Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 20
Phần V: Lựa chọn
“Là phúc hay họa, hoàn toàn tùy thuộc và sự lựa chọn của bản thân”
Chap 1: Love story
– Em đang muốn làm anh đứng tim chết hay sao vậy? – Vũ run run nhìn cái cáp treo rồi nhìn nó.
– Em nhất định phải chữa căn bệnh sợ độ cao của anh. – Kỳ Anh vô cùng cương quyết.
– Anh biết ý tốt của em rồi… Nhưng mà… – hắn nhăn mặt
– Không nhưng nhị gì hết, em đã nói là anh phải vào đó – nó bắt đầu lôi hắn, còn hắn thì ôm cái cột gần đó không buông. – nên nhớ là anh đã hứa gì với em sau chuyện hôm đó.
– Khô…ô…ông. Anh không vào đó đâu… Anh sợ độ cao lắm… Kỳ Anh… em có thể dùng cách nào khác được không? — hắn thấy mọi người nhìn hắn, người thì che miệng cười, còn người thì lắc đầu tội nghiệp. Nhưng hắn mặc kệ, miễn là hắn không phải đi lên cáp treo là được.
Nó chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc.
– Anh thật là cố chấp. Đồ nuốt lời. Không biết Thùy Lâm yêu anh ở điểm nào nữa.
– Em cũng cố chấp vậy – hắn quay sang nó với ánh mắt anh-biết-lỗi-rồi-mà nhưng vẫn không quên ôm cột, phòng ngừa trường hợp nó kéo hắn bất ngờ. – em làm ơn đừng nhắc cái tên đó trước mặt anh.
– Không nhắc là không nhắc làm sao? Hai người… – lườm
– Em bắt nạt anh… – hắn xụ mặt, mắt long lanh như con mèo tội nghiệp – Chuyện đó đã sáng tỏ rồi, em đừng nhắc lại có được không?
– Thôi được rồi… Em xin lỗi… – nó thở dài – Đáng lẽ em không nên nói đến chuyện này. Nhưng anh đã hứa với em rồi mà – nó cố gắng thuyết phục hắn
– Không. Mình đi nơi khác chơi đi… – dụ dỗ.
– Giờ anh có đi không? – nó nhướng mày
– Không. 100 lần không. – hắn lắc đầu nguầy nguậy.
Gương mặt nó tự dưng chùng xuống, thở dài
– Anh không thương em…
– Không phải là không thương… – hắn dở khóc dở cười, đi về phía nó – anh sợ độ cao mà. Em phải hiểu cho anh chứ…
– Không đứng ở kia ôm cột nữa hả? – nó nói lẫy
– Ôm em sướng hơn – hắn nhe răng cười nham nhở
– Vậy thì… – nó nhếch mép và hắn biết cuộc đời mình đã chấm dứt tại đây, theo một tầng nghĩa nào đó – đi cáp treo với em.
Lần này hắn chẳng có thứ gì để ôm nên đành phải để nó lôi đi. Vả lại, vừa kéo, nó vừa đe dọa hắn
– Anh mà không đi cáp treo đừng nhìn mặt em.
Bảo sao hắn không đi được. Hắn khổ sở. Hắn hậm hực nhưng không làm gì được.
Và giờ thì hắn đang nhắm tịt mắt ngồi trong toa. Nó vẫn không chịu thua, mỉm cười nói với hắn
– Tới rồi anh.
Hắn mừng rỡ, đứng bật dậy… nhìn xuống.
– Aaaaaaaaaaaaaaaaa
– Điếc tai em… – nó nhăn nhó bịt tai lại
– Tại em chứ tại ai? – gương mặt hắn trắng bệch, thở hổn hển. Suýt nữa là hắn xỉu tại chỗ rồi. Đi được mới nửa đường mà nó dám nói xạo hắn.
Vũ giờ nhắm mắt cũng không làm nổi, cả người tê cứng vì sợ khiến nó không khỏi lo lắng. Không ngờ hắn lại phản ứng mạnh đến vậy.
– Vũ… – nó lay vai hắn – anh không sao chứ?
– Sợ…sợ… – hắn run run trông phát tội.
