Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 21
Chap 2: Lựa chọn
– Khô..ô…ô…ông!!!!!! – Vũ gào thét, lắc đầu nguầy nguậy – Phản đối!!! Phản đối!!!!!
– Im, không có việc của anh/mày ở đây – nó và nhỏ quay sang lườm hắn và tiếp tục bàn chuyện còn dang dở lúc nãy.
– Kỳ Anh, sao mày không chọn đi nghỉ ở biển mà lại nằng nặc đi Đà Lạt mới chịu? – nhỏ nhíu mày hỏi con cáo già đang cười gian, phe phẩy đuôi (nếu nó có đuôi)
– Thì tại cái tên đó đó – nó nói thật nhỏ, vừa đủ cho Mộc Miên nghe – Vũ sợ độ cao. Tao muốn đi đợt này nhất định là làm cho ảnh không sợ nữa mới thôi.
Nhỏ che miệng cười khoái trá, vỗ vỗ lưng thằng bạn chí cốt, thầm nghĩ “gì chứ hại người thì ta cũng phải có phần. Há há”.
– Ủa – nhỏ như sực nhớ ra điều gì, giật giật tay nó – ê, tao nhớ hồi đó nó đâu có sợ độ cao?
– Trời, nhắc tới chuyện này – nó ôm bụng cười, liếc nhẹ về phía hắn đang nhăn nhó – hình như tao nghe chú Phương nói là chuyến đi chơi núi năm lớp 9, Vũ đang đứng ở đỉnh núi ngắm cảnh thì chú Vĩ từ phía sau đẩy một cái làm cho hết hồn. Đương nhiên là chú ấy vẫn vịn vai Vũ cho khỏi ngã, nhưng hắn lúc ấy mặt xanh như tàu lá. Về nhà còn gặp ác mộng đến mấy lần nên đâm ra sợ….
Nhỏ mở to mắt nhìn chằm chằm Vũ, sau đó là lăn ra đất cười như điên.
– Kỳ Anh, sao em đi nói cho Mộc Miên nghe chi vậy? – hắn giãy nãy
– Sao lại không? – nó nhún vai – nhỏ là bạn thân của chúng ta mà.
– Mày nói chí lý – nhỏ vỗ vai nó, gật gù – tao suy nghĩ lại rồi, chúng ta đi Đà Lạt đi.
– Tao cũng nghĩ vậy – hai con ác ma nhìn nhau cười “thâm hiểm”
– Không!!!!! – hắn vùng vằng – mọi người đi Đà Lạt thì tao không đi.
– Anh không đi? – nó nhướng mày
– Không.là.không – nhấn mạnh từng chữ.
– Anh nghĩ là có khả năng thoát khỏi tay em không? – nó nhếch môi – nhất là khi anh đang ở nhà của em. Mộc Miên, mày chuẩn bị tinh thần gô cổ anh Vũ giúp tao.
– Ừ – nhỏ xoay xoay cổ tay nhìn hắn khiêu khích
– Em cho anh hai lựa chọn. – nó thản nhiên – một là anh tự nguyện lên xe, hai là em sẽ dùng biện pháp mạnh để anh lên xe.
– Không có lựa chọn thứ ba sao? – hắn khổ sở. Ai cũng nói quen được Kỳ Anh là hắn sướng lắm… Sướng thì sướng thật nhưng một khi nó quyết định chuyện gì thì phải nghe theo. Thường những chuyện nó quyết định đều muốn tốt cho hắn, hắn biết chứ, nhưng đi lên núi đối với hắn bây giờ là một-cực-hình-vô-cùng-tàn-nhẫn.
– Không. – đồng thanh, áp đảo đối phương.
Hắn thân cô thế cô làm sao có thể chống lại được nó? Giờ thêm Mộc Miên nữa thì coi như số phận hắn đã được định đoạt. Trong thâm tâm hắn gào thét “Trời ơi, đáng lẽ mình nên ở nhà mới đúng…”
– Anh đi, được chưa? – hắn ỉu xìu – em toàn ăn hiếp anh thôi.
