Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 16
Chap 2: Hẹn hò
– Không. – nó trả lời tỉnh bơ, mặc cho hắn tiu nghỉu như mèo cụt đuôi.
– Nghe tui nói này – nó u buồn thở dài – chúng ta dù sao cũng là anh em cũng cha khác mẹ, làm sao có thể?
– Tui không cần biết – hắn kiên quyết – dù thế nào thì tui… tui…Vũ thích Kỳ Anh. Vũ muốn Kỳ Anh là người yêu của Vũ.
– Chúng ta không thể đâu – hai tay nó ôm lấy gương mặt góc cạnh của hắn, giọng trầm buồn – Kỳ Anh cũng thích Vũ. Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết – hắn mỉm cười dịu dàng, nét sung sướng hiện rõ trong đáy mắt – miễn là Kỳ Anh thích Vũ. Thế là đủ rồi.
Uy Vũ nhẹ nhàng đặt lên môi nó nụ hôn, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau. Tay nó bắt đầu ôm lấy lưng hắn. Hắn cắn nhẹ vào môi nó, cảm nhận vị ngọt lan tỏa trong miệng của mình.
– E hèm.
Hai đứa giật mình tách nhau ra. Uy Vũ lúng túng nhìn mẹ nó.
– Cậu đang làm gì con trai tôi đấy? – Thanh Yến nhướng mày hỏi, gương mặt nghiêm túc không chút cảm xúc.
– Dạ…. con…
– Tôi hỏi cậu một câu
– Dạ, cô cứ hỏi. – hắn chợt rùng mình, mồ hôi lăn dài trên má
– Làm gì mà căng thẳng thế? – Thanh Yến mỉm cười, nhưng đôi mắt sắc lẻm vẫn nhìn hắn không chớp mắt. Hình như, ai trong gia đình nó đều có đôi-mắt-như-muốn-giết-người nhỉ?
– Cô muốn hỏi con, con có yêu con trai cô không?
– Hả? – Vũ nhìn cô ngạc nhiên.
– Khó trả lời lắm à? – Thanh Yến nhíu mày
– Không… không… tại con hơi bất ngờ – Vũ vội xua tay rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền tĩnh lặng của cô – con yêu Kỳ Anh.
– Kể cả khi con và nó là anh em cũng cha khác mẹ?
– Vâng. Dù con biết điều đó là sai trái nhưng… con yêu cậu ấy. – hắn thở mạnh. Đây cũng là điều mà hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng sự việc vừa rồi đã làm hắn thức tỉnh, hắn không muốn nhìn thấy Kỳ Anh đau khổ. Nó đã chịu rất nhiều bất hạnh rồi. Ít ra, hắn với nó giờ đã khác, cùng một cha sinh ra, hắn càng phải lo cho nó nhiều hơn nữa, dù rằng hắn chưa bao giờ thừa nhận Hoàng Thiên là cha mình, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hắn không thể trách Kỳ Anh đã làm như vậy, hắn biết, nó cũng phải suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định đó.
– Tốt – cô mỉm cười hài lòng – cô thực ra cũng rất bất ngờ khi biết chuyện này. Nhưng, nếu Kỳ Anh được hạnh phúc, cô cũng cảm thấy vui mừng.
– Nhưng tôi không đồng ý.
Cả ba người quay lại phía giọng nói vừa phát ra. Là Chấn Phong.
– Anh… – hắn tức giận không thốt nên lời
– Cậu là anh em với Kỳ Anh. Tôi không đồng ý chuyện hai anh em lại là người yêu của nhau. – Chấn Phong vẫn lạnh lùng lên tiếng – tôi dù sao cũng là con nuôi của cô Thanh Vân. Tất nhiên là có quyền lên tiếng về chuyện này. Người có thể yêu thương Kỳ Anh là tôi, không phải cậu. Cậu với cậu ấy mãi mãi là anh em của nhau. Không thể chối cãi.
– Tôi… – hắn nắm chặt lấy tay nó, đôi mắt trừng lên giận dữ nhìn vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của anh, nhưng với hắn, đó chẳng là gì cả.
– Vũ…
Hắn quay mặt lại, đau lòng nhìn nước mắt nó đã rơi tự bao giờ
– Tui nghĩ anh Phong nói đúng đó… Chúng ta… không thể nào đâu.
