NHỮNG THẰNG CẢNH SÁT YẾU ĐUỐI - Chương 15
Chương 15
Loay hoay với thằng Cường cũng gần 2h chiều rồi, thằng Cường đi làm bỏ tôi ở nhà có một mình, cũng phải thông cảm cho nó, về dưới Hậu Giang này làm nó không có người chống lưng, chỉ có thể dựa vào sức lực làm mọi việc, tôi là sếp dù sao chuyện nghĩ làm hay đi làm tôi cũng dễ quyết định hơn thằng Cường nhiều. Tôi gọi cho bác tài để trở về Cần Thơ. Lâu lắm rồi mới quan hệ lại với thằng Cường thấy trong mình sung sức lắm. Tôi về nhà sớm để mắc công thằng Cường về nhà nó thấy tôi chia tay lại quyến luyến không đi được thì khổ.
Về tới Cần thơ mới có 4h30 chiều, tôi về cơ quan luôn chứ không ghé qua nhà vì xe cộ đồ đạc tôi còn để trên cơ quan, thằng Trung thấy tôi về nó chạy ra mừng.:
– “Sao rồi, có gặp anh Cường không?”
– “Có, xuống đó nó có cho anh về đâu” – Tôi nói
Tôi nói vậy chứ tôi trốn về mà, nó đâu có hay biết gì đâu, tôi kéo ghế lại ngồi kế bên nó.:
– “Trung, tối nay em có đi đâu không?” – Tôi nói
– “Bận rồi”
– “Ừ thôi để bữa khác” – Tôi nói
– “Có gì gấp không?”
– “Không” – Tôi nói
Rồi tôi quay lên phòng làm việc xử lý hồ sơ công việc, tôi ngồi xuống bàn làm việc thì thằng Cường réo tôi um sùm.:
– “Alo, về là về luôn vậy sao?”
– “Sợ mày buồn nên anh về luôn rồi. ” – Tôi nói
– “Ha ha em giỡn thôi”
– “Chém mày chứ giỡn mặt anh hả?” – Tôi nói
Tôi cúp máy rồi dọn mớ hồ sơ để về nhà, trên đường về nhà tôi mua tô bún ăn lấy lệ, ở nhà mẹ tôi hôm nay không có nấu cơm nên phải đi ăn bụi. Bả về quê ngoại đám giổ mấy bữa nay rồi. Tối đó tôi ngồi trên máy tính định tìm cái gì đó coi cho khuây khoả, ở nhà giữ nhà với lại chờ tới giờ rước thằng Bin (hôm nay xe thằng Bin bị hư nên tôi phải đưa rước nó đi học). Mới ngồi lướt mạng có chút mà loay hoay tới giờ rước nó rồi, tôi lại chỗ học thêm của thằng Bin thì thấy nó đang đứng nói chuyện với bé nào cũng xinh lắm chắc là con nó thích rồi nên thấy thằng Bin vui vẻ lắm, giống như tôi khi gặp đứa tôi mến thì tôi mới vui vẻ cười giỡn được.:
– “Bin lên anh hai chở về” – tôi nói
Bạn gái nó cười rần rần còn cu Bin nó nhăn mặt nhìn tôi, lúc đó tôi đâu có biết tại sao nó lại nhăn mặt đâu. Chạy xe khỏi lớp học thêm thì thằng Bin mới nói.:
– “Nãy kêu Bin chi vậy?”
– “Chứ tao kêu mày bằng cái gì?” – Tôi nói
– “Thì kêu tên đi, xàm”
– “Ha ha, à thì ra con bé nó cười mày vì mày tên Bin hả?” – Tôi nói
Nó nín thin, tôi thì mắc cười gần chết, thấy chứ con nít nó hay quê khi bị bạn bè chọc lắm, thằng em tôi tên Quốc Hùng, nhưng mà ở nhà kêu Bin quen rồi, trong xóm cũng kêu nó Bin quài nên quen rồi. Giống như tôi ở nhà tên Hiếu vậy.
Tôi dẫn thằng Bin đi ăn cơm tối, hồi chiều giờ nó ăn mỳ gói nên bây giờ đói là phải, má tôi vắng nhà là có khi tôi ăn bụi cả tuần liền, má tôi về thế nào cũng la làng lên chuyện tôi ăn cơm tiệm suốt, tôi ghé vào trong quán mỳ hoành thánh trên đường Đề Thám, chỗ này hay ghé ăn lắm. Tôi ăn tô bún hồi chiều giờ còn no nốc nên ngồi chờ nó ăn. Thằng Bin nó ăn xong rồi đi mua bánh với lại đồ ăn hàng cả bịt vác về, hồi lúc còn tuổi nó, tôi cũng hay đi ăn hàng nên tôi cũng thấy bình thường, về tới nhà nó lên phòng ngủ đóng cửa lại. Tôi cũng không quan tâm nó làm gì, tại vì nó có làm gì thì kệ nó tôi cũng đâu kiểm tra kiểm soát nó quài được. Tôi cởi quần dài ra rồi để quần cụt và cởi trần đi ngủ luôn.
Sáng sớm vào cơ quan, chưa tới giờ làm tại vì thói quen hay đi sớm nên tôi thường lên cơ quan sớm hơn những người khác để ăn sáng với uống café rồi làm việc luôn, tôi vừa đặt cái cặp xuống thì nghe có tiếng bước chân lại gần.:
– “Vô sớm vậy mậy”
Tôi quay lại thì thấy thằng Khánh đang ngồi phía sau, tôi quay lại nó với nó.:
– “Đi sớm quen rồi em” – Tôi nói.
– “Hôm qua đi Hậu Giang sao rồi?”
– “Đuối chết mẹ, mấy cha ở dưới trâu chứ không phải người” – Tôi nói.
– “Mày có gặp thằng Cường không?”
Tôi hơi bất ngờ vì tại sao nó lại hỏi đến thằng Cường trong khi chính nó là người chuyển công tác thằng Cường về dưới đó, tôi bực bội khi nghe những lời nói của nó, nhưng mà thôi kệ ừ đại một cái để coi nó làm gì tiếp.:
– “Mới quất nó xong nè” – Tôi nói.