Vũ bĩu môi hờn dỗi, trông dễ thương khiếp. Nó mỉm cười, tiến lại gần nhéo má hắn.
– Anh dễ thương quá đi. Có cái này tặng anh nè…
Nói rồi, nó tìm đến môi hắn, đặt lên đó một nụ hôn dài đốt cháy hết không khí trong buồng phổi.
– E hèm, tụi bây cứ coi như tao là không khí – nhỏ tức tối, kéo nó ra làm Vũ tiếc hùi hụi đâm cáu
– Mày làm gì vậy? – hắn nhăn mặt – không được như tụi tao ghen ăn tức ở hả?
– Xí – Mộc Miên nguýt dài – anh Vũ của tao tốt hơn mày nhiều.
– À, nói tới anh Vũ – nó quay sang nhỏ – mày nhớ rủ anh ấy đi chung nha.
– Ừ, tao cũng tính như vậy, để tao gọi liền – nhỏ hí hửng, lấy điện thoại ra và… buông lời đường mật là hai đứa kế bên rởn gai ốc
– Anh đó hả? Em nè…
– Vợ yêu gọi cho anh có chuyện gì vậy?
– Em nghe nói chồng yêu sắp nghỉ hè rồi hả? – giọng nũng nịu. Uy Vũ trợn mắt ngó nó trân trân. Nó chỉ cười trừ, lắc đầu bó tay.
– Ừ, hết tuần này anh nghỉ hè. Bộ có kế hoạch đi chơi hả?
– Ừ, đi Đà Lạt với em một chuyến.
– Chỉ mình anh với em đi thôi hả? – hí hửng
– Không. Có em, Kỳ Anh, Uy Vũ, đang định rủ thêm nữa…
– Có Kỳ Anh nữa hả? – Huy Vũ hậm hực thấy rõ
– Em đã nói với anh mấy lần rồi – nhỏ phùng má giận dỗi – anh còn nói kiểu đó nữa đừng nhìn mặt em
– Thôi thôi, anh xin lỗi mà… Tính chọc em thôi ai ngờ giận thiệt hả? – giở giọng nài nỉ
– Nghe vậy còn coi được đó – nhỏ chớp chớp mắt – Vậy thứ hai tuần sau đi nha anh.
– OK em. Thôi, anh bận học rồi. Gọi em sau. Yêu em.
– Ờ, học đi. Bye anh. Yêu anh lắm.
Nhỏ gác máy và quay sang hai con gà khổng lồ, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhỏ không chớp mắt.
– Gì nhìn tao thấy ghê ạ? – cười e lệ
– Thôi đi chị hai, mỗi lần mày gọi cho ông Vũ là tao rợn gai ốc hết trơn – nó rùng mình
– Xí, tụi bây cũng thế thôi – nhỏ nhún vai – ai bảo là tao không được như tụi bây – liếc sang hắn.
Vũ gãi đầu cười trừ.
– Tụi em đang bàn chuyện gì đó? Cho anh tham gia với. – Chấn Phong hồ hởi tung tăn đi vào phòng, không quên trưng ra nụ cười chói lóa.
– Woa, hôm nay làm gì mặt anh tươi tắn quá vậy? – nó nheo mắt gian xảo – vừa mới gặp người ta sao?
– Người ta? – hắn và nhỏ quay sang thắc mắc – là ai?
– Đâu… đâu có ai… – anh xua tay, mặt đỏ bừng bừng
– Ái chà, nhìn lù khù vậy mà vác cái lu chạy rồi há anh – nhỏ đặt tay lên vai anh, chớp chớp mắt
– Ơ… đâu có… Thiệt mà… – anh khổ sở – mọi người không tin sao?
– Không! – ba người kia đồng loạt lên tiếng.
– Thôi đi, tỏ tình với người ta xong mà nói vậy coi chừng người ta giận đó – Kỳ Anh mỉm cười châm chọc
– Hả? Sao em biết? Ơ, ý anh là, đâu có – anh ngượng chín cả mặt, thầm trách mình ngu quá.
