Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
Prev
Next

Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 18

  1. Home
  2. Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo
  3. Chương 18
Prev
Next

Chap 4: Giông bão
– Hắt xì…. – nhỏ khịt mũi

– Em sao vậy, bệnh rồi à? – Huy Vũ nhíu mày, lo lắng.

– Không sao, chắc ai đó nhắc em chứ gì? – nhỏ cười tươi – mới sáng sớm mà anh đến tìm em rồi?

– Anh tính chở em đi ăn sáng rồi dạo vòng vòng chơi luôn… – hắn hăm hở với kế hoạch của mình.

– Sao hôm nay rảnh vậy? – nhỏ hơi ngạc nhiên – bình thường giờ này anh đang bận học mà.

– Thì cúp học một buổi đi chơi với người yêu, đâu có sao… – hắn phụng phịu, cố tỏ ra dễ thương trước mặt nhỏ (thấy gớm).

Vũ “đánh hơi” được luồng nộ khí đột ngột phát ra, tràn ngập căn phòng.

– Anh nói gì? Nghỉ học? – nhỏ nheo mắt đe dọa

– Đùa… đùa tí mà – hắn lùi lại, cười giả lả – chọc em thôi, hôm nay được nghỉ nên anh mới đến đây. Biết em ghét nhất ai cúp học mà, anh đâu có ngu mà làm vậy. Đừng có giận, mau già…

– Thật không? – nhướng mày

– Thật mà.

– Sao anh không nói sớm? – nhỏ ngoác miệng cười tươi rói, ôm chặt cánh tay hắn – em đang chán chết đây. Kỳ Anh nó theo giai bỏ bạn rồi (mi cũng sắp như vậy mà).

– Thôi, mình đi – hắn hôn lên má nhỏ một cái rõ kêu

Mộc Miên lẩm nhẩm tính toán, đôi mắt đăm chiêu cho thấy suy nghĩ dữ lắm.

– Ăn phở này, rồi đi ăn kem, sau đó đi uống nước…

– Trời, anh phục em luôn. Phải chi em ăn nhiều mà mập lên một chút thì hay phải biết – Vũ cười, nhéo má nhỏ đau điếng (đáng lắm, không lẽ chỉ có mình mi biết nhéo người khác)

– Đau… Xí, mập lên để anh đi theo con khác à? – nhỏ bĩu môi

– Con nào? Một mình em là đủ rồi. Anh đâu cần ai khác. Dạo này anh thấy em ốm quá nên mới lo, vậy mà nghi oan cho anh nữa – Vũ giận dỗi

– Thôi… cho em xin lỗi mà. Chọc anh có một chút mà giận rồi – nhỏ cười híp mắt, dựa đầu vào vai hắn.

– Mà sao gần đây em ốm quá vậy? – hắn cau mày, lo lắng

Nhỏ chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại reo inh ỏi.

– Mộc Miên nghe. Xin hỏi ai đang gọi ạ?

– Là ba đây.

Nhỏ sững người, một lâu mới lên tiếng, giọng đều đều vô cảm, đến nhỏ cũng phải cảm thấy ngạc nhiên vì thái độ hiện giờ của mình.

– Có chuyện gì mà ông gọi cho tôi?

– Ba chỉ muốn nói xin lỗi con…

– Nếu chỉ xin lỗi thôi đi chúng ta không có gì để nói. – nhỏ thở mạnh

-…Ba cũng muốn nói lời tạm biệt.

– Ông định đi đâu à? – đôi mắt Mộc Miên thoáng chút lo lắng

– Ba… chắc ba sẽ rời khỏi đây… Ba không còn mặt mũi nào để nhìn mặt con hết – giọng ông run run pha lẫn xúc động và mệt mỏi.

– Ông làm cho mọi việc ra thế này còn định bỏ trốn sao? – nhỏ tức tới phát khóc

Vũ vỗ nhẹ lên vai nhỏ, cố trấn tĩnh

– Mộc Miên, em bình tĩnh đi.

