Nửa đêm - Chương 6
– Tui không phải con gái._Phương lại hét_ Tui đi liền cho biết.
– Đừng mà, tại mình nghĩ soa rê sẽ hợp với cô dâu.
– Mình đi đây.
– Không!!!!!! Có cái khác, có cái khác. Mình cũng sợ vậy nên chuẩn bị thêm bộ đồ khác cho cậu rồi. Chờ chút, đừng đi.
Bình lại lui cui đốt một cái gói khác. Trong khi Phương, mắt trợn sắp còn tròng trắng luôn.
Cái túi thứ hai xuất hiện trên tay Phương thì Bình cũng chạy vô Shop thay đồ. Một lát anh xuất hiện với chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu và chiếc quần tây đen thẳng nếp. Đóng thùng thắt cravat gọn gàng. Đầu tóc chải gel láng mướt., trên ngực cái một bông hoa hồng to đùng.
Anh nhìn Phương đã đứng chờ anh tự nảy giờ. Phương mặc một bộ đồ y chang anh, khác cái là trên tay Phương còn có một bó hoa, hoa cưới.
– Tại sao mình cầm hoa mà không phải cậu?.
– Vì cậu là cô dâu của mình mà. Mình mang cậu về với mình._ Anh nói, nụ cười hạnh phúc ngoác tới tận mang tai_
Nhìn Bình cười như vậy, Phương chẳng nói thêm được tiếng nào. Áo cưới cả hai trông như áo cặp tình nhân, giống nhau từ kiểu cách cho tới màu sắc. Bình thật nhiều ý tưởng. Phương cũng nghe vui, cậu không hy vọng nhiều đến vậy khi đến gặp Bình. Và những lời cậu cảnh báo, Bình cũng để ngoài tai.
– “ Nếu cậu làm đám cưới, nghĩa là mình đi theo cậu suốt đời đó. Bất kể khi nào, lúc nào, ở đâu. Nếu mai mốt cậu muốn có bạn gái, hay lập gia đình, mình không biết cách nào rời xa cậu đâu. Cậu nên suy nghĩ kỹ đi”
– “ Vậy càng tốt, từ nay không phải lo lắng chuyện cậu có đi mất hay không nửa. Nhẹ cả lòng”
Đó là những gì Bình trả lời khi nghe cậu nói. Cậu cũng không tránh được vui mừng. Được người mình yêu đáp lại như thế, không vui mới lạ.
– Này, còn đứng tần ngần đó làm gì. Sắp hết giờ rồi._ Bình đứng trước bàn thờ thúc giục_
Phương bước tới, cậu cũng không có gì băn khoăn nửa. Đây là những gỉ cậu mong muốn khi kể cho Bình nghe chuyện đám cưới giữa người và ma. Giờ đây, mọi chuyện đã xảy ra theo đúng như ước nguyện thì cậu còn chần chừ gì.
Bàn hương gồm, cặp đèn màu đỏ. Khăn trải cũng màu đỏ, hai ly rượu. Hoa tươi và một cái khay nhỏ đựng một cặp nhẫn.
– Nhẫn mình tự tay làm cho cậu đó, thích không._Bình huých tay Phương hỏi âu yếm_
– Có chắc chắn không, hay đeo chưa xong đã đứt._ Phương che dấu sự ngượng ngùng trên mặt mà hỏi cắt cớ Bình_
– Đừng nói gỡ, mình làm là phải chắc rồi. Tết cả mấy chục cọng tóc của mình trong đó đó. Nhìn xem hói hết một chỏm rồi._ Bình đưa tay, chỉ đỉnh đầu mình_
– Cậu phiền quá._Phương gạt đi, nhưng miệng lại tủm tỉm cười_
– Bắt đầu nha. Con tên Trần Thanh Bình, hai mươi lăm tuổi, nhà con ở….hôm nay, ngày…giờ…năm….con ở tại chỗ này mong đất trời, kẻ khuất mặt người khuất mày chứng giám. Con cưới Lê Minh Phương sinh ngày….., mất ngày….làm người bạn đời, chăm sóc cậu ấy lúc ốm đau, cũng như lúc bệnh hoạn, cho tới ngày mất..
– Hi..iiii…hi…..iii..ihihihih!!!!!!!!!!!!!
– Này cậu cười gì thế. Mình đang rất nghiêm túc đó.
– Cậu thề gì thế, cái gì mà lúc ốm đau cũng như lúc bệnh hoạn…hihihi..cho tới ngày mất…hi..hi…mình có còn…hi.hi.sống…hi..
– Thì người ta vẫn nói thế trong đám cưới mà. Cậu cũng là nhanh đi. Mau, ngưng cười ngay..!!!!!!!!!!
