Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 10.1
Extra 1: I love you, my angel
– Sao vậy ạ? – Kỳ Anh hỏi
– Mẹ con muốn về đây để thăm con ấy mà. – dì Vân nói qua điện thoại – thôi ta cũng có việc, hẹn gặp con ngày mai nhé.
– Vâng – nó mỉm cười
Mẹ nó đã bay về Hà Nội cách đây vài ngày. Hèn gì dì của nó ở miết luôn. Kế hoạch thay đổi đôi chút. Nó vừa có cơ hội đi xa một chuyến để chọc hắc luôn thể. Thế nào thì tên ngốc đó cũng buồn cho xem. Chỉ nghĩ tới đó thôi cũng làm nó vui vui.
– Alo, dạ con là Kỳ Anh. Dạ, chú đã sắp xếp hết rồi ạ?
-…………………
– Vâng. Con biết rồi. Cảm ơn chú.
Nó sắp xếp đồ đạc lại trong va li. Ngủ sớm thôi. Mai còn phải đi nữa.
– Kỳ Anh!!!!!!!
– Ôi trời… – nó thở dài. Sao tự nhiên giờ này nhỏ đến nhỉ?
Mộc Miên nhanh chóng ôm lấy tay nó nũng nịu.
– Ông định đi Anh thật vậy đó hả? Bỏ tui lại đây… – nhỏ bắt đầu sụt sịt
– Thôi đi chị ơi, chị biết tỏng tui sẽ làm gì mà. Đừng có làm tui nổi da gà nữa coi – nó rùng mình.
– Xì, bày đặt hoài. Ai biết ông quyết định thế nào – nhỏ nguýt dài, rồi lại trưng ra nụ cười tươi hết cỡ – hi hi, tui nói mà, đâu có sai. Còn cãi nữa?
– Tui biết rồi. – nó giơ tay vẻ đầu hàng, phì cười – chị nói gì cũng đúng hết, được chưa?
– Biết vậy là tốt – nhỏ cười ha hả – à tui qua đây để hỏi một việc, ông sẽ không đi Anh đúng không?
Phụt. Nó đang uống nước thì ngay lập tức phun ra ngay.
– Gì vậy? Ở dơ quá – nhỏ nhăn mặt, chộp cái điện thoại, gọi xuống nhờ chị giúp việc lên dọn dẹp
Một lúc sau thì đâu lại vào đấy. Đúng là phong cách làm việc chuyên nghiệp thật.
Nó trợn mắt nhìn nhỏ trong vòng 2s rồi trở lại vẻ bình thường
– Tui chỉ vừa nhận điện thoại của dì thôi. Làm sao biết nhanh vậy?
– Há há, vậy là bà chị đó không có lừa tui – nhỏ cười hố hố, ôm cứng nó rồi thì thầm – hôm đó tui thấy hết đó nha. Tình tứ quá hà
– Tình cái gì mà tình – nó thở hắt ra
– Hôm đó chị ấy tự dưng nói với tui mà tui cũng quên hỏi ông nay bay sang đây – nhỏ toét miệng cười.
– Ờ, bay… – nó cười cười. Phải rồi, trình độ lái xe của tài xế nhà nhỏ thì khỏi nói. Đúng là chủ tớ giống nhau.
– Vậy chuẩn bị đi đâu đó?
– Đi Hà Nội. Mà nè, đừng có nói cho Vũ biết – nó nháy mắt lém lỉnh.
Nhỏ che miệng cho có lệ, chứ đang cười với mức âm lượng cao kinh khủng khiến cho mấy chị giúp việc dưới nhà không khỏi giật mình.
– Tới giờ này mà còn hù dọa người ta được. Ông đúng là… – nhỏ chọt chọt lên trán nó, ánh mắt lộ vẻ gian tà. – … thiệt là giống ý tui quá đi.
Tối đó có hai đứa hả hê cười gian còn một đứa thì buồn bã, ủ rũ. Chậc.
———————————————
Nó vừa bước vào nhà, quay lại hỏi dì:
– Dì, mẹ con đâu rồi ạ?