Thằng Khánh lúc này có vẻ không vừa ý nên nó quay đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, tôi cũng mặc không quan tâm chi cho mệt óc, tính nết càng ngày càng giống đàn bà, tôi không thích như vậy vì chuyện này nó sai trước chứ không phải do tôi vậy mà còn tỏ ra giận lẫy làm tôi bực bội. Nghĩ đến chuyện nó chuyển cu Cường đi tôi lại muốn đánh nó, nhưng mà thấy cái lưng nó bầm tím hôm bữa thì tôi lại xót và trách mình.
Vụ bê bối của cha Phác cùng với đồng bọn (anh Tùng anh Tuấn cũng dính vào và chuẩn bị xử ra tòa) bị Sài Gòn và Hà Nội để ý nên hôm nay sẽ có sếp lớn xuống mở chiến dịch mới dưới Cần Thơ để cắt cổ mấy cha bụng phệ bớt. Cũng gần tới giờ xếp ở trển về nên tôi quớ một mớ giấy tờ cần thiết rồi cho vào cái bìa sơ mi để đi họp người ta hỏi mình còn biết, đơn vị có thư ký nhưng mà do đợt điều chuyển công tác vừa rồi cho đi hết mấy chục đứa nên cơ quan hiện giờ phải tích cực tự xử mấy công việc lặt vặt.
Xe của xếp đứng trước cửa rồi, tôi chạy lên hội trường ngồi chờ, lúc này anh em trong đơn vị có ở đó đủ hết rồi, tôi với thằng Khánh ngồi kế bên.:
– “Ê Hiếu, đợt này chắc mấy chả (mấy ông cấp trên) làm căng quá”
– “Ừ, dưới đây làm lộ quá nên ở trển phải căng mới trị được” – Tôi nói.
Sếp lớn có khác, nhìn mấy ổng tướng tá ngon lành, còn phong độ lắm, có một thằng trẻ tuổi nhìn cũng đẹp trai, chắc thằng này cũng trạc tuổi tụi tôi, bước vào.:
– “Chào các đồng chí” – Một sếp ở Hà Nội xuống tôi chưa biết tên
– “Hôm này chúng ta sẽ phối hợp với công an Cần Thơ triệt phá một chuyên án tham nhũng, hiện nay bên chi cục thuế và bên phòng công tác đã gửi đầy đủ hồ sơ, vụ này có liên quan đến Phác và tay chân của Phác. Hiện nay số tiền gian lận thương mại lớn lên tới mấy chục tỷ đồng rồi nên không giấu được, nhưng để sự việc êm xuôi, chúng ta phải ngầm định mà chỉ huy công an dưới đây điều tra, các đồng chí bên trên bộ sẽ theo dõi nghiêm ngặt hành động đợt này.”
Nghe qua sơ sơ thôi cũng biết vụ cha Phác ăn uống, tham ô ngoài Hà Nội người ta nhúng tay vào rồi, đợt này chắc tử hình hay chung thân nữa rồi, tôi ngồi thờ thẫn một lát rồi quay lại phòng làm việc, tôi lật lại các hồ sơ chứng từ để trình lên trên phòng điều tra tội phạm kinh tế và chức vụ. Các sổ sách do tôi quản lý hoàn toàn sạch không có vấn đề gì cả, tôi trình lên bộ chứng từ bản sao còn lại một bản gốc tôi giữ lại để đối chiếu. Thằng Khánh lúc này cũng cuống cuồng chuẩn bị giấy tờ để giao nộp cho phòng công an, tôi cũng không quan tâm đến công việc của nó lắm, nó làm gì kệ nó, miễn sao xong việc thì thôi.
Ngày hôm sau chúng tôi phải lên đường đi về các tỉnh lân cận để giải quyết hồ sơ, vì chuyên án lần này dính đến các quan chức lớn ở các tỉnh lân cận chứ không riêng gì ở Cần Thơ, nên tôi cố gắng tranh thủ mọi lúc để làm việc. Các tỉnh dính đến vụ bê bối này có cả đơn vị mà thằng Cường bị điều động về, mọi hành động đều được giữ bí mật nên chính bản thân tôi cũng không cho phép mình có bất cứ liên hệ hoặc hỏi thăm thằng Cường. Thằng Cường chắc nó mới chuyển về nên không có gì đâu, vả lại lúc mới vào ngành tôi đã chỉ cho nó là biết dừng đúng lúc nên tôi an tâm lắm. Đợt thanh tra càng quét lần này có dính đến rất nhiều quan chức, nhưng mà vì để bưng bít nên mọi việc được xử lý nội bộ trước và công khai sau, tránh trường hợp người dân hoang mang và mất lòng tin vào công an (nói chung bây giờ đâu ai tin công an trong sạch, thiệt chứ tôi làm công an mà tôi còn ghét mấy đứa công an chứ đâu phải là người dân mới ghét).
Tôi bù đầu để xem xét chứng từ kê khai dù biến động nhỏ xíu cũng phải làm thật kỹ, hễ sai là làm liên lụy đến việc chịu trách nhiệm của những đơn vị khác.
Buổi chiều về, tôi ngồi xe cạnh thằng Khánh, nó mệt mỏi lừ đừ sau cả ngày dài đi làm mệt mỏi, nó tự lưng vào băng ghế của xe.:
– “Đuối rồi”
– “Tao cũng mệt” – Tôi nói.
Hai đứa tôi tấp vào trong quán ven ăn trên đường về (kêu bằng quán cơm Đàm Vĩnh Hưng, tôi cũng thấy có thằng Đàm Vĩnh Hưng bắt tay chủ quán, chẳng biết có phải thuê hay không) , có hai con bánh bèo tiếp viên quán cứ ra ngồi dòm chúng tôi cười cười, chắc bọn nó muốn xin số điện thoại để làm quen hay gì đây, con gái bây giờ chúng nó cũng bạo lắm các bạn, mà chúng nó đâu biết rằng hai anh đẹp trai này đang là bồ bịt của nhau nên em cứ làm quen, thích làm kiểu gì anh cũng chiều em hết.:
– “Nhìn con đó đen quá mậy”
– “Cấy lúa riết nó đóng phèn” – Tôi nói.
