Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 19
Chap 5: Đâu là sự thật?
Hãy theo chân Kỳ Anh để được nghe một câu chuyện khác…
– Chú Tâm, đã tới nhà chưa?
– Kỳ Anh, con đã hỏi chú mấy lần rồi đó – Thanh Yến quay sang, nhìn thấy gương mặt tĩnh lặng của nó, hai tay nắm chặt lại, mồ hôi rịn ra từ bao giờ, mặc dù bên trong xe máy lạnh hoạt động hết công suất. – con đừng quá lo lắng
– Con đâu có sao – nó nở nụ cười khó khăn. – nhưng mẹ này, mẹ có chắc…
– Chắc – cô gật đầu, ánh mắt buồn rười rượi hướng về vô định.
– Con thật không hiểu nổi anh ấy nghĩ gì nữa? – nó thở dài.
Thanh Yến nhận ra sự kì lạ trong cách xưng hô của nó nhưng cũng không nói gì. Việc đó hiện giờ chẳng còn quan trọng nữa.
– Nếu có việc như vậy thì phải nói cho con biết chứ, tại sao lại giấu, không lẽ Vũ không tin tưởng con sao? – Kỳ Anh mím môi, nước mắt vô tình rơi ra.
– Kỳ Anh, con khóc à? – cô lo lắng, trong lòng rối bời, khó xử, không biết nên làm thế nào.
– Dạ, đâu có đâu? – nó lắc lắc đầu, cảm thấy má mình ươn ướt rồi mỉm cười.
– Con có ổn không vậy?
– Không. Con ổn. – nó thở nhẹ, đôi mắt đen thăm thẳm, tối đến mức chẳng có tia sáng nào có thể lọt vào.
Cô yên lặng nhìn gương mặt không chút biến đổi của nó, kể từ khi cô báo cho Kỳ Anh biết chuyện, nó chỉ im lặng, không nói lời nào, không gấp gáp, hối thúc, nó vẫn điềm tĩnh và từ tốn như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có lúc nãy, cô mới thấy tâm hồn nó dậy sóng. Thanh Yến lắc đầu, thở dài thườn thượt. “Đến bao giờ, con mới chịu để cho chúng ta biết cảm xúc thực sự của con là gì? Ngay cả mẹ, con cũng không tin tưởng sao?”
Flashback
– Kỳ Anh! – Thanh Yến vội mở cửa, vẻ mặt hốt hoảng
– Có chuyện gì vậy mẹ? – nó nhíu mày, nét lo lắng hiện rõ trong đáy mắt – sao mẹ vội vã thế?
– Không hay rồi. Chị Vân mới gọi điện cho mẹ biết, ba của Uy Vũ vừa được chẩn đoán là mắc bệnh tim.
– Thế chú Phương đã biết chưa?
– Rồi. – cô gật đầu – Bác sĩ bảo phải nhanh chóng tiến hành phẩu thuật ghép tim may ra sẽ có hi vọng sống. Tình hình cấp bách nên… – Thanh Yến ngập ngừng, giọng run run
– Nên sao ạ? – nó hỏi, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh trên nét mặt, mặc dù sự lo sợ đang dần nuốt gọn lấy nó.
– Uy Vũ… đã quyết định hiến tim của mình cho Phương. – cô ấp úng, tim đau nhói.
Nó mở to mắt ra hơn một chút, rồi trở lại bình thường.
– Vâng. Con biết rồi. À, con sực nhớ có việc phải làm, con đi đây một chút ạ. – Kỳ Anh mỉm cười rồi nhẹ nhàng rời khỏi đó.
Thanh Yến im lặng dõi theo từng bước đi của nó, khẽ lắc đầu thở dài. Mọi suy đoán trong đầu cô đều không xảy ra…
———————————–
– Tìm nhanh cho tôi ở tất cả các bệnh viện thành phố bệnh nhân Nguyễn Thanh Phương bị bệnh tim, người thân của anh ta là Vương Khôi Vĩ và Vương Uy Vũ. – giọng nó đều đều lạnh tanh.
Nó gác máy, ngã đầu ra ghế chờ đợi. Điện thoại reo ngay sau đó.
– Tôi đây. Đã có đầy đủ thông tin chưa?
-…………………
– Tốt. Gửi ngay qua đây cho tôi. Nhớ, không được nói chuyện này với một ai.
-………………
Kỳ Anh mở máy tính, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
– Có rồi.