– Con đi đường mệt rồi thì lên phòng nghỉ tí đi – Thanh Vân mỉm cười – mẹ con vừa đi shopping
– À – nó đi lên lầu – chừng nào mẹ về cho con biết nha. Con nhớ mẹ lắm rồi…
Thanh Vân phì cười, dễ thương thật. Phải chi với mọi người nó đều như thế nhỉ? Bà khẽ thở dài. Nhưng như vậy cũng đã ổn hơn trước nhiều lắm rồi, không thể đòi hỏi ở nó nhiều hơn nữa… Điện thoại reo, bà nhanh chóng trở thoát khỏi mớ suy nghĩ trong đầu.
– Alo, mẹ đây, con đi đâu từ tuần trước đến giờ vậy?
-…………………………
– Không lí do gì hết, về ngay cho mẹ. Tự dưng hôm nay trở chứng vậy? Bộ con không muốn gặp em con à?
-……………
– Mẹ đã nói rồi. Con phải về, nếu không…thì con biết chuyện gì tiếp theo rồi đấy. Cho con 10 phút trình diện trước mặt mẹ. Thời gian bắt đầu.
Thanh Vân lắc đầu, đến bó tay với thằng con này. Bà mà không dùng biện pháp mạnh là nó sẽ không nghe lời.
– Thưa mẹ mới về – mặt xụ xuống vẻ không vui
– Đúng 10 phút, chuẩn xác thế là tốt – bà mỉm cười không thèm để ý tới thái độ của anh – con nghỉ ngơi đi. Mẹ có việc phải đi.
Vừa bước được vài bước bà quay mặt lại, đôi mắt ánh lên tia nhìn đe dọa khiến người đối diện bất giác lùi lại
– Con còn bước ra khỏi nhà mà không hỏi ý mẹ một lần nữa thì đừng trách. Không phải mẹ áp đặt con nhưng con đã từ chối gặp mặt em hơn 8 lần rồi. Lần này nhất định phải gặp.
– Nhưng…. – anh khổ sở
– Mẹ đã quyết – bà lườm anh. Nín thinh không nói được lời nào. Dù có ấm ức lắm thì anh cũng không thể cãi lời mẹ được. Anh biết rất rõ kết cục sẽ như thế nào.
– Con biết rồi – anh vò tóc đến rối bù rồi phóng thẳng lên lầu.
– Đúng là con nít. – Thanh Vân khẽ cười.
Anh hậm hức bay thẳng vào phòng và nằm phịch xuống. A, giường hôm nay sao lạ vậy? Ấm, êm nữa. Anh quơ tay sờ sờ phía dưới, chụp trúng cái gì đó đang ngọ nguậy.
– Aaaaaaaaaaa Ma!!!!!! – anh nhảy phóc ra khỏi giường, nhắm mắt la làng
– Này anh, anh có bị điên không vậy? – giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự hậm hực.
– Hả? Kỳ Anh? – anh trố mắt ra nhìn – sao tự nhiên cậu vào phòng tôi vậy?
– Cái gì? – Kỳ Anh nhíu mày – anh xem lại đi, phòng này của tôi mà
Anh vội chạy ra, nhìn trước cửa phòng. Dòng chữ màu vàng lóng lánh đang phản lại anh: Rose. Ặc, vậy là…trời ơi, sao mà xớn xác vậy? Anh muốn đập đầu vào cửa cho đỡ ngượng.
– Thế nào? – Kỳ Anh mỉm cười, rõ ràng là đang châm chọc anh mà.
– Xin…xin lỗi – anh hơi cúi người, gãi gãi đầu. Hình như có một trái cà đang đứng trước mặt nó.
Kỳ Anh phì cười, khiến cho ai đó phải ngẩn ngơ mất mấy giây.
– Thôi, chào anh. Chắc là anh biết tên của…ờm…em rồi nhỉ?
– Ừ, Kỳ Anh. Tôi…à…anh là Chấn Phong.
