt em như gấu trúc vậy? Mắt đỏ hoe nữa. Đừng nói với anh là em thức cả đêm nhen.
– Ừ. Em thức trắng đêm qua – cậu cười toe, sau đó bị anh cốc đầu một cái rõ to – đau…
– Ai cho em thức cả đêm? Đã dặn đi dặn lại là không được thức khuya mà. Em không nghe lời anh sao? – anh giận dỗi
– Thôi, cho em xin lỗi – cậu gãi đầu, cười trừ, cảm thấy bụng quặn thắt. Cậu cố nén nước mắt ngược vào trong, cổ họng nghèn nghẹn khó chịu – đừng có giận mà…
– Anh dặn hoài mà em không chịu nghe – Phong nhéo mũi cậu – nhớ là lần sau không có chuyện đó đâu nhe.
– Sẽ không bao giờ có lần sau đâu… – cậu mỉm cười, gật đầu. “Phải, chẳng bao giờ còn lần sau nữa đâu anh…” – anh định rủ em đi ăn hả?
– Ừ. – Phong xoa đầu cậu – đi thôi. Định bụng bắt cóc em tới khuya chắc không được rồi. Tối anh chở em về ngủ sớm. Không được thứa khuya nữa đâu đó.
– Em biết rồi – cậu giả vờ phụng phịu, leo lên xe.
Cậu siết chặt vào tay ôm lấy người phía trước, hơi thở phả nhẹ vào cổ anh khiến anh suýt mất tay lái. Anh cố gắng điều chỉnh nhịp tim trở lại bình thường, mặt nóng ran. Mặt dù anh và cậu đã quen nhau, và anh cũng ôm cậu nhiều lần, nhưng được cậu chủ động ôm thế này, cảm giác quả là không tệ (xạo, sướng thì nói sướng đi, bày đặt). Phong nhận ra có chút khác lạ trong ánh mắt của Kiệt, nét buồn bã ẩn giấu trong nụ cười tươi rói, nhưng cũng không muốn hỏi, khi cậu muốn cho anh biết, cậu sẽ tự khắc nói ra.
Ăn xong, anh quay sang cậu, mỉm cười:
– Anh sẽ dẫn em đến một nơi rất đẹp.
– Ở đâu vậy anh?
– Đi đi rồi biết, mà khoan, anh sẽ bịt mắt em trước – Phong nháy mắt – tới đó anh sẽ tháo khăn bịt mắt ra.
– Làm gì bí mật thế? – cậu phì cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
———————————————
– Có chuyện gì mà con sang tận công ty tìm ta vậy? – Thanh Vân nhướng mày
– Đương nhiên là có chuyện quan trọng. – nó mỉm cười – nhưng trước hết, cho con hỏi dì một câu
– Con hỏi đi. Đừng úp úp mở mở nữa.
– Dì có thể nói cho con biết về chủ tịch tập đoàn Extreme được không?
Thanh Vân hơi ngạc nhiên rồi trở lại vẻ bình tĩnh vốn có
– Sao con lại hỏi vậy? Ta nghĩ là ta chẳng liên quan gì đến ông ấy.
– Con lại nghĩ khác. – nụ cười của nó vẫn không tắt, có phần tự tin hơn – nếu không như vậy đã không xảy ra chuyện…
——————————————-
– Tới chưa? Anh làm em hồi hộp quá – cậu hớn hở, cười toe – em nghe thấy mùi thơm của hoa hồng.
– Tới nơi rồi – cậu nghe tiếng anh cười, dải bịt mắt được tháo ra – woa… Đẹp quá…
Cậu mở to mắt, ngạc nhiên nhìn cánh đồng hoa hồng tỏa sắc rực rỡ dưới nắng. Làn gió nhẹ mơn man, mang theo hương thơm dìu dịu đầy quyến rũ.
– Đây là cánh đồng hoa hồng nhà Mộc Miên – anh ngồi xuống, phóng tầm mắt ra xa – em thấy sao?
– Mộc Miên có cả cánh đồng hoa hồng cơ à? – cậu hỏi, giọng pha chút ngưỡng mộ. – tuyệt quá!
Anh phì cười, kéo cậu ngồi xuống dựa sát vào ngực mình. Phong cảnh thế này khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng hơn, thoải mái hơn. Buồn ngủ quá…
– Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi.