Nó mỉm cười và bắt đầu thực hiện cuộc gọi tiếp theo.
——————————————
Thanh Yến dạo quanh khu vườn quanh nhà, mặc dù cô chẳng còn tâm trí nào để ngắm nhìn những bông hoa đua nhau khoe sắc. Cả ngày hôm nay cô chẳng gặp được nó lần nào, dường như nó đang bận giải quyết cho xong việc để về cho kịp chuyến bay ngày mai.
– Kỳ Anh, con không mảy may lo lắng gì sao? Rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy?
Cô thở dài rồi bước vào trong nhà. Ngoài vườn cũng chẳng giúp tâm trạng cô khá hơn.
—————————————
– Alo, mày hả?
– Ủa, Kỳ Anh, nhớ mày quá à… Mai về rồi phải không? Gọi tao có chuyện gì, nhớ tao quá hả?
– Tuần nay mày có qua nhà Vũ không?
– Vũ nào?
– Uy Vũ ấy.
– À, tuần nay tao đi với anh Vũ, sao vậy mày?
– Mày không nghe Uy Vũ nói gì sao?
– Không. Sao vậy? – giọng nhỏ lo lắng.
– Không có gì đâu – nó mỉm cười – tại tao nhớ cậu ấy quá…
– Xời. Sao mày nhớ nó mà không nhớ tao? Mê trai bỏ bạn hả? – nhỏ nguýt dài
– Đâu dám. Thôi, mày có đi chơi với anh Vũ thì đi đi. Tao không làm kỳ đà nữa.
– Ủa, sao mày biết hay vậy? Tao đi chơi đây. Bye mày – Mộc Miên cười thành tiếng
– Ừ, đi chơi vui vẻ há, tao cúp máy đây.
Nó gác máy, thở dài, nét đau đớn thay thế cho sự tĩnh lặng thường ngày.
– Vũ…tại sao anh lại quyết định mà không bàn với em? Anh không tin tưởng em sao?
Từng giọt nước trong suốt nóng ấm rời khỏi đôi mắt đen láy. Hãy để nó yếu đuối lần này, chỉ lần này nữa thôi… Nó gục đầu vào tay mình, khóc trong yên lặng. Không một tiếng động nào phát ra, trong căn phòng tối om, tĩnh mịch.
End Flashback
——————————————–
Trở về thực tại…
– Kỳ Anh… em…ông về rồi à? – Vũ ngạc nhiên, tim đập thật mạnh như muốn phá tan cả lồng ngực. Chưa có điều gì làm hắn sợ hãi thế này. Hình như nó đã nghe được mọi người đang nói gì.
– Vũ quyết định mình không thể bàn cho tui biết sao? – Kỳ Anh tiếp tục, điềm tĩnh xoáy sâu ánh nhìn của nó vào đôi mắt nâu tối đang lúng túng.
– Xin lỗi… – hắn cúi mặt – Vũ sợ, nếu nói ra Kỳ Anh sẽ không đồng ý.
– Đương nhiên tui sẽ không đồng ý rồi. – nó gắt, nước mắt cứ thế rơi ra, mặc cho nó cố kiềm giữ thế nào cũng không được. – ông định để tui sống một mình sao? Thật là ích kỉ! Ông không hề nghĩ đến cảm nhận của tui…
Hắn vội bước đến, lau những giọt nước mắt của nó, lòng quặng lên nỗi đau thắt cả ruột gan.
– Đừng khóc… Đừng khóc mà… Anh xin lỗi…
Nó đầm bình bịch vào ngực hắn, trút hết mọi cảm xúc ra ngoài. Nó đã dặn lòng khi gặp hắn phải thật bình tĩnh, nhưng không làm được. Nó thật kém cỏi!
– Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao anh lại có ý nghĩ muốn rời bỏ tui?
– Vậy giờ anh phải làm sao? Không lẽ để cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn sao? – hắn đau khổ thốt lên từng lời, đôi mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn đắng.
– Sao anh không bàn với tui? Đáng lẽ anh phải nói cho tui biết chứ? Anh không tin tưởng tui sao? – nó khóc rấm rứt, buông thõng tay xuống
– Anh rất yêu, rất yêu em… Sao anh có thể để cho em bận lòng được chứ? – hắn cười hiền, ôm nó vào lòng.