– Rất vui khi được gặp anh – nó hơi mỉm cười
– Ừ, anh cũng vậy. Thôi anh về phòng, không phiền em nữa
Anh không đợi nó trả lời, tót qua căn phòng có cánh cửa đen tuyền. Trời, vậy mà vẫn lộn được. Nó cười rồi bỏ vào trong. Ai da, tự dưng hết buồn ngủ rồi. Cánh cửa trắng đóng lại nhẹ nhàng. Có người ló đầu ra ngó sang, gương mặt vẫn còn đỏ lắm.
———————————————-
– Aaaaaa, ngượng chết đi được – anh úp mặt vào gối giãy nãy, chỉ thiếu mỗi một chuyện là hét lên nữa là đủ.
– Cánh cửa trắng tươi vậy mà vẫn xăm xăm đi vô. Thật là…
Anh ngồi bật dậy, ôm cứng con Angry Bird to đùng, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
– Trời ơi, lần này là lần thứ hai rồi – mặt anh như con tôm luộc nhớ lại cái ấn tượng khó phai.
Không phải anh chưa gặp mặt nó, chỉ là….
Flashback
Anh hí hửng trở về nhà sau khi xem phim ở nhà bạn xong. Hình như hôm nay anh sẽ gặp em họ của mình. Vậy là có người chơi cùng rồi. Anh cười híp mắt, nhảy chân sáo vào phòng, nằm úp mặt xuống giường. Ủa, sao ra giường mềm vậy, lại thơm nữa chứ. Anh mở to mắt ra nhìn và bật dậy như lò xo, tay sờ lên môi mình. Hình như anh vừa hôn nó. Ặc. Cái gì vậy?
– Phòng này của mình mà? – anh thì thảo khổ sở, nhẹ bước trở ra thì té ngửa. Cánh cửa phòng sơn trắng và dòng chữ vừa được gắn lên: Rose.
Phong thở hắt ra, lén lút khép cửa lại như một tên trộm. Máu dồn lên cả gương mặt.
End Flashback
Từ đó về sau, anh luôn trốn tránh gặp mặt nó, nếu không sẽ xấu hổ đến chết mất. Và hôm nay cũng vậy…
– Trời ơi, Hoàng Chấn Phong, sao mày không đi chết luôn đi? – anh nghiến trong kẽ răng. Lần nào cũng nhắm mắt nhắm mũi mà đi… Có ai nói cho anh biết chết vì ngượng là cái chết lãng xẹt không vậy?
Cộc cộc. Có tiếng gõ cửa. Anh cố gắng bình tĩnh lại, cất tiếng nói, mặc dù dây thanh quản đang có-vấn-đề:
– Vào đi.
– Chào anh.
Anh giật thót, nhảy dựng lên. Kỳ Anh trố mắt ra nhìn rồi phì cười. “Ông này làm gì gặp mình là như ngồi trên lửa ấy… À…chắc còn ngại chuyện cũ chứ gì? Tưởng tui không biết à?”.
– E hèm, sao anh phản ứng dữ vậy? – nó cố nén cười. Đau bụng quá.
– À…ờ – Phong gãi đầu – không…không có gì…
– Bộ anh còn ngại chuyện lúc nãy hả? – nó mỉm cười. Thực chất là nó rất muốn cười lớn, nhưng làm như vậy thì vô duyên quá. Nó đâu phải nhỏ Miên.
– Ờ…ủa…đâu…đâu có – anh lúng túng đến phát tội. Nhưng nó vẫn còn muốn đùa thêm chút nữa.
– Anh đừng có ngại – nó lại cười – chuyện anh “vô tình” hôn em lúc trước em còn không ngại mà…
– Hả? – anh ngượng chín người – em…em biết?
– Có gì đâu, hì hì. Đó chỉ là vô tình nhìn nhầm cửa phòng thôi mà. – “cố gắng nào Kỳ Anh, mày phải nhịn cho bằng được”. – thôi em ra ngoài trước, anh đừng ngại nữa nha.
Nói rồi chân nó run run bước ra, chạy nhanh qua phòng mình, đóng cửa lại.
– Hahahahahahahaha – nó cười lớn. Cũng may là phòng này cách âm. Nó biết mà.
