Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
Prev
Next

Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Chương 10

  1. Home
  2. Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo
  3. Chương 10
Prev
Next

Chap 5: Duyên
– Kỳ Anh!!!!!!!!

Trời. Chưa thấy hình đã nghe tiếng rồi. Nó đảo mắt, chắc chắn là có chuyện. Và chuyện này cũng chẳng tốt lành gì đâu.

5s sau… nhỏ phóng thẳng lên phòng nó, giật ngay cuốn sách nó đang đọc và trưng ra một nụ cười hết sức dễ-thương.

– Chuyện gì mà nhìn mặt bà ghê rợn vậy? – nó vờ ngạc nhiên, sợ sệt.

Bốp! Nhỏ nện nguyên cuốn sách vào đầu nó. Kỳ Anh nhăn nhó nhìn nhỏ bất mãn.

– Này thì ghê rợn – nhỏ chống nạnh rồi cười đe dọa – ê, bộ định ru rú ở nhà luôn hay sao vậy?

– Ý bà là gì? – nó tỉnh bơ hỏi, mặc dù đã biết tỏng nhỏ muốn gì.

– Còn hỏi – nhỏ đánh vào vai nó rõ đau. Chẹp, nhỏ có phải là con gái không vậy? – ít ra thì cũng phải đi chơi một chuyến chứ.

– Đi đâu? – Kỳ Anh nhướng mày

– Đà Lạt. – nhỏ đáp nhẹ tênh

– Không. – nó quay đi.

– Tại sao lại không?

– Vì tui không thích – dửng dưng.

– Kỳ Anh… tui biết ông dễ thương mà… – Mộc Miên bắt đầu dài giọng, giở trò năn nỉ – đi Đà Lạt đi….

– Đâu phải tui không biết ý định của bà – nó nói, giọng lạnh tanh. Nó phải thật bình tĩnh mới có thể thoát khỏi trò “lừa tình” của nhỏ, và cũng ngăn chính mình đến đó gặp hắn. Không biết nó có thể làm được không nữa… Nó sợ nó dao động, lung lay…

– Đâu? Tui chỉ muốn đổi gió thôi mà… – nhỏ vẫn tiếp tục nũng nịu. Phải cố gắng thuyết phục nó, bằng mọi giá.

– Đổi gió hay là để gặp lại cơn gió quen thuộc? – nó hỏi, gương mặt không để lộ chút cảm xúc. Kiểu này làm cho nhỏ tức chết. Nhưng nó không chịu đi rồi, làm sao bây giờ? Mộc Miên biết nó rất cố chấp, nhưng nhỏ phải thay đổi quyết định của nó. Nhỏ tin rằng, chỉ có Uy Vũ mới đủ sức xoa dịu nỗi đau luôn thường trực trong tâm hồn nó… một vết rách tưởng chừng như không thể lành lại…

Chỉ còn một cách.

Nhỏ không cười nữa, thay vào đó là gương mặt buồn rượi. Không ai nói thêm tiếng nào nữa. Kỳ Anh cảm thấy hơi lạ, quay sang hỏi nhỏ

– Không chèo kéo nữa à?

– Ừm… Tui cũng không nên ép ông chuyện này – nhỏ thở dài – thôi, tui cũng có việc phải về. Một ngày tốt lành nhé. À đúng rồi, có cái này cho ông. Nhớ đọc lại cho kĩ rồi hãy quyết định.

Mộc Miên đi khỏi, chỉ còn nó ngồi bất động nhìn mảnh giấy và cây viết. Nó vô thức mỉm cười. Nó biết nhỏ sẽ đưa cho hắn cây viết đó, nó biết là hắn sẽ đọc được dòng chữ đó mà. Không lẽ… hắn biết nó là người đã đốt cháy căn nhà? Và… có thể hắn cũng đã đoán ra được ai đã đầu độc hắn. Không, không phải. Nếu thế thì tại sao hắn lại điềm nhiên ăn đồ ăn nó nấu mà không nói gì? Trong thâm tâm nó, Vũ, dù có trải qua nhiều nỗi đau, nhưng vẫn trong sáng, không bị vẩn đục. Cái cảm giác khi tiếp xúc với hắn, nó biết hắn không giỏi che giấu cảm xúc của mình. Nếu hắn biết chuyện này, chắc chắn sẽ không lựa chọn đối mặt với nó…

“Ông chắc hẳn nghĩ rằng tui đã đặt niềm tin không đúng chỗ, phải không?”

Kỳ Anh thừa nhận. Nó chẳng hiểu gì về hắn…

Nó phải làm sao đây?

————————————————-

Mộc Miên hí hửng trở về nhà. Nhỏ biết thế nào Kỳ Anh cũng sẽ suy nghĩ lại chuyện này. Chắc hẳn nó đang áp đặt tất cả những suy nghĩ của nó cho hắn đây mà.

– Mong rằng ông sẽ thay đổi quyết định. – nhỏ cười nhẹ, thầm cảm ơn vị quân sư quạt mo của mình.

—————————————————-

Sau 2 ngày đi công tác, Phương và Vĩ háo hức trở về, chuẩn bị cho chuyến đi chơi dài ngày ở Đà Lạt. Đây là không phải là lần đầu cậu và anh đi đến đó, nhưng mục đích chính của hai người muốn dành tặng chuyến đi này cho hắn. Vũ là một cậu bé ngoan, học giỏi, chẳng đòi hỏi thứ gì, nhưng quá khứ của hắn quả thật khiến cho cậu phải đau lòng. Phương muốn dành tất cả những gì tốt nhất cho hắn.

– Vũ, xong chưa con? Thay đồ gì lâu vậy? – Phương chau mày. Lần nào đến phần thay đồ ông tướng này cũng nướng mất 15 đến 30 phút mà không biết làm gì trong đó.

– Dạ rồi – cuối cùng thì hắn cũng ra khỏi phòng, cười toe toét. Cũng phải, lần đầu tiên được đi chơi mà.

Càng lên cao, khí trời bắt đầu mát mẻ dần, thoát khỏi cái nóng nực thường ngày. Uy Vũ ngắm nhìn những cụm mây trôi lười biếng là là phía dưới, những cánh đồng ruộng bậc thang xanh mởn, những cánh rừng ôm trọn chân núi. Mọi thứ đều khiến hắn cảm thấy thoải mái và dễ chịu.

– Cảnh đẹp quá bố nhỉ? – hắn quay sang nhìn Vĩ.

