Nó - Chương 17
9161-17
Nó cảm thấy như không thể thở được nữa, mắt nó nhoà đi, không khí xung quanh như bị ai hút hết. Nó lao ra đường, không định hướng được mình phải đi đâu cả, mù mịt.
Mưa!
Trời đổ mưa!
Lại mưa!
Đúng vậy ông trời thật hiểu lòng người. Mỗi khi nó cảm thấy cô đơn, cảm thấy bất hạnh là trời lại mưa. Từng giọt mưa tuôn rơi, hắt vào mặt nó rát như có ai tát.
Kệ, nó cứ lao đi…
Trong khuôn viên của một nghĩa trang ảm đạm, có một bóng người đang quằn quại đau đớn. Nó không nói được gì, không biết làm gì. Khóc.
-Mẹ………….ơiiiiiiii…Nó gào lên trong tiếng nấc.
Không có ai xung quanh, không một tiếng trả lời. Chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.
Tiếng mưa rơi đều hay tiếng lòng của của chính người mẹ trẻ đã chết cho con mình được sống ? Những giọt mưa như nước mắt của người mẹ đang vỗ về, bao quanh, đang che chở cho nó. Người nó ướt sũng nước. Mắt nó hoa lên vì đau, vì tức ngực. Nó dần mất cảm giác, tê dại.
***
Trong giấc mơ nó thấy mình là một đứa trẻ 4 tuổi, mặt mũi nhem nhuốc đang chạy theo bóng một người đàn bà. Đứa bé vừa chạy vừa khóc, giọng nó khản đặc lại vì khóc quá nhiều. Bóng người đàn bà cứ xa dần, xa dần. Không nhìn rõ mặt, chỉ thấy nhân ảnh của bà mờ ảo. Bà lướt đi nhẹ nhàng trong làn sương khói lúc ẩn lúc hiện. Nó vừa khóc vừa gọi với theo người đàn bà đó.
Vấp ngã, tay và đầu gối chân nó chầy trụa máu.
Lại đứng dậy, nó chạy tiếp.
-Đừng bỏ con má ơi, đừng bỏ con…
Nó gào lên trong câm lặng. Bất ngờ người đàn bà đứng khựng lại, quay đầu nhìn nó. Giọng bà run run.
-Con ngoan của má, khổ thân con. Má xin lỗi, má phải đi rồi, má không thể ở bên con được, má xin lỗi con nhé.
Nói rồi bà quay người bỏ đi không nhìn lại.
Nó gào lên, giọng lạc hẳn đi.
-Đừng má ơi…Đừng bỏ con…má ơi…
***
-Khang Vĩ…Khang Vĩ…Tỉnh lại đi Khang Vĩ!
Cầm tay nó, hắn lắc mạnh. Đang ngủ bên cạnh, bất chợt hắn ta thấy Khang Vĩ gào thét ầm ĩ, tay chân đạp tùm lum, nước mắt giàn giụa.
Như không thể làm sao cho Khang Vĩ tỉnh lại, hắn chỉ còn biết cách giữ chặt lấy tay chân nó lại. Lúc này nó đã thôi quẫy đạp nhưng mặt nó nhăn rúm lại, đau khổ. Nước mắt trào ra ướt đẫm.
***
Chiều hôm qua, khi mưa đã tạnh hắn được má chỉ định lái xe đưa má đi thăm mộ một người bạn. Thông thường khi ba ở nhà thì việc này ba thường xuyên đảm trách nhưng mấy tuần nay ba đi công tác xa nên nó đành phải tạm thời thế chân.
Mới đầu, khi vừa nghe ý tưởng nó rú lên kinh hãi. Trời thế là mất toi một buổi chiều đẹp của mình nhưng rồi khi nghe thấy má nói là đi thăm mộ của má nó, hắn liền vui vẻ ra mặt. hehehehe…
Ra đến nghĩa trang, một cảm giác ớn lạnh bao trùm cơ thể hắn, nhưng rồi hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bất ngờ, má đi như chạy, không hiểu chuyện gì đang diễn ra hắn cũng tất tưởi chạy theo má.
Bên trên ngôi mộ có một người đang nằm sõng soài, một tay bị bó bột, tay kia dang rộng như muốn ôm lấy cả ngôi mộ. Quần áo ướt sũng, mặt người đó úp lên cỏ, bùn đất bắn đầy lên người. Xem ra người này đã nằm ở đây lâu lắm rồi thì phải. Hình như người này vẫn thở.
Tay run run, bà bác sĩ đưa tay mình lật đầu người con trai lại nhìn. Ngay lập tức bà quỳ sát người xuống, hốt hoảng ôm chặt nó trong lòng, bà luống cuống, nói như quát hắn.
-Tùng Lâm, mau… mau gọi xe cấp cứu, à thôi không cần, đưa má về nhà ngay.
Lúc này hắn đã nhận ra kia là ai nên không cần để bà phải nhắc đến lần thứ hai hắn ta cũng cuống lên như điện giật.
***
Hình như vẫn không thấy nó thôi co giật, Tùng Lâm thấy lo lắng vô cùng, mồ hôi trên người nó vã ra như tắm, miệng nó lên tục kêu lạnh.
Không biết làm gì hơn cả, má đã vào viện vì có ca cấp cứu từ đêm qua, trong phòng có bao nhiêu chăn đều đem ra đắp hết cho nó cả, vậy mà nó vẫn chưa thấy đỡ lạnh. Bất ngờ hắn chợt nhớ đến một bộ phim đã xem, trong trường hợp như thế này hắn đã biết phải làm gì. Nhưng hơi kỳ, mà thôi kệ…hắn tự nhủ.
Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc ào ngủ trên gnười mình ra, chui vào chăn, rồi vòng tay ôm trọn nó vào lòng mình. Đầu nó gục vào ngực Tùng Lâm, tấm ngực trần lạnh toát của nó đang được anh ép sát vào ngực mình. Nồng ấm, anh vòng chặt tay ôm nó vào lòng mình. Thật bất ngờ, nó thôi không còn co giật nữa, nó cũng không còn khóc nữa. Ngủ ngon lành.
Trong lòng hắn bất chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, thứ cảm giác mà hắn chưa bao giờ có được, một cảm giác mà hắn khó có thể miêu tả được. Hơn cả vui sướng, một thứ cảm giác thật kỳ lạ. Rồi thì mùi hương nhẹ nhàng trên người nó cũng đưa hắn dần vào giấc ngủ. Sâu lắng, bình yên.
Bình minh dâng lên trong nhạc điệu du dương vốn có của nó. Suốt đêm hôm qua không ai trong gia đình nó ngủ ngon. Tứ sáng đến chiều cả nhà có bao nhiêu người huy động hết để đi tìm nó nhưng không một ai thấy nó ở đâu. Mệt mỏi, lo lắng. Cho đến tận gần tối sau khi nhận được điện thoại từ bà bác sĩ già lúc đó mọi người mới yên tâm. Đôi mắt Khả Chi lờ đờ, mệt mỏi. Không biết chị mệt mỏi vì mong chờ nó hay chính những thông tin được giấu kín kia đã làm chị thấy mệt ?
Khương Vĩ đêm qua không ngủ được, những gì anh nghe được từ bà Lan, những gì anh đã đối xử với nó từ trước đây, những gì anh đã làm…Tất cả giờ đây cứ quay cuồng lượn vòng tròn trong đầu anh. Nó đang hành hạ anh, đè nặng lên trái tim anh.
Trời chưa sáng rõ mặt người anh đã lồm cồm bò dậy, thay quần áo rồi bước xuống phòng khách.
Trên chiếc ghế sofa, Khả Chi đã ngồi ở đó từ bao giờ, chị đang nhìn chằm chằm ra cửa như chờ đợi một điều gì đó. Không nói gì, Khương Vĩ lặng lẽ ngồi xuống cạnh chị.
-Em không ngủ được à ?
-Cũng như chị thôi, em không ngủ được, quả thật chuyện hôm qua nghe được khiến em không thể nào ngủ yên thân. Không biết Khang Vĩ bây giờ thế nào rồi, nó lại sốt thì phải, mà thằng bé này lạ thật, gặp chuyện gì không vui là lại sốt.
Khương Vĩ nói bằng giọng buồn buồn, anh đang hỏi Khả Chi hay đang nói với chính bản thân mình?
***
Nó tỉnh lại khi nghe thấy tiếng bước chân, một bàn tay ấm áp đặt trên trán mình nhẹ nhàng, mở mắt, nó nhìn khắp căn phòng. Lạ nhưng quen.
-Cậu tỉnh rồi à? Suốt đêm qua cậu làm tôi lo quá đấy.
Tiếng Tùng Lâm vang lên.
-Sao tớ lại ở đây?
Tùng Lâm nhìn nó, cười ấm áp. Những tia nắng vàng ngoài cửa chiếu rọi phía sau lưng cậu khiến cho Tùng Lâm hiện lên như một thiên thần. Thấy nó có ý định ngồi dậy, cậu bước đến bên nó dáng người khoẻ khoắn, cậu cúi người đỡ nó ngồi dậy.
-Chiều qua cậu bị ngất nên tớ đưa cậu về đây, mà cậu làm gì mà để cho mình ra nông nỗi vậy? Cậu không được khoẻ, phải biết tự lo cho bản thân mình chứ.
Nó đần mặt ra, lời nói hôm qua của bà Lan lại tràn về đầy trong tâm trí nó. Không biết nói thế nào, cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, như vậy là quá đủ cho nó rồi. Quá đủ rồi.
Bất chợt nó quay lại hỏi Tùng Lâm .
-Tùng Lâm, hôm nay cậu đừng đi học được không, cậu đưa tớ đến một nơi, được không Tùng Lâm ?
Bất ngờ trước lời đề nghị của nó, Tùng Lâm hơi bối rối nhưng cũng nhanh chóng gật đầu.
-Được rồi, muốn đi đâu thì đi, nhưng phải ăn chút gì đã, nhìn cậu như vừa ở địa ngục chui lên ấy.
Nó cười hiền lành, nhưng lại như có sức mạnh lạ kỳ. Tùng Lâm cảm tưởng như nụ cười ấy làm bừng sáng lên cả căn phòng. Bước đến sát bên nó, hắn ta bê theo một bát cháo nhỏ.
-Cậu ăn đi – nói rồi, cậu đưa bát cháo cho nó, chợt cậu phì cười vì hành động ngớ ngẩn của mình, một tay nó bị thương, tay còn lại bưng bát cháo, không biết nó lấy tay nào ăn.
Cậu cầm lại bát cháo nóng.
-Để tớ giúp cho – nói rồi, cậu xúc từng thìa cháo, đưa lên miệng mình thổi cho nguội. Nhìn nó cậu phì cười.
-Yên tâm đi, tớ không ăn mất đâu ông tướng ạ?
Nghe Tùng Lâm nói vậy nó khẽ cười, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Một tình cảm ấm áp lạ thường, thứ cảm giác mà nó chưa bao giờ có được.