Nhỏ cười khoái trá khi thấy bộ dạng quá-sức-dễ-thương của anh.
– Kỳ Anh, là ai vậy? – nhỏ nũng nịu – nói cho tao biết với…
– Ừ, người đó là ai vậy em? – hắn cũng tò mò không kém.
– Nè, nè, sao mọi người kì quá vậy? – anh nhăn mặt, “trời ơi, biết vậy mình không vô đây. Rõ khổ…”
– Là…
– Anh Phong, anh nói là đi vệ sinh mà sao chui vào đây vậy? – có tiếng nói từ phía sau lưng anh, vẻ không hài lòng
– Tuấn Kiệt? – hắn và nhỏ cùng đồng thanh, trố mắt ra nhìn cậu – Anh Phong?
Cậu cũng ngạc nhiên không kém, sau đó quay người đi vì ngại.
– Ơ, xin lỗi – cậu lí nhí
– Không sao đâu Kiệt, dù sao thì ông cũng sắp là người nhà của tui mà – Kỳ Anh cười gian manh.
– Người nhà? À…. – Vũ và Mộc Miên dài giọng – thì ra người yêu của anh Phong là Kiệt hả?
– Ừ – gương mặt anh hơi ửng lên, sán lại gần cậu, ôm cậu vào lòng – đây là người yêu của anh.
– Anh Phong – cậu gắt nhẹ – làm gì kì vậy?
– Ồ…. – nhỏ cười ha hả – không thua gì thằng Vũ với Kỳ Anh
– Mày nói gì đó? – đồng loạt nhướng mày đe dọa – còn mày với ông Vũ thì sao?
– Thì tụi tao luôn – nhỏ thêm vào, hơi nóng lan tới tận chân tóc.
– Anh cũng muốn ôm nữa – hắn lon ton lại chỗ nó, vòng tay ôm nó từ phía sau.
– Này, mấy người đang làm cho tui tủi thân đấy hử? – nhỏ tức tối thấy rõ
– Mày gọi anh Vũ của mày tới luôn đi – nó mỉm cười, dựa sát vào người hắn
– Ủa? Kỳ Anh với Vũ là một cặp à? – Kiệt ngạc nhiên, giờ mới mở miệng được
– Ừ. – nó nháy mắt
Mộc Miên phóng ra khỏi đó trước khi xịt máu mũi vì bọn người bên trong, nhanh chóng bấm máy gọi ngay cho chồng yêu đến đây.
Và cuối cùng thì mọi người cũng họp mặt đông đủ, nhỏ đã có thể tí tởn lên mặt với hắn rồi. “Đâu phải chỉ mình tụi bây là có người yêu? He he”
– E hèm, anh là Huy Vũ phải không? – nó đứng lên, lườm hắn sắc lẻm
– Phải… – hắn bất giác lùi lại, cảm giác như bị chính đôi mắt đó áp đảo
– Nghe nói anh cứ ghen chuyện của em với Mộc Miên phải không? – nó nhướng mày
– Hả? – Uy Vũ trố mắt rồi lăn ra đất cười sằng sặc. “Tên này hết người để ghen rồi. Há há”.
– Ơ…tôi… – hắn lúng túng, quay sang Mộc Miên cầu cứu nhưng bị nhỏ lơ đẹp. Kết quả là hắn phải gãi đầu lúng túng không biết nói thế nào. – xin lỗi. Nhưng mà tôi đâu có như vậy nữa – cười cười lấp liếm.
– Em cũng mong vậy. – Kỳ Anh mỉm cười, sát khí vẫn không hề suy giảm
– Thôi. Mày hù người ta đủ rồi – nhỏ phì cười ôm cứng cánh tay Huy Vũ – anh à, nó chỉ đùa thôi chứ không có ăn thịt anh đâu.
Hắn thở phào, tưởng như sắp bị nó hành hung rồi chứ, không ai là không biết sức ảnh hưởng to lớn của Super Power, sơ hở tí là xong ngay.