– Ba xin lỗi. Đáng ra sau khi ba làm chuyện đó, ba không nên xuất hiện trước mặt con, phá hoại cuộc sống của con…

-…

-…Chuyện ba đến nhà con 6 năm trước không nên xảy ra. Nó đã ảnh hưởng đến con cho đến tận bây giờ. Ba ân hận lắm… Phải chi ba thẳng thắn nhận lỗi lầm của mình thì đâu đến nỗi thế này – nhỏ nghe tiếng thở dài não nề ở đầu bên kia

– Điều cuối cùng trước khi ba đi, ba chỉ mong muốn con hãy tha thứ cho ba. Ba có chết đi cũng thanh thản phần nào – giọng ông khẩn thiết van xin

-….

Không gian được phủ kín bởi sự chờ đợi.

– Có lẽ… ba đã đòi hỏi quá nhiều ở con rồi…Ba xin lỗi…

– Khoan đã… – nhỏ vội vàng cắt ngang

-…

– Đừng đi… Ba đừng đi. – Mộc Miên thốt lên khó khăn.

– Mộc Miên, con vừa nói gì? – ông không thể che giấu được sung sướng trong lời nói của mình.

– Con không còn giận ba nữa… Chỉ là con không biết nên đối mặt với ba như thế nào. Con cũng định gọi, nhưng lại sợ… – nhỏ cười nhẹ – mẹ con nói không thể giận ba mãi được. Dù sao thì ba cũng đã biết lỗi của mình rồi, con cũng không cố chấp giữ mãi mối hận này.

– Con nói thật chứ? – ông ngạc nhiên tột độ, không ngờ rằng có ngày mình được nghe chính miệng con gái tha thứ cho mình, cứ như trong mơ vậy.

– Thật – nhỏ gật đầu, như thể ông đang đứng trước mặt nhỏ – ai lại đi đùa với cha mình chuyện này chứ? Con cũng quá mệt mỏi khi phải mang trong mình thù hận. Chuyện gì qua rồi thì thôi.

– Ba cảm ơn con nhiều lắm… Ba…

– Thôi được rồi, hứa với con, ba không được đi đâu đó nha. Mẹ bảo khi con với ba làm lành với nhau thì ba gọi điện cho mẹ một tiếng.

– Ừ. Ba biết rồi. Thôi, con có bận gì thì làm đi, ba cúp máy đây. – ông sung sướng cười thành tiếng.

– Dạ. Thật ra là hiện giờ con cũng có vài việc – nói rồi nhỏ liếc sang hắn cười lém lỉnh – con cúp máy đây. Tạm biệt ba.

– Chào con.

– “Con cũng có vài việc…” – hắn dài giọng bắt chước lời nhỏ nói – em có việc lúc nào vậy?

– Thì… đi với anh đó – nhỏ che miệng cười duyên – đi thôi anh, em đói…

– Ừ.

Hắn nắm tay nhỏ, kéo đi ra ngoài xe.

– Sáng nay trời đẹp quá, anh nhỉ?

-Ừ… – hắn mỉm cười nhìn đôi mắt đen láy lấp lánh vui mừng. – bầu trời trong xanh lý tưởng cho chúng ta hẹn hò với nhau… hehe.

-Cứ cười gian trá đi, lát nữa rồi anh sẽ thấy – nhỏ cũng tung nụ cười cáo già của mình ra

– Thôi anh biết rồi… – hắn tưởng tượng đến viễn cảnh quen thuộc nhưng vẫn còn hết-sức-hãi-hùng. – nhìn em ăn anh cũng đủ no…

– Vậy mới gọi là ăn chứ – nhỏ hất mặt trong xinh tệ.

Tiếng cười hòa lẫn vào làn gió nhẹ mơn man.