– Sao con không chịu ngủ một chút? Thức hoài không tốt đâu

– Không sao… con muốn ngắm cảnh bên ngoài. Đẹp thật – hắn thích thú áp tay mình vào cửa kính, như muốn chạm vào mọi thứ. – chừng nào mình tới nơi vậy ba?

Phương phì cười

– Đây là lần thứ 8 con hỏi ba rồi… Sắp đến rồi…

– Tại con háo hức quá – hắn gãi đầu, hơi ngượng.

Xe dừng lại trước cánh cổng sơn xanh.

– Alo, chị ra mở cổng giùm tôi.

Một lúc sau, người phụ nữ ra mở cổng, chiếc xe chạy thật chậm trên con đường nhỏ.

– Mình đi đâu vậy ba?

– À, ba chưa nói với con, đây là nhà của mình trên này.

– Vậy hả ba? Woa… Đã thật. – hắn trầm trồ ngạc nhiên, không giấu được vẻ thích thú.

– Tới nơi rồi, con xuống đi.

Hắn bước xuống xe, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Mái nhà được thiết kế mái vòm theo phong cách lâu đài cổ, hệ thống cột lớn nhỏ bố trí hợp lý, mỗi cột được trang trí khá trang nhã bởi những họa tiết hoa văn quý phái. Dẫn vào nhà là bậc thềm uốn lượn tô điểm thêm nét thanh lịch, cổ điển.

Vừa vào nhà, hắn đã choáng ngợp trước không gian phòng khách sang trọng, phủ đầy ánh sáng từ cửa chính. Bằng việc lựa chọn sắc kem cho nội thất, dường như nhà thiết kế muốn tạo ra một không gian nền nã và cũng không kém phần ấm áp.

Uy Vũ đi dạo vòng quanh hồ Xuân Hương cùng với Phương và Vĩ. Đây quả thật là một địa điểm rất đặc sắc của Đà Lạt. Không gian yên tĩnh cùng với những cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho mỗi người cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn. Các cặp nam nữ ngồi quanh bờ hồ trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn hôn nhau khiến hắn phải đỏ mặt khi vô tình nhìn thấy. Ba và bố hắn nữa, nắm tay nhau cười nói, bảo hắn đi trước, chẹp, thôi kệ, cứ để hai người đó tình tứ với nhau. Bỗng một cô bé níu áo hắn làm hắn giật mình:

– Anh ơi, mua giúp em hoa hồng đi. Từ sáng tới giờ em chưa bán được bông nào hết

Nhìn đôi mắt tội nghiệp của nó, hắn mỉm cười

– Bao nhiêu tiền vậy em?

– Dạ, 8000 thôi ạ.

– Ừ, cho anh một cây – hắn móc túi tờ mười nghìn đưa cho nó – em cứ giữ tiền thừa, khỏi phải thối

– Cảm ơn anh nhìu ạ – cô bé cười rạng rỡ, nhảy chân sáo đi mời chào người khách khác.

Hắn cầm cành hoa trên tay. Là hồng nhung. Uy Vũ rùng mình khi nhìn sắc đỏ đang tỏa sáng rực rỡ dưới nắng. Hắn thừa nhận, hắn đang run sợ. Nỗi ám ảnh lại tràn ngập trong tâm trí hắn.

Những trận đòn bằng gai hoa hồng. Các cánh hoa rơi lả tả. Hồng nhung nhuộm màu máu.

Hồng nhung, loài hoa mẹ thích nhất, loài hoa ám ảnh hắn nhất trong cơn ác mộng. Cảnh mộng lại ập đến trong tích tắc, dìm hẳn lý trí đang cố vùng vẫy thoáng khỏi. Mẹ nằm bất động, toàn thân tái nhợt. Con đường nhuộm đầy máu của mẹ, nhuộm đầy màu đỏ của hồng nhung.

Vũ đột nhiên khuỵu xuống. Từng cơn sóng cảm xúc mãnh liệt đang vùi dập lấy hắn. Hắn cảm thấy nghẹt thở.

– Vũ… vũ con sao vậy? – Phương vội chạy lên, vẻ lo lắng

– Con… con… hồng nhung…

– Ba biết rồi, ba biết rồi… – Phương lấy nhánh hồng nhung trong tay hắn ném đi chỗ khác. – sao con lại mua làm gì?

– …Con chỉ muốn giúp… – gương mặt hắn trắng bệch.

Phương ôm hắn vào lòng, cảm thấy tim mình như bị dao cắt

– Thôi… con hãy bình tĩnh đi… Có ba với bố ở đây… Đừng có sợ nữa…

Hắn dựa hẳn vào lòng Phương. Ít ra thì có ba hắn ở đây, hắn cũng thấy yên lòng hơn phần nào. Tim hắn vẫn còn đập như trống trận trong lồng ngực. Não hắn tưởng chừng như căng ra, đau nhức, tưởng chừng có ai lấy búa đập thẳng vào đầu. Phải đến một lúc lâu sau, nhịp thở mới dần trở lại như bình thường.

– Vũ, con sao rồi? – Phương hỏi, vẫn còn sợ hãi trước vẻ mặt lúc nãy của hắn, vẻ mặt mà cậu đã từng gặp, khi cậu cứu Vũ từ đám cháy đó

– Con không sao. – Vũ gượng cười.

– Thật không?

– Dạ… Con xin lỗi vì tự dưng trở chứng như vậy

– Xin lỗi cái gì? – Vĩ đưa tay xoa xoa đầu hắn, giọng nửa trách móc nửa đùa vui – mai mốt đừng có mà ham hố mua hồng nhung nghe con.

Hắn bật cười trước thái độ của bố.

– Mình đi tiếp đi. – hắn nói, rời khỏi vòng tay của cậu – ba với bố tiếp tục công việc còn dang dở đi há – Vũ cười lớn rồi lon ton chạy trước.

– Thằng này… – cậu nhăn nhó, mặt hơi đỏ lên.

– Nó nói đúng rồi đó em… Chúng ta còn việc dang dở mà

Vừa nói xong, Vĩ kéo cậu vào lòng, đặt lên đôi môi đang hé mở một nụ hôn.

Hắn khẽ cười lén nhìn về phía cặp đôi đang “làm chuyện người lớn”. Ai bảo rằng gia đình hắn bây giờ là không hạnh phúc nào?

Cảm giác lúc nãy vẫn còn len lỏi trong hắn. Đến một lúc nào đó, hắn sẽ phải đối mặt với cơn ác mộng thật sự… Nhưng không phải bây giờ.