Nói xong hai đứa cười rần rần còn 2 con nhân viên nó tưởng chúng tôi để ý nên cứ khép nép đứng đó cười cười. Cũng mới hơn 4 giờ nên tôi với thằng Khánh ngồi uống cà phê một chút rồi mới đi về nhà.:
– “Hồi lúc tao đi mày nhớ tao lắm hả Hiếu?”
Nó lại nhắc lại chuyện cũ nữa, tôi không nhớ nó thì 4-5 năm qua tôi đã không khổ trần ai rồi.:
– “Nhớ mày làm con mẹ gì” – Tôi nói.
– “Vậy tao đi luôn nhe con haha”
– “Đi được đi luôn đi” – Tôi nói.
Nói vậy thôi chứ nó đi luôn tôi khóc cả tháng chứ chả chơi à. Thương nó rồi làm sao có thể để mất nó một lần nữa, người yêu chỉ là những đứa thay thế còn anh em với nhau nó quý với thân hơn người yêu rất rất nhiều.
– “Buồn mày rồi”
– “Hỏi tao thì tao trả lời thôi” – Tôi nói.
Tại tôi còn quạo nó nên nói vậy thôi chứ làm sao giận nó được, tôi với nó đi lòng vòng một chút rồi đánh xe về Cần Thơ, chuyến công tác đợt này cực thật, kiểm ra mới biết mấy tỉnh khác sai phạm dữ hơn Cần Thơ rất nhiều, phần là vì cấp trên không quản lý được cấp dưới, phần là vì bọn chúng ăn chia với nhau nhiều quá nên thành ra làm sao bưng bít hết được. Về tới Cần Thơ cũng gần 7 giờ tối, tôi nằm cái ịch ra rồi ngủ không hay, điện thoại reo tôi mới mở mắt dậy nghe (còn mặc nguyên bộ đồ công an thúi ình từ sáng tới giờ chưa thay).:
– “Alo, Phong nghe” – Tôi nói.
– “Về Cần Thơ chưa đại ca”
– “Ừ về rồi Trung em” – Tôi nói.
– “Tối đi nhậu”
– “Tao phờ rồi mày, hôm khác đi” – Tôi nói
– “Vậy ngủ lát nữa đi em chạy qua”
Nó cúp máy cái rụp, chưa kịp để tôi trả lời. Tôi nướng tiếp một giấc, khoảng gần 1 tiếng sau thì thằng Bin lên đá vô đít tôi.:
– “Bạn qua kiếm kìa”
– “Ai” – Tôi nói
– “Thằng cao cao chạy xì-po kìa”
– “Chút tao xuống” – tôi nói
Thằng Trung này nó tính giết tôi hay sao, mới đi công tác về tôi phờ phạc hết mà nó còn nắm đầu tôi rủ đi nhậu chẳng khác nào đưa dao kêu tôi cắt cổ cho nó coi. Tôi mò vô nhà tắm xối 2-3 ca nước rồi tỉnh tỉnh lên đi xuống lầu tính từ chối nó, vừa bước xuống nó nói lớn.:
– “Đi cà phê anh Phong”
– “Mày không đi nhậu sao?” – Tôi nói
– “Nhìn anh sắp chết rồi mà còn tính nhậu sao?”
Lại móc họng anh em nữa, tôi chạy lại siết cổ nó.:
– “Đau đau thua thua rồi”
– “Tuột quần xin lỗi tao coi” – Tôi nói
– “Xin lỗi đại ca…”
Tôi vừa buông nó ra nó quất một cước như trời giáng vô đít tôi, hồi nãy thằng Bin mới đá tôi, bây giờ thêm cái đá nữa tôi muốn ê cái đít, thằng Bin đá nhẹ do nó không có võ, còn thằng Trung nó đá một cái muốn ra nước mắt. Tôi đau quá nên ngồi xuống nhăn mặt rồi tiện tay lụm chiếc dép phang nó.:
– “Đau mậy” – Tôi nói.
Nó cười hả hả rồi nhìn tôi cười, đá xong mấy cái giờ tôi tỉnh ngủ luôn, ngồi sau xe nó mà hai cái đít tôi đau rân rân. Tôi bực bội đấm vô lưng nó.:
– “Ê đau…đau, sao quánh em”
– “Mày đá tao mày đau không chó?” – Tôi nói
– “Haha sếp chơi chó, đánh lén ”
Nó nói xong rồi nó nhả côn xe, dọt cái vù làm tôi hoảng hồn ôm nó cứng ngắt mém xíu văng khỏi xe, nó thấy tôi giật mình nó cười sặc sặc.:
– “Quéo chưa anh Phong”
Tôi quéo thật chứ chả chơi, tôi tán vô nón bảo hiểm nó cái bốp.:
– “Mày muốn lên bàn thờ sớm hả” – Tôi nói.
– “Nay không đi nhậu sao?” – Tôi nói
– “Không”
– “Nãy nói tao đi nhậu mà” – Tôi nói
– “Ba em ổng kêu đi ổng giới thiệu cho quen mặt mấy sếp”
Cũng đúng, ba nó làm chức lớn nên giới thiệu cho nó quen sếp lớn để nữa nó lên chức và biên chế dễ hơn.:
– “Sao mày không đi đi” – Tôi nói
– “Tính rủ anh đi chung mà anh không đi”
– “Thì mày đi đi, cơ hội tốt cho mày quen thêm mấy anh bụng phệ” – Tôi nói
Nó vỗ cái bụng rồi nói.:
– “Em chưa có bầu”
– “Bụng mày chừng nào cỡ bụng thằng Cường là đạt tiêu chuẩn” – Tôi nói
Thằng Trung không nói gì và cứ chạy, tôi thấy có vẻ nó đang lẫn tránh chuyện gì đó rất khó nói mà ngay cả tôi cũng chưa hiểu là sắp có chuyện gì xảy ra.