Kỳ Anh đảo mắt, ôm hắn vào lòng.
– Thôi, có em ở đây… Không có sợ nữa…Em xin lỗi…Vũ của em ngoan mà, đừng có sợ…
Hắn được nó ôm, trong bụng mừng như bắt được vàng, có khi hơn vậy ấy chứ, mặt thì vẫn cố tỏ ra sợ hãi.
– Sao anh vẫn còn run quá vậy? – nó cảm thấy bất an – có khi nào shock quá nên anh ấy mới vậy không? Anh Vũ… anh có làm sao không?
– Anh…anh… – giọng hắn cũng run nữa
Kỳ Anh hơi hoảng, lúng túng không biết làm gì hết. “Làm sao cho anh ấy hết sợ đây? Ôm thì cũng ôm rồi.”
Nó không nghĩ nhiều, chủ động hôn lên môi hắn. Hắn bỗng dưng ôm chặt lấy nó, dùng lưỡi liếm nhẹ môi nó rồi cắn nhẹ lên đó, trước khi tách đôi môi mềm mại, tham lam tiến sâu vào trong.
Nó vội đẩy hắn ra, nói trong bực tức, có chút luyến tiếc
– Anh… lừa em.
– Ai bảo em lừa anh trước – hắn cười rồi sán sán lại gần nó, tiếp tục công việc dang dở lúc nãy.
Vừa bước ra khỏi cáp treo, hắn đã thở phào nhẹ nhõm, háo hức nắm tay nó đi tham quan khắp nơi. Tụi nó thả mình vào những trò cảm giác mạnh và thưởng thức những món ăn tại Làng Ẩm thực.
– Thức ăn ở đây ngon quá anh há
– Ừ. – hắn cười – cũng trễ rồi, nên về khách sạn thôi.
– Thôi, em muốn ngắm biển về đêm. – nó ôm lấy cánh tay và tựa đầu vào vai hắn, sau khi tụi nó đã yên vị trên toa cáp treo.
– Cũng được. Nói gì chứ ngắm biển thì anh còn thích hơn em – Vũ cười, hôn lên má nó.
Hai đứa bước sóng đôi dạo quanh bờ biển dài yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, tung bọt biển trắng xóa. Dường như mặt biển đang tái hiện lại một cách sống động bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lánh, và nổi bật nhất chính là vầng trăng tròn vành vạnh tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, huyền ảo. Cả hai ngồi xuống trên bãi cát mịn, Vũ kéo nó ôm sát vào ngực hắn, tưởng chừng như hai nhịp tim đang hòa làm một.
– Anh nhìn xem, em có cảm giác trời và biển như rộng thêm ra đến vô tận. Và gió từ biển thổi vào thật nhẹ nhàng, êm ả, giống như đang vuốt ve chúng ta vậy…
– Sao hôm nay em nói chuyện lãng mạn thế? – hắn phì cười, siết chặt vòng tay mình hơn
– Có gì đâu, tức cảnh sinh tình mà… Phải chi giá mà có mưa nhỉ? Em thích nhất là ngắm cảnh mưa ở biển… – nó cười nhẹ, nhắm mắt tận hưởng mùi hương của biển, bắt đầu cất giọng hát
“If I should stay, I would only be in your way. So I’ll go, but I know I’ll think of your ev’ry step of the way…”
Nó dừng lại, còn hắn thì ngỡ ngàng, không ngờ nó lại hát hay đến vậy.
– Sao em không hát tiếp? – hắn nói trong luyến tiếc.
– Anh biết bài này là bài gì không? – nó hỏi
– I will always love you. – hắn cười toe, cảm thấy hạnh phúc vô cùng
– Em thích nhất là điệp khúc đó… – nó cười thật tươi làm cho tim ai đó xao động rồi hát tiếp
“And I will always love you. I will always love you…”
Vũ thả hồn mình theo giai điệu của bài nhạc, khẽ tựa cằm lên vai nó. Nói sao nhỉ? Giọng hát nó nhẹ nhàng và quyến rũ, dường như cuốn hút tâm hồn hắn vào trong từng câu chữ, và hắn đã hát theo tự lúc nào không biết.
