Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 14
Chap 4: Bẫy
Cộc cộc.
– Mời vào
– Kỳ Anh, em có bận gì không? – Phong mở cửa, tiến về phía nó, cất giọng hỏi
– Cũng không bận gì, có chuyện gì vậy anh? – nó mỉm cười, gấp cuốn sách đang xem dở lại.
– À, anh chỉ muốn hỏi – anh gãi đầu – sao cả tuần nay anh không thấy Uy Vũ đi học, em là bạn thân nó, chắc em biết chứ?
– Em không biết – ánh mắt nó bỗng dưng tràn ngập nét buồn – em không thể liên lạc với cậu ấy cả tuần. Anh định tìm Vũ à?
– À… cũng không có việc gì – Phong cười – cũng có bài toán anh chưa giải quyết được nên anh muốn tìm nó để tranh luận ấy mà
– Mặc dù em không học giỏi toán lắm, nhưng em sẽ giúp anh. Bài nào vậy? – nó hỏi
– Em vậy mà không giỏi gì, cứ khiêm tốn mãi.
– Đâu có, em nói thật mà, chỉ sợ là anh chê em thôi – nó nheo mắt, miệng hơi mím lại.
– Không… không có chê… – anh xua tay quyết liệt – tại… tại… thôi, không có gì đâu, anh đi đây.
Chấn Phong nhanh chóng “chuồn” ra khỏi phòng nó làm nó phì cười. Nó biết đó chỉ là lý do anh bịa ra để hỏi về Vũ thôi. Chắc chắn là có liên quan đến chuyện đó. Đôi mắt nó lập tức se lại đầy nguy hiểm.
– Hù!
Nó nhướng mày quay sang lườm Mộc Miên làm nhỏ tiu nghỉu ra mặt.
– Lần nào tao dọa mày cũng không hết hồn hết trơn là sao? Rõ ràng là mày xoay mặt vào trong mà, làm gì thấy tao đi vào?
– Tao ngửi được mùi của mày mà – nó thản nhiên trả lời, mặc cho nhỏ nhăn nhó vì tức – mũi tao đâu có bị điếc?
– Ừ há – nhỏ phóng lên giường ôm cứng tay nó
– Dạo này tao thấy mày lạ lắm nha – nó nheo mắt phóng tia nhìn gian xảo về phía nhỏ – có bạn trai rồi hả?
– Bạn trai cái gì chứ? – nhỏ trề môi trông dễ thương tệ – phiền phức thì đúng hơn!
– Thôi đi, tao thấy mày sau này sẽ đổ bởi người ta đó – nó hất mặt tự tin
– Xí, thèm vào. Mà nè, dẹp chuyện đó qua một bên đi. Tao mới thấy ông ngốc qua phòng mày…
– Ông ngốc? – nó ngớ người ra rồi cười ha hả – mày gọi ổng là ông ngốc à?
– Chứ gì nữa? – Mộc Miên chớp chớp mắt – người gì mà ngốc thấy sợ, mà dễ thương há mày, gặp người mình thích mà cứ lúng túng như gà mắc tóc. Mà thôi đánh trống lảng đi, ổng sang đây gạ tình mày à?
– Gạ cái gì mà gạ – nó nhíu mày – đầu óc mày có bao nhiêu đó thôi. Ổng qua đây hỏi sao Vũ cả tuần nay không đi học.
– Hả? Ổng chuyển đối tượng rồi sao – nhỏ thảng thốt
– Đồ khùng – Kỳ Anh cốc đầu nhỏ một cái đau điếng – tao nói mày chỉ nghĩ được mỗi chuyện đó thôi
Mộc Miên ôm đầu nhăn nhó rồi chu mỏ cãi lại
– Chọc mày thôi, chứ tao không nghĩ vậy. Chắc là có liên quan tới chuyện đó đúng không?
– Tao cũng nghĩ vậy
– Xem ra sắp có chuyện rồi. – Mộc Miên bước đến cửa sổ, phóng tầm nhìn ra bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, giọng nhỏ trầm hẳn lại, mất đi vẻ hồn nhiên, hoạt bát thông thường – tao linh cảm lần này không đơn giản đâu.
– Bà chị ấy nói cho mày biết à? – nó mỉm cười
– Ừ. À đúng rồi, chị Thảo đến rồi đấy.