—————————————-

Hoàng Thiên trầm ngâm nhìn lơ đãng vào không gian trắng toát. Những lời trong điện thoại của Thanh Vân đêm hôm trước cứ quanh quẩn trong đầu ông.

Flashback

– Alo.

– Là tôi, Thanh Vân đây. Tôi muốn nói chuyện với ông một lát.

– Tôi không cần ai dạy đời! – ông gằn giọng

– Không ai dạy đời ông cả. Đến giờ ông vẫn không hiểu những gì tôi nói sao? Ông không hề nhận ra ông đã ích kỉ và độc đoán thế nào à? Ông tưởng rằng chỉ mình ông yêu thương, muốn bù đắp cho Kỳ Anh thôi sao? Ông luôn áp đặt nó theo ý ông, cho rằng như vậy mới thực sự là hoàn hảo…Hoàng Thiên, sao ông không nghĩ đến hậu quả những việc mà ông làm mà chỉ chăm chăm vào mục đích của mình. Mục đích của ông chính đáng thật, nhưng cách ông làm chỉ thể hiện được tính cách độc tài của mình thôi. Đâu phải đây là lần đầu tiên tôi cảnh báo với ông về cá tính của mình? Từ lúc ông quen với Thanh Yến, tôi đã nói với ông rất nhiều lần, ông đừng đứng ra đối chọi với ba tôi, mọi việc cứ để tôi xử lí. Ông vẫn cố chấp, cho rằng một mình ông có thể làm được tất cả, ông ngăn cản không cho em tôi đến gặp ba. Ông có biết là nó đã phải khổ sở thế nào để thuyết phục được ba không làm hại ông không? Để rồi mọi chuyện ngày càng xấu đi, liên lụy đến Kỳ Anh sau này. Tôi chỉ không ngờ…ông có thể đối xử như vậy với thằng bé. Mọi chuyện tôi đều có thể bỏ qua, trừ chuyện đó. Ông thực sự đã nghĩ gì vậy Hoàng Thiên? Tôi thật không thể hiểu nổi! – Thanh Vân tức giận tuôn ra mọi bức xúc dồn nén trong lòng.

– Tôi…

Enflashback

– Anh Thiên! – giọng một người phụ nữ kéo ông trở về thực tại

– Cô Hồng, sao cô biết mà đến vậy? – ông mỉm cười

– Em còn đang định hỏi anh, anh vào bệnh viện mà không nói cho em biết đó – cô mỉm cười

– À, cũng chỉ bị bệnh bình thường thôi, không có gì đáng lo.

– Anh này, anh là ân nhân của gia đình em, cũng phải để cho em có một tiếng thăm hỏi chứ. Thằng Hải nó nhắc anh suốt – cô cười tươi – bệnh tình của anh sao rồi?

– Cô này cứ nhắc mãi chuyện cũ. Thằng Hải học hành thế nào?

– Nó học tốt lắm anh. Sắp tới nó còn thi học sinh giỏi thành phố nữa đó anh. Mà anh cứ nói vậy, không có anh thì anh Tuấn nhà em đâu có được cứu sống? – nói rồi sắc mặc Hồng tối sầm, đôi mắt loáng nước

– Cũng tại tôi… nếu tôi ngăn cản nó tới nhà mình hôm đó thì… – ông thở dài

– Anh đừng tự trách mình. Nếu không có anh, mẹ con em đâu có được sống đàng hoàng thế này. – cô cười

– Đó là việc tôi nên làm thôi. Cô đừng bận tâm. – Hoàng Thiên cười nhẹ. Ít ra ông cũng làm được một việc đúng đắn.

– Em đem ít trái cây đến. Nhanh khỏe nha anh. Em phải về rồi, thằng Hải đang chờ ở nhà.

– Ừ. Mà Hồng này

– Sao ạ?