Giọng hát của hai đứa nó vang lên khắp bờ biển vắng lặng, len lỏi vào tiếng sóng dịu êm.
—————————————
Ngày Chủ nhật đẹp trời, những tia nắng ấm áp mời gọi mọi người ra ngoài tận hưởng. Chấn Phong lăn qua lăn lại trên chiếc giường êm ái, gương mặt buồn xo bí xị. Và nguyên nhân của nó là không có ai đến rủ anh đi chơi. Nhỏ Thảo thì về Hà Nội, Kỳ Anh thì đi chơi với Vũ, nhỏ Miên cũng đi chơi với người yêu nhỏ, bỏ lại anh một mình ở nhà.
– Biết rủ ai đi ra ngoài bây giờ? Nằm nhà ngoài chán quá – anh nhăn nhó – sao ai cũng có người yêu hết trơn vậy trời?
Đôi mắt anh bỗng sáng lên, vội chộp lấy cái điện thoại lên bàn.
– Hay là mình rủ Tuấn Kiệt đi chơi nhỉ? Nhưng… nói sao giờ? – anh bắt đầu lúng túng, nửa muốn gọi, nửa không. – thôi, tới nhà cậu ấy rồi tính.
Anh bước ra khỏi giường, đi nhanh vào nhà tắm chuẩn bị, miệng không ngừng huýt sáo.
Đứng trước gương ngắm nghía một hồi, xem chừng ưng ý với bộ dạng của mình, Phong mỉm cười rồi mở cửa bước ra. Chợt một suy nghĩ thoáng qua khiến anh hơi ngượng, “Sao giống gặp người yêu vậy ta?”. Phong lắc đầu, như thể những ý nghĩ sẽ văng ra ngoài, háo hức phóng xe nhanh đến nhà Tuấn Kiệt.
Chuông cửa reo inh ỏi nhưng chẳng thấy động tĩnh gì. Phong ngó ngó vào trong, cửa không khóa.
– Tuấn Kiệt ở nhà một mình mà ta? Cậu ấy ở đâu mà không ra mở cửa nhỉ?
Anh chép miệng rồi mở cửa bước vào, la to
– Tuấn Kiệt, có trộm vào nhà này. Hả? Tuấn Kiệt!
Chấn Phong mở to mắt, vội chạy lại đỡ cậu đang nằm bẹp dưới đất, gương mặt tái xanh.
– Kiệt, tỉnh lại đi, Kiệt! – anh hoảng hốt, vỗ vỗ mặt cậu nhưng không thấy cậu phản ứng.
Không đợi thêm một giây, anh bế thốc cậu lên, chạy ra ngoài nhờ giúp đỡ chở ngay Tuấn Kiệt đến bệnh viện.
Anh xoắn hai tay vào nhau, nóng ruột chờ đợi cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, trong thâm tâm vô thức cầu mong cho cậu không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Phong đi đi lại lại, vẻ lo lắng chiếm lấy hết tâm trí. Một lúc sau, vị bác sĩ bước ra.
– Bác sĩ, cậu ấy có sao không ạ? – Phong nhanh chóng chạy lại, hỏi
– Cậu là người nhà bệnh nhân Nguyễn Tuấn Kiệt phải không?
– Vâng ạ.
– Cậu ấy bị suy nhược cơ thể do làm việc quá sức, lại ăn uống không điều độ. Cậu nên chú ý chăm sóc bệnh nhân cẩn thận hơn, nhắc nhở bệnh nhân ăn uống đầy đủ, điều tiết công việc lại.
– Cảm ơn bác sĩ. – anh thở phào, mỉm cười
– Không có gì.
Tuấn Kiệt cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, cả người mệt mỏi khó chịu.
– Đây là đâu? – cẩu hỏi trong khó nhọc
– Cậu tỉnh rồi hả?
– Phong?
– Ừ. Ông bị ngất xỉu nên tui đưa ông vào bệnh viện. Tui đã nói cậu bao nhiêu lần là có đi làm thêm thì làm, nhưng chú ý giữ gìn sức khỏe rồi mà – anh cằn nhằn
– Tui xin lỗi – “việc gì mình phải xin lỗi Phong nhỉ?”