– Nhỏ nói đúng đó – nó cười – anh đừng quá lo lắng đến cái thế lực đằng sau em.
Vũ giật thót tim, “sao nó biết mình nghĩ gì nhỉ?”
– Đúng rồi đó – nhỏ nhún vai – Kỳ Anh hù vậy thôi chứ nó hiền khô hà, trừ khi… anh làm hại nó – tiếp tục đe dọa
– Gì chứ? Nhìn mặt anh giống kẻ xấu lắm sao?
– Ai mà biết được?
– Em…
– Thôi, cho tao xin – nó nhăn mặt – tao thấy hai người hợp nhau lắm đó. Cãi cũng hợp nữa. Giờ trở về việc cần bàn là đi Đà Lạt.
– Kỳ Anh, em có thể suy nghĩ lại không vậy? – Uy Vũ nhăn mặt khổ sở
– Em không nói hai lời. – nó kiên quyết.
“Bá đạo giống em” – Huy Vũ ghét sát tai nhỏ thì thầm. Mộc Miên nghiến răng thúc vào hông ngắn một cái rõ đau
– Này thì bá đạo. Anh dám nói em vậy hả?
– Đau… Em mạnh tay quá vậy
Chấn Phong thì cười hì hì ôm gọn cậu thỏ thẻ làm cậu đỏ hết cả mặt
– Anh thật là may mắn khi người yêu của anh hiền lành, dễ thương.
Nó, nhỏ lập tức khựng lại, nheo mắt đầy đe dọa hướng về phía kẻ vừa phát ngôn
– Ý anh nói tụi em hung dữ phải không?
– Ơ, anh đâu có ý gì đâu… – sợ sệt, lấp liếm
– Thôi, mình nên bàn vào vấn đề chính đi – cậu cười cầu hòa
– Đúng là chỉ có Tuấn Kiệt là dễ thương hiểu chuyện thôi – anh xen vào, siết chặt vòng tay mình hơn – à… cả Kỳ Anh và Mộc Miên cũng thế…
– Nói vậy còn nghe được – nhỏ cười toe – Chúng ta đi trong bao lâu nhỉ?
– Tùy, lên đó cốt là để đổi gió thôi – nó mỉm cười
– Thôi khỏi bàn – Huy Vũ lên tiếng – anh thấy lên đó rồi tính tiếp. Giờ anh đói bụng quá hà bà xã yêu… – bắt đầu mè nheo
– Biết rồi, em cũng đói nữa – nhó liếc mắt sang nó, cười đầy ẩn ý – Kỳ Anh, phiền mày bữa nay nha.
– Gì? Ở đâu ra vậy? – Uy Vũ tức tối, kéo nó ra phía sau lưng mình – Mày không có ăn hiếp Kỳ Anh à.
– Tao ăn thôi chứ… vế phía sau tao dành cho mày – nhỏ cười phớ lớ còn hai người kia thì đỏ mặt
– Mày nói cái gì đó? – hắn gào lên – thật là tào lao.
– Thôi mà, Vũ yêu dấu, cho tao mượn vợ mày tí đi – nhỏ dài giọng nài nỉ
– Này, ai vợ hả? – nó khịt mũi tỏ vẻ không đồng tình – ăn nói cho đàng hoàng nhá. Tao không có như mày. Ăn cơm trước kẻng
Nó che miệng cười khoái trá
– Mày nói ai vậy? Tao không có à nha – nhỏ đỏ mặt, quát – không lẽ gọi người yêu tao là chồng mà bị gọi là ăn cơm trước kẻng hả? Ở đâu ra vậy?
– Thôi, xin hai người, đừng có cãi nữa – Chấn Phong cười hiền – em nấu đi Kỳ Anh. Có gì anh nhờ Tuấn Kiệt phụ cho – nói rồi anh quay sang cậu như hỏi ý. Cậu chỉ mỉm cười gật đầu. – ôi, yêu em quá đi. Thật là dễ thương… – anh hôn đánh chụt lên má cậu làm cậu ngượng chín người
– Yah, bạo quá ta… – nhỏ trố mắt – không giống anh Phong rụt rè thường ngày.