– Anh không được nghĩ vậy… Chuyện này đâu thể giấu tui mãi được… Y học tiến bộ, có thể ghép tim nhân tạo mà…
– Hóa ra, em đã biết tất cả rồi sao? – hắn ngạc nhiên
– Ừ. Tui đã sắp xếp hết rồi. Giờ chỉ cần gặp ba anh đưa chú Phương sang Anh để tiến hành phẩu thuật nữa là xong…
– Hả? Em nói gì vậy? – hắn ngơ ngác, mặt ngu ra không hiểu
– Thời gian không còn nhiều đâu – nó ngước mặt lên nhìn hắn – tui đã đặt vé máy bay sang đó rồi. Chúng ta sẽ đưa chú ấy qua đó ngay. Không thể để kéo dài hơn.
– Ba anh vẫn rất khỏe mạnh mà – hắn chau mày
– Gì? – nó nhăn mặt, yên lặng một hồi rồi mỉm cười, điềm tĩnh hỏi hắn – Vậy câu nói “biết tất cả” của anh là sao?
– Anh tưởng là em biết em bị bệnh tim rồi chứ. Không lẽ… em vẫn chưa biết? – Vũ hốt hoảng, vội bịt miệng mình lại.
Nó rời khỏi vòng tay hắn, quan sát vẻ mặt của mọi người và dừng lại trước người mà nó không muốn gặp nhất: Hoàng Thiên. Kỳ Anh nhếch mép, đôi mắt sắc lẻm đầy đe dọa.
– Ra vậy… Thì ra là dì, mẹ và ông kết hợp với nhau lừa con và Vũ. Chắc chắn kế hoạch này là của ông phải không, Hoàng Thiên?
– Hả? Bị lừa? – Vũ trợn mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe
– Anh có biết em đã nghe được điều gì không? – nó quay sang hắn, cười tươi rói – mẹ em bảo ba anh nhập viện vì bệnh tim. Anh thì muốn hiến tim cho ba, do thời gian quá cấp bách.
Uy Vũ dở khóc dở cười về chuyện nó vừa nói.
– Cô Vân, tại sao lại có chuyện thế này ạ? – hắn nhăn nhó – cô làm con chết khiếp.
– Mẹ, tại sao mẹ lừa con chứ? – nó giãy nãy nhìn về phía Thanh Yến.
– Hai người đó đều làm theo kế hoạch của ta. – Hoàng Thiên điềm nhiên trả lời.
Hắn và nó đồng loạt ném tia nhìn tức giận về phía ông.
– Khoan đã. – Thanh Vân mỉm cười – Hoàng Thiên chỉ muốn kiểm tra tình cảm của các con thôi. Ta và Thanh Yến cũng đồng ý điều đó. Đâu thể nào giao Kỳ Anh lại cho Uy Vũ một cách dễ dàng được, phải không?
– Bộ con không đáng tin sao? – hắn khổ sở
– Không, ta thấy rõ tình cảm của các con từ sự việc lần trước kia, chỉ là muốn chắc chắn lại lần nữa thôi. Tình yêu mà không trải qua những thử thách thì làm sao bền bỉ được? – bà nhẹ nhàng giải thích – Kỳ Anh này, con cũng nên cảm ơn ông ấy đi, nếu không thì con đâu biết thằng Vũ vì con mà hi sinh cả bản thân?
Nó mỉm cười, hắn siết chặt lấy tay nó, hạnh phúc. Dù sao thì mọi chuyện cũng chỉ là giả, tất cả diễn ra như một cơn ác mộng, và khi giật mình thức giấc, tình yêu của tụi nó lại càng nồng đậm hơn…
– Xong việc rồi. Tôi cũng đã thấy được con mình hạnh phúc với người yêu nó thực sự. Tạm biệt – Hoàng Thiên khẽ cười, dợm bước bỏ đi
– Khoan đã…
Ông dừng lại nhưng không quay mặt về phía nó
– Cảm ơn ba…
Hoàng Thiên mở to mắt ngạc nhiên, và càng ngạc nhiên hơn khi ông cảm nhận được vòng tay ấm áp của nó từ phía sau. Đầu nó tựa nhẹ vào lưng ông.
– Con cảm ơn ba rất nhiều…
Ông quay sang nó, giọng run run, nước mắt rưng rưng.
– Con tha thứ cho ba chứ?
Nó thở dài, vẻ tiếc rẻ
– Con cũng muốn giận tiếp lắm… nhưng không được. Ba đã vì con mà suy nghĩ ra thử thách lần này…làm sao có thể giận được?