– Tui có ý này – anh mỉm cười – hay là tui sẽ chở cậu đi làm rồi chở cậu về, xem cậu ăn uống thế nào. Chịu không?
– Thôi – cậu xua tay – làm vậy ngại lắm. Tự nhiên phiền ông vậy?
– Không có gì ngại hết. Tui rất phục những người tự làm tự học như cậu, coi như vậy là giúp đỡ cậu đi. Bạn bè có gì phải ngại? – anh thuyết phục – không nói nữa. Quyết định vậy đi.
– Nhưng… – Kiệt gãi đầu, bắt gặp ánh mắt cương quyết của anh nên cũng xuôi xuôi – thôi được, cảm ơn anh. Ơ, lộn, ông.
Phong phì cười
– Anh cũng đâu có sao? Tui lớn hơn cậu 1 tuổi mà.
– Yah, vậy ra là anh ở lại lớp à? – cậu trêu chọc
– Không, vì lúc trước, tui không có được đi học… – giọng anh hơi chùng xuống, đôi mắt thoáng buồn.
– Tui xin lỗi. Tự nhiên lại hỏi chuyện này – cậu lúng túng gãi đầu
– Không sao… – anh mỉm cười – thôi, hôm nay tui chở cậu đi ăn, bù lại mấy ngày trước ăn uống kham khổ.
– Không được – Kiệt lắc đầu – tui còn phải đi làm nữa.
– Nghỉ làm một bữa đi. Đâu có chết ai
– Chỗ làm của tui khó lắm. Nghỉ một buổi là trừ lương… – cậu thở dài buồn xo
– Hệ thống nhà hàng SP phải không? – anh nhướng mày hỏi
– Ừ.
– Vậy đợi tui một lát – anh nháy mắt, bấm bấm số điện thoại rồi gọi.
– Alo? Tôi có thể mượn nhân viên ông một ngày được không?
-…………….
– Nguyễn Tuấn Kiệt.
-……………..
– OK. Cảm ơn nhé. – anh cười hài lòng, quay sang Kiệt, đưa điện thoại cho cậu nghe.
– Vâng, cháu đây ạ – Kiệt rụt rè.
-………………..
– Dạ, cháu cảm ơn. Vậy…. – cậu gãi đầu – cháu có bị trừ lương không ạ?
-……………
– Cảm ơn ông rất nhiều – cậu sung sướng, cười rạng rỡ, vô tình bắn một phát chí mạng vào tim ai đó.
– Cảm ơn anh nha, bộ anh có quen với chú Khoa quản lý à? – cậu đưa điện thoại lại cho anh, hỏi
– Ừ, có quen chút chút – anh cười. – giờ thì đi với tui. Hôm nay phải ăn xả láng đó nha.
– Xả láng gì? Tui không có nhiều tiền – Kiệt nhăn mặt
– Tui rủ cậu thì tui đãi, đừng có lo – anh thở phào, vỗ ngực tự tin. “Tưởng chuyện gì…”
– Anh nói đó nha – cậu cười gian – tui ăn nhiều quá đừng có trách.
– Tui đã nói tui đãi mà. Mà cậu có ăn nhiều thì cũng không nhiều bằng một người… – bỗng chốc anh tưởng tượng lại cảnh nhỏ Miên ăn mà không khỏi rùng mình
– Lớp trưởng phải không? – cậu gật gù đồng tình – công nhận là Mộc Miên ăn khỏe thật. Nhớ lại lần cắm trại, cậu ấy một mình ăn hết 3,4 phần cơm của người ta… Tui giơ hai tay xin hàng luôn.
Cả hai phì cười. Cùng lúc đó…
– Hắt xì…. – nhỏ dụi dụi mũi
– Bệnh rồi hả? – Huy Vũ lo lắng
– Không sao đâu anh, chắc tại có ai nhắc em chứ gì – nhỏ khịt mũi cười toe
Phong và cậu giờ đã yên vị trên chiếc xe máy.
– Cậu có muốn ăn ở SP không?
– Hả? Thôi, ở đó là nhà hàng cao cấp, mắc lắm – cậu lắc đầu
– Thì vậy tui mới đãi cậu. Đi đi, đừng có lo. Ôm tui cho chắc đó.