– Cô cũng nên tìm chỗ dựa cho mình đi

– Không anh à. Em chỉ yêu mình anh Tuấn thôi. Sau này thằng Hải nó làm được việc thì em cũng không dám nhờ anh nữa. Gia đình em nợ anh nhiều lắm, không biết chừng nào mới trả cho hết. – Hồng nhìn ông, ánh mắt tràn ngập vẻ biết ơn.

– Cô nói gì lạ vậy. Thôi, chuyện đó tính sau, giờ cô lo cho nó học hành đến nơi đến chốn là được rồi.

– Dạ, em biết mà. Thôi, chào anh, em về.

– Cô về.

Hoàng Thiên thở dài thườn thượt. Không gian trở lại vẻ tĩnh lặng đến khó chịu.

Ông khẽ siết chặt tay mình trong vô thức. Đã đến lúc, ông phải sửa chữa lỗi lầm của mình.

– Alo? – Phong nhíu mày, khẽ lằn nhằn trong miệng kẻ phá đám giấc ngủ của mình.

– Giờ này ông còn ngủ nữa hả? – có tiếng khúc khích cười ở bên kia

– Tuấn Kiệt? – anh ngồi bật dậy, mắt mở lớn – cậu gọi tui có chuyện gì?

– Thì tui nói là hôm nay ông chỉ tui môn toán mà… Định nuốt lời hả? Hay là còn giận tui chuyện hôm qua? – cậu hỏi, giọng có vẻ không vui

– Không. Tại mới thức dậy nên không nhớ hết – anh toét miệng cười – cậu chờ tui khoảng 15 phút nữa, tui sẽ có mặt trước nhà cậu.

– Phong biết nhà tui à?

– Biết. Nhỏ lớp trưởng nói cho tui biết rồi. Thôi há

Anh cúp máy, vươn vai, vặn vẹo cơ thể rồi lững thững vào phòng tắm. A, có tin nhắn của cậu.

“Ông mới thức chắc chưa ăn gì phải không? Qua nhà tui, tui đãi, coi như là cảm ơn trước.”

Chấn Phong cười tươi, nhanh chóng đánh răng thay đồ với tốc độ cao nhất có thể. Anh chặc lưỡi, “Sao tự nhiên phải gấp gáp vậy chứ? Chắc mình đói…”, khẽ huýt sáo rồi phi như bay tới chiếc xe máy, rồ ga phóng đi.

15 phút sau…

– Phong vào nhà đi, đúng giờ quá hen – cậu cười cười

– Chứ sao? Được ăn chực thì tui nhanh lắm – anh nháy mắt

– Đồ ham ăn

– Cậu nói cái gì?

– Đâu có gì… – Kiệt mím môi, cố che giấu nụ cười

– Nể tình cậu cho tui ăn ở nhà nên tui không chấp nhất – Phong nhanh chóng ngồi vào bàn. – woa… nhiều món ngon vậy? Cảm ơn nha…

– Không có gì. Ông ăn đi.

– Không khách sáo đâu.

Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Anh nhận ra cậu ta cũng không hẳn là khó chịu, chỉ là hơi khó gần một chút thôi (hehe).

– Ủa, ba mẹ cậu đâu, tui cũng nên chào hai bác một tiếng.

Gương mặt cậu tối sầm lại, gượng cười yếu ớt

– Ba mẹ tui không có ở cùng với tui.

– À, xin lỗi – anh lúng túng gãi đầu.

– Thôi, không sao. Ăn xong chưa, để tui đi rửa.

– Đây, để tui rửa cho. Không lẽ ăn rồi ngồi nhìn cậu làm hết

– Cảm ơn – Kiệt nhếch môi, mệt mỏi

– Cậu ổn không đấy? – anh lo lắng

– Không sao. Tui ổn. Phiền anh nhé.

– Có phiền gì đâu. Ủa? – Phong hơi nhướng mày nhưng cũng không nói gì.