Hắn đông cứng người lại, không phải là hắn không nghĩ đến chuyện mọi người sẽ phản đối, nhưng ai phản đối cũng mặc, chỉ cần nó và hắn đồng lòng, còn đằng này… Vũ cảm thấy mình bất lực hơn bao giờ hết.
– Không. Tôi sẽ không buông tay đâu – Uy Vũ kiên quyết nhìn anh – tôi chưa bao giờ thừa nhận Hoàng Thiên là cha tôi. Mặc kệ cái sự thật chết tiệt đó thế nào, tôi vẫn yêu Kỳ Anh. Và tôi nhất định sẽ sống cùng với cậu ấy.
– Mặc kệ cho tôi ngăn cản sao? – Phong cười khẩy – cậu có chắc là sẽ chống chọi lại được với Hoàng Thiên hay không? Đừng có nói cứng mà làm không được. Ông ta sẽ tìm mọi cách tách hai người ra. Ông ta có thể không làm gì được Kỳ Anh, nhưng cậu thì khác. Nếu cậu không muốn Kỳ Anh đau khổ nữa, cậu nên rời xa cậu ấy đi.
– Dù thế nào, tôi cũng sẽ không để ai đụng tới tình yêu của tôi đâu – Vũ gằn từng tiếng. Mặc kệ cho ông ta là ai, hắn nhất định bảo vệ đến cùng. Đâu phải hắn yêu Kỳ Anh trong thời gian ngắn, nói bỏ là bỏ được, hắn yêu nó, vì tất cả những gì nó có, tâm hồn nó, nụ cười nó, quá khứ của nó.
Vũ cũng không thể biết rõ hắn đã yêu nó lúc nào, chỉ biết rằng, rất tự nhiên, nó đã bước vào trái tim hắn và ở lì luôn không chịu biến mất. Mỗi lần ở cạnh Kỳ Anh, nhìn thấy nụ cười của nó, lúc nào hắn cũng tự hỏi, nó có thực sự vui vẻ như những gì nó đang thể hiện trên nét mặt của mình không. Hắn rất thích ngắm nó cười, nhưng chừng nào đó là nụ cười thực sự của nó, dành cho hắn, cho những người ở bên cạnh nó, hắn mới cảm thấy sung sướng.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, khó thở.
– Tại sao lại là tình yêu của tôi? Phải là tình yêu của chúng ta chứ? – Kỳ Anh mỉm cười, còn hắn thì trợn mắt, chỉ kịp nhìn nó rồi đứng như tượng
– Cậu… ông… tui… Kỳ Anh nói gì? – hắn lắp bắp
Kỳ Anh phì cười, nhún vai trẻ con
– Tui nói rồi. Không nghe ráng chịu.
Nó hôn nhẹ lên má hắn rồi cười thật tươi, nhìn sang Chấn Phong và Thanh Yến.
– Cảm ơn mọi người.
Và tiếp nối cho chương trình hôm nay, xin giới thiệu nhận vật vô dùng “duyên dáng” nãy giờ chưa xuất hiện…
Màn dạo đầu cực kì kinh khủng….
– Ha ha ha ha ha ha ha
Mộc Miên từ trong tủ áo chui ra, cười lăn lộn trên sàn. Vì cửa phòng của nó chưa đóng nên tiếng cười của nhỏ lan ra khắp nơi trong ngôi biệt thự rộng lớn. Tiếp theo đó là tiếng đổ vỡ do ai đó trong cơn hoảng loạn đánh rơi. Thật là đáng sợ.
– Mày ở đâu chui ra cười vô duyên vậy? – hắn nhăn mặt, càu nhàu
– Tao cười mặc tao. – nhỏ bĩu môi – mày cùng đi với tao đến đây đã tót lên phòng của người yêu buông lời đường mật. Cũng may, tao nhanh chân nên vào đây trước mày một bước, thông qua… đường cửa sổ
Nhỏ che miệng cười e lệ. Vũ trợn mắt nhìn cái cây to trước cửa sổ phòng nó. Hèn gì tự dưng nhỏ bốc hơi không nói một tiếng.