– Gì? Tại sao lại phải ôm… aaaaaaaaa – chưa kịp nói hết câu, Kiệt đã ôm ghì lấy anh – trời ơi, chạy xe gì như ma đuổi vậy?
– Vậy thì cậu mới ôm tui chứ – anh cười nhẹ, mặt đỏ bừng. Và người phía sau cũng có tình trạng tương tự.
Cả hai đều nghĩ “phù, cũng may là anh/cậu ấy không thấy mặt mình lúc này”.
– Tới nơi rồi. Còn định ôm tui nữa à? – anh châm chọc.
– Hứ, ai thèm ôm – cậu ngượng chín mặt, gắt – ai biểu anh chạy nhanh quá chi.
– Thôi, chọc cậu có một chút đã giận rồi – anh mỉm cười – xin lỗi…
– Vậy còn nghe được – cậu nghênh mặt rồi đi vào trong.
– Ủa, Kiệt, lúc nãy tôi nói cậu nghỉ đi mà – quản lý Khoa ngạc nhiên
– Cậu ấy đến đây ăn uống, chứ không phải làm việc – anh cười, kéo cậu ngồi vào bàn.
– Cậu ăn gì?
– Không biết. – cậu lúng túng. Những anh chị làm chung đang nhìn cậu chằm chằm, ngưỡng mộ có, ganh tị có, xì xầm bàn tán đủ thứ. Cậu nghiến qua kẽ răng – tự dưng dẫn tui đến đây chi, anh có thấy là người ta đang bàn tán về tui không? Tui ghét điều đó.
– Kệ người ta đi, cậu sống cho mình chứ đâu có sống cho miệng đời? – anh thản nhiên, dán mắt vào cái menu, kêu phục vụ đến và gọi món.
– Anh gọi chi nhiều vậy? Sao ăn hết? – cậu nhăn mặt
– Không ăn hết thì mang về cho cậu – anh nhún vai mỉm cười – thả lỏng đi, không có gì đâu.
Cậu thở phù phù mấy cái rồi đứng dậy
– Tui đi vệ sinh đây.
– Cứ tự nhiên.
Chấn Phong nhịp nhịp ngón tay chờ đợi.
– Làm gì mà đi lâu vậy nhỉ? – anh chặc lưỡi, sốt ruột. – không lẽ cậu ấy xỉu nữa?
Anh lo lắng, đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.
– Mày cũng chỉ là thằng điếm đầu đường xó chợ, đi bán thân cho thằng nhà giàu, giờ tính lên mặt với tụi tao hả? – anh nghe thấy giọng nói ồm ồm, tiếp sau đó là tiếng cười đầy khả ố.
– Câm miệng đi, tụi mày biết cái gì mà nói! – hình như là tiếng hét của cậu.
– Mấy người làm gì cậu ấy vậy? – Chấn Phong tiếng đến, trừng mắt nhìn hai thanh niên mặc đồng phục nhân viên của SP đang kẹp chặt hai tay cậu. Đột nhiên anh cảm thấy khó chịu, bụng nhộn nhạo không yên.
Cả hai lúng túng nhìn anh, cúi gằm mặt không đáp. Tuấn Kiệt giằng mạnh thoát ra khỏi gọng kìm, chạy về đứng phía sau anh. Phong khẽ nói qua tai cậu. “Tui xin lỗi…”. Tuấn Kiệt mỉm cười yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, lắc đầu không nói gì. Bỗng có ai đó bước ra, nhìn anh chằm chằm, khẽ nhếch mép:
– Tao đang muốn xem cảnh một thằng điếm bị hãm hiếp sẽ như thế nào… Bày đặt giả vờ thanh cao – tên đó nhổ vào mặt cậu – lúc đầu tao còn tưởng mày trong sáng thật, ai ngờ đi bán thân cho thằng khác hưởng sung sướng.
– Cậu là ai mà dám lớn tiếng ở đây vậy? – anh nhướng mày hỏi
– Tao là ai à? – tên kia cười khẩy – tao là Dương, con trai giám đốc chuỗi nhà hàng SP chi nhánh miền Nam. Sao, thấy sợ chưa cưng, khôn hồn thì cút ra khỏi đây!