Nói đến hoa hồng, hắn lại nhớ đến Mộc Miên và nó. Vũ vò cái đầu đã không mấy gọn gàng của mình, cảm thấy cái cái gì đó đang đè nặng lên ngực mình. Dù hắn đã lựa chọn, nhưng còn nó thì sao? Nó sẽ chịu gặp mặt hắn không?

Kể cũng lạ. Hắn tự dưng bật cười. Hắn có làm gì sai đâu nhỉ? Nhưng tại sao hắn phải chủ động làm lành với nó?

Bởi vì…

Tiếng thở dài nặng nề.

– Woa… Đà Lạt đẹp thiệt đó nha

– Bà đi lên đây mấy lần rồi mà bày đặt hoài – nó nhìn sang nhỏ cười châm chọc.

– Xì, đi hoài nhưng mà nó đâu có mất cái đẹp đâu? – nhỏ bĩu môi rồi tiếp tục chớp chớp mắt mơ mộng.

Chẹp, với tình trạng này thì còn lâu nhỏ mới tỉnh. Nó đánh bài chuồn trước đây.

– Thôi, tui đi lên phòng nghỉ đây, cứ ở đây tận hưởng khí trời Đà Lạt đi há.

Vừa nói xong đã không thấy bóng dáng nó đâu nữa, Mộc Miên thì vẫn tí tởn với mấy cái mộng tưởng của mình.

– Hì hì, ở gần nhau thế mà không gặp thì uổng lắm.

Kỳ Anh bước ra ban công, hít thở bầu không khí trong lành, cảm nhận sự mát mẻ dễ chịu.

Không hẹn, cả nó và nhỏ đều ngước nhìn về phía căn biệt thự nằm giữa rừng thông cách khách sạn khoảng 500m.

– Chúng ta liệu có duyên với nhau không, Vũ? – nó mỉm cười.

————————————————-

Núi Lang Biang là điểm du lịch đầu tiên của nhỏ và nó. Nhỏ Miên bắt dầu tác nghiệp với cái máy ảnh chuyên dụng, đi khắp nơi trên đỉnh đồi Rađa tìm cho mình những khung cảnh đẹp nhất, như thể nhỏ là nhiếp ảnh gia thứ thiệt. Còn nó thì đứng yên thả hồn mình theo những đám mây lững lờ trôi ở đằng xa. Đứng ở đây, nó có thể ngắm trọn vẹn thành phố Đà Lạt mộng mơ, hiện ra như một bức tranh thủy mặc. Những cánh rừng xanh ngát trải dài quanh hồ Dankia khoác trên mình chiếc áo lấp lánh màu nắng. Bình yên quá…

Mộc Miên mở rộng tầm nhìn của mình ra toàn cảnh, cười thật tươi, giang rộng đôi tay đón lấy những đợt gió mát lạnh tràn khắp cơ thể. Chẳng còn gì thanh thản hơn thế…

– Hì hì, Kỳ Anh đẹp vậy mà không chụp thì… phí của trời – nhỏ cười gian manh rồi bấm máy tanh tách

– Mộc Miên! – nó quay sang gọi to – mình về thôi

Nhỏ chạy lại, đáy mắt thấp thoáng tia nhìn kì lạ. Nó khó hiểu không biết điều gì khiến nhỏ phởn chí đến vậy nhưng cũng nhún vai chẳng nói gì. Chắc là không tốt đẹp gì đâu… (nói xấu bạn bè thẳng thừng quá hen) Hai đứa ra xe Uoát xuống núi. Lại thêm một chiếc xe chạy lên nữa. Đây quả là một nơi thật tuyệt để thư giãn.

– Wow… Lang Biang đẹp quá ba nhỉ? – hắn háo hức bước xuống xe, choáng ngợp trước không gian rộng lớn thoáng đãng.
————————————————

Uy Vũ thích thú với hệ thống máng trượt được thiết kế dọc theo đường xuống thác Datanla. Con đường trượt theo đường ray phủ đầy hoa ở hai bên đường. Có những lúc hắn thót tim khi đến những khúc dốc, những đoạn uốn lượn và nghiêng theo địa hình, nhưng rất vui và thú vị. Hắn có thể tự phanh lại, chạy thật chậm để ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, có thể chạy không phanh để tận hưởng cảm giác mạnh.

Ra khỏi máng trượt, hắn có dịp chiêm ngưỡng dòng thác trắng len lỏi qua những vách đá, ẩn hiện sắc cầu vồng thật ngoạn mục. Thời điểm này sương mù khá nhiều, kết hợp với hơi nước tạo nên khung cảnh mờ ảo, bí ẩn.

Hắn đứng trên chiếc cầu gỗ nhỏ bắc ngang qua thác, ngắm nhìn các khối đá tự nhiên do tạo hóa tạc nên với nhiều hình thù lạ mắt. Nước đổ mạnh trên những tảng đá nhiều tầng chồng chất giữa hai bên triền dốc tạo thành nhiều thác liên tiếp. Ở đây vẫn giữ được nét hoang sơ vốn có. Nét đẹp của tự nhiên luôn làm cho hắn có những cảm xúc đặc biệt sảng khoái. Nếu không lưu giữ hình ảnh cảnh vật nơi đây thật uổng phí, Vũ cầm trên tay máy ảnh và chụp liên tục không ngừng nghỉ. Với hắn, mọi thứ đều mới lạ và đẹp mắt. Gia đình hắn cũng chụp vài tấm làm kỉ niệm. Chuyến đi thực sự rất rất vui. Hắn cười toe suốt từ sáng đến chiều mà không biết mỏi.

– Vũ, ta đi lên thôi.

– Vâng – hắn mừng ra mặt, vậy là sắp được trải nghiệm lại cảm giác đi trên máng trượt rồi.

– Điểm đến tiếp theo là ở đâu ba? – hắn hỏi sau khi đã yên vị trong xe

– Mình về nhà nghỉ ngơi, chiều sẽ đi thác Đambri.

Chiếc xe lăn bánh, trở về căn biệt thự.

– Ông xuống thác Datanla lần nào chưa Kỳ Anh? – nhỏ hí hửng, bước xuống xe, vặn vẹo cơ thể cho khỏe khoắn.

