Nửa đêm - Chương 4
Hai tay nó vẫn nắm chặt tay Bình vẫn đang xiết xâu chuỗi ngày càng mạnh hơn. Phương cố van xin Bình buông tha cho nó, nó đau quá. Đôi mắt nó như muốn nổ tung, toàn thân nó như sắp bốc hơi vào không khí, đau đớn khôn cùng. Người nó yêu đang giết nó…thêm một lần nửa.
Hai giọt nước mắt lăn dài trên má, nó yếu ớt van xin lần nửa.
– Bình, đừng …xi..n ..cậu…mình đ..a..u..
Bình nhìn thấy những giọt nước mắt của Phương rơi xuống, lấp lánh ánh trăng bạc, nó choàng tỉnh. Phương đang khuỵu dưới chân nó, cố kéo xâu chuỗi đang xiết quanh cổ mình ra. Đôi môi Phương xám xịt run rẩy van xin nó, cả người Phương như đang dần bốc hơi, đôi mắt hiền lành mọi khi giờ đây đang hoảng loạng, sợ hãi, tuyệt vọng.
Nó chùng tay.
Lợi dụng lúc đó Phương đẩy xâu chuỗi phật rơi trên đất, lết ra xa Bình. Phương không đứng nổi nửa, nó chỉ cố tìm cách chạy càng xa Bình càng tốt. Xâu chuỗi của bậc thần thánh làm những linh hồn nhỏ bé như nó khiếp sợ.
Nhìn thấy Phương bò trên mặt đất để cố gắng tránh xa nó, nó chợt nhận ra nó đang làm gì người mà nó yêu, nó làm cậu ấy đau.
Phương vẫn run bần bật trên mặt đất, cố gắng lết gần đến cái cột điện hơn. Bình muốn bước tới chỗ Phương nhưng Phương đã quá sợ hãi, nó càng cố gắng bò ra xa hơn. Miệng nó không ngừng van xin Bình bằng những từ ngữ đứt quảng, kinh hoàng.
– Tha… cho mình, Bình. Đừng làm vậy…nó sẽ giết ..m…ình …mất. Bình..làm…ơn..Bình.
Mỗi tiếng Phương gọi tên nó là một nhát dao mà nó tự đâm vào mình. Nó phản bội Phương, chính nó muốn giết Phương, người mà mới đây thôi nó đã lên kế hoạch để cả hai có thể ở cùng nhau. Nhưng bây giờ chính tay nó muốn giết Phương, chính tay nó phá vỡ tất cả, không phải Phương mà là chính nó.
Nó đứng chôn chân nhìn Phương đang cố đứng dậy, tựa vào cột điện. Đôi mắt đang nhìn nó u uất, sợ sệt, đôi mắt buồn bã của kẻ bị phản bội, kẻ bị bỏ rơi.
– Cậu đã hứa sẽ mang mình về cạnh cậu….
Phương quay người, rồi khuất bóng trong khoảng tối của cột điện, nơi nó vẫn mất dạng sau khi Bình về.
Còn lại một mình, Bình không thể nhúc nhích nổi. Câu nói cuối cùng của Phương đã làm mọi giác quan của nó biến mất, nó chỉ còn câu nói của Phương vang lên
– “ cậu sẽ mang mình về cạnh cậu chứ?”
Và lúc đó nó đã hứa, và lúc này..nó…thất hứa. Nó quỳ sụp dưới đất, đôi mắt Phương đẫm nước, khuôn mặt Phương đau đớn đang quầng thảo trong đầu nó, toàn thân nó giờ đau như muôn ngàn nhát dao chém vào một lượt. Phải rồi Phương, nó phải chuộc lỗi của mình…
Nó ngẩn lên, cả đoạn đường vắng ngắt. Nó bắt đầu gào thét gọi tên Phương…không có tiếng trả lời, không có tiếng đáp trả, mọi thứ vẫn im lặng như tờ. Nó chạy quanh cột điện như thể sẽ tìm thấy Phương đang trốn nó. Nó như một người điên, bứt tung xâu chuỗi phật, những hạt đá văng tứ phía như cả cõi lòng nó đang vỡ nát.