– Mày có thấy là mày đang phá vỡ bầu không khí căng thẳng mà tao vừa tạo ra không? – nó nháy mắt lém lỉnh
– Thấy… mày quả thật là thiên tài… – nhỏ ôm cứng cánh tay của Kỳ Anh.
– Này… này… thân mật quá vậy – hắn tức tối.
– Mày nói thêm tiếng nữa là tao ôm Kỳ Anh không buông đó. Tin không?
Ai đó nín thinh, hậm hực.
– Thôi, để tao nói cho mày nghe sự thật. – Mộc Miên tí tởn phóng qua ghì chặt tay Vũ.
——————————————
Huy Vũ chau mày, nhịp tay lên bàn, vẻ mặt thì trưng ra dấu chấm hỏi to đùng.
– Mộc Miên, em đang dự tính mờ ám chuyện gì vậy?
Chẳng là, lúc nãy hắn gọi điện cho nhỏ thì nghe nhỏ gắt nhẹ qua điện thoại, làm hắn lấy làm lạ, thường thì nhỏ quát thôi, làm gì dịu dàng vậy chứ (@.@), bảo hắn lát gọi lại, đang xem kịch sống (?!).
Hắn thở dài, dành trọn niềm thương cảm cho người đang bất-đắc-dĩ có vai trong vở “kịch sống” của nhỏ.
————————————————
– Cái gì? – Uy Vũ bật dậy như lò xo, nhăn mặt khổ sở nhìn nó.
– Giờ thì mày hiểu tại sao tao lại cười vậy không? – nhỏ mím môi nói hết câu trong khó khăn rồi lăn ra giường cười thả ga.
– Ông… ông lừa tui – hắn nhìn nó giận dỗi rồi quay mặt đi chỗ khác.
Kỳ Anh mỉm cười rồi vòng tay ôm hắn từ phía sau, làm cho tim ai đó tan chảy, nhưng vẫn cố cứng rắn.
– Thôi mà…cho tui xin lỗi… Đừng giận nữa há…
Hắn thở dài, thừa nhận một sự thật, gương mặt nũng nịu của nó lúc này đáng yêu cực, có muốn giận cũng không được, chỉ muốn vồ lấy mà cắn thôi. Vũ quay lại, ôm nó rồi hai đứa tiếp tục điều dang dở lúc nãy (hôn í mờ).
Nhỏ nhìn hai đứa nó bằng nửa con mắt. Tụi này hành động như chốn không người, coi nhỏ như tượng thạch cao để chưng (ví von hay quá). Nhìn riết ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải, thôi, mặc kệ tụi nó, làm như chỉ có mình tụi nó có người yêu vậy.
– Alo? Anh đó hả? Tui với anh đi chơi – nhỏ nói trong điện thoại – tui mà ở đây thêm nữa thì có nước giãy đành đạch chết vì mất máu.
Mộc Miên rời khỏi phòng, không quên chụp lại vài tấm hình làm kỉ niệm rồi hí hửng tót ra ngoài, miệng không ngừng huýt sao, trông có vẻ yêu đời lắm.
Chấn Phong cười buồn, lặng lẽ ra khỏi phòng.
– Mình nên bỏ cuộc thôi…
Anh thở dài thườn thượt, đút hai tay vào túi quần, bước từng bước chậm chạp xuống lầu. Có lẽ, anh nên đi tìm nhỏ Thảo nói chuyện một lát.
———————————————–
– Anh này – nhỏ cười toe – Uy Vũ mới tỏ tình với Kỳ Anh đấy.
Phụt. Vũ trợn tròn mắt, ho sặc sụa. Rất may là không ai có dấu hiệu dính phải “trận mưa” vừa rồi.
– Em nói cái gì?
– Sao dạo này anh hay bị điếc thế? – nhỏ nhăn mặt, nhưng cũng nói lại lần nữa, nét vui vẻ nhảy múa trong đôi mắt tinh anh – tui nói là Vũ mới tỏ tình với Kỳ Anh.
– Nhưng… nhưng tụi nó là con trai mà? – hắn khó hiểu, trông như vẫn chưa nắm bắt được hết ý nghĩa câu nói của nhỏ
– Thì sao?
– Tụi nó là gay?
