Nó - Chương 20
9161-20
Như có ai đang gọi, nó tỉnh dậy trong căn phòng ấm áp. Khuôn mặt điển trai của anh hai hiện ra, đầy lo lắng.
-Bi, em không sao chứ – nhận thấy nó tỉnh lại anh hai lên tiếng – em làm anh sợ quá đấy nhóc ạ, làm gì cũng phải cẩn thận chứ, trời tối và lạnh vậy mà bày đặt bơi lặn làm gì hả? Cũng may bà Lan đi ra kịp.
Anh nói xong, nhìn nó âu yếm. Bất chợt anh nhẹ nhàng nằm lên người nó, cơ thể anh ép sát, đè nặng lên nó. Anh đưa tay bẹo má rồi đặt lên đó một nụ hôn.
Quá bất ngờ trước hành động khác thường của anh hai, nó lúng túng hỏi anh để không khí loãng ra.
-Cô Lan…cô Lan không biết bơi mà, làm sao…Nó hỏi anh nhát gừng.
-Yên tâm đi, bà Lan không sao rồi. Lúc thấy em chìm dần trong bể nước, cô Lan la toáng lên rồi lao xuống bể bơi. Buồn cười, cô cũng không biết bơi nên khi túm được em hai người cứ bập bềnh trong nước. Em biết không, em sống được là nhờ cô ấy đấy. Nếu cô ấy không giữ chặt đầu em cho mặt em nổi trên mặt nước thì có lẽ anh đã không cứu được em rồi.
Nghe thấy anh hai nói vậy, nó hỏi dồn.
-Cô ấy không biết bơi, làm sao …Nó nói trong xót xa.
-Ừ đúng là vậy , cô Lan chìm nghỉm trong nước nhưng hai tay vẫn nâng đầu em lên trên…May mà anh ra kịp.
Nó dùng mình, toát mồ hôi lạnh, chút nữa thôi nó đã làm hại người thân yêu của nó.
-Em muốn qua thăm cô…
Chưa để nó nói hết câu, Khương Vĩ đã chặn lại.
-Thôi anh xin, cô ấy nói chỉ cần em khoẻ mạnh là cô ấy vui lắm rồi. Em mà không khoẻ lại thì cô ấy cũng muốn ốm theo đó. Nằm yên đây đi, đừng làm phiền lòng cô ấy nữa ông tướng ạ.
Anh nhìn nó cười âu yếm.
Suy nghĩ mông lung một lúc, quá mệt mỏi, đau khổ, mặc cho sức nặng từ cơ thể anh đang dồn lên mình, nó nhắm nghiền mắt lại ngủ lúc nào không hay.
Thấy nó ngủ yên, Khương Vĩ nhẹ nhàng đứng dậy đẩy cửa phòng đi ra. Anh mệt mỏi thả người xuống ghế. Một chút rượu lúc này có lẽ hợp với anh chăng? Tự hỏi mình rồi anh với tay lấy ra chai John loại blue. Mới đầu anh rót ra ly, rồi như thấy không đủ, anh cầm cả chai tu ừng ực. Hôm nay, không ai ở nhà cả, ba đang trong viện, chị hai chăm ba nên cũng trong viện luôn. Anh cười. Một điệu cười mỉa mai, nửa miệng.
Tại sao chứ, tại sao cuộc sống lại bất công vậy chứ. Anh không chịu…không tin đâu…
Hơi rượu trong người khiến cho cơ thể anh nóng bừng lên. Phanh hết hàng cúc áo trước ngực, Khương Vĩ để lộ ra bộ ngực căng tròn đấy sức sống, từng thớ cơ, bắp thịt nổi cuộn, thành quả của nhiều thời gian tập thể hình. Gió lùa vào sâu trong mình anh, ve vãn thân thể anh rồi cười đùa theo điệu vũ của muôn loài.
Mắt anh đỏ ngầu vì hơi men, loạng choạng bước lên phòng mình. Rồi anh lại có cảm giác sợ căn phòng đó căn phòng của riêng anh. Không hiểu sao nhưng lúc này anh muốn ở bên nó, anh muốn được ôm nó vào lòng mình, ghì chặt lấy thân thể nó, muốn được chạm nhẹ vào người nó. Không chút do dự, anh bước xiêu vẹo đến phòng nó, đẩy cửa bước vào.