Kiệt hơi bất ngờ, “sao anh ấy biết mình buồn ngủ hay thế?”. Cậu mỉm cười, dựa hẳn vào người anh, chìm vào giấc ngủ. Từng đợt gió nhẹ nhàng lướt trên gương mặt thiên sứ mỉm cười. “Ít ra, trong lúc này, mình vẫn còn được hạnh phúc…”
——————————————–
– Con nói gì? – Thanh Vân đứng bật dậy. Bà không thể giữ được bình tĩnh – đã được điều tra kĩ lưỡng chưa?
Kỳ Anh nhẹ nhàng đưa tách trà lên môi, hương thơm đó khiến nó cảm thấy đỡ căng thẳng hơn. Nó rút trong túi ra máy ghi âm, bấm nút play. Giọng nói phát ra từ trong đó khiến bà phải chú ý lắng nghe từng lời.
—————————————
Tuấn Kiệt mở mắt ra, trời đã sang chiều. Cậu dụi mắt vài cái, xoay xoay cổ cho giãn gân cốt.
– Em dậy rồi à? – Anh mỉm cười
– Em xin lỗi, định ngủ một chút thôi – cậu hơi ngượng, ngồi dậy – chắc anh mỏi lắm hả?
– Cũng không sao – anh vươn vai, vặn mình qua lại – thấy em ngủ ngon quá anh không muốn đánh thức. Với lại, ôm em sướng vậy đâu có gì mà mỏi – Phong cười gian kéo cậu lại ôm tiếp, cậu cũng không phản kháng gì, chỉ cười nhẹ. Cậu bây giờ, chỉ biết trân trọng từng phút giây ở bên anh.
– Anh này – bất giác cậu lên tiếng, cố lấy giọng tự nhiên nhất
– Sao? – anh hôn lên tóc cậu, mùi dầu gội nhẹ nhàng làm anh thấy thoải mái
– Nếu như có một ngày, gia đình anh và em gặp nguy hiểm đến tính mạng, và anh chỉ có thể chọn một. Anh sẽ chọn ai?
Phong giật mình, ngờ ngợ nhận ra điều gì đó. “Có khi nào nó liên quan đến ánh mắt của Tuấn Kiệt không?”
– Sao em lại hỏi vậy? Đừng có nói bậy nữa, không có chuyện đó xảy ra thôi. Hay là em có chuyện gì, nói cho anh biết đi. – anh nhẹ nhàng hỏi, lòng có chút lo lắng
– À, chỉ là một giả thuyết thôi mà. – cậu phì cười, đôi mắt đỏ lên nhưng không có nước mắt – tự dưng em nghĩ đến chuyện nên hỏi. Không có gì đâu. Anh đừng lo.
– Có thật không?
– Thật. Em không có chuyện gì đâu – cậu cười nhẹ, ánh mắt thoáng chút đau xót nhưng rồi trở lại bình thường.
– Nếu có chuyện gì thì nói cho anh biết đó
– Em biết mà, anh đừng lo. – cậu ngước mặt lên, cười thật tươi làm anh cũng yên tâm phần nào.
Thanh Vân mệt mỏi dựa người ra sau, trong đầu hiện rõ mồn một chuyện năm xưa.
– Thôi được rồi, ta sẽ kể cho con nghe. Lúc trước, Hải Đăng và mẹ con là một đôi, phải nói là trai tài gái sắc. Hai đứa lập kế hoạch dự định với nhau rất nhiều thứ sẽ thực hiện trong tương lai. Nhưng ta lại là người ngăn cản chuyện tụi nó.
– Sao vậy ạ?
