Nó - Chương 21
9161-21
Nó tỉnh dậy khi những tia nắng đầu tiên bắt đầu chảy dài trên sàn nhà. Chúng nhảy múa, reo đùa trên khuôn mặt khôi ngô của nó, chúng lăn nhẹ trên làn da, trên mái tóc, nhẹ nhàng đùa nghịch trên thân thể nó.
Tỉnh dậy trong không khí trong lành của ngày cuối thu mà sao lòng nó buồn não nề. Nó nằm im, không muốn dậy, không khí mát lạnh lùa vào, chiếm trọn cả căn phòng ngủ. Bất chợt cảm giác xưa cũ lại tràn về trong tâm trí nó.
Từ nhỏ nó đã phải sống trong sự sợ hãi, sự cô đơn. Với nó có một người bạn cùng tâm sự là một điều gì đó vô cùng xa xỉ. Nó luôn thu mình trong một cái vỏ bọc lớn. Với nó bóng tối và sự lạnh lẽo là những người bạn thân từ nhỏ.
Theo thời gian tâm hồn nó cũng dần chai sạn đi, khô cằn đi.
Và rồi, nó đã gặp hắn ta. Một cuộc gặp như duyên nợ.
Lần đầu tiên trong đời mình nó cảm nhận được một sự quan tâm, ấm áp lạ kỳ từ một người con trai không quen biết. Thứ tình cảm đó cứ lớn dần trong nó, chiếm trọn cả tâm trí nó. Thứ tình cảm đó khiến cho nó không thể làm chủ được con tim của mình, khiến cho con tim với những vết thương lòng chưa lành luôn đập loạn nhịp.
Nhưng nó lại trốn chạy.
Đúng vậy, nó không thể đón nhận thứ tình cảm đó hay thật sự nó đang cảm thấy sợ nó? Bản thân nó cũng không thể trả lời được câu hỏi này. Với nó thứ tình cảm nồng ấm này quá xa lạ và dường như không dành cho nó.
Như một con thú đã nhiều lần trúng thương. Nó không dám đối diện với chính bản thân mình, nó sợ bản thân mình làm người khác tổn thương, nó sợ rồi đây nó cũng như ba làm khổ người mà nó thương yêu. Và rồi, còn một nguyên nhân nữa. Nó sợ rằng, sợ rằng thứ tình cảm của nó không được hắn đón nhận, nó sợ bị từ chối, sợ bị coi thường. Nó sợ….
Nhưng rồi theo thời gian, tình cảm trong nó cứ lớn dần lên, lớn dần. Nó như một con ngựa bất kham, không thể giật dây cương. Trong tim nó, ngoài sự vô cảm, ngoài sự thờ ơ, giờ đây còn có cả niềm vui và một chút nhỏ nhoi của hạnh phúc. Mặc dù đã dặn lòng mình rằng đó là điều không thể, nhưng trái tim nó vẫn không nghe lời, cũng như công việc của chính nó từ khi sinh ra là co bóp đưa máu đi nuôi cơ thể, không cần sự chỉ bảo của não bộ. Và rồi trí não nó cũng phải nhượng bộ. Nó thua.
Giờ đây, trong trái tim nó luôn có chỗ cho một hình bóng ai đó, một nụ cười của ai đó. Với nó thế là đủ, không cần gì hơn. Đã có người nói, trong cuộc sống chỉ cần có hi vọng là con người ta có thể vượt qua tất cả. Với nó có đúng không? Câu hỏi này chính bản thân nó cũng không trả lời được. Chỉ biết rằng nó cần phải giấu kín thứ tình cảm này, không một ai biết, không thể để ai biết. Thế nhưng càng giấu nó lại càng lộ, càng không thể nó lại càng có thể…
***
Bất chợt anh hai trở mình, cựa qụây. Lúc này đây nó mới để ý đến những gì đang diễn ra xung quanh. Anh hai đang nằm xấp ngủ ngon lành trên giường nó. Trông anh thật đẹp, thân thể nở nang cân đối, anh không mặc áo cũng không mặc quần ngủ. Nó chợt thấy kỳ kỳ.
Anh không đẹp trinh nguyên như nó nhưng lại mang một vẻ đẹp bí ẩn mạnh mẽ của người con trai Á Đông. Thân thể anh đang phô bày ra trong nắng, trông lúc này anh đẹp như một vị thần trong thần thoại Hi Lạp. Nước da đậm nét phương đông, cơ bắp nở nang. Anh thở đều đều, yên lành trong giấc ngủ.
Có lẽ anh quá mệt vì chuyện xảy ra đêm hôm qua. Nghĩ vậy nó không đánh thức anh dậy mà nhẹ nhàng lật chăn đứng dậy.
Tưởng chỉ cần nhẹ nhàng là nhấc được chăn ra nên nó túm chăn kéo nhẹ, bất ngờ anh hai trở mình nằm ngửa ra, kéo theo cả chiếc chăn đang đắp khiến cho nó mất đà lao thẳng vào người anh. Người nó nằm vắt ngang người anh, định thần lại, nó đưa tay sờ soạng định chống xuống giường để đứng lên thì nó sờ vào…của anh. Xấu hổ, nó đỏ mặt giật tay ra.
-Này nhóc, định sàm sỡ anh hả? Không ổn rồi. hêhhhêh
Anh hai nhìn nó cười nham nhở. Nó nhìn lại anh với ánh mắt đầy đau khổ.
-Anh hai, không phải em có ý đó…tại em…em …
-Tại gì thì tại không thanh minh. Bây giờ thích anh xử lý sao thì nói coi. Nhanh lên.