– Mọi thứ vẫn nằm trong vòng bí mật? – nó đứng dậy, vặn vẹo cơ thể cho giãn gân cốt
– Đương nhiên – nhỏ nhún vai
– Tốt lắm… – nó nhếch môi. “Kế hoạch bước đầu thuận lợi. Chỉ còn…”
—————————————
Anh nằm vật ra giường, thở dài. Uy Vũ giờ hắn ở đâu? Lúc anh cần thì lại không xuất hiện. Bực mình quá.
Mà Phong cũng đâu cần gặp hắn, nếu không phải vì thầy Hoàng gọi anh lên phòng giáo viên rồi hỏi một câu: “Em thích Kỳ Anh phải không?”. Cũng may, cô Khanh xuất hiện đúng lúc để “giải cứu” cho anh, nếu không thì anh chẳng biết trả lời làm sao nữa…
Có tiếng điện thoại reo. Là nhỏ Thảo. Anh cũng đang định hỏi nhỏ đây.
– Alo?
– Tao mà không gọi chắc mày cũng quên tao luôn rồi phải không? – Thảo hỏi, nhẹ nhàng mà đe dọa
– Đâu có, tao cũng định gọi điện cho mày đây – lấp liếm.
– Có chuyện gì rắc rối, nói coi. Có liên quan tới Kỳ Anh đúng không? Chuyện gì? – nhỏ làm một tràng không đợi anh nói gì hết
– Ừ, có người hỏi tao có thích Kỳ Anh không, mà lại là một giáo viên nữa…
– Ai lại đi hỏi câu trơ trẽn vậy? – nhỏ nhíu mày
– Ông thầy dạy Sinh của tao… Chẳng lẽ tao làm điều gì lộ liễu quá hả mày? – Phong lo lắng
– Mày đừng quá lo. Không có chuyện gì đâu
– Ổng có hẹn tao ra quán café nói chuyện nữa.
– Vậy mày có muốn đi không?
– Không. – anh lật lật cuốn tập, thoáng nét bối rối thoảng qua trên gương mặt
– Sao vậy?
– Tại sao tao lại phải nói chuyện đó với ông ta?
– Ừ, cũng đúng – anh tưởng tượng nhỏ đang gật gù ở đầu dây bên kia.
– Mà khoan – anh chợt dừng lại.
– Chuyện gì?
– Chờ tao một tí.
Có mảnh giấy được kẹp vào giữa quyển tập Sinh. Thì ra đây là lí do thầy Hoàng cố tình gọi Phong lên trả bài sáng nay
– Có chuyện gì vậy? – Thảo đứng bậy dậy khỏi chiếc ghế xoay – ông ta gửi cho mày cái gì à?
– Ừ. Thầy Hoàng, thầy dạy Sinh của tao, lúc tao lên trả bài đã kẹp vào giữa tập mảnh giấy… – anh từ từ mở nó ra – nội dung là… “em nhất định phải tới buổi hẹn đó, bởi vì thầy có quan hệ mật thiết với Kỳ Anh”.
– Hả? Cái gì? – Hương Thảo sửng sốt – vậy là sao?
– Tao không biết. Nhưng như vậy là tao phải đến đó rồi. – anh bình tĩnh trả lời, cảm giác bất an bỗng dưng dâng tràn khắp lồng ngực. Đây chắc chắn không đơn giản là một cuộc hẹn thông thường.
– Mày đừng quá lo. Cứ đến đó, tao nghĩ là mày sẽ bị ông ta đánh đòn tâm lý, nên mày chuẩn bị đi. Tao có một lời khuyên cho mày, chuyện gì đáng tin thì nên tin, chuyện gì không đáng tin thì đừng tin. Thôi, tao buồn ngủ rồi, tao thăng đây. – nhỏ ngáp dài một tiếng rồi cúp máy cái rụp.
Anh cũng không còn tâm trí để nghe điện thoại. Rốt cuộc ông ta muốn nói gì với mình? Và tại sao nhỏ lại nói với anh vậy nhỉ? Thật phức tạp.
Anh vò đầu đến rối tung. Đau đầu quá.
——————————————–
– Em ngồi đi – Minh Hoàng mỉm cười với người đối diện
– Thầy có chuyện gì muốn nói với em? – Chấn Phong vừa ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề – thầy có quan hệ gì với Kỳ Anh? Nếu như thầy chỉ muốn lấy lý do đó để muốn em ra ngoài này thì em xin phép đi về…
– Ấy, em làm gì mà gấp thế? – ông phì cười trước thái độ nhanh như chớp của anh, rồi gương mặt trở lại vẻ u buồn – thầy chính là cha của Kỳ Anh.
– Cái gì? – anh không tin vào tai của mình.