– Thôi được, thôi được…hi…hi…Con tên ….sinh…mất….con nhận Trần Thanh Bình làm người bạn đời của con. Chăm sóc yêu thương cậu ấy cho tới ngày cậu ấy mất.
Bình trừng mắt nhìn Phương, tỏ vẻ không hài lòng lắm. Phương vội cố ném cười hỏi lại
– Còn gì nửa? Người ta vẫn nói vậy trong ngày hôn lễ là gì.
– Cho tới ngày mình mất thôi à. Chẳng phải khi mình chết, mình sẽ gặp cậu sao. Vậy lúc đó cậu đá mình hả???????
– Không có.
– Vậy nói lại đi.
– Nói như thế nào?.
– Nói là yêu mình vĩnh viễn, không bao giờ rời xa, lúc sống cũng như lúc chết.
– Lúc nảy cậu có nói thế đâu.
– Thì vừa mới nói đấy thôi.
– Được, được. Cậu thật là. Con sẽ yêu thương ở cạnh cậu ấy lúc sống cũng như lúc chết.
– Vậy mới được.
Bình khoái chí hôn cái chóc lên cái má bầu bĩnh của Phương. Xong anh chàng lấy một cái nhẫn đưa lên ngọn nến và đốt. Chẳng bao lâu, cái nhẫn xuất hiện lấp lánh ở ngón nhẫn rên tay Phương. Cái còn lại Bình để Phương đeo vào ngón nhẫn của mình. Kết thúc hôn lễ bằng một nụ hôn đắm đuối đến Bình suýt không thở nổi.
Nhưng, bên kia đường, những cái đầu lú nhú đang chết lặng. Một đứa lên tiếng.
– Thằng Bình nó điên thật rồi.
– Nó cưới ma hả trời_một giọng khác tiếp lời_
– Nó nói chuyện có một mình, không phải có con ma nào ở đó chứ?_một giọng khác đầy run sợ_
– Nếu thực sự có ma, thì chắc chắn con ma đó là thằng Phương.
– Sao mày dám chắc?
– Thì chỉ có thằng Phương xuất hiện ở chỗ này, theo lời Bình nói. Và nó tương tư thằng Phương, không lẽ nó cưới ai khác. Nhìn cái mặt tí tởn của nó kìa.
– Vậy bây giờ tụi mình làm gì. Gọi thầy pháp tới hả.
– Để làm gì. Chẳng phải hồi còn sống, tụi mình hành nó tơi tả rồi sao. Khi chết cũng quậy một chập, đợt đó thằng Bình dũa tao te tua. Tao tưởng nó không chịu nhìn mặt tao nửa nếu lần đó tao không chạy cho nó tấm hình của thằng Phương. Kỳ này tao không dám làm lần nửa đâu. Thực sự không có ma thì thôi, chứ nếu hồn thằng Phương xuất hiện thiệt, tao biết ăn nói làm sao với Bình._giọng này đích thị của thằng Lộc_
– Nhưng công nhận nó bửa nay bảnh trai thiệt, làm tao cũng muốn lấy vợ.
Bốp..một cái cốc không nương tay cho kẻ vừa phát ngôn.
Cả đám bạn truy tung tích Bình cả ngày không ra, cuối cùng tụi nó quyết định phục ở Shop Phương, và kết quả thu được ngoài trí tưởng tượng của tụi nó.
Bình đưa tay, tươi cười vô cùng hạnh phúc.
– Nào mình cùng về..!
– Cậu chắc chưa đó, có chắc mình sẽ cùng cậu ra khỏi chỗ này không?.
– Được mà, mình đã rất thành tâm cầu xin phật bà ở nhà mình rồi. Cậu nhất định sẽ được. Không những thế, còn có thể váo nhà nửa. Đến giờ rước dâu rồi.
– Mình không phải cô dâu._Phương càu nhàu_
– Vậy thì người yêu bè nhỏ, chúng ta cùng về nhà nào!
Cuối cùng Phương cũng đặt tay mình vào bàn tay đang chìa ra chờ đợi. Họ nắm tay nhau đi về nhà.
– Mày thấy không, rõ ràng thằng Bình đang dẫn ai đó về nhà._lại cái đám rình mò bên kia đường lên tiếng_
– Ai đó cái khỉ khô á. Phải nói là dẫn con ma nào đó về nhà. Mà tụi bây tính sao, lên tiếng kêu nó không, hay để y vậy.
– Vậy đứa nào ra kêu?
– Vậy con ma đó dữ không?
– Tao thấy hay nhất là để ban ngày ban mặt hãy tới nhà thắng Bình xem thử. Giờ này tao ớn.