– Ừ. Anh kì thị à? – nhỏ nhướng mày, tỏ ý không hài lòng thấy rõ
– Đâu… đâu có – hắn xua tay. E hèm, phải điều chỉnh thái độ mới được – anh cũng có vài người bạn là gay. Chỉ là hơi bất ngờ thôi.
Hắn hớp một chút nước và suýt nữa, à không, đã bị sặc vì câu nói tiếp theo của nhỏ
– Anh cũng là gay?
– Khụ… khụ… Em nói gì vậy – hắn ho liên tục. Rút kinh nghiệm, không nên uống nước trước những câu hỏi của nhỏ cho chắc ăn. – anh thích em mà…
– Ai mà biết được? – nhỏ nhún vai
Hắn cảm thấy tức tức trong lòng. Không lẽ, những chuyện hắn làm cho nhỏ chưa đủ để nhỏ biết tình cảm của hắn dành cho nhỏ thế nào?
– Thôi. Tui xin lỗi – nhỏ hơi cười nhìn vẻ mặt ấm-ức-quá của hắn – đùa thôi
– Đùa gì kì vậy? – hắn nhăn mặt.
– Xin lỗi mà… – nhỏ nũng nịu, bất chợt hôn lên má hắn một cái.
1s, 2s, 3s… Hóa đá.
– Này, này… làm gì như trời trồng vậy? – nhỏ hỏi, mặc dù trong lòng hí hửng, hả hê tột độ. – anh ngồi kiểu đó tui đi à.
– Đừng…đừng đi – hắn hốt hoảng, định thần lại, mặt đỏ rần rần, gãi gãi đầu sau đó giở giọng nũng nịu y chang nhỏ lúc nãy – Mộc Miên này… mới có một bên à… em làm vậy có bất công với bên kia không?
– Bất công cái đầu anh! – nhỏ gắt nhẹ, mặt cũng hơi ửng lên – Tham lam vô độ.
Hắn xoa xoa đầu, cười híp mắt, trông dễ thương tệ.
– Oái, đau… – Vũ nhăn mặt ngay sau đó
– Ai bảo anh dễ thương làm chi, để tui nhéo – Mộc Miên cười hô hố rồi… hôn lên má kia của hắn một cái nữa. – giờ thì đều rồi há. Khỏi phân bì.
Hắn đơ người trong một lúc lâu. Còn nhỏ thì hơi ngượng, quay mặt đi chỗ khác.
Một cái ôm siết từ phía sau.
– Em dễ thương thế này, hỏi sao anh không yêu?
– Xạo hoài…
—————————————
Cốp! Bịch! Chết thật, hình như có hai người bị ngã.
Chấn Phong cảm thấy hơi lạ, lạ là vì anh không cảm thấy đau, êm nữa là đằng khác. Có cái gì đó mềm mềm, ấm ấm trên miệng của mình.
– Ưm…ưm… – hình như có con vật nào động đậy dữ dội ở phía dưới Phong.
Anh trợt tròn mắt, cả người đông cứng phát hiện mình đang đè lên người của một cậu con trai. Và… anh đã hôn cậu ta. Đi chết đi, hôn cái gì mà hôn chứ? Chỉ là tai nạn thôi.
Vì mãi đông cứng nên Phong không thể cử động được và lãnh đủ một tràng…chửi của nhóc bên dưới
– Trời ơi! Mắt mũi anh để đâu mà đè lên người tui vậy? Lại còn… – vừa nghĩ đến đó nhóc đã đỏ mặt – sao còn nằm đó nữa… Ngộp thở… Tính lợi dụng tôi à…
– Không… không… tôi… – anh khổ sở nói – tôi không cử động được….
– Hả? – nhóc trợn tròn mắt nhìn Phong như sinh vật lạ. Ông già này có bao nhiêu thôi mà ngượng chín cả mặt (mi cũng thế thôi, khác gì?), nó cảm thấy dường như cả người anh ta đỏ lên luôn chứ không chỉ riêng gì mặt. – làm ơn đi, tui đang bận, anh làm ơn cử động lại giùm tui.
Phong khó khăn lăn mình qua bên kia, giải phóng trọng lượng cơ thể khỏi người nhóc rồi cả hai lồm cồm bò dậy.
