Nó - Chương 18
9161-18
6h sáng khi mà người làm trong nhà còn chưa thức dậy, cánh cổng của một ngôi biệt thự đã mở rộng. Một chiếc xe đen lao nhanh đi trong sương sớm.
-Chị à, gặp Bi bây giờ biết nói gì đây? Em không biết được là mình nên nói gì với nó nữa.
Khương Vĩ lên tiếng phá tan không khí im lặng trong xe.
-Để nó ở lại nhà cô ấy, chị nghĩ đó là cách tốt nhất cho nó bây giờ.
-Két………..tt………….ttttttt tiếng phanh xe kéo dài trên mặt đường, bất ngờ chiếc xe dừng khựng lại.
-Chị nói gì lạ thế, chị có vấn đề gì không vậy? Tại sao lại để nó ở lại đó chứ?
Khương Vĩ giật nảy người khi nghe thấy chị mình nói như vậy. Anh bất ngờ phanh nhanh xe lại khiến cho Khả Chi theo quán tính lao về phía trước.
-Khương Vĩ, chị nghĩ kĩ rồi, đây là cách tốt nhất cho Bi. Em cũng nghe rồi đấy, qua câu chuyện bà Lan kể thì chị biết rõ là bà bác sĩ đó thực lòng yêu thương và quan tâm đến nó, chị tin cô ấy sẽ không làm gì khiến nó bị tổn thương đâu!
Nghỉ lấy hơi một chút rồi Khả Chi tiếp tục.
-Như chị đã nói với em đấy, cô ấy muốn chăm sóc cho Bi, mà chị nghĩ lúc này Bi ở nhà cô ấy là tốt nhất, dù sao cô ấy cũng là bác sĩ, hơn nữa chuyện nó nghe được thật là kinh khủng, em nghĩ nó thật sự muốn quay về nhà mình sao?
-Nhưng…nhưng…nhưng em nhớ nó, em không muốn nó xa em.. Khương Vĩ bật khóc.
-Khương Vĩ à, chị cũng như em thôi, cũng yêu thương Bi cũng như em yêu thương Bi, thậm chí chị còn yêu thương nó hơn cả bản thân chị nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác cả. Tạm thời là trong giai đoạn này. Chị không biết mình làm vậy là có đúng không, nhưng nó cần có thời gian để chấp nhận chuyện này, chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng cần có thời gian để chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra…
Khả Chi nói xong thì nước mắt cũng đã chảy ướt cả hai bên má. Buồn! Chiếc xe chầm chậm quay đầu.
***
Sáng nay, sau khi ăn sáng xong, mặc dù người còn sốt nhưng nó vẫn cứ nằng nặc đòi Tùng Lâm đưa đi. Ngồi trong xe nó mệt mỏi thấy rõ, người như không còn sức sống, toàn thân mềm nhũn, nó thở khó nhọc nhưng đôi mắt thì rõ ràng đang rất háo hức.
-Cậu muốn đi đến đó làm gì?
Tùng Lâm hỏi nó.
-Tớ muốn tìm một vật, à không phải nói là một cây hoa mới đúng chứ.
-Trời! Tùng Lâm ngạc nhiên như muốn hét to- Cậu không biết là cậu đang bị bệnh hay sao hả, muốn làm gì thì cũng phải lo cho bản thân mình trước chứ. Tìm thì lúc nào tìm mà trả được, hơn nữa hoa thì thiếu gì…
Hắn nói một tràng dài, đến khi cảm thấy hơi lạ mới kịp nhìn lại xem nó đang làm gì. Nó gục đầu về phía trước, thở khó khăn. Đôi bàn tay gầy gò bám chặt lấy ngực áo. Nhanh chóng, Tùng Lâm phanh xe lại.
-Sao thế KHANG VĨ? Cậu cảm thấy không ổn sao? Hay mình quay về nhé.
TÙNG LÂM lo lắng hỏi dồn.