Anh lắc đầu rồi mang vào bồn rửa, theo lời chỉ dẫn của cậu. Rửa xong các thứ, anh trở ra thì thấy cậu ngồi gục xuống bàn. Có tiếng khóc rất nhỏ, hình như Kiệt đang cố gắng kiềm nén.

– Này… – anh khều khều vai cậu

– A, xin lỗi – mắt cậu đỏ hoe

Anh thở dài, ngồi xuống, kéo đầu cậu vào vai mình

– Muốn khóc thì cứ khóc đi. Coi như tui là cái gối cũng được. Cậu cứ thế này hoài thì tui thấy không ổn.

Cậu ngước đôi mắt đầy nước nhìn Phong. Hoàn cảnh này, lời nói này… rất giống… Cậu không cần biết, cậu không thể chịu đựng được, vùi mặt vào vai áo anh, òa khóc. Kiệt cảm thấy mệt mỏi quá, không thể gượng dậy được… Một lần nữa thôi, lần cuối cùng, cậu xem anh là người đó mà trút bỏ tất cả cảm xúc của mình.

Chấn Phong nhẹ nhàng xoa đầu cậu, khẽ mỉm cười. Chậc, không biết hôm nay có học được gì hay không nữa…

– Cảm ơn Phong. – cậu lau nước mặt, ngượng ngùng – tui… tui…

– Thôi, đừng có ngại nữa. Tại tui có lỗi trước, tự nhiên nhắc lại chuyện buồn của cậu – anh cười trừ – thiệt là tệ…

– Anh… à không… ông đâu có biết đâu. Tại tui mít ướt quá. – cậu khịt mũi, cười cười

– Cũng biết vậy nữa hả – Phong lè lưỡi trêu chọc

– Yah, còn đồng tình nữa chứ – cậu nhăn mặt – không nói chuyện với ông nữa.

– Gì kì vậy? – anh nhíu mày – rõ ràng là vậy mà…

Cậu im lặng, quay sang anh, cười một cái chói lóa suýt làm cho ai đó đứng tim

– Đùa thôi, làm gì bức xúc vậy. Thôi, hôm nay tui với ông đi chơi đi, học không vô. Này, làm gì mà đờ người ra vậy? Phong, Phong! – nó lo lắng

Anh giật mình, mặt tự dưng đỏ lên

– Sao mặt lại đỏ vậy? Bệnh à?

– Đâu có. Đi chơi hả? Ừ. Tui cũng nghĩ vậy. Vậy mình đi đâu chơi đây?

Kiệt chống cằm đăm chiêu suy nghĩ, còn Phong thì thở phào, đôi mắt mơ màng nhớ lại nụ cười lúc nãy. Giống… có nét gì đó rất giống nụ cười của nó, làm cho anh phải lúng túng một lúc mới lấy lại được bình tĩnh.

– A, mình đi ăn kem rồi ra công viên dạo chơi

– Ừ, cũng được. Đi đi. Mà nè, tui còn cơ hội được ăn món cậu nấu không?

Cậu nhướng mày, nhìn anh chằm chằm

– Ý… ý tui là tui có được đến nhà cậu được hay không – anh lúng túng gãi đầu

– À – cậu phì cười – tui nghĩ là anh sẽ phải ăn ở nhà tui thường xuyên đấy

– Hả? – Phong mở to mắt

Cậu vội che miệng mình lại. Chết thật, sao cứ gọi lộn hoài vậy?

– Ừ… thì tui còn phải hỏi bài ông nhiều mà – mặt cậu đỏ rần, cố gắng trấn tĩnh chính mình.

– À, ừ. Thôi, nói chuyện mãi là hết ngày.

– Đợi tui khóa cửa đã.

– Cậu khỏi đem xe, để tui chở cậu.