– Mình bứt nó rồi, cậu ra đi. Mình xin lỗi, tha lỗi cho mình. Phương ơi, Phương..
Nhưng chẳng có ai trả lời nó, đáp lại nó chỉ có cái im lặng tĩnh mịch của đêm, chút lay động của gió. Tiếng nó lạc lỏng giữa đêm khuya thanh vắng.
Thằng Lộc phải ra mang nó về. Những ngày sau đó ngày nào nó cũng ra chỗ hẹn hò để chờ Phương. Nó hốc hác tiều tụy. Cả nhà nó kết luận nó bị ma ám. Họ mời hầy bà, mời người tụng kinh, cầu cho con ma siêu thoát, cho con ma tha cho nó, không theo ám nó nửa.
Nó chẳng buồn phản đối. Phương bỏ nó đi rồi chẳng cần kêu ai đuổi, chính nó đã đuổi phương đi rồi. Ám nó bây giờ là chính nó thôi. Còn gì đau bằng việc nó tự tay kết thúc tình yêu của nó chứ.
Khi nó ngủ, giấc mơ đau đớn đó cứ quay về, khi nó thức nó nhớ khuôn mặt Phương cười nói với nó. Mỗi khi nó nhớ đôi môi Phương áp vào môi nó mát lạnh, nó lại cười.
Cả nhà nó đưa nó đi khám bệnh tâm thần, nó không điên. Nhưng mọi người nghĩ nó sợ ma quá nên phát khùng. Họ sợ mất thằng con trai độc nhất của mình.
Tiếp nó là một nữ bác sĩ, nó chẳng muốn nói gì, vì nó biết chắc chẳng ai mà tin chuyện hoang đường đó, nhất là các bác sĩ. Nhưng cô bác sĩ này rất dễ thương, không đề cập gì tới chuyện nó bị điên khùng hay ma ám gì cả. Cô ta chỉ muốn nghe xem nó đang lo lắng chuyện gì. Rồi sau một tuần nó cũng xiêu lòng.
– Cô nghe rồi thì chắc cô cũng cho là cháu khùng.
– Không đâu, trên thế giới này còn rất nhiều chuyện chúng ta không biết. Nếu cái gì mắt thấy tai nghe, trái tim ta cảm nhận được mà không tin mới là khùng.
– Cô nghe gia đình cháu nói rồi phải không.
– Phải, và câu chuyện cô nghĩ là sẽ vô cùng ly kỳ, nên cô rất thắc mắc chuyện nó như thế nào.
– Không phải cô tìm cách khai thác cháu sao?
– Đừng nghi ngờ, vì nói chuyện với cháu cả tuần nay cô thấy cháu rất tỉnh táo. Nên cô nghĩ rằng cô chỉ muốn nghe người trong cuộc nói.
– Cô thực sự không nghĩ cháu khùng?
– Ừ.
– Nhưng chuyện sẽ rất khó tin.
– Nhân loại vẫn tin có các vị thần đấy thôi, thì ma làm sao lại không có.
Nó cười toe, phải rồi. Có người muốn nghe nổi lòng nó.
Và nó kể cho cô bác sĩ nghe. Bắt đầu từ lúc Phương gọi nó ra sân sau trường học. Và nó kết thúc bằng câu.
– Cô xem có ai tệ với người yêu của mình như cháu không?
– Cảm động quá, cô muốn khóc rồi đây. Còn ly kỳ hơn cả phim ảnh đấy chứ. Rồi bây giờ cháu định làm sao? Không lẻ cứ phờ phạt chờ như vậy ư. Chả trách mọi người coi cháu bị ma ám. Mà nghĩ cũng đúng là ma ám thật.