Nó chở tôi qua Khu dân cư Nam Long bên Cái Răng (một quận của Cần Thơ) rồi đi sâu vào trong.:
– “Đi đâu vậy cu?” – Tôi nói
– “Hóng mát”
– “Ừ” – Tôi nói
Tôi và nó dừng lại bên bờ kè rồi đi bộ ra ngoài bờ sông, ngồi ở đây gió thổi hù hù mát lắm các bạn, khu này tôi cũng hay đi, ở đây phức tạp thường xảy ra mất xe và cướp của, thỉnh thoảng có mấy cặp trãi chiếu quất nhau ngay chỗ này.:
– “Khoá cổ chưa mậy?” – Tôi nói
– “Kệ bà nó đi, không ai dám lấy đâu”
– “Ỷ y đi rồi hồi lội bộ về” – Tôi nói
– “Để em khoá cổ lại”
Cái gì cũng vậy, đề phòng là tốt hơn. Tôi đứng tựa vào lang cang bờ kè rồi chờ thằng Trung, nước đập nghe ầm ầm vậy mà tôi thấy lòng mình buồn quá, lại cái cảm giác khó chịu, cô đơn mệt mỏi xuất hiện làm tôi thấy chán, thằng Trung bước lại gần nó nhìn tôi rất lâu rồi nói.:
– “Anh Phong”
– “Gì em?” – Tôi nói
– “Anh biết mình bị vậy khi nào?”
Nó hỏi ngu thật, thì không thích con gái nhiều như con trai thì là bê đê, chứ biết sao, tôi ngồi trầm ngâm cũng chẳng biết nói nó sao.:
– “Mày hỏi mấy chuyện nhảm quá” – Tôi nói
– “Haha, hỏi cho biết”
Tôi quay qua dòm nó, thằng Trung ít khi cười, ít khi giỡn như cu Cường, nó có vẻ chững chạc của một thằng đàn ông, dù là đàn bà xác nam nhưng mà tôi cũng không thích mấy các chị hay ẹo quá, nhìn khó chịu lắm các bạn à.
Thằng Trung nó quay qua ôm tôi rất lâu, xung quanh đây không có ai nên tôi cứ vậy để nó ôm bao lâu tuỳ thích, tôi dang rộng hai tay ra rồi cứ thế nó môi nó hôn tôi rất lâu. Người tôi mệt mỏi nay càng miễn cưỡng đón nhận nó, bàn tay thằng Trung luồng xuống quần tôi, nó mò mẩn con cu phía trong chiếc quần Kaki tôi đang mặc. Lúc đó kích thích làm thằng nhỏ tôi to lên và ngốc đầu dậy, tôi chụp tay nó lại, thằng Trung ngơ ngác ngước lên nhìn tôi.:
– “Anh xin lỗi, anh đuối quá, để khi khác đi” – Tôi nói
Cả ngày nay tôi đừ lắm, bây giờ người tôi lờ đờ và phờ phạc đi hẳn, đuối sức vậy rồi còn chơi gì nổi nên tôi mới từ chối nó. Thằng nhỏ cục hứng nên thấy mặt nó hơi buồn buồn, kệ mày, chứ tao đi công tác về đứt hơi, quan hệ với mày nữa để tao thăng thiêng cho sớm.:
– “Sao vậy?” – Tôi nói
Nó không nói mà châm điếu thuốc hút, tôi lấy điếu thuốc nó rồi rít ké một hơi cho đỡ lạt miệng. Thằng Trung ngồi xuống rồi nó thả lỏng hai chân ra.:
– “Anh còn buồn anh Khánh hả”
Sao suốt ngày cứ Khánh Khánh, thằng đó tôi bực bội nó nhiều chuyện vậy mà bây giờ đi đâu cũng khánh khánh làm tôi bực bội nên tôi chửi thằng Trung.:
– “Đm nhắc quài” – tôi nói
Thằng Trung cười một cái rồi quay lên dòm tôi.:
– “Đừng trách anh Khánh, ổng cũng lo cho anh em mà anh Phong”
– “Mày hiểu nó được bao nhiêu?” – Tôi nói
Thằng cu Trung im lặng làm tôi bực bội thêm, tôi ngồi xuống cạnh nó.:
– “Đừng buồn anh nhe nhỏ” – tôi nói
– “Ừ”
– “Anh mệt nên bây giờ hơi cọc tánh, xin lỗi em” – Tôi nói
– “Nay buồn quá anh Phong?”
– “Sao buồn?” – Tôi nói
– “Anh Thái về thành phố rồi”
À thì ra là thằng Thái về Sài Gòn nên nó mới lếch đi kiếm tôi chơi sơ cua, thằng này coi anh em là hàng dự phòng thiệt tình tôi cũng không trách gì nó đâu, thấy nó buồn tôi cũng tội nghiệp, thằng Trung mới chập chững ra đời thôi mà nó đã phải chịu nhiều nổi niềm cực khổ rồi, tôi khoác vai nó rồi siết nó chặt vào vai tôi.:
– “Em thương thằng Thái lắm sao?” – Tôi hỏi
Không hiểu tự nhiên lại hỏi một câu nhảm nhí như vậy, giờ nghĩ lại tôi còn mắc cười vì những câu nói không đâu vào đâu của mình, thằng Trung quay qua dòm tôi, cặp mắt nó mệt mỏi đỏ hoe như sắp rớt nước mắt, nhưng kìm lại. Nó gật đầu rồi quay đi chỗ khác không nói gì.:
– “Thôi Trung, còn anh lo cho em mà Trung, mạnh mẽ lên em” – Tôi nói
Thằng Trung gạt nước mắt nó rồi cứ vậy nó ôm tôi, cơ thể tôi rã rời sau cả ngày dài đăng đẳng, cảm giác bây giờ khiến tôi mệt và buồn quá các bạn.:
– “Trung, về thôi em” – Tôi nói
– “Ừ”
Tôi lấy chìa khóa rồi chở thằng Trung về, tâm trạng nó buồn, làm tôi cũng buồn theo, để nó chạy xe, lỡ nó kéo lên 70-80 chắc tôi bán muối theo, buồn chứ vẫn còn lo nghĩ đến tánh mạng, cái gì dám liều chứ, đem mạng sống của ba má cho ra đùa là căng lắm nhe. Thằng Trung ngồi sau lưng nó khoác hai cánh tay lên lưng tôi rồi gục đầu dựa vào giống mấy thằng bị sỉn rựu vậy, tôi chưa về mà dắt nó dạo một vòng Cần Thơ, xe tôi chạy chậm qua hết các nẻo đường trong trung tâm thành phố, mỗi khi có chuyện không vui tôi cũng hay vác xe chạy lẩn quẩn để khuây khỏa trong người. Tôi đưa thằng Trung về nhà rồi bắt xe ôm về nhà mình, cũng gần 12 giờ rồi chứ đâu còn sớm, tôi lên phòng rồi ngủ luôn cho tới sáng.