– Dì điều tra biết được, khi Hải Đăng quen với mẹ con lúc đầu là mưu tính của gia đình, muốn thâu tóm Super Power, và đương nhiên ta không bao giờ chấp nhận chuyện đó. Ta đã báo với ông nội và ông ấy tìm mọi biện pháp tách hai đứa ra. Thanh Yến sau khi nghe chuyện ta kể đã rất đau khổ, thất vọng vô cùng, tưởng chừng như sụp đổ hoàn toàn. Lúc đó, ba con – bạn học cũ của Yến – làm việc tại công ty ta. Hoàng Thiên đã yêu Thanh Yến từ khi còn học cấp ba, nhưng vì nó đã có bạn trai nên ông ấy tình nguyện rút lui. Ông cũng chính là người đã ở bên mẹ con những lúc tuyệt vọng nhất, giúp mẹ con tin tưởng trở lại vào tình yêu. Ba năm ba con kiên trì theo đuổi, an ủi, chăm sóc Thanh Yến giúp ta, giúp con bé Thanh Yến lúc đó xiêu lòng và chấp nhận mở lòng ra lần nữa yêu ba con. Đó cũng chính là lý do vì sao, sau này ba con cười người khác, mẹ con lại trở nên quẫn trí, cộng thêm việc con ở đó không được hạnh phúc, đó càng làm cho con bé suy sụp lần nữa. Với ta, Thanh Yến dù có bao nhiêu tuổi đi nữa, thì cũng chỉ là con bé nữ sinh năm nào, và là em gái mà ta yêu thương nhất.
Kỳ Anh mỉm cười, ôm dì vào lòng.
– Cảm ơn dì rất nhiều, dì luôn lo lắng cho mẹ con con.
– Chuyện, ta là dì con và là chị của mẹ con mà – bà xoa đầu nó
– Thế ông Hải Đăng thế nào ạ?
– Ông ta sau khi không được gặp Thanh Yến đã đến tìm ta, hạ mình van xin, nói rằng Thanh Yến là người ông ta yêu thương nhất. Ông thừa nhận lúc trước là lợi dụng, nhưng sau đó đã bị vẻ trong sáng, dịu dàng, chu đáo của mẹ con khuất phục. Ông nguyện sẽ giấu bí mật đó suốt đời, không ngờ ta lại phát hiện ra. Ông muốn ta cho ông ấy cơ hội. Nhưng làm sao được hả con? Con đã biết tính ông nội con rồi, ông là người rất cố chấp, đã quyết rồi sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng ta cũng tạo cho ông ấy cơ hội gặp mặt Yến một lần – bà bất chợt thở dài – Lúc đó, Thanh Yến gặp mặt ông ta, và trong lúc tức giận, nó đã gọi điện cho Hoàng Thiên và tuyên bố đó là bạn trai của nó. Hải Đăng đã vô cùng bực tức và đến tìm ta, khẳng định ta và ông nội là người sắp đặt hết mọi chuyện. Ông ấy nói ta đồng ý cho gặp Thanh Yến cốt là để cho ông biết rằng ông không còn cơ hội nào nữa. Ông ta đã đứng trước mặt ta, thề rằng, sẽ có ngày trả thù tất cả những người trong gia đình ta. – Bà dừng lại. Ánh mắt thoáng nỗi xót xa. Từng lời, từng chữ như được phát lại từ chính miệng Hải Đăng – “Chị và Thanh Yến đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa! Tôi không được hạnh phúc thì không ai có quyền có được nó!” Đó là những câu cuối cùng ông ta nói trước khi bỏ đi biệt tăm. Mọi chuyện cứ thế trôi qua, cho đến ngày hôm nay. Bây giờ, ông ta đang thực hiện lời hứa trước kia của mình.
– Vì tình mà có thể bất chấp tất cả – nó lắc đầu – giờ thì con cũng đã hiểu. Hải Đăng đã quá mù quáng…
– Có lẽ lỗi cũng ở ta. – bà nói, giọng buồn buồn – nếu ta không quá lý trí giải quyết chuyện đó thì hôm nay đã không ra nông nỗi này
– Dì đừng tự trách mình. Nếu dì không quyết định thế thì đâu có con ngồi đây – nó mỉm cười
– Ừ… – bà cũng cười – làm sao có được một đứa cháu tài năng vậy.
– Do dì và mẹ dạy con quá tốt thôi, con đâu quá tài giỏi. Quay trở lại chuyện lúc nãy – giọng nó trở lại vẻ nghiêm túc – theo con suy đoán thì…
——————————————–
– Nhưng nếu điều đó xảy ra thì anh sẽ tính sao?
– Em muốn nghe câu trả lời đến vậy à? – Phong hơi phân vân rồi trả lời – anh sẽ giết em trước rồi sau đó tự sát.