– Vậy sao? Người cút ra khỏi đây chính là cậu đó – anh cười, ánh mắt sắc lạnh áp đảo người đối diện.
– Mày là ai mà dám lớn lối ở đây? – Dương quát lên – tụi bây, đập nó một trận cho tao!
– Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là cậu đang lăng mạ người khác một cách quá quắt. Cho dù cậu là con của ai đi chăng nữa, tôi đểu xử cậu như nhau – anh nhếch môi, sát khí tỏa ra khắp căn phòng.
– Đúng vậy – một giọng nói khác nhẹ nhàng phá tan đi bầu không khí căng thẳng. – nếu tôi là người ngăn cản chuyện này thì sao?
– Kỳ Anh? Anh nhớ là… – anh ngạc nhiên, định nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Nó đưa ngón tay lên miệng, nháy mắt với anh.
– Anh Phong. Tuấn Kiệt, cho tui xin lỗi nhé. – nó mỉm cười, đôi mắt se lại, ánh lên tia nhìn đầy uy lực làm cho Dương bất giác phải rùng mình – tôi, Trương Kỳ Anh, có đủ quyền lực để đuổi các người ra khỏi đây không?
– Cậu…
– Hai người – nó đưa mắt nhìn về phía hai tên phục vụ – dọn đồ đi ra khỏi đây ngay. Tôi sẽ đảm bảo 100% các anh phải về quê cày ruộng, từ đây trở về sau chẳng có chỗ nào dám nhận các anh đâu. Còn anh – nó quay sang Dương – tốt nhất anh nên về nói với cha của mình. Nếu còn dung túng cho hành vi của anh để tôi phát hiện một lần nữa… Thì hậu quả thế nào, anh cũng biết rồi chứ? Tôi có thể nhắm mắt làm ngơ một số chuyện, nhưng đừng để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. Đi đi.
Cả ba mặt mày xanh như tàu lá, gục đầu bước ra ngoài. Kẻ hậm hực nhất chính là Dương, nhưng hắn không thể làm gì được, nếu như còn muốn yên ổn.
– Xin lỗi hai người nhiều lắm. Đáng lẽ em phải giải quyết chuyện này sớm hơn – nó cúi đầu hối lỗi. – ông không sao chứ Kiệt?
– Không, không sao – cậu lắc đầu, mặc dù vẫn còn rất hoảng sợ. – đám người này làm phiền tui suốt, hôm nay vì đi chung với Phong nên mới sinh ghen tị…
– Cậu không sao là ổn rồi – Phong nhìn cậu, lo lắng – tui xin lỗi. Tại tui rủ cậu đến đây mới sinh chuyện.
Anh ôm chặt lấy cậu, thầm tự trách mình.
Kiệt thở nhẹ, để cho hơi ấm, mùi hương của anh xoa dịu chính mình, sự sợ hãi không còn, thay vào đó là cảm giác được bảo vệ. Tuấn Kiệt nhận ra, kể từ khi gặp được anh, cảm xúc của cậu lại bị xáo trộn. Lúc đầu, những lời anh nói rất giống người đó nên cậu muốn đến gần, cố níu giữ những kỉ niệm xưa. Nhưng càng tiếp xúc, cậu lại thấy tính cách của anh chẳng giống người đó chút nào. Anh hay đỏ mặt lúng túng, hay ngượng, luôn vui vẻ, còn người đó thì trầm mặc, ít nói, vẻ ngoài phủ lấy lớp băng đá lạnh lẽo. Khi cậu đi làm thêm, anh cũng là người quan tâm, lo lắng cho cậu nhất. Cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng, dường như khoảng cách giữa cậu và anh xích lại gần thêm, và cậu, ngày qua ngày lại nhen nhóm ý định được ở gần anh thêm chút nữa. Anh như một cơn gió mùa xuân xoa dịu trái tim mệt mỏi của cậu, nụ cười đó, ánh mắt ấm áp đó, tự bao giờ đã đi sâu vào tâm trí cậu. Giờ, cậu lại phát hiện ra, một bộ mặt mới của anh, lạnh lùng và tàn nhẫn. Kiệt cảm thấy hoang mang, lỡ như một ngày nào đó anh nhìn cậu với anh mắt đó thì sao?