– Có người yêu thì phải khác chứ sao? – anh hất mặt tỏ vẻ tự hào
– Nói vậy thôi chứ em cũng phải nấu vài món đãi mọi người – Kỳ Anh vui vẻ – Lâu rồi không biết trình độ có xuống hay không nữa.
– Em nấu ăn ngon số một. He he – Vũ ôm nó từ phía sau, khẽ lắc lư cơ thể.
– Chỉ giỏi nịnh. – nó búng lên mũi hắn rồi kéo tay Tuấn Kiệt xuống bếp.
– Tao cũng muốn đi chung nữa – nhỏ phi ra khỏi phòng ngay sau đó.
Tuấn Kiệt háo hức nhìn mọi vật lao đi vun vút bên ngoài. Quang cảnh mỗi lúc một thay đổi, những tòa nhà cao ngất trời, nằm san sát bên nhau giờ đã được thay bằng cánh rừng xanh ngát trên các sườn đồi thoai thoải xen lẫn với ruộng bậc thang trồng đủ các loại rau mang vẻ đẹp mềm mại, uốn lượn, đặc biệt là màu sắc của những thửa ruộng cực kì lãng mạn, quyến rũ.
– Lâu rồi em không được đến Đà Lạt, không biết nó thế nào rồi nhỉ? – cậu nói, giọng buồn buồn
– Em sao vậy? Lại nhớ chuyện cũ hả? – anh lo lắng hỏi
– À… Chỉ là lúc trước gia đình em có lên Đà Lạt chơi. Hình như em lúc đó 2 tuổi thì phải. – cậu thở dài, tựa đầu vào vai anh. – lúc đó… có anh hai em nữa… – tim cậu tư dưng nhói lên.
– Vậy anh hai em đâu, sao anh không thấy?
– Anh hai em mất rồi. – cậu khẽ cười, nhẹ tênh. Vai áo anh ướt đẫm.
– Anh xin lỗi. – Phong hối hận, thầm trách mình ngớ ngẩn, đi hỏi lung tung.
– Không sao đâu. Trước sau gì em cũng phải kể anh nghe. – cậu thở đều đều, đôi mắt trống rỗng nhìn về xa xăm – anh ấy là người đầu tiên nói lời yêu em.
– Sao? – Chấn Phong như không thể tin được những gì mình vừa nghe
– Anh ngạc nhiên hả… Em lúc đó còn ngạc nhiên hơn anh hiện giờ nữa. – cậu cười chua chát, vai run lên – anh ấy là người duy nhất trong nhà yêu thương em. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn bảo vệ em, mặc dù gương mặt không lộ rõ cảm xúc, cứ lành lạnh không vui không buồn… Đến lúc em bị bệnh nặng, sốt quá trời luôn, không ăn uống được gì, ba mẹ lại không có ở nhà, anh ấy thức trắng đêm lo cho em. Đó là lúc anh ấy tỏ tình với em…. Không may… – cậu thấy nghèn nghẹn trong cổ họng, miệng đắng ngắt, nước mắt cứ thể mà rơi xuống, thấm ướt cả tay áo anh.
Chấn Phong thở dài, chỉ biết vỗ nhẹ lưng nó an ủi.
-…không may ba mẹ lại về ngay lúc đó. Và anh ấy bị bắt sang Mỹ ngay lập tức. Hành lý được sắp xếp nhanh chóng và sáng sớm hôm sau chuyến bay sẽ khởi hành. Hai người đưa anh đi khỏi nhà, mặc cho em van xin thế nào cũng không được. Cũng phải thôi, hai người phải bảo vệ con họ trước thứ rác rưởi và dơ bẩn như em mà…
– Em nói gì vậy? – Phong nhăn mặt – em không được nói như vậy nghe chưa?