– Ba cảm ơn con… – ông ôm chầm lấy nó, bờ vai run lên
– Tạm thời con vẫn chưa quen với việc này, nên…
– Ba biết mà… Chỉ cần con đồng ý tha thứ cho ba, ba đã vui lắm rồi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai cha con nó làm lành với nhau, mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng thì mọi gút mắt cũng đã được tháo gỡ. Thanh Vân khẽ thở dài, ánh mắt thoáng nỗi xót xa. “Đến khi nào ta mới có được cảm giác đó…” Ảo vọng…
– Để ăn mừng cho chuyện này… Chúng ta mở tiệc đi. He he, lâu lắm rồi con không ăn món Kỳ Anh nấu… – một giọng nói nữa vang lên khiến mọi người giật thót, trố mắt nhìn.
– Mộc Miên? – hắn giật mình – Sao mày như ma vậy? Xuất hiện lần nào cũng bất chợt.
– Ma cái gì mà ma? – nhỏ bĩu môi – tao chỉ đứng ở 1 chỗ nào đó quan sát mọi chuyện thôi…
Nhỏ mím môi cố không để tiếng cười thoát ra.
– ~Thời gian không còn nhiều đâu…~ – nhỏ nhại lại lời nó nói lúc nãy
– Vậy là mày biết rõ mọi chuyện? – Kỳ Anh nhướng mày
– Sao không? – Mộc Miên hất mặt tự tin – tao mà sao không biết được…
– Mày.đi.chết.đi. – nó la làng rối phóng như bay cố tóm lấy nhỏ – Đứng lại!
– Đứng lại để mày bằm tao thành trăm mảnh à? Tao đâu có ngu? – nhỏ ngoáy đầu lại thè lưỡi trêu chọc.
Hắn phì cười. Lần đầu tiên, à không, lần thứ hai hắn thấy nó và nhỏ chơi trò rượt đuổi. Thời gian trôi nhanh quá, mới đây là sáu năm rồi nhỉ?
———————————————-
Kỳ Anh mỉm cười, dựa sát vào ngực hắn, cảm nhận hơi ấm tưởng chừng như đã lâu ngày không được tận hưởng, hơi thở hắn dịu dàng phả vào tai, cả người nó ngày càng rúc sâu vào vòng tay hắn. Vũ mỉm cười, hôn nhẹ lên má nó, tựa cằm lên đôi vai nhỏ nhắn.
– Em có biết anh đã sợ thế nào khi nghe tin em bị bệnh tim không? – hắn thở mạnh, ánh mắt tràn ngập nỗi hoang mang – anh đã nghĩ rằng em sẽ không sống được…
– Đó là lý do vì sao anh muốn hiến tim mình cho em đấy hả? – nó hỏi, nở nụ cười hạnh phúc
– Ừ. Với anh thì đó là cách duy nhất mà anh có thể nghĩ ra…
– Ngốc à, em sẽ không bao giờ muốn rời xa anh. Không chỉ mình anh biết sợ đâu, nghe mẹ nói anh sắp hiến tim cho ba anh mà em muốn chạy về đây ngay để ngăn anh lại. – nó mím môi – Lúc đó anh biết em cảm thấy thế nào không? Em giận anh lắm… Anh đã không cho em biết chuyện. Chúng ta có thể bàn cùng nhau để tìm cách giải quyết. Anh đó, sau này không được giấu em chuyện gì nữa nha… – giọng nó nhẹ nhàng, pha lẫn chút trách móc.
– Nhưng… – hắn lúng túng, trả lời thành thật – anh sợ nhìn thấy em buồn. Anh chỉ muốn Kỳ Anh của anh vui vẻ thôi…
– Làm sao em có thể vui khi anh đang bận lòng được chứ? – nó nhăn mặt – nếu như em còn biết anh giấu em chuyện gì thì đừng nhìn mặt em nữa. – Kỳ Anh nghiêm giọng đe dọa. Và hắn biết rằng, khi nó nói với cái giọng đó thì có cho vàng hắn cũng không dám lặp lại lần nữa.
– Ừ, anh biết rồi. Xin lỗi mà… – anh nũng nịu, dụi đầu vào cổ nó
– Tụi bây ngồi cả buổi như thế không thấy chán à? – cái giọng oanh vàng này không thể lẫn vào đâu được.