– Tuấn Kiệt, sao tự dưng thẫn thờ vậy? – anh hơi hoảng, sợ cú sốc vừa rồi ảnh hưởng đến tinh thần cậu
– À – Kiệt dường như sực tỉnh – không, không có gì đâu. Chỉ là tui nghĩ bâng quơ thôi. Cảm ơn anh.
Kỳ Anh mỉm cười hài lòng nhìn hai người họ. Chợt nó lên tiếng, ánh mắt trêu chọc hướng về phía anh
– Xem ra, tui không nên đến đây… Tuấn Kiệt đã có người bảo vệ rồi… Chẹp, nói sao ta, anh hùng cứu mỹ nhân… Em không làm kỳ đà cản mũi nữa đâu… Hai người cứ tự nhiên hen.
Nó cười khúc khích rời khỏi đó, mặc cho hai người kia đỏ mặt ngượng ngùng.
– Ớm… thôi mình ra ăn rồi còn đi chơi nữa – cậu nói, phá ngang giây phút ngượng ngùng
– Ừ… – anh gãi đầu, nắm tay cậu bước ra ngoài.
——————————————–
– Cho tôi gặp giám đốc Trần
– Xin hỏi ai đang gọi ạ?
– Chị cứ nói là Kỳ Anh muốn gặp ông ấy.
– Vâng, xin đợi một lát.
– Có chuyện gì vậy Kỳ Anh? – giọng một người đàn ông vang lên, pha lẫn chút lo lắng
– Cháu vừa ghé ngang qua một nhà hàng SP, và thấy những điều không nên thấy… – nó nhếch mép cười – cháu chỉ muốn thông báo cho chú biết để giải quyết cho hợp lý thôi. Sắp tới tập đoàn SP có một đợt kiểm tra thanh lọc các cấp lãnh đạo, tạo cơ hội thăng tiến cũng như loại trừ các thành-phần-không-tốt của tập đoàn, chú biết chứ?
– À… chú biết rồi, cảm ơn cháu chú sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa – toát mồ hôi lạnh.
– Cảm ơn chú – nó gật đầu hài lòng, gác máy.
Người ở đầu dây bên kia lập tức nổi trận lôi đình, gọi ngay một cuộc điện thoại đến thằng con quý tử.
– Mày bôi tro trát trâu lên mặt cha mày rồi đó nghe chưa? Khôn hồn thì yên phận, nếu không thì tao cũng không giữ nổi cái chức giám đốc này đâu! Lúc đó thì cả nhà ra đường mà sống!
——————————————-
Cả ngày, Phong và cậu làm đủ thứ việc: đi ăn kem, dạo mát, tô tượng, vô công viên giải trí rồi lại đi ăn. Hai người nhong nhong đi chơi với nhau đến tối anh mới chịu chở cậu về.
– Anh tô tượng xấu hoắc – cậu cầm bức tượng trên tay, lè lưỡi trêu chọc
– Cậu cũng đâu có tôi đẹp được hơn gì tui – anh cũng cãi lại
– Xí, anh xem, tui tô có mảng đàng hoàng, ai như anh, tô gì mà cái mặt dính màu còn nhiều hơn bức tượng – cậu cười lớn làm anh ngượng chín cả mặt (thằng này tô đẳng cấp thật)
– Đâu có bằng cái người đi nhà Ma mà la còn hơn mấy đứa con nít? – Phong cũng không vừa
– Anh nói ai đó? – cậu chợt rùng mình nhớ lại lúc nãy
– Hì, mấy con đó mà cũng sợ nữa… Xí hổ quá đi… – anh tiếp tục chọc. – aaa. Đau…. Chơi gì chơi nhéo, không thấy tui đang chạy xe hả?
– Hehe, cho đáng đời ai biểu chọc tui chi? – câu che miệng cười khoái trá
– Ai chọc tui trước?
– Thôi, không cãi với anh nữa. – cậu mỉm cười – cảm ơn anh nhiều lắm. Lâu rồi tui không có đi chơi vui đến vậy.