– Không cần đâu

– Tui nói không có cãi – ánh mắt anh nghiêm nghị (thật là bá đạo)

Cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo. Cách anh quan tâm cậu… không khác người đó chút nào. Cậu biết anh là Chấn Phong, nhưng cậu vẫn muốn coi anh là người đó, để cậu một lần nữa tận hưởng cảm giác hạnh phúc.

Anh chở cậu chạy vòng vòng trên những còn đường rợp bóng cây. Tay cậu đặt nhẹ lên hông anh làm cho ai kia giật thót cả người, tim đập như trống trận. Phong nhăn mặt, lo ngại mình không kiểm soát tay lái thì cả hai sẽ nằm đo đường là chắc. Nhưng cảm giác này, ấm áp đến lạ thường, anh không muốn dứt ra….

———————————————

Hắn ôm nó chặt cứng, hôn nhẹ lên vàng tai, lên trán, rồi bắt đầu lần xuống môi nó. Tay hắn bắt đầu lần vào trong áo nó, vuốt nhẹ tấm lưng mềm mại, ghì chặt hơn… Có tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, mê đắm

– Thôi anh… – Nó mỉm cười – em biết anh muốn gì nhưng không được.

– Tại sao? – hắn nhăn mặt, phụng phịu – hai chúng ta yêu nhau mà.

– Em chưa sẵn sàng – nó điềm tĩnh giải thích – anh cũng biết…

– Anh biết rồi. Anh hứa sẽ nhẹ nhàng mà – hắn nài nỉ

– Không. Còn có mấy tiếng nữa là em đi Anh rồi, em không muốn mình đi cà nhắc lên máy bay đâu – nó kiên quyết

– Thôi được rồi. Anh cũng không ép em – hắn tiếp tục ôm nó – em định đi Anh bao lâu mới về?

– Khoảng 1 tuần, có thể lâu hơn

– Hả? Còn lâu hơn nữa hả? Anh không chịu đâu… – hắn giãy nãy. 1 tuần là đã chịu không nổi rồi.

– Em đùa thôi… – nó phì cười – 1 tuần em sẽ về. Qua bên đó giải quyết 1 số chuyện rồi về ngay, cho anh tha hồ quen 1 cô nào đó…

– Gì? Làm gì có? Anh yêu em nhiều vậy mà. Không có cô nào bằng Kỳ Anh của anh hết – hắn cắn nhẹ tai nó, hơi thở ấm nóng phả vào người nó.

– Anh nịnh vừa thôi – nó hài lòng dựa đầu vào vai hắn – qua đó em cũng nhớ anh.

– Anh nhớ em nhiều hơn

– Em chứ…

– Anh chứ…

Cả hai lại trao nhau nụ hôn quyến rũ, tưởng chừng như không dứt.

Tại sân bay…

– Tạm biệt! Nhớ về sớm nha – hắn vẫy tay cho đến khi nó nắm tay mẹ nó đi khuất.

Vũ thở dài, 7 ngày không có nó, hắn phải làm sao cho đỡ nhớ đây? Thôi, về nhà ngủ cho chắc ăn (?!). Ít ra thì lúc ngủ, hắn có thể gặp nó trong mơ (à, thì ra là vậy….).

– Con xin phép cô về.

– Ừ. – Thanh Vân mỉm cười, đôi mắt thoáng chút lo lắng bí ẩn – Vũ này, nếu như có một ngày con biết được…

– Sao ạ?

– À, không có gì đâu. Con về đi. Để thứ hai tuần sau xem thế nào đã – bà thở mạnh – thứ hai nhớ đến nha con. Thằng Anh nói mong con lắm.

– Đương nhiên rồi ạ – hắn cười toe, lòng cảm thấy không ổn trước thái độ của bà.

– Còn chuyện này nữa…

– Dạ?

– Thứ sáu này tập đoàn có tổ chức kiểm sức khỏe cho các nhân viên cấp cao. Con biết chứ?

– Con có nghe ba con nói – hắn gật đầu. Vậy là hắn phải ở nhà một mình nữa rồi. Đúng là thảm họa. – con về đây.