Nó trợn mắt nhìn cô bác sĩ
….nhưng là tình yêu của con ma ám ảnh. Cậu bé thật không biết nói sao. Có muốn cô chỉ cho không.
– Chỉ, chỉ cái gì?
– Chỉ cách cho cháu chờ đợi. Chỉ cách cho cháu xin lỗi cậu ấy. Phải thành tâm chứ.
– Thành tâm như thế nào?
– Bắt đầu bằng những gì cháu hứa với cậu ấy. Cô không nhớ lầm là cháu có hứa với cậu ấy vài chuyện.
– Đúng, vậy cô nghĩ lúc này cháu nên tạo dựng một sự nghiệp cho mình, có thể tự lập. Sống vui vẻ.
– Sống vui vẻ, làm sao được. Cô đang muốn lừa cháu chuyện gì đây.
– Không có, nghe cô nói hết đã. Cô thường nghe bà cô kể rằng. Linh hồn người ta nếu không lên thiên đường, không xuống địa phủ thì sẽ đi đầu thai. Nhưng người tự tử thì không đến được bất cứ nơi nào trong những chỗ đó cả. Họ đã phạm trọng tội là tự kết thúc sinh mạng mình, họ sẽ chỉ quanh quẩn ở những nơi họ luyến tiếc. Nên cháu chỉ còn cách thành tâm chứng minh cho cậu ấy thấy, cháu muốn xin lỗi.
– Nhưng làm sao cậu ấy biết.
– Cô không biết, cô không phải ma.
Nó cười.
– Người ta vẫn thường hay đốt đồ vật khi muốn gởi cho người đã khuất, nếu muốn cháu có thể làm vậy. Nhưng không có gì chắc chắn cả. Cô nghĩ việc trước tiên là cháu thực hiện những gì đã hứa đi. Tạo dựng một sự nghiệp. Nếu sau nhiều năm cháu vẫn không thay lòng thì có lẽ cậu ấy sẽ tin cháu.
– Không thay lòng. Nhất định như vậy.
– Tình yêu là thứ dễ thay đổi nhất đấy. Nhất là ở độ tuổi của cháu, bây giờ cháu đang sốc vì những chuyện vừa xảy ra, nhưng sau một thời gian nửa, không chừng cháu sẽ mừng vì chuyện đó đã xảy ra.
– Không bao giờ.
– Vậy thì hãy sống tốt và chăm lo cho linh hồn cậu ấy đi. Không cần gặp mặt mà vẫn sống tốt, vẫn yêu. Chắc chắn cháu sẽ làm cậu ấy động lòng. Còn nếu không thì hãy để cậu ấy đi, đừng níu kéo nửa.
– Cháu sẽ làm cậu ấy động lòng, cậu ấy đã chờ đợi cháu thì bây giờ cháu sẽ làm lại cho cậu ấy.
– Vậy cô kê thuốc cho cháu.
– Thuốc, không phải cô tin cháu không bị khùng sao._nó giận dữ nói_
– Thì cũng phải kê thuốc chứ, chỉ là thuốc bổ thôi. Không phải thuốc trị bệnh, nó sẽ giúp cháu khỏe mạnh, đủ sức cho những kỳ thi tới. Nhớ, chuyện này chỉ là bí mật giữa chúng ta thôi nhé. Và hãy tỏ ra bình thường, không cần thiết phải tỏ ra đau khổ mới gọi là yêu. Tình yêu nằm ở trong tim.
Nó lại cười.
– Cháu sẽ đi theo ngành thiết kế thời trang, cháu sẽ làm quần áo cho cậu ấy. Cậu ấy đã hứa sẽ làm người mẫu cho cháu.
– Tốt, vậy hãy bắt tay cho nhanh đi. Nhà thiết kế tương lai.
Nó vui vẻ lãnh bịch thuốc ra về. Nó theo ngành thiết kế thời trang thật, bất kể cha mẹ nó phản đối thế nào.