– Không. – hai đứa nó trả lời đồng thanh rồi nhìn nhau cười tươi (mùi mẫn quá rồi… làm tui ganh tị ghê)
– Ọe. – nhỏ làm động tác ói lên ói xuống – tụi bây làm thấy gớm quá. Ôm ấp nhau suốt vậy… – Mộc Miên cười gian xảo (bật mí riêng: hình như phía sau còn có cái đuôi hình mũi tên ngoe nguẩy. Chẹp) – …tụi bây làm chuyện đó chưa?
Nó ngó lơ đi chỗ khác, mặt cả hai hơi ửng lên. Hắn trả lời, vẻ lúng túng như gà mắc tóc
– Chuyện… chuyện đó là chuyện gì? (giả nai)
– Còn vờ vĩnh nữa hả? – Mộc Miên chống nạnh – khai mau.
– Đâu có làm gì đâu – hắn gãi gãi đầu – chỉ ôm và hôn thôi. A, đau…
Vũ nhăn nhó nhìn nó. Kỳ Anh nói qua kẽ răng
– Ai biểu anh nói với nó hết trơn vậy?
– Hả? Ơ…
Nhỏ lăn ra đất cười sằng sặc. Không ngờ Vũ của nhỏ lại dễ thương ghê.
– Mày…dễ thương quá thể đó Vũ… – nhỏ nói được một câu và tiếp tục cười làm hắn chín mặt.
– Thấy chưa? Giờ thì ai có khả năng làm nó nín cười được? – nó vùng vằng trong vòng tay hắn.
– Xin lỗi mà… Tại… – lại gãi đầu.
Chuông điện thoại của nhỏ reo.
– Alo? Ha ha ha ha
-………………..
– Không có gì đâu anh. – nhỏ mím môi ngăn tiếng cười bật ra, nói trong khó khăn
– ………………..
– Rồi, em đến ngay. Chờ tí nha… – giọng nhỏ tự nhiên ngọt ngào đến chết người.
Hắn thì há hốc mồm nhìn nó kinh ngạc, còn nó thì cười nhẹ. “Không phải là không có người ngăn mày cười như điên…”
– Thôi, đi với trai đi. – nó lên tiếng trêu chọc – còn đứng đây người ta lẫy đó. Tao biết tên Vũ đó, mỗi lần mà mày ở gần tao là ghen.
– Gì? Anh Vũ của tao mà mày nói tên này tên nọ là sao? – nhỏ nhăn mặt nạt
– Nín thinh coi con mê trai bỏ bạn kia – nó cũng không vừa, đốp chát lại. Vũ không ngờ hắn có thể nghe được tiếng nói chói tai của nó.
– Gan nhỉ? Hôm nay cãi lộn với tao luôn… – Mộc Miên nhe răng cười – Nhưng tao thích như vậy hơn… Nó làm tao nhớ tới hồi mình học lớp 6…
– Ừ… – nó cười nhẹ – lúc đó, tao với mày hay cãi nhau, nhất là mấy lần mày phá mấy người tỏ tình với tao đó.
– Hả? Tỏ tình? – hắn quay sang nó nhìn chằm chằm như bị hai đứa kia lơ đi.
– Nhưng cãi nhau lần nào mày cũng nhẹ nhàng chịu thua, chỉ có lần cuối cùng… – nhỏ nhếch môi – …mày mới mở miệng “la làng”. Giống như hôm nay nè…
– Cái đó không tính – nó nhún vai – ai bảo mày xớn xác. Anh Chấn Phong mà cứ tưởng là đứa tỏ tình… Tao không sạc mày một trận cũng uổng.
– Ai bảo, đứng trước mặt mày mà lúng ta lúng túng, như tên ngố này nè, làm tao tưởng… – nhỏ hí hửng rồi chạy tót đi, không quên thòng lại câu nói – tụi bây có hành sự gì với nhau thì làm. Tao đi đây.
– Này, này. Hai người bơ anh đi luôn à? – giãy nãy
– Đừng nói với em là anh ghen nha… – nó cười – em đâu có nhận lời ai?