Hôm sau lên đơn vị thấy thằng Trung nó tươi tỉnh nên tôi cũng an tâm. Vụ điều tra các quan tham cũng đã tiến triển khá nhiều rồi làm tôi quên đi hết mấy chuyện tư tình để cuống cuồng lo cho việc công, dự định xong kỳ án đợt này tôi rủ thằng 4 thằng đi quẩy một bữa tan nát. Đang ngồi thẩn thờ thì tôi thấy thằng Khánh đi ngang qua phòng tôi, trông nó hấp tấp lắm, tôi nhìn theo thằng Khánh thì thấy nó bước xuống cầu thang chắc định đi ra ngoài nên tôi cũng không hỏi làm gì, chắc là có người quen kiếm nó. Tôi quay lại bàn làm việc tiếp, tôi rà soát lại số liệu thì thấy các số liệu đều đã chính xác như tôi kiểm kê nên tôi cũng an tâm về giấy tờ của mình.
Cũng sắp tan ca rồi nên tôi tính gọi rủ cu Khánh với cu Trung đi ra ngoài ăn thì tôi mới sực nhớ là tôi quên luôn cái điện thoại ở nhà rồi, thôi lếch lên tầng trên kiếm cu Khánh trước rồi rủ thằng Trung sau, tôi bước lên cầu thang thì cũng tới phòng nó tại kế cầu thang, tôi gõ cửa hoài không thấy nó mở nên tôi vặn chốt ổ khóa phòng để mở cửa thì không thấy ai hết. Thằng này ngộ, thường ngày giờ làm nó đâu có bỏ đi ngang xương vậy đâu. Chắc nó gấp nên đi luôn, tôi cũng không quan tâm làm gì, bước xuống sân thì thấy thằng Trung đang ngồi cầm tờ báo An Ninh coi, tôi lại búng lỗ tai nó một cái rồi cười.:
– “Ăn cơm chưa em?” – Tôi nói
– “Chưa sếp ơi”
– “Nghỉ tay ăn cơm mày” – Tôi nói
– “Rồi rồi”
Tôi với nó đi ăn cơm bình dân nữa. Vậy mà ngon, nhìn nó ăn mà hột cơm dính trên cái hàm râu nhìn mắc cười thấy bà. Má tôi hay chọc tôi, nếu ăn mà để cơm dính râu là để dành đem về cho vợ, tôi cũng không hiểu tại sao lại đem về cho vợ, mãi đến sau này mới biết thì ra là con vợ hay ôm thằng chồng nút lưỡi nên mới có chuyện dính cơm trên cằm, mắc cười thật, tôi ngồi nhìn nó ăn như hạm mà tôi cười híp cả con mắt mém xíu sặc cơm ra lỗ mũi.:
– “Cười gì đại ca?”
– “Mày ăn uống chừa cho vợ mày hả?” – Tôi nói
Nói lúi cúi lấy tay quẹt ngang cằm rồi ngước xuống nhìn coi hột cơm rớt ra chưa, nó hơi quê nên cúi đầu xuống ăn không trả lời. Đang ngồi ăn ngon lành thì ngoài cửa tôi thấy mấy vị khách chạy sộc vào trong mặt không còn hột máu, phản ứng tôi là đứng dậy rồi kéo vai thằng Trung sang một bên, tôi với nó vừa ngước lên thì thấy 3 thằng đang gây lộn với nhau.:
– “Đụ mẹ mày, giành giựt với tao để tế ông cố nội mày hả, đụ má mày ngon thì nhàu ra tao đập chết mẹ mày liền…”
Nghe thôi cũng biết là giành mối làm ăn nên hai bên căng, tôi với thằng Trung đi ra ngăn lại (các bạn mà thấy có đánh nhau tốt hơn hết đừng can, vì tôi với thằng Trung có đào tạo bài bản về chiêu thức nghiệp vụ nên còn khống chế được, tôi khống chế chứ run lắm, nhất là mấy thằng đang nóng), thằng đó đập cái ly xuống nền gạch bể nát, tôi nhàu lại đá cho nó một cái trúng giữa xương sống nó nằm gục xuống nền nhà thì thằng Trung nó còng tay thằng đó lại rồi gọi công an phường lên tóm cổ, hai thằng còn lại nó xanh mặt hết nên vẫn đứng đó thờ người ra dòm thằng bị chúng tôi bắt đang giẫy giụa đau đớn nằm dưới nền nhà, tôi đá nó hơi mạnh nên đau là phải. Công an phường thấy số quen nên nó chạy lên chung với mấy thằng dân quân tự vệ rồi áp giải thằng chó đó về đồn, tôi với thằng Trung thì tính tiền rồi đi, dĩa cơm tôi mới ăn được có phân nửa rồi tôi bỏ luôn.
Thằng Trung lên phường lấy lại cái còng lúc nãy rồi tôi với nó đi về cơ quan, chưa tới giờ làm nên hai anh em rủ nhau ra ngồi bên quán cà phê ngang lộ. Tôi còn thắc mắc chuyện thằng Khánh bỏ đi sáng giờ nên mới hỏi cu Trung.:
– “Trung, em có gặp thằng Khánh sáng nay không?” – Tôi nói
– “Ổng đi ra ngoài hồi khoảng 8h”
– “Nãy tính rủ nó đi chung mà lên phòng thấy nó chưa về” – Tôi nói
– “Chắc đi với sếp nào rồi”
– “Sao mày biết?” – Tôi nói
– “Em thấy anh Khánh lên Civic rồi đi luôn rồi”
– “Chắc khách tìm riêng nó rồi” – Tôi nói
Tôi nghĩ chắc lại công ty nào sắp phá sản tìm nó để chạy chọt này nọ. Uống với thằng Trung một lát thôi mà cũng tới giờ làm nữa, chán thật, ngồi nghĩ mệt thì có một chút mà đi làm thì cả ngày khiến tôi đừ không chịu nổi. Thằng Khánh không có trong cơ quan, một số giấy tờ của nó tôi không tự ký được nên đành chờ nó, chờ nó cũng cả buổi mà cũng chẳng thấy tâm hơi nó đâu làm cho tôi bực mình, tôi gọi điện thì bị thuê bao, thằng này hay nhậu nhẹt rựu chè nên chắc nó quắc cần câu rồi. Mấy chứng từ cần nó duyệt tôi để một bên còn lại tôi làm cho xong để về vì cũng xế chiều rồi. Tôi làm cho xong mớ hồ sơ chứng từ rồi ngồi tựa vô ghế để chờ tới 5 giờ tan sở, tôi cũng làm biếng như những người khác thôi, lo cho dân vì dân cả ngày rồi mà nhân dân có quan tâm đâu toàn là moi đầu công an ra chửi.