Khang Vĩ nằm đó, đang yên lành trong giấc ngủ. Mảnh chăn mỏng đắp ngang người không đủ che hết toàn bộ thân thể nó. Phần thân người trên của Khang Vĩ lộ hẳn ra ngoài chăn. Trông nó lúc này đẹp như một pho tượng làm bằng bạch ngọc.
Anh đóng cửa lại. tiện tay bấm chốt cửa. Anh thản nhiên cởi bỏ chiếc áo sơ mi vướng víu vứt xuống sàn nhà, rồi đến chiếc quần jean đắt tiền. Không chút do dự, anh leo lên giường ôm nó ngủ. Khi thân thể anh chạm nhẹ vào thân thể nó, trong anh như có một luồng điện chạy ngang người, một cảm giác đê mê, khó tả. Không kiểm soát nổi bản thân mình, anh đưa tay xoa nhẹ lên ngực nó, rồi anh xoa dần xuống, dần xuống… Bất chợt nó trở mình ho khục khoặc. Mặt nó nhăn rúm lại.
-Đau em anh hai.
Giật mình, Khương Vĩ nhấc chân khỏi người nó. Thì ra trong lúc anh đang dâng trào cảm xúc, không kiểm soát được hành vi, anh đưa chân đè mạnh lên người nó khiến cho nó bị đau.
Nhìn lại nó anh khẽ mỉm cười. Khuôn mặt thanh tú, đẹp rạng ngời của nó bừng sáng khiến cảm giác chiếm hữu trong anh không còn. Không hiểu sao, khi ở bên cạnh nó thì những gì khó khăn, đau khổ của anh cũng tiêu tan theo, anh nhìn nó ngủ mà lòng mình cảm thấy hạnh phúc và yên bình đến lạ. Mỉm cười một mình, anh đưa tay bẹo má nó, cảm thấy thế vẫn chưa đủ, anh ấn mạnh đầu nó vào ngực mình, nằm sát lại, anh vòng tay ôm nó thật chặt. Nó chẳng có ý kiến gì, ngủ ngon lành.
***
Ngày…tháng…năm.
Hôm nay quả là một ngày hạnh phúc đối với mình, không thể tin được mình lại hành động như thế. Cảm giác lúc đó thật lạ. Không hiểu nhóc nghĩ gì nữa. Mình làm vậy có làm cho nhóc sợ không nhỉ?
Nhưng sao trông nhóc buồn vậy? Tại sao nhóc lại hành động vậy, sao nhóc lại không đẩy mình ra ngay, sao nhóc lại để mình chạm vào người nhóc như vậy? Hay… Mà không, trông nhóc thật đàn ông, nhóc mạnh mẽ, tuấn tú. Nhóc không thể như mình được, không thể…
Gấp quyển nhật ký lại Tiểu Long vẫn chưa hết thắc mắc, trong lòng cậu ta lúc này vẫn đang còn một đống những câu hỏi ngổn ngang, rối như tơ vò. Cậu vừa như muốn nhóc thừa nhận mình, vừa không muốn. Cậu sợ làm tổn thương nhóc, nhưng cậu cũng muốn biết tình cảm thật lòng của nhóc. Cậu muốn thừa nhận bản thân truớc nhóc, nhưng lại sợ bị nhóc khinh rẻ, ghẻ lạnh. Cậu sợ nhiều thứ.
Đang suy nghĩ vu vơ, bỗng cậu nghe thấy tiếng kêu thất thanh của bà Lan. Tưởng chừng như không còn biết gì, mặc cho trời đang mưa, cậu vẫn lao ra.
Nhóc nằm đó, mặt mũi trắng bệch, không còn sức sống. Anh Khương Vĩ đang làm động tác hô hấp cho nhóc.
Buồn…
Lo….
Sợ…
Cậu khẽ thở phào khi thấy nhóc mấp máy môi, nước trong mồm nhóc ứa ra ngoài, ho vì sặc nước. Người cậu như muốn lả đi, lúc này đây hình như máu mới lưư thông lại bình thường trong người cậu.
-Cậu lừa tôi…Tại sao Tùng Lâm, tại sao lại lừa tình cảm của tôi…
Nhóc bất ngờ thổn thức. Tim cậu như có ai đó bóp chặt, gì vậy? Nhóc vừa nói gì? Cậu không tin vào tai mình hay vì quá đau khổ mà không dám tin đó là sự thật? Không rõ.