– Nhưng hai người họ nghĩ vậy anh à… Em thấy lạ, em và anh ấy là hai anh em, nhưng ba mẹ chỉ thương mỗi mình anh Tuấn thôi… Nhiều lúc em ganh tị lắm nhưng có anh hai rồi nên em cũng không bận tâm nữa… Tưởng rằng sẽ có ngày em gặp lại anh ấy nhưng cơn bão đã mang anh hai em về thế giới bên kia. – nói đến đó, cậu ôm anh khóc nức nở.
Phong vỗ nhẹ vào lưng cậu, thở nhẹ
– Mọi chuyện đã qua rồi… Em đừng khóc nữa… Có anh bảo vệ em rồi…
Cậu nhìn anh, nước mắt nhòa nhạt, mỉm cười rồi tựa đầu vào ngực Phong.
– Cảm ơn anh… 1 năm qua, ba mẹ dọn đi nơi khác bỏ em ở lại đó. 1 năm… em sống trong nỗi ám ảnh, tự mình gặm nhấm đau đớn… Nếu không có anh… Em không biết em sẽ phải chịu đựng bao lâu nữa…
– Có khi anh phải cảm ơn anh hai của em đấy – anh cười, xoa đầu cậu
– Sao vậy? – Kiệt nhíu mày khó hiểu
Anh lau nhẹ những giọt nước mắt đọng trên khóe mi, mỉm cười, ánh mắt ấm áp, hạnh phúc
– Anh hai đã mang em đến cho anh.
Cậu không biết nói gì ngoài việc nở nụ cười sung sướng khôn tả.
– Sao chúng ta không đi chung xe hả anh? – cậu hỏi.
– Thì… dễ bề hành sự ấy mà – anh cười gian còn cậu thì đỏ mặt – nói vậy thôi chứ tránh cho Huy Vũ bất tiện.
– À… – cậu gật gù – vậy sao không đi chung xe với Kỳ Anh?
– Bộ em không thích đi chung với anh hả? – mắt anh cụp xuống, buồn xo
– Anh nghĩ đi đâu vậy? – cậu cốc đầu anh – đi chung xe cho vui.
– Hì hì, anh chỉ đùa thôi mà – anh xoa xoa đầu, cười xòa – nói vậy chứ hình như Kỳ Anh có việc bàn với Vũ.
—————————————
– Em nói sao? – hắn có vẻ vẫn chưa hiểu lắm
– Anh chưa rõ hả? – nó nghiêng đầu, mỉm cười – thì em nói dì Vân có một đứa con bị thất lạc tên là Minh Quân. Tính ra thì cậu ta bằng tuổi với mình.
– Ủa, chứ anh tưởng là cô Vân chưa có gia đình chứ?
– Có, nhưng dượng ấy mất rồi – nó trầm ngâm – bị một đám người bí ẩn thủ tiêu. Đó cũng là ngày Minh Quân mất tích.
– Vẫn không có manh mối gì sao? – hắn hỏi
– Chỉ có một dấu hiệu nhỏ – đôi mắt nó se lại – nhưng để tìm giữa biển người mênh mông thế này thì đó quả thật là vô vọng.
– Tập đoàn SP lớn thế mà vẫn không thể tìm được sao? – hắn tỏ vẻ ngạc nhiên
– Anh tưởng tập đoàn em là thần tiên ấy – nó phì cười
– À, ừ… – hắn gãi đầu. – vậy dấu hiệu đó là gì?
– Hình xăm vô hình – nó nháy mắt – biểu tượng con chim Phượng Hoàng uốn lượn, trên đó có chữ Trương cách điệu. Lúc đầu được in bằng kỹ thuật bình thường, nhưng trình độ khoa học ngày càng cao nên in không màu cho chắc chắn hơn. Giống như viết vô hình vậy.
Nó bật đèn chuyên dụng, soi lên cánh tay, biểu tượng Phượng Hoàng hiện ra phát quang. Hắn ngạc nhiên nhìn không chớp mắt.
– Woa…Hiện đại thật… Vậy làm sao mà tìm được? Không lẽ rọi đèn từng người à?