– Rồi, nhưng đi bộ – mỉm cười

– Vậy lần này tận hưởng cảm giác khác đi há

Nói rồi, nhỏ kéo nó đi đến chỗ máng trượt. Trò này vui lắm, thế mới hợp gu của nhỏ. Có khi nhỏ đi năm sáu lần mà vẫn không chán.
—————————————————-

Ai đến Đà Lạt mà không uống sữa đậu nành nóng đúng là một điều đáng tiếc. Và hắn thì đang làm điều đó đây. Ngồi trên chiếc ghế nhỏ đặt ở bậc thang dẫn xuống chợ Đà Lạt, hắn có dịp vừa thưởng thức ly sữa thơm ngon, ấm nóng giữa tiết trời se lạnh, vừa quan sát mọi hoạt động của chợ. Chợ về đêm cũng khá đông đúc. Từng dòng người qua lại, kẻ bán người mua, khách du lịch trò chuyện rôm rả, cười nói với nhau. À, hình như gần đây có nơi bán tranh XQ sử quán thì phải.

Uống sữa xong đúng là ấm người thật, Phương dẫn hắn đến nơi trưng bày và bán tranh XQ.

– Vũ… – Phương gọi

– Dạ?

– Mấy hôm nay bận quá ba quên mất, ba tìm được cái này cho con…

Cậu móc trong túi ra một chiếc nhẫn trơn làm bằng bạch kim. Hắn cầm nó trên tay, ngờ ngợ.

– Đây… đây là… – hắn sửng sốt khi nhìn dòng chữ khắc phía trong – nhẫn của mẹ… Sao ba có được nó?

– Ba tìm thấy ở một hiệu cầm đồ – Phương cười – và ba quyết định mua lại nó

Hắn xúc động nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, giống như nó là một phần của mẹ

– Con cảm ơn ba nhiều lắm – hắn ôm chấm lấy cậu

– Thấy con vui là được rồi – chỉ nụ cười sung sướng của hắn thôi cũng khiến Phương thấy công sức tìm kiếm của mình là không bỏ phí.

Hắn chuẩn bị đeo nó thì bỗng một người chạy vụt qua làm hắn té ngã, chiếc nhẫn văng lên không trung.

Vũ hoảng hốt, lồm cồm bò dậy, không cần biết có vết máu ở tay, vội cúi xuống tìm kiếm. Hắn sẽ không thể để mất nó được.

– Để ba tìm giúp con… – Phương nhìn hắn lo lắng

– Kỳ Anh, xem này, tranh XQ đúng là đẹp thật đó. – Mộc Miên nhe răng cười, khoe với nó bức tranh vừa mới mua.

– Bà đã có cả tá tranh ở nhà rồi còn mua thêm nữa hả? – nó nhướng mày, ngán ngẩm. Ở nhà nhỏ, nó nhớ là mình đã nhìn thấy rất nhiều tranh thêu đủ mọi kích thước, chủ đề. Không biết nhỏ sẽ treo bức tranh này ở đâu đây…

– Sở thích của tui mà… Thôi, mình đi. Đây gần chợ Đà Lạt, mình đi uống sữa cho ấm người.

– Ừ – nó cũng đồng tình. Trời khá lạnh, thở ra cả khói luôn, dù nó đã quấn khăn và mặc áo khoác dày nhưng vẫn còn thấy run. Uống một chút sữa chắc sẽ tốt hơn.

Hai đứa ra khỏi cửa hàng.

Hắn vẫn loay hoay chưa kiếm ra được. Chiếc nhẫn đó ở đâu chứ?

Tụi nó vui vẻ cười nói với nhau, ung dung thả bộ ngang qua chỗ hắn đang tìm.

Vũ nghe thấy tiếng nói quen lắm. Hình như là của nhỏ và nó, nhưng hắn vẫn không quay mặt lại. “Chắc mình tưởng tượng nhiều quá nên nghe lầm…”. Hắn lắc đầu thở dài rồi tiếp tục kiếm.

Chẳng ai nhận ra sự có mặt của nhau…

Một lúc sau…

– A! Ba tìm được rồi này! – Phương vui sướng đưa nhẫn cho hắn.

– Thật là hay quá ! – hắn cười toe toét, vội đeo chiếc nhẫn vào tay. Hắn tự nhủ, từ nay, nó sẽ không bao giờ rời khỏi bàn tay của hắn.
————————————————

Sau một tuần du lịch khắp thành phố Đà Lạt, hắn đã trở về ngôi nhà thân yêu. Dù đi đâu thì hắn cũng nhớ đến căn phòng quen thuộc.

Thả mình rơi tự do xuống cái giường êm ái, hắn mỉm cười vì chuyến đi thú vị và thiếp đi lúc nào cũng không biết.
————————————————–

– Tui đã nói rồi, thực sự tui và cậu ấy không có duyên với nhau – nó mỉm cười, lòng chợt thắt lại. Nỗi đau vô hình cứ gặm nhấm từ từ, từng chút một trong tim…

– Tui không tin, dù chuyến đi lần này không gặt hái được kết quả như tui mong muốn, nhưng tui tin một điều, chúng ta có duyên với nhau – nhỏ nghiêm túc khẳng định.

– Tại sao?

– Bởi vì…

– Bởi vì chị ta đã nói thế, đúng không? – nó hỏi, cười nhẹ – lần này thì chị ấy đoán sai rồi.

– Không. Chị ấy nói đúng. Rồi ông xem – nhỏ bỏ đi

– Tui sẽ sang Anh sống cùng với mẹ.

Câu nói vừa rồi thốt ra rất nhẹ, tựa hồ như một cơn gió mùa thu, nhưng uy lực của nó lại rất mãnh liệt. Nhỏ đã sững lại ngay sau đó.

– Cái gì? Ông đang đùa với tui à?

– Tui không đùa. Tuần sau tui sẽ sang Anh sống với mẹ.

– Ông đang muốn trốn tránh à?

– Phải. Tốt nhất là tui nên để cho Uy Vũ có cuộc sống bình yên.

– Ông nói cái quái gì vậy? Chẳng lẽ Vũ ở cạnh chúng ta sẽ không được yên ổn?

– Đúng. Chúng ta giống nhau, nhưng Vũ không giống chúng ta. Cậu ấy…

-… là một người trong sáng thánh thiện phải không?

– ………………..

-… và nếu ở cạnh ông sẽ bị vấy bẩn? Ông thực sự chẳng hiểu gì về Vũ cả.

– Tui không hiểu. Tui cũng không cần hiểu. Cậu ta là ai mà bắt tui phải hiểu chứ – giọng nó đanh lại, lạnh lùng.

Nhỏ tức đến phát khóc. Nhưng với trình độ của nhỏ, nhỏ biết rằng không nên nói thêm điều gì lúc này.

– Tui về đây. Mong là ông có thời gian bình tĩnh suy nghĩ lại. Có cần hiểu hay không, chính ông là người hiểu rõ nhất. Nếu ông bỏ đi….