Thanh Vân trông theo bóng hắn chạy đi, thở dài. “Không biết mọi chuyện sẽ thế nào đây…”

——————————————-

7 ngày trôi qua…mỗi người một tâm trạng…

Hắn háo hức đến nhà nó thật sớm, mong muốn người mà nó nhìn thấy đầu tiên là hắn. Mỗi ngày trôi qua, đối với hắn cực kì chậm chạp lề mề. Hắn đi đi lại lại, xem đồng hồ không biết bao nhiêu lần, tức mình khi thấy thời gian trôi đi như con rùa. Hắn sốt ruột mà không làm gì được. Hắn cũng muốn gọi cho nó, nhưng thôi, phải để nó nghỉ ngơi, giải quyết công việc cho xong, hắn không muốn làm phiền nó như vậy.

Cuối cùng ngày này cũng đến, cứ tưởng như 7 tháng rồi ấy. Hắn khoan khoái bước vào nhà và gương mặt đột nhiên tối sầm lại, đôi mắt đỏ ngầu tức giận.

– Tại sao ông lại ở đây? – Vũ ném ánh nhìn căm thù về phía Hoàng Thiên.

– Là ta đã gọi ông ấy đến – Thanh Vân bước xuống lầu, vẻ lo lắng chiếm lấy gương mặt

– Là ông ta uy hiếp cô?

– Không. – bà thở dài – ta gọi ông ấy đến đây, cốt là để bàn về chuyện của Kỳ Anh.

– Kỳ Anh bị làm sao ạ? – hắn nhíu mày. Hình như có chuyện không ổn, nếu không thì ông ta chẳng ngồi đây.

– Chắc con cũng biết nó đi Anh một tuần để giải quyết công việc đúng không?

– Vâng. Thế thì làm sao ạ?

– Sẵn lúc đó cô đã bảo Kỳ Anh kiểm tra sức khỏe luôn, sau đó sẽ chuyển kết quả về đây. Cô mới nhận được kết quả từ bệnh viện bên đó. – bà nắm chặt thanh vịn, như thể nếu buông ra thì mình không thể đứng vững được.

– Kết quả làm sao? Cô nói nhanh lên. – hắn hoang mang, hỏi dồn

– Kỳ Anh bị bệnh tim… Rất may là cô phát hiện kịp thời, nếu như để quá lâu e là… – bà lắc đầu, nước mắt không kiềm lại được.

– Cô nói gì? – hắn bất giác lùi lại, ngồi phịch xuống. – Kỳ Anh bị bệnh tim? Có thật không ạ?

– Đây là sự thật. – bà thở không ra hơi – chúng ta nên tiến hành phẩu thuật tim, càng để lâu càng nguy hiểm.

Gương mặt hắn trắng bệch, cảm thấy mình như không thở được. Tai hắn như ù đi khi nghe Thanh Vân thông báo tin dữ. Đầu óc quay cuồng. Hắn phải làm sao?

– Vấn đề ở đây là làm sao tìm được người nào có thể cho tim được. Không may, tim của cô, Hoàng Thiên và cả Thanh Yến khi xét nghiệm đều không đủ điều kiện để thay ghép. Cứ như ông trời đang muốn cho Kỳ Anh không được sống trên đời. – giọng nói của Thanh Vân yếu dần, cả người không còn sức sống. Đôi mắt sắc sảo ngày nào giờ đã mệt mỏi, chỉ còn lại những mảnh vỡ của bóng tối.

Hắn trầm ngâm một lúc lâu, cảm xúc đã trở lại bình thường đến mức Thanh Vân và Hoàng Thiên cũng phải ngạc nhiên.

– Con sẽ cho cậu ấy tim. – hắn đã quyết định rồi. Không ngờ lần này Kỳ Anh trở về, mọi chuyện lại thành ra thế này. Tại sao, tại sao hắn chỉ vừa mới có được hạnh phúc của mình lại bị cướp đi trong tay?