– Xin…xin lỗi. Tui sơ ý quá. Cậu có làm sao không?
– Không sao – nhóc nhăn nhó, định soạn nguyên một tràng chửi tiếp nhưng nhìn thấy bộ dạng này của anh, cậu cũng thấy buồn cười.
– Chuyện lúc nãy… – Phong gãi gãi đầu
– Cấm nhắc lại – nạt ngang, mặt như trái cà chua.
– Ờ… ờ…
Chấn Phong cúi xuống nhặt lại mấy thứ đồ giúp cậu, cúi đầu xin lỗi lần nữa
– Tui xin lỗi…
– Thôi được rồi. Coi như tui gặp xui. Tui đi đây, trễ rồi.
Anh cười trừ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn chạy thục mạng.
– Ê…ê… cậu làm rớt này!
Phong gọi lớn nhưng cậu nhóc hình như không nghe thấy.
– Nguyễn Tuấn Kiệt…11A… Trường Trung học Thiên Bảo. – anh lẩm nhẩm những thông tin ghi trên thẻ học sinh. – chà… chúng ta hẳn là có duyên với nhau… Chào mừng cậu đến với lớp 11A.
Phải. Có duyên với nhau (*cười nham hiểm*).
———————————————
Kỳ Anh tựa đầu lên ngực Vũ, nằm gọn trong vòng tay của hắn, ngắm nhìn những tia nắng lấp lánh nhảy nhót trên những phiến lá xanh tươi bên ngoài cửa sổ.
Nó thấy mình thật may mắn. Nó luôn được sống trong sung sướng, dì Vân và mẹ lúc nào cũng lo cho nó hết mực, và giờ, có được người mà nó yêu thương, thế thì còn gì bằng? Bất giác nó nhắm mặt, nở nụ cười mãn nguyện.
– Đấy… cười như vậy mới gọi là cười chứ – hắn gật gù vẻ hài lòng
– Gì? Làm như hồi đó giờ tui chưa từng cười vậy
– Nhưng mà Vũ không biết lúc nào Kỳ Anh mới cười thật lòng mình… – hơi thở của hắn phả vào tai nó, hắn khẽ siết nhẹ tay mình, ôm nó chặt hơn – ước gì được như thế này mãi nhỉ? Sướng quá…
– Vậy thì ôm đi, có ai nói gì đâu… – nó cảm thấy ngượng, mặt hơi đỏ lên.
– Đương nhiên, anh sẽ ôm em đến tối luôn, không cho em đi. – Vũ dụi dụi mặt mình vào cổ nó.
– Anh em gì đây? – nó nhíu mày – chưa gì hết trơn mà anh em rồi…
– Ai bảo tui là người sinh ra trước 6 tháng làm chi – hắn cười trêu chọc
– Anh… – nó ấm ức rồi đột nhiên che miệng lại, hai tai bất chợt đỏ lên.
– Thấy chưa… – Vũ híp mắt, dựa đầu lên vai nó – gọi đi, có gì đâu. Anh hứa là chỉ gọi như vậy khi chỉ có chúng ta thôi, còn có ai khác ở đây thì mình xưng tên.
– Hứa đó nha. Tui… à… em – nó lúng túng – …cũng không quen lắm…
– Biết rồi – hắn nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi nó, ngọt ngào, đê mê…
——————————————
Chấn Phong mân mê chiếc thẻ học sinh, chợt cười một mình. Anh thầm than trời trách đất vì cái số của mình, mặt đỏ rần rần.
– Sao lần nào mình cũng ngã hết-sức-khó-coi vậy?
Anh sờ lên môi, cảm giác nóng ướt, mềm mại tưởng như vẫn còn đọng lại. Trời ơi, còn nghĩ tới làm gì, ngượng chết đi được. Hết Kỳ Anh rồi tới Tuấn Kiệt, số của anh là số con… gì gì ấy.
Nhưng mà… cũng thú vị lắm chứ? (bị khùng)
Anh nhớ lại bóng dáng bé nhỏ lúc chiều.
– Bé thế mà học lớp 11 ai mà tin?
Tiếng chuông điện thoại reo khiến Phong giật mình.
– Alo? Mày gọi tao có chuyện gì?
– Phong hả? Mày về nhà chưa?