– Không phải khi không mà SP lại hợp tác tổ chức hội chợ. – nó mỉm cười – trong đó có sắp xếp các trò chơi chiếu đèn chuyên dụng. Nhưng có lẽ kẻ đó cao tay hơn, Minh Quân vẫn không xuất hiện.
– Thế em tính thế nào? Có khi nào Minh Quân đã… – hắn không dám nói tiếp nữa
– Không đâu. Em nghĩ là những người đó sắp dùng Minh Quân cho một việc quan trọng hơn… – nó chìm vào trong suy nghĩ – em nghĩ là sẽ có lúc Minh Quân xuất hiện. Nhưng nó sẽ không mấy tốt đẹp. Em chỉ lo, anh, nhỏ Miên và mọi người gặp nguy hiểm
Nó siết chặt tay lại, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng.
– Không sao. – hắn cười lạc quan, nắm lấy tay nó, lạnh ngắt – nếu có chuyện gì thì mình cùng có chuyện.
Kỳ Anh mỉm cười, tựa đầu vào vai hắn.
– Nếu thực sự có chuyện, em xin lỗi…
– Khờ quá, có phải lỗi của em đâu? – hắn cười
Con người vì thù hận mà bất chấp tất cả…
———————————————
Đêm Đà Lạt se lạnh, mưa bụi bay lất phất càng làm cho cái lạnh dìu dịu thấm vào da thịt. Hồ Xuân Hương được xem như một nơi lý tưởng cho các cặp tình nhân tay trong tay đi dạo ngắm cảnh về đêm, hay nghỉ lại ở băng ghế đá ven đường, cảm nhận từng đợt gió mát lạnh thổi qua.
Anh và cậu “đóng đô” ở băng ghế đá từ chiều, sau khi giải quyết cho cái bụng đầy đủ, cốt là để ngằm nhìn cho bằng được hoàng hôn Đà Lạt đẹp đến thế nào. Khổ nỗi, thời tiết cứ mưa suốt, mây mù âm u nên kế hoạch gần như thất bại. Chỉ là gần như thôi, vì trời không phụ lòng mong mỏi, hai người cũng tận hưởng được cái nắng chiều nhẹ nhàng của “một nửa lòng đỏ trứng treo lủng lẳng ở chân trời” – anh nghe cậu nói vậy khi quan sát cả bầu trời bằng đôi mắt thích thú.
Mặt nước lấp lánh ánh đèn, như thể đó là một bầu trời thu nhỏ với những vì sao huyền ảo. Cậu xoa xoa bàn tay lạnh ngắt, thở ra khói, nhưng khi anh bảo về thì cậu nằng nặc muốn nán ở đây thêm chút nữa.
– Em thật là không ngoan chút nào – anh càu nhàu rồi lấy trong túi áo khoác đôi găng tay. – đã bảo mang theo găng tay không chịu, giờ thì tay lạnh cóng luôn rồi.May mà anh có mang theo.
Cậu cười rồi mang nó vào, ấm áp đến khó tả.
– Ở ngoài này hoài anh không có ôm em được gì hết trơn – anh chặc lưỡi tiếc rẻ
Kiệt không nói gì, dựa đầu vào vai anh
– Thế này thì được chưa?
– Đỡ hơn lúc nãy 1 chút nhưng cũng được. – anh gật gù, mỉm cười hài lòng.
Kiệt nhắm mắt tận hưởng có cái gì đó nhẹ nhàng len lỏi làm cậu cảm thấy dễ chịu. Với cậu bây giờ, hạnh phúc đơn giản chỉ là vậy thôi…
——————————————–
Kiệt trở về nhà, tâm trạng cực kì hưng phấn. Vừa mở cửa bước vào, cậu tròn mắt ngạc nhiên.
– Ông là ai vậy? Sao lại có thể vào nhà của tôi?