– Nếu em không tin, đây là bằng chứng – ông đưa cho anh hồ sơ bệnh án
Chấn Phong phì cười
– Thầy nói dối hay đấy… Rõ ràng tời giấy xét nghiệm này là của Trần Hoàng Thiên và Kỳ Anh mà… Còn thầy là…
Anh sững lại khi lật đến trang tiếp theo. Những trang giấy bay tứ tung vì cơn gió vừa thổi qua.
-…là Trần Hoàng Thiên. – anh nhếch môi, đôi mắt nhuốm màu băng lạnh.
Ông hơi bất ngờ trước phản ứng của anh. “Xem ra chàng trai này không thể đối phó dễ dàng…”
– Ta muốn biết cậu thích con trai ta thật chứ?
– Phải. Và chuyện này cũng chẳng liên quan tới bác – Phong thản nhiên đặt xấp giấy lên bàn, cười khẩy
– Nó là con của bác, tại sao lại không liên quan?
– Vì thực ra là bác đã không có tư cách làm cha của Kỳ Anh từ lâu rồi – anh ném tia nhìn rực lửa xoáy sâu vào đôi mắt hạt huyền tĩnh lặng
– Dù cậu có nói thế nào thì tôi cũng là cha của nó – Minh Hoàng ngay lập tức thay đổi thái độ, gằn giọng khẳng định – và tôi không cho phép bất cứ ai làm hại nó!
– Chính ông mới là người làm hại Kỳ Anh.
– Mày mới là người làm hại Kỳ Anh, chính chúng mày kéo nó vào cái thế giới bệnh hoạn đó!
– Bệnh hoạn ư? – anh cười khẩy – có bệnh hoạn bằng việc lấy chính con của mình ra cưỡng hiếp không?
– Mày… – Minh Hoàng tức giận, gương mặt đỏ lên.
Chát!
Chấn Phong trượt người về phía sau do lực đánh quá mạnh, chiếc ghế ngã lăn quay, khóe miệng anh rỉ máu. Mọi người sửng sốt, e sợ ngoáy lại nhìn.
Anh lấy tay chùi vết máu trên miệng mình, môi vẫn vẽ nên nụ cười
– Dù ông có tát tôi lần nữa thì sự thật vẫn là vậy.
Ông vung tay lên nhưng bị cánh tay của anh chặn lại
– Quên nói với ông, tôi sẽ không để cho ông tát thêm cái nào nữa đâu. Tôi khẳng định lại lần nữa, nếu ông chưa rõ, là tôi sẽ không-bao-giờ từ bỏ, trừ khi chính miệng Kỳ Anh nói yêu một ai khác
– Rồi cậu sẽ phải hối hận vì những gì đã nói – Minh Hoàng nghiến răng ken két, hạ tay xuống.
– Đó là chuyện của ông.
Chấn Phong bỏ đi ngay sau đó, để lại Minh Hoàng, nói đúng hơn là Hoàng Thiên, chìm đắm trong sự tức giận.
– Mày cũng chỉ là thứ rác rưởi được người khác nhặt về mà thôi.
Ông xét nát xấp tài liệu trên tay mình trước sự ngỡ ngàng, sợ hãi của những ai vừa chứng kiến cảnh vừa rồi.
——————————————-
– Ván cờ đã bắt đầu – nhỏ quay lại cười với Kỳ Anh
– Ừ, mày không thấy tao đang chơi cờ sao? – nó đăm chiêu nhìn nước cờ khó
– Vậy mày sẽ tính bằng cách nào để cứu bàn cờ này? – nhỏ hỏi
– Mày xem, nếu tao giữ con hậu này thì chắc chắn sẽ mất xe và mã. Tao đang cân nhắc con đường bảo toàn lực lượng… – nó nói, mắt không rời bàn cờ
– Ừ, nhưng sao mày không nghĩ là nên thí hai quân đó đi, nếu tao tính không lầm là mày chỉ cần đi thêm vài nước nữa sẽ thắng.
– Nhưng tao bị mất chúng – nó phụng phịu – tao không thích.
– Mày đừng có tỏ ra dễ thương trước mặt tao, thấy gớm quá – nhỏ rùng mình, tay cầm quân xe và mã đặt ra ngoài bàn cờ – mày không thực sự mất xe và mã, chỉ là nó không còn xuất hiện trên bàn cờ nữa thôi.
Cũng giống như bóng tối, nó chính là sự vắng mặt của ánh sáng.
Chấn Phong đóng sập cửa phòng lại, ngồi phịch xuống sàn nhà. Cuối cùng thì anh cũng thoát ra được cái vỏ bọc e dè để bảo vệ tình cảm của mình.