Nó nhìn anh, mặt méo xệch.
-Đừng doạ em anh hai, em không…không phải mà.
Thấy thái độ của nó như vậy, Khương Vĩ cố gắng lắm mới nhịn cười được.
-Thôi thế này nhé- vừa nói Khương Vĩ vừa đưa mắt nhìn nó vẻ thăm dò. Một là để anh sàm sỡ lại, hai là thơm anh một cái vào đây.
Khương Vĩ đưa tay chỉ vào má phải của mình.
Nó nhìn anh, bất đắc dĩ phải cúi xuống đặt lên má anh một nụ hôn. Nhưng cũng không tha, sau nụ hôn ngọt ngào đó, nó bất ngờ cắn mạnh lên tai anh. Khương Vĩ đau kêu oai oái.
-Đáng đời anh hai, ai bảo anh bắt nạt em.
Nói xong nó tung chăn đi thẳng vào phòng tắm để lại Khương Vĩ một mình ngồi xoa tai, miệng kêu la ỏm tỏi. Lạ thật mồm anh kêu đau, mà rõ là đau thật vậy mà hình như nó vẫn thấy anh đang cười sung sướng.???? Híchíchíc…
***
Không khí đêm với sương và khí lạnh khiến cho hắn dần thấy thấm mệt, không một chiếc taxi nào xuất hiện, nó vừa chạy vừa đưa tay quệt đi những giọt mồ hôi lăn dài trên trán.
Đến nơi, hắn lao ngay lên phòng của Ann, mặc cho đám nhân viên khách sạn tá hoả nứu giữ.
-Ann…Ann…em không sao chứ, Ann…anh này…
Chưa kịp nói hết câu, cánh cửa phòng bật mở, Ann hiên ra, mong manh trong bộ váy hợp mốt, trắng một mầu trinh ngưyên. Cô bước nhẹ nhàng ra cửa như đang đi trên mây, nó khiến cho mấy anh bảo vệ khách sạn dường như đứng chết trân. Đã quá quen với việc này, cô mỉm cười với họ như muốn nói “Mọi chuyện vẫn ổn, không sao đâu, các anh có thể đi được rồi”.
Tùng Lâm nhìn cô bằng cả ánh mắt pha chút lo âu lẫn giận hờn.
-Em sao vậy, sao lại gọi cho anh gấp thế, em có biết anh lo thế nào không hả?
-Ơ, em xin lỗi, chỉ tại em thấy trăng đêm nay đẹp quá nên muốn rủ anh cùng đi ngắm trăng thôi mà.
Cô nhìn anh như thể để xem phản ứng, và cô rất vui khi thấy anh vì cô mà như vậy, nở một nụ cười nhẹ nhàng cô nói tiếp.
-Em không biết là anh lại lo cho em thế, em xin lỗi anh nhé.
Vừa nói cô vừa sà vào lòng Tùng Lâm như muốn được chuộc lỗi, cũng như muốn mời gọi.
Đau khổ, Tùng Lâm nhìn lại cô, nước mắt anh chảy dài trên má, anh như muốn hét lên.
-Trời ạ, em có biết em vừa làm gì không hả? Em có biết không?
Thấy vô cớ bị Tùng Lâm cáu, Ann xị mặt ra.
-Em xin lỗi anh, tại em không biết…
Không để cho Ann nói hết câu, Tùng Lâm đẩy cô ra.
-Ann, anh có chuỵên rất gấp, có gì mình nói chuyện sau nhé, anh phải đi.
Nói xong, không cần biết Ann có nghe được lời anh nói không, anh quay người bước đi như chạy xuống tầng.
Ann đứng đấy, lòng đầy bối rối, cô như muốn khóc mà không thể khóc được.
Một cảm giác gì đó khiến cho cô lo lắng. Bất an. Cô buồn bã đóng cửa phòng.
***
Tùng Lâm quay ra thì ông quản gia đã đợi ở đó từ khi nào không biết. Không nói không rằng hắn vào xe rồi ra lệnh cho xe tiến thẳng chạy theo con đường mà lẽ ra hắn ta phải đi từ lúc nãy. Đau khổ.
Dường như lúc này đây hắn mới thấy sợ, không khí trong xe ấm áp đến lạ mà sao người hắn như đang run lên. Gì chứ, ai chết, không đúng? Tối vừa gọi điện mà, sao lại vậy? Hàng trăm câu hỏi đang đổ lên đầu nó như những nắm chỉ rối khó gỡ ra.
Chiếc xe lao nhanh trong đêm, không đầy 15p sau nó đã dừng trước cổng một ngôi biệt thự sang trọng.
Hắn lao xuống chạy như bay đến trước cổng.
Khóa ngoài.
Sao lại thế, hắn đập cổng thình thình như muốn phá tan nó ra nhưng vô vọng.
Nhấn chuông. Một lần…hai lần…ba lần…Cũng không thấy bà Lan hay bất kỳ ai ra mở. Thất vọng tràn chề, hắn khuỵu xuống. Mưa đã tạnh lúc trước bây giờ bất chợt reo hò đổ xuống cùng lúc. Quá sức vì phải chạy trong lo lắng và tuyệt vọng, quá sức vì những gì hắn mới nghe được, quá sức vì hắn không thể chịu đựng được thêm nữa.
Hắn ngất.
Hắn ngất mà không biết rằng, hôm nay bà Lan ốm nên không mở cửa, hắn ngất mà không biết rằng cánh cổng to nhà nó lúc nào cũng được khóa ngoài…