Nhỏ định nói gì nữa nhưng lại thôi. Tiếng bước chân ngày cành xa dần. Căn nhà trở lại không khí yên lặng vốn có. Nó biết nhỏ nghĩ gì, nhưng liệu hắn có nghĩ vậy không? Ngột ngạt quá. Nó nên ra ngoài vườn một chút, có lẽ thế sẽ làm cho nó thấy tốt hơn.

Tất cả đã chấm hết rồi…
———————————————-

– Ba… – hắn ngập ngừng

– Ừ, ba biết mà. Ba xin lỗi, ba bận quá nên không đi với con được.

– Không sao – hắn cười – ba không phiền là con vui lắm rồi

– Con nói chuyện như người dưng ấy – Vĩ xen vào, nhíu mày khó chịu – phiền gì mà phiền? Còn nói nữa là bố với ba giận con luôn.

– Con cảm ơn – hắn gãi đầu, cảm giác ấm áp cứ dâng tràn, lấp đầy những khoảng trống còn sót lại trong tim.

Chiếc xe chở Vũ đi rất lâu, các công trình cao tầng thưa dần mà thay vào đó là cánh đồng rộng lớn hai bên. Hình như đã vào mùa nên cánh đồng phủ một màu vàng tươi rực rỡ. Hắn ngồi nhấp nhổm không yên, cái khao khát trở về quê hương bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn nhớ lắm những ngày mẹ dẫn hắn ra cánh đồng hoa hồng của gia đình. Cũng nhờ mẹ đi khắp nơi học hỏi kinh nghiệm, kỹ thuật chăm sóc hoa nên năm nào gia đình hắn cũng được mùa. Nhà hắn lúc trước cũng khá giả, có của ăn của để, nhưng từ ngày mẹ hắn mất, ba hắn suy sụp luôn, cuộc sống cứ thể mà đi xuống trầm trọng. A, cuối cùng cũng đến nơi rồi.

Hắn bước ra, khung cảnh cũng chẳng thay đổi nhiều. Nhà cửa đã khang trang hơn. Chỉ có nhà của hắn, vẫn không thay đổi, ọp ẹp, xiêu vẹo.

– A, thằng Minh Anh về rồi này

Hắn quay lại, nhìn người phụ nữ phúc hậu đang cười

– Dì Hiền. – hắn mừng rỡ rồi ôm lấy dì.

Dì Hiền dù chỉ là hàng xóm nhưng yêu thương hắn như con ruột, có món ngon là lén đem cho hắn ăn. Dì thường ra sức bảo vệ hắn trước những trận đòn của ba. Có khi, trong lúc cuồng loạn, ba đã thẳng tay đánh luôn cả dì, mặc cho mọi người ra sức cản ngăn.

– À, ba con đâu?

– Bây về còn lo cho cái thằng đó làm gì? – dì nói, giọng hờn trách – nhưng mà cũng phải, dù gì cũng là cha con với nhau, chẳng lẽ thù hận mãi? Với lại… cha bây cũng mất cách đây 1 năm. Cả xóm thấy không ai thân thích nên cũng hùng chút ít lại làm ma cho nó.

Hắn thừ người ra. Cha hắn mất rồi sao? Nhưng sao hắn không có cảm giác gì hết, có chăng cũng chỉ là một chút khó chịu. Hắn không giận cha, nhưng kể từ lúc hắn 7 tuổi thì dường như tình thân đã mất dần, thay vào đó là nỗi sợ hãi mỗi khi hắn đối mặt với ông.

– Ba con sao lại mất?

– À, uống rượu say quá, đi thế nào lọt xuống sông, không kêu cứu nên bị chết đuối luôn.

– Mộ cha con giờ ở đâu ạ dì?

– Gần mộ mẹ mày ấy.

– Dạ.

– Ngày mốt là giỗ mẹ mày rồi, thấy mày về tao mừng lắm, ít ra thì cũng thắp được cho con nhỏ nén nhang. Tụi tao bàn góp tiền hết rồi, mày mới có 11 tuổi làm gì có tiền mà làm giỗ mẹ nên mày khỏi lo…

Hắn cười nhẹ, ôm dì vào lòng, không thốt nên lời, đôi mắt ươn ướt. Hàng xóm ở đây tốt bụng, luôn giúp đỡ nhau lúc tối lửa tắt đèn. Tình xóm giềng sưởi ấm cả tâm hồn hắn. Vũ nói trong hạnh phúc, giọng run run:

– Dì khỏi lo. Con được một người tốt bụng nhận làm con nuôi. Ba con đồng ý tổ chức giỗ cho mẹ. Con cảm ơn mọi người nhiều lắm.

– Nhờ trời… cuối cùng thì con cũng gặp được người tốt – dì cười hiền – ừ, tao cũng yên tâm phần nào…

– Con thì không biết làm sao cho phải, nên đành nhờ dì chỉ giúp tổ chức giỗ cho mẹ con. Có gì con sau này tự làm…

– Mày khách sáo quá, cần thì tao giúp chứ gì? – dì vỗ vai hắn – cũng cần chuẩn bị vài thứ. Mà tao nghĩ cũng nên làm đơn giản thôi, đừng cầu kì quá, tính con Hạnh nó thích đơn giản mà.

– Dạ, theo ý dì vậy – hắn cười. – con đi thăm mộ mẹ đây

– Ừ đi đi, rồi có gì qua nhà tao ở mấy ngày.

– Con cám ơn dì nhiều

– Ơn nghĩa gì, hàng xóm thì phải giúp đỡ nhau mà.

Hắn ôm dì lần nữa rồi ra mộ mẹ làm cỏ. Xong xuôi, hắn đặt lên mộ bó hồng nhung. Vũ cố gắng nén mọi sự sợ hãi xuống tận cùng của tâm hồn, quên đi những mảng tối tăm trong cuộc đời hắn, chỉ còn lại kỉ niệm ấm áp, tuyệt đẹp của mẹ và hắn.

– Mẹ…

Hắn òa khóc nức nở. Mọi cảm xúc dồn dập xô tới khiến hắn chìm ngập trong nó, ngạt thở. Phải đến một lúc lâu, hắn mới có thể bình tĩnh lại, mỉm cười yếu ớt, đối diện với nụ cười dịu dàng tựa nắng mùa thu của mẹ. Khẽ đặt tên lên tấm di ảnh, hắn thì thầm, như thể đang tâm sự với mẹ.