Anh khổ sở nhìn theo nó bỏ đi. Anh biết nó cố gắng lắm mới nhịn được cơn cười. Nó mà cười ở đây, anh có nước tự đào hố chôn mình thôi. Rồi anh cũng phì cười, nó không giận. Vậy cũng tốt.
Cộc cộc. Nó mím môi, ngăn tràng cười thoát ra.
– Có chuyện gì không anh Phong? – nó hỏi
Trông mặt nó hơi đỏ lên, chắc là cười nhiều quá đây mà, anh cũng gãi đầu, cười trừ:
– Xin lỗi em nha. Anh cũng không cố ý. Hay là hôm nay tụi mình đi chơi đi.
– Không có gì đâu anh. Anh chờ em tí, em thay đồ.
– Ừ.
Anh chở nó trên chiếc xe đạp dạo quanh khu phồ cổ. Chà, nơi đây vẫn còn lưu lại rõ nét những đặc trưng của Hà Nội xưa, mỗi con phố là một làng nghề, nơi mà cuộc sống mang tính cộng đồng cao và nghề truyền thống được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Mặc dù hơi khó khăn trong việc đi lại vì quá nhiều người qua lại, mà con đường lại nhỏ, nhưng với nó thì được nhìn ngắm Hà Nội cổ kính thì còn gì bằng. Phong dẫn nó đi ăn phở cuốn ở phố Trúc Bạch, rồi ăn thịt lợn nướng. Dường như hàng rong có ở khắp nơi, chỉ cần dừng lại là có thể mua được. Nó bắt gặp những tòa nhà mang kiến trúc cổ của Pháp, xen vào đó lại là những mái đình, sân chùa nằm khuất sâu trong ngõ phố nhỏ. Hà Nội thật tuyệt.
Cả không khí như được ướp hương hoa sữa nồng nàn, quyến rũ. À, hình như đây là phồ Nguyễn Du. Nó nhắm mắt tận hưởng mùi thơm thoang thoảng lan tỏa khắp nơi. Dễ chịu quá… Nó nhẹ nhàng ôm lấy Phong, tựa đầu vào lưng anh, cảm giác thanh bình tràn ngập. Còn anh hơi giật mình, cơ thể như bất động. Cả người lại nóng lên. Tim đập thình thịch. Chết thật, anh nhạy cảm quá rồi. Hình như đâu đó trong anh, mong muốn nó dựa vào như thế này mãi.
Chiều, anh và nó đã về tới nhà, mệt nhưng vui. Lâu rồi không đến Hà Nội, nó cảm thấy nhớ quá. Dù đây chẳng phải nơi nó sinh ra nhưng nó yêu nơi này lắm, cũng không biết vì sao nữa… Trước khi vào nhà, nó vòng tay, ôm anh từ phía sau, áp mặt mình lưng Phong.
– Cảm ơn anh nhiều lắm. Hôm nay rất vui. – “có anh cũng không tệ nhỉ?”, nó thầm nghĩ.
– Ừ…ừ – anh hơi lúng túng, tim lại đập lỗi một nhịp. – chúng ta là anh em mà. – sao anh nói lời này ra lại làm mình khó chịu thế nhỉ. Chắc tại đói bụng.
Vừa bước vào nhà thì…
– Mẹ đã bảo là con… – Thanh Vân im bặt, sau đó là mỉm cười – hai đứa đi chơi hả? Sao không nói cho dì biết?
Gì mà thay đổi nhanh vậy? Anh nghệch mặt ra. Ganh tị à nha, phải chi mẹ cũng nhẹ nhàng với anh như vậy. Thôi kệ, anh không chấp.
– Dạ, tại lúc đó dì không có nhà nên con đi luôn.
– Ừ, lâu rồi không đến Hà Nội, nên đi vòng vòng xem thế nào.
– Thôi, con lên phòng nha dì – nó mỉm cười
– Ừ.
– Cảm ơn anh nha. – nó lại cười
– Không có gì, thôi em vào phòng đi. – anh cũng cười đáp lại, thấy vui vui.
