Những Thằng Cảnh Sát Yếu Đuối (Phần 2) - Chương 6
Chương 6:
Tôi quay lại bộ ghế sa lông nằm tiếp, tôi với cu Trung như người trong nhà hết rồi, nên chẳng có gì ngại hết.:
– “Mới mua đồ mới hả sếp”
Thằng Trung chỉ tay lên cái điện thoại đặt trên bàn rồi nói với tôi, tôi cười cười rồi gật đầu một cái lấy lệ. Tôi cũng không muốn đôi co giải thích với nó làm gì.:
– “Anh Phong, tối hôm quá anh Cường sao rồi anh?”
– “Thằng Khánh nói lo được cho nó, chắc không sao”- Tôi nói
– “Ừ vậy cũng mừng cho anh Cường”
– “Giờ mày biết nó ở đâu không Trung?” – Tôi nói
– “Lúc về em có nghe anh Cường nói giờ ảnh thuê nhà trọ bên 586”
– “Chiều mày rảnh thì cho tao có gian qua bên đó coi” – Tôi nói
– “8 giờ em qua anh”
– “Ừ”
Tôi có nhiều chuyện muốn hỏi thằng Cường, có mặt thằng Khánh dù sao đi nữa tôi nói chuyện vẫn không dễ dàng như khi nói chuyện riêng với nó, đơn giản là vì dù sao đi nữa thì thằng Cường vẫn còn chỗ đứng trong lòng tôi, nó vẫn còn là người tôi yêu thương, nghỉ ngơi chốc lát rồi tôi cũng làm cho xong cái mớ bùi nhùi trên bàn. Tan sở tôi chạy qua cây rút một mớ tiền rồi về nhà, tôi thấy thằng Khánh đang ngồi ăn cơm với mẹ tôi, nó nhìn tôi cười cười, thằng Khánh cũng làm mọi chuyện cho tôi, mang thằng Khánh và cu Cường ra so sánh có lẽ không hay nhưng xét cho cùng người thương tôi nhất lại là cu Khánh, tôi ngồi ăn cho xong rồi quay qua nhìn nó, tôi hơi ngại vì giấu nó lén đi gặp thằng Cường, nếu nói cho thằng Khánh thì nó sẽ cho tôi đi gặp ngay, nhưng chắc nó buồn nên thôi tôi quyết định đi gặp cu Cường một mình. Đúng 8 giờ tối thằng Trung chạy qua đậu trước hẻm nhà tôi, nó gọi điện thoại rồi tôi lội bộ ra (lúc chiều tôi có dặn nó trước rồi).:
– “Đi đâu dậy mậy?” – Thằng Khánh hỏi
– “Tao đi ra đây chút” – Tôi nói
– “Bỏ tao nữa hả?”
– “Con nít con nôi ở nhà đi mày” – Tôi nói
Tôi quay lại chọc nó rồi đi ra ngoài, thằng Khánh cười một cái rồi bước vô nhà ngồi coi tivi, tôi thấy vậy nên đi luôn, để mắc công đứng đó một hồi nó hỏi tùm lum là khỏi đi luôn, thằng Trung chở tôi qua chỗ thằng Cường ở, nó dừng xe lại rồi kêu thằng Cường, nó bước ra mở cửa thì thấy tôi đứng đó tự nhiên nó sựng lại rồi gục mặt xuống bỏ đi vào trong.