– Từ đây về sau, con sẽ về thăm mẹ thường xuyên. Mẹ… con cảm ơn mẹ lắm, mẹ đã đem đến cho con một gia đình đầm ấm, hạnh phúc. Ba và bố con bây giờ thương con lắm mẹ. Ba còn hay làm mấy món con thích, giống mẹ lúc trước… À đúng rồi, ba con chuộc lại chiếc nhẫn của mẹ rồi nè… Con hứa sẽ mang nó theo bên mình. Hai ngày nữa đến giỗ của mẹ rồi. Con sẽ làm thật chu tất. Mẹ đừng lo… con biết mẹ không thích cầu kì nên cũng làm đơn giản thôi. Mẹ ở trên trời phù hộ cho con, mẹ nhé.

Hắn ngồi im lặng ở đây một lúc lâu.

– Tối rồi, con phải về, mai con lại tới.

Nhờ sự giúp đỡ của dì Hiền và hai chị hàng xóm, hắn cuối cùng cũng làm giỗ cho mẹ, thắp được cho mẹ một nén nhang. Thức ăn gồm những món mẹ thích. Chắc hẳn mẹ hắn sẽ vui lắm.

– Mẹ, giờ con phải trở lên thành phố. – hắn nói giọng luyến tiếc, đứng đậy nhìn mộ mẹ lần nữa – Ngày mai, trường con đã có kế hoạch học hè rồi. Khi rãnh con sẽ xuống thăm mẹ.

Con đường trở về đối với hắn như đẹp hơn. Những tia nắng cuối ngày nhẹ nhàng chảy tràn khắp đồng ruộng, bầu trời đỏ rực đầy quyến rũ. Cả không gian như chìm vào sắc trời. Hắn choáng ngợp, thả hồn mình vào cảnh vật. Dường như hắn không thể cưỡng lại vẻ đẹp của tự nhiên.

Một chiếc xe sang trọng chạy ngược hướng với hắn. Chà, quê hương hắn thực sự đã giàu có hơn rất nhiều rồi. Hắn mỉm cười với ý nghĩ của mình.
——————————————–

– Chú Tâm, đã sắp đến chưa?

– Chưa, thưa cậu chủ.

Nó ngắm nhìn khung cảnh làng quê trước mặt. Đáng lẽ giờ này nó đang ở nhà đọc sách, nếu như không có cuộc điện thoại từ dì Vân.

“- Kỳ Anh, ta đang ở Hà Nội và không thể về kịp. Ta nhờ con một việc. Có người gọi điện cho ta biết là vú của con đang trong cơn nguy kịch. Con nên đến quê của vú đi”

Thực sự, bây giờ nó rất lo lắng. Dù cho gương mặt nó vẫn điềm tĩnh lạ thường, nhưng trong lòng như có lửa đốt. Nó muốn gào thét, khóc nấc lên, hay ít ra trên gương mặt biểu lộ sự đau đớn, xót xa… Những việc đơn giản như thế nó cũng không làm được. Thật vô dụng. Vú là người thương nó nhất trong cái gia đình đó. Bà là người chăm sóc, bảo ban nó ngay từ nhỏ, luôn dạy cho nó lẽ phải, luôn khuyên nó làm theo những điều tốt. Nó luôn hi vọng vú ở bên mình, nhưng vú đã từ chối. Cũng phải thôi, sức khỏe của vú đã không còn được tốt, từ khi nó vào viện chữa trị tâm lý. Nó ân hận quá. Dạo gần đây nó ít liên lạc với vú, không hỏi thăm được sức khỏe của vú. Nó thấy mình thật tồi tệ.

– Thưa cậu chủ, đến nơi rồi.

Nó nhanh chóng xuống xe, đi đến căn nhà đã được dì Vân chỉ. Đó là ngôi nhà một tầng đơn giản, bao quanh là khu vườn không rộng lắm.

Nó không thể đợi thêm một chút nào nữa, bước vội vào nhà, bắt gặp một chị nào đó đang nắm chặt tay bà

– Vú, con… con là Kỳ Anh nè – nó tiến lại gần, khẽ lay vú

– Kỳ… Kỳ… Anh hả con? Con xuống đây là vú mừng lắm rồi – gương mặt bà nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, nhưng cũng nở nụ cười hài lòng.

– Để con đưa bà đi bác sĩ nha bà – chị ấy lên tiếng

– Thôi… Lệ…

– Đúng rồi vú, con dẫn vú đi… – giọng nó lạc hẳn đi. – vú không được chết nha vú…

– Vú biết… biết sức khỏe mình thế nào… Tâm nguyện cuối cùng… – bà thở nặng nề hơn. – ta… muốn gặp con… Kỳ Anh…

– Vú, con ở đây… Vú đừng chết – nước mắt nó rơi xuống, đôi mắt đen láy vỡ tan. Chỉ có gương mặt trơ ra sắt đá. Nó hận chính bản thân mình!

Tay bà run run gạt nước mắt của nó

– Đừng khóc… Ta muốn… ta muốn con sống hạnh phúc… Còn Lệ… ta cám ơn con lắm…

Tay vú nhẹ bẫng, rời khỏi gương mặt của nó. Kỳ Anh im lặng, ôm vú vào lòng, khẽ nói qua tai của bà

– Vú yên tâm… con sẽ sống thật hạnh phúc.

Không biết nó có nhìn lầm không, hình như vú đang mỉm cười. Ít ra, nó sẽ cố gắng giữ lời hứa này…
———————————————

– RỐT CUỘC LÀ ÔNG ĐANG Ở ĐÂU???? – tiếng hét thất thanh qua điện thoại, mặc dù hắn đã cố gắng để rất xa lỗ tai nhưng vẫn không tránh được.

– Tui ở quê làm giỗ cho mẹ, lại bỏ quên điện thoại trên này

– Tại sao ông không ở dưới đó thêm 1 chút nữa chứ??? – nghe giọng nhỏ hình như đang tức anh ách

– Có chuyện gì? – hắn nhíu mày hỏi – bà đang ở đâu?

– Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng bây giờ là ông đi xuống dưới đó nhanh. – nhỏ nghiêm túc, mỗi lần như thế thì hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản chút nào

– Sao phải đi xuống đó?

– Kỳ Anh đang ở dưới đó, được chưa?

– Thì sao, cứ để cậu ấy ở dưới, đợi cậu ấy lên thì tui cũng có chuyện nói với cậu ấy

– Còn cơ hội nữa à? Ngày mai nó sẽ sang Anh với mẹ nó và ở luôn bên ấy… – Mộc Miên đang cố điều chỉnh dây thanh quản của mình hoạt động bình thường trở lại.