– Sao anh lại làm điều đó? – cậu hỏi
– Gia đình cho anh cuộc sống và anh biết ơn vì điều đó. Anh không thể giết người thân của mình được. Còn em, em là người yêu của anh, là một phần sự sống của anh, không có em, anh xem như không còn gì nữa. Hai đứa mình có chết thì cùng chết. Nếu có kiếp sau, anh nguyện sẽ đền đáp lại công ơn cha mẹ đã sinh ra mình, kiếp này anh không thể làm trọn vẹn, kiếp sau, mong rằng em vẫn sẽ là người yêu của anh… – Phong mỉm cười, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
“Nhưng em không thể anh à… Em không thể làm như anh được…”¸ nước mắt cậu chảy ra.
– Sao vậy? Sao lại khóc rồi? – Phong lo lắng, ôm cậu chặt hơn
– Không. Vì em quá hạnh phúc thôi – cậu nói trong tiếng nấc – cảm ơn anh đã yêu em.
– Khờ quá – anh hôn lên mắt cậu, liếm hết những giọt nước mắt – chỉ cần em ở bên anh là được rồi.
——————————————
– Con chắc chắn với những điều con nói chứ, Kỳ Anh? – Thanh Vân nhíu mày
– Vâng, chắc chắn ạ – Mộc Miên xuất hiện trong phòng từ lúc nào, bất ngờ lên tiếng – con có thể đảm bảo với cô những điều nó suy đoán là đúng.
– Sao con nghĩ nó đúng?
– Bởi vì – nhỏ nháy mắt với Kỳ Anh – Có kết quả rồi mày. Anh Phong mới báo với tao lúc nãy.
Kỳ Anh đặt tách trà xuống bàn, mỉm cười tự tin.
– Vậy…vậy là… – bà không thể giấu được nỗi xúc động đang tràn ngập trong lòng.
– Vâng, đúng rồi đấy ạ – nó gật đầu xác nhận, quay sang nhỏ – lần này tao phải cảm ơn chị Thư rất nhiều đó.
– Hứ, sao không cảm ơn tao? – nhỏ ngúng nguẩy – không có tao làm gì có chị Thư cho mày hỏi
– Ờ, cảm ơn mày rất nhiều, bạn tốt – nó cười tươi ôm nhỏ bạn. “Gánh nặng xem như bớt đi một nửa. Hải Đăng, tôi thực sự khâm phục ông.”
——————————————-
– Em vào nhà đi. Tạm biệt – anh vẫy tay chào cậu
– Tạm biệt – cậu mỉm cười
– À, quên – anh kéo giật cậu lại, đặt lên đôi môi hé mở một nụ hôn – nụ hôn tạm biệt. Bye em yêu
– Bye anh – Tuấn Kiệt cười nhẹ
– À, tí nữa thì lại quên – anh vỗ vỗ lên đầu, thầm trách mình sao lơ đễnh quá
– Còn hôn nữa hả? – cậu lè lưỡi trêu anh
– Bộ em thích anh hôn đến vậy sao? – anh cũng không vừa – muốn thì anh chiều liên
Nói rồi anh chu mỏ ra sán sán lại gần cậu.
– Thôi, được rồi, có chuyện gì nói em nghe – cậu chịu thua với cái tính trẻ con của anh.
– Mai đến nhà anh nha. Dì Vân muốn gặp mặt em
Tuấn Kiệt giật thót mình, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Chẳng lẽ cô biết hết tất cả rồi sao?”. Thấy bộ dạng lo lắng ngố ngố của cậu, anh mỉm cười trấn an
– Đừng lo, chỉ là dì ấy muốn biết anh với em quen nhau bao lâu thôi.
– À – cậu thở phào nhẹ nhõm hơn một chút – em vào đây.
– Ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Cậu khép cửa lại, lén nhìn bóng dáng anh đi khuất, cố gắng ghi lại tất cả những đường nét, cử chỉ, cảm xúc trên gương mặt anh vào trong tâm trí.
– Hai người thật xứng đôi, phải không? – cậu quay mặt lại. Hải Đăng điềm nhiên ngồi trên ghê, khẽ nhếch mép cười khinh bỉ.
– Ông đến đây làm gì? – giọng cậu lạnh tanh.
