Paint it Black - Chương 17
Hơi ấm cơ thế đang choàng lấy tôi làm bức tường chắn mong manh của trái tim cố đóng băng vỡ vụn.
Đây là một thực tế kinh hoàng.
“Oa! Trời đẹp chưa kìa!
Anh, anh muốn trốn học đi đâu đó chơi không?”
Luồng hơi ấm vươn đến từng bước một, dư sức làm nóng tấm thân nguội lạnh.
“….”
“Trời đẹp như thế đi chơi núi chắc vui lắm hả, anh?”
Từ từ, từ từ, luồng nhiệt đang kéo hai vai tôi đang thành không đủ để làm tảng băng tim đập lại.
“…..”
“Em muốn đi chơi một chuyến với anh.”
‘Nếu cậu đi lên ngọn đồi sau lưng trường sẽ thấy một cái hồ lớn.
Nó phản chiếu tất cả mọi vật xung quanh, như gương vậy.
Mỗi hè đến là chỗ đó lại như một bức tranh…’
Muốn nhìn thấy cái hồ.
‘Tôi muốn cho cậu xem chỗ ấy… không lâu nữa đâu.
Không lâu nữa mọi thứ sẽ ngát một màu xanh…’
Cho dù mọi thứ không ngát một màu xanh cũng không sao.
‘Đi nhé, Seung Ho.
Tôi sẽ làm cậu quên cánh đồng vàng.
Cậu sẽ không phải đợi nữa.’
Chỉ như thế, nỗi khát cùng cực dâng lên.
Hyuk.
——————–
|| Woo Hyuk ||
Tôi cho cậu thời gian…
Dù điều đó làm tôi, một kẻ chưa từng biết đợi là gì, nhức nhối.
Nhưng không sao cả.
Tôi sẽ đợi cậu.
Trước khi gặp được,
Như những ký ức của thị giác muôn đời in trong tâm tưởng,
Tôi sẽ đợi.
Cho dù trong mỏi mệt,
Tôi vẫn sẽ ngay tại chỗ này chờ cậu đến mới thôi.
Seung Ho.
—————————————-
Paint It Black 22
—- Gần như xanh trong
Tôi đã biết lối ra là hướng nào.
|| Hee Jun ||
“Hee Jun?”
“….”
“Sao lại ở đây?”
Một khuôn mặt trắng quen thuộc cau mày nhìn xuống tôi.
Ai? Người nào? Tôi đã đợi người nào?
“Ngồi đây từ đêm qua đến giờ?”
“….”
“Dậy! Cậu sẽ bị cảm đấy. Ai đời lại ngồi dựa vào tường gạch suốt như thế?”
“… Không có chỗ…”
“Hở??”
“Không có chỗ nào để đi.”
Sau lưng tôi là bức tường gạch khô cứng.
Những vết xước khi trèo tường đêm qua không thấy nữa, nhưng sẹo thì sẽ không lành.
Nên, không thế vượt tường nữa.
Không có chỗ nào để đi nữa.
Sẹo sẽ không lành. Lúc nào cũng sẽ có dấu.
Lee. Jae. Won.
Không nhớ có khi nào thằng bé cười với tôi.
Dễ hiểu mà.
Tôi chưa bao giờ bảo thằng bé cười.
Nó chưa bao giờ làm việc gì tôi không ra lệnh.
Mà sao lại nghĩ đến chuyện đó nhỉ?
Nghĩ đến một chuyện vô ích…
“Hyuk. Cậu còn muốn chỉ một điều ấy không?”
“À.. Chỉ thế thôi.”
“Thật ư…”
Làm người chỉ một và duy nhất, tôi không muốn nữa.
Những điều tuyệt đối, tôi không muốn nữa.
Chỉ muốn.. có người cần tôi, như cần cậu ta.
‘Chính là thế mà tôi thích anh. Bởi vì sẽ chẳng ra gì hết nếu không phải là tôi.’
Sao cứ nhớ những chuyện vô ích nhỉ…
——————-
|| Chil Hyun ||
Lúc nhỏ…
Trên sân thượng, tay nắm tay con, cha nói.
“Chil Hyun. Nhìn xem, tất cả những gì con thấy được ở đây là của con. Mọi điều con muốn sẽ là của con. Con sẽ luôn sung sướng vì con là con trai của ta.”
Cha ơi, cha sai rồi.
Con sẽ không sung sướng. Con cũng chưa từng mong mình sung sướng.
Khi cha tự hào chỉ cho con tất cả những thứ đó, con chỉ nghĩ đến một điều.
“Sao anh Seung Ho không tới? Chắc anh ấy đang đợi…
Muốn đến chỗ anh ấy. Muốn đến chỗ anh ấy.”
Con chỉ muốn một điều.
Con không muốn đất đai của cải nếu chúng không giúp con có được điều con cần.
Lúc đó cha đã không nói với con.
Vì sao con không thể có được người là tất cả đối với con.
Vì sao anh, người đã đưa tay ra cho con và làm theo mọi yêu cầu vô lý, không chấp nhận con.
Khi giọng nói hiền từ của cha lặng đi; khi nhịp thở của cha ngưng bặt, cha đã không nói với con.
Ngay từ hồi nhỏ, con đã không nghe theo mong mỏi của cha.
Ngay lúc đó, con đã phản bội cha.
—–
“Seung.. Seung Ho là anh của mày!”
Con nhắm chặt hai mắt. Không thể thấy gì.
“Seung Ho là anh ruột của mày! Mày vẫn còn muốn đi gặp nó?!”
Không thể thấy.
Không thấy hai mắt cha đang bị vấy màu phản bội.
“Seung Ho nó chỉ cản trở mày thôi. Mày còn.. còn..”
Con không nghe.
Con không nghe thấy giọng nói của cha đang rung lên giận dữ.
“Mày nghĩ Seung Ho sẽ chấp nhận mày?! Seung Ho nó biết hết rồi.
Nó sẽ hận mày!”
Con không nghe.
Không thể nghe.
Đã quá muộn rồi, thưa cha.
“Cha, con vẫn.. không có chọn lựa khác. Con đã hứa. Rằng, sẽ không để anh ấy phải một mình.”
“Chil Huyn!!!”
—–
Lưỡi dao sắc cứa qua tay cảm giác như thế nào quên rất dễ.
Màu máu loang loáng trên sàn đỏ như thế nào cũng chóng phai đi.
Rất đơn thuần. Cái gì không xóa được là không xóa được.
Những lời con lập đi lập lại ngay cả khi vuột hoàn toàn khỏi bờ ý thức.
“Không thể buông tay… Không bao giờ buông tay… anh Seung Ho.”
———————————–
Paint It Black 23
-Gần như xanh trong
Lần đầu tiên tôi nói thật với anh.
“Tôi xin lỗi.”
|| Seung Ho và Woo Hyuk ||