– Cái gì???? – giờ đến lượt hắn hét lên. – tui phải xuống dưới đó ngay. Cậu ta đúng là một thằng ngốc!

– Vậy là tui đoán đúng – nhỏ khẽ cười

– Hả? Đoán đúng cái gì?

– Không quan trọng. Trong vòng 5 phút nữa tui sẽ đến nhà ông. Đứng đó chờ. Cấm cãi. – nhỏ cúp máy cái rụp

Trong lòng hắn dậy lên nỗi hoang mang, lo sợ. Sao nó lại làm thế chứ? Uy Vũ thở mạnh lấy lại bình tĩnh của mình. Nếu như lần này hắn nói và nó vẫn kiên quyết không nghe thì đành chịu. Hắn sẽ cố gắng lần này…

Quả đúng 5 phút sau nhỏ đến. Với tốc độ của một cái máy bay phản lực, nhỏ lôi hắn lên xe và chiếc xe lao vút ngay đi sau đó. Thật may là hắn ngày nào cũng “được” tận hưởng cái màn này nên không thấy sợ. Phù.

– Chị Lệ, em nhờ chị một việc – nó cất tiếng nói, phá tan bầu không khí nặng nề từ nãy giờ

– Em cứ nói đi. Nếu giúp bà thì chị sẽ cố gắng làm. Bà là người ơn của chị, không có bà chắc chị cũng không sống được đến giờ… – mắt chị ngấn nước, dù nãy giờ chị khóc nhiều lắm rồi, nhưng chỉ cần nhắc đến vú là chị lại không cầm được nước mắt.

– Nghe chị nói thì em yên tâm rồi… – nó điềm tĩnh, lòng trút bớt gánh nặng – ngày mai em phải ra nước ngoài, nên không thể lo hậu sự cho vú được. Em nhờ chị…

– Em khỏi nói, chị cũng sẽ làm mà – chị gượng cười

– Vâng. Em sẽ tổ chức tang lễ cho vú thật trang trọng. Mong chị giúp em – nó cúi đầu – giờ em phải đi rồi

– Em không ở lại một lát nữa sao?

– Không, chị à – sống mũi nó cay cay. Nó không thể ở lại đây thêm phút nào nữa, nếu không sẽ ngã quỵ mất. Chưa bao giờ nó thấy mệt mỏi thế này…
———————————————-

– Sao? Vú của Kỳ Anh qua đời?

– Ừ. Nó đang ở dưới quê của ông đó. Chỉ không biết là có cùng xóm hay không thôi.

– Dì đó tên Lê đúng không?

– Phải. Vậy là…

– Vậy ra chiếc xe sang trọng lúc nãy – hắn nhíu mày. Hắn đã có cơ hội gặp nó. – này, có chuyện tui muốn hỏi bà

– Hỏi đi.

– Tối hôm kia bà đang ở Đà Lạt mua tranh đúng không?

– Sao ông biết?

– Tui đang đứng gần đó tìm chiếc nhẫn bị rơi…

– Trời – nhỏ sửng sốt – không lẽ….

– Đừng quá lo. Lần này tui tin tui sẽ gặp được Kỳ Anh – hắn chắc chắn vậy, nhưng trong lòng vẫn còn ngổn ngang. Liệu nó có duyên gặp hắn không?

Không có duyên thì cũng phải tạo ra nó. Hắn nhất định phải gặp nó nói rõ một lần.
———————————————

Nó chuẩn bị bước lên xe thì có tiếng gọi lại.

– Có chuyện gì không chị? – nó quay sang, mỉm cười

– Chị muốn hỏi em cái này – chị Lệ e dè nhìn nó

– Chị cứ hỏi đi ạ – nụ cười của nó không biến mất.

– Em có thương vú của em không?

– Sao chị lại hỏi vậy?

– Tại… chị… chị thấy thái độ của em lạ lạ. – chị hơi ngại, giọng lúng túng thấy rõ

Nó sững lại, rồi lại mỉm cười hiền hòa. Cũng phải thôi, dù có khóc đi nữa thì gương mặt này cũng không thay đổi. Vô cảm. Nó muốn cười, và cười thật to. Quả là tài tình. Đến nước này nó vẫn trưng ra được gương mặt điềm tĩnh đáng ghê tởm đó.

– Ông còn muốn cười như thế đến bao giờ?

Nó quay lại, đôi mắt đen thoáng chút xao động rồi trở lại vẻ tĩnh lặng cùng với nụ cười nhẹ.

Hắn chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc.

– Ông đến đây có việc gì? – giọng nó đều đều

– Tui muốn tìm ông.

– Tìm tôi? Có cần thiết phải vậy không? – nó cười khẩy – Vũ còn muốn điều gì nữa ở tôi? Tôi đã nói rõ ràng lắm rồi. Tôi-không-muốn-gặp-Vũ. Và cũng chẳng có lý do gì để gặp cả. Hay là Vũ muốn đùa với tính mạng mình lần nữa?

– Ông nói sao cũng được. – hắn nhún vai – tui chỉ cần ông nghe tui nói

– Không cần nói gì nữa – nó dửng dưng – Vũ là người kì dị nhất mà tôi từng gặp. Đáng lẽ tôi mới là người muốn gặp Vũ chứ nhỉ? Nhưng sự thật là tôi không muốn làm điều đó. Tốt nhất là đừng gặp mặt làm gì, chỉ tổ mất thời gian!

– Bởi vì… tui muốn ông biết rằng tui đã đặt niềm tin vào đúng chỗ của nó. Ông vì tui nên cố tỏ ra tàn nhẫn, cốt yếu là mong tui rời khỏi ông, đúng không?

Nó im lặng, rồi tự dưng bật cười

– Vậy sao… nực cười thật… trẻ con quá… Vũ là gì của tôi mà tôi phải nhọc công đến vậy? Đúng là vẽ chuyện!

– Đừng tỏ vẻ cứng rắn với tui nữa. Ông hi vọng tui sẽ trở lại cuộc sống bình thường của chính mình, không phải dính vào những rắc rối của ông…

-………………………

– Nghe này Kỳ Anh – hắn tiến lại gần nó, nhìn thẳng vào đôi mắt nó đang lẩn tránh – nhìn tui này, tui biết có một thứ ông thể lừa dối tui.

Nó thở mạnh, ngước mặt nhìn thẳng đối diện hắn, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình lúc này.

– Nói dối. Tui biết thế nào cũng thế mà – hắn cười sung sướng – tui muốn nói cho ông biết rằng, từ khi tui bước vào căn nhà đó, thì chúng ta đã có duyên gặp nhau.