-Không sao đâu TÙNG LÂM, tớ muốn đi. Tớ biết tớ làm phiền cậu nhiều, tớ xin lỗi. Cậu giúp tớ lần này nữa thôi nhé, được không?
Mắt nó nhìn trông thật buồn, khuôn mặt thiên thần của nó đang nhìn hắn như năn nỉ.
-Đừng nói vậy, tớ không có ý đó đâu, tại tớ thấy cậu quá mệt mỏi nên mới như vậy. Tớ chỉ quan tâm tới cậu thôi. Đừng hiểu nhầm nhé.
TÙNG LÂM nói như thanh minh. Nói xong hắn nhìn lại nó một lần rất lâu, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo đó rồi cho xe lao nhanh trên xa lộ.
***
Reeeeeng…reeeeeeng…Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Giật mình, ông Lý làm đổ tách cà phê lên mặt bàn.
-Để tôi nghe, bà Lan.
Thấy bà Lan định chạy lại nghe máy, ông Lý nhanh chóng lên tiếng ngăn lại. Hình như ông cảm thấy có điều bất ổn.
Đầu dây bên kia, giọng một người con gái.
-Xin lỗi, làm ơn cho tôi gặp anh KHƯƠNG VĨ ạ. Tôi gọi từ bệnh viện Bạch Mai.
-Xin lỗi cô, KHƯƠNG VĨ ra ngoài chưa về, tôi là ba nó, nếu có gì cần cô cứ nhắn lại tôi sẽ chuyển lời.
-Dạ, vậy bác làm ơn nhắn anh KHƯƠNG VĨ đến ngay bệnh viện làm xét nghiệm lại ạ.
Nghe thấy vậy ông Lý không khỏi bàng hoàng.
-Có chuyện gì không cô? Sao lại phải xét nghiệm lại ạ?
-Dạ chúng tôi nghi anh nhà có biểu hiện của triệu trứng hở van tim nên cần anh nhà quay lại bệnh viện để kiểm tra lại ạ, phiền ông…
Nghe đến đây, ông Lý như không còn thấy gì nữa, đầu óc ông quay cuồng, toàn thân ông tê dại. Ông quên cả phép lịch sự hạ ống nghe xuống mà không chào khách. Thế giới như đang sụp đổ trước mặt ông. Ông cảm thấy mình không thể đứng được nữa, ông khuỵu xuống, đau đớn.
***
-KHANG VĨ này, tớ gọi cậu là Bi được không.
TÙNG LÂM bất ngờ lên tiếng khi cả hai ra tới bờ biển. Không hiểu sao hắn ta muốn thay đổi cách xưng hô. Hắn cảm thấy thích khi gọi nó bằng cái tên ngộ ngộ này. Hình như khi gọi nó như vậy hắn cảm thấy gần gũi thân mật hơn thì phải.
-Nếu cậu thích thì cứ gọi, nhưng sao cậu biết biệt danh của tớ vậy?
Hắn không ngờ được là nó lại chấp nhận để mình gọi như vậy, và hắn chợt nhận ra rằng khi nó được gọi bằng cái tên Bi thì nó thật dễ thương.
-Quên rồi hả, hôm tớ đến nhà cậu chị cậu vô tình gọi cậu bằng cái tên đó. Tớ biết được, thế thôi. Mà Bi này- hắn đổi cách xưng hô luôn- cậu định tìm thứ gì ở đây?
KHANG VĨ nhìn nó mỉm cười.
-Tớ muốn đem những bông hoa địa lan kia về trồng bên mộ má tớ.
Vừa nói nó vừa chỉ lên những bông địa lan đang rung rinh trong nắng.
-Trời, cậu định leo lên đấy để lấy những bụi hoa đó sao? Cậu có biết trên đó nguy hiểm thế nào không mà định leo lên. Cậu nhìn kĩ đi: mỏm núi đó ăn thẳng ra biển, trên đó gió to lắm…
Thấy TÙNG LÂM nói một hồi, nó không nói gì chỉ nhìn bạn mỉm cười. Trước thái độ e dè nhưng kiên quyết của hắn, nó khẽ chạm tay lên vai TÙNG LÂM như muốn trấn an.