Xách cái cặp lên rồi khóa trái cửa phòng lại để chuẩn bị đi về, bãi giữ xe tôi thấy xe thằng Khánh vẫn còn y nguyên trong bãi nên tôi lắc đầu với thằng Trung.:
– “Nhậu quên đường về luôn rồi” – Tôi nói
Thằng Trung cười rồi tôi với nó đi về, hôm nay má tôi còn ở dưới quên, cầu cả tuần nữa mới lên nên tôi ghé qua mua đồ ăn cho thằng Bin, về đến nhà hai anh em tôi nấu đồ ăn, thằng bin tài lanh nó chơi nguyên muỗng muối vô nồi canh, tôi quay qua tán nó một cái bốp vô vai rồi nói.:
– “Bin, mày khùng hả. Đổ mẹ nồi canh luôn rồi” – Tôi nói
Thằng Bin nó quay qua dòm tôi rồi chạy mất tiêu, thiệt tình mua nguyên cục thịt về tính nấu nồi canh ăn mà ông nội Bin tài lanh làm hại tôi đổ nguyên nồi canh rau. Tôi luộc 6 trứng hột vịt rồi hai anh em chang nước mắm ăn thấy thèm, má đi là ăn bờ ngủ bụi thôi.
Ăn xong tôi ra coi thời sự còn thằng cu lên lầu học bài rồi, coi xong một lèo phim cũng gần 10 giờ tối rồi, bây giờ bắt đầu thấy mỏi lưng nên lếch lên lầu ngủ, tôi quăng cái áo vô máy giặt rồi ở trần bước lên lầu, đi ngang thấy thằng cu Bin nó học bài nên tôi cũng yên tâm, chứ nó mà chơi là rớt đại học nữa.
Tôi vào phòng nó rồi lên mạng này nọ một hồi, bây giờ công nghệ mới tùm lum, chứ hồi lúc tôi đi học toàn là máy củ chuối chứ làm gì có mấy món đồ linh tinh này. Ngồi vọc cho đã tôi mới về phòng, cái điện thoại của tôi hết pin từ hôm qua đến giờ chưa xạc chắc không ai gọi được nên tôi cắm vào chuôi điện rồi đi tắm. Tôi định đi ngủ thì sực nhớ coi cái điện thoại coi có ai gọi mình không.:
– 4 Tin nhắn mới.
Tôi vào coi thử thì thấy 3 tin báo cuộc gọi nhỡ, tôi vào xem thử thì thấy thằng Khánh gọi cho tôi hơn 10 cuộc, 3 tin nhắn trả về toàn là số của thằng Khánh, tin nhắn cuối cùng cũng là tin nhắn làm tôi trở nên hoảng loạn vào lúc này.:
– Từ: Khánh KTCT: “Cứu”
Tôi mở tin nhắn lên thì lúc này hai tay tôi bắt đầu run. Tôi nhấn máy gọi lại cho thằng Khánh nhưng máy nó không liên lạc được, tôi bắt đầu run tay cập cập, tôi lính quýnh lên, người tôi bắt đầu cảm thấy không yên, không biết thằng Khánh nó có sao không, tôi nhấc máy lên bấm số thằng Trung mà tay tôi không còn miếng sức.:
– “Trung…Trung, thằng Khánh có chuyện rồi” – Tôi nói
– “Anh Phong bình tĩnh nói em nghe coi”
Tôi cúp máy ngang rồi xách xe chạy bạt mạng qua nhà thằng Trung, ba thằng Trung lúc đó cũng còn đang ở nhà. Tôi mở cửa rào rồi chạy vào nhà, ba thằng Trung ngồi đó tôi nói luôn.:
– “Thằng Khánh có chuyện rồi Trung, nó nhắn tin kêu cứu mà điện thoại anh hết pin giờ anh mới thấy” – Tôi nói
Lúc đó người tôi như ngồi trên đống lửa, cả ngày hôm nay thằng Khánh bỏ cơ quan đi đến chiều xe nó vẫn còn trên đơn vị vậy mà tôi cứ dửng dưng không quan tâm, tôi muốn lấy cái gì đập vô đầu chết mẹ cho rồi chứ lúc này tôi loạn lên rồi không nghĩ gì được, ba thằng Trung thấy vậy ổng gọi cho bên cơ động qua thêm khoảng 2-3 thằng rồi đi tìm thằng Khánh, nhưng biết nó ở đâu mà kiếm, tôi chạy xe mà hai hàng nước mắt nhỏ dài, tôi không kìm được nên cứ mặc kệ cho nó chảy, thằng Trung ngồi sau nói.:
– “Sáng nay anh Khánh lên chiếc Civic bạc, em không nhớ kỹ bảng số đâu anh xuống cơ quan mở băng ghi lại coi.”
Tôi phóng xe xuống dưới cơ quan rồi vào phòng trực ca, xe thằng Khánh vẫn còn dưới cơ quan, giờ này là nửa đêm rồi, tôi càng lo cho nó hơn, băng ghi hình thấy chiếc xe y như thằng Trung nói, bảng số được thằng Trung lấy xong, nó gọi cho ba nó kêu mấy anh em bên giao thông và quản lý đăng kiểm rà số thì biết được chiếc xe đó của anh…Tuấn, khi nghe nói đến “Tuấn” thì tôi bắt đầu điên lên.:
– “Thằng chó đó nó chết rồi còn kéo theo thằng Khánh” – Tôi nói
Vì thằng Khánh về kiêm nhiệm chức vụ nên mấy chuyện ăn hối lộ của mấy con cẩu quan Tuấn, Phác, Tùng mới bị khoanh khui ra thêm vì bằng chứng thằng Khánh cung cấp cho cơ quan điều tra không sót hồ sơ nào, tôi ngồi thấp thỏm lo, thằng Khánh không biết nó giờ sống chết ra sao.