Tôi ngồi xuống nền gạch, thằng Cường im lặng không nói tiếng nào hết, nó chỉ im lặng như vậy khiến tôi bực bội, thằng Cường lúc trước hay giỡn vui tánh bao nhiêu thì bây giờ con người nó trái vậy, cũng đúng, khi mà tôi làm sai điều gì, người khác có chấp nhận tha thứ cho tôi đi nữa thì cũng không thể nào tôi nhắm mắt và bơ bơ bản mặt được.:
– “Em sao rồi Cường” – Tôi nói
Thằng Cường ngước mặt lên dòm tôi , tôi rút bao thuốc châm một điếu rồi rít nửa hơi, tôi kéo tay đưa cho thằng Cường, nó cầm điếu thuốc rít rồi trả tôi lại, nó bình tĩnh hơn rồi nên nó trả lời tôi.:
– “Giờ em trốn chui vầy thôi anh Phong”
– “Cường, anh Phong hỏi em chuyện này nhe Cường” – Tôi nói
Nó vẫn không ngước mặt lên nhìn tôi, nó chỉ kẽ gật đầu, tôi biết những người còn quê còn xấu hổ vẫn còn cơ hội quay lại, còn những người trơ trơ thì thôi không còn thuốc trị rồi.:
– “Em có còn thương anh không Cường” – Tôi nói
Thằng Cường không nói câu gì, nền gạch nhà nó rớt nước xuống mấy giọt rồi, tôi quàng vai nó rồi siết một cái thật chặt.:
– “Anh nói cho em nghe nè Cường, anh không có trách em đâu, anh buồn em chuyện em giấu anh làm việc mà lẽ ra anh không ngờ tới, nhưng mà Cường à, tao làm sao bỏ mày được Cường, mày thấy cuộc đời tao có bao nhiêu người đáng để tao ngồi đây nói chuyện không Cường, anh lo cho em lắm, nhưng em hứa với anh đi, từ rài em phải sống sao cho đáng, chứ em cứ vậy hoài anh giúp em được lần này còn lần sau sau nữa anh đâu theo che chở em hoài được” – Tôi nói
Lúc này nó mới ngước lên nhìn tôi với đôi mắt đỏ còn thấm nước mắt, nó gật đầu rồi tôi nói tiếp.:
– “Em về nhà ở đi Cường, anh với anh Khánh lo ổn hết cho em rồi” – Tôi nói
Thằng Trung ngồi đó nó cũng không biết nói gì ngoài mấy câu an ủi thằng Cường, thằng Cường làm vậy là nó quá sai rồi nên dù có an ủi nó cũng chỉ là phần nào thôi chứ không thể nào dung túng cho cái việc làm trời ơi đất hỡi của nó, tôi dù thương nó nhưng tôi vẫn nói theo hướng trách nó để sau này nó không sai phạm mấy chuyện hại người hại mình nữa.:
– “Thôi về Trung” – Tôi nói
– “Em về luôn nhe anh Cường” – Thằng Trung nói.
Cu Cường không nói gì mà chỉ có ngồi đó dòm theo tôi, thằng Trung dắt xe nổ máy rồi, tôi lấy mớ tiền rút hồi chiều dằn trên bàn rồi leo lên xe kêu thằng Trung chạy. Thằng Cường tính đuổi theo nhưng tôi chạy mất rồi, nó đang nghỉ làm bây giờ thuê nhà trọ nếu bỏ nó thì tiền bạc đâu nó xài, nên tôi mới đưa nó chút đỉnh xài đỡ.:
– “Trung, ba má thằng Cường sao không lo cho nó?” – Tôi nói
Thằng Trung đang chạy xe, nó liếc liếc rồi nói.:
– “Nghe đồn ông bà già anh Cường mới bị làm ăn lỗ lã nên bây giờ ổng ba cũng trốn nợ luôn rồi anh”
Tôi nghe thằng Trung nói thì tôi cũng hiểu ra được phần nào vì sao thằng Cường lại làm mấy chuyện đó, ba má nó lúc trước kinh doanh vàng và đô la nhưng làm ăn chui, nhà nước thì đang ra chính sách chống vàng và đô la hóa trên thị trường nên mấy cái chuyện phạm pháp này sớm muộn gì cũng trắng tay, thằng Cường còn thiếu nợ cái nhà mấy tỷ nên nó đứt gánh là đúng rồi, tiền lãi ngân hàng làm sao đủ bù vô, ba má nó thì đứt gánh nên nó chưng hững, mất chỗ dựa nên nó làm liều thì cũng dễ hiểu, về tới nhà tôi cũng còn sớm, tôi thấy thằng Khánh vẫn còn đang coi đá banh.:
– “Về rồi hả mậy”
– “Ừ” – Tôi nói
-“Ê Hiếu, mày đi gặp thằng Cường hả Hiếu?”
Tôi hơi bất ngờ vì tại sao nó biết tôi đi gặp thằng Cường? Đợt này tính giấu mà chết cha bị lộ tẩy rồi nên thôi nhận đại luôn, nếu các bạn thắc mắc tại sao tôi không chối thì tôi cũng nói luôn, nó đã mở miệng ra hỏi vậy rồi thì chỉ có nước nhận hoặc nín thin thôi, chứ chối là sau này mất lòng tin lắm.:
– “Ừ, tao mới gặp nó về” – Tôi nói
– “Nó sao rồi?”
– “Cũng bình thường, có điều bây giờ tàn rồi, sao mày biết tao gặp nó” – Tôi nói
– “Lúc nãy tao có nhắn tin cho thằng Trung hỏi nó, nó duột miệng nên khai đi chung với mày, tao đoán đoán vậy thôi”