Sau mấy câu trách móc, nhóc thả mình lịm dần vào trong giấc ngủ. Cũng may anh Khương Vĩ bận lo cho bà Lan nên không để ý đến mấy câu nói của nhóc. Không hiểu sao nhưng cậu thấy không muốn để anh Khương Vĩ biết về chuyện của nhóc, nhìn thái độ và ánh mắt của anh, cậu như cảm thấy anh đối xử với nhóc có gì đó không ổn. Cậu không lo lắng về vấn đề khác, nhưng thứ tình cảm anh dành cho nhóc khác hẳn với tình cảm anh em trai thông thường. Không rõ ràng lắm nhưng cậu cảm nhận thấy vậy.
***
Tùng Lâm dẫn Ann đi khắp nơi quanh thủ đô. Lâu lắm rồi Ann mới về nước. Khi hắn đi du học ở Mỹ, hai người đã gặp nhau và hình như hắn có cảm giác thích thích cô gái này. Tuy nhiên lâu dần hắn nhận ra rằng đó không phải là thứ tình cảm mà hắn muốn dành cho người mình yêu. Không phải. Đối với hắn, Ann chỉ như một người em gái. Những cái bắt tay, những cái hôn vô hình chung chỉ có tác dụng biểu cảm như một công cụ xã giao đơn giản. Hắn biết rõ điều đó. Tuy nhiên Ann thì khác, với cô hắn là cả một niềm khát khao, một niềm đam mê cháy bỏng. Cô tôn thờ hắn, yêu thương hắn với cả con tim trinh nguyên của mình, với cô một ngày không được nói chuyện với hắn dài như một thế kỷ. Lần này cô sang đây với mục đích định là cùng hắn đính hôn. Chỉ cần nghĩ đến việc đó thôi, con tim cô cũng đủ để đập loạn nhịp liên hồi rồi, chỉ cần cô nghĩ đến việc gần hắn, đôi má cô đã thẹn hồng vì hạnh phúc.
-Hôm nay đi chơi vui quá, ngày mai anh rảnh, đưa Ann đi chơi tiếp nhé?
Ann lên tiếng sau khi chiếc Vios của hắn đưa cô về đến cổng khách sạn.
Hắn nhìn cô, nở một nụ cười âu yếm.
-Tất nhiên. Thôi em nghỉ ngơi sớm đi, có gì cần thì gọi anh nhé.
Nói xong, hắn đóng cửa xe, cho xe nhập vào dòng người đang hối hả trên đường. Qua gương chiếu hậu hắn vẫn thấy Ann đứng đấy, đang nhìn theo hắn với một vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Thở dài.
Hắn thả người rơi xuống ghế, đưa tay nới lỏng chiếc nơ trên cổ áo, lúc này đây hắn mới có thời gian nhìn lại chiếc điện thoại của mình. Số của nó hiện lên trong danh bạ những cuộc gọi đã nhận. Háo hức hắn bấm số.
***
Tiếng chuông điện thoại đổ dồn. Vang lên từng hồi theo điệu nhạc của bài From Sarah with love. Đang trong phòng ngồi trông nó, Tiểu Long bất giác giật mình. Nhìn thấy tên Tùng Lâm hiện lên, cậu ta bóp mạnh điện thoại định vứt đi, nhưng rồi lý trí đã thắng, cậu ta bấm phím nghe.
-Bi hả, đang làm gì đấy?
Giọng người con trai khoẻ khoắn, háo hức như đứa trẻ chờ nhận quà.
-Bi chết rồi, nhờ cậu cả đấy.
Cúp máy.
Hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Tay run lên, mình mẩy như không còn kiểm soát nổi. Tùng Lâm lao đi trong đêm mặc cho tiếng gọi thất thanh của ông quản gia.
Ga-ra ôtô chưa có người mở, không cần biết, hắn lao ra cổng, chạy như bay đến phía nhà nó.
Chuông điện thoại trong túi quần reo.
-Alô?
-Anh à, Anh đến chỗ em ngay nhé.
Im bặt. Tiếng tút dài…..
-Alô…alô…Ann, em còn đó không Ann? Trả lời anh Ann…Alô…Alô…
Dừng lại, nước mắt hắn tràn ra. Suy nghĩ… Hắn chạy theo con đường hướng tới khách sạn, xa dần, xa dần nơi con tim hắn muốn đến.