Cơ động kéo tới nhà thằng Tuấn thì thấy cửa khóa ngoài, mấy anh em leo rào vào đập cửa thì thấy nhà không có ai, 2 giờ sáng rồi mà chưa có manh mối gì.:
– “Anh Trung về nhà nghỉ đi để em tìm anh Khánh cho”
Mạng sống của thằng Khánh chưa rõ mà làm sao tôi về nhà nghỉ được, thằng Trung nó cũng chạy đôn chạy đáo gọi điện thoại phối hợp tìm, Cần Thơ này bao nhiêu chỗ làm sao mà lần, tôi thức trắng cả đêm, tôi ngồi bệt bên thềm cơ quan, mấy anh em cơ động, giao thông huy động tìm kiếm giờ họ mệt đừ nên ngồi ăn bánh mì đỡ đói rồi chia nhau ra đi tìm. Thằng Trung đi qua phòng giao thông kiểm tra từng cái máy quay hành trình gắn trên trục lộ chính, 5-6 anh em bên giao thông đi cùng nó để quét máy quay.:
– “Anh Phong, anh Phong”
Mệt quá tôi gục mặt trên bàn, tôi đứng dậy rồi nhìn thằng Trung.:
– “Sao rồi Trung, kiếm được chưa Trung, nó có sao không?” – Tôi nói
Thằng Trung không trả lời cũng đồng nghĩa là thằng Khánh chưa tìm được, tôi chực chờ trên cơ quan và tự trách tại sao tôi lại ngu đến mức không thể làm gì cho nó, bên phòng giao thông gọi qua.:
– “Alo, bên tôi kiếm được chiếc xe”
– “Còn người thì sao anh?” – Tôi nói
– “Đồng chí bình tĩnh, hiện tại bên đây đang khoanh vùng tìm, hiện giờ đang tìm ngay bãi đất gần chỗ chiếc xe đậu”
Tôi với thằng Trung chạy xuống chỗ tìm được chiếc xe, xe đậu ở đó, cái điện thoại thằng Khánh còn nằm nguyên trong xe, tôi tức quá nên đập tay vào kiếng phúng máu, bây giờ chẳng còn cảm giác đau gì cả, không còn biết đau là gì, tôi cũng không còn biết là tôi cần làm gì lúc này, tôi chỉ biết mình là thằng chó, một thằng ngu để duộc mất đi tình cảm của những người thân yêu và quay lại trách nhất thằng Khánh, thằng Trung nó đi lại gần tôi.:
– “Đừng anh Phong, anh vậy anh em sao mà bình tĩnh được”
Tôi ngước con mắt đỏ hoe lên nhìn thằng Trung, anh em đang tích cực tìm trong khi tôi đứng đây tự mình hủy hoại cái bản thân vô tích sự của mình, tôi với tay lấy cái đèn pin, bàn tay tôi rát máu còn đang rỉ cầm cái đèn pin rọi trong hai rặng tre với cỏ hoang mọc cao hơn đầu người để tìm thằng Khánh, tiếng bước chân lào xào của cả đơn vị cùng với ánh đèn pin chiếu phả vào đường đi, hai chân tôi ướt vì sìn bám vào và cỏ cắt gạch ngang, trên hai cánh tay đang rướm máu.
Vừa pha đèn pin thì tôi bắt gặp một con rắn đang quấn trên ngọn cây thè lưỡi ra dọa, tôi không quan tâm đi tiếp, bây giờ tôi cũng không thiết cái mạng mình nữa, tôi bắt gặp cái phù hiệu của thằng Khánh rớt dưới chân tôi, tôi cuối xuống nhặt nó mà hai tay tôi run như vừa giết người. Tôi chạy thục mạng theo hướng có dấu chân thì thấy cái chòi lụp xụp đang nằm ẩn trong bụi cỏ um tùm, tông cửa vào trong thì thằng Khánh đang nằm chò co dưới nền đất sình, tôi quăng cây đèn pin trên tay rồi lại lay nó dậy.:
– “Khánh, Khánh mày sao rồi Khánh, tao Hiếu nè Khánh ơi, mày tỉnh lại đi Khánh”
Tôi vừa nói hai hàng nước mắt rưng rưng chảy xuống rớt trên mặt nó, thằng Khánh bị bọn nó đánh đến nổi tét hết một bên da đầu máu chảy ra khô lại thành một cục đen xám, hai tay nó bị trói lại ngược ra sau còn mặt mày bầm tím, cái áo màu xanh của công an sút cả cầu vai ra, dính sình và vết máu thâm đặc lại ướt cả cổ và phần ngực. Tôi móc điện thoại ra bấm cho thằng Trung thì thằng Khánh lấy chân đá tôi sang một bên, tôi nghe tiếng miễng chai vỡ cái xoảng trúng đầu thằng Khánh, vừa kịp nhìn lại thì cũng có cái gì đó đau nhói sau đầu làm tôi gục tại chỗ.
Mở mắt ra thì tôi đang nằm trong phòng bệnh.:
– “Khánh đâu rồi em, thằng Khánh đâu?” – Tôi nói
Cơn đau bắt đầu hành hạ chính bản thân tôi, tôi lấy hai tay ôm cái đầu đau như bị búa đập vào liên hồi, thằng Trung đứng dậy nhấc tay tôi đỡ xuống mà nó khóc, tôi cũng không kìm được nước mắt, trời ơi, chẳng lẽ sự thật điều tôi sợ nhất lại đúng sao? Thằng Khánh…
– “Trung, thằng Khánh…?” – Tôi nói
Thằng Trung nó không nói gì mà bỏ đi ra ngoài, tôi chết lặng, tôi nằm đó thờ người ra, tôi lấy tay đánh vào đầu mình, cơn đau quoằn quại hành hạ chính bản thân tôi, nước mắt tôi rơi theo tôi chỉ biết làm vậy, một hành động mà tôi cho là khờ dại vậy mà lúc này tôi đang hành hạ bản thân mình bằng những chuyện khờ như vậy.:
– “Anh Phong, bình tĩnh đi anh” – Trung nói.