– Duyên ư? Tui không nghĩ vậy… – nó cất tiếng – nếu ông đã biết rồi thì tui không giấu nữa…tốt nhất…ông đừng nên đứng gần tui quá… tui không giống ông đâu. Con người tui độc ác lắm, không hiền lành, lương thiện như ông… Thấy không? Vú của tui vừa mất, mà tui vẫn trơ ra đó, có chăng là chỉ rơi vài giọt nước mắt thôi… Tồi tệ quá phải không? – nó cười chua chát

– Mỗi người có cách giải quyết khác nhau. Nếu tui phải chịu những gì mà ông đang mang chưa chắc tui đã mạnh mẽ như ông bây giờ… Tui hiểu cảm giác của ông hiện giờ. Ông đau lòng, và cũng giận chính bản thân mình không thể biểu lộ được xúc cảm ra ngoài… Ánh mắt của ông đã nói lên tất cả… Kỳ Anh… có bao giờ ông cảm thấy mệt mỏi với nụ cười đó chưa?

Mệt ư? Nó có đáng để mệt mỏi không? Dù sao thì nó cũng đang mệt mỏi lắm rồi.

– Có gì mà mệt chứ? – nó mỉm cười, nhún vai tỏ vẻ bất cần

– Ông đừng như thế nữa…

Hắn ôm nó thật chặt.

– Ít ra, lần này thôi, ông cứ coi như tui là một gốc cây cũng được. Ông muốn làm gì thì làm.

Nó ngả đầu vào vai hắn, tay nó buông thõng xuống. Nó thở dài. Không một tiếng động. Từng giọt nước mắt thầm lặng rơi ướt áo hắn. Không sao, vậy là được rồi. Hắn vỗ vỗ lưng nó.

– Tui biết ông thương vú lắm. Ông đừng quá buồn. Ông trải qua nhiều chuyện nên mới không dễ dàng biểu lộ cảm xúc của mình nữa. Đó là tình thế bắt buộc.

– Ông nên làm chuyên gia tâm lý đi – nó khẽ cười, rời khỏi vai hắn.

– Vậy có còn muốn đi Anh nữa không vậy? – hắn dịu dàng vén mái tóc nó lên.

– Sao không? Tui sẽ vẫn đi Anh – nó bình thản trả lời

– Hả? – hắn nhìn nó trân trối

Nhỏ Miên đứng phía ngoài nãy giờ, cười hài lòng quan sát vẻ trong sáng hiếm có của nó và hắn. Trông cái mặt ngố tàu của hắn hiện giờ kìa. Dễ thương chết đi được.
——————————————————–

Hai tuần sau…

– Về rồi đó hả? – nhỏ hí hửng ôm ghì nó giữa thanh thiên bạch nhật – mẹ ông khỏe không?

– Khỏe hơn nhiều rồi. Cảm ơn bà. Về thôi – nó mỉm cười

– Về đâu ? – nhỏ chớp chớp mắt – ông hù người ta mất hồn cả tuần rồi đó…

– Ai biểu Vũ ngốc quá làm chi? – nó thờ ơ, nhưng trong lòng không khỏi buồn cười. Có chút gì đó không rõ len lỏi trong tâm hồn. Dễ chịu.
——————————————-

Hai tuần nay hắn ít ra ngoài, ngoại trừ lúc học hè ở trường thì hắn ở nhà luôn, không đi đâu hết. Hắn đã cố gắng lắm rồi mà. Sao nó có thể bỏ đi như vậy chứ? Mọi thứ trong mắt nhòe đi. Hắn khóc nữa rồi. Yếu đuối quá. Cũng đành chịu thôi….

Chuông cửa reo. Hắn phải lết thân xuống nhà mở cửa, không quên quệt cho nước mắt ngừng chảy. Ba và bố lại đi công tác. Chán quá…

1s, 2s, 3s… Hắn đứng sững như trời trồng. Có phải hắn nhìn lầm không vậy?

– Khóc à? Sao lại khóc? Nhớ tui quá hả? – nó cười, nhưng lòng lại hơi bứt rứt vì mình đùa hơi quá (?!)

– Ông nói ông đi Anh rồi mà – hắn lắp bắp, không tin những gì mình nhìn thấy

– Thì tui thăm mẹ tui xong thì về thôi. Còn học hè với chuẩn bị cho năm lớp 7 nữa

– Vậy là không đi luôn?

– Ai nói tui đi luôn? – giả nai.

Hắn ôm chầm lấy nó. Nước mắt lại rơi. Khóc nữa rồi

– Mít ướt vừa thôi ông tướng – nó phì cười, cảm thấy vui vui

– Kệ, ông về tui vui lắm. Từ nay tụi mình mãi là bạn tốt nhé.

– Ừ… – nó cũng vòng tay qua ôm hắn.

Với tụi nói bây giờ chỉ như thế là đủ rồi.

Thoáng thấy bóng dáng ai bên đường ngó vọng sang đây, khẽ mỉm cười mãn nguyện…

Tách.

– Hai người thắm thiết quá há – nhỏ cười ha hả

– Gì vậy? – hai đứa nhìn chòng chọc vào nhỏ.

– Thì chụp vài tấm làm kỉ niệm tuổi thơ thôi – nhỏ phá ra cười, sừng mọc trên đầu rõ ràng, hứa hẹn sẽ là một ứng cử viên sáng giá cho ác ma sau này.

– Cái gì??? – cả hai đồng thanh la lớn. Thiệt là hết nói nổi.

Nắng vàng nhuộm đầy cảnh vật. Tiếng cười giòn tan hòa lẫn vào trong gió.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Chương 45 19 Tháng 4, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Mối Tình Cha Con_truyencogiaothao
Mối Tình Cha Con
Chương 18 14 Tháng 3, 2025
Chương 17 14 Tháng 3, 2025
Anh Hai Ơi, Đụ Em Đi_truyengay.net
Anh Hai Ơi, Đụ Em Đi
Chương 13 24 Tháng 4, 2025
Chương 12 24 Tháng 4, 2025
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
Chương 60 25 Tháng 12, 2024
Chương 59 25 Tháng 12, 2024
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ_truyengay.net
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+_truyengay.net
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025
Bạn Tình Gay Của Tôi là giáo viên_truyengay.net
Bạn Tình Gay Của Tôi là giáo viên
Chương 15 30 Tháng 4, 2025
Chương 14 30 Tháng 4, 2025

Comments for chapter "Chương 10"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Truyen SEX GAY,