Cạch. Hai cánh cửa đóng lại, trả lại vẻ yên tĩnh ban đầu.
——————————————–
-Há há há há há – anh đưa cái điện thoại ra xa trước khi bị tiếng cười của con nhỏ bạn thân làm thủng màng nhĩ.
– Ngưng cười coi – anh khó chịu
– Ừ…khục…khục…Rồi…Không cười nữa – anh vẫn còn nghe tiếng cười khúc khích ở đầu dây bên kia. Thật là hết nói, có gì đáng cười đâu?
– Làm gì mà bà cười dữ vậy?
– Thì tui thấy ông ngu…ủa lộn…ngốc quá nên… há há há há
– Trời ơi, bà là con gái đó, giữ ý tứ một chút coi.
– Kệ, nói với ông mà giữ ý làm gì?
– Mà bà cười vụ gì?
– Thì cười…ông chứ sao? Học thì giỏi mà sao chuyện này ông ngố thế? (nói đại là ngu đi)
– Này này, nói cho rõ ràng coi – anh nhăn mặt
– Ông đang thích người đó chứ còn gì nữa? – người bên kia trả lời nhẹ tênh.
– Hả? – anh ngồi bật dậy như lò xo. Dạo gần đây anh luôn như ngồi trên đống lửa, mặc dù Phong thực chất là một người hết sức điềm tĩnh.
– Chứ sao nữa? Ở cạnh người đó thì thấy vui, rồi người đó động chậm một chút là tim đập mạnh…Không gặp một chút thì lại nhớ…rõ quá rồi…
– Vậy ra cảm giác đó là thích đó hả? – mặt ngu ra.
– Ông ngốc à, đúng rồi… Mà ông nói coi ai vậy?
– Không…không có ai hết trơn… Kỳ Anh…á… – anh lại giật thót lên.
– Anh đang nói chuyện điện thoại à? – nó hỏi – xin lỗi, tại của phòng không đóng nên em định vào.
– À không, không sao. Nãy giờ em nghe hết rồi à? – anh hơi ngượng
– Em chưa có nghe gì hết, em chỉ thấy anh rù rì gì đó thôi.
– Ừ – anh thở phào – anh nghe điện thoại một lát.
– Vậy không phiền anh nữa – nó mỉm cười, khép cửa lại.
Anh vừa định áp tai vào điện thoại thì…
– HAHAHAHAHAHA…. Tức cười quá….
– Bà định ám sát tui đó hả? Cười gì cười hoài vậy?
– Vậy ra là Kỳ Anh sao? Tên đẹp đó? Nó là gì của ông? Sao gọi anh em ngọt xớt vậy? Hay là…mấy người… – chất giọng đặc sệt sự gian xảo
– Im… Tào lao…Nó là em họ mà tui kể bà nghe đó
– Trời…thì ra là mối tình ngang trái thế sao? – giọng nhỏ có phần châm chọc
– Im coi…Bà cũng biết rõ rồi mà, còn nói kiểu đó nữa? – anh nhẹ giọng
– Ừ…xin lỗi – giọng nhỏ hơi trầm xuống rồi lại chuyển sang trạng thái vui vẻ – hai người có tiến triển gì chưa?
– Gì mà tiến triển? – anh đỏ mặt, đầu dây bên kia thì cười khúc khích – mà có chắc là như vậy không?
– Chắc chắn. Trừ khi ông lừa tui.
– Tui đâu có lừa bà – anh phân trần. Chậc. Vậy là khổ rồi.
– Ông có định nói cho nó biết không?
– Không. Ngu sao mà nói? – anh lúng túng thấy rõ – dù sao thì tui và nó cũng là…anh em họ…
Thấy chuẩn bị lãnh thêm một tràng cười nữa, anh gằn giọng ngăn chặn:
– Im…Còn cười nữa đừng nhìn mặt tui.
– Rồi…rồi, không chọc ông nữa…
– Ngày mai Kỳ Anh về rồi… – anh thở dài
– Vậy hả? Tiếc nhỉ? – giọng nhỏ tỏ vẻ tiếc rẻ – vậy mai rủ nó đi ăn kem Tràng Tiền đi.