Tôi nạt thằng Trung rất to, giọng tôi nghẹn nghẹn vì tiếng khóc áp đi âm thanh.:
– “Mày kêu tao đứng nhìn thằng Khánh mà bình tĩnh sao?”
Thằng Trung nó gục mặt rồi nắm tay tôi.:
– “Anh Khánh…mê man rồi”
Lúc này sự sống và cái chết đang đứng 50-50 trong con người thằng Khánh.:
– “Trung, em đỡ anh dậy đi Trung” – Tôi nói
– “Anh tính làm gì”
– “Em đỡ anh qua thăm thằng Khánh đi” – Tôi nói
Thằng Trung gật đầu rồi đỡ tôi dậy. Tôi lê từng bước chân khổ sở muốn quỵ xuống bất cứ lúc nào, cùng cái đầu đau nhức đến tê óc, phòng thằng Khánh nằm có mấy anh em trong đơn vị ngồi canh, tôi đứng ngoài buồng nhìn qua cửa kính, mặt và đầu thằng Khánh bị băng lại, vết thương rướm máu đỏ lan ra cả bông băng trên đầu. Nhịp thở nó yếu dần, tim nó đập từng nhịp trên màn hình, tôi gục xuống, cọng dây truyền nước biển lệch ngang cứa vào mạch tôi đau nhói, nhưng tôi bây giờ đâu còn cảm giác đau nữa, tôi chỉ còn cảm giác là dù tôi có tồn tại ở đây để thay thế chính bản thân tôi vào chỗ thằng Khánh đang nằm thì có lẽ tôi sẽ không bị dài vò bản thân mình như thế này. Tôi đứng dậy và đi về phòng, đứng nhìn thằng Khánh làm cho tôi đau đớn hơn, tay tôi đang nhỏ máu từng giọt vì đau đớn, y tá thay băng rồi chích vào người tôi cái gì đó làm mắt tôi mờ đi và chìm vào giấc ngủ.
Tôi mở mắt ra trong sự mệt mỏi và uể oải, bây giờ tôi không còn chút sức lực nào, thằng Trung túc trực trong phòng tôi suốt, nó cũng chẳng hơn gì tôi.:
– “Trung em về nhà nghỉ đi. Anh khỏe rồi” – Tôi nói
Nó lắc đầu rồi nhìn tôi, trong lúc sinh tử chỉ có anh em là luôn bên nhau kề cận cho nhau, tôi lấy điện thoại thằng Trung rồi ấn số của thằng Bin.:
– “Alo”
– “Bin, anh hai đây em” – Tôi nói
– “Gì?”
– “Anh hai trong bệnh viện rồi, em tự lo đi nhe Bin” – Tôi nói
– “Trời, bị gì dậy anh Hai, có sao không, anh nằm chỗ nào để em vô”
– “Mày lo học đi, đừng nói má nhe Bin” – Tôi nói
Tôi cúp máy rồi trả điện thoại lại cho thằng Trung, chuông điện thoại thằng Trung reo nên nó ra ngoài nghe máy, trong lúc này không biết thằng Khánh sao rồi, tôi cầu trời cầu phật cho thằng Khánh đừng có sao, bây giờ tôi giống như thằng tàn phế không làm gì được cho nó, ngay cả bản thân tôi còn vật vả hành hạ với bao nhiêu nỗi đau. Khánh ơi, mày phải sống…:
– “Anh Phong đói chưa em hâm cháo lại”
Bụng dạ đâu mà ăn bây giờ, tôi lắc đầu mệt mỏi, thằng Trung quay qua dòm tôi, nó nói.:
– “Bác sỹ nói anh bị chấn thương vùng đầu nặng lắm, nếu chụp hình không có máu bầm thì mới ổn”
– “Thằng Khánh sao rồi em” – Tôi nói
– “Anh Khánh vẫn vậy…”
– “Kể anh nghe tại sao anh vào đây hả Trung” –Tôi nói
– “Em thấy số anh gọi nhưng không có tiếng trả lời, mấy anh em hoảng quá nên huy động thêm người đi gom lại lùng, khoảng 1 tiếng sau thì thấy có ánh sáng đèn pin nên tụi em quay lại coi thì thấy anh nằm trên vũng máu đè lên anh Khánh”
Vậy là tôi nợ thằng Khánh thêm một mạng nữa, mạng này của tôi nó cứu hai lần, lần trước tôi bị đụng xe, lần này nó cứu tôi khỏi cái đập oan nghiệt của thằng chó má tính giết tôi, nó lãnh trọn cái chai vô đầu, mọi đau đớn nó chịu đựng để cho tôi được bình yên. Tôi ứ nước mắt nữa rồi, người tôi sao mau nước mắt quá, tôi ngồi dậy lấy chén cháu ăn lấy sức, tay tôi băng lại nên múc ăn khó khăn, thằng Trung đỡ tôi dậy nhưng tôi gạt tay nó ra, tôi không thể yếu đuối như một thằng đàn bà, tôi phải vực dậy để lo cho thằng Khánh, thằng Bin hấp tấp chạy vào viện, thì ra lúc nãy thằng Bin gọi cho thằng Trung để tìm tôi.:
– “Anh hai, sao anh hai bị đánh dữ vậy?”
– “Ừ tao không sao đâu mày đừng có lo” – Tôi nói
Đó giờ thằng Bin ít khi nào gọi tôi bằng anh hai, nhưng lúc này tôi thấy nét lo lắng trên mặt nó còn nhiều hơn cả nổi đau của tôi, mới thấy gia đình và bạn bè còn quan tâm mình nhất nên tôi không thể tàn phá chính bản thân tôi được.
– “Sao ở nhà đi mà vô đây?” – Tôi nói
– “Gần chết vậy mà còn giấu”
– “Tao sợ mày với má lo” – Tôi nói
– “Không nói rồi tui còn lo hơn”
– “Má có hỏi mày nói tao đi công tác chưa về” – Tôi nói
– “Ừ”.