– Chờ câu trả lời của cậu.
– Có thể cho tôi 2 ngày nữa, rồi tôi sẽ trả lời, được không? – cậu nhìn ông, ánh mắt van xin.
– Thôi được – ông đứng dậy, vươn vai – tôi cho cậu 2 ngày nữa, để cậu không trách tôi vô tình. Nếu hai ngày nữa cậu không trả lời, cha mẹ cậu sẽ chết.
– Có thể cho tôi nói chuyện với họ không?
– Được. – ông bấm số điện thoại – tụi bây lôi hai vợ chồng đó ra.
Đăng đưa điện thoại cho cậu. Vừa đưa nó lên tai, cậu đã nghe tiếng cha mẹ cậu van xin thảm thiết.
– Xin ông, xin ông hãy thả tôi ra. Làm ơn… Làm ơn…
– Con là Tuấn Kiệt đây – cậu như đang ngồi trên đống lửa, nước mắt rưng rưng chực khóc. Từng lời từng lời van lơn của hai người càng rạch sâu vào trái tim yếu ớt tưởng chừng như ngừng đập.
– Kiệt, con cứu cha mẹ đi. Ở đây tối và lạnh lắm. Họ còn đánh đập cha mẹ nữa…
– Được rồi con sẽ cứu cha mẹ ra mà.
Cậu định nói thêm gì nữa thì ông đã giật lại tắt máy. Ông cười lạnh lùng, cho hai tay vào túi quần, điềm nhiên bước ra ngoài, không quên để lại câu nói
– Mỗi ngày cậu do dự, mỗi ngày cha mẹ cậu càng bị tra tấn. Đó tùy thuộc vào cậu.
– Ông dám? – cậu trừng mắt
– Tại sao không chứ? – cậu nghe tiếng cười khẩy. – nhất cử nhất động cậu làm, tôi đều nắm rõ, liệu hồn.
Bóng dáng Hải Đăng mất dạng, hòa lẫn vào bóng tối.
—————————————–
– Anh có nói cho cậu ấy biết không đó? – nhỏ nhướng mày
– Làm gì có? – anh cười tươi – công nhận tui em hay thật nha. Tuấn Kiệt không hề hay biết luôn.
– Chứ sao? – nhỏ hất mặt tự tin – tụi em mà lại.
– Ngày mai, em sẽ bật mí chuyện đó cho cậu ấy biết – nó mỉm cười – chắc phải chuẩn bị ăn đòn là vừa.
– Ấy ấy – anh xua tay – cậu ấy hiền lắm, không có sao đâu. Với lại, đẹp lắm, rất có cá tính… Cảm ơn em nhé.
– Có gì đâu anh – nó nháy mắt
– Thôi, anh về phòng đây – anh nói rồi khép cửa lại.
– May mà anh ấy không biết – nhỏ thở phào – mai mày định nói chuyện với Tuấn Kiệt?
– Ừ – nó gật đầu – tao cần mày lúc đó.
– Hay là cần chị Thư? – nhỏ nhếch môi
– Mày hiểu mà… – nó cười tươi – một đợt kiểm tra nữa thôi.
– Tao chưa hiểu mày làm vậy để làm gì ?
– Tao nghĩ là mày biết rõ chứ. – nó nhún vai tỏ ra không đồng tình
– Hì hì, giả nai với mày không có vui vẻ gì hết – nhỏ che miệng cười duyên.
¬——————————————-
Cậu ngồi co ro ở một góc giường, đôi mắt nâu thủy tinh nhìn xoáy vào bóng tối đặc quánh. Dù có thêm 2 ngày hay 2 năm nữa, cậu cũng không thể tìm ra câu trả lời của mình.
– Anh hai, em quá nhu nhược để có thể lựa chọn. Em không thể kiên cường như anh… – cậu nói trong thổn thức – em sẽ phải làm sao đây?
Hay là… Mắt cậu sáng lên trong khoảnh khắc.
– Chỉ có cách đó thôi…. – Tuấn Kiệt nắm chặt tay lại – Anh Tuấn, anh ủng hộ em chứ?
Cậu ngước mặt lên trời cao, thở dài. Lại một đêm không ngủ, chắc anh sẽ giận cậu lắm…