– Rồi. – anh cảm thấy hơi lạnh người – tao nói rồi nha. Tao không có hợp với mày đâu. Đừng có dụ dỗ…
– Im coi. – Thảo gắt, nhưng hình như giọng của nhỏ vẫn cứ như ở trên mây – tao gọi qua cho mày kiểm tra coi mày về chưa. Nói thật, tao lo cho mày đó nha, đừng có vì thất tình mà đập đầu vô gối tự tử nhe.
Anh phì cười
– Ừ, đâu có. Tao vẫn còn yêu đời lắm. Tao chỉ hơi buồn, nhưng không sao, miễn là Kỳ Anh hạnh phúc. Mày cũng đừng lo quá.
7,293 Chia sẻ tới
– Ừ – nhỏ thở nhẹ – tao nghĩ là mày sẽ tìm được người yêu thật sự. Mà nè, tao thấy lúc chiều mày lại hôn ai đó nữa phải không?
– Hả? Sao mày biết? – anh đánh hơi được mùi nguy hiểm trong câu nói của nhỏ
– Mày từ nhà tao bước ra mà, sao tao không biết được. Lại còn nằm đè lên người ta nữa, tao đoán là mày hôn nó. Hôn thiệt hả mày? – nhỏ hỏi rồi cười như nắc nẻ trong điện thoại.
– Cười gì mà cười? – Phong nhăn nhó – tao ngượng gần chết. Lần trước… rồi lần này… À, mà cậu ấy học chung lớp với tao đó.
– Ha ha ha ha. Ủa, mà sao mày biết? Mới đây cưa cẩm được người ta rồi à?
– Thì cậu ấy đánh rơi thẻ học sinh. Tao đang giữ đây.
– Có duyên nhỉ? Xem chừng cậu ta là người yêu của mày đó? – giọng sặc mùi thuốc súng
– Gì? Mày đừng có tào lao – anh gắt – tao đang lo là gặp mặt cậu ta sẽ như thế nào đây.
– Thì tự nhiên thôi. Đâu phải mày cố tình đâu. Thôi. Tao thăng đây. Ngủ ngon nha mày
– Ngủ ngon – anh cười
Mai lại đi học rồi. Anh phải như thế nào để nói chuyện với Tuấn Kiệt nhỉ?
– Này cậu…chúng ta học chung lớp đó. Không, không được. Hay là ủa, cậu với tui học chung lớp hả?. Cũng không được. Mà thôi đi, mắc gì giờ này ngồi nghĩ khơi khơi? Ngủ thôi. Để mai tính.
Phong lắc mạnh đầu trùm chăn kín mít và… không ngủ được. Ai da, không chừng ngày mai có con gấu trúc đến lớn 11A.
——————————————
Hoàng Thiên thở dài, nhìn quanh căn phòng trắng toát. Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng máy móc chạy lạnh lẽo.
“Đó là sự ích kỉ, độc đoán của ông”
– Có thực sự tôi là người ích kỉ không? Tôi chỉ muốn những điều tốt nhất dành cho Kỳ Anh thôi mà…
Chuông điện thoại reo. Số máy lạ hoắc. Ông nhíu mày đắn đo rồi bắt máy.
– Alo.
-………………………………
– Tôi không cần ai dạy đời! – ông gằn giọng
-………………………………
– Tôi…
Có tiếng thở dài nặng nề. Màn đêm trở nên u ám lạ thường, ít ra là dưới cặp mắt của Hoàng Thiên. Cảm giác này, ông lại nếm trải nó lần nữa, sâu sắc hơn, đau đớn hơn.
Có lẽ đêm nay lại là đêm khó ngủ cho ông.
Từng đám mây tản ra, nhường chỗ cho vầng trăng tròn vành vạnh rót lên mọi vật một màu trắng bạc huyền bí, lộng lẫy. Đôi mắt Hoàng Thiên dường như sáng lên, tựa như mặt nước tĩnh lặng dưới ánh trăng vằng vặc, thoáng chốc xao động nhẹ nhàng. Hoàng Thiên biết rằng, mình sẽ phải làm gì tiếp theo rồi. Ông nắm chặt tay, ánh mắt nghiêm nghị không thể lay chuyển.