– Ừ, ý hay đó – anh hí hửng – cảm ơn bà. Thôi tui đi đây.
Anh cúp máy, phi đến trước tủ quần áo chọn qua chọn lại được một bộ vừa ý rồi thay đồ.
Phong vừa mở cửa bước ra gặp nó ngước mặt lên nhìn mình.
– Em/Anh đang định đi tình anh/em. – cả hai đồng thanh rồi cùng cười
– Em…
– Anh…
Trời, ai mà không biết thì cứ tưởng tượng như phim truyền hình Hàn Quốc lãng mạn.
– Thôi, anh nói trước đi – nó mỉm cười
– Anh định rủ em đi ăn kem Tràng Tiền.
– Vậy à? Em cũng định thế, vậy chúng ta đi.
Nói rồi, nó nắm cổ tay anh lôi đi. Xém nữa thì quên, nó mà không ăn kem Tràng Tiền thì uổng lắm. Kỳ Anh không biết nó đang lôi một cái xác biết đi. Chẹp, hồn bay mất rồi.
– Chà, nhiều người quá nhỉ? – anh ngao ngán nhìn dòng người chen chúc mua kem.
– Không sao, để em xem – nó nháy mắt rồi bước tới, nói thì thầm cái gì đó, nở nụ cười rạng rỡ.
Anh đứng chết trân nhìn nó. Nụ cười của nó đẹp như một thiên sứ, tỏa sáng lấp lánh dưới nắng ấm áp. Trong mấy chốc thì nó được nhường mua trước phần kem của mình đi ra ngoài, giơ tay khoe với hắn
– Em làm gì hay vậy?
– Thì chỉ xin là cho mình mua trước thôi – nó nhún vai – đơn giản là “Xin lỗi, mấy anh có thể để em mua trước được không ạ?” và… – nó chỉ chỉ vào miệng đang cười – extra thêm nụ cười nữa.
Anh bật cười trước hành động của nó. “Dễ thương quá…”. Hai đứa tìm một chỗ ngắm Hồ Hoàn Kiếm, vừa măm kem.
– Ưm…kem ngon quá – nó thích thú
– Ừ…Mai em về rồi hả? – anh nói, giọng có chút luyến tiếc.
– Vâng… – nó cười – em sẽ nhớ mãi Hà Nội cho coi. Có dịp thì em sẽ ra nữa.
Anh mỉm cười, trong lòng có chút hụt hẫng.
-…và em cũng sẽ nhớ anh nữa chứ – nó mỉm cười, phòng tầm mắt ra xa. Giọng nó nhỏ nhẹ tan vào cơn gió nhưng cũng đủ làm cho ai đó rung động.
– Anh cũng nhớ em nữa. Phải chi mình gặp nhau sớm hơn nữa nhỉ? – anh cười hiền
– Có sao? Còn thời gian dài mà – nó quay sang anh, cười – à, anh học lớp mấy rồi
– Lớp 6 – giọng anh có vẻ buồn.
– Vậy bằng em rồi… – nó nói rồi chợt nghĩ đến một điều gì đó – anh có nghĩ rằng, anh thật may mắn khi học lại lớp 6 không?
– Ừ – Phong cười – đương nhiên. Vì anh được hồi sinh lại lần nữa.
Nó dựa đầu vào vai anh, đón từng đợt gió từ hồ thổi vào. Mát rượi.
Trong lòng ai đó tràn ngập sự ấm áp… Khẽ mỉm cười…
—————————————————-
– Chào Kỳ Anh, hẹn gặp lại em nhé… – anh vẫy tay vui vẻ
Nó ôm lấy anh trong khoảng khắc rồi buông ra mỉm cười làm cho ai tiếc ngẩn ngơ
– Hẹn gặp lại.
Anh vẫy tay cho đến khi không thấy bóng nó nữa. Phong lúc này mới thì thầm vào gió
– I love you, my angel…
Gió ơi, hãy giữ bí mật này cho anh nhé…