“Con không được để bất cứ điều gì lay chuyển tình cảm của mình. Đó chính là con dao sẽ giết chết con sau này”
– Cảm ơn mẹ… Vì mẹ chấp nhận làm mẹ của con… – anh khẽ nhắm mắt, thở nhẹ, môi hơi mỉm cười.
Tối hôm đó, anh lấy hết can đảm hỏi ý kiến của Thanh Vân trước khi gặp mặt Minh Hoàng. Quả đúng như lời mẹ nói, ông ta chính là Hoàng Thiên. Anh được nghe mẹ kể về quãng thời gian khủng khiếp sống trong đau khổ mà Kỳ Anh trải qua. Anh không ngờ nó đã phải chịu đựng nhiều đến vậy… Chấn Phong lạnh người, mường tượng ra vẻ thỏa mãn khắc sâu vào từng đường nét trên gương mặt của Hoàng Thiên và Bích Phượng, mỗi khi họ tìm ra cách hành hạ, giày vò Kỳ Anh. Nghĩ đến ông ta, sự tức giận trào dâng đầy ắp cả người Chấn Phong, át đi tất cả những mảnh lý trí còn sót lại.
– Alo? – giọng anh vô cùng bực dọc
– Sao, đi gặp ông ta về rồi hả? Có chuyện gì không?
– Ông ta là cha của Kỳ Anh và muốn tao không được làm hại cậu ấy
– Làm hại? – Thảo hỏi trong sự khó hiểu
– Ừ, ông ta nói tao là người lôi Kỳ Anh vào cái thế giới “bệnh hoạn” – anh nhếch môi, ngọn lửa trong cơ thể bốc lên ngùn ngụt.
– Thôi được rồi, bình tĩnh đi anh bạn, nghe anh nói là tui biết anh từ chối thẳng thừng và “ném” những lời “sắc lẻm” về phía ông ấy rồi – anh nghe tiếng nhỏ bạn cười nhẹ – đã lâu lắm rồi tao mới thấy đôi mắt lạnh băng của mày nhìn người khác, tiếc thật
– Tiếc gì mà tiếc chứ? Tao đang bực mình lắm đây… Cũng may là mẹ tao đã nói cho tao biết hết rồi, nếu không… tao cũng chẳng biết làm sao… – Phong thở dài
– Ừ, thế cũng tốt. Tao nghĩ ông ta không bỏ qua vậy đâu – nhỏ cảnh báo – tao có cảm giác mày sẽ gặp nguy hiểm, nên cẩn thận
– Ừm, tao biết rồi, cảm ơn mày – anh thấy lòng mình bỗng dưng ấm lại. Nhỏ bạn của anh lúc nào cũng lo cho anh hết – tao xin lỗi, chuyện của tao mà bắt mày lo…
– Ngốc à – nhỏ gắt nhẹ – mày cũng biết tụi mình quen nhau từ khi mày còn chưa phải là con nuôi của dì Vân cơ mà… Vui buồn có nhau, nhớ chưa – anh tưởng tượng nhỏ ở đầu dây bên kia nhe răng toe toét – cúp máy đây, tao thăng…
Chấn Phong mỉm cười. Lâu rồi không gặp nhỏ, nhớ quá đi…
Ngày mai phải đi học rồi, chán quá.
————————————————-
Cộc cộc.
Phong nhíu mày, uể oải mở mắt ra. Gì vậy? Mới có 6h20 mà đã có người gõ cửa rồi, phiền thật. Anh ngồi dậy gãi đầu mấy cái rồi bước ra mở cửa.
Mắt mở to, cằm sắp rớt xuống đất.
– Sao anh chưa thức nữa? – nó nghiêng đầu
Rầm! Cánh cửa đóng sập lại. Trong tích tắc, nó nghe tiếng lịch bịch, đùng đùng, như thể bên trong đang có chiến sự quyết liệt. Nó chợt phì cười trước thái độ không kịp suy nghĩ của anh. 5 phút sau…
– Xin lỗi em… – Phong ngượng ngùng cười trừ, mặt lại đỏ như trái cà chua – tự dưng đóng cửa lại không nói tiếng nào… Lúc đó…
– Thôi, không sao, em biết là anh bối rối rồi. Em cũng xin lỗi vì đường đột qua đây vào buổi sáng thế này – nó mỉm cười, sau đó gương mặt trở lại vẻ nghiêm túc, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt anh, mênh mông đến vô tận – em cũng có chuyện muốn nói với anh.