– Không có gì đâu – anh cười nhẹ – cậu vui là được rồi.
Xe dừng lại trước nhà cậu. Tuấn Kiệt cười thật tươi
– Dù sao cũng cảm ơn anh. Ngủ ngon.
Cậu vừa quay mặt lại bước vô nhà thì Phong nắm lấy tay cậu, kéo về phía mình.
– Hả? Anh làm trò gì vậy? – cậu ngượng ngùng, giãy nãy.
– Tui… – anh lúng túng, nhắm mắt lại, hít thở mạnh rồi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu thủy tinh – tui…yêu cậu.
Kiệt mở to mắt, vội giằng ra khỏi vòng tay anh làm Phong cảm thấy hụt hẫng, nhưng vẫn nhìn cậu chằm chằm, chờ đợi.
– Anh… anh vừa nói gì?
– Tui nói là tui yêu cậu. Anh yêu em. – anh lặp lại lần nữa, kiên quyết hơn, mạnh mẽ hơn. Bàn tay anh khẽ siết chặt tay cậu.
– Tui… anh… – cậu lắp bắp. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh khiến cậu không thể theo kịp. Cậu yêu anh, cậu biết nhưng khi nghe chính miệng anh nói yêu cậu, cậu không khỏi ngỡ ngàng, tình yêu của mình được đáp lại.
– Anh biết, em sẽ rất bối rối, khó xử, nhưng anh yêu em, và anh không thể giấu mãi cảm xúc của mình được. – anh thở dài, đôi mắt nâu tối buồn bã – em có thể xa lánh anh, có thể nói anh biến thái, nhưng anh vẫn yêu em. Chuyện lúc sáng đã làm anh nhận ra em quan trọng thế nào với anh. Anh đã rất sợ, và anh không muốn mình im lặng mãi. Dù em có chấp nhận hay không, anh sẽ bảo vệ em như những gì anh đã làm từ trước đến nay.
– Em cũng yêu anh – cậu mỉm cười. Tới lượt anh ngạc nhiên tột độ, không tin những gì mình vừa nghe thấy
– Em… em nói sao?
– Em… yêu anh – cậu nói lại lần nữa, khuôn mặt đỏ lựng lên
Anh sung sướng nhảy khỏi xe, ôm lấy cậu xoay mòng mòng. Niềm sung sướng này khiến anh muốn la lên thật to, nhưng sợ làm phiền những người xung quanh nên anh mới kiềm lại được (cũng không mất hết lý trí).
– Chóng mặt… dừng lại đi – cậu cảm thấy hoa mắt
– Ơ, anh xin lỗi – anh lúng túng gãi đầu – tại anh vui quá.
Kiệt phì cười. Ánh mắt hai người chạm nhau, trao cho nhau tình cảm chất chứa tận đáy lòng. Môi chạm môi. Cậu nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn ngọt ngào của anh, thấy mình như sống lại lần nữa với cảm giác yêu thương. Hai người trao cho nhau nụ hôn bất tận, ngọt ngào, đê mê…
——————————————
Thanh Vân choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. “Thì ra chỉ là một giấc mơ…” Bà vuốt ngực, điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Cơn ác mộng đó đã từ lâu đi vào quên lãng và hôm nay như trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Gương mặt xinh đẹp trở nên đau đớn, nước mắt cứ thế tuôn ra như suối. Bà đã tìm kiếm suốt nhiều năm và trở về chỉ với con số 0. Không manh mối, không tin tức. Bà đã cố quên, nhưng không được. Nỗi đau đó cứ âm ỉ đốt cháy ruột gan của bà từng ngày, từng ngày một. Và hi vọng, dù biết rằng rất mong manh, nhưng với bà, đó là tất cả… Trong ký ức ngày càng mờ nhạt theo thời gian, bà chỉ nhớ như in một dấu hiệu, dấu hiệu duy nhất để bà tìm thấy…
– Minh Quân… con đang ở đâu?
Tiếng thở dài nặng nề hòa vào bóng đêm cô tịch. Mọi thứ dường như chìm vào bức màn tối tăm, không thể nhận biết được rõ ràng.