– Anh không chịu đâu… – hắn phụng phịu – ít ra em cũng phải kể cho anh nghe chứ…
– Kể gì? Đứa nào cũng chỉ có một kết quả là tay trắng đi về hết trơn. Anh nên cảm ơn con Miên đi, nó giữ em kĩ lắm. Hồi đó nó phán thẳng một câu xanh rờn luôn: “Ông là hiện vật được ngắm, cấm sờ. Tui sẽ không để ai đụng một móng tay tới người ông cho đến khi tìm được người yêu ông thực sự”
– Mới có mấy tuổi đầu mà đã nói chuyện già dặn vậy rồi à?
– Cũng vì hoàn cảnh bắt buộc thôi – nó nhướng mày – thôi, nhắc lại chuyện cũ làm gì…
– Kỳ Anh này, anh nghĩ là chúng ta cũng nên… – hắn cười gian
– Cái gì em cũng đồng ý trừ chuyện đó. – nó khẳng định. – anh hứa với em rồi còn gì?
– Gì vậy? – hắn ngớ người rồi à lên một tiếng, cười gian xảo gấp đôi lúc nãy – Em nghĩ nhiều quá rồi đó. Ý anh là chúng ta đi chơi xả láng đi. Hay là em muốn anh tới mức đó?
– Muốn cái gì mà muốn? – nó đỏ mặt, véo đùi hắn một cái làm ai đó la oai oái
– Đau… Em toàn ăn hiếp anh thôi… – hắn bĩu môi trông dễ thương tệ.
Nó hôn lên má hắn rồi mỉm cười
– Đó, còn nói em ăn hiếp nữa không?
– Hì hì, em hôn có một bên má à, xệ má anh rồi sao – hắn bắt đầu màn chèo kéo cũ rích
– Được voi đòi Hai Bà Trưng à? – nó nhướng mày – muốn đi chơi thì ngồi đây. Em đi tắm một chút.
– Sao không cho anh vô cùng? – hắn thở dài. Nó mà tắm thì lâu lắm… Vậy mà không cho hắn vào chung.
– Anh còn nói nữa… – nó nhíu mày
– Thôi, thôi – hắn giơ tay – anh biết rồi. Em vô tắm đi…
Hắn nằm dài trên giường nó, thiếp đi lúc nào không hay. Hương hoa hồng êm dịu, quyến rũ như đưa hắn chìm vào những giấc mộng đẹp. Trong vô thức, hắn nở nụ cười hạnh phúc.
——————————————-
– Mộc Miên, em đi đâu mà lâu vậy? – Huy Vũ nhăn mặt khi thấy nhỏ bay tới
– Lại nữa, em đánh hơi được mùi ghen của anh rồi đó nha – nhỏ lườm hắn sắc lẻm
– Anh ghen đó… – hắn hậm hực
– Em nói với anh nhiều lần Kỳ Anh là bạn thân em. Anh cứ ghen mãi – nhỏ cãi lại
– Hic, em cứ nghĩ đi, anh gọi điện cho em, mười lần thì chín lần là em ở nhà Kỳ Anh. Anh làm sao chịu nổi. – hắn khổ sở – em ôm tay ôm chân cậu ấy, còn anh… (bắt đầu giở trò rồi)
– Trời ơi – nhỏ phì cười – em cũng ôm anh vậy, thậm chí còn thắm thiết hơn nữa ấy chứ
– Nhưng anh không muốn ai đụng vào vợ yêu của anh hết
– Gì? Ai đã chịu làm vợ anh đâu? – nhỏ nhíu mày, gò má hơi ửng lên – với lại, em đã nói cậu ấy là gay rồi mà.
– Nhìn mặt anh đăm chiêu vậy chắc là không tin rồi. – Mộc Miên thở dài chặc lưỡi rồi tự dưng mắt sáng rực như đèn pha ô tô – Cho anh xem cái này – nhỏ hí hửng rồi đưa hắn xem một tấm ảnh. Và Huy Vũ đã trợn mắt, há hốc mồm ngay sau đó.
– Sao…sao em chụp được cảnh họ hôn… hôn nhau?
– Xời, ngày nào không hôn? – nhỏ nguýt dài – em xem riết lờn rồi. Giờ còn nghi ngờ nữa không?
– Ừ thì không… – hắn gãi đầu, tự thấy mình ngốc thật – nhưng ai vừa nói không chịu làm vợ anh đó?
– Em đã đủ tuổi đâu mà làm vợ anh? – nhỏ trả lời bâng quơ
– Thì đủ tuổi rồi làm vợ anh nha, vợ yêu – hắn mỉm cười, đặt lên môi nhỏ nụ hôn đầy mê hoặc, say đắm.