-Không sao đâu TÙNG LÂM, tớ biết tớ có thể làm được mà.
-Cậu định làm gì, cậu đang ốm mà?
Tùng Lâm nói như hét lên.
Không nói gì, nó lặng lẽ bước lại mỏm đá. Nó trèo lên.
-KHANG VĨ, để tớ giúp cậu. Để tớ lên đó cho.
Không khỏi bất ngờ, nó nhìn TÙNG LÂM bằng một ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa do dự nhưng chân thành cảm ơn.
-Trên đó khó trèo lắm, lại gió nữa, cậu không cần phải…
-Chỉ cần cậu được sống vui vẻ và hạnh phúc thì làm gì tớ cũng làm được.
Chưa để KHANG VĨ nói hết câu, TÙNG LÂM đã trả lời. Rồi nhanh chóng bám tay leo lên.
-Yên tâm đi, tớ đây đai đen Karate đấy, quay lại TÙNG LÂM nó với nó như thể trấn an, rồi thoắt cái đã đu người lên không.
Nó đứng chết chân tại chỗ. Từ trước đến giờ chưa một ai nói với nó như vậy, chưa một ai. Từ nhỏ tới lớn, nó luôn phải sống trong sợ hãi, trong đòn roi. Người mà quan tâm thương yêu nó nhất cũng chỉ là vợ chồng bà Lan, hay chị hai. Nhưng tất cả đối với nó chỉ là tình thương, ngoài ra không gì cả. Hạnh phúc ư, đó là điều quá xa vời với nó. Thế mà nó vừa nghe thấy gì đây, một người nói chỉ cần nó vui vẻ, hạnh phúc là người đó vui sao? Nó nghe nhầm không vậy? Không phải nó nghe nhầm, đúng mà, đúng vậy…
Nước mắt nó lăn dài trên má, nó khóc từ bao giờ chính nó cũng không nhận ra. Khóc vì hạnh phúc ư? Hay vì một điều gì khác?
-Sao thế KHANG VĨ, cậu đau ở đâu hả, cậu đau ở đâu, nói tớ xem?
Mải nghĩ ngợi lung tung, TÙNG LÂM đã đem được xuống loài hoa mà nó thích.
Thấy nó nước đang khóc, hắn lo lắng hỏi.
-Không sao đâu, tớ bị bụi vào mắt, không đau đâu.
Nó bối rối trả lời.
-Trời ông tướng làm tôi lo quá, hoa của ông tướng đây.
Nó cầm loài hoa mà má nó yêu thích trên tay, đẹp dịu dàng.
-Cậu trông thật dễ thương, nếu cậu là con gái chắc chắn tớ sẽ yêu cậu.
Thấy KHANG VĨ đứng ngẩn người nhìn những bông hoa trên tay, bất chợt TÙNG LÂM bật nói. Ánh sáng dịu dàng của biển bao phủ lấy thân thể nó khiến nó trông như một thiên thần nhỏ, khuôn mặt sáng bừng hạnh phúc. Nó cười nhẹ nhàng như ai đó bất ngờ khởi động giàn ánh sáng, bừng sáng cả một khoảng trời.
-Thế nếu tớ không phải là con gái? Cậu không…
Ánh mắt nó nhìn thẳng vào TÙNG LÂM, chờ đợi. Nó cũng không hiểu sao lại trả lời như vậy, nó thật lòng không hiểu được lí trí nó bảo đừng nói, nhưng con tim nó bảo nó muốn thế.
-KHANG VĨ, cậu…cậu…cậu vẫn đáng yêu như vậy dù không phải là con gái mà…Nhưng…tớ…tớ…
Bất ngờ điện thoại của hắn reo vang, bài hát quen thuộc, from sarah with love.
-Alô, vâng…vâng…
Quay lại nói nhanh với nó.
-Mình về thôi, ba cậu có chuyện.