– Cậu bình tĩnh, ngồi xuống – người đàn ông mỉm cười hiền lành – tôi cho cậu xem cái này…
Màn hình điện thoại bật sáng, có tiếng van xin, kêu cứu…
– Ba, mẹ? – Kiệt đứng dậy, lùi lại nhìn chăm chăm và người đối diện – ông muốn gì? Gia đình tôi không có gì quý giá đâu! Ông mau thả ba mẹ tôi ra!
– Được thôi, chỉ cần cậu hứa làm giúp tôi một việc – ông nhếch mép, đôi mắt nâu sẫm đầy nguy hiểm – chỉ cần cậu hứa với tôi. Tính mạng của cha mẹ cậu sẽ được đảm bảo an toàn.
– Ông muốn tôi làm gì? Tôi nghĩ là tôi không có khả năng để thực hiện việc ông giao đâu
– Đương nhiên, tôi biết chắc là cậu sẽ làm được và thực hiện rất thành công.
– Vậy ông nói đi, tôi phải làm sao để cứu cha mẹ tôi? – cậu giận dữ, ánh mắt áp đảo tất cả những người xung quanh, trừ ông. Nét cười vẫn không hề thay đổi.
– Đó là…
——————————————–
– Kỳ Anh – Mộc Miên sốt sắng chạy thẳng vào phòng – có việc gấp lắm. Mọi việc thực sự đang trở nên rất tệ.
– Chị ấy có nhầm không? – nó nhíu mày
– Không. Ít khi nào chị ta nói rõ ràng đến vậy – nhỏ điều chỉnh nhịp thở của mình. – Mày phải biết là mỗi lần chị Thư xuất hiện là có chuyện không tốt.
Có tiếng điện thoại reo vang.
– Alo? – nó bắt máy
-………………….
– Được. Tôi đã biết rồi. Cảm ơn anh. Có thông tin gì mới thì báo ngay cho tôi.
Đôi mắt nó đột ngột se lại đầy nguy hiểm. Tay nó bấm liên lạc với số điện thoại khác.
– Điều tra ngay cho tôi tất cả các thông tin về Nguyễn Tuấn Kiệt. Và lập tức làm giúp tôi một việc nữa…
– Vâng. Chúng tôi sẽ làm ngay.
– Có chuyện gì sao? – nhỏ hỏi, vẻ căng thẳng
– Ừ. Thực sự là nó đang rất xấu – nó mỉm cười – tao có nhờ mày hỏi chị Thư về chuyện đó. Có kết quả chưa?
– À, rồi – nhỏ thở nhẹ – đó là…
—————————————-
– Không! Tôi không thể làm được chuyện đó. – cậu ngồi phịch xuống, gương mặt trắng bệch.
– Tôi cho cậu suy nghĩ từ đây đến sáng mai. Nếu cậu không đồng ý, cậu sẽ không có cơ hội gặp lại cha mẹ cậu nữa đâu. – giọng lạnh tanh
– Đừng! Chuyện gì tôi cũng có thể làm được trừ việc đó – nước mắt cậu rơi lã chã, cảm xúc đang bị giằng xé mạnh mẽ. Cậu quỳ xuống – xin ông, mọi thứ trừ việc đó.
– Không, đó là điều kiện duy nhất. Nếu không, hậu quả cậu cũng đã nghe rồi.
Tiếng bước chân xa dần. Cậu gục mặt xuống, tâm trạng hoảng loạn vô cùng. Cậu khóc, khóc rất nhiều.
– Tại sao? Tại sao lại bắt tôi phải lựa chọn chứ? – tiếng hét của cậu vang vọng khắp căn nhà, đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng đến rợn người.
Định mệnh như sắp đặt ngăn cản cậu có được hạnh phúc trọn vẹn, luôn tàn nhẫn lấy đi của cậu những gì cậu đang có. Tại sao mọi người đều được hưởng hạnh phúc, trừ cậu? Cậu không cam tâm… Hạnh phúc chỉ vừa đến với cậu, giờ nó lại tan vào cát bụi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức làm cậu nghẹt thở. Nước mắt cứ thế chảy không ngừng, tí tách rơi trên mặt sàn lạnh giá.
“Anh hai, em phải làm sao đây?”