Đôi mắt hắn đỏ hoe, nước mắt cứ rơi không ngừng, cố gắng mỉm cười

– Ít ra thì khi con thấy cậu ấy sống bằng tim của mình thì coi như cũng đã mãn nguyện. Chỉ lo là tim của con không phù hợp

– Không được. Ta làm sao có thể làm điều đó với con chứ? – Thanh Vân thảng thốt – dù cho có phù hợp thì ta cũng không đồng ý đâu

– Con suy nghĩ kỹ lắm rồi – hắn nắm chặt tay mình – coi như con van xin cô, hãy lấy tim của con để thay cho Kỳ Anh. Nếu như mọi chuyện trở nên xấu đi thì sao? Con không muốn nhìn thấy Kỳ Anh phải chịu đau đớn vì căn bệnh của mình một ngày nào đâu. Con chỉ mong một điều, đừng ai nói với cậu ấy chuyện này hết.

– Ta… – Hoàng Thiên xúc động – ta cảm ơn con rất nhiều

– Tôi làm việc này vì Kỳ Anh, không phải vì ông – hắn trừng mắt, lau vội những giọt nước mắt trên má, gằn giọng – tôi còn chưa tính với ông việc ông đã nói dối tôi là con trai ông, Hoàng Thiên!

Chuyện đó với hắn bây giờ chẳng còn quan trọng nữa. Với hắn bây giờ, sức khỏe của Kỳ Anh đã chiếm trọn tâm trí hắn và dường như nó đang giảm sút từng ngày. Kỳ Anh sắp về đến rồi, hắn phải cố gắng tỏ ra thật vui vẻ, hắn không muốn nó phải bận tâm đến bệnh tình của mình. Nó đã đau khổ nhiều lắm rồi… Cố lên Vũ ơi, đừng khóc nữa! Hắn không thể, nhưng hắn phải cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình. Ít ra cho đến lúc nó làm phẫu thuật, hắn phải thấy nụ cười trên môi nó. Không ở cạnh người mình yêu, nhưng giúp cho cậu ấy được sống, có gì phải hối hận?

– Dì…dì không biết nói gì hơn… – Thanh Vân ôm chầm lấy hắn.

– Không có gì đâu ạ… Đó là việc con phải làm. – hắn đã quyết định rồi, nhưng sao cảm thấy nặng nề, đau đớn quá… Không, hắn phải mạnh mẽ lên, hắn đã hứa bảo vệ cho nó rồi cơ mà…

– Con có suy nghĩ lại không?

– Không. Con đã quyết định rồi. – đôi mắt nâu tối đã vỡ tung, cố gắng thu nhặt những mảnh ghép mạnh mẽ cuối cùng.

– Vũ đã quyết định như vậy thật sao?

Tiếng nói của ai đó phá tan bầu không khí nặng nề, ảm đạm, khiến mọi người ngỡ ngàng quay lại nhìn.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 45 19 Tháng 4, 2025
Chương 44 1 Tháng 4, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Mối Tình Cha Con_truyencogiaothao
Mối Tình Cha Con
Chương 18 14 Tháng 3, 2025
Chương 17 14 Tháng 3, 2025
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
Chương 60 25 Tháng 12, 2024
Chương 59 25 Tháng 12, 2024
Anh Hai Ơi, Đụ Em Đi
Chương 13 24 Tháng 4, 2025
Chương 12 24 Tháng 4, 2025
Bạn Tình Gay Của Tôi là giáo viên
Chương 15 30 Tháng 4, 2025
Chương 14 30 Tháng 4, 2025
Ánh Sao Và Đom Đóm – Truyện Gay 18+
Chương 50 1 Tháng 5, 2025
Chương 49 1 Tháng 5, 2025

Comments for chapter "Chương 18"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Truyen SEX GAY,