Mỗi khi có một mẫu mới, nó lại ra chỗ cột điện đó, gởi cho Phương một cái. Chẳng biết có nhận được không nhưng nó vui. Vì nó đang chứng minh lòng chung thủy củ nó cho Phương thấy.
Nó bắt Lộc đi tìm cho nó một tấm hình của Phương, tấm nào phải thấy thật rõ, thật đẹp. Không thì nó từ thằng này luôn vì chuyên gia xúi nó làm bậy. Thằng Lộc cũng ráng kiếm về cho nó một tấm hình. Nó xin mấy đứa trong lớp. Tấm hình thằng Phương cười toe trong lễ kết thúc năm học lớp 11.
Nó cất kỹ trong hộc bàn để khi về nhà lại mang ra đặt trên bàn. Nó năm nay đã hai mươi lăm tuổi, bảy năm đã trôi qua. Tình cảm của nó vẫn không thay đổi, nó vẫn kiên nhẫn chờ.
– “ thằng đó nó chắc chắn bị khùng”
Đó là lời thằng Lộc kết luận sau mỗi khi tụi nó tụ họp nhau nhậu nhẹt. Thằng nào cũng có bạn gái, thậm chí hai ba đời bạn gái rồi mà nó vẫn chẳng nhúc nhích gì. Nó vẫn hạnh phúc với tình yêu chờ đợi của nó.
Ba mẹ nó cũng đã chuyển đi nơi khác sống. Nó nhất quyết không chịu theo, đòi ra riêng. Họ đành chiều nó, dù gì thì nó cũng đã ra dáng người lớn, đã có thể sống tự lập được rồi. Nó mở một cửa hàng thời trang ngay ngã tư, nơi có thể nhìn rõ cái cột điện. Dĩ nhiên bằng tiền của ba mẹ nó.
Thỉnh thoảng nó vẫn ghé qua cô bác sĩ chỉ để hỏi một câu.
– “ Vẫn chưa đủ thành tâm hả cô”
Cô bác sỹ chỉ ngao ngán nhìn nó lắc đầu. Cô đâu có ngờ thằng này nó chung tình dữ vậy. Cô thèm nói cho nó một câu. “ biết khổ vậy sao hồi đó gây chuyện làm chi”. Nhưng dĩ nhiên ai nỡ sát muối vào vết thương chứ.
Ăn mừng khai trương “Shop Phương” xong, đã hơn mười một giờ đêm. Lũ bạn nó kéo nhau đi hết, nó phải dọn dẹp xong mới về được. Bấm ổ khóa, nó ngáp dài. Trước lúc quay đi không quên nhìn lại cái cột điện đó một cái. Bước vài bước, nó khựng lại. Hình như nó có thấy cái gì đó ở đó.
Nó quay lại, đúng nó có cảm giác có cái gì đó ở đó. Nó bước gần thêm chút nửa, tim nó nhảy điệu tango trong lồng ngực.
– Phương phải không. Cậu phải không?….nếu là cậu thì xin cậu đấy, cho mình gặp đi. Mình biết lỗi của mình rồi. Mình đã chờ cậu suốt bao nhiêu năm nay rồi, xin đừng làm cho mình đau khổ thêm nửa, cậu bỏ qua cho mình được không.
Nó nói mãi những lời xin lỗi, nó nói ,mãi những lời yêu thương, nó nói mãi cho tới khi giọng nó nghẹn lại vì nước mắt.
– Bình!
Trái tim nó dừng hết một nhịp. Nó nghe rõ ràng, giọng của Phương gọi tên nó. Nhưng người đâu. Nó ngơ ngác nhìn xung quanh.
– Đừng quay lại, mình sẽ không gặp cậu đâu.
– ĐỪNG ĐI!!!!!!!!!!!!
Nó hét lên, mà không dám quay lại nhìn. Nó sợ Phương lại đi mất.
– Cậu không sợ mình nửa à.
– Không có._nó trả lời, nghẹn giọng_
– Nhưng mình có thê làm hại cậu.