———————————————–
– Tôi đã căn dặn những gì cô cần làm, chỉ cần làm theo như vậy là được rồi.
– Nhưng…tôi…sợ…tôi không làm được
– Nếu như cô không làm thì mọi bí mật của cô sẽ được phơi bày ra ánh sáng.
—————————————————-
Không khí ồn ào nhộp nhịp tràn ngập tiếng nói cười rộn rã, bởi một lí do rất đơn giản: giờ ra chơi.
– Hôm nay uống gì bây giờ nhỉ? – Mộc Miên chăm chú nghiên cứu cái menu nãy giờ mà vẫn chưa chọn được món uống cho mình
– Mày lẹ lẹ lên rồi đến lượt người ta – nó càu nhàu – ai bảo uống hết trơn menu rồi làm chi, giờ khó chọn.
– Mày nói hay như hát ấy – nhỏ bĩu môi – không uống hết làm sao mà biết món nào ngon? Giờ tao đang khổ sở đây, vì món nào cũng ngon hết
Nó đảo mắt
– Mày chọn lẹ chưa, không thì đưa đây cho tao
Nó giật menu từ tay nhỏ, chẳng màn tới cái mặt đang nhăn nhó hết cỡ, nhưng rồi lại giãn ra thành nụ cười cực kì nhí nhảnh (không biết da mặt con này làm bằng gì mà co dãn hay thật).
– Anh Phong, anh uống gì? – nó quay sang mỉm cười
– À, em gọi món gì cũng được
– Chị ơi! – nó gọi lớn – cho em 3 ly nước ép dâu.
– Mày bị lậm nước ép dâu rồi đó Kỳ Anh – nhỏ ngán ngẩm, chép miệng rõ kêu
– Kệ tao – nó hất mặt không chấp.
– Đây, 3 ly dâu ép của tụi em đây – chị bán hàng niềm nở, nháy mắt với tụi nó.
– Các em có thể cho thầy ngồi cùng bàn không? – Minh Hoàng hỏi làm mọi chú ý đổ dồn về phía ông.
– Vâng, thầy cứ tự nhiên ạ – nhỏ gật đầu, tươi cười
Chấn Phong nắm chặt tay lại, mắt long lên nhìn trừng trừng người vừa ngồi xuống.
– Anh Phong… – nó thúc tay vào xương sườn của anh
Minh Hoàng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, quay sang chị bán hàng
– Cho tôi ly dâu ép.
– Vâng, thầy chờ em một lát ạ
– À, hình như cô là người mới vào làm à?
– Vâng, em vừa mới được nhận gần đây – cô cúi người – nếu có sai sót mong thầy bỏ qua
– Ừ. Ủa, sao các em không uống đi, nhìn thầy chằm chằm vậy? – ông cười hiền nhìn ba người đang ngó mình trân trân
– Thầy cũng thích dâu ép nữa hả? – nhỏ chớp chớp mắt – Kỳ Anh khoái nhất là dâu ép đó. Hai người có sở thích giống nhau quá ta.
– Tại mày không thấy dâu ép ngon đến thế nào thôi – nó nhún vai
– Thưa thầy, dâu ép của thầy đây
– Cảm ơn cô.
Chấn Phong im lặng, không nói tiếng nào, nhưng cũng không nhìn bằng ánh mắt “giết người” như khi nãy. Nhỏ, nó và Minh Hoàng chuyện trò với nhau rất vui vẻ.
Có tiếng hét thất thanh. Kỳ Anh, Mộc Miên và Chấn Phong vừa bị ngất xỉu. Không khí trong căn tin bắt đầu hỗn loạn, tràn ngập sự hoang mang.
Tiếp theo đó, một người có triệu chứng khó thở, tim đập nhanh, và sau đó rơi vào trạng thái hôn mê, co giật. Một ống nhựa đựng thứ chất lỏng gì đó lăn dài trên mặt đất.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi. Mọi người đều khẩn trương sơ cứu cho nạn nhân và nhanh chóng di chuyển họ đến bệnh viện.
Cô nhân viên yên lặng, khoanh tay nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của các bác sĩ, chân mày khẽ nhíu lại. Cô nắm chặt trên tay hai lọ thủy tinh. “Định mệnh…”
Chiếc xe hơi đen dừng lại trước cổng trường, chờ đợi những chiếc xe cấp cứu gấp rút vụt qua mặt.
Có tiếng thở dài nặng nề.
Ván cờ này sắp kết thúc rồi.
“Mày không thực sự mất xe và mã, chỉ là nó không còn xuất hiện trên bàn cờ nữa thôi.”