Sau khi cả đám, mỗi đứa tham gia một câu thì cả đám quyết định chuồn hết. Dù không biết thật là có hay không, nhưng ma thì…không nên kiếm chuyện với nó vào ban đêm. Và cả bọn giải tán. Hẹn nhau sáng mai tập họp tại nhà Bình…rồi tính tiếp.
Đẩy cửa bước vào nhà, Bình quay lại nhìn Phương đang theo sát phía sau.
– Thấy chưa, được rồi đó. Giờ chỉ còn vào nhà nửa là xong.
– Thật ha!!!!!!!
Phương nảy giờ còn chưa hết mừng rỡ cho việc cậu có thể rời khỏi cái chỗ mà bảy tám năm nay cậu bị chôn chân ở đó.
– Nhưng vào nhà có thánh thần, mình là…ừ thì cô hồn…
– Gì chứ. Cậu là người nhà này rồi, vào đi.
Phương đặt một chân vào nhà…không sao…cậu bước vào hẳn….không sao. Cậu bỗng dưng nhảy lên mừng rỡ mà quên mất Bình đang nhìn cậu theo cái kiểu ‘Đó mình đã nói mà’
Nhưng dù gì Phương cũng không thể bước vào gian thờ cũa căn nhà. Cậu rất khó chịu khi tới gần đó.
– Không sao, như vậy cũng là quá tốt rồi._Phương nói khi thấy mặt Bình có vẻ không vui_
– Thôi vậy, mình vào phòng đi. Phòng ngủ, dù gì chạy cả ngày nay mình cũng mệt rồi. Trời sắp sáng đó.
Bình dẫn Phương vào xem phòng ngủ, một gian phòng khá rộng đầy đủ tiện nghi tối thiểu. Tivi, giàn máy, máy vi tính, một cái kệ khổng lồ chất biết bao nhiêu là thứ trên đó. Một cái giường đơn..
Khi Phương nhìn tới cái giường đơn, Bình phân bua.
– Gấp quá, mình chưa kịp dọn dẹp hay chuẩn bị gì cả. Ngày mai mình sẽ đổi cái giường khác.
– Đổi, tại sao?.Mình thấy nó còn tốt mà.
– Tốt….nhưng…cậu không nghĩ nó nhỏ hả?. Nhỏ…nhỏ cho cả hai.
– Cả hai?
– Phải, cả hai đứa sao nằm được, nó là giường đơn…
– Tại sao mình phải nằm trên đó cùng cậu?
Câu hỏi của Phương làm Bình chưng hửng. Cậu biết giải thích như thế nào với cái thái độ tỉnh queo kia chứ. Mười mươi là cậu đang bị làm khó, chứ ai đời chịu làm đám cưới với người ta rồi mà còn hỏi ngủ chung giường để làm gì.
– Không biết là cậu không biết thật hay là đùa. Nhưng mình hai mươi lăm tuổi rồi đó, mình không cưới cậu về chỉ để hôn như trước kia đâu nha…cậu hiểu chứ. Hai mươi lăm tuổi chứ không phải mười tám._Bình dán sát cái mặt mình vào mặt Phương_
– Phải, cậu đủ tuổi nhưng mình chưa đủ tuổi.
Bình nghe như sét đánh cái rầm. Phương nói mình chưa đủ tuổi. Biết cải làm sao trời…Đúng là cậu ta đã chấm dứt cuộc sống ở cái tuổi mười tám…nhưng bao nhiêu năm trôi đi….nhưng cậu ấy thực sự chỉ mười tám thiếu, khi chết thì cậu còn thiếu bốn tháng nửa mới đủ tròn.
– Phải không?_Phương háy mắt hỏi_
– Phải._ Bình đáp không đắn đo_ Nhưng…
Á khẩu, đúng là cái mặt non choẹt kia đã ngừng phát triển. Nó vẫn y như cái hồi cậu hẹn hò mỗi đêm ngoài đầu ngõ, mềm mại những đường nét của thiếu niên. Bình quay nhìn mình trong gương rồi quay nhìn Phương. Bình đã hai mươi lăm, cả thân thể lẫn gương mặt anh giờ đã là một người đàn ông đúng nghĩa. Gương mặt cứng, góc cạnh, đầy nam tính, đôi mày rậm, mắt sâu. Trên mặt vẫn còn những vệt mờ lún phún dấu hiệu của hàm râu hai ngày chưa cạo.
– Vậy bao giờ cậu đủ tuổi?_Bình bất giác hỏi mà không kịp hiểu rằng mình hỏi gì_
– Không biết. chắc phải chờ mình lớn đủ._Phương ngồi đung đưa chân trên ghế, trả lời rất thành thật_
– Cậu chơi mình._ À, bây giờ cái anh chàng hai mươi lăm tuổi mới ngộ ra vần đề_ chưa đủ tuổi sao để cho người ta cưới. Thật